Mê Án Đường Triều

Chương 135

Trước Sau
Chẳng bao lâu sau, Trần Cẩn Phong và Nhã Lâm đã rơi vào bể ngọt ngào, chỉ khổ cho Lý Kính Dư muốn tìm Trần Cẩn Phong để nói chuyện mà chẳng có cơ hội. Hôm ấy đương lúc Lý Kính Dư đang nghỉ ngơi ở sảnh sau thì nghe thấy bên ngoài có người tới bẩm báo.

“Ai đến vậy?” Lý Kính Dư hỏi.

“Bẩm đại nhân, có một vị công tử nói có việc gấp.” Nha dịch nói xong thì đưa danh thiếp lên.

Lý Kính Dư lật danh thiếp ra, vừa nhìn thấy nội dung đã vội vàng lệnh người mời Trần Cẩn Phong tới còn mình thì đích thân đi ra cổng lớn.

Người đang chờ ngoài kia là ai? Chính là thiên tử đương triều Lý Long Cơ, lúc này anh ăn mặc giản dị trông không khác gì một người dân thường.

Lý Kính Dư vốn định quỳ xuống hành lễ thì nhìn thấy Lý Long Cơ ra hiệu bằng mắt, bèn không hành lễ quân thần nữa.

Vào trong nhà, Lý Kính Dư hạ lệnh cho hạ nhân nhanh chóng lui xuống, bên ngoài Trần Cẩn Phong kéo theo Nhã Lâm vội vàng chạy đến đại sảnh. Hai người vừa vào cửa, ngước mắt thấy Lý Long Cơ đang ngồi nghiêm trang trên gế thì cũng hành lễ với Lý Kính Dư.

Lý Kính Dư không lấy làm ngạc nhiên, anh bước tới đỡ họ dậy, gương mặt anh tuấn nở nụ cười tươi: “Trần ái khanh, quả không uổng công khanh một phen vất vả, cuối cùng khanh cũng tìm lại được Nhã Lâm muội muội của mình rồi.”

Trần Cẩn Phong cũng hồ hởi kể lại chi tiết toàn bộ quá trình tìm kiếm Nhã Lâm. Thấy Lý Long Cơ như có tâm sự, Trần Cẩn Phong bèn hỏi: “Không biết Hoàng thượng có việc gì mà phải đích thân tới Dương Châu một chuyến thế này ạ?”

Không hỏi thì thôi, lời vừa thốt ra, Lý Long Cơ liền thở dài: “Ái khanh không biết đấy thôi, trong cung xảy ra chuyện rồi.”

“Sao ạ?” Lý Kính Dư kinh ngạc: “Có chuyện gì ạ?”

“Từ khi trẫm lên ngôi đến nay, trong cung thường xuyên xảy ra án mạng.”

“Ngài có thể nói rõ hơn không ạ?” Vẻ hứng thú trào dâng trong người Trần Cẩn Phong.

“Là thế này.” Lý Long Cơ nói: “Lần đầu tiên có án là một tháng sau khi trẫm đăng cơ. Hôm ấy trời vừa mới sáng, trẫm chuẩn bị cho buổi triều sớm, các đại thần đều đã vào triều thì mãi không thấy Võ đại nhân Võ Tiêu đâu. Sau khi bãi triều vẫn không thấy bóng dáng ônga áy đâu. Trẫm còn tưởng ông ấy đột nhiên mắc bệnh nên đã sai người đến phủ hỏi thăm, nào ngờ hạ nhân quay về bẩm báo nói Võ Tiêu đã vào cung từ sớm và vẫn chưa quay về. Võ đại nhân là trọng thần trong triều, đột nhiên mất tích khiến trẫm đứng ngồi không yên, cứ luôn mang trong mình một dự cảm không lành, mà phái người đi điều tra cũng chẳng có đầu mối gì. Chẳng bao lâu sau, cũng vào lúc thượng triều cũng lại có một vị đại nhân mất tích không tăm hơi.”

“Lần này là ai?” Trần Cẩn Phong hỏi.

“Là Lương đại nhân Lương Càn.” Lý Long Cơ đáp: “Cũng như Võ Tiêu, ông ấy mất tích trong khoảng thời gian thượng triều.”



“Chuyện này thật kì lạ, hai vị đại nhân đức cao vọng trọng, bình thường cũng là nhân vật có quyền uy, sao nói mất tích là mất tích ngay được.” Trần Cẩn Phong cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

“Trẫm cũng thấy lạ, theo lí mà nói thì hai vị đại nhân thượng triều sẽ có vệ sĩ theo bảo vệ, chẳng lẽ gặp phải cao thủ nào sao?”

“Vấn đề là cao thủ này tại sao lại muốn gây chuyện với hai vị đại nhân ấy?” Trần Cẩn Phong thắc mắc: “Chẳng lẽ hai vị đại nhân đây có điểm gì chung sao?”

“Chuyện này khoan hãy nói, sau khi xảy ra chuyện như vậy, các đại thần trong triều đều thêm thận trọng, những người được sai đi theo hầu tăng lên mấy lần. Nhất thời lòng người hoang mang, nhiều đại nhân đã dâng sớ xin điều tra kĩ càng.” Vẻ mệt mỏi hiện lên trên gương mặt anh tuấn của Lý Long Cơ: “Từ sau khi tăng cường phòng bị thì trong cung không còn xuất hiện chuyện đại thần mất tích. Nhưng những ngày tháng thái bình chưa trôi qua được bao lâu thì lại xảy ra án mạng.”

“Xin ngài hãy kể chi tiết cho chúng thần.” Lý Kính Dư tiếp lời.

“Một buổi triều sớm, Dương đại nhân Dương Thuyên Dĩ đang chờ ở sảnh phụ thì bị ám sát.”

“Sao cơ?” Trần Cẩn Phong thất kinh: “Kẻ nào lại to gan đến mức dám hành thích ở trong cung chứ?”

“Đúng thế, hôm ấy Dương đại nhân đến sảnh phụ sớm nhất, sau đó Trịnh Dật đại nhân đến thứ hai, lúc này Dương đại nhân đã bị hại rồi.”

Trần Cẩn Phong nhíu chặt mày, chàng trầm ngâm không nói gì.

“Vậy nên lần này trẫm tới đây với hi vọng khanh có thể hỗ trợ trẫm điều tra cho rõ vụ án này, trả lại trong sạch cho chúng đại nhân.” Nói đoạn ánh mắt Lý Long Cơ ánh lên đầy vẻ cương quyết.

“Hoàng thượng đã có lời, thần không thể chối từ.” Trần Cẩn Phong nhẹ vén vạt áo, quỳ xuống hành lễ.

* * *

Mấy ngày sau, tại Hoàng cung.

Trần Cẩn Phong và Nhã Lâm đã quay lại Hoàng cung, Tiểu Đào đang ở quê nhà Bính Châu cũng được đón tới. Lần này, mặc cho Hoàng thượng khuyên can, chàng chọn ở lại cung Dịch Đình.

Cung Dịch Đình vẫn mang dáng vẻ trước đây, chỉ khác người ở trong cung từ cha mẹ nay đã biến thành con trai.



Trần Cẩn Phong nhẹ nhàng vuốt ve từng chút một căn phòng, dường như nơi đây vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của cha mẹ. Ánh mặt trời ấm ấp chiếu xuyên khung cửa sổ tạo nên một vệt sáng chói mắt trên sàn.

Đúng là tạo hóa trêu ngươi, Trần Cẩn Phong cười nhạt. Nghĩ về hôm ấy, ai có người được cha mẹ bị kẻ thù hại chết, con trai lại giúp con trai của kẻ thù giữ vững giang sơn, nếu làm thì thành con bất hiếu, nếu không làm lại thành tôi bất trung.

“Đã sắp xếp ổn thỏa chưa?” Cửa kêu kẹt một tiếng, một bóng người mặc áo trắng lướt vào.

“Phong ca ca, không ngờ chúng ta lại quay lại đây.” Nhã Lâm chớp chớp đôi mắt to, nhìn chăm chú Trần Cẩn Phong.

“Nhã Lâm muội muội.” Trần Cẩn Phong nắm tay Nhã Lâm, nhẹ nhàng nói: “Ta biết trong lòng muội vẫn còn hận thù, nhưng mà..”

“Không cần nói gì nữa đâu.” Nhã Lâm khẽ đặt tay lên môi Trần Cẩn Phong: “Huynh có thể buông bỏ mọi thứ thì muội cũng làm được.”

“Cảm ơn muội, Nhã Lâm.” Trần Cẩn Phong nhẹ ôm Nhã Lâm vào lòng, từ ngày mấy đi song thân, trên cõi đời này đối với chàng chỉ có nơi đây là ấm áp nhất.

Trong phòng, hai người quấn lấy nhau mà không hay biết ngoài cử, một nữ tử xinh xắn đang lặng lẽ chứng kiến toàn bộ. Phong thiếu gia đến cuối cùng cũng không thuộc về bản thân, Tiểu Đào nhắm chặt mắt lại, hai hàng lệ tuôn rơi như mưa.

* * *

Tại sảnh phụ cung điện.

Trần Cẩn Phong cẩn thận kiểm tra hiện trường án mạng, xung quanh có mười mấy người thị vệ cầm đao và một người mặc quan phục - Trịnh đại nhân Trịnh Dật. Do đã lâu ngày nên vết máu trên cột đen lại, Trần Cẩn Phong tập trung quan sát hướng máu phun rồi hỏi Trịnh Dật: “Trịnh đại nhân, xin hãy thuật lại chi tiết tình hình khi ngài phát hiện thi thể của Dương Thuyên Dĩ đại nhân.”

Trịnh Dật bước lên trước, nét mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng: “Hôm ấy bản quan thức dậy sớm ngồi kiệu vào cung để chuẩn bị cho buổi triều sớm. Bản quan tưởng rằng mình là người đến đầu tiên, nhưng vừa vào cửa thì đã ngửi thấy mùi máu tanh ám đầy phòng, sau đó ta thấy có người nằm dưới đấy. Lại gần nhìn xong ta vội vàng gọi người, chỉ một lát sau có rất nhiều thị vệ xông đến, nghe mọi người nói mới biết là Dương Thuyên Dĩ đại nhân.”

Trần Cẩn Phong gật đầu, nói: “Như vậy nghĩa là ngài là người đầu tiên đến hiện trường?”

“Cái này..” Trịnh Dật ấp úng: “Chắc là vậy.”

“Được rồi.” Trần Cẩn Phong hỏi tiếp: “Trịnh đại nhân giữ chức vụ gì trong triều vậy ạ?”

“Bản quan Chính Tứ phẩm, là Sử bộ thị lang.” Trịnh Dật đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau