Chương 95: Giải thích
Tiểu Chính Vũ quan sát thấy vẻ mặt của anh cả, không hiểu tại sao bản năng lại giấu Từ Khánh ra sau lưng, còn nói nhỏ với anh.
"Hay là cậu chạy trước đi. Tôi ở đây giữ chân bọn họ"
Con chó bự bảo vệ con cáo ranh mãnh, Từ Khánh được Chính Vũ che chắn trong lòng có chút ngọt. Anh đưa tay lên đánh vào đầu anh hai một cái, còn vui vẻ đáp.
"Tôi chia tay Cố Long rồi, anh cả mấy người để xem còn cách nào để bức ép tôi nào. Cùng lắm thì quay về khu ổ chuột sống thôi"
Tiểu Chính Lâm không nói nhiều, chỉ im lặng dẫn ba người kia tiến vào nhà hàng. Lúc đi ngang qua Chính Vũ còn nói.
"Em và cậu ta cũng vào đi, giải thích cho rõ mối quan hệ này"
Tôn Đặng Dương đi sau bây giờ cảm thấy gói mì gói ở nhà còn ngon hơn sơn hào hải vị ở nhà hàng này. Hay là y nên quay về nhà ăn mì gói nhỉ?
Chính Vũ xoay người đi vào trước, còn dặn dò Từ Khánh.
"Cậu về trước đi, tôi tự chịu được"
Từ Khánh cũng tiến bước bên cạnh Chính Vũ, anh còn rất bình tĩnh đáp.
"Tôi là nam nhân, có chuyện gì mà không chịu được? Hơn nữa chúng ta không có mối quan hệ nào cả, là tôi bắt ép anh. Tôi không sợ, anh sợ cái gì"
Đúng vậy! Bọn họ không có quan hệ. Chính Vũ hiểu chuyện này, nhưng trong lòng lại có chút không vui.
Chính Lâm đã đặt nhà hàng từ trước, còn là phòng vip cho nên bọn họ vừa tới thì thức ăn cũng được mang lên. Bên trái Chính Lâm là Bảo Bối, bên phải anh cả là Cố Tinh Anh. Tôn Đặng Dương chọn ngồi gần cửa, vì y nghĩ nếu nhà này xảy ra đánh nhau. Y sẽ là người trốn thoát nhanh nhất...
Chính Vũ và Từ Khánh song song bước vào, Tiểu Bảo Bối vừa nhìn thấy Từ Khánh liền ngại ngùng bối rối. Tinh Anh hiểu chuyện liền chuyển chỗ sang bên cạnh Bảo Bối ngồi, cậu nhóc múc cho Bảo Bối một chén súp nói.
"Chuyện qua rồi, anh trai em cũng không còn quan hệ với Từ Khánh. Anh đừng cảm thấy có lỗi, đây là súp thịt anh ăn nhiều một chút để dành sức tháng sau sinh em bé"
Tiểu Bảo Bối máy móc gật đầu, cúi đầu ăn súp.
Tiểu Chính Lâm nhìn hai người kia đã yên ổn ngồi vào bàn cũng lạnh nhạt nói.
"Trời đánh tránh bữa ăn, ai có mặt tại đây thì cứ ăn đi"
Mọi người vì bị uy lực của của anh cả đang tức giận mà doạ sợ, ai cũng ngoan ngoãn cắm đầu vào bát cơm ăn lấy ăn để. Chỉ có mình Từ Khánh là điếc không sợ súng vẻ mặt cợt nhả gặm đầu cá.
Bảo Bối và Tinh Anh ăn xong cũng được anh cả cho phép lên tầng hai ăn buffet đồ ngọt. Tôn Đặng Dương sợ mình ở đây sẽ bị vạ lây nên vội vã chạy theo, căn phòng ăn chỉ còn lại ba người. Tiểu Chính Lâm hất cằm nhìn Chính Vũ đang run rẩy đổ mồ hôi hỏi.
"Em biết người này là ai không? Em và cậu ta có quan hệ gì?"
Tiểu Chính Lâm mang theo ngữ khí chán ghét mà hỏi, anh cả tuy cũng có lỗi nhưng sau khi người này quay về thì Tiểu Bảo Bối nhận cú sốc lớn. Mặc dù hai người Cố Long và Từ Khánh đã chia tay, nhưng việc này vẫn không thể làm nguôi ngoai tâm lí em trai nhỏ được.
Chính Vũ lau mồ hôi đáp.
"Anh cả, em biết cậu ấy là ai. Biết rõ cậu ấy làm ra chuyện gì. Còn về quan hệ, em hiện tại không tiện nói..."
Tiểu Chính Vũ nói không rõ, khiến anh cả còn tưởng rằng hai người quả thật đang yêu đương mà giấu diếm. Chính Lâm liếc nhìn em trai căng thẳng đến chảy mồ hôi, người bên cạnh thì vẻ mặt vẫn bình thản. Anh cả phiền muộn.
"Được bao lâu rồi?"
Tiểu Chính Vũ đáp.
"Gần nửa năm nay ạ..."
Chính Lâm xoa xoa huyệt thái dương, dùng giọng nói đanh thép đáp.
"Em yêu đương với ai anh chưa từng cấm cản. Nhưng với loại người như Từ Khánh em có chắc mình có được hạnh phúc. Cậu ta từng quen ai không phải em hiểu rõ sao? Cậu ta từng làm gì khiến Bảo Bối ra nông nổi này chẳng phải em cũng là người biết rõ sao? Em cố chấp qua lại với loại người này là vì lí do gì?"
"Em..."
Tiểu Chính Vũ còn chưa kịp trả lời thì Từ Khánh đã phì cười đáp.
"Lí do gì chúng tôi tự biết, không cần ngài Lâm xen vào. Hơn nữa có gì mà không được qua lại với tôi? Tôi và Cố Long đường đường chính chính chia tay, như thế cũng không được qua lại sao?"
Tiểu Chính Lâm nhếch mép cười đáp lại.
"Em trai tôi thế nào tôi đều hiểu tính nó, cậu cứ thoả mái xen vào đi. Đây là sự tử tế cuối cùng tôi dành cho cậu"
Nói rồi Tiểu Chính Lâm quay sang nhìn Chính Vũ đáp.
"Chẳng phải anh từng nói với em rồi sao? Dù bản thân có đau khổ thế nào cũng phải im lặng chịu đựng. Đợi tâm bình ổn lại rồi yêu đương, anh không cấm em yêu ai nhưng anh không muốn em mang ai ra làm người thay thế cả. Em đau khổ, người hiện tại biết được sự thật cũng đau khổ. Chính Vũ, anh luôn nhắc nhở em điều này? Tại sao em lại cố tình vi phạm?"
"Hay là cậu chạy trước đi. Tôi ở đây giữ chân bọn họ"
Con chó bự bảo vệ con cáo ranh mãnh, Từ Khánh được Chính Vũ che chắn trong lòng có chút ngọt. Anh đưa tay lên đánh vào đầu anh hai một cái, còn vui vẻ đáp.
"Tôi chia tay Cố Long rồi, anh cả mấy người để xem còn cách nào để bức ép tôi nào. Cùng lắm thì quay về khu ổ chuột sống thôi"
Tiểu Chính Lâm không nói nhiều, chỉ im lặng dẫn ba người kia tiến vào nhà hàng. Lúc đi ngang qua Chính Vũ còn nói.
"Em và cậu ta cũng vào đi, giải thích cho rõ mối quan hệ này"
Tôn Đặng Dương đi sau bây giờ cảm thấy gói mì gói ở nhà còn ngon hơn sơn hào hải vị ở nhà hàng này. Hay là y nên quay về nhà ăn mì gói nhỉ?
Chính Vũ xoay người đi vào trước, còn dặn dò Từ Khánh.
"Cậu về trước đi, tôi tự chịu được"
Từ Khánh cũng tiến bước bên cạnh Chính Vũ, anh còn rất bình tĩnh đáp.
"Tôi là nam nhân, có chuyện gì mà không chịu được? Hơn nữa chúng ta không có mối quan hệ nào cả, là tôi bắt ép anh. Tôi không sợ, anh sợ cái gì"
Đúng vậy! Bọn họ không có quan hệ. Chính Vũ hiểu chuyện này, nhưng trong lòng lại có chút không vui.
Chính Lâm đã đặt nhà hàng từ trước, còn là phòng vip cho nên bọn họ vừa tới thì thức ăn cũng được mang lên. Bên trái Chính Lâm là Bảo Bối, bên phải anh cả là Cố Tinh Anh. Tôn Đặng Dương chọn ngồi gần cửa, vì y nghĩ nếu nhà này xảy ra đánh nhau. Y sẽ là người trốn thoát nhanh nhất...
Chính Vũ và Từ Khánh song song bước vào, Tiểu Bảo Bối vừa nhìn thấy Từ Khánh liền ngại ngùng bối rối. Tinh Anh hiểu chuyện liền chuyển chỗ sang bên cạnh Bảo Bối ngồi, cậu nhóc múc cho Bảo Bối một chén súp nói.
"Chuyện qua rồi, anh trai em cũng không còn quan hệ với Từ Khánh. Anh đừng cảm thấy có lỗi, đây là súp thịt anh ăn nhiều một chút để dành sức tháng sau sinh em bé"
Tiểu Bảo Bối máy móc gật đầu, cúi đầu ăn súp.
Tiểu Chính Lâm nhìn hai người kia đã yên ổn ngồi vào bàn cũng lạnh nhạt nói.
"Trời đánh tránh bữa ăn, ai có mặt tại đây thì cứ ăn đi"
Mọi người vì bị uy lực của của anh cả đang tức giận mà doạ sợ, ai cũng ngoan ngoãn cắm đầu vào bát cơm ăn lấy ăn để. Chỉ có mình Từ Khánh là điếc không sợ súng vẻ mặt cợt nhả gặm đầu cá.
Bảo Bối và Tinh Anh ăn xong cũng được anh cả cho phép lên tầng hai ăn buffet đồ ngọt. Tôn Đặng Dương sợ mình ở đây sẽ bị vạ lây nên vội vã chạy theo, căn phòng ăn chỉ còn lại ba người. Tiểu Chính Lâm hất cằm nhìn Chính Vũ đang run rẩy đổ mồ hôi hỏi.
"Em biết người này là ai không? Em và cậu ta có quan hệ gì?"
Tiểu Chính Lâm mang theo ngữ khí chán ghét mà hỏi, anh cả tuy cũng có lỗi nhưng sau khi người này quay về thì Tiểu Bảo Bối nhận cú sốc lớn. Mặc dù hai người Cố Long và Từ Khánh đã chia tay, nhưng việc này vẫn không thể làm nguôi ngoai tâm lí em trai nhỏ được.
Chính Vũ lau mồ hôi đáp.
"Anh cả, em biết cậu ấy là ai. Biết rõ cậu ấy làm ra chuyện gì. Còn về quan hệ, em hiện tại không tiện nói..."
Tiểu Chính Vũ nói không rõ, khiến anh cả còn tưởng rằng hai người quả thật đang yêu đương mà giấu diếm. Chính Lâm liếc nhìn em trai căng thẳng đến chảy mồ hôi, người bên cạnh thì vẻ mặt vẫn bình thản. Anh cả phiền muộn.
"Được bao lâu rồi?"
Tiểu Chính Vũ đáp.
"Gần nửa năm nay ạ..."
Chính Lâm xoa xoa huyệt thái dương, dùng giọng nói đanh thép đáp.
"Em yêu đương với ai anh chưa từng cấm cản. Nhưng với loại người như Từ Khánh em có chắc mình có được hạnh phúc. Cậu ta từng quen ai không phải em hiểu rõ sao? Cậu ta từng làm gì khiến Bảo Bối ra nông nổi này chẳng phải em cũng là người biết rõ sao? Em cố chấp qua lại với loại người này là vì lí do gì?"
"Em..."
Tiểu Chính Vũ còn chưa kịp trả lời thì Từ Khánh đã phì cười đáp.
"Lí do gì chúng tôi tự biết, không cần ngài Lâm xen vào. Hơn nữa có gì mà không được qua lại với tôi? Tôi và Cố Long đường đường chính chính chia tay, như thế cũng không được qua lại sao?"
Tiểu Chính Lâm nhếch mép cười đáp lại.
"Em trai tôi thế nào tôi đều hiểu tính nó, cậu cứ thoả mái xen vào đi. Đây là sự tử tế cuối cùng tôi dành cho cậu"
Nói rồi Tiểu Chính Lâm quay sang nhìn Chính Vũ đáp.
"Chẳng phải anh từng nói với em rồi sao? Dù bản thân có đau khổ thế nào cũng phải im lặng chịu đựng. Đợi tâm bình ổn lại rồi yêu đương, anh không cấm em yêu ai nhưng anh không muốn em mang ai ra làm người thay thế cả. Em đau khổ, người hiện tại biết được sự thật cũng đau khổ. Chính Vũ, anh luôn nhắc nhở em điều này? Tại sao em lại cố tình vi phạm?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất