Chương 11
Edit: Khấu
Beta:
Chương 11:
Giống như trước đây, thứ sáu Đường Cam tan làm thì trực tiếp đi đến nhà Dư Lãng.
Vừa đến cửa là Dư Lãng đã ra mở cửa. Câu đầu tiên Đường Cam hỏi là: "Bạn em đâu?" Kỳ thực bởi vì chuyện này mà Đường Cam đã khẩn trương một ngày trời, hắn thật sự là rất không am hiểu giao tiếp với người lạ. Bạn của một người bạn chỉ là bạn của một người bạn, coi như hắn và đối phương có nói qua vài câu thì đối với hắn, đối phương cũng chỉ là người xa lạ đã nói chuyện qua. Thế nhưng hiển nhiên bạn của Dư Lãng thì không giống nhau, đặc biệt là bạn thân cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hắn nhất định không thể tùy ý ứng phó giống như trước đây.
"Anh hỏi cậu ấy làm gì?" Dư Lãng cảm thấy có chút bất mãn vì câu đầu tiên Đường Cam hỏi là Chu Đồng: "Là em tới mở cửa cho anh, hơn nữa em là bạn trai anh, anh nên hỏi em trước."
Đường Cam không có gì muốn hỏi Dư Lãng, hắn có chút qua loa hôn lên mặt Dư Lãng một cái, sau đó cúi đầu thay dép lê.
Lúc này Chu Đồng cũng đi tới.
Cậu vốn là nghĩ muốn chào hỏi Đường Cam, xem dáng dấp của đối phương ra sao, tính cách có được hay không. Khi chuông cửa vang, cậu định nói Dư Lãng để cậu đi mở cửa, thế nhưng ‘đùng’ một cái Dư Lãng đã đứng lên, sau đó có thể dùng từ "Chạy như bay" để hình dung tốc độ và động tác xông về cửa. Sau đó lời nói của Chu Đồng vì vậy mà bị chặn ở trong cổ họng.
Khi Chu Đồng đi tới phía sau Dư Lãng, Đường Cam vẫn cúi đầu.
"Xin chào, tôi là bạn thân của Dư Lãng, tôi là Chu — "
Đường Cam ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu.
Giọng nói của Chu Đồng lại bị chặn ở cổ họng. Bởi vì hình ảnh trước mắt như làm cho cậu trong nháy mắt bị mất trí nhớ, cậu nghĩ: Cái người đẹp mắt này là ai?
Đường Cam chờ Chu Đồng nói tên, nhưng lại nhìn thấy Chu Đồng có vẻ không định nói tiếp. Hắn do dự một chút, rồi tuân thủ nguyên tắc "Lần lượt tự giới thiệu", hắn đứng thẳng người rất nghiêm túc nói: "Tôi là Đường Cam. Đường trong thơ Đường, Cam trong quả Cam, là bạn trai của Dư Lãng."
Chu Đồng lấy lại tinh thần: "Xin chào."
"Đi vào trước đã" Dư Lãng nói: "Tất cả đừng đứng ở cửa."
Chu Đồng ngồi ở trên ghế sa lông trước. Dư Lãng đi sau Chu Đồng hai bước, còn chưa kịp ngồi xuống thì đồng hồ hẹn giờ trong phòng bếp đã vang lên.
"Súp của tôi đã được" Dư Lãng vừa nói vừa đi về phía về nhà bếp: "Tôi đi kiểm tra súp đã."
Chu Đồng lập tức đứng lên: "Tôi đi chung với cậu."
Đường Cam mở miệng được một nửa, sau khi nghe Chu Đồng nói thì ngậm lại. Bởi vì động tác chậm chạp nên hắn không có tư cách đi xem súp cùng Dư Lãng.
_Vừa vào phòng bếp, Chu Đồng đã tiến đến gần Dư Lãng, nhỏ giọng hỏi: "Bạn trai cậu sao lại đẹp như vậy?"
Dư Lãng vặn nhỏ lửa xuống một chút, sau đó nhấc nắp múc ra đầy một cái bát nhỏ: "Không phải tôi đã sớm nói cho cậu biết, dung mạo anh ấy rất dễ nhìn à?"
"Tôi nghĩ còn nghĩ trong mắt cậu tình nhân hóa Tây Thi" Chu Đồng trầm giọng nói: "Hơn nữa cho dù cậu đã nói, tôi cũng chưa từng nghĩ tới sẽ đẹp như vậy!"
Dư Lãng lại cầm lấy cái muôi bỏ vào trong bát, anh "ha ha" nở nụ cười hai tiếng: "Hiện tại biết rồi đi."
Đường Cam ngồi ở trên ghế sa lon có chút lo lắng, hắn cúi đầu nghĩ: rốt cuộc tên của bạn thân Dư Lãng gọi là Chu cái gì? Nếu lúc trước hắn hỏi Dư Lãng một chút thì tốt rồi, hiện tại một mình hắn cũng không tìm được cơ hội tiếp xúc.
Lúc này Chu Đồng mới chú ý tới động tác của Dư Lãng: "Làm sao cậu chỉ xới một bát?"
"Tôi cho Đường Cam uống đấy, tôi đặc biệt nấu vì anh ấy" Dư Lãng bưng súp chuẩn bị đi ra ngoài.
Chu Đồng có chút không tin hỏi: "Của tôi đâu?"
Dư Lãng không để ý đến cậu: "Cậu không có tay sao?"
Chu Đồng không có theo anh ra ngoài, cậu có tay, tự múc súp cho chính mình. Món súp này có mùi rất thơm, cậu không thể bỏ qua.
Đường Cam mắt sáng lên khi nhìn thấy Dư Lãng đi ra ngoài một mình. Dư Lãng đặt súp ở trên bàn trà, rồi ngồi xuống bên người Đường Cam: "Còn có chút nóng, đợi nguội bớt một chút rồi uống."
Đường Cam liếc mắt nhìn súp, rồi lập tức thu ánh mắt lại. Hắn giống như đặc vụ tra hỏi mà nhẹ giọng hỏi nhanh: "Bạn thân em gọi Chu gì cơ?"
"Chu Đồng" Dư Lãng lập tức nói, anh còn rất săn sóc mà bổ sung: "Đồng của cây đồng."
Đường Cam trịnh trọng "Ừ".
Khi Chu Đồng vừa thổi súp vừa từ từ đi ra thì gặp phải cảnh tượng như vậy. Cậu cảm thấy có chút buồn cười, vì vậy hỏi: "Đang nói thầm cái gì đấy."
Dư Lãng rất hào phóng nói: "Đường Cam hỏi tôi cậu gọi Chu gì."
Đường Cam quay đầu lại trừng Dư Lãng một cái.
Lúc này Chu Đồng mới nhớ tới vừa nãy mình chưa nói tên xong: "Chu Đồng, Đồng trong cây Đồng."
"Tôi biết rồi" Đường Cam nói: "Vừa nãy Dư Lãng nói cho tôi biết."
Nói xong câu này, Đường Cam lại lâm vào hoàn cảnh không có lời nào để nói.
Chu Đồng ngồi xuống trên ghế sa lông, vừa thổi vừa uống súp. Đường Cam nhìn Chu Đồng vài lần rồi cũng cầm bát của mình lên, sau đó hỏi với giọng điệu tích cực khác thường ngày: "Súp uống ngon không?"
Dư Lãng cướp lời nói trước: "Đương nhiên là uống ngon, em cố ý nấu cho anh mà."
Đường Cam cảm thấy thất bại, cả vai đều rũ xuống: "Anh muốn hỏi Chu Đồng" Hắn nhỏ giọng nói với Dư Lãng.
Sau đó Đường Cam luôn muốn tìm đề tài tán ngẫu với Chu Đồng. Dư Lãng biết Đường Cam muốn nói chuyện cùng Chu Đồng, Chu Đồng cũng biết Đường Cam rất cố gắng nói chuyện với mình, thế nhưng hai người bọn họ đều không phối hợp. Dư Lãng vẫn luôn giành trả lời trước, Chu Đồng cố ý đi chậm một chút chờ Dư Lãng trở về, sau đó nhìn khóe miệng Đường Cam rũ xuống một mặt nhụt chí. Trong lòng hai người đều nghĩ: Đáng yêu.
Đến hơn mười giờ bọn họ trở về gian phòng của mình. Đường Cam lăn lộn trên giường Dư Lãng, sau đó giọng điệu mỏi mệt nói: "Tại vì em, nên anh không nói được gì với Chu Đồng."
Dư Lãng nằm úp sấp đè lên người Đường Cam, cánh tay nhỏ chống tại hai bên đầu Đường Cam. Mặt của anh rất gần với mặt của Đường Cam: "Nói chuyện với cậu ấy có cái gì tốt, nói chuyện với em là tốt rồi."
"Cậu ấy là bạn thân em" Đường Cam nói: "Đương nhiên anh muốn có quan hệ tốt với cậu ấy một chút."
Dư Lãng lấy mũi đi cọ cằm Đường Cam: "Không cần nghĩ nhiều như vậy, cứ thoải mái là tốt rồi. Anh đáng yêu như thế, đương nhiên bọn em đều yêu thích anh."
"Cái gì mà đáng yêu như thế" Đường Cam đẩy mặt Dư Lãng ra xa một chút: "Là em cảm thấy thế mà thôi."
Dư Lãng đặt tay Đường Cam ở trên giường, sau đó lại đưa mặt lại gần: "Không được nói chuyện với người khác."
Đường Cam nhìn Dư Lãng, nhớ lại dịch bôi trơn và áo mưa trên bàn trà trong phòng khách, "Còn chưa mang đồ vào."
"Cái gì?" Dư Lãng hỏi. Hiện tại đầu cậu toàn là "Đáng yêu" với "Đáng yêu", căn bản không biết Đường Cam đang nói cái gì.
Đường Cam cảm thấy Dư Lãng đang giả ngu, đối phương rõ ràng là bộ dáng thủ thế chờ đợi: "Bao cùng dịch bôi trơn."
"Cái đó à" Dư Lãng ngồi dậy, thò người mở ngăn kéo tủ ở đầu giường lấy ra một hộp lớn áo mưa và dung dịch bôi trơn dung tích còn lớn hơn: "Em mua" Anh cầm nó để bên cạnh Đường Cam.
Đường Cam nhìn thấy kích thước của hai thứ này thì trợn tròn mắt. Còn không thèm che giấu, Đường Cam nghĩ, thực sự là bộc lộ dục vọng đối với mình rất rõ ràng.
Mà Dư Lãng cũng rất kiêu ngạo nghĩ, nhất định Đường Cam sẽ rất hài lòng với sự lựa chọn của mình.
==
Beta:
Chương 11:
Giống như trước đây, thứ sáu Đường Cam tan làm thì trực tiếp đi đến nhà Dư Lãng.
Vừa đến cửa là Dư Lãng đã ra mở cửa. Câu đầu tiên Đường Cam hỏi là: "Bạn em đâu?" Kỳ thực bởi vì chuyện này mà Đường Cam đã khẩn trương một ngày trời, hắn thật sự là rất không am hiểu giao tiếp với người lạ. Bạn của một người bạn chỉ là bạn của một người bạn, coi như hắn và đối phương có nói qua vài câu thì đối với hắn, đối phương cũng chỉ là người xa lạ đã nói chuyện qua. Thế nhưng hiển nhiên bạn của Dư Lãng thì không giống nhau, đặc biệt là bạn thân cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hắn nhất định không thể tùy ý ứng phó giống như trước đây.
"Anh hỏi cậu ấy làm gì?" Dư Lãng cảm thấy có chút bất mãn vì câu đầu tiên Đường Cam hỏi là Chu Đồng: "Là em tới mở cửa cho anh, hơn nữa em là bạn trai anh, anh nên hỏi em trước."
Đường Cam không có gì muốn hỏi Dư Lãng, hắn có chút qua loa hôn lên mặt Dư Lãng một cái, sau đó cúi đầu thay dép lê.
Lúc này Chu Đồng cũng đi tới.
Cậu vốn là nghĩ muốn chào hỏi Đường Cam, xem dáng dấp của đối phương ra sao, tính cách có được hay không. Khi chuông cửa vang, cậu định nói Dư Lãng để cậu đi mở cửa, thế nhưng ‘đùng’ một cái Dư Lãng đã đứng lên, sau đó có thể dùng từ "Chạy như bay" để hình dung tốc độ và động tác xông về cửa. Sau đó lời nói của Chu Đồng vì vậy mà bị chặn ở trong cổ họng.
Khi Chu Đồng đi tới phía sau Dư Lãng, Đường Cam vẫn cúi đầu.
"Xin chào, tôi là bạn thân của Dư Lãng, tôi là Chu — "
Đường Cam ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu.
Giọng nói của Chu Đồng lại bị chặn ở cổ họng. Bởi vì hình ảnh trước mắt như làm cho cậu trong nháy mắt bị mất trí nhớ, cậu nghĩ: Cái người đẹp mắt này là ai?
Đường Cam chờ Chu Đồng nói tên, nhưng lại nhìn thấy Chu Đồng có vẻ không định nói tiếp. Hắn do dự một chút, rồi tuân thủ nguyên tắc "Lần lượt tự giới thiệu", hắn đứng thẳng người rất nghiêm túc nói: "Tôi là Đường Cam. Đường trong thơ Đường, Cam trong quả Cam, là bạn trai của Dư Lãng."
Chu Đồng lấy lại tinh thần: "Xin chào."
"Đi vào trước đã" Dư Lãng nói: "Tất cả đừng đứng ở cửa."
Chu Đồng ngồi ở trên ghế sa lông trước. Dư Lãng đi sau Chu Đồng hai bước, còn chưa kịp ngồi xuống thì đồng hồ hẹn giờ trong phòng bếp đã vang lên.
"Súp của tôi đã được" Dư Lãng vừa nói vừa đi về phía về nhà bếp: "Tôi đi kiểm tra súp đã."
Chu Đồng lập tức đứng lên: "Tôi đi chung với cậu."
Đường Cam mở miệng được một nửa, sau khi nghe Chu Đồng nói thì ngậm lại. Bởi vì động tác chậm chạp nên hắn không có tư cách đi xem súp cùng Dư Lãng.
_Vừa vào phòng bếp, Chu Đồng đã tiến đến gần Dư Lãng, nhỏ giọng hỏi: "Bạn trai cậu sao lại đẹp như vậy?"
Dư Lãng vặn nhỏ lửa xuống một chút, sau đó nhấc nắp múc ra đầy một cái bát nhỏ: "Không phải tôi đã sớm nói cho cậu biết, dung mạo anh ấy rất dễ nhìn à?"
"Tôi nghĩ còn nghĩ trong mắt cậu tình nhân hóa Tây Thi" Chu Đồng trầm giọng nói: "Hơn nữa cho dù cậu đã nói, tôi cũng chưa từng nghĩ tới sẽ đẹp như vậy!"
Dư Lãng lại cầm lấy cái muôi bỏ vào trong bát, anh "ha ha" nở nụ cười hai tiếng: "Hiện tại biết rồi đi."
Đường Cam ngồi ở trên ghế sa lon có chút lo lắng, hắn cúi đầu nghĩ: rốt cuộc tên của bạn thân Dư Lãng gọi là Chu cái gì? Nếu lúc trước hắn hỏi Dư Lãng một chút thì tốt rồi, hiện tại một mình hắn cũng không tìm được cơ hội tiếp xúc.
Lúc này Chu Đồng mới chú ý tới động tác của Dư Lãng: "Làm sao cậu chỉ xới một bát?"
"Tôi cho Đường Cam uống đấy, tôi đặc biệt nấu vì anh ấy" Dư Lãng bưng súp chuẩn bị đi ra ngoài.
Chu Đồng có chút không tin hỏi: "Của tôi đâu?"
Dư Lãng không để ý đến cậu: "Cậu không có tay sao?"
Chu Đồng không có theo anh ra ngoài, cậu có tay, tự múc súp cho chính mình. Món súp này có mùi rất thơm, cậu không thể bỏ qua.
Đường Cam mắt sáng lên khi nhìn thấy Dư Lãng đi ra ngoài một mình. Dư Lãng đặt súp ở trên bàn trà, rồi ngồi xuống bên người Đường Cam: "Còn có chút nóng, đợi nguội bớt một chút rồi uống."
Đường Cam liếc mắt nhìn súp, rồi lập tức thu ánh mắt lại. Hắn giống như đặc vụ tra hỏi mà nhẹ giọng hỏi nhanh: "Bạn thân em gọi Chu gì cơ?"
"Chu Đồng" Dư Lãng lập tức nói, anh còn rất săn sóc mà bổ sung: "Đồng của cây đồng."
Đường Cam trịnh trọng "Ừ".
Khi Chu Đồng vừa thổi súp vừa từ từ đi ra thì gặp phải cảnh tượng như vậy. Cậu cảm thấy có chút buồn cười, vì vậy hỏi: "Đang nói thầm cái gì đấy."
Dư Lãng rất hào phóng nói: "Đường Cam hỏi tôi cậu gọi Chu gì."
Đường Cam quay đầu lại trừng Dư Lãng một cái.
Lúc này Chu Đồng mới nhớ tới vừa nãy mình chưa nói tên xong: "Chu Đồng, Đồng trong cây Đồng."
"Tôi biết rồi" Đường Cam nói: "Vừa nãy Dư Lãng nói cho tôi biết."
Nói xong câu này, Đường Cam lại lâm vào hoàn cảnh không có lời nào để nói.
Chu Đồng ngồi xuống trên ghế sa lông, vừa thổi vừa uống súp. Đường Cam nhìn Chu Đồng vài lần rồi cũng cầm bát của mình lên, sau đó hỏi với giọng điệu tích cực khác thường ngày: "Súp uống ngon không?"
Dư Lãng cướp lời nói trước: "Đương nhiên là uống ngon, em cố ý nấu cho anh mà."
Đường Cam cảm thấy thất bại, cả vai đều rũ xuống: "Anh muốn hỏi Chu Đồng" Hắn nhỏ giọng nói với Dư Lãng.
Sau đó Đường Cam luôn muốn tìm đề tài tán ngẫu với Chu Đồng. Dư Lãng biết Đường Cam muốn nói chuyện cùng Chu Đồng, Chu Đồng cũng biết Đường Cam rất cố gắng nói chuyện với mình, thế nhưng hai người bọn họ đều không phối hợp. Dư Lãng vẫn luôn giành trả lời trước, Chu Đồng cố ý đi chậm một chút chờ Dư Lãng trở về, sau đó nhìn khóe miệng Đường Cam rũ xuống một mặt nhụt chí. Trong lòng hai người đều nghĩ: Đáng yêu.
Đến hơn mười giờ bọn họ trở về gian phòng của mình. Đường Cam lăn lộn trên giường Dư Lãng, sau đó giọng điệu mỏi mệt nói: "Tại vì em, nên anh không nói được gì với Chu Đồng."
Dư Lãng nằm úp sấp đè lên người Đường Cam, cánh tay nhỏ chống tại hai bên đầu Đường Cam. Mặt của anh rất gần với mặt của Đường Cam: "Nói chuyện với cậu ấy có cái gì tốt, nói chuyện với em là tốt rồi."
"Cậu ấy là bạn thân em" Đường Cam nói: "Đương nhiên anh muốn có quan hệ tốt với cậu ấy một chút."
Dư Lãng lấy mũi đi cọ cằm Đường Cam: "Không cần nghĩ nhiều như vậy, cứ thoải mái là tốt rồi. Anh đáng yêu như thế, đương nhiên bọn em đều yêu thích anh."
"Cái gì mà đáng yêu như thế" Đường Cam đẩy mặt Dư Lãng ra xa một chút: "Là em cảm thấy thế mà thôi."
Dư Lãng đặt tay Đường Cam ở trên giường, sau đó lại đưa mặt lại gần: "Không được nói chuyện với người khác."
Đường Cam nhìn Dư Lãng, nhớ lại dịch bôi trơn và áo mưa trên bàn trà trong phòng khách, "Còn chưa mang đồ vào."
"Cái gì?" Dư Lãng hỏi. Hiện tại đầu cậu toàn là "Đáng yêu" với "Đáng yêu", căn bản không biết Đường Cam đang nói cái gì.
Đường Cam cảm thấy Dư Lãng đang giả ngu, đối phương rõ ràng là bộ dáng thủ thế chờ đợi: "Bao cùng dịch bôi trơn."
"Cái đó à" Dư Lãng ngồi dậy, thò người mở ngăn kéo tủ ở đầu giường lấy ra một hộp lớn áo mưa và dung dịch bôi trơn dung tích còn lớn hơn: "Em mua" Anh cầm nó để bên cạnh Đường Cam.
Đường Cam nhìn thấy kích thước của hai thứ này thì trợn tròn mắt. Còn không thèm che giấu, Đường Cam nghĩ, thực sự là bộc lộ dục vọng đối với mình rất rõ ràng.
Mà Dư Lãng cũng rất kiêu ngạo nghĩ, nhất định Đường Cam sẽ rất hài lòng với sự lựa chọn của mình.
==
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất