Chương 17: Tiểu Bảo Bối có ông xã
Việc Cố Long thích làm bánh được Tiểu Bảo Bối khắc ghi trong đầu, hai người thuận lợi thanh toán tiền tại siêu thị sau đó nhanh chóng đi về nhà.
Hai người loay hoay một hồi cuối cùng cũng hoàn thành xong buổi trưa. Như thường lệ, Cố Long sẽ là người rửa chén, Bảo Bối sẽ lên phòng đi ngủ trưa trước.
Nhưng hôm nay thật kì lạ, Tiểu Bảo Bối sau khi ăn xong thì vội vã chạy ra ngoài sân vườn. Mặc kệ Cố Long đã căn dặn phải lên phòng đi ngủ, bộ dạng của cậu lén lén lút lút gọi điện cho ai đó.
Hắn cũng không để ý nhiều, tranh thủ rửa chén rồi cho áo quần vào máy giặt. Xong xuôi hết mọi việc, hắn đánh tiếng gọi.
"Nhóc con, đi vào nghỉ ngơi"
Tiểu Bảo Bối nhanh chóng chạy vào nhà, mắt cười tít nói với hắn.
"Em có quà cho ông xã?"
Cố Long nhíu nhíu mày, ra chiều nghi hoặc hỏi.
"Quà gì?"
Tiểu Bảo Bối chu môi, ra chiều bí mật nói.
"Suỵt! Suỵt! Một lát nữa ông xã sẽ biết"
Cố Long luôn biết những thứ gì Bảo Bối muốn, chỉ cần một cuộc gọi thì sẽ có được. Nhưng cuộc gọi đó hắn cảm giác như có liên quan đến hắn, cho nên càng nghi hoặc hỏi.
"Là cái gì? Hôm nay cậu còn giấu tôi à?"
Tiểu Bảo Bối cười hì hì ngốc nghếch, nhất quyết không nói đó là cái gì. Một mực dùng hai tay bịt kín hai cái tai rồi chạy lên phòng.
Cố Long cũng đuổi theo, nhất quyết bắt Tiểu Bảo Bối khai ra cho bằng được.
"Mau khai ra cho tôi, cậu đang giấu tôi cái gì. Mau đứng lại, không nói thì tôi không cho cậu ngủ trưa đâu"
Đến tầm hai giờ chiều, chuông cửa nhà Bảo Bối reo lên. Tiểu Bảo Bối đang coi hoạt hình về nghe tiếng chuông liền háo hức lôi kéo Cố Long đang nằm nghĩ ở bên cạnh đi xuống.
Vừa xuống đến nơi đã thấy một đám nhân viên giao hàng đi đang đứng trước cổng niềm nở nói.
"Xin chào, chúng tôi là nhân viên giao hàng đây ạ. Ngài Chính Vũ có đặt bộ dụng cụ làm bếp gồm máy nướng bánh, máy đánh trứng,.... Đến căn nhà này ạ"
"Được...được các anh vào đi"
Thoáng chốc, Cố Long đã hiểu ra bất ngờ mà Tiểu Bảo Bối muốn dành cho mình là cái gì. Hắn sững sờ nhìn theo bóng lưng của Tiểu Bảo Bối đang vui vẻ kiểm tra từng món hàng. Truyện Quân Sự
Đứa bé này...chỉ vì một sở thích của anh mà thức hiện nhanh chóng, những dụng cụ làm bếp. Nguyên vật liệu đều được mua đến rất nhiều, hắn biết Tiểu Bảo Bối phải nhờ đến sự giúp đỡ của anh hai thì mới mua được những món đồ này. Nhưng mà...rõ ràng đứa bé đứng trước mặt anh chỉ là một đứa bé ngốc. Nhưng khả năng nhớ lại bất ngờ đến kinh người.
Nếu như ông trời công bằng với cậu, cho cậu sống một cuộc sống bình thường thì Tiểu Bảo Bối nhất định sẽ thông minh không kém cạnh gì hai anh em mình.
Nhìn từng món đồ được chuyển vào trong bếp, Cố Long còn chưa kịp phản ứng thì một cuộc gọi đã gọi đến.
Hắn nhanh chóng nhìn số điện thoại, sau đó chần chừ mới nhận cuộc gọi.
"Có chuyện gì sao?"
Tiểu Chính Lâm cất giọng, chất điệu vẫn lạnh lùng đáp lời Cố Long.
"Tiểu Bảo Bối nói cậu thích làm bánh, Tiểu Chính Vũ có lẽ đã lo xong việc chuẩn bị dụng cụ cho cậu. Tôi cũng không có gì nhiều, chỉ có tấm lòng thôi. Tuần sau cậu và Tiểu Bảo Bối sẽ đến thành phố X. Tôi vừa đăng kí cho cậu học một khoá làm bánh kem ở đó một tháng. Tháng này về nước tôi cũng có mời thêm một chuyên gia làm bánh nổi tiếng ở Mỹ về để dạy thêm cho cậu. Hy vọng cậu có thể làm giàu bằng chính công việc này"
Lời cần nói cũng đã nói xong. Tiểu Chính Lâm nhanh chóng tắt máy, nhưng kì lạ thay một cuộc gọi lại gọi đến. Tiểu Chính Lâm bình thản nhấn nút nghe.
Đầu dây bên kia, một âm thanh ngại ngùng vang lên.
"Ngài Lâm, ngài...ngài về rồi sao? Em...em vừa mới tan học"
"Ừm! Tôi về rồi"
———-*****——-
Cố Long nhìn màn hình điện thoại, rồi lại nhìn đến Tiểu Bảo Bối đang cười khúc khích dựa vào lòng mình. Tất cả những thứ hắn mong muốn Tiểu Bảo Bối đều cố gắng thực hiện, đứa nhóc này đã si mê anh đến nhường nào vậy?
"Ông xã, khi nào làm xong bánh hãy cho Bảo Bối thưởng thức đầu tiên nhé. Dù bánh có cháy cũng được, không sao hết. Tiểu Bảo Bối sẽ ăn thật ngon"
Cố Long cảm thấy cổ họng mình đắng chát, đến cả Từ Khánh còn phải chê những cái bánh qui hắn làm cháy rất dở. Vậy mà đứa nhóc này chưa gì đã tin tưởng vào tài làm bánh của hắn rồi.
Cố Long nghẹn họng, mãi mới hỏi lại được một cậu.
"Cậu làm như vậy, cuối cùng là cậu sẽ được cái gì?"
Tiểu Bảo Bối mở đôi mắt to tròn xoe, ngốc nghếch cười rạng rỡ đáp.
"Tiểu Bảo Bối không cần gì cả, vì Tiểu Bảo Bối đã có ông xã rồi!"
Hai người loay hoay một hồi cuối cùng cũng hoàn thành xong buổi trưa. Như thường lệ, Cố Long sẽ là người rửa chén, Bảo Bối sẽ lên phòng đi ngủ trưa trước.
Nhưng hôm nay thật kì lạ, Tiểu Bảo Bối sau khi ăn xong thì vội vã chạy ra ngoài sân vườn. Mặc kệ Cố Long đã căn dặn phải lên phòng đi ngủ, bộ dạng của cậu lén lén lút lút gọi điện cho ai đó.
Hắn cũng không để ý nhiều, tranh thủ rửa chén rồi cho áo quần vào máy giặt. Xong xuôi hết mọi việc, hắn đánh tiếng gọi.
"Nhóc con, đi vào nghỉ ngơi"
Tiểu Bảo Bối nhanh chóng chạy vào nhà, mắt cười tít nói với hắn.
"Em có quà cho ông xã?"
Cố Long nhíu nhíu mày, ra chiều nghi hoặc hỏi.
"Quà gì?"
Tiểu Bảo Bối chu môi, ra chiều bí mật nói.
"Suỵt! Suỵt! Một lát nữa ông xã sẽ biết"
Cố Long luôn biết những thứ gì Bảo Bối muốn, chỉ cần một cuộc gọi thì sẽ có được. Nhưng cuộc gọi đó hắn cảm giác như có liên quan đến hắn, cho nên càng nghi hoặc hỏi.
"Là cái gì? Hôm nay cậu còn giấu tôi à?"
Tiểu Bảo Bối cười hì hì ngốc nghếch, nhất quyết không nói đó là cái gì. Một mực dùng hai tay bịt kín hai cái tai rồi chạy lên phòng.
Cố Long cũng đuổi theo, nhất quyết bắt Tiểu Bảo Bối khai ra cho bằng được.
"Mau khai ra cho tôi, cậu đang giấu tôi cái gì. Mau đứng lại, không nói thì tôi không cho cậu ngủ trưa đâu"
Đến tầm hai giờ chiều, chuông cửa nhà Bảo Bối reo lên. Tiểu Bảo Bối đang coi hoạt hình về nghe tiếng chuông liền háo hức lôi kéo Cố Long đang nằm nghĩ ở bên cạnh đi xuống.
Vừa xuống đến nơi đã thấy một đám nhân viên giao hàng đi đang đứng trước cổng niềm nở nói.
"Xin chào, chúng tôi là nhân viên giao hàng đây ạ. Ngài Chính Vũ có đặt bộ dụng cụ làm bếp gồm máy nướng bánh, máy đánh trứng,.... Đến căn nhà này ạ"
"Được...được các anh vào đi"
Thoáng chốc, Cố Long đã hiểu ra bất ngờ mà Tiểu Bảo Bối muốn dành cho mình là cái gì. Hắn sững sờ nhìn theo bóng lưng của Tiểu Bảo Bối đang vui vẻ kiểm tra từng món hàng. Truyện Quân Sự
Đứa bé này...chỉ vì một sở thích của anh mà thức hiện nhanh chóng, những dụng cụ làm bếp. Nguyên vật liệu đều được mua đến rất nhiều, hắn biết Tiểu Bảo Bối phải nhờ đến sự giúp đỡ của anh hai thì mới mua được những món đồ này. Nhưng mà...rõ ràng đứa bé đứng trước mặt anh chỉ là một đứa bé ngốc. Nhưng khả năng nhớ lại bất ngờ đến kinh người.
Nếu như ông trời công bằng với cậu, cho cậu sống một cuộc sống bình thường thì Tiểu Bảo Bối nhất định sẽ thông minh không kém cạnh gì hai anh em mình.
Nhìn từng món đồ được chuyển vào trong bếp, Cố Long còn chưa kịp phản ứng thì một cuộc gọi đã gọi đến.
Hắn nhanh chóng nhìn số điện thoại, sau đó chần chừ mới nhận cuộc gọi.
"Có chuyện gì sao?"
Tiểu Chính Lâm cất giọng, chất điệu vẫn lạnh lùng đáp lời Cố Long.
"Tiểu Bảo Bối nói cậu thích làm bánh, Tiểu Chính Vũ có lẽ đã lo xong việc chuẩn bị dụng cụ cho cậu. Tôi cũng không có gì nhiều, chỉ có tấm lòng thôi. Tuần sau cậu và Tiểu Bảo Bối sẽ đến thành phố X. Tôi vừa đăng kí cho cậu học một khoá làm bánh kem ở đó một tháng. Tháng này về nước tôi cũng có mời thêm một chuyên gia làm bánh nổi tiếng ở Mỹ về để dạy thêm cho cậu. Hy vọng cậu có thể làm giàu bằng chính công việc này"
Lời cần nói cũng đã nói xong. Tiểu Chính Lâm nhanh chóng tắt máy, nhưng kì lạ thay một cuộc gọi lại gọi đến. Tiểu Chính Lâm bình thản nhấn nút nghe.
Đầu dây bên kia, một âm thanh ngại ngùng vang lên.
"Ngài Lâm, ngài...ngài về rồi sao? Em...em vừa mới tan học"
"Ừm! Tôi về rồi"
———-*****——-
Cố Long nhìn màn hình điện thoại, rồi lại nhìn đến Tiểu Bảo Bối đang cười khúc khích dựa vào lòng mình. Tất cả những thứ hắn mong muốn Tiểu Bảo Bối đều cố gắng thực hiện, đứa nhóc này đã si mê anh đến nhường nào vậy?
"Ông xã, khi nào làm xong bánh hãy cho Bảo Bối thưởng thức đầu tiên nhé. Dù bánh có cháy cũng được, không sao hết. Tiểu Bảo Bối sẽ ăn thật ngon"
Cố Long cảm thấy cổ họng mình đắng chát, đến cả Từ Khánh còn phải chê những cái bánh qui hắn làm cháy rất dở. Vậy mà đứa nhóc này chưa gì đã tin tưởng vào tài làm bánh của hắn rồi.
Cố Long nghẹn họng, mãi mới hỏi lại được một cậu.
"Cậu làm như vậy, cuối cùng là cậu sẽ được cái gì?"
Tiểu Bảo Bối mở đôi mắt to tròn xoe, ngốc nghếch cười rạng rỡ đáp.
"Tiểu Bảo Bối không cần gì cả, vì Tiểu Bảo Bối đã có ông xã rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất