Mau Xuyên Nghịch Tập: Nhân Vật Phản Diện Quá Thần Bí!
Chương 4: Tham Thì Thâm
Cv-er: by me
Edit: by me
Beta: by me
____________________________
Thấy nương đã vừa ý với câu trả lời của mình, Tố Chi Quân bớt căng thẳng, thả lỏng hơn một chút, Vũ Minh Nguyệt mỉm cười, nhìn về phía Bát Thẩm kia
"Sự việc là như thế nào?" Phải nói rõ ràng ta mới giải quyết
" Hôm nay khi ta vừa ngủ dậy, chuẩn bị ra vườn hái rau thì thấy nó đang trộm rau nhà ta!" Bát thẩm chua ngoa nói, Tố Chi Quân lập tức phản bác
“Không có, con thật sự không có!” Vì nói có phần nghẹn khuất, Tố Chị Quân mặt đỏ bừng trông rất khổ thân
“ Ngươi còn ngụy biện sao? Rõ ràng ta nhìn thấy, hay ý ngươi là ta vu oan cho nhà ngươi?”
Chính xác, chính xác là vu oan đấy, còn không phải à?
“ Nếu không giải quyết được chúng ta sẽ nên áo quan!” Bát Mộc bắt đầu lôi chuyện báo quan ra
Giống như Vũ Mình Nguyệt, nguyên chủ từ sau khi sinh thay đổi tính tình thành người không biết nói lí lẽ lại nhút nhát, sợ phiền phức nên luôn nuốt cục giận vào trong bụng
Dù nàng đúng hay sai chỉ cần doạ nàng ta báo quan nàng ta sẽ ngu muội nhận thiệt thòi
Bát Mộc đã nhiều lần lôi chuyện báo quan nên nàng ta rất rõ
Mọi người xung quanh đều cảm thán, từ trước tới giờ chỉ có những sự việc nghiêm trọng như giết người cướp của mới báo quan
Vì thường là như vậy, không có việc gì nghiêm trọng tuyệt đối sẽ không được báo quan
Nếu không sẽ cho vào tội cố ý quấy rầy lệnh quan triều đình
Vũ Minh Nguyệt cười khẩy, dọa nàng đấy à?
Xin lỗi, dọa nhầm người rồi, chị đây không sợ đâu
“Haha, Bát tỷ, người cùng làng với nhau ai lại làm như thế, hay là như này, để ta tìm hiểu kĩ hơn, đến lúc đó báo quan chưa muộn”
Haha, muốn báo quan phải không? Ta hầu quan đến cùng với ngươi, ta đây thèm sợ ngươi sao? Mơ à?
“Được thôi !” Bát Mộc cười lạnh, Vũ Mình Nguyệt quay nhìn Tố Chị Quân
“ Quân nhi, nói hết cho nương nghe, sai nửa chữ nương liền đánh chết con” Nghe đến đây Tố Chị Quân co rúm người lại, lắp bắp
“ Con.... con!” Vũ Minh Nguyệt nhíu mày, không phải con trộm thật chứ?
Bé yêu, con định làm nương mất mặt sao?
“ Thật ra... con cũng có ý muốn hái...!” Chưa nói hết câu, Bát Mộc đã nhảy xen vào
“ Thấy chưa, rõ ràng nó tự nhận nó trộm!”
Ê, mụ già, không biết giữ phép lịch sự tối thiểu khi giao tiếp hả?
Có cần ta dạy ngươi một khoá không?
Vũ Minh Nguyệt rất không hài lòng về người phụ nữ này
“ con không có, con chưa có trộm mà? “
Tố Chị Quân bắt đầu luống cuống, mặt mày đỏ bừng
“ Còn cãi sao? Ngươi rõ ràng vừa thừa nhận!” Bát Mộc nhảy dựng lên, to tiếng. Vũ Mình Nguyệt cười cười lấy vẻ mặt làm hoà
“Được rồi, Bát tỷ nói sao thì chính là vậy, nói đi, tỷ muốn ta đền bù như nào?”
Bát Mộc cười một cách hả hê!
Dính đến quan phủ thì Tố Chị Mộng nàng ta nhất định sẽ đền!
“Đưa ta 5 hào, chuyện này coi như xí xoá!”
Mọi người há hốc mồm. Cái gì? Tận 5 văn tiền?
Sao Bát Mộc nhà ngươi không đi ăn cướp luôn đi?
Mớ rau ngoài chợ đắt lắm cũng chỉ 3 hào, mà nhà ngươi đòi tận 5 hào?
Chưa kể, thằng bé còn chưa động được vào một cọng rau nhà ngươi đấy
Tham lam vừa thôi chứ?
Nhưng mà, tham thì thâm!
Vũ Minh Nguyệt cười tươi, thong thả nói
“ 5 hào đúng không? Đợi chút, ta vào nhà lấy cho tỷ!” Nói rồi đi vào nhà, thấy Vũ Minh Nguyệt dễ dàng lấy tiền, Bát Mộc đắc ý
Từ trong nhà đi ra, Vũ Minh nguyệt cầm đủ 5 hào, đi đến trước mặt Bát Mộc
“ Đây chính là 5 hào của tỷ!” Nhìn thấy tiền, mắt Bát Mộc sáng rực, đưa tay với tiền
Vũ Minh nguyệt nhanh chóng rút tay lại, mỉm cười thật tươi
Bát Mộc mặt mày đen xì, tức giận nói
“ ngươi có ý gì? Có phải là không muốn đền chứ?” Vũ Minh Nguyệt mỉm cười, nhẹ nhàng nói
" Ấy, sao tỷ lại nói vậy? Ta nói đền thì nhất định sẽ đền mà, nhưng trước khi đền, ta tính số nợ tỷ nợ ta đi?"
" Ta....ta không có nợ...nợ nần gì nhà ngươi hết, đừng vu khống!" Bát Mộc ấp úng đảo mắt luống cuống nhìn xung quanh
" Tỷ không nhớ sao? Vậy để ta nhắc lại cho tỷ nhớ?" Vũ Minh Nguyệt nghiêm chỉnh, giọng gay gắt đi vài phần
" 2 tháng trước, tỷ nợ ta 10 văn tiền để đánh bạc, hứa 2 hôm sau sẽ trả, nhưng đã 2 tháng trôi qua. Lần trước, ta bắt gặp con trai tỷ là Bát Lộc ăn cắp bột mì nhà ta, ta đến nhà thì tỷ nói nó là trẻ con chưa hiểu chuyện không nên chấp ta cũng bỏ qua. À, tuần trước chồng tỷ còn vay ta 2 bát gạo lức, vẫn chưa trả đâu nha!" Vũ Minh Nguyệt trôi chảy nói, Bát Mộc mặt mày tái mét, xen lẫn xấu hổ
" Ta...ta..." Vũ Minh Nguyệt tiếp tục nói " tỷ tính như nào?" Kèm theo một nụ cười xinh đẹp
"Ta trả, ta trả là được chứ gì? Ngươi muốn bao nhiêu" Bát Mộc khó khăn nói, Vũ Minh Nguyệt mỉm cười
Rất tốt, ngươi cũng tự giác lắm?
" Không nhiều, chỉ 2 lượng bạc!" Bát Mộc há hốc .mồm như không tin vào tai mình " cái gì, 2 lượng bạc? Sao ngươi không đi cướp đi?"
" Ai nha, ta chỉ đang nghĩ cho tỷ thôi mà? Tỷ nói xem, bây giờ lên báo quan, con trai ta có tội ăn cắp nhưng không thành cùng lắm phạt 10 văn tiền nhưng riêng tỷ sẽ tính vào tội quỵt nợ và ăn cắp, phạt nặng nhất là 5 lượng bạc đã thế vẫn phải đền bù cho ta!" nghe đến đây, mặt mũi Bát Mộc tái xanh
" Ta đền là được chứ gì?" sau đó móc trong nếp áo trước ngực ra một chiếc túi lụa, tuy không phải hàng cao cấp nhất nhưng biết rất nhiều tiền
Ném vào trong tay Vũ Minh Nguyệt 2 lượng bạc trắng, Bát Mộc hậm hực quay lưng bỏ về, đám đông cũng dần giải tán
Trước sân, Vũ Minh Nguyệt cong môi, nhẹ nhàng cẩn thận nhìn Tố Chi Quân
Tố Chi Quân sợ hãi đứng khép nép, sợ chỉ hó hé một chút, nương sẽ đánh chết mình
" theo nương vào ăn cơm!" rất nhanh gọn, Tố Chi Quân trợn tròn mắt nhưng rồi vẫn theo nàng vào trong phòng bếp
Nói không phải khoe chứ mặc dù nàng không biết nấu những món quá cầu kỳ nhưng luộc rau thì nàng rành quá rồi nhé?
[Ding! Kí chủ, đã cập nhật xong vị diện đầu tiên, 12 giờ khuya nay chính thức bước vào vị diện đầu tiên!]
"Được rồi" vậy phải ăn uống no say để còn lấy sức làm nhiệm vụ
Không biết sẽ như thế nào?
Kệ đi, chuyện đến đâu hay đến đó, cứ ăn trước vậy?
Edit: by me
Beta: by me
____________________________
Thấy nương đã vừa ý với câu trả lời của mình, Tố Chi Quân bớt căng thẳng, thả lỏng hơn một chút, Vũ Minh Nguyệt mỉm cười, nhìn về phía Bát Thẩm kia
"Sự việc là như thế nào?" Phải nói rõ ràng ta mới giải quyết
" Hôm nay khi ta vừa ngủ dậy, chuẩn bị ra vườn hái rau thì thấy nó đang trộm rau nhà ta!" Bát thẩm chua ngoa nói, Tố Chi Quân lập tức phản bác
“Không có, con thật sự không có!” Vì nói có phần nghẹn khuất, Tố Chị Quân mặt đỏ bừng trông rất khổ thân
“ Ngươi còn ngụy biện sao? Rõ ràng ta nhìn thấy, hay ý ngươi là ta vu oan cho nhà ngươi?”
Chính xác, chính xác là vu oan đấy, còn không phải à?
“ Nếu không giải quyết được chúng ta sẽ nên áo quan!” Bát Mộc bắt đầu lôi chuyện báo quan ra
Giống như Vũ Mình Nguyệt, nguyên chủ từ sau khi sinh thay đổi tính tình thành người không biết nói lí lẽ lại nhút nhát, sợ phiền phức nên luôn nuốt cục giận vào trong bụng
Dù nàng đúng hay sai chỉ cần doạ nàng ta báo quan nàng ta sẽ ngu muội nhận thiệt thòi
Bát Mộc đã nhiều lần lôi chuyện báo quan nên nàng ta rất rõ
Mọi người xung quanh đều cảm thán, từ trước tới giờ chỉ có những sự việc nghiêm trọng như giết người cướp của mới báo quan
Vì thường là như vậy, không có việc gì nghiêm trọng tuyệt đối sẽ không được báo quan
Nếu không sẽ cho vào tội cố ý quấy rầy lệnh quan triều đình
Vũ Minh Nguyệt cười khẩy, dọa nàng đấy à?
Xin lỗi, dọa nhầm người rồi, chị đây không sợ đâu
“Haha, Bát tỷ, người cùng làng với nhau ai lại làm như thế, hay là như này, để ta tìm hiểu kĩ hơn, đến lúc đó báo quan chưa muộn”
Haha, muốn báo quan phải không? Ta hầu quan đến cùng với ngươi, ta đây thèm sợ ngươi sao? Mơ à?
“Được thôi !” Bát Mộc cười lạnh, Vũ Mình Nguyệt quay nhìn Tố Chị Quân
“ Quân nhi, nói hết cho nương nghe, sai nửa chữ nương liền đánh chết con” Nghe đến đây Tố Chị Quân co rúm người lại, lắp bắp
“ Con.... con!” Vũ Minh Nguyệt nhíu mày, không phải con trộm thật chứ?
Bé yêu, con định làm nương mất mặt sao?
“ Thật ra... con cũng có ý muốn hái...!” Chưa nói hết câu, Bát Mộc đã nhảy xen vào
“ Thấy chưa, rõ ràng nó tự nhận nó trộm!”
Ê, mụ già, không biết giữ phép lịch sự tối thiểu khi giao tiếp hả?
Có cần ta dạy ngươi một khoá không?
Vũ Minh Nguyệt rất không hài lòng về người phụ nữ này
“ con không có, con chưa có trộm mà? “
Tố Chị Quân bắt đầu luống cuống, mặt mày đỏ bừng
“ Còn cãi sao? Ngươi rõ ràng vừa thừa nhận!” Bát Mộc nhảy dựng lên, to tiếng. Vũ Mình Nguyệt cười cười lấy vẻ mặt làm hoà
“Được rồi, Bát tỷ nói sao thì chính là vậy, nói đi, tỷ muốn ta đền bù như nào?”
Bát Mộc cười một cách hả hê!
Dính đến quan phủ thì Tố Chị Mộng nàng ta nhất định sẽ đền!
“Đưa ta 5 hào, chuyện này coi như xí xoá!”
Mọi người há hốc mồm. Cái gì? Tận 5 văn tiền?
Sao Bát Mộc nhà ngươi không đi ăn cướp luôn đi?
Mớ rau ngoài chợ đắt lắm cũng chỉ 3 hào, mà nhà ngươi đòi tận 5 hào?
Chưa kể, thằng bé còn chưa động được vào một cọng rau nhà ngươi đấy
Tham lam vừa thôi chứ?
Nhưng mà, tham thì thâm!
Vũ Minh Nguyệt cười tươi, thong thả nói
“ 5 hào đúng không? Đợi chút, ta vào nhà lấy cho tỷ!” Nói rồi đi vào nhà, thấy Vũ Minh Nguyệt dễ dàng lấy tiền, Bát Mộc đắc ý
Từ trong nhà đi ra, Vũ Minh nguyệt cầm đủ 5 hào, đi đến trước mặt Bát Mộc
“ Đây chính là 5 hào của tỷ!” Nhìn thấy tiền, mắt Bát Mộc sáng rực, đưa tay với tiền
Vũ Minh nguyệt nhanh chóng rút tay lại, mỉm cười thật tươi
Bát Mộc mặt mày đen xì, tức giận nói
“ ngươi có ý gì? Có phải là không muốn đền chứ?” Vũ Minh Nguyệt mỉm cười, nhẹ nhàng nói
" Ấy, sao tỷ lại nói vậy? Ta nói đền thì nhất định sẽ đền mà, nhưng trước khi đền, ta tính số nợ tỷ nợ ta đi?"
" Ta....ta không có nợ...nợ nần gì nhà ngươi hết, đừng vu khống!" Bát Mộc ấp úng đảo mắt luống cuống nhìn xung quanh
" Tỷ không nhớ sao? Vậy để ta nhắc lại cho tỷ nhớ?" Vũ Minh Nguyệt nghiêm chỉnh, giọng gay gắt đi vài phần
" 2 tháng trước, tỷ nợ ta 10 văn tiền để đánh bạc, hứa 2 hôm sau sẽ trả, nhưng đã 2 tháng trôi qua. Lần trước, ta bắt gặp con trai tỷ là Bát Lộc ăn cắp bột mì nhà ta, ta đến nhà thì tỷ nói nó là trẻ con chưa hiểu chuyện không nên chấp ta cũng bỏ qua. À, tuần trước chồng tỷ còn vay ta 2 bát gạo lức, vẫn chưa trả đâu nha!" Vũ Minh Nguyệt trôi chảy nói, Bát Mộc mặt mày tái mét, xen lẫn xấu hổ
" Ta...ta..." Vũ Minh Nguyệt tiếp tục nói " tỷ tính như nào?" Kèm theo một nụ cười xinh đẹp
"Ta trả, ta trả là được chứ gì? Ngươi muốn bao nhiêu" Bát Mộc khó khăn nói, Vũ Minh Nguyệt mỉm cười
Rất tốt, ngươi cũng tự giác lắm?
" Không nhiều, chỉ 2 lượng bạc!" Bát Mộc há hốc .mồm như không tin vào tai mình " cái gì, 2 lượng bạc? Sao ngươi không đi cướp đi?"
" Ai nha, ta chỉ đang nghĩ cho tỷ thôi mà? Tỷ nói xem, bây giờ lên báo quan, con trai ta có tội ăn cắp nhưng không thành cùng lắm phạt 10 văn tiền nhưng riêng tỷ sẽ tính vào tội quỵt nợ và ăn cắp, phạt nặng nhất là 5 lượng bạc đã thế vẫn phải đền bù cho ta!" nghe đến đây, mặt mũi Bát Mộc tái xanh
" Ta đền là được chứ gì?" sau đó móc trong nếp áo trước ngực ra một chiếc túi lụa, tuy không phải hàng cao cấp nhất nhưng biết rất nhiều tiền
Ném vào trong tay Vũ Minh Nguyệt 2 lượng bạc trắng, Bát Mộc hậm hực quay lưng bỏ về, đám đông cũng dần giải tán
Trước sân, Vũ Minh Nguyệt cong môi, nhẹ nhàng cẩn thận nhìn Tố Chi Quân
Tố Chi Quân sợ hãi đứng khép nép, sợ chỉ hó hé một chút, nương sẽ đánh chết mình
" theo nương vào ăn cơm!" rất nhanh gọn, Tố Chi Quân trợn tròn mắt nhưng rồi vẫn theo nàng vào trong phòng bếp
Nói không phải khoe chứ mặc dù nàng không biết nấu những món quá cầu kỳ nhưng luộc rau thì nàng rành quá rồi nhé?
[Ding! Kí chủ, đã cập nhật xong vị diện đầu tiên, 12 giờ khuya nay chính thức bước vào vị diện đầu tiên!]
"Được rồi" vậy phải ăn uống no say để còn lấy sức làm nhiệm vụ
Không biết sẽ như thế nào?
Kệ đi, chuyện đến đâu hay đến đó, cứ ăn trước vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất