Mê Án Đường Triều

Chương 143: Vào hang

Trước Sau
Thân là Vũ lâm quân đại tướng quân, cũng may nhờ vào võ công cao cường mới thoát được khỏi khu rừng. Khi ra ngoài y phục trên người đã nát bươm, chân phải không còn cảm giác, mặt đầy vệt máu. Ông cố nén cơn đau, quay đầu lại thấy bụi tung mù mịt trong rừng, không có một ai thoát được. Trong cơn cấp bách, ông ngã nhào xuống một bãi cát rồi ngất lịm.

Bên ngoài khu rừng, hai nam tử mặc áo ngắn tay đen đột nhiên xuất hiện, trên đầu đội mặt nạ hình đầu sói màu xanh phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng yếu ớt. Hai người bước đến bên cạnh Thường Nguyên Khải, cẩn thận do thám xung quanh một hồi rồi nâng Thường Nguyên Khải dậy, tiến vào hang động gần đó.

* * *

Trong mật thất phủ Lâm Tri vương.

Rời khỏi nơi điều chế hỏa dược, Lý Long Cơ và Trần Cẩn Phong đi bộ chậm rãi vào sâu trong hang động.

“Hoàng thượng.” Trên đường, Trần Cẩn Phong luôn quan sát Lý Long Cơ, mối nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn: “Hoàng thượng, đã xuất binh nhiều giờ rồi, dường như ngài không hề lo lắng thì phải.”

Lý Long Cơ nghe vậy, gương mặt anh tuấn nở nụ cười: “Theo ý khanh thì trẫm phải làm thế nào? Như ngồi trên đống lửa sao? Chẳng lẽ ta phải nhăn nhó mặt mày, đứng ngồi không yên sao?”

“Hoàng thượng điềm tĩnh như vậy khiến thần vô cùng bội phục, đây chính là phong thái của bậc Đế vương.”

“Thực ra trẫm đã có hai sự chuẩn bị rồi.” Lý Long Cơ càng cười tươi hơn: “Từ lúc trẫm ngồi lên Hoàng vị đến nay, mặc dù bên ngoài vô cùng hào nhoáng nhưng khanh không biết đất thôi, triều thần và trẫm đều bằng mặt nhưng không bằng lòng.”

Trần Cẩn Phong nhận ra điều gì đó: “Hoàng thượng, vậy ý ngài là..”

Lý Long Cơ gật đầu: “Khanh là người thông minh, trẫm có thể xưng huynh đệ với khanh không phải là vinh hạnh của khanh mà bởi khanh có tài năng, trẫm khâm phục tài năng của khanh, khâm phục đầu óc khanh. Nếu như chúng ta có thể hợp lực với nhau, trẫm tin rằng Đại Đường ta nhất định sẽ vững mạnh.”

“Thần không dám.” Trần Cẩn Phong cúi người hành lễ.

“Không biết Trần ái khanh có thể ủng hộ trẫm không?” Trong mắt Lý Long Cơ tràn ngập sự mong chờ.

“Triều đại hưng thịnh nhờ bậc minh quân.” Trần Cẩn Phong nói: “Từ ngày đăng cơ, Hoàng thượng luôn thương yêu bách tính, bận rộn chính sự, thấn nhất định sẽ dốc toàn tâm toàn lực phò tá Hoàng thượng!”

“Được!” Lý Long Cơ kêu lên, thần sắc càng thêm phấn khởi: “Tin rằng có sự trợ giúp từ khanh, ở trong triều trẫm sẽ càng như cá gặp nước.”

“Tạ Hoàng thượng.” Trần Cẩn Phong quỳ xuống, tiếp nhận hoàng ân. Chàng hiểu ý Lý Long Cơ muốn dùng vị trí Tể tướng phò tá để đổi lấy lòng trung thành với quốc gia của chàng. Chàng hoàn toàn vui vẻ đón nhận. Phục vụ triều đình là tâm nguyện của phụ thân, cũng là tâm nguyện của chàng, mục đích khác với khi thi đỗ Trạng nguyên. Bây giờ chàng đã nhận định Lý Long Cơ là bậc minh quân, nếu như bản thân có năng lực, được phò tá một minh quân như vậy, thì so với mong muốn nhỏ bé của mình, được giúp cho muôn dân Đại đường an cư lạc nghiệp chính là ước nguyện to lớn của chàng.



“Không dùng người mình nghi, không nghi người mình dùng, trẫm tin rằng khanh trung thành với trẫm, suy nghĩ cho trẫm.” Lý Long Cơ gật đầu.

* * *

Dưới núi Thanh Thạch.

Lý Từ đi đi lại lại, chốc chốc lại nhìn về phía miệng núi, sắc mặt không giấu được sự lo âu. Đã hơn một canh giờ trôi qua mà vẫn chưa thấy ai quay lại báo cáo.

Thời gian càng kéo dài, Lý Từ càng bất an. Suy nghĩ hồi lâu, ông gọi một người đưa tin tới.

Viết một lá thư báo cáo lại tình hình cụ thể của núi Thanh Thạch, Lý Từ đưa thưa cho người đưa tin, căn dặn: “Mang bức thư này về cho Thái Bình công chúa.”

Người đó nhận lệnh, cưỡi ngựa rời đi.

Đến một nơi vắng vẻ, khi người đưa tin đang phi nước kiệu thì bỗng giữa không trung loé lên một tia sáng. Người đưa tin ngã nhào, chỉ còn ngựa vẫn tiếp tục lao về phía trước.

Về phía Lý Từ, theo lý mà nói phủ đệ của Thái Bình công chúa chỉ cách núi Thanh Thạch mấy chục dặm vậy mà mãi không thấy người đưa tin quay lại. Ông bỗng cảm thấy không ổn, suy nghĩ một hồi quyết định rút quân.

Đương lúc định rời đi bỗng có vài người cưỡi ngựa chạy ra từ trong núi. Người đi đầu mặc quan phục, Lý Từ nhìn kĩ lại, nhận ra đó chính là Quả nghị Lý Thủ Đức.

“Lý tướng quân.” Lý Thủ Đức hét lên từ xa.

“Lý Thủ Đức, tình hình bên trong sao rồi?” Lý Từ vội hỏi.

“Lý tướng quân xin đừng lo lắng, nghe ta nói đã. Ta và Quách đại nhân sau khi vào núi Thanh Thạch đã đến được hang ổ của bọn chúng. Vốn Quách đại nhân định chờ tướng quân phái binh tới nhưng mãi không thấy ai nên mới quyết định đột kích. Hội Thanh Lang đó nhìn có vẻ lớn mạnh, nhưng ngoài một vài tên cầm đầu có võ công cao cường ra, những kẻ còn lại đều tầm thường. Sau khi bọn ta xông vào động, với lực lượng quân binh hùng mạnh đã áp chế được chúng, chỉ để lọt một vài tên đường chủ có địa vị cao. Ban đầu định bắt chúng đến trước mặt đại nhân nhưng hang động trong núi quá nhiều, nhất thời không tìm được. Hiện tại Quách đại nhân phái tại hạ tới đây để mời Lý đại nhân xuất binh cùng tìm kiếm.”

“Vậy Thường đại nhân thì sao?” Lý Từ lo lắng hỏi.

“Quách đại nhân đã phái người đi, có lẽ họ đã cùng nhau vào núi kiếm tìm rồi nên mới mãi không ra ngoài.”

Lý Từ vẫn do dự không quyết.

“Lý đại nhân, ngài còn do dự gì nữa, nếu không đi tìm, để đám dư nghiệt đó chạy ra ngoài thì chẳng phải làm hỏng đại sự sao? Phải trình bày với công chúa và Hoàng thượng thế nào?”



“Được.” Lý Từ nhìn một ngàn binh lính tinh nhuệ sau lưng mình, nói: “Ngươi đi trước dẫn đường, ta để lại một nhóm người ở đây chờ, còn ta sẽ đi với ngươi.” Lý Từ rất giỏi mưu tính, nghĩ sau khi diệt Vi thành công, Hoàng thượng và cc ban thưởng hậu hĩnh cho mình thì trở nên phấn khích. Đã cùng đi tới đây mà để cho mỗi bọn họ lập công thì bản thân còn mặt mũi nào nữa.

Nghĩ vậy, Lý Từ vỗ vào bụng ngựa, theo sau Lý Thủ Đức.

Đến rạng sáng, mặt trời dần xuất hiện từ đường chân trời, ánh sáng rọi soi vạn vật. Lý Từ cẩn trọng đi theo Lý Thủ Đức đến được một hang núi.

Quan sát xung quanh, ngoài con đường vừa đi, toàn bộ đều là những hang động to nhỏ, số lượng đến hơn mười cái.

Lý Thủ Đức xuống ngựa, bước đến cạnh Lý Từ: “Lý tướng quân, đến nơi rồi.”

Lý Từ gật đầu: “Quả là một nơi tốt để ẩn thân, hang động to nhỏ đan xen với số lượng lớn như này, muốn tìm được dư nghiệt thực không phải chuyện đơn giản.”

Lý Thủ Đức lại nói: “Quách đại nhân đã chỉ huy đoàn quân vào trong hang tìm rồi.”

Lý Từ dặn dò những sĩ quan sau lưng mình: “Chia người thành tám nhóm, mỗi người dẫn khoảng bảy tám mươi người vào hàng truy tìm, những người còn lại ở đây chờ.”

“Vâng.” Các sĩ quan tuân lệnh.

“Trong động rất tối, mọi người đốt đuốc lên.” Lý Thủ Đức lệnh thuộc hạ đốt đuốc rồi phát cho các thủ lĩnh vào hang.

“Tướng quân.” Lý Thủ Đức nói: “Ngài cũng vào cùng đi, Quách đại nhân đã tìm được tổng bộ của chúng, đang ở trong động chờ chúng ta.”

“Được, dẫn đường.” Lý Từ đáp.

Lý Thủ Đức dẫn trước, làm động tác mời với Lý Từ.

Vừa vào trong, một luồng gió lạnh xộc tới. “Đốt lửa lên.” Lý Từ ra lệnh. Vừa từ bên ngoài đi vào, tạm thời đoàn người vẫn chưa thích ứng được với bóng tối trong động.

Lập tức những ngọn đuốc được thắp sáng rực, khiến cho hang động được chiếu sáng tức thì.

Do lối vào chật hẹp, phía trước có một vài người dọn đường, theo sau là Lý Thủ Đức và Lý Từ, cuối cùng là các thuộc hạ của Lý Từ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau