[Mcu/616] Tụi Này Còn Lâu Mới Cẩu Huyết Như Vậy
Chương 10: Sóng vai
Trong lúc Potts cùng STEVE nói chuyện, Steve cùng Tony cũng đang tán gẫu.
Steve, vĩnh viễn là Steve, anh đi đến bên cạnh Tony. "Tony..."
Sau đó Tony liền biết ý của anh rồi. Tony nhẹ nhàng nói: "Thật vui vì chúng ta hòa hảo, Steve." Gã vĩnh viễn sẽ không làm Steve xấu hổ.
Bả vai căng chặt của Steve thả lỏng lại, Tony, Tony... Ánh mắt anh càng thêm ôn nhu. "Tôi cũng rất vui, Shellhead."
Tony cũng sung sướng cười rộ lên. "Cho nên hai ngày này anh đang rối rắm cái gì vậy, Winghead?"
Steve nhún vai, nhìn chung quanh bốn phía. "Tôi phải nói, đây là một trải nghiệm kỳ diệu."
"Kỳ diệu hơn so với lúc trước anh trải qua sao?" Tony nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt màu xanh xám giống như xưa đầy ấm áp đến như thể chứa đựng một vốc nước sông mùa xuân.
Steve cũng nhìn gã, mắt mang ý cười. "Rốt cuộc khi đó không có một anh và tôi khác." Ánh mắt lưu chuyển giống như lại về tới quá khứ không hề ngăn cách.
Không có người so với bọn họ càng ăn ý, một ánh mắt là có thể trao đổi tâm ý. Không có người so với bọn họ càng xa cách, rốt cuộc khát khao là khoảng cách xa xôi nhất. Captain America không hoàn mỹ, Iron Man cũng không hoàn mỹ. Nhưng bọn họ ở trong mắt đối phương lại hoàn mỹ khiến cho chính bản thân họ tự biết xấu hổ. Cảm tình giữa họ, Tony hiểu lại không dám nói, Steve dám nói lại không hiểu. Nhưng hiện tại anh đã hiểu, bọn họ khi ở chung thì vui sướng, ăn ý cùng vướng bận; khi nội chiến thì nhớ nhung, phiền muộn cùng phẫn nộ vì bị phản bội; lại lần nữa tương ngộ thì may mắn, kích động cùng vui mừng.
Nhưng hiện tại thật sự không phải thời cơ tốt, hiện tại bất kể anh nói cái gì làm cái gì Tony chỉ biết cho rằng có liên quan đến tình cảnh đặc thù này, ít nhất phải đợi bọn họ trở về... Steve hơi hơi mỉm cười với Tony, giống như mọi người biết, Captain America luôn có kế hoạch.
Tony như suy tư gì nhìn nụ cười tựa hồ có thâm ý khác của Steve, chung quy vẫn là cong cong khóe môi theo.
TONY trở về sớm hơn một chút so với ngày hôm qua, nhưng cũng là mặt trời chiều ngả về tây. Tony biểu tình gã còn tính nhẹ nhàng, liền nói: "Hôm nay tiểu Pepper lại tới nữa." Nụ cười của Tony mang theo chút mịt mờ vui sướng khi người gặp họa. "Tôi phải nói, tiểu Pepper tóc vàng cũng rất đẹp, không thua gì tóc đỏ luôn á."
Đây là nhìn thấy mặt rồi! sắc mặt TONY biến đổi, trong mắt nhiều vài phần hoảng loạn, lập tức gọi điện thoại cho Potts. STEVE nhìn, suy bụng ta ra bụng người trong lòng thêm vài phần khó chịu, quyết tâm lại kiên định một ít. Nếu mà TONY về sau cũng lộ ra biểu tình như vậy vì người khác... Đừng nói về sau, hiện tại anh ngẫm lại đều chịu không nổi. Nhưng thật ra STEVE đã quen, anh cảm thấy Mrs. Potts cùng TONY nói là người yêu, kỳ thật càng giống chị em.
Điện thoại rất nhanh liền bắt máy, TONY nói: "Tiểu Pepper, em nghe anh giải thích! Không phải... Anh không có..." Trong giọng nói của gã nhiều vài phần ủy khuất, tiểu Pepper ngày thường ăn nhất một bộ này. Nhưng lần này TONY tính sai, gã mờ mịt hỏi. "Cùng Steve? Còn không có... Alo! Alo?"
TONY cúp máy xong, vẻ mặt hồ nghi nhìn STEVE. "Vì sao tiểu Pepper hỏi tôi có cùng anh nói qua hay không?"
"Ầy..." STEVE thập phần xấu hổ, nhưng vẫn lấy hết can đảm mở miệng nói. "Cô Potts hôm nay nói một ít lời với tôi, còn có đồ bảo tôi chuyển giao cho anh."
TONY nghi hoặc chớp mắt. "Thứ gì?"
STEVE liếc Steve một cái, Steve xem ở phần anh đánh thức chính mình liền lôi kéo Tony rời sân. Thời điểm Potts đi, trên tay thiếu cái gì bọn họ đều chú ý đến. Tony khó tránh khỏi có chút cảm khái, làm Steve trong lòng ê ẩm.
Steve cùng Tony rời đi, TONY ngồi vào trên sô pha, buồn bực nhìn STEVE, tò mò hỏi: "Tiểu Pepper bảo anh cho tôi cái gì?"
STEVE nhìn đôi mắt to sáng lấp lánh của TONY, không biết nên tuyên bố tin dữ này như thế nào. Đúng vậy, tin dữ, mặc kệ Potts nói thế nào, nhưng TONY hiện tại là thật sự muốn kết hôn với cô, nếu không gã sẽ không cầu hôn. Mà một khi bọn họ kết hôn, TONY cũng tuyệt sẽ không phản bội gia đình mình. Có thể nói, hôm nay Potts tới một chuyến này hoàn toàn là bởi vì tình yêu với TONY. Cô hy vọng TONY có thể được đến những gì gã muốn, cho nên mới sẽ lại cho STEVE cơ hội một lần, mà đây cũng là cơ hội cuối cùng của STEVE. Anh hít một hơi thật sâu, móc từ trong túi ra chiếc nhẫn, đưa tới trước mắt TONY.
TONY mở to hai mắt, gã tiếp nhận nhẫn, mờ mịt luống cuống nhìn STEVE, tựa như ấu thú bị đuổi ra khỏi nơi cư trú. STEVE đau lòng nắm lấy bàn tay cầm nhẫn của TONY, có trong nháy mắt cảm thấy nếu là mình không trở về thì tốt rồi. Loại ý niệm này giống như ngọn gió bay một vòng trong lòng anh, liền một hạt bụi trần đều không có nhấc lên đã lặng yên biến đi mất. Anh dính sát vào TONY ngồi xuống, trong đôi mắt xanh thẳm tràn ngập lo lắng cùng quan tâm. "Tony..."
"Vì cái gì?" TONY hỏi. Đôi mắt xinh đẹp màu mật nước của gã nhiều vài phần sương mù, mất mát lại suy sụp tinh thần, trong giọng nói tràn đầy khó hiểu. "Vì cái gì?!"
Môi STEVE giật giật, nói hết những gì buổi chiều Potts nói với mình không sót một câu. Hai tròng mắt TONY buông xuống, ánh mắt dừng trên chiếc nhẫn trong tay, lông mi dày nhỏ dài như là bị gã kéo mành che dấu tâm tư của mình. STEVE nói xong, thật cẩn thận canh giữ ở một bên, an tĩnh chờ đợi gã phản ứng, sau lưng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
Rốt cuộc, TONY mở miệng, câu hỏi ra lại chẳng liên quan gì đến nhẫn với Potts. Gã hỏi: "Vì sao anh phải cho tôi di động? Anh biết rõ tôi sẽ không gọi cho anh." Cú điện thoại kia là ngoài ý muốn, nếu không phải tin Captain America chết nhiễu loạn tâm gã, trừ phi lại thêm một cuộc chiến New York nữa, bằng không gã tuyệt sẽ không gọi điện thoại cho STEVE.
STEVE chậm rãi nói: "Tôi đã bỏ lỡ 70 năm, dù cho chỉ có một phần vạn khả năng, tôi cũng muốn bắt lấy nó."
- --
Lúc STEVE cùng TONY xuất hiện ở trước mặt Steve cùng Tony đều là một bộ dáng trắng đêm chưa ngủ. Nếu không phải trên người hai người không có bất cứ dấu vết gì, Steve cùng Tony đều phải cho rằng hai người tâm sự xong liền trực tiếp lăn hết căn cứ.
Tony giành trước một bước nói: "Chúng tôi phải đi về."
TONY kinh ngạc nói: "Cái gì?!"
"Tôi nhận được liên lạc." Tony giải thích. "Reed sẽ mở cho chúng tôi một cánh cổng dịch chuyển ngắn."
"Hiểu rồi." TONY mím môi, hỏi. "Khi nào?" Biểu tình gã hơi hạ xuống, từ sau khi hai người kia tới trong căn cứ cũng không có vẻ trống rỗng như vậy.
"Ngay hôm nay." Steve nói. "Chúng tôi đều cảm thấy càng nhanh càng tốt."
"À." TONY bĩu môi. "Vậy hiện tại đi phòng thí nghiệm đi?" Gã thở dài, cơ mà chuyện không thể vãn hồi cũng không cần tốn nhiều tâm tư. Từ phòng khách đến phòng thí nghiệm ngắn ngủn vài bước cũng đủ TONY sửa sang lại tâm tình.
Lúc Steve cùng Tony tới là quang mang chợt lóe, thời điểm đi cũng không khác là mấy (1).
TONY nhìn nơi hai người biến mất, thở phào nhẹ nhõm. Không muốn là thật sự, cảnh giác cũng là thật sự. TONY kéo kéo khóe môi, ánh mắt dừng trên tấm khiên trong một góc. "Steve," Gã nói. "Anh cần phải đi thôi."
STEVE sắc mặt trắng nhợt. "Tony..."
TONY bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt khẽ nhúc nhích. Gã xác thật bị STEVE nói xúc động, nhưng không phải hiện tại, không nên là hiện tại. Gã tiến lên hai bước, cầm lấy tấm khiên, đưa cho STEVE. "Cầm đi đi!"
STEVE cúi đầu nhìn tấm khiên TONY đưa qua, thần sắc phức tạp. "Tôi nhận thì hổ thẹn lắm."
"Vì sao?" TONY cười khẽ. "Ông ấy cố ý làm cho anh." Gã lúc ấy đòi tấm khiên về cũng chỉ là nhất thời tức giận, sau lại chính là thuần túy giận dỗi, STEVE cũng xác thật không vội dùng. Nhưng hiện giờ trả lại cũng không có gì, dù sao cũng là Howard đưa cho anh.
STEVE tiếp nhận tấm khiên rực rỡ hẳn lên. "Tony..."
TONY xua xua tay, ý bảo anh không cần nhiều lời. Hai người trầm mặc đi ra căn cứ, TONY đưa STEVE đến cửa khoang trước máy bay Quinjet. STEVE lưu luyến nhìn gã, bước lên cabin. Anh cũng biết hiện tại lúc này vốn không thích hợp, kỳ thật anh đã phi thường may mắn. Nếu không có cú điện thoại kia của TONY, nếu anh không có kịp thời trở về, vậy anh lần sau nhìn thấy TONY có lẽ chính là ở hôn lễ của gã.
TONY hơi hơi ngẩng đầu, nhìn bóng dáng STEVE, mở miệng: "Nếu tôi cần anh..."
STEVE kinh hỉ xoay người, mắt lam lấp lánh tỏa sáng, chém đinh chặt sắt nói: "Tôi sẽ ở đó."
Cửa khoang chậm rãi đóng lại. TONY lùi hai bước. Phi cơ lên không, rất nhanh biến mất không thấy.
- --
Mà Steve cùng Tony cũng sau một trận quang mang về tới vũ trụ chính mình. Nhóm Avengers khẩn trương quây thành một vòng.
Tony biết đại đa số người nơi này đều không muốn nhìn thấy mình. Gã qua loa gật gật đầu với mọi người, chuẩn bị rời đi. Steve tay lanh mắt lẹ kéo lại cổ tay Tony, ngăn trở gã nện bước. Anh cười đến rất đẹp với Tony đang nghi hoặc, đôi mắt xanh biển sáng quắc nhìn chằm chằm gã. "Tony, tôi có việc muốn cùng anh nói." Steve cường điệu. "Chuyện rất quan trọng."
Tony theo bản năng tươi cười lại, sau đó ý thức được bọn họ còn bị nhóm Avengers vây quanh. Gã mím môi, áp xuống ý cười nơi khóe miệng, khôi phục mặt vô biểu tình, gật gật đầu với Steve. "Đương nhiên không thành vấn đề, Cap."
Steve cười đến càng sáng lạn, ôn nhu nói: "Vậy gặp ở chỗ cũ, Shellhead." Anh nhìn bóng dáng bước đi vội vàng của Tony, lộ ra nụ cười nhất định phải được.
END.
- --------
(1) Đại đồng tiểu dị - 大同小异: na ná như nhau
Steve, vĩnh viễn là Steve, anh đi đến bên cạnh Tony. "Tony..."
Sau đó Tony liền biết ý của anh rồi. Tony nhẹ nhàng nói: "Thật vui vì chúng ta hòa hảo, Steve." Gã vĩnh viễn sẽ không làm Steve xấu hổ.
Bả vai căng chặt của Steve thả lỏng lại, Tony, Tony... Ánh mắt anh càng thêm ôn nhu. "Tôi cũng rất vui, Shellhead."
Tony cũng sung sướng cười rộ lên. "Cho nên hai ngày này anh đang rối rắm cái gì vậy, Winghead?"
Steve nhún vai, nhìn chung quanh bốn phía. "Tôi phải nói, đây là một trải nghiệm kỳ diệu."
"Kỳ diệu hơn so với lúc trước anh trải qua sao?" Tony nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt màu xanh xám giống như xưa đầy ấm áp đến như thể chứa đựng một vốc nước sông mùa xuân.
Steve cũng nhìn gã, mắt mang ý cười. "Rốt cuộc khi đó không có một anh và tôi khác." Ánh mắt lưu chuyển giống như lại về tới quá khứ không hề ngăn cách.
Không có người so với bọn họ càng ăn ý, một ánh mắt là có thể trao đổi tâm ý. Không có người so với bọn họ càng xa cách, rốt cuộc khát khao là khoảng cách xa xôi nhất. Captain America không hoàn mỹ, Iron Man cũng không hoàn mỹ. Nhưng bọn họ ở trong mắt đối phương lại hoàn mỹ khiến cho chính bản thân họ tự biết xấu hổ. Cảm tình giữa họ, Tony hiểu lại không dám nói, Steve dám nói lại không hiểu. Nhưng hiện tại anh đã hiểu, bọn họ khi ở chung thì vui sướng, ăn ý cùng vướng bận; khi nội chiến thì nhớ nhung, phiền muộn cùng phẫn nộ vì bị phản bội; lại lần nữa tương ngộ thì may mắn, kích động cùng vui mừng.
Nhưng hiện tại thật sự không phải thời cơ tốt, hiện tại bất kể anh nói cái gì làm cái gì Tony chỉ biết cho rằng có liên quan đến tình cảnh đặc thù này, ít nhất phải đợi bọn họ trở về... Steve hơi hơi mỉm cười với Tony, giống như mọi người biết, Captain America luôn có kế hoạch.
Tony như suy tư gì nhìn nụ cười tựa hồ có thâm ý khác của Steve, chung quy vẫn là cong cong khóe môi theo.
TONY trở về sớm hơn một chút so với ngày hôm qua, nhưng cũng là mặt trời chiều ngả về tây. Tony biểu tình gã còn tính nhẹ nhàng, liền nói: "Hôm nay tiểu Pepper lại tới nữa." Nụ cười của Tony mang theo chút mịt mờ vui sướng khi người gặp họa. "Tôi phải nói, tiểu Pepper tóc vàng cũng rất đẹp, không thua gì tóc đỏ luôn á."
Đây là nhìn thấy mặt rồi! sắc mặt TONY biến đổi, trong mắt nhiều vài phần hoảng loạn, lập tức gọi điện thoại cho Potts. STEVE nhìn, suy bụng ta ra bụng người trong lòng thêm vài phần khó chịu, quyết tâm lại kiên định một ít. Nếu mà TONY về sau cũng lộ ra biểu tình như vậy vì người khác... Đừng nói về sau, hiện tại anh ngẫm lại đều chịu không nổi. Nhưng thật ra STEVE đã quen, anh cảm thấy Mrs. Potts cùng TONY nói là người yêu, kỳ thật càng giống chị em.
Điện thoại rất nhanh liền bắt máy, TONY nói: "Tiểu Pepper, em nghe anh giải thích! Không phải... Anh không có..." Trong giọng nói của gã nhiều vài phần ủy khuất, tiểu Pepper ngày thường ăn nhất một bộ này. Nhưng lần này TONY tính sai, gã mờ mịt hỏi. "Cùng Steve? Còn không có... Alo! Alo?"
TONY cúp máy xong, vẻ mặt hồ nghi nhìn STEVE. "Vì sao tiểu Pepper hỏi tôi có cùng anh nói qua hay không?"
"Ầy..." STEVE thập phần xấu hổ, nhưng vẫn lấy hết can đảm mở miệng nói. "Cô Potts hôm nay nói một ít lời với tôi, còn có đồ bảo tôi chuyển giao cho anh."
TONY nghi hoặc chớp mắt. "Thứ gì?"
STEVE liếc Steve một cái, Steve xem ở phần anh đánh thức chính mình liền lôi kéo Tony rời sân. Thời điểm Potts đi, trên tay thiếu cái gì bọn họ đều chú ý đến. Tony khó tránh khỏi có chút cảm khái, làm Steve trong lòng ê ẩm.
Steve cùng Tony rời đi, TONY ngồi vào trên sô pha, buồn bực nhìn STEVE, tò mò hỏi: "Tiểu Pepper bảo anh cho tôi cái gì?"
STEVE nhìn đôi mắt to sáng lấp lánh của TONY, không biết nên tuyên bố tin dữ này như thế nào. Đúng vậy, tin dữ, mặc kệ Potts nói thế nào, nhưng TONY hiện tại là thật sự muốn kết hôn với cô, nếu không gã sẽ không cầu hôn. Mà một khi bọn họ kết hôn, TONY cũng tuyệt sẽ không phản bội gia đình mình. Có thể nói, hôm nay Potts tới một chuyến này hoàn toàn là bởi vì tình yêu với TONY. Cô hy vọng TONY có thể được đến những gì gã muốn, cho nên mới sẽ lại cho STEVE cơ hội một lần, mà đây cũng là cơ hội cuối cùng của STEVE. Anh hít một hơi thật sâu, móc từ trong túi ra chiếc nhẫn, đưa tới trước mắt TONY.
TONY mở to hai mắt, gã tiếp nhận nhẫn, mờ mịt luống cuống nhìn STEVE, tựa như ấu thú bị đuổi ra khỏi nơi cư trú. STEVE đau lòng nắm lấy bàn tay cầm nhẫn của TONY, có trong nháy mắt cảm thấy nếu là mình không trở về thì tốt rồi. Loại ý niệm này giống như ngọn gió bay một vòng trong lòng anh, liền một hạt bụi trần đều không có nhấc lên đã lặng yên biến đi mất. Anh dính sát vào TONY ngồi xuống, trong đôi mắt xanh thẳm tràn ngập lo lắng cùng quan tâm. "Tony..."
"Vì cái gì?" TONY hỏi. Đôi mắt xinh đẹp màu mật nước của gã nhiều vài phần sương mù, mất mát lại suy sụp tinh thần, trong giọng nói tràn đầy khó hiểu. "Vì cái gì?!"
Môi STEVE giật giật, nói hết những gì buổi chiều Potts nói với mình không sót một câu. Hai tròng mắt TONY buông xuống, ánh mắt dừng trên chiếc nhẫn trong tay, lông mi dày nhỏ dài như là bị gã kéo mành che dấu tâm tư của mình. STEVE nói xong, thật cẩn thận canh giữ ở một bên, an tĩnh chờ đợi gã phản ứng, sau lưng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
Rốt cuộc, TONY mở miệng, câu hỏi ra lại chẳng liên quan gì đến nhẫn với Potts. Gã hỏi: "Vì sao anh phải cho tôi di động? Anh biết rõ tôi sẽ không gọi cho anh." Cú điện thoại kia là ngoài ý muốn, nếu không phải tin Captain America chết nhiễu loạn tâm gã, trừ phi lại thêm một cuộc chiến New York nữa, bằng không gã tuyệt sẽ không gọi điện thoại cho STEVE.
STEVE chậm rãi nói: "Tôi đã bỏ lỡ 70 năm, dù cho chỉ có một phần vạn khả năng, tôi cũng muốn bắt lấy nó."
- --
Lúc STEVE cùng TONY xuất hiện ở trước mặt Steve cùng Tony đều là một bộ dáng trắng đêm chưa ngủ. Nếu không phải trên người hai người không có bất cứ dấu vết gì, Steve cùng Tony đều phải cho rằng hai người tâm sự xong liền trực tiếp lăn hết căn cứ.
Tony giành trước một bước nói: "Chúng tôi phải đi về."
TONY kinh ngạc nói: "Cái gì?!"
"Tôi nhận được liên lạc." Tony giải thích. "Reed sẽ mở cho chúng tôi một cánh cổng dịch chuyển ngắn."
"Hiểu rồi." TONY mím môi, hỏi. "Khi nào?" Biểu tình gã hơi hạ xuống, từ sau khi hai người kia tới trong căn cứ cũng không có vẻ trống rỗng như vậy.
"Ngay hôm nay." Steve nói. "Chúng tôi đều cảm thấy càng nhanh càng tốt."
"À." TONY bĩu môi. "Vậy hiện tại đi phòng thí nghiệm đi?" Gã thở dài, cơ mà chuyện không thể vãn hồi cũng không cần tốn nhiều tâm tư. Từ phòng khách đến phòng thí nghiệm ngắn ngủn vài bước cũng đủ TONY sửa sang lại tâm tình.
Lúc Steve cùng Tony tới là quang mang chợt lóe, thời điểm đi cũng không khác là mấy (1).
TONY nhìn nơi hai người biến mất, thở phào nhẹ nhõm. Không muốn là thật sự, cảnh giác cũng là thật sự. TONY kéo kéo khóe môi, ánh mắt dừng trên tấm khiên trong một góc. "Steve," Gã nói. "Anh cần phải đi thôi."
STEVE sắc mặt trắng nhợt. "Tony..."
TONY bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt khẽ nhúc nhích. Gã xác thật bị STEVE nói xúc động, nhưng không phải hiện tại, không nên là hiện tại. Gã tiến lên hai bước, cầm lấy tấm khiên, đưa cho STEVE. "Cầm đi đi!"
STEVE cúi đầu nhìn tấm khiên TONY đưa qua, thần sắc phức tạp. "Tôi nhận thì hổ thẹn lắm."
"Vì sao?" TONY cười khẽ. "Ông ấy cố ý làm cho anh." Gã lúc ấy đòi tấm khiên về cũng chỉ là nhất thời tức giận, sau lại chính là thuần túy giận dỗi, STEVE cũng xác thật không vội dùng. Nhưng hiện giờ trả lại cũng không có gì, dù sao cũng là Howard đưa cho anh.
STEVE tiếp nhận tấm khiên rực rỡ hẳn lên. "Tony..."
TONY xua xua tay, ý bảo anh không cần nhiều lời. Hai người trầm mặc đi ra căn cứ, TONY đưa STEVE đến cửa khoang trước máy bay Quinjet. STEVE lưu luyến nhìn gã, bước lên cabin. Anh cũng biết hiện tại lúc này vốn không thích hợp, kỳ thật anh đã phi thường may mắn. Nếu không có cú điện thoại kia của TONY, nếu anh không có kịp thời trở về, vậy anh lần sau nhìn thấy TONY có lẽ chính là ở hôn lễ của gã.
TONY hơi hơi ngẩng đầu, nhìn bóng dáng STEVE, mở miệng: "Nếu tôi cần anh..."
STEVE kinh hỉ xoay người, mắt lam lấp lánh tỏa sáng, chém đinh chặt sắt nói: "Tôi sẽ ở đó."
Cửa khoang chậm rãi đóng lại. TONY lùi hai bước. Phi cơ lên không, rất nhanh biến mất không thấy.
- --
Mà Steve cùng Tony cũng sau một trận quang mang về tới vũ trụ chính mình. Nhóm Avengers khẩn trương quây thành một vòng.
Tony biết đại đa số người nơi này đều không muốn nhìn thấy mình. Gã qua loa gật gật đầu với mọi người, chuẩn bị rời đi. Steve tay lanh mắt lẹ kéo lại cổ tay Tony, ngăn trở gã nện bước. Anh cười đến rất đẹp với Tony đang nghi hoặc, đôi mắt xanh biển sáng quắc nhìn chằm chằm gã. "Tony, tôi có việc muốn cùng anh nói." Steve cường điệu. "Chuyện rất quan trọng."
Tony theo bản năng tươi cười lại, sau đó ý thức được bọn họ còn bị nhóm Avengers vây quanh. Gã mím môi, áp xuống ý cười nơi khóe miệng, khôi phục mặt vô biểu tình, gật gật đầu với Steve. "Đương nhiên không thành vấn đề, Cap."
Steve cười đến càng sáng lạn, ôn nhu nói: "Vậy gặp ở chỗ cũ, Shellhead." Anh nhìn bóng dáng bước đi vội vàng của Tony, lộ ra nụ cười nhất định phải được.
END.
- --------
(1) Đại đồng tiểu dị - 大同小异: na ná như nhau
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất