Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 53: Phiên ngoại
5 năm sau, Khoa học kỹ thuật Vinh Đằng đã là công ty niêm yết đứng đầu cả nước, mà Phong Dương Ngạo, cũng trở thành nhân vật thương nghiệp chạm tay là phỏng.
Phong Dương Ngạo là kim quy tế* có tiền có quyền,trong lòng hầu hết các chị em phụ nữ đều muốn gả cho hắn, thân sĩ soái khí, không thua gì các công tước vương tử từ khi còn nhỏ liền tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết ở nước ngoài chút nào. Một nam nhân như vậy, mà từ trước tới nay không thừa nhận qua đã có đối tượng kết giao, cũng không có tai tiếng, ít nhiều phụ nữ cho dù hao hết tâm tư cũng muốn có mối quan hệ gì đó cùng với Phong Dương Ngạo.
(*) kim quy tế: con rùa vàng/ chàng rể rùa vàng.
Càng không biết nói sao, Phong Dương Ngạo người này cố tình một bộ cái gì cũng không ăn kia, vạn ngày như một, trừ bỏ những cuộc họp thương nghiệp yêu cầu mang theo bạn gái, bên người hắn căn bản không xuất hiện thân ảnh của một bóng hồng nào.
Hôm nay, Phong Dương Ngạo cứ như cũ, theo lẽ thường tan tầm, an ủi nhân viên được yêu cầu tăng ca, sau khi cùng nhân viên nhiệt tình tạm biệt, lái xe chạy thẳng tắp ở trên đường. Đây là đường về nhà hắn, rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc, cảnh sắc thật đơn giản. Đột nhiên, đèn đỏ phía trước sáng lên, xe hắn lại hơi hơi vừa chuyển, không đi con đường về nhà nữa, mà là thay đổi một phương hướng khác, càng lúc càng xa.
Xe ngừng ở trước cửa một tiệm bánh ngọt cao cấp, Phong Dương Ngạo soái khí xuống xe, vào trong tiệm bánh ngọt, hai mươi phút sau, xách theo một hộp bánh kem đi ra, sau đó lên xe, về nhà.
Đích đến là một khu biệt thự hai tầng bình thường, là một trong những biệt thự cao cấp nhất ở ven biển này, nơi này chính là nhà của Phong Dương Ngạo.
Bắt đầu từ lúc vào cửa, thần sắc cả người Phong Dương Ngạo liền thay đổi. Thần kinh không hề căng thẳng nữa, không có thời khắc nào buông lỏng phòng bị cũng được tháo dỡ xuống, hắn thay giày, khóe miệng tràn đầy ý cười ôn nhuận, khiến cho ngũ quan góc cạnh rõ ràng của hắn đều mềm mại hẳn đi.
Mang theo bánh kem, Phong Dương Ngạo lên lầu, đi đến trước cửa một căn phòng, sau khi nhẹ nhàng gõ cửa, mới mở ra cửa phòng.
Tình cảnh bên trong không có gì biến hóa so với thời điểm buổi sáng hắn rời đi, bữa cơm buổi sáng còn để lại ở kia, cơm giữa trưa trợ lý đưa tới cũng không động đến. Có một người ngồi trầm mặc ở mép giường, cảm nhận được Phong Dương Ngạo đã đến, cậu cũng không có một chút động tĩnh nào.
"Vì sao không ăn cơm?" Thanh âm Phong Dương Ngạo mang theo ẩn nhẫn phẫn nộ, lại không có phát tác hoàn toàn.
"Anh muốn nhốt tôi ở nơi này bao lâu?" Đối phương không trả lời hắn, ngược lại hỏi một vấn đề khác.
Động tác đến gần của Phong Dương Ngạo bị dừng một chút, cười nhạt nói: "Chờ tôi đem thân phận mới của em chuẩn bị cho tốt đã......"
"5 năm, vẫn chưa đủ cho anh chuẩn bị tốt sao, a."
Giọng điệu trào phúng của đối phương làm sắc mặt Phong Dương Ngạo xanh mét, rốt cuộc, lửa giận không cam lòng khiến hắn bùng nổ.
"Vì sao không muốn ở chỗ này? Tôi đối với em không tốt sao? Hay là em thiếu cái gì?" Hắn đem bánh kem mà lòng tràn đầy vui mừng mua ban nãy nặng nề đặt ở trên bàn: " "Kỳ Ngôn" đã chết!"
Giọng nói vừa dứt, xung quanh lâm vào một mảnh yên lặng, đáng sợ đến cực điểm. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Bóng hình cuối cùng cũng run lên, sau đó từ mép giường chậm rãi đứng lên, thân hình cùng Phong Dương Ngạo cao không sai biệt lắm di chuyển qua, ánh mắt mờ mịt xám xịt nhìn về phía Phong Dương Ngạo.
"Tôi đã từng cho rằng, anh chỉ là một người khôn khéo, tính kế hết thảy, cũng không bao giờ thất bại. Hiện tại nghĩ đến đây, bất quá anh cũng chỉ như thế mà thôi."
"Phong Dương Ngạo, 5 năm trước, những trò đùa cợt của anh tôi cũng chấp nhận cả rồi, chỉ duy nhất một điều này."
"Anh giết " Kỳ Ngôn ", làm tôi trở thành một cái xác không hồn, ngoan ngoãn ở bên cạnh bồi anh?"
"Anh, dựa vào cái gì muốn tôi bồi anh?"
Một câu rồi lại một câu, giống như thanh kiếm sắc nhọn, chọc thủng tâm Phong Dương Ngạo.
5 năm này, trừ bỏ lúc đầu, Phong Dương Ngạo chưa từng cho Kỳ Ngôn một danh phận chính thức, ngay cả câu" Anh yêu em " kia, cũng là qua loa nói ra.
Kỳ Ngôn cảm thấy, Phong Dương Ngạo cũng không hẳn là yêu cậu.
Dục vọng độc chiếm vượt qua cả thế tục đạo đức, không biết từ khi nào Phong Dương Ngạo bắt đầu nghĩ đến kế hoạch này.
5 năm, Kỳ Ngôn trải qua như thế nào, Phong Dương Ngạo liền trải qua như thế đó.
Phong Dương Ngạo trầm mặc, ba chữ này giống như nặng ngàn cân, nghẹn ngang ở yết hầu, làm hắn nói không ra lời.
Giờ khắc này, hắn cũng mê mang.
Mỗi một lần gặp nhau đều là tan rã trong không vui, mỗi một lần nói chuyện cũng đều là Phong Dương Ngạo không còn lời nào để nói.
Trong bóng đêm, Kỳ Ngôn ngồi ở chỗ kia, dư quang nhìn qua bánh kem, trong lòng chua xót vô hạn.
Hôm nay, là sinh nhật Kỳ Ngôn.
-
Sau ngày hôm đó, ba ngày rồi Phong Dương Ngạo cũng không trở về.
Mỗi lần đều là để cho trợ lý tới đưa cơm cho Kỳ Ngôn, mỗi bữa cơm, cố định thời gian, từ trước đến nay đều không đến trễ quá.
Kỳ thật Kỳ Ngôn cũng không ăn cái gì, chẳng qua chỉ ăn ít ỏi mấy miếng, căn bản so ra lượng cơm cậu ăn kém rất nhiều so với nam nhân bình thường. Trợ lý nhìn mặt Kỳ Ngôn từ từ gầy ốm đi, rất nhiều lần đều muốn nói lại thôi, giống như muốn nói cái gì đó, cuối cùng bởi vì sự đạm mạc trên nét mặt Kỳ Ngôn, chỉ có thể thở dài mà đi. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Một đêm mấy ngày sau, Phong Dương Ngạo đầy người mùi rượu bất tỉnh nhân sự bị người nâng trở về.
Thời điểm trước khi đi, trợ lý dặn dò Kỳ Ngôn, cho dù có tức giận đi nữa, cũng làm ơn hảo hảo chiếu cố hắn một đêm.
Kỳ Ngôn lạnh lùng nhìn Phong Dương Ngạo nằm ngã trên giường chính mình, mơ mơ màng màng kêu " Kỳ Ngôn ".
"Nước...... Tôi muốn uống nước......"
Kỳ Ngôn dừng một chút, vẫn là đi rót nước, nâng người hắn dậy, đút hắn uống một chút nước ấm.
Đang muốn lui ra, đột nhiên tay bị cầm một cách mạnh mẽ, Kỳ Ngôn tránh né, cuối cùng vẫn không tránh ra.
"Đừng đi......"
Thanh âm Phong Dương Ngạo ẩn ẩn mang theo một tia khẩn cầu.
"Tôi sai rồi......"
"Đừng đi...... Em muốn cái gì tôi đều có thể cho em."
Hắn nói mơ màng ở bên miệng, nếu không cẩn thận nghe thì căn bản nghe không rõ.
Nhưng Kỳ Ngôn vẫn nghe rõ.
Cậu nhấp môi, âm sắc còn lộ ra trào phúng, cười nhạo một tiếng, nhàn nhạt nói: "Thả tôi đi."
Trong phòng lâm vào yên ắng, giống như chết lặng đi.
Kỳ Ngôn cúi đầu mới phát hiện Phong Dương Ngạo tựa hồ đã ngủ say, hô hấp đều đều lâu dài nhẹ nhàng phun trong tay Kỳ Ngôn.
"Quả nhiên......"
Tự giễu cười ra tiếng, Kỳ Ngôn gạt tay bị Phong Dương Ngạo nắm ra, đi đến bên cạnh bàn, đem ly nước buông xuống.
Mỗi khi cậu nhúc nhích, thanh âm của xích sắt sẽ tùy theo đó mà vang lên.
5 năm, căn phòng này là những gì cậu có.
Ngồi trên sô pha bên cửa sổ, Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm bầu trời ban đêm đầy sao, không biết nghĩ đến cái gì.
Một lát sau, cậu cũng cảm thấy buồn ngủ, chậm rãi khép mắt lại.
Trong hoảng hốt, thanh âm thưa thớt vang lên bên tai.
Cùng với một tiếng thở dài, một âm tiết im lặng thê lương bỗng dưng vang lên.
"Được."
-
Ngày hôm sau khi Kỳ Ngôn tỉnh lại, Phong Dương Ngạo sớm đã không thấy bóng dáng. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Tiếp theo là hơn một tháng, Kỳ Ngôn cũng không có gặp qua bóng dáng của Phong Dương Ngạo nữa.
Lần này...... Hẳn là thật sự hết hy vọng đi? Vậy thì hắn đâu rồi? Muốn nhốt cậu ở chỗ này cả đời?
Mặc kệ thế nào đi nữa, cũng chỉ là kết cục bi thương mà thôi.
Ngay khi Kỳ Ngôn cho rằng sẽ bị giam cầm ở trong căn phòng này cả đời mà tuyệt vọng, một ngày nọ, trợ lý tới.
Cô giúp Kỳ Ngôn cởi bỏ xiềng xích trên chân, cũng đưa cậu một phần văn kiện, Kỳ Ngôn mở ra, bên trong là thân phận của cậu cùng sổ hộ khẩu, thông tin phía trên kỹ càng tỉ mỉ cùng cậu 5 năm về trước không khác nhau chỗ nào.
Kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy trợ lý cười đến bất đắc dĩ.
"Tổng giám đốc đã sớm chuẩn bị tốt, chẳng qua vẫn luôn không đưa cho cậu."
"Có lẽ hắn cũng đang chờ đợi một hy vọng, một cơ hội."
"Bên ngoài nghĩ rằng cậu bởi vì đã chịu sự hãm hại của anh họ tổng giám đốc, vì vậy cậu phải hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ người thân và bạn bè xung quanh. Cảnh sát bên kia đã đồng ý, cậu có thể quay về với sinh hoạt trước kia, Kỳ Ngôn."
"Thực xin lỗi, thời gian 5 năm qua, vất vả cho cô rồi."
"Nhưng tổng giám đốc thật sự......"
"Không sao, có lẽ cậu không muốn nghe, nhưng vẫn phải nói cho cậu một chuyện may mắn này, đó là cậu có thể rời đi rồi."
"Rời đi hoàn toàn......"
......
Đứng ở bên ngoài, cảm thụ được không khí mới mẻ, vươn tay muốn chạm đến ánh mặt trời, lại phát hiện ánh sáng ngoài cửa sổ cậu đã từng ngồi ở trên sàn nhà khát vọng, là chói mắt như vậy.
Một chút cảm giác vui vẻ cũng không có......
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Kỳ Ngôn sờ sờ trang phục hàng hiệu trên người, nghĩ nghĩ, ngồi xe buýt đi đến nhà Văn Nhược.
Cậu lo lắng nhất, vẫn là thân thể Văn Tâm. Người phụ nữ này, với sự chân thành,tha thiết,từ ái từ, cho cậu ấm áp duy nhất khi còn nhỏ.
Bất luận kẻ nào cũng không thay thế được.
Quen cửa quen nẻo đi vào ngôi nhà có chút lâu năm kia, Kỳ Ngôn đứng trước cửa do dự, không biết có nên gõ cửa hay không, tay nâng lên nhiều lần lại buông xuống, lại nâng lên. Đang lúc cậu do dự hết sức, cửa phòng đột nhiên bị người từ bên trong mở ra, một người phụ nữ dắt tay con trai, đang chuẩn bị ra cửa.
Ngay lúc thấy hắn, cô ấy ngốc lăng.
Kỳ Ngôn tinh tế đánh giá người phụ nữ kia, mặc dù thời gian có thay đổi, mặc kệ là Kỳ Ngôn trước đây hay là Kỳ Ngôn hiện tại cũng tuyệt đối sẽ không quên người này.
—— Văn Nhược.
"...... Anh Tiểu Ngôn?"
Thanh âm người phụ nữ run rẩy lộ ra nhè nhẹ không thể tin tưởng.
Ánh mắt Kỳ Ngôn đạm nhiên nhìn cô, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
"......Là anh Tiểu Ngôn thật sao?!" Thanh âm Văn Nhược đột nhiên lớn hơn, cô buông bàn tay nắm tay con trai ra, xông lên ôm lấy Kỳ Ngôn: "Anh Tiểu Ngôn...... Em biết anh tuyệt đối sẽ không có việc gì! Em biết mà...... Mẹ em...... Mẹ em...... Lúc sắp chết còn nhắc mãi tên anh......"
Người phụ nữ trẻ tuổi thấp giọng khóc rống, kể ra điều khiến hô hấp Kỳ Ngôn cứng lại.
"Dì...... Đã chết?"
"Thân thể mẹ ngày càng kém, luôn nhắc mãi về anh với em...... Nhưng một chút biện pháp cũng không có, cấp trên của anh cũng trợ giúp chúng ta, mời bác sĩ tốt nhất, nhưng...... Chính là không cứu trở về được nữa......"
Tiếng khóc Văn Nhược làm hốc mắt Kỳ Ngôn đỏ lên, chóp mũi chua xót. Cậu nhẫn nhịn, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Văn Nhược, sau đó dùng lực nhẹ đẩy cô ra khỏi lòng ngực mình.
"Em...... Có khỏe không?" thanh âm Kỳ Ngôn có chút khàn khàn, nhịn nước mắt rơi xuống, nghẹn đến mức yết hầu cậu cũng phát đau. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
"Khoẻ." Văn Nhược gật gật đầu: "Em kết hôn cùng Ninh Cẩn...... Trải qua rất tốt. Hôm nay là sinh nhật em...... Em liền mang con trai trở về thăm......" Nói tới đây, cô lại nhịn không được rớt nước mắt.
Nhìn bộ dáng này của cô, Kỳ Ngôn cũng nhịn không được, chỉ có thể đem đề tài dời đi. Cậu nghiêng đầu, nhìn bé trai một bên đang nhìn bề ngoài của mình, trong ánh mắt lại lóe lên lưu quang quả thực cùng Ninh Cẩn giống nhau như đúc. Kỳ Ngôn ngồi xổm xuống, hướng đứa bé trai vẫy tay: "Lại đây."
Đứa bé trai nhìn cậu, đi tới, lớn tiếng nói: "Cháu nhận ra chú a! Chú là người ở trong album nhà cháu!"
Tâm tình buồn khổ của Kỳ Ngôn giống như được một luồng ánh sáng chiếu rọi, cậu cười khẽ ra tiếng, nói: "Vì sao là ở album?"
" Chú có chụp chung ảnh với mẹ cháu, có chụp cùng với ba nữa...... Có cả chụp chung với bà ngoại nữa......" Bé trai nói xong, đi qua dắt tay Văn Nhược: "Mẹ, bà ngoại nói chú ấy là cậu của con......"
Văn Nhược lau nước mắt, cười nói: "Đúng vậy, anh ấy là anh trai của mẹ, cũng chính là cậu của con. Tiểu Hạo của chúng ta thật thông minh, có phải đã được học qua ở nhà trẻ hay không nha?"
"Dạ đúng!"
Trẻ con được khích lệ đều rất vui vẻ, trong lúc nhất thời, đứa bé mở máy hát ra, nói mấy chuyện thú vị trải qua ở nhà trẻ cho Kỳ Ngôn nghe.
Trong lúc đó, Kỳ Ngôn cũng giải thích qua loa về chuyện mình " chết giả " với Văn Nhược, Văn Nhược gật gật đầu, xem như có thể tiếp thu, còn muốn mang Kỳ Ngôn về nhà, cho Ninh Cẩn một cái kinh hỉ.
Thời điểm đi đến dưới lầu, hoàng hôn đã buông xuống, không gian mờ nhạt dường như muốn tỏ rõ điều gì đó.
Đầu phố cách đó không xa nhất định phải đi qua, một chiếc xe Lincoln quen thuộc dừng lại nơi đó.
Kỳ Ngôn trong lòng sinh nghi, cậu nghĩ nghĩ, uyển chuyển từ chối lời mời của Văn Nhược, dưới sự yêu cầu nằng nặc của cô, cho cô số điện thoại mới của cậu.
Nhìn theo Văn Nhược cùng con trai rời đi, Kỳ Ngôn nhấp nhấp môi, xoay người hướng về chiếc xe Lincoln kia đi đến.
Phía xa, một người đàn ông dựa vào xe, đưa lưng về phía ánh mặt trời.
Thấy Kỳ Ngôn đi tới, nam nhân câu môi, giơ lên một độ cung hoàn mỹ.
"Kỳ Ngôn tiên sinh."
Nghe tiếng, Kỳ Ngôn ngẩn ra, bước chân dừng lại.
Theo chân người đàn ông đi lên trước, bóng hình bị hoàng hôn chiếu rọi xuống dưới biến mất không thấy nữa, lộ ra khuôn mặt mà Kỳ Ngôn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa.
Dưới ánh mắt bình thản của Kỳ Ngôn, hắn vươn tay, thanh âm đến từ nơi xa, trầm thấp lại dễ nghe, giống như đàn cello đang diễn tấu nhạc nhẹ, mỹ diệu du dương.
"Xin hỏi, tôi có thể theo đuổi em được không?"
Một lần nữa, một lần nữa theo đuổi.
5 năm, tôi nợ em, hãy để tôi dùng đời này bồi thường.
Tôi muốn tôn trọng lựa chọn em, cho nên......
Xin hỏi, tôi có thể theo đuổi em được không?
Hoàng hôn dần dần buông xuống, ánh mặt trời mang sắc cam vàng được tô điểm trở nên đỏ hơn.
Mặt đối mặt mà đứng, nam nhân vươn tay, một chút dao động cũng không có, cứ như vậy, chờ đợi một cánh tay khác.
Gió đêm tựa hồ bắt đầu ồn ào náo động, một trận gió lạnh xẹt qua, thổi đến khiến Kỳ Ngôn co rụt lại.
Nhìn bàn tay kia không lùi bước chút nào, Kỳ Ngôn xoay người, bước về phía trước.
Ngày thê lương, gió đêm càng sâu.
"Có thể."
Còn trái tim của một người......
Tâm Phong Dương Ngạo, vào lúc này, là ấm nhất.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
~~
Đôi lời tâm sự của bạn edit: Ngồi gõ máy cọc cọc cũng rất mỏi lưng, bạn beta chỉnh sửa cũng rất mỏi mắt, nên mấy bạn nhà đáng yêu hãy để lại dấu chân và bình chọn cho nhóm nhé
Phong Dương Ngạo là kim quy tế* có tiền có quyền,trong lòng hầu hết các chị em phụ nữ đều muốn gả cho hắn, thân sĩ soái khí, không thua gì các công tước vương tử từ khi còn nhỏ liền tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết ở nước ngoài chút nào. Một nam nhân như vậy, mà từ trước tới nay không thừa nhận qua đã có đối tượng kết giao, cũng không có tai tiếng, ít nhiều phụ nữ cho dù hao hết tâm tư cũng muốn có mối quan hệ gì đó cùng với Phong Dương Ngạo.
(*) kim quy tế: con rùa vàng/ chàng rể rùa vàng.
Càng không biết nói sao, Phong Dương Ngạo người này cố tình một bộ cái gì cũng không ăn kia, vạn ngày như một, trừ bỏ những cuộc họp thương nghiệp yêu cầu mang theo bạn gái, bên người hắn căn bản không xuất hiện thân ảnh của một bóng hồng nào.
Hôm nay, Phong Dương Ngạo cứ như cũ, theo lẽ thường tan tầm, an ủi nhân viên được yêu cầu tăng ca, sau khi cùng nhân viên nhiệt tình tạm biệt, lái xe chạy thẳng tắp ở trên đường. Đây là đường về nhà hắn, rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc, cảnh sắc thật đơn giản. Đột nhiên, đèn đỏ phía trước sáng lên, xe hắn lại hơi hơi vừa chuyển, không đi con đường về nhà nữa, mà là thay đổi một phương hướng khác, càng lúc càng xa.
Xe ngừng ở trước cửa một tiệm bánh ngọt cao cấp, Phong Dương Ngạo soái khí xuống xe, vào trong tiệm bánh ngọt, hai mươi phút sau, xách theo một hộp bánh kem đi ra, sau đó lên xe, về nhà.
Đích đến là một khu biệt thự hai tầng bình thường, là một trong những biệt thự cao cấp nhất ở ven biển này, nơi này chính là nhà của Phong Dương Ngạo.
Bắt đầu từ lúc vào cửa, thần sắc cả người Phong Dương Ngạo liền thay đổi. Thần kinh không hề căng thẳng nữa, không có thời khắc nào buông lỏng phòng bị cũng được tháo dỡ xuống, hắn thay giày, khóe miệng tràn đầy ý cười ôn nhuận, khiến cho ngũ quan góc cạnh rõ ràng của hắn đều mềm mại hẳn đi.
Mang theo bánh kem, Phong Dương Ngạo lên lầu, đi đến trước cửa một căn phòng, sau khi nhẹ nhàng gõ cửa, mới mở ra cửa phòng.
Tình cảnh bên trong không có gì biến hóa so với thời điểm buổi sáng hắn rời đi, bữa cơm buổi sáng còn để lại ở kia, cơm giữa trưa trợ lý đưa tới cũng không động đến. Có một người ngồi trầm mặc ở mép giường, cảm nhận được Phong Dương Ngạo đã đến, cậu cũng không có một chút động tĩnh nào.
"Vì sao không ăn cơm?" Thanh âm Phong Dương Ngạo mang theo ẩn nhẫn phẫn nộ, lại không có phát tác hoàn toàn.
"Anh muốn nhốt tôi ở nơi này bao lâu?" Đối phương không trả lời hắn, ngược lại hỏi một vấn đề khác.
Động tác đến gần của Phong Dương Ngạo bị dừng một chút, cười nhạt nói: "Chờ tôi đem thân phận mới của em chuẩn bị cho tốt đã......"
"5 năm, vẫn chưa đủ cho anh chuẩn bị tốt sao, a."
Giọng điệu trào phúng của đối phương làm sắc mặt Phong Dương Ngạo xanh mét, rốt cuộc, lửa giận không cam lòng khiến hắn bùng nổ.
"Vì sao không muốn ở chỗ này? Tôi đối với em không tốt sao? Hay là em thiếu cái gì?" Hắn đem bánh kem mà lòng tràn đầy vui mừng mua ban nãy nặng nề đặt ở trên bàn: " "Kỳ Ngôn" đã chết!"
Giọng nói vừa dứt, xung quanh lâm vào một mảnh yên lặng, đáng sợ đến cực điểm. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Bóng hình cuối cùng cũng run lên, sau đó từ mép giường chậm rãi đứng lên, thân hình cùng Phong Dương Ngạo cao không sai biệt lắm di chuyển qua, ánh mắt mờ mịt xám xịt nhìn về phía Phong Dương Ngạo.
"Tôi đã từng cho rằng, anh chỉ là một người khôn khéo, tính kế hết thảy, cũng không bao giờ thất bại. Hiện tại nghĩ đến đây, bất quá anh cũng chỉ như thế mà thôi."
"Phong Dương Ngạo, 5 năm trước, những trò đùa cợt của anh tôi cũng chấp nhận cả rồi, chỉ duy nhất một điều này."
"Anh giết " Kỳ Ngôn ", làm tôi trở thành một cái xác không hồn, ngoan ngoãn ở bên cạnh bồi anh?"
"Anh, dựa vào cái gì muốn tôi bồi anh?"
Một câu rồi lại một câu, giống như thanh kiếm sắc nhọn, chọc thủng tâm Phong Dương Ngạo.
5 năm này, trừ bỏ lúc đầu, Phong Dương Ngạo chưa từng cho Kỳ Ngôn một danh phận chính thức, ngay cả câu" Anh yêu em " kia, cũng là qua loa nói ra.
Kỳ Ngôn cảm thấy, Phong Dương Ngạo cũng không hẳn là yêu cậu.
Dục vọng độc chiếm vượt qua cả thế tục đạo đức, không biết từ khi nào Phong Dương Ngạo bắt đầu nghĩ đến kế hoạch này.
5 năm, Kỳ Ngôn trải qua như thế nào, Phong Dương Ngạo liền trải qua như thế đó.
Phong Dương Ngạo trầm mặc, ba chữ này giống như nặng ngàn cân, nghẹn ngang ở yết hầu, làm hắn nói không ra lời.
Giờ khắc này, hắn cũng mê mang.
Mỗi một lần gặp nhau đều là tan rã trong không vui, mỗi một lần nói chuyện cũng đều là Phong Dương Ngạo không còn lời nào để nói.
Trong bóng đêm, Kỳ Ngôn ngồi ở chỗ kia, dư quang nhìn qua bánh kem, trong lòng chua xót vô hạn.
Hôm nay, là sinh nhật Kỳ Ngôn.
-
Sau ngày hôm đó, ba ngày rồi Phong Dương Ngạo cũng không trở về.
Mỗi lần đều là để cho trợ lý tới đưa cơm cho Kỳ Ngôn, mỗi bữa cơm, cố định thời gian, từ trước đến nay đều không đến trễ quá.
Kỳ thật Kỳ Ngôn cũng không ăn cái gì, chẳng qua chỉ ăn ít ỏi mấy miếng, căn bản so ra lượng cơm cậu ăn kém rất nhiều so với nam nhân bình thường. Trợ lý nhìn mặt Kỳ Ngôn từ từ gầy ốm đi, rất nhiều lần đều muốn nói lại thôi, giống như muốn nói cái gì đó, cuối cùng bởi vì sự đạm mạc trên nét mặt Kỳ Ngôn, chỉ có thể thở dài mà đi. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Một đêm mấy ngày sau, Phong Dương Ngạo đầy người mùi rượu bất tỉnh nhân sự bị người nâng trở về.
Thời điểm trước khi đi, trợ lý dặn dò Kỳ Ngôn, cho dù có tức giận đi nữa, cũng làm ơn hảo hảo chiếu cố hắn một đêm.
Kỳ Ngôn lạnh lùng nhìn Phong Dương Ngạo nằm ngã trên giường chính mình, mơ mơ màng màng kêu " Kỳ Ngôn ".
"Nước...... Tôi muốn uống nước......"
Kỳ Ngôn dừng một chút, vẫn là đi rót nước, nâng người hắn dậy, đút hắn uống một chút nước ấm.
Đang muốn lui ra, đột nhiên tay bị cầm một cách mạnh mẽ, Kỳ Ngôn tránh né, cuối cùng vẫn không tránh ra.
"Đừng đi......"
Thanh âm Phong Dương Ngạo ẩn ẩn mang theo một tia khẩn cầu.
"Tôi sai rồi......"
"Đừng đi...... Em muốn cái gì tôi đều có thể cho em."
Hắn nói mơ màng ở bên miệng, nếu không cẩn thận nghe thì căn bản nghe không rõ.
Nhưng Kỳ Ngôn vẫn nghe rõ.
Cậu nhấp môi, âm sắc còn lộ ra trào phúng, cười nhạo một tiếng, nhàn nhạt nói: "Thả tôi đi."
Trong phòng lâm vào yên ắng, giống như chết lặng đi.
Kỳ Ngôn cúi đầu mới phát hiện Phong Dương Ngạo tựa hồ đã ngủ say, hô hấp đều đều lâu dài nhẹ nhàng phun trong tay Kỳ Ngôn.
"Quả nhiên......"
Tự giễu cười ra tiếng, Kỳ Ngôn gạt tay bị Phong Dương Ngạo nắm ra, đi đến bên cạnh bàn, đem ly nước buông xuống.
Mỗi khi cậu nhúc nhích, thanh âm của xích sắt sẽ tùy theo đó mà vang lên.
5 năm, căn phòng này là những gì cậu có.
Ngồi trên sô pha bên cửa sổ, Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm bầu trời ban đêm đầy sao, không biết nghĩ đến cái gì.
Một lát sau, cậu cũng cảm thấy buồn ngủ, chậm rãi khép mắt lại.
Trong hoảng hốt, thanh âm thưa thớt vang lên bên tai.
Cùng với một tiếng thở dài, một âm tiết im lặng thê lương bỗng dưng vang lên.
"Được."
-
Ngày hôm sau khi Kỳ Ngôn tỉnh lại, Phong Dương Ngạo sớm đã không thấy bóng dáng. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Tiếp theo là hơn một tháng, Kỳ Ngôn cũng không có gặp qua bóng dáng của Phong Dương Ngạo nữa.
Lần này...... Hẳn là thật sự hết hy vọng đi? Vậy thì hắn đâu rồi? Muốn nhốt cậu ở chỗ này cả đời?
Mặc kệ thế nào đi nữa, cũng chỉ là kết cục bi thương mà thôi.
Ngay khi Kỳ Ngôn cho rằng sẽ bị giam cầm ở trong căn phòng này cả đời mà tuyệt vọng, một ngày nọ, trợ lý tới.
Cô giúp Kỳ Ngôn cởi bỏ xiềng xích trên chân, cũng đưa cậu một phần văn kiện, Kỳ Ngôn mở ra, bên trong là thân phận của cậu cùng sổ hộ khẩu, thông tin phía trên kỹ càng tỉ mỉ cùng cậu 5 năm về trước không khác nhau chỗ nào.
Kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy trợ lý cười đến bất đắc dĩ.
"Tổng giám đốc đã sớm chuẩn bị tốt, chẳng qua vẫn luôn không đưa cho cậu."
"Có lẽ hắn cũng đang chờ đợi một hy vọng, một cơ hội."
"Bên ngoài nghĩ rằng cậu bởi vì đã chịu sự hãm hại của anh họ tổng giám đốc, vì vậy cậu phải hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ người thân và bạn bè xung quanh. Cảnh sát bên kia đã đồng ý, cậu có thể quay về với sinh hoạt trước kia, Kỳ Ngôn."
"Thực xin lỗi, thời gian 5 năm qua, vất vả cho cô rồi."
"Nhưng tổng giám đốc thật sự......"
"Không sao, có lẽ cậu không muốn nghe, nhưng vẫn phải nói cho cậu một chuyện may mắn này, đó là cậu có thể rời đi rồi."
"Rời đi hoàn toàn......"
......
Đứng ở bên ngoài, cảm thụ được không khí mới mẻ, vươn tay muốn chạm đến ánh mặt trời, lại phát hiện ánh sáng ngoài cửa sổ cậu đã từng ngồi ở trên sàn nhà khát vọng, là chói mắt như vậy.
Một chút cảm giác vui vẻ cũng không có......
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Kỳ Ngôn sờ sờ trang phục hàng hiệu trên người, nghĩ nghĩ, ngồi xe buýt đi đến nhà Văn Nhược.
Cậu lo lắng nhất, vẫn là thân thể Văn Tâm. Người phụ nữ này, với sự chân thành,tha thiết,từ ái từ, cho cậu ấm áp duy nhất khi còn nhỏ.
Bất luận kẻ nào cũng không thay thế được.
Quen cửa quen nẻo đi vào ngôi nhà có chút lâu năm kia, Kỳ Ngôn đứng trước cửa do dự, không biết có nên gõ cửa hay không, tay nâng lên nhiều lần lại buông xuống, lại nâng lên. Đang lúc cậu do dự hết sức, cửa phòng đột nhiên bị người từ bên trong mở ra, một người phụ nữ dắt tay con trai, đang chuẩn bị ra cửa.
Ngay lúc thấy hắn, cô ấy ngốc lăng.
Kỳ Ngôn tinh tế đánh giá người phụ nữ kia, mặc dù thời gian có thay đổi, mặc kệ là Kỳ Ngôn trước đây hay là Kỳ Ngôn hiện tại cũng tuyệt đối sẽ không quên người này.
—— Văn Nhược.
"...... Anh Tiểu Ngôn?"
Thanh âm người phụ nữ run rẩy lộ ra nhè nhẹ không thể tin tưởng.
Ánh mắt Kỳ Ngôn đạm nhiên nhìn cô, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
"......Là anh Tiểu Ngôn thật sao?!" Thanh âm Văn Nhược đột nhiên lớn hơn, cô buông bàn tay nắm tay con trai ra, xông lên ôm lấy Kỳ Ngôn: "Anh Tiểu Ngôn...... Em biết anh tuyệt đối sẽ không có việc gì! Em biết mà...... Mẹ em...... Mẹ em...... Lúc sắp chết còn nhắc mãi tên anh......"
Người phụ nữ trẻ tuổi thấp giọng khóc rống, kể ra điều khiến hô hấp Kỳ Ngôn cứng lại.
"Dì...... Đã chết?"
"Thân thể mẹ ngày càng kém, luôn nhắc mãi về anh với em...... Nhưng một chút biện pháp cũng không có, cấp trên của anh cũng trợ giúp chúng ta, mời bác sĩ tốt nhất, nhưng...... Chính là không cứu trở về được nữa......"
Tiếng khóc Văn Nhược làm hốc mắt Kỳ Ngôn đỏ lên, chóp mũi chua xót. Cậu nhẫn nhịn, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Văn Nhược, sau đó dùng lực nhẹ đẩy cô ra khỏi lòng ngực mình.
"Em...... Có khỏe không?" thanh âm Kỳ Ngôn có chút khàn khàn, nhịn nước mắt rơi xuống, nghẹn đến mức yết hầu cậu cũng phát đau. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
"Khoẻ." Văn Nhược gật gật đầu: "Em kết hôn cùng Ninh Cẩn...... Trải qua rất tốt. Hôm nay là sinh nhật em...... Em liền mang con trai trở về thăm......" Nói tới đây, cô lại nhịn không được rớt nước mắt.
Nhìn bộ dáng này của cô, Kỳ Ngôn cũng nhịn không được, chỉ có thể đem đề tài dời đi. Cậu nghiêng đầu, nhìn bé trai một bên đang nhìn bề ngoài của mình, trong ánh mắt lại lóe lên lưu quang quả thực cùng Ninh Cẩn giống nhau như đúc. Kỳ Ngôn ngồi xổm xuống, hướng đứa bé trai vẫy tay: "Lại đây."
Đứa bé trai nhìn cậu, đi tới, lớn tiếng nói: "Cháu nhận ra chú a! Chú là người ở trong album nhà cháu!"
Tâm tình buồn khổ của Kỳ Ngôn giống như được một luồng ánh sáng chiếu rọi, cậu cười khẽ ra tiếng, nói: "Vì sao là ở album?"
" Chú có chụp chung ảnh với mẹ cháu, có chụp cùng với ba nữa...... Có cả chụp chung với bà ngoại nữa......" Bé trai nói xong, đi qua dắt tay Văn Nhược: "Mẹ, bà ngoại nói chú ấy là cậu của con......"
Văn Nhược lau nước mắt, cười nói: "Đúng vậy, anh ấy là anh trai của mẹ, cũng chính là cậu của con. Tiểu Hạo của chúng ta thật thông minh, có phải đã được học qua ở nhà trẻ hay không nha?"
"Dạ đúng!"
Trẻ con được khích lệ đều rất vui vẻ, trong lúc nhất thời, đứa bé mở máy hát ra, nói mấy chuyện thú vị trải qua ở nhà trẻ cho Kỳ Ngôn nghe.
Trong lúc đó, Kỳ Ngôn cũng giải thích qua loa về chuyện mình " chết giả " với Văn Nhược, Văn Nhược gật gật đầu, xem như có thể tiếp thu, còn muốn mang Kỳ Ngôn về nhà, cho Ninh Cẩn một cái kinh hỉ.
Thời điểm đi đến dưới lầu, hoàng hôn đã buông xuống, không gian mờ nhạt dường như muốn tỏ rõ điều gì đó.
Đầu phố cách đó không xa nhất định phải đi qua, một chiếc xe Lincoln quen thuộc dừng lại nơi đó.
Kỳ Ngôn trong lòng sinh nghi, cậu nghĩ nghĩ, uyển chuyển từ chối lời mời của Văn Nhược, dưới sự yêu cầu nằng nặc của cô, cho cô số điện thoại mới của cậu.
Nhìn theo Văn Nhược cùng con trai rời đi, Kỳ Ngôn nhấp nhấp môi, xoay người hướng về chiếc xe Lincoln kia đi đến.
Phía xa, một người đàn ông dựa vào xe, đưa lưng về phía ánh mặt trời.
Thấy Kỳ Ngôn đi tới, nam nhân câu môi, giơ lên một độ cung hoàn mỹ.
"Kỳ Ngôn tiên sinh."
Nghe tiếng, Kỳ Ngôn ngẩn ra, bước chân dừng lại.
Theo chân người đàn ông đi lên trước, bóng hình bị hoàng hôn chiếu rọi xuống dưới biến mất không thấy nữa, lộ ra khuôn mặt mà Kỳ Ngôn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa.
Dưới ánh mắt bình thản của Kỳ Ngôn, hắn vươn tay, thanh âm đến từ nơi xa, trầm thấp lại dễ nghe, giống như đàn cello đang diễn tấu nhạc nhẹ, mỹ diệu du dương.
"Xin hỏi, tôi có thể theo đuổi em được không?"
Một lần nữa, một lần nữa theo đuổi.
5 năm, tôi nợ em, hãy để tôi dùng đời này bồi thường.
Tôi muốn tôn trọng lựa chọn em, cho nên......
Xin hỏi, tôi có thể theo đuổi em được không?
Hoàng hôn dần dần buông xuống, ánh mặt trời mang sắc cam vàng được tô điểm trở nên đỏ hơn.
Mặt đối mặt mà đứng, nam nhân vươn tay, một chút dao động cũng không có, cứ như vậy, chờ đợi một cánh tay khác.
Gió đêm tựa hồ bắt đầu ồn ào náo động, một trận gió lạnh xẹt qua, thổi đến khiến Kỳ Ngôn co rụt lại.
Nhìn bàn tay kia không lùi bước chút nào, Kỳ Ngôn xoay người, bước về phía trước.
Ngày thê lương, gió đêm càng sâu.
"Có thể."
Còn trái tim của một người......
Tâm Phong Dương Ngạo, vào lúc này, là ấm nhất.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
~~
Đôi lời tâm sự của bạn edit: Ngồi gõ máy cọc cọc cũng rất mỏi lưng, bạn beta chỉnh sửa cũng rất mỏi mắt, nên mấy bạn nhà đáng yêu hãy để lại dấu chân và bình chọn cho nhóm nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất