Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 112: Khi nam chính cương thi bị bẻ cong (20)
Lúc Khang Duệ bị trói đưa tới phòng thí nghiệm đầy bác sĩ áo trắng này, hắn đã biết, vận mệnh của mình có lẽ sớm định đoạt như thế.
—— loại biến dị như hắn, nên bị coi như chuột bạch để thí nghiệm.
"Đưa hắn vào phòng thí nghiệm số một đi." Một âm thanh không chút ấm áp nào vang lên, đó là âm thanh của một ông lão. Người đó đầu tóc đã bạc, đôi mi mắt tràn đầy nếp nhăn, nhưng không giấu đi được khí chất khôn khéo.
"Giáo sư Lưu, nếu có thể thu hoạch được tư liệu gì từ trên người hắn, lúc đó xin ngài báo cho đúng sự thật."
Trần Gia Thắng không thèm nhìn tới Khang Duệ đang bị đưa vào phòng thí nghiệm mà đang cùng giáo sư Lưu đôi co.
Giáo sư Lưu trừng mắt không vui nhìn hắn một cái, hừ thật mạnh một tiếng: "Từ khi nào Trần thiếu gia lại quản việc của phòng thí nghiệm?"
Lời nói không chút lưu tình làm Trần Gia Thắng tái cả mặt, hắn nhẫn nhịn không phát hỏa, chỉ về phía phòng thí nghiệm số một nói: "Người này là tôi đưa tới, nếu Lưu giáo sư không phối hợp, lúc nào tôi cũng có thể mang hắn đi."
Lưu giáo sư rửa tay sạch sẽ, lau khô, rồi quay đầu đi cũng không ngoái nhìn lại. Trần Gia Thắng xoay người đi vào phòng thí nghiệm số một, hắn dậm chân thật mạnh nhưng lại không thể phát tiết cơn giận. Lúc này, người quản gia luôn đi bên hắn bước lên, nói nhỏ bên tai hắn vài câu, vốn đang tức giận giờ sắc mặt hắn càng thêm đen lại.
"Người phụ nữ này thật phiền phức!"
"Thiếu gia, vậy kế tiếp phải làm sao?"
"Đem ả nhốt vào tầng hầm đi!" Trần Gia Thắng bực bội ra lệnh.
Trên mặt quản gia có chút không đành lòng, hắn cẩn thận chọn câu khuyên bảo: "Thiếu gia, tầng hầm không phải có quá......"
"Không cần phải xen vào! Đúng giờ cứ cho ả ăn cơm là được." Trần Gia Thắng nheo mắt, lạnh lùng cười.
"Không phải ả nói muốn ở cái biệt thự kia cả đời sao? Vậy là như ả ta mong muốn!"
***
Những gì muốn nói đã nói hết xong, không để ý đến suy nghĩ của những người khác trong tiểu đội, Kỳ Ngôn xoay người đi.
Tất cả hành động đều khẩn trương, giống như sợ rằng bọn người kia sẽ thực hiện thí nghiệm trên người Khang Duệ luôn vậy.
Dựa theo bản đồ hệ thống, Kỳ Ngôn sẽ đi từ cửa hậu cần của phòng thí nghiệm ngầm vào, mà không phải từ cửa chính. Một là cửa chính quá nguy hiểm, người như cậu cũng chưa chắc có thể toàn thân thoát khỏi, hai là không hy vọng những người khác trong tiểu đội cũng lại đây.
Những lời nói của Kỳ Ngôn đều thật lòng. Nguyên nhân vì tình cảm đối với đám người Dương Trách, mới không hy vọng bọn họ dính dáng đến chuyện này, bọn họ không có trách nhiệm, cũng không có nghĩa vụ.
Trong lòng Kỳ Ngôn hiểu rất rõ, bọn họ dù biết sự thật thế nào, cũng có thể sẽ lựa chọn nghĩ cách cứu Khang Duệ. Bọn họ đều không phải trẻ con, biết cái nào nặng cái nào nhẹ, ai đúng ai sai.
Kỳ Ngôn nhân cơ hội bọn họ còn đang suy nghĩ mà rời đi, chính là không cho bọn họ có thời gian đuổi kịp mình.
Phòng thí nghiệm có tổng cộng ba cái cửa thông với bên ngoài: Cửa chính, cửa hậu cần và ống thoát nước.
Cửa hậu cần để cho một đội ngũ to lớn cung cấp cho phòng thí nghiệm tất cả những thứ họ cần như đồ dùng sinh hoạt, đồ ăn, dụng cụ thí nghiệm yêu cầu vận chuyển vào.
Kỳ Ngôn nhìn trúng nơi đó, nếu cậu lẻn vào một trong những kiện hàng lớn, theo đường vận chuyển đi vào, khả năng thành công sẽ cao
Để cho hàng vận chuyển vào có ba cửa kiểm tra, hai bộ máy kiểm định, tổng cộng năm tên canh cửa, Kỳ Ngôn không thể bảo đảm mình sẽ không bị phát hiện.
"Hệ thống, có biện pháp gì có thể che giấu tôi không?" Nghĩ tới nghĩ lui, Kỳ Ngôn vẫn quyết định xin sự giúp đỡ của hệ thống.
[ Ký chủ để ý, thương thành có thuốc ẩn thân, duy trì mười phút, yêu cầu dùng tích phân đổi. ]
"Thương thành?" Kỳ Ngôn lặp lại, giọng nói tràn đầy nghi hoặc, khó hiểu.
[ Đúng vậy, thương thành. ]
"Sao trước kia tao lại không biết có loại thương thành này tồn tại?"
[ Bởi vì tất cả mọi thứ trong thương thành đều cần dùng tích phân để đổi. ]
"...... Cho nên mi không cho tao dùng tích phân, còn không nói cho tao có thương thành?"
[ Hệ thống trục trặc, thỉnh ký chủ đưa ra mệnh lệnh một lần nữa. ]
Kỳ Ngôn hít sâu một hơi, không so đo với hệ thống: "Cho tao mua một lọ thuốc ẩn thân." Mười phút, chắc là đủ.
[ Ký chủ xác định? ]
"Đừng nhiều lời! Tích phân tao có thể kiếm lại!" Âm thanh Kỳ Ngôn có chút không kiên nhẫn.
Hệ thống im lặng hai giây, sau đó là âm thanh nhắc nhở đã mua sắm thành công.
Có lẽ Kỳ Ngôn đã quên lâu rồi, cậu công lược mỗi một thế giới, rốt cuộc là vì cái gì, lại có chỗ tốt gì.
Tuy rằng nói ra có vẻ khó nghe, nhưng không thể phủ nhận là, tất cả công lược giả được chọn, đều là người đã chết. Lúc trở thành công lược giả, đã nói rõ tích phân của hệ thống cấp sẽ có thêm tiền tài để lại cho người nhà còn sống của mình.
Đối với những người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà nói, đây xem như một loại phương thức báo đáp khi không thể trả hiếu mà ra đi.
Đường sá xa xôi, không có điểm cuối.
[ Ký chủ, hệ thống phải nhắc nhở cậu, công lược giả sẽ không có khả năng dừng lại ở một thế giới nào.]
Âm thanh không một chút tình cảm nào của hệ thống vang lên, kéo Kỳ Ngôn trở về thực tại.
Chính xác, công lược giả giống như bụi bặm lơ lửng trong không khí, vĩnh viễn không có khả năng rơi xuống đất, một khi có gió sẽ bay đi.
Giống như từ trên trời giáng xuống một thùng nước đá, xối trôi nhiệt huyết của Kỳ Ngôn.
Suy nghĩ hồi lâu, Kỳ Ngôn nhẹ giọng nói: "Sử dụng nước thuốc."
Không ai thấy, trong một góc của căn cứ hy vọng, có một người dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất.
Trong phòng thí nghiệm số một, Khang Duệ bị trói nằm trên bàn phẫu thuật. Ánh sáng của căn phòng làm hắn chói nhức cả mắt, hắn không nhịn được mà chớp chớp, làm một trợ lý bên cạnh cười châm chọc.
"Tang thi mà còn biết chói mắt?"
Nếu là trước đây, Khang Duệ sẽ không phản bác, trong lòng chỉ khổ sở rồi yên lặng. Nhưng giờ đây, sau khi ở cạnh Kỳ Ngôn hắn đã phản bác lại.
"Biết chói mắt, con người cũng giống vậy."
"Mày ——!" Trợ lý kia buông dụng cụ trong tay, hùng hổ đi tới chỗ Khang Duệ muốn đánh hắn: "Tang thi sao có thể so sánh với loài người được! Các người đều là quái vật không có nhịp tim!"
Đột nhiên, nắm đấm tức giận của mình bị một đôi tay bắt được, trợ lý quay đầu lại, kinh ngạc: "Giáo sư!"
"Cậu đang làm gì vậy hả?" Lưu giáo sư sắc mặt lạnh lùng: "Đừng chạm vào vật thí nghiệm của tôi!"
"Vâng, vâng...... Giáo sư." Người nọ run rẫy thu hồi nắm tay.
Lưu giáo sư đi đến bên bàn phẫu thuật, cẩn thận dò xét nhìn Khang Duệ từ trên xuống dưới, đeo găng tay tiệt trùng vào, sờ ngực hắn.
"Ừ, quả thật là tim không đập." Nói xong, Lưu giáo sư bắt mạch Khang Duệ, vài giây sau lắc đầu nói: "Cũng không có."
"Tôi là tang thi." Khang Duệ chủ động thừa nhận: "Tôi có thể ở lại nơi này cho ông làm thí nghiệm. Nhưng đồng đội của tôi thì chuyện gì cũng không biết cả, xin các người buông tha cho họ."
Giáo sư Lưu có chút kinh ngạc, ông nhìn Khang Duệ một lúc lâu, mới chậm rãi nói: "Đồng đội của cậu không thuộc phạm vi tôi quản."
"Nhưng mà, ông là người để đám bộ đội đặc chủng đưa tôi tới đây."
"Đưa cậu tới đây cũng không phải là tôi." Lưu giáo sư xoay người, chuẩn bị những dụng cụ thí nghiệm cần dùng: "Cậu bị người ta đưa đến nơi này."
Khang Duệ sửng sốt, dò hỏi: "Là ai?"
Lưu giáo sư liếc hắn: "Tôi không cần thiết phải nói cho cậu biết. nhưng cậu có thể yên tâm, chỉ cần đồng đội của cậu không làm gì, họ sẽ không bị gây khó dễ."
—— loại biến dị như hắn, nên bị coi như chuột bạch để thí nghiệm.
"Đưa hắn vào phòng thí nghiệm số một đi." Một âm thanh không chút ấm áp nào vang lên, đó là âm thanh của một ông lão. Người đó đầu tóc đã bạc, đôi mi mắt tràn đầy nếp nhăn, nhưng không giấu đi được khí chất khôn khéo.
"Giáo sư Lưu, nếu có thể thu hoạch được tư liệu gì từ trên người hắn, lúc đó xin ngài báo cho đúng sự thật."
Trần Gia Thắng không thèm nhìn tới Khang Duệ đang bị đưa vào phòng thí nghiệm mà đang cùng giáo sư Lưu đôi co.
Giáo sư Lưu trừng mắt không vui nhìn hắn một cái, hừ thật mạnh một tiếng: "Từ khi nào Trần thiếu gia lại quản việc của phòng thí nghiệm?"
Lời nói không chút lưu tình làm Trần Gia Thắng tái cả mặt, hắn nhẫn nhịn không phát hỏa, chỉ về phía phòng thí nghiệm số một nói: "Người này là tôi đưa tới, nếu Lưu giáo sư không phối hợp, lúc nào tôi cũng có thể mang hắn đi."
Lưu giáo sư rửa tay sạch sẽ, lau khô, rồi quay đầu đi cũng không ngoái nhìn lại. Trần Gia Thắng xoay người đi vào phòng thí nghiệm số một, hắn dậm chân thật mạnh nhưng lại không thể phát tiết cơn giận. Lúc này, người quản gia luôn đi bên hắn bước lên, nói nhỏ bên tai hắn vài câu, vốn đang tức giận giờ sắc mặt hắn càng thêm đen lại.
"Người phụ nữ này thật phiền phức!"
"Thiếu gia, vậy kế tiếp phải làm sao?"
"Đem ả nhốt vào tầng hầm đi!" Trần Gia Thắng bực bội ra lệnh.
Trên mặt quản gia có chút không đành lòng, hắn cẩn thận chọn câu khuyên bảo: "Thiếu gia, tầng hầm không phải có quá......"
"Không cần phải xen vào! Đúng giờ cứ cho ả ăn cơm là được." Trần Gia Thắng nheo mắt, lạnh lùng cười.
"Không phải ả nói muốn ở cái biệt thự kia cả đời sao? Vậy là như ả ta mong muốn!"
***
Những gì muốn nói đã nói hết xong, không để ý đến suy nghĩ của những người khác trong tiểu đội, Kỳ Ngôn xoay người đi.
Tất cả hành động đều khẩn trương, giống như sợ rằng bọn người kia sẽ thực hiện thí nghiệm trên người Khang Duệ luôn vậy.
Dựa theo bản đồ hệ thống, Kỳ Ngôn sẽ đi từ cửa hậu cần của phòng thí nghiệm ngầm vào, mà không phải từ cửa chính. Một là cửa chính quá nguy hiểm, người như cậu cũng chưa chắc có thể toàn thân thoát khỏi, hai là không hy vọng những người khác trong tiểu đội cũng lại đây.
Những lời nói của Kỳ Ngôn đều thật lòng. Nguyên nhân vì tình cảm đối với đám người Dương Trách, mới không hy vọng bọn họ dính dáng đến chuyện này, bọn họ không có trách nhiệm, cũng không có nghĩa vụ.
Trong lòng Kỳ Ngôn hiểu rất rõ, bọn họ dù biết sự thật thế nào, cũng có thể sẽ lựa chọn nghĩ cách cứu Khang Duệ. Bọn họ đều không phải trẻ con, biết cái nào nặng cái nào nhẹ, ai đúng ai sai.
Kỳ Ngôn nhân cơ hội bọn họ còn đang suy nghĩ mà rời đi, chính là không cho bọn họ có thời gian đuổi kịp mình.
Phòng thí nghiệm có tổng cộng ba cái cửa thông với bên ngoài: Cửa chính, cửa hậu cần và ống thoát nước.
Cửa hậu cần để cho một đội ngũ to lớn cung cấp cho phòng thí nghiệm tất cả những thứ họ cần như đồ dùng sinh hoạt, đồ ăn, dụng cụ thí nghiệm yêu cầu vận chuyển vào.
Kỳ Ngôn nhìn trúng nơi đó, nếu cậu lẻn vào một trong những kiện hàng lớn, theo đường vận chuyển đi vào, khả năng thành công sẽ cao
Để cho hàng vận chuyển vào có ba cửa kiểm tra, hai bộ máy kiểm định, tổng cộng năm tên canh cửa, Kỳ Ngôn không thể bảo đảm mình sẽ không bị phát hiện.
"Hệ thống, có biện pháp gì có thể che giấu tôi không?" Nghĩ tới nghĩ lui, Kỳ Ngôn vẫn quyết định xin sự giúp đỡ của hệ thống.
[ Ký chủ để ý, thương thành có thuốc ẩn thân, duy trì mười phút, yêu cầu dùng tích phân đổi. ]
"Thương thành?" Kỳ Ngôn lặp lại, giọng nói tràn đầy nghi hoặc, khó hiểu.
[ Đúng vậy, thương thành. ]
"Sao trước kia tao lại không biết có loại thương thành này tồn tại?"
[ Bởi vì tất cả mọi thứ trong thương thành đều cần dùng tích phân để đổi. ]
"...... Cho nên mi không cho tao dùng tích phân, còn không nói cho tao có thương thành?"
[ Hệ thống trục trặc, thỉnh ký chủ đưa ra mệnh lệnh một lần nữa. ]
Kỳ Ngôn hít sâu một hơi, không so đo với hệ thống: "Cho tao mua một lọ thuốc ẩn thân." Mười phút, chắc là đủ.
[ Ký chủ xác định? ]
"Đừng nhiều lời! Tích phân tao có thể kiếm lại!" Âm thanh Kỳ Ngôn có chút không kiên nhẫn.
Hệ thống im lặng hai giây, sau đó là âm thanh nhắc nhở đã mua sắm thành công.
Có lẽ Kỳ Ngôn đã quên lâu rồi, cậu công lược mỗi một thế giới, rốt cuộc là vì cái gì, lại có chỗ tốt gì.
Tuy rằng nói ra có vẻ khó nghe, nhưng không thể phủ nhận là, tất cả công lược giả được chọn, đều là người đã chết. Lúc trở thành công lược giả, đã nói rõ tích phân của hệ thống cấp sẽ có thêm tiền tài để lại cho người nhà còn sống của mình.
Đối với những người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà nói, đây xem như một loại phương thức báo đáp khi không thể trả hiếu mà ra đi.
Đường sá xa xôi, không có điểm cuối.
[ Ký chủ, hệ thống phải nhắc nhở cậu, công lược giả sẽ không có khả năng dừng lại ở một thế giới nào.]
Âm thanh không một chút tình cảm nào của hệ thống vang lên, kéo Kỳ Ngôn trở về thực tại.
Chính xác, công lược giả giống như bụi bặm lơ lửng trong không khí, vĩnh viễn không có khả năng rơi xuống đất, một khi có gió sẽ bay đi.
Giống như từ trên trời giáng xuống một thùng nước đá, xối trôi nhiệt huyết của Kỳ Ngôn.
Suy nghĩ hồi lâu, Kỳ Ngôn nhẹ giọng nói: "Sử dụng nước thuốc."
Không ai thấy, trong một góc của căn cứ hy vọng, có một người dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất.
Trong phòng thí nghiệm số một, Khang Duệ bị trói nằm trên bàn phẫu thuật. Ánh sáng của căn phòng làm hắn chói nhức cả mắt, hắn không nhịn được mà chớp chớp, làm một trợ lý bên cạnh cười châm chọc.
"Tang thi mà còn biết chói mắt?"
Nếu là trước đây, Khang Duệ sẽ không phản bác, trong lòng chỉ khổ sở rồi yên lặng. Nhưng giờ đây, sau khi ở cạnh Kỳ Ngôn hắn đã phản bác lại.
"Biết chói mắt, con người cũng giống vậy."
"Mày ——!" Trợ lý kia buông dụng cụ trong tay, hùng hổ đi tới chỗ Khang Duệ muốn đánh hắn: "Tang thi sao có thể so sánh với loài người được! Các người đều là quái vật không có nhịp tim!"
Đột nhiên, nắm đấm tức giận của mình bị một đôi tay bắt được, trợ lý quay đầu lại, kinh ngạc: "Giáo sư!"
"Cậu đang làm gì vậy hả?" Lưu giáo sư sắc mặt lạnh lùng: "Đừng chạm vào vật thí nghiệm của tôi!"
"Vâng, vâng...... Giáo sư." Người nọ run rẫy thu hồi nắm tay.
Lưu giáo sư đi đến bên bàn phẫu thuật, cẩn thận dò xét nhìn Khang Duệ từ trên xuống dưới, đeo găng tay tiệt trùng vào, sờ ngực hắn.
"Ừ, quả thật là tim không đập." Nói xong, Lưu giáo sư bắt mạch Khang Duệ, vài giây sau lắc đầu nói: "Cũng không có."
"Tôi là tang thi." Khang Duệ chủ động thừa nhận: "Tôi có thể ở lại nơi này cho ông làm thí nghiệm. Nhưng đồng đội của tôi thì chuyện gì cũng không biết cả, xin các người buông tha cho họ."
Giáo sư Lưu có chút kinh ngạc, ông nhìn Khang Duệ một lúc lâu, mới chậm rãi nói: "Đồng đội của cậu không thuộc phạm vi tôi quản."
"Nhưng mà, ông là người để đám bộ đội đặc chủng đưa tôi tới đây."
"Đưa cậu tới đây cũng không phải là tôi." Lưu giáo sư xoay người, chuẩn bị những dụng cụ thí nghiệm cần dùng: "Cậu bị người ta đưa đến nơi này."
Khang Duệ sửng sốt, dò hỏi: "Là ai?"
Lưu giáo sư liếc hắn: "Tôi không cần thiết phải nói cho cậu biết. nhưng cậu có thể yên tâm, chỉ cần đồng đội của cậu không làm gì, họ sẽ không bị gây khó dễ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất