Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 114: Khi nam chính cương thi bị bẻ cong (22)
Trong chớp mắt, Kỳ Ngôn cứ như vậy quang minh chính đại làm việc tại phòng thí nghiệm. Cậu mặc áo thí nghiệm màu trắng vào, rửa tay, mang cả bao tay chuyên dụng, Kỳ Ngôn bị điều đến làm việc trong phòng thí nghiệm, công việc là xem các kết quả đo chỉ số cơ năng trong lồng oxy của Khang Duệ, cứ mỗi giờ thì kí tên một lần.
Mọi thứ đều quá thuận lợi, đến mức làm Kỳ Ngôn không thể không hoài nghi có phải có âm mưu gì đang chờ cậu hay không.
Lúc ở trong lồng oxy, Khang Duệ đã không còn ý thức, nhắm chặt hai mắt, lông mi thon dài chiếu vào trong làn nước, thật sự rất xinh đẹp.
Kỳ Ngôn không dám nhìn lâu, tất cả nơi này đều là người của chính phủ, chỉ cần một động tác sai sót, lập tức sẽ bị hoài nghi.
Những người khác đối với tên người mới như cậu, phần lớn là thái độ lạnh nhạt, không nói chuyện phiếm, không xa lánh, đơn giản chỉ làm lơ. Đương nhiên, ở chung kiểu này là điều không hề đơn giản đối với Kỳ Ngôn, mà là mỗi người đều như vậy cả.
Không khí có chút xấu hổ, mỗi người đều làm việc của mình.
Kỳ Ngôn đứng trước lồng kính oxy, viết từng chữ ở trên mặt kính lên vở không sai một chữ.
Có lẽ cậu phải tìm cách mở chiếc lồng oxy này trước đã, ít nhất thì cậu sẽ không bị phát hiện, nghĩ cách làm Khang Duệ tỉnh lại trước đã thì tỉ lệ trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm sẽ lớn hơn nhiều.
"Lúc ghi chép phải chú tâm vào, nếu không giữ cậu lại thì có ích lợi gì?" Giáo sư Lưu đi tới, không chút khách khí bắt đầu răn dạy Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn vội vàng gật đầu: "Lần sau tôi sẽ chú ý, nhất định không phạm sai nữa."
"Người trẻ tuổi làm việc lúc nào cũng hấp tấp quá mức, an phận một chút không tốt sao." Giáo sư Lưu hừ lạnh một tiếng, xoay người đi.
Tuy nghe như đó là điều chỉ dạy, nhưng lại quá mức bình thường, trong lòng Kỳ Ngôn có chút nghi hoặc nhưng vẫn im lặng.
Xung quanh, dòng người vẫn luôn đi lại, Kỳ Ngôn không có kế hoạch rõ ràng, đành phải cùng nam nhân viên bên cạnh ra vẻ nói chuyện phiếm.
"Người ở trong cái lồng oxy này là ai vậy?"
"Không biết, buổi sáng hôm nay vừa đưa tới."
"A? Là con người à sao phải đặt lồng oxy vậy? Nhìn không phải cương thi......"
"Hắn là cương thi." Người đó kỳ quái liếc nhìn cậu một cái: "Anh hỏi nhiều như vậy để làm gì?"
"À, chỉ là tôi hơi tò mò. Tôi ở đây tìm người yêu, không tìm thấy còn bị điều phối đến chỗ này công tác, không làm thì chết, còn không cho tôi hỏi một câu." Kỳ Ngôn buồn rầu nhăn mày: "Những việc này tôi dốt lắm"
Gã nhân viên nhìn cậu, khinh thường liếc mắt một cái: "Đừng hỏi nhiều, cứ làm tốt những việc nên làm."
"Được thôi, dù sao cái tên giáo sư kia rất lợi hại, tôi cũng không dám làm gì." Nói xong, Kỳ Ngôn quay đầu, ngưng nói chuyện.
Gã nhân viên thấy bề ngoài cậu trông cũng trắng nõn, sạch sẽ, một người trẻ tuổi, cũng không có năng lực gì đặc biệt, không bận tâm để trong lòng.
Lúc giữa trưa, dòng người lui tới cũng vơi dần. Trừ một ít người phải trông coi phòng thiết bị tất yếu thì những người khác đều đi ăn cơm.
Cũng phải, chiếc lồng oxy nhốt Khang Duệ, chính là 'thiết bị tất yếu'.
Kỳ Ngôn bị điều phối đến nơi này, còn bị tên nhân viên kia cười nhạo bằng ánh mắt, giờ nhìn bọn họ đi ăn cơm.
Giáo sư Lưu cởi bao tay tiến đến gần cậu, hừ lạnh nói: "Nhìn cho kỹ một chút, đừng phạm phải lỗi sai gì." Dừng một chút, một tia cao thâm khó lường trong lời nói lại lần nữa vang lên: "Vào phòng thí nghiệm này, cơ hội chỉ có một lần, muốn nắm chắc thì đừng nghĩ đến việc làm thế nào để thoát ra ngoài!"
Nói xong, trừng mắt nhìn Kỳ Ngôn một cái, rồi rời khỏi phòng thí nghiệm.
Kỳ Ngôn bị câu nói ấy làm sửng sốt, cậu không rõ lão già này vì cái gì mà nói chuyện kì quái như vậy.
Tất cả đều mờ mịt, mãi cho khi thấy được bản kế hoạch thực nghiệm được đưa cho Khang Duệ, mới giống như ánh nắng đẩy ra tầng tầng mây mù, hoàn toàn tỉnh ngộ.
—— Giáo sư Lưu muốn cậu mang Khang Duệ rời đi!
Cảnh giác nhìn một vòng chung quanh, phát hiện trừ hai cái phòng thí nghiệm sau lưng không ai gác, còn lại những người khác đều đi ăn cơm. Kỳ Ngôn không nghĩ nhiều, thuận tay cầm một bình chữa cháy gần đó, trong lòng lẩm bẩm lời xin lỗi, nhắm thẳng vào đầu của hai tên nhân viên canh gác một phát không nhẹ cũng không nặng nện xuống.
Hai tên bảo vệ ngất xỉu trên mặt đất, Kỳ Ngôn không rảnh lo, vội vàng phi nhanh vào phòng thí nghiệm mở lồng oxy ra.
Nước trong bình bị hút đi, cửa khóa cũng mở ra, Kỳ Ngôn đá cửa bình oxy qua một bên, đôi tay xuyên qua dưới nách người Khang Duệ, kéo hắn ra ngoài.
"Khang Duệ! Mau tỉnh lại, chúng ta phải đi!"
Kỳ Ngôn vỗ mặt hắn, lông mi Khang Duệ run rẩy, dần dần tỉnh lại.
"Kỳ Ngôn?" Con ngươi Khang Duệ xẹt qua một tia mê mang: "Tôi đang nằm mơ sao?"
"Không nằm mơ!" Kỳ Ngôn vuốt nhẹ gương mặt Khang Duệ đang ướt đẫm, nhẹ giọng nói: "Tôi tới cứu cậu đây. Chúng ta phải nắm chặt cơ hội, không còn nhiều thời gian."
Khang Duệ nhìn một vòng xung quanh, trên người đã có chút cảm giác khôi phục sức lực, liền dựa vào Kỳ Ngôn đứng lên: "Đội trưởng bọn họ......?"
"Tôi không cho bọn họ tới." Kỳ Ngôn nhấp môi, chân mày dâng lên, trong cổ có chút chua xót: "Cậu cũng hy vọng không liên lụy đến bọn họ, đúng không?"
"Ừ." Khóe miệng Khang Duệ lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.
"Mau, mặc cái áo khoác này vào, chúng ta phải đi nhanh."
Thời gian ăn cơm trưa nhiều nhất cũng một giờ, đến bây giờ bọn họ đã mất qua nửa giờ. Bọn họ chỉ còn nửa giờ còn lại để chạy trốn mà thôi. Mỗi một phút mỗi một giây đều cực kỳ trân quý.
Khang Duệ mặc chiếc áo bác sĩ trắng vào, bám theo Kỳ Ngôn đi về hướng hậu cần.
Nơi này rất lớn, lúc Kỳ Ngôn đi vào đây đã tốn tận 1 tiếng đồng hồ, cho nên chỉ với nửa tiếng thì khẳng định không thể đến kịp cửa hậu cần. Kỳ Ngôn chỉ có thể nghĩ cách khác, vì bọn họ cần tranh thủ càng nhiều giờ.
Mới vừa chạy được một khoảng, toàn bộ đèn cảnh báo trên hành lang đều vang lên làm cho người ta sợ hãi, đèn đỏ khẩn cấp cũng sáng lên. Kỳ Ngôn nhấp môi, nắm tay Khang Duệ chạy càng nhanh.
Đi ngang qua mấy phòng thí nghiệm khác, Kỳ Ngôn và Khang Duệ không dừng lại. Nhưng lúc đi qua phòng thí nghiệm số 7, đột nhiên Khang Duệ dừng lại.
"Sao vậy Khang Khang?" Kỳ Ngôn khó hiểu quay đầu, nhìn hắn.
"Ngôn, phòng thí nghiệm này......" Khang Duệ rũ đôi mắt xuống, trong mắt xẹt qua một tia rối rắm: "Có cương thi."
Kỳ Ngôn đột nhiên trừng lớn đôi mắt, bắt lấy tay hắn, hỏi: "Sao cậu biết được?"
"Tôi có thể cảm thấy......" Khang Duệ nắm lấy tay Kỳ Ngôn, dùng thêm sức.
"Tôi...... Muốn thả cương thi ra."
—— thả ra, cho chúng ta tranh thủ thời gian.
Kỳ Ngôn nhìn Khang Duệ, trong mắt lập loè những lời diễn tả hoang mang, lúc đó không khí có chút căng thẳng.
"Tôi...... Có phải tôi rất xấu xa không?" Quanh mắt Khang Duệ tỏa ra hơi thở đau thương: "Tôi, thật sự rất xấu xa."
Kỳ Ngôn không biết nên nói gì, cậu biết, Khang Duệ là vì bọn họ...... Nhưng loại cương thi này là đồ vật, là thứ đáng sợ nhất.
Nếu thả cương thi ra, có khả năng phòng thí nghiệm sẽ rối loạn. Phòng thí nghiệm mà thất thủ thì toàn bộ hy vọng của nhân loại đều sẽ biến thành tử thành, so với bên ngoài thì thành phố này không kém mấy.
Nơi này, còn có rất nhiều con người.
"Khang Khang không phải người xấu, nhưng chúng ta không thể làm vậy." Đột nhiên Kỳ Ngôn ôm lấy Khang Duệ, đèn cảnh báo ở hành lang lóe lên.
"Nếu Khang Khang bị lôi đi làm thí nghiệm, tôi cũng sẽ ở bên cạnh cậu. Nếu chết sẽ chết cùng nhau."
Kỳ Ngôn không phải thánh mẫu, nhưng cậu cũng không thể vì bản thân mà biến cả thành phố thành nơi mai táng.
Mọi thứ đều quá thuận lợi, đến mức làm Kỳ Ngôn không thể không hoài nghi có phải có âm mưu gì đang chờ cậu hay không.
Lúc ở trong lồng oxy, Khang Duệ đã không còn ý thức, nhắm chặt hai mắt, lông mi thon dài chiếu vào trong làn nước, thật sự rất xinh đẹp.
Kỳ Ngôn không dám nhìn lâu, tất cả nơi này đều là người của chính phủ, chỉ cần một động tác sai sót, lập tức sẽ bị hoài nghi.
Những người khác đối với tên người mới như cậu, phần lớn là thái độ lạnh nhạt, không nói chuyện phiếm, không xa lánh, đơn giản chỉ làm lơ. Đương nhiên, ở chung kiểu này là điều không hề đơn giản đối với Kỳ Ngôn, mà là mỗi người đều như vậy cả.
Không khí có chút xấu hổ, mỗi người đều làm việc của mình.
Kỳ Ngôn đứng trước lồng kính oxy, viết từng chữ ở trên mặt kính lên vở không sai một chữ.
Có lẽ cậu phải tìm cách mở chiếc lồng oxy này trước đã, ít nhất thì cậu sẽ không bị phát hiện, nghĩ cách làm Khang Duệ tỉnh lại trước đã thì tỉ lệ trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm sẽ lớn hơn nhiều.
"Lúc ghi chép phải chú tâm vào, nếu không giữ cậu lại thì có ích lợi gì?" Giáo sư Lưu đi tới, không chút khách khí bắt đầu răn dạy Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn vội vàng gật đầu: "Lần sau tôi sẽ chú ý, nhất định không phạm sai nữa."
"Người trẻ tuổi làm việc lúc nào cũng hấp tấp quá mức, an phận một chút không tốt sao." Giáo sư Lưu hừ lạnh một tiếng, xoay người đi.
Tuy nghe như đó là điều chỉ dạy, nhưng lại quá mức bình thường, trong lòng Kỳ Ngôn có chút nghi hoặc nhưng vẫn im lặng.
Xung quanh, dòng người vẫn luôn đi lại, Kỳ Ngôn không có kế hoạch rõ ràng, đành phải cùng nam nhân viên bên cạnh ra vẻ nói chuyện phiếm.
"Người ở trong cái lồng oxy này là ai vậy?"
"Không biết, buổi sáng hôm nay vừa đưa tới."
"A? Là con người à sao phải đặt lồng oxy vậy? Nhìn không phải cương thi......"
"Hắn là cương thi." Người đó kỳ quái liếc nhìn cậu một cái: "Anh hỏi nhiều như vậy để làm gì?"
"À, chỉ là tôi hơi tò mò. Tôi ở đây tìm người yêu, không tìm thấy còn bị điều phối đến chỗ này công tác, không làm thì chết, còn không cho tôi hỏi một câu." Kỳ Ngôn buồn rầu nhăn mày: "Những việc này tôi dốt lắm"
Gã nhân viên nhìn cậu, khinh thường liếc mắt một cái: "Đừng hỏi nhiều, cứ làm tốt những việc nên làm."
"Được thôi, dù sao cái tên giáo sư kia rất lợi hại, tôi cũng không dám làm gì." Nói xong, Kỳ Ngôn quay đầu, ngưng nói chuyện.
Gã nhân viên thấy bề ngoài cậu trông cũng trắng nõn, sạch sẽ, một người trẻ tuổi, cũng không có năng lực gì đặc biệt, không bận tâm để trong lòng.
Lúc giữa trưa, dòng người lui tới cũng vơi dần. Trừ một ít người phải trông coi phòng thiết bị tất yếu thì những người khác đều đi ăn cơm.
Cũng phải, chiếc lồng oxy nhốt Khang Duệ, chính là 'thiết bị tất yếu'.
Kỳ Ngôn bị điều phối đến nơi này, còn bị tên nhân viên kia cười nhạo bằng ánh mắt, giờ nhìn bọn họ đi ăn cơm.
Giáo sư Lưu cởi bao tay tiến đến gần cậu, hừ lạnh nói: "Nhìn cho kỹ một chút, đừng phạm phải lỗi sai gì." Dừng một chút, một tia cao thâm khó lường trong lời nói lại lần nữa vang lên: "Vào phòng thí nghiệm này, cơ hội chỉ có một lần, muốn nắm chắc thì đừng nghĩ đến việc làm thế nào để thoát ra ngoài!"
Nói xong, trừng mắt nhìn Kỳ Ngôn một cái, rồi rời khỏi phòng thí nghiệm.
Kỳ Ngôn bị câu nói ấy làm sửng sốt, cậu không rõ lão già này vì cái gì mà nói chuyện kì quái như vậy.
Tất cả đều mờ mịt, mãi cho khi thấy được bản kế hoạch thực nghiệm được đưa cho Khang Duệ, mới giống như ánh nắng đẩy ra tầng tầng mây mù, hoàn toàn tỉnh ngộ.
—— Giáo sư Lưu muốn cậu mang Khang Duệ rời đi!
Cảnh giác nhìn một vòng chung quanh, phát hiện trừ hai cái phòng thí nghiệm sau lưng không ai gác, còn lại những người khác đều đi ăn cơm. Kỳ Ngôn không nghĩ nhiều, thuận tay cầm một bình chữa cháy gần đó, trong lòng lẩm bẩm lời xin lỗi, nhắm thẳng vào đầu của hai tên nhân viên canh gác một phát không nhẹ cũng không nặng nện xuống.
Hai tên bảo vệ ngất xỉu trên mặt đất, Kỳ Ngôn không rảnh lo, vội vàng phi nhanh vào phòng thí nghiệm mở lồng oxy ra.
Nước trong bình bị hút đi, cửa khóa cũng mở ra, Kỳ Ngôn đá cửa bình oxy qua một bên, đôi tay xuyên qua dưới nách người Khang Duệ, kéo hắn ra ngoài.
"Khang Duệ! Mau tỉnh lại, chúng ta phải đi!"
Kỳ Ngôn vỗ mặt hắn, lông mi Khang Duệ run rẩy, dần dần tỉnh lại.
"Kỳ Ngôn?" Con ngươi Khang Duệ xẹt qua một tia mê mang: "Tôi đang nằm mơ sao?"
"Không nằm mơ!" Kỳ Ngôn vuốt nhẹ gương mặt Khang Duệ đang ướt đẫm, nhẹ giọng nói: "Tôi tới cứu cậu đây. Chúng ta phải nắm chặt cơ hội, không còn nhiều thời gian."
Khang Duệ nhìn một vòng xung quanh, trên người đã có chút cảm giác khôi phục sức lực, liền dựa vào Kỳ Ngôn đứng lên: "Đội trưởng bọn họ......?"
"Tôi không cho bọn họ tới." Kỳ Ngôn nhấp môi, chân mày dâng lên, trong cổ có chút chua xót: "Cậu cũng hy vọng không liên lụy đến bọn họ, đúng không?"
"Ừ." Khóe miệng Khang Duệ lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.
"Mau, mặc cái áo khoác này vào, chúng ta phải đi nhanh."
Thời gian ăn cơm trưa nhiều nhất cũng một giờ, đến bây giờ bọn họ đã mất qua nửa giờ. Bọn họ chỉ còn nửa giờ còn lại để chạy trốn mà thôi. Mỗi một phút mỗi một giây đều cực kỳ trân quý.
Khang Duệ mặc chiếc áo bác sĩ trắng vào, bám theo Kỳ Ngôn đi về hướng hậu cần.
Nơi này rất lớn, lúc Kỳ Ngôn đi vào đây đã tốn tận 1 tiếng đồng hồ, cho nên chỉ với nửa tiếng thì khẳng định không thể đến kịp cửa hậu cần. Kỳ Ngôn chỉ có thể nghĩ cách khác, vì bọn họ cần tranh thủ càng nhiều giờ.
Mới vừa chạy được một khoảng, toàn bộ đèn cảnh báo trên hành lang đều vang lên làm cho người ta sợ hãi, đèn đỏ khẩn cấp cũng sáng lên. Kỳ Ngôn nhấp môi, nắm tay Khang Duệ chạy càng nhanh.
Đi ngang qua mấy phòng thí nghiệm khác, Kỳ Ngôn và Khang Duệ không dừng lại. Nhưng lúc đi qua phòng thí nghiệm số 7, đột nhiên Khang Duệ dừng lại.
"Sao vậy Khang Khang?" Kỳ Ngôn khó hiểu quay đầu, nhìn hắn.
"Ngôn, phòng thí nghiệm này......" Khang Duệ rũ đôi mắt xuống, trong mắt xẹt qua một tia rối rắm: "Có cương thi."
Kỳ Ngôn đột nhiên trừng lớn đôi mắt, bắt lấy tay hắn, hỏi: "Sao cậu biết được?"
"Tôi có thể cảm thấy......" Khang Duệ nắm lấy tay Kỳ Ngôn, dùng thêm sức.
"Tôi...... Muốn thả cương thi ra."
—— thả ra, cho chúng ta tranh thủ thời gian.
Kỳ Ngôn nhìn Khang Duệ, trong mắt lập loè những lời diễn tả hoang mang, lúc đó không khí có chút căng thẳng.
"Tôi...... Có phải tôi rất xấu xa không?" Quanh mắt Khang Duệ tỏa ra hơi thở đau thương: "Tôi, thật sự rất xấu xa."
Kỳ Ngôn không biết nên nói gì, cậu biết, Khang Duệ là vì bọn họ...... Nhưng loại cương thi này là đồ vật, là thứ đáng sợ nhất.
Nếu thả cương thi ra, có khả năng phòng thí nghiệm sẽ rối loạn. Phòng thí nghiệm mà thất thủ thì toàn bộ hy vọng của nhân loại đều sẽ biến thành tử thành, so với bên ngoài thì thành phố này không kém mấy.
Nơi này, còn có rất nhiều con người.
"Khang Khang không phải người xấu, nhưng chúng ta không thể làm vậy." Đột nhiên Kỳ Ngôn ôm lấy Khang Duệ, đèn cảnh báo ở hành lang lóe lên.
"Nếu Khang Khang bị lôi đi làm thí nghiệm, tôi cũng sẽ ở bên cạnh cậu. Nếu chết sẽ chết cùng nhau."
Kỳ Ngôn không phải thánh mẫu, nhưng cậu cũng không thể vì bản thân mà biến cả thành phố thành nơi mai táng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất