Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 64: Khi nam chính là người thú thời viễn cổ bị bẻ cong (11)
Editor: Potato
Beta: Water
- ---------------------------------------------
Hùng Tháp Khắc đang trầm mê trong nhan sắc của nữ chính thế là hắn chẳng buồn quan tâm trả lời vấn đề của Bảo Trạch.
Bảo Trạch nhíu mày, trong lòng dâng lên một tầng cảm giác, lớn giọng hô "Hùng Tháp Khắc!"
"A? Nga nga......... Ta, ta ở sườn núi phía Bắc phát hiện ra nàng.......... "
"Sườn núi phía Bắc....." Bảo Trạch lẩm bẩm nói, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía Kỳ Ngôn đang trong lòng ngực của Mãng Hi, "Kỳ Ngôn cũng được phát hiện ở bờ sông phía Bắc."
"Chẳng lẽ ở phía Bắc có bộ lạc khác à?" Thi Ngang ngồi xổm bên cạnh Bảo Trạch, hỏi.
"Không có khả năng." Bảo Trạch lắc đầu, "Phía Bắc là nơi ta đã tra xét qua, nơi đó ngoài những ngọn núi không thấy đỉnh thì không có khả năng nào lại có một bộ lạc khác. Bất quá..... "
"Bất quá làm sao?"
" Bất quả ở hướng Tây Bắc có một chỗ là rừng rậm rậm rạp, là địa bàn của tộc vượn." Bảo Trạch giọng nói lạnh đi: "Lúc trước bởi vì ta và Mãng Hi đi tra xét khu vực đó mới phát hiện rừng rậm đó chính là biên giới của tộc vượn, liền không tra xét khu đó nữa."
Giọng nói rơi xuống, những người xung quanh đều ra vẻ kinh sợ mà khe khẽ bàn luận, có một vài thú nhân còn la lên để phát tiết sự phẫn nộ của bản thân.
Thi Ngang cũng tràn đầy kinh ngạc, nói: "Ở gần nơi này thế mà lại có tộc vượn?!"
"Đúng vậy." Mãng Hi lên tiếng, âm thanh trầm thấp từ lồng ngực hắn phát ra: "Từ khi ta và Bảo Trạch trở về liền tăng mạnh phòng ngự, để tránh tộc vượn tới xâm phạm. Nhưng bọn họ vẫn luôn không mò tới đây, chắc là cũng biết người là thủ lĩnh của bộ lạc này nên cũng biết đường mà từ bỏ."
Thi Ngang thân là vua của muôn thú, vẫn có lực uy hiếp nhất định. Tộc vượn bọn họ cũng không ngốc, nếu chọc giận sư tử, khả năng diệt tộc rất cao, bọn họ cũng không dám mạo hiểm, cho nên đành phải bỏ qua bộ lạc Nam Sơn.
Việc đã đến nước này, thật nhiều người nhìn về phía Joanna, ánh mắt của họ đều lạnh nhạt lên, thậm chí còn mang theo cả một tia đối chọi gay gắt.
Hùng Tháp Khắc mím môi, giữa mày hiện lên sự rối rắm: "Nàng...... Chắc không phải là tộc vượn đâu? Thi Ngang các ngươi nhìn xem! Nàng so với tộc vượn thì đẹp hơn rất nhiều!"
"Hùng Tháp Khắc!" Thi Ngang gầm lên một tiếng: "Ngươi đã bị mê hoặc rồi sao?"
Đúng là Kỳ Ngôn nói không sai, giống cái kỳ quái này thật sự có thể mê hoặc người khác một cách quỷ dị.......
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Phải biết rằng, trên đại lục này, hùng thú nào mà dám vứt bỏ thư thú thì đó chính là kẻ độc ác nhất! Mặc kệ đó là chủng tộc nào, đều lấy phép tắc này để làm chuẩn mực mà hổ thẹn. Mà thư thú nào chưa có bạn đời tuyệt đối không được câu dẫn hùng thú đã có bạn đời, đây cũng là một chuyện đáng xấu hổ!
Hùng Tháp Khắc tuy không có bạn đời nhưng bạn của hắn lại chính là Thi Ngang, làm sao mà Thi Ngang lại có thể để Hùng Tháp Khắc bị loại sinh vật giống như tộc vượn mê hoặc cho được?
Bị sự lớn tiếng của Thi Ngang đánh thức, Hùng Tháp Khắc nhìn về phía Joanna với ánh mắt còn mang theo chút không đành lòng, nhưng hắn cũng không nói nữa.
Những người trong bộ lạc bắt đầu thảo luận xem nên để Joanna ở đâu, ý của Bảo Trạch là thu lưu nàng lạu vài ngày, tiện để hắn nghiên cứu, không thì ném nàng đi cũng được. Mãng Hi và Lộ Nhĩ đều cự tuyệt cho nàng ở lại, một lòng muốn ném nàng đi. Hơn nữa những tộc nhân khác ồn ào lên, ủng hộ đề nghị của Mãng Hi và Lộ Nhĩ.
Ngồi ở trên một chiếc ghế, Kỳ Ngôn ánh mắt mê mang nhìn bọn họ cãi nhau, thật lâu sau, cậu mới vỗ vỗ vai Thi Ngang đang đứng gần mình nhất.
Thi Ngang quay đầu lại, nhìn Kỳ Ngôn, khuôn mặt đang nghiêm túc lập tức biến thành một mảnh nhu tình, "Làm sao vậy?"
"Ngô....... Hay là đem nàng trả lại cho tộc vượn đi?" Kỳ Ngôn đột nhiên đề nghị: "Tộc vượn rất ác độc, nhưng bọn họ rất nể mặt ngươi nên không dám xâm lược bộ lạc Nam Sơn, nhưng lỡ đâu họ nghe tin tức muốn tới đây đoạt lại thư thú này........Biết đâu lại xảy ra chiến tranh........Ta không muốn chiến tranh xảy ra."
Giọng nói của Kỳ Ngôn từ từ nhỏ đi, Thi Ngang trong mắt hiện lên ý cười, "Phương pháp này đích thị không tồi........."
"Không được!" Hùng Tháp Khắc phản bác nói: "Các người đều cảm thấy nàng là vượn tộc ư, lỡ đâu nàng không phải thì sao? Đây chẳng phải là đưa một thư thú vô tội vào địa ngục ư?"
Beta: Water
- ---------------------------------------------
Hùng Tháp Khắc đang trầm mê trong nhan sắc của nữ chính thế là hắn chẳng buồn quan tâm trả lời vấn đề của Bảo Trạch.
Bảo Trạch nhíu mày, trong lòng dâng lên một tầng cảm giác, lớn giọng hô "Hùng Tháp Khắc!"
"A? Nga nga......... Ta, ta ở sườn núi phía Bắc phát hiện ra nàng.......... "
"Sườn núi phía Bắc....." Bảo Trạch lẩm bẩm nói, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía Kỳ Ngôn đang trong lòng ngực của Mãng Hi, "Kỳ Ngôn cũng được phát hiện ở bờ sông phía Bắc."
"Chẳng lẽ ở phía Bắc có bộ lạc khác à?" Thi Ngang ngồi xổm bên cạnh Bảo Trạch, hỏi.
"Không có khả năng." Bảo Trạch lắc đầu, "Phía Bắc là nơi ta đã tra xét qua, nơi đó ngoài những ngọn núi không thấy đỉnh thì không có khả năng nào lại có một bộ lạc khác. Bất quá..... "
"Bất quá làm sao?"
" Bất quả ở hướng Tây Bắc có một chỗ là rừng rậm rậm rạp, là địa bàn của tộc vượn." Bảo Trạch giọng nói lạnh đi: "Lúc trước bởi vì ta và Mãng Hi đi tra xét khu vực đó mới phát hiện rừng rậm đó chính là biên giới của tộc vượn, liền không tra xét khu đó nữa."
Giọng nói rơi xuống, những người xung quanh đều ra vẻ kinh sợ mà khe khẽ bàn luận, có một vài thú nhân còn la lên để phát tiết sự phẫn nộ của bản thân.
Thi Ngang cũng tràn đầy kinh ngạc, nói: "Ở gần nơi này thế mà lại có tộc vượn?!"
"Đúng vậy." Mãng Hi lên tiếng, âm thanh trầm thấp từ lồng ngực hắn phát ra: "Từ khi ta và Bảo Trạch trở về liền tăng mạnh phòng ngự, để tránh tộc vượn tới xâm phạm. Nhưng bọn họ vẫn luôn không mò tới đây, chắc là cũng biết người là thủ lĩnh của bộ lạc này nên cũng biết đường mà từ bỏ."
Thi Ngang thân là vua của muôn thú, vẫn có lực uy hiếp nhất định. Tộc vượn bọn họ cũng không ngốc, nếu chọc giận sư tử, khả năng diệt tộc rất cao, bọn họ cũng không dám mạo hiểm, cho nên đành phải bỏ qua bộ lạc Nam Sơn.
Việc đã đến nước này, thật nhiều người nhìn về phía Joanna, ánh mắt của họ đều lạnh nhạt lên, thậm chí còn mang theo cả một tia đối chọi gay gắt.
Hùng Tháp Khắc mím môi, giữa mày hiện lên sự rối rắm: "Nàng...... Chắc không phải là tộc vượn đâu? Thi Ngang các ngươi nhìn xem! Nàng so với tộc vượn thì đẹp hơn rất nhiều!"
"Hùng Tháp Khắc!" Thi Ngang gầm lên một tiếng: "Ngươi đã bị mê hoặc rồi sao?"
Đúng là Kỳ Ngôn nói không sai, giống cái kỳ quái này thật sự có thể mê hoặc người khác một cách quỷ dị.......
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Phải biết rằng, trên đại lục này, hùng thú nào mà dám vứt bỏ thư thú thì đó chính là kẻ độc ác nhất! Mặc kệ đó là chủng tộc nào, đều lấy phép tắc này để làm chuẩn mực mà hổ thẹn. Mà thư thú nào chưa có bạn đời tuyệt đối không được câu dẫn hùng thú đã có bạn đời, đây cũng là một chuyện đáng xấu hổ!
Hùng Tháp Khắc tuy không có bạn đời nhưng bạn của hắn lại chính là Thi Ngang, làm sao mà Thi Ngang lại có thể để Hùng Tháp Khắc bị loại sinh vật giống như tộc vượn mê hoặc cho được?
Bị sự lớn tiếng của Thi Ngang đánh thức, Hùng Tháp Khắc nhìn về phía Joanna với ánh mắt còn mang theo chút không đành lòng, nhưng hắn cũng không nói nữa.
Những người trong bộ lạc bắt đầu thảo luận xem nên để Joanna ở đâu, ý của Bảo Trạch là thu lưu nàng lạu vài ngày, tiện để hắn nghiên cứu, không thì ném nàng đi cũng được. Mãng Hi và Lộ Nhĩ đều cự tuyệt cho nàng ở lại, một lòng muốn ném nàng đi. Hơn nữa những tộc nhân khác ồn ào lên, ủng hộ đề nghị của Mãng Hi và Lộ Nhĩ.
Ngồi ở trên một chiếc ghế, Kỳ Ngôn ánh mắt mê mang nhìn bọn họ cãi nhau, thật lâu sau, cậu mới vỗ vỗ vai Thi Ngang đang đứng gần mình nhất.
Thi Ngang quay đầu lại, nhìn Kỳ Ngôn, khuôn mặt đang nghiêm túc lập tức biến thành một mảnh nhu tình, "Làm sao vậy?"
"Ngô....... Hay là đem nàng trả lại cho tộc vượn đi?" Kỳ Ngôn đột nhiên đề nghị: "Tộc vượn rất ác độc, nhưng bọn họ rất nể mặt ngươi nên không dám xâm lược bộ lạc Nam Sơn, nhưng lỡ đâu họ nghe tin tức muốn tới đây đoạt lại thư thú này........Biết đâu lại xảy ra chiến tranh........Ta không muốn chiến tranh xảy ra."
Giọng nói của Kỳ Ngôn từ từ nhỏ đi, Thi Ngang trong mắt hiện lên ý cười, "Phương pháp này đích thị không tồi........."
"Không được!" Hùng Tháp Khắc phản bác nói: "Các người đều cảm thấy nàng là vượn tộc ư, lỡ đâu nàng không phải thì sao? Đây chẳng phải là đưa một thư thú vô tội vào địa ngục ư?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất