[Mau Xuyên] Sổ Tay Ngược Cặn Bã Của Chuyên Gia Trà Xanh
Chương 30: Quý Phi Nương Nương Người Đẹp, Chiêu Trò Xấu 30
Nụ cười của Ngu Đại không giảm: “Chẳng lẽ là tỷ tỷ hiểu lầm cái gì? Muội muội nói hái vài cọng hoa sen thôi, đâu phải muốn dọn sạch hồ hoa sen của tỷ đâu. Cái gì nhìn vật nhớ người, cái gì lung tung rối loạn, muội muội cũng không hiểu.”
“Ai mà không phải nữ nhi được gả ra ngoài đâu? Nhưng muội muội nghĩ không giống với tỷ tỷ…”
“Cả ngày muội muội nghĩ đến bệ hạ, chi tình nhớ thương này còn giảm bớt một chút. Tỷ tỷ nên noi theo muội muội, văn hóa khác gì muội muội không hiểu, chi tình nhung nhớ này… Muội muội vẫn là có biết một chút.”
“…” Thư phi gắt gao cắn môi.
Lúc này An Quý Nhân lại nói: “Bệ hạ thường xuyên yêu chiều Quý Phi tỷ tỷ, cho nên Quý Phi tỷ tỷ mới có thể nhớ bệ hạ như thế.”
“Những người như chúng ta không có phúc khí như Quý Phi tỷ tỷ, cho nên thích tìm một ít thứ để ký thác. Quý Phi tỷ tỷ nói có lý, nhưng tâm trạng của Thư Phi tỷ tỷ rõ ràng chính xác. Quý Phi tỷ tỷ là một người tốt như vậy, chắc hẳn sẽ không khiến Thư Phi tỷ tỷ khó xử chứ?”
“…”
Thư phi cảm kích nhìn An Quý Nhân.
Dệt hoa trên gấm không thấy lạ, cũng không có vài người để ý.
Nhưng là than đưa ngày tuyết…
Thật đúng là có thể khiến người ta nhớ cả đời.
“Những lời này của ngươi bổn cung thích nghe.”
Ngu Đại nũng nịu cười hai tiếng, một chút ý tức giận cũng không có, khiến trong lòng An Quý Nhân thất vọng.
Quý Phi này cũng không có hồn nhiên ngây thơ như bên ngoài đồn đãi.
An Quý Nhân nghĩ, tâm tính và sức chịu đựng này không phải người bình thường có thể có.
“Nhưng mà bổn cung muốn làm ngay thì phải làm sao bây giờ.”
Giọng nói của Ngu Đại vừa nũng nịu vừa mềm mại, âm cuối thoáng kéo một ít, như là đang làm nũng.
m sắc của nàng vốn thiên về kiểu dịu dàng, bởi vậy, không chỉ nghe thấy giống như xoa bóp làm ra vẻ, còn rất động lòng người.
“…”
“…”
Phải làm sao bây giờ.
Nhiều đạo lý thì có thể áp chết ai?
Quý Phi nương nương đã làm nũng với ngươi, muốn nói chết, một hai phải muốn làm, ngươi có thể không cho sao?
“… Quý Phi tỷ tỷ thật sự là yêu hoa sen, yêu đến nỗi không bỏ được.”
An Quý Nhân nắm lấy bàn tay đang dùng sức đến trắng bệch của Thư Phi, ý bảo nàng ta đừng xúc động.
Làm sao Thư Phi có thể không xúc động chứ?!!
Nàng ta đã nói với Ngu Đại như thế, ngay cả An Quý Nhân đã giúp đỡ nàng ta cầu tình, Ngu Đại càng muốn hoa sen!
Đây là càng muốn hoa sen sao?! Đây không phải là muốn chê cười nàng ta sao!!
Đừng tưởng rằng nàng ta không hiểu, Ngu Đại đang trả thù nàng ta!!
Nhưng mà chỉ là tiện nhân ỷ vào sự cưng chiều của đế vương thôi!! Tại sao, tại sao dám cưỡi lên đầu chúng phi tần các nàng chứ!?
Đúng rồi.
Lúc trước khi Ngu Đại làm người áp mấy người phi tử đi xuống, Thư Phi chỉ hơi kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên Quý Phi động thủ, trừ cái này ra không có cảm xúc khác.
Thẳng đến lúc này mạo phạm đến ích lợi của nàng ta…
Thư Phi mới hận Ngu Đại, cũng không cam lòng cho các tỷ muội khác bị liên quan.
Địa vị Thư Phi ở trong cung không thấp, còn là người có tính cách hiền lành, nói cái gì các phi tử khác sẽ nghe.
Hơn nữa ở trên văn học cũng có ít tay nghề. Bởi vì cái này nên lúc trước mới bị Chiêu Thánh Đế nhìn trúng.
Cho nên Thư Phi là có một chút tính kiêu ngạo.
Như nàng ta yêu hoa sen, yêu hoa sen không nhiễm hạt bụi nhỏ, yêu hoa sen cao cao tại thượng.
Ngu Đại nhìn đôi mắt âm trầm của Thư Phi, nhoẻn miệng cười.
Nàng tự mình đưa tiểu muội đi đến bên hồ hoa sen.
“…”
Thư Phi không muốn nhìn dáng vẻ đắc ý của nàng, quay mặt đi, trở về ngồi.
An Quý Nhân ở bên cạnh nàng ta cũng ngồi xuống, tay còn đặt ở phía sau lưng nàng ta câu được câu không vỗ về.
Nàng ta nhìn Ngu Đại ở trước mặt, nhỏ giọng nói với Thư Phi: “Thư Phi tỷ tỷ đừng tức giận, ta có một kế…”
Nếu là như trước kia, Thư Phi khẳng định không nhảy vào vũng nước đục này. Chuyện trong cung nàng ta thấy nhiều rồi, bo bo giữ mình là cách tốt nhất, cái gì cũng mặc kệ.
Nhưng bây giờ…
Thư Phi im lặng gật đầu.
“Ai mà không phải nữ nhi được gả ra ngoài đâu? Nhưng muội muội nghĩ không giống với tỷ tỷ…”
“Cả ngày muội muội nghĩ đến bệ hạ, chi tình nhớ thương này còn giảm bớt một chút. Tỷ tỷ nên noi theo muội muội, văn hóa khác gì muội muội không hiểu, chi tình nhung nhớ này… Muội muội vẫn là có biết một chút.”
“…” Thư phi gắt gao cắn môi.
Lúc này An Quý Nhân lại nói: “Bệ hạ thường xuyên yêu chiều Quý Phi tỷ tỷ, cho nên Quý Phi tỷ tỷ mới có thể nhớ bệ hạ như thế.”
“Những người như chúng ta không có phúc khí như Quý Phi tỷ tỷ, cho nên thích tìm một ít thứ để ký thác. Quý Phi tỷ tỷ nói có lý, nhưng tâm trạng của Thư Phi tỷ tỷ rõ ràng chính xác. Quý Phi tỷ tỷ là một người tốt như vậy, chắc hẳn sẽ không khiến Thư Phi tỷ tỷ khó xử chứ?”
“…”
Thư phi cảm kích nhìn An Quý Nhân.
Dệt hoa trên gấm không thấy lạ, cũng không có vài người để ý.
Nhưng là than đưa ngày tuyết…
Thật đúng là có thể khiến người ta nhớ cả đời.
“Những lời này của ngươi bổn cung thích nghe.”
Ngu Đại nũng nịu cười hai tiếng, một chút ý tức giận cũng không có, khiến trong lòng An Quý Nhân thất vọng.
Quý Phi này cũng không có hồn nhiên ngây thơ như bên ngoài đồn đãi.
An Quý Nhân nghĩ, tâm tính và sức chịu đựng này không phải người bình thường có thể có.
“Nhưng mà bổn cung muốn làm ngay thì phải làm sao bây giờ.”
Giọng nói của Ngu Đại vừa nũng nịu vừa mềm mại, âm cuối thoáng kéo một ít, như là đang làm nũng.
m sắc của nàng vốn thiên về kiểu dịu dàng, bởi vậy, không chỉ nghe thấy giống như xoa bóp làm ra vẻ, còn rất động lòng người.
“…”
“…”
Phải làm sao bây giờ.
Nhiều đạo lý thì có thể áp chết ai?
Quý Phi nương nương đã làm nũng với ngươi, muốn nói chết, một hai phải muốn làm, ngươi có thể không cho sao?
“… Quý Phi tỷ tỷ thật sự là yêu hoa sen, yêu đến nỗi không bỏ được.”
An Quý Nhân nắm lấy bàn tay đang dùng sức đến trắng bệch của Thư Phi, ý bảo nàng ta đừng xúc động.
Làm sao Thư Phi có thể không xúc động chứ?!!
Nàng ta đã nói với Ngu Đại như thế, ngay cả An Quý Nhân đã giúp đỡ nàng ta cầu tình, Ngu Đại càng muốn hoa sen!
Đây là càng muốn hoa sen sao?! Đây không phải là muốn chê cười nàng ta sao!!
Đừng tưởng rằng nàng ta không hiểu, Ngu Đại đang trả thù nàng ta!!
Nhưng mà chỉ là tiện nhân ỷ vào sự cưng chiều của đế vương thôi!! Tại sao, tại sao dám cưỡi lên đầu chúng phi tần các nàng chứ!?
Đúng rồi.
Lúc trước khi Ngu Đại làm người áp mấy người phi tử đi xuống, Thư Phi chỉ hơi kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên Quý Phi động thủ, trừ cái này ra không có cảm xúc khác.
Thẳng đến lúc này mạo phạm đến ích lợi của nàng ta…
Thư Phi mới hận Ngu Đại, cũng không cam lòng cho các tỷ muội khác bị liên quan.
Địa vị Thư Phi ở trong cung không thấp, còn là người có tính cách hiền lành, nói cái gì các phi tử khác sẽ nghe.
Hơn nữa ở trên văn học cũng có ít tay nghề. Bởi vì cái này nên lúc trước mới bị Chiêu Thánh Đế nhìn trúng.
Cho nên Thư Phi là có một chút tính kiêu ngạo.
Như nàng ta yêu hoa sen, yêu hoa sen không nhiễm hạt bụi nhỏ, yêu hoa sen cao cao tại thượng.
Ngu Đại nhìn đôi mắt âm trầm của Thư Phi, nhoẻn miệng cười.
Nàng tự mình đưa tiểu muội đi đến bên hồ hoa sen.
“…”
Thư Phi không muốn nhìn dáng vẻ đắc ý của nàng, quay mặt đi, trở về ngồi.
An Quý Nhân ở bên cạnh nàng ta cũng ngồi xuống, tay còn đặt ở phía sau lưng nàng ta câu được câu không vỗ về.
Nàng ta nhìn Ngu Đại ở trước mặt, nhỏ giọng nói với Thư Phi: “Thư Phi tỷ tỷ đừng tức giận, ta có một kế…”
Nếu là như trước kia, Thư Phi khẳng định không nhảy vào vũng nước đục này. Chuyện trong cung nàng ta thấy nhiều rồi, bo bo giữ mình là cách tốt nhất, cái gì cũng mặc kệ.
Nhưng bây giờ…
Thư Phi im lặng gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất