Chương 2: Ôn Thư
Editor: LeoMon
Thanh âm này thình lình từ trong đầu trực tiếp vang lên, Mai Tử Ý bình tĩnh đánh giá bốn phía thêm một lần nữa nhưng không có thu hoạch gì, xung quanh quá mức yên tĩnh, giống như một không gian hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới bên ngoài vậy. Bất quá, bầu trời xanh thẳm trên không trung rất có hiệu quả giảm bớt áp lực, mặc dù khi cậu ngủ đã là hơn mười một giờ đêm.
Sau khi giọng nói trong đầu biến mất, dường như rào cản xung quanh cũng biến mất theo, xa xa bắt đầu có vài tiếng gọi ầm ĩ.
"Có ai không? Có ai ở đó không?"
"Có người! Ai đó! Ngươi là ai? Ngươi ở đâu? Đây là chỗ nào?"
"Mê cung cái khỉ gì, mẹ nó đây là chỗ quái nào?"
"Tao muốn về nhà! Tao muốn về nhà!"
"A! Đây là đâu! Đây là chỗ nào! Sao tôi lại ở đây?"
"......"
Từ lúc âm thanh kêu gọi đầu tiên vang lên, lục tục từ các vị trí khác cũng có tiếng người vọng ra đáp lại, có xa có gần, có nam có nữ, thông qua âm sắc để phán đoán, thì nói chuyện có ít nhất bốn người. Tình huống quá mức quỷ dị làm cho bọn họ dù biết kêu gọi vô dụng cũng cố sức nói không ngừng, giống như làm vậy có thể có được một chút an ủi.
Mai Tử Ý không lên tiếng đáp lại, cậu vẫn vô pháp xác định được tình huống trước mắt, tự nhiên không muốn dễ dàng bại lộ, thay vào đó nỗ lực nhớ lại thanh âm vừa mới vang lên trong đầu kia để moi ra tin tức cần thiết: Hoan nghênh đi vào thế giới mê cung, mong ngài mau chóng quen thuộc với mê cung cơ bản càng sớm càng tốt, hãy chăm chỉ nỗ lực thoát khỏi mê cung.
Thế giới mê cung, mê cung cơ bản, thoát khỏi mê cung, lần lượt đại diện cho tình cảnh hiện giờ, tình huống gặp phải và mục đích cuối cùng.
Những lời này có phần ngắn gọn, lại còn máy móc rập khuôn, tựa hồ "người" hoặc là "đồ vật" đang nói chuyện chẳng chú trọng đến việc bọn họ là người từ bên ngoài đến, hoặc là nói bọn họ không phải là những người duy nhất phải trải qua cảnh này. Đây giống như là một buổi tuyển chọn phỏng vấn, đối với những người lần đầu tham gia, "bọn họ" ở trên đỉnh cũng chẳng mấy quan tâm.
Thời điểm mà Mai Tử Ý tự hỏi, những người đã kêu gọi mới đầu trong mê cung dần dần có chung một nhận thức, muốn tìm ra một phương hướng để cùng nhau đi tới, sau đó tụ tập lại, chỉ là lại bắt đầu bất đồng quan điểm về phương hướng nên đi, chín người mười ý.
Trong lúc đám người cãi vã, đột nhiên từ trên không trung xuất hiện một cột sáng màu đỏ bắt mắt, giống như một ngọn hải đăng trong mê cung phức tạp, cột sáng màu đỏ thẳng tắp phía chân trời, nhìn không thấy điểm gốc.
Mê cung dần dần im bắt, tiếng tranh luận nhỏ đi, hiển nhiên trước mắt không có chỗ nào thích hợp làm mục tiêu tụ tập hơn so với cột sáng màu đỏ kia. Đương nhiên cũng sẽ bắt đầu có nhiều lo lắng băn khoăn, tỷ như cột sáng kia từ đâu mà đến, vị trí đó có an toàn không, có thể đột nhiên từ từ biến mất không......
Nhưng trước mắt dù gì cũng không có biện pháp giải quyết nào tốt hơn, tranh luận một lát, mọi người vẫn quyết định đi về hướng về hướng có cột sáng kì lạ ấy.
Mai Tử Ý cũng chuẩn bị đi về hướng cột sáng, không phải bởi vì cậu sợ phải hành động một mình, mà là muốn biết thêm nhiều tin tức. Cột sáng đỏ kia bất kể đến từ mê cung hay là đến từ người khác, đều là một loại phương thức truyền tin hữu hiệu. Huống chi âm thanh ban đầu kia cố ý nhắc nhở "quen thuộc với mê cung cơ sở", chứ không phải trực tiếp thoát khỏi mê cung, nói vậy chắc chắn có thâm ý.
Tuy rằng có tín hiệu, nhưng để hành động được lại hoàn toàn không dễ, bởi vì các con đường nhỏ trong mê cung cực kì rắc rối phức tạp, nhìn thì giống như chỉ đi thẳng là đến, trên thực tế phải vòng vèo vài chục vòng cũng chưa chắc thoát ra được, thậm chí rõ ràng giống như 2 người đã gặp nhau, khoảng cách chỉ có vài bước, nhưng đến nơi thì lại có bức tường phân cách cao ngất ở giữa.
Mai Tử Ý cũng bắt đầu đi lại trong mê cung, không có gì trong tay nên cũng không có cách nào đánh dấu các con đường đã qua, cậu chỉ chọn đúng một lối đi ngoài cùng bên phải đi vào. Tiến vào trong mới biết mê cung này so với trong tưởng tượng còn to lớn phức tạp hơn nhiều, các đường lối ngã rẽ độ rộng không đồng nhất, có đường thẳng tắp có đường cong, nhưng không ngoại lệ đều bị ngăn cách bởi vách đá cao ngất sừng sững, không cách nào vượt qua.
Đối với Mai Tử Ý mà nói, đây là một loại trải nghiệm hoàn toàn mới, khi ở bên trong mê cung thật lớn này, cả người luôn có cảm giác trang chu mộng điệp, trong tầm mắt xuất hiện không còn vật nào khác ngoài vách tường đá. Càng thần kỳ chính là, trong mê cung ánh sáng sung túc rực rỡ, lại không có mấy cái truyền kì linh dị bóng trắng lửa xanh, chỉ là không có mặt trời để phán đoán thời gian phương hướng.
Bàn tay bám trên vách đá, cảm giác lạnh lẽo thấm xương rất chân thật, một đường đi tới cũng không phát hiện ra một khe hở nào giữa các cột đá, đây chắc chắn không phải thứ con người có thể sáng tạo ra.
Đột nhiên, Mai Tử Ý dừng lại, bức tường bên tay phải cậu có xuất hiện một cánh cửa đá. Cửa đá màu sắc và chất liệu đều giống hệt vách đá bên ngoài, chẳng qua giống như trên vách đá xuất hiện một dấu vết nứt phẳng phiu thành hình một cánh cửa lớn, nếu trong đêm có thể không rõ ràng, nhưng giữa ban ngày thì rất dễ phân biệt được.
Mai Tử Ý bước lại gần, chần chờ một lát trước cửa rồi ghé lỗ tai lên cẩn thận nghe. May mà lúc này mê cung thập phần an tĩnh, ngay cả mấy người giao lưu trước cũng giảm bớt tần suất câu thông, bên trong yên lặng, âm thanh ở mặt sau cửa đá liền vang lên.
Đó là một loại âm thanh cực kì quái dị, không phải tiếng nói chuyện, ngược lại giống như tiếng của vật gì bén nhọn nhẹ nhàng cào lên vách tường đá, âm thanh phát ra rất nhỏ, không phải tiếng kim loại cọ xát, vị trí không cố định, tần suất cũng không có quy luật.
Đứng dậy, Mai Tử Ý do dự một lát vẫn không đẩy cửa, mà tính toán tiếp tục tìm kiếm trong mê cung rộng lớn này.
Dọc theo đường nhỏ tiếp tục tiến về phía trước, lại xuất hiện hai lối rẽ, Mai Tử Ý như cũ lựa chọn lối đi bên phải, bất quá lần này đi đến cuối thì vào phải ngõ cụt, cậu mới quay lại đường cũ lúc trước, tiếp tục thăm dò con đường còn lại.
Trong mê cung hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian, một lúc lâu sau, Mai Tử Ý cũng không biết mình đến tột cùng đã ở trong mê cung này rẽ qua rẽ lại bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy lòng bàn chân cực kì khó chịu. Khi ánh sáng dần tối, Mai Tử Ý tính dừng lại nghỉ, thì phát hiện ra thêm một cánh cửa đá khác.
Cổng đá nhìn như vách đá bị cắt mất một mảnh rồi lại được khảm vào, Mai Tử Ý lần nữa dán tai lên nghe động tĩnh bên trong, nhưng mà lúc này, bên trong không có một âm thanh nào phát ra, thập phần an tĩnh.
Mai Tử Ý ngừng thở, cố gắng nghe thử lần hai, cuối cùng xác nhận, bên trong cánh cửa quả thật im lặng như gà.
Nhìn mê cung đang dần dần tối đen, Mai Tử Ý không do dự, dùng sức đẩy cửa, cánh cửa nặng nề mở ra, bên trong lộ ra ánh sáng ôn hòa ấm áp. Mai Tử Ý kinh ngạc nhướng mày, bên trong tường đá là một gian phòng ngủ thoải mái, nguồn sáng phát ra từ cái đèn trần treo trên nóc nhà, so sánh với không gian lạnh băng trống trải bên ngoài mê cung, thì căn phòng nho nhỏ này không khác gì thiên đường tại thế.
Không cảm giác được nguy hiểm, Mai Tử Ý đi vào, cửa đá phía sau chậm chạp đóng lại, sau khi đóng cửa được một lúc, Mai Tử Ý thử đẩy cửa ra lần nữa, phát hiện cửa đá lại được nhẹ nhàng mở ra.
Ra vào không có vấn đề, Mai Tử Ý quay đầu quan sát phòng ngủ phía sau, do không gian có hạn, phòng ngủ không lớn, trang hoàng theo phong cách giản lược, trừ việc không có cửa sổ thì không khác phần lớn phòng ngủ hiện đại là bao. Đầu giường có một cái tủ thấp, trên mặt tủ có một túi bánh mì và một chai nước, mà mép giường có đặt một đôi dép lê.
Mai Tử Ý trong nháy mắt bỗng cảm thấy, đôi dép kia là đôi dép đáng yêu nhất cậu từng gặp qua.
Màn đêm buông xuống, cảm giác mỏi mệt nhanh chóng xuất hiện, sau khi xác nhận không có gì nguy hiểm, Mai Tử Ý từ tốn xử lý bữa tối, sau đó nằm ở trên giường bổ sung thể lực. Có lẽ do quá mệt, đêm nay Mai Tử Ý ngủ đến mức ngọt ngào cả người, thẳng đến khi một tiếng kêu hoảng sợ thê lương vang vọng trong không gian đánh thức cậu dậy.
Thanh âm phát ra từ ngoài bức tường, trừ tiếng thét chói tai và tiếng bước chân hoảng loạn, còn có một loại âm thanh "thùng thùng" kỳ quái, giống như có thứ gì đó đang đập xuống đất theo một quy luật đều đặn, hơn nữa còn di chuyển với tốc độ rất nhanh.
Khi tiếng bước chân vội vàng của người nọ đi qua cánh cửa đá, Mai Tử Ý từ bên trong đẩy cửa ra. Người kia tựa hồ bị biến cố đột ngột phát sinh bên cạnh dọa sợ, phản xạ tính lui về sau một bước, bất quá, sau khi nhìn rõ tình hình, trong mắt hiện lên ánh sáng hy vọng, căn bản không cần Mai Tử Ý mở miệng đã lao đầu vào.
Ở phía sau hắn ta, Mai Tử Ý cuối cùng cũng thấy rõ chủ nhân của tiếng "thùng thùng" kỳ quái kia, ánh mắt không khỏi ngưng trọng. Đó là một con cương thi thân hình cao lớn, quần áo ăn mặc không biết của triều đại nào, sắc mặt xanh trắng nhợt nhạt, hai mắt phát ra ánh sáng đỏ thẫm, hàm răng trắng bén nhọn, tương xứng với 10 cái móng tay xanh đen nhọn hoắt, dài như không được tỉa lại cả năm......
Cửa đá "sầm!" một tiếng đóng lại, đóng cửa không phải Mai Tử Ý, mà là người đàn ông vừa mới vọt vào trong kia, người nọ thở hổn hển thật mạnh, lực chú ý căn bản không ở trên người Mai Tử Ý, mà cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Cương thi ngoài cửa nhanh chóng tới trước cửa đá, đừng hỏi vì sao biết, bởi vì âm thanh "thùng thùng" kia vừa lúc biến mất ở ngay vị trí cửa đá.
Vào lúc tiếng nhảy của cương thi biến mất, người đàn ông đang thở hồng hộc nặng nề như vịt mắc cổ trong nháy mắt hô hấp trở nên cực kì thận trọng, cả người cứng ngắc như bị đóng băng, dán vào trước cửa đá không nhúc nhích, xung quanh nhất thời vô cùng yên tĩnh.
Nhưng ngay sau đó, cả người hắn ta nhanh chóng nhảy dựng lên như dẫm phải mìn, bởi vì cửa đá ở ngoài vang lên từng tiếng cào nhẹ như mèo cào, thanh âm này có chút quen tai, đúng là âm thanh mà ban ngày Mai Tử Ý nghe thấy trong cánh cửa đá gặp được lần đầu tiên kia.
Những cái móng tay thật dài của cương thi ở ngoài cửa đá cào qua cào lại, tựa hồ đang tìm kiếm phương pháp mở cửa, nhưng thực mau, nó liền từ bỏ cái loại phương pháp nhẹ nhàng này, ngược lại "phịch!" một tiếng đánh sầm vào cửa. Nhưng cánh cửa, đối với Mai Tử Ý mà nói, có thể nhẹ nhàng đẩy ra lại không chút sứt mẻ nào, mặc cho cương thi va chạm.
Sau vài lần, cương thi rốt cuộc từ bỏ cái hành động tông cửa vô nghĩa này, không cam lòng nhảy nhảy ở ngoài cửa bồi hồi một lát, cuối cùng dần dần đi xa. Bên trong cửa đá, người mới vừa xông vào rốt cuộc nhẹ nhõm thở dài một hơi, trực tiếp nằm lăn xuống thảm. Mai Tử Ý cũng không thúc giục, chờ đợi người nọ lên tiếng, đồng thời cũng đánh giá hắn một vòng.
Vừa vọt vào là một nam nhân khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mặc một thân âu phục chỉnh tề, cơ mà lúc này nhìn đã sớm chật vật không chịu nổi, mặt mũi đều là mồ hôi mướt mát, càng không cần phải nói đến quần áo.
"Cảm ơn cậu, tôi tên là Ôn Thư." Đợi một lát, người nọ rốt cuộc hoàn toàn tỉnh táo lại, từ trên mặt đất đứng lên cảm ơn Mai Tử Ý, bất quá ánh mắt vẫn theo bản năng nhìn chằm chằm cửa đá, như sợ hãi cương thi sẽ phá cửa.
Thanh âm này thình lình từ trong đầu trực tiếp vang lên, Mai Tử Ý bình tĩnh đánh giá bốn phía thêm một lần nữa nhưng không có thu hoạch gì, xung quanh quá mức yên tĩnh, giống như một không gian hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới bên ngoài vậy. Bất quá, bầu trời xanh thẳm trên không trung rất có hiệu quả giảm bớt áp lực, mặc dù khi cậu ngủ đã là hơn mười một giờ đêm.
Sau khi giọng nói trong đầu biến mất, dường như rào cản xung quanh cũng biến mất theo, xa xa bắt đầu có vài tiếng gọi ầm ĩ.
"Có ai không? Có ai ở đó không?"
"Có người! Ai đó! Ngươi là ai? Ngươi ở đâu? Đây là chỗ nào?"
"Mê cung cái khỉ gì, mẹ nó đây là chỗ quái nào?"
"Tao muốn về nhà! Tao muốn về nhà!"
"A! Đây là đâu! Đây là chỗ nào! Sao tôi lại ở đây?"
"......"
Từ lúc âm thanh kêu gọi đầu tiên vang lên, lục tục từ các vị trí khác cũng có tiếng người vọng ra đáp lại, có xa có gần, có nam có nữ, thông qua âm sắc để phán đoán, thì nói chuyện có ít nhất bốn người. Tình huống quá mức quỷ dị làm cho bọn họ dù biết kêu gọi vô dụng cũng cố sức nói không ngừng, giống như làm vậy có thể có được một chút an ủi.
Mai Tử Ý không lên tiếng đáp lại, cậu vẫn vô pháp xác định được tình huống trước mắt, tự nhiên không muốn dễ dàng bại lộ, thay vào đó nỗ lực nhớ lại thanh âm vừa mới vang lên trong đầu kia để moi ra tin tức cần thiết: Hoan nghênh đi vào thế giới mê cung, mong ngài mau chóng quen thuộc với mê cung cơ bản càng sớm càng tốt, hãy chăm chỉ nỗ lực thoát khỏi mê cung.
Thế giới mê cung, mê cung cơ bản, thoát khỏi mê cung, lần lượt đại diện cho tình cảnh hiện giờ, tình huống gặp phải và mục đích cuối cùng.
Những lời này có phần ngắn gọn, lại còn máy móc rập khuôn, tựa hồ "người" hoặc là "đồ vật" đang nói chuyện chẳng chú trọng đến việc bọn họ là người từ bên ngoài đến, hoặc là nói bọn họ không phải là những người duy nhất phải trải qua cảnh này. Đây giống như là một buổi tuyển chọn phỏng vấn, đối với những người lần đầu tham gia, "bọn họ" ở trên đỉnh cũng chẳng mấy quan tâm.
Thời điểm mà Mai Tử Ý tự hỏi, những người đã kêu gọi mới đầu trong mê cung dần dần có chung một nhận thức, muốn tìm ra một phương hướng để cùng nhau đi tới, sau đó tụ tập lại, chỉ là lại bắt đầu bất đồng quan điểm về phương hướng nên đi, chín người mười ý.
Trong lúc đám người cãi vã, đột nhiên từ trên không trung xuất hiện một cột sáng màu đỏ bắt mắt, giống như một ngọn hải đăng trong mê cung phức tạp, cột sáng màu đỏ thẳng tắp phía chân trời, nhìn không thấy điểm gốc.
Mê cung dần dần im bắt, tiếng tranh luận nhỏ đi, hiển nhiên trước mắt không có chỗ nào thích hợp làm mục tiêu tụ tập hơn so với cột sáng màu đỏ kia. Đương nhiên cũng sẽ bắt đầu có nhiều lo lắng băn khoăn, tỷ như cột sáng kia từ đâu mà đến, vị trí đó có an toàn không, có thể đột nhiên từ từ biến mất không......
Nhưng trước mắt dù gì cũng không có biện pháp giải quyết nào tốt hơn, tranh luận một lát, mọi người vẫn quyết định đi về hướng về hướng có cột sáng kì lạ ấy.
Mai Tử Ý cũng chuẩn bị đi về hướng cột sáng, không phải bởi vì cậu sợ phải hành động một mình, mà là muốn biết thêm nhiều tin tức. Cột sáng đỏ kia bất kể đến từ mê cung hay là đến từ người khác, đều là một loại phương thức truyền tin hữu hiệu. Huống chi âm thanh ban đầu kia cố ý nhắc nhở "quen thuộc với mê cung cơ sở", chứ không phải trực tiếp thoát khỏi mê cung, nói vậy chắc chắn có thâm ý.
Tuy rằng có tín hiệu, nhưng để hành động được lại hoàn toàn không dễ, bởi vì các con đường nhỏ trong mê cung cực kì rắc rối phức tạp, nhìn thì giống như chỉ đi thẳng là đến, trên thực tế phải vòng vèo vài chục vòng cũng chưa chắc thoát ra được, thậm chí rõ ràng giống như 2 người đã gặp nhau, khoảng cách chỉ có vài bước, nhưng đến nơi thì lại có bức tường phân cách cao ngất ở giữa.
Mai Tử Ý cũng bắt đầu đi lại trong mê cung, không có gì trong tay nên cũng không có cách nào đánh dấu các con đường đã qua, cậu chỉ chọn đúng một lối đi ngoài cùng bên phải đi vào. Tiến vào trong mới biết mê cung này so với trong tưởng tượng còn to lớn phức tạp hơn nhiều, các đường lối ngã rẽ độ rộng không đồng nhất, có đường thẳng tắp có đường cong, nhưng không ngoại lệ đều bị ngăn cách bởi vách đá cao ngất sừng sững, không cách nào vượt qua.
Đối với Mai Tử Ý mà nói, đây là một loại trải nghiệm hoàn toàn mới, khi ở bên trong mê cung thật lớn này, cả người luôn có cảm giác trang chu mộng điệp, trong tầm mắt xuất hiện không còn vật nào khác ngoài vách tường đá. Càng thần kỳ chính là, trong mê cung ánh sáng sung túc rực rỡ, lại không có mấy cái truyền kì linh dị bóng trắng lửa xanh, chỉ là không có mặt trời để phán đoán thời gian phương hướng.
Bàn tay bám trên vách đá, cảm giác lạnh lẽo thấm xương rất chân thật, một đường đi tới cũng không phát hiện ra một khe hở nào giữa các cột đá, đây chắc chắn không phải thứ con người có thể sáng tạo ra.
Đột nhiên, Mai Tử Ý dừng lại, bức tường bên tay phải cậu có xuất hiện một cánh cửa đá. Cửa đá màu sắc và chất liệu đều giống hệt vách đá bên ngoài, chẳng qua giống như trên vách đá xuất hiện một dấu vết nứt phẳng phiu thành hình một cánh cửa lớn, nếu trong đêm có thể không rõ ràng, nhưng giữa ban ngày thì rất dễ phân biệt được.
Mai Tử Ý bước lại gần, chần chờ một lát trước cửa rồi ghé lỗ tai lên cẩn thận nghe. May mà lúc này mê cung thập phần an tĩnh, ngay cả mấy người giao lưu trước cũng giảm bớt tần suất câu thông, bên trong yên lặng, âm thanh ở mặt sau cửa đá liền vang lên.
Đó là một loại âm thanh cực kì quái dị, không phải tiếng nói chuyện, ngược lại giống như tiếng của vật gì bén nhọn nhẹ nhàng cào lên vách tường đá, âm thanh phát ra rất nhỏ, không phải tiếng kim loại cọ xát, vị trí không cố định, tần suất cũng không có quy luật.
Đứng dậy, Mai Tử Ý do dự một lát vẫn không đẩy cửa, mà tính toán tiếp tục tìm kiếm trong mê cung rộng lớn này.
Dọc theo đường nhỏ tiếp tục tiến về phía trước, lại xuất hiện hai lối rẽ, Mai Tử Ý như cũ lựa chọn lối đi bên phải, bất quá lần này đi đến cuối thì vào phải ngõ cụt, cậu mới quay lại đường cũ lúc trước, tiếp tục thăm dò con đường còn lại.
Trong mê cung hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian, một lúc lâu sau, Mai Tử Ý cũng không biết mình đến tột cùng đã ở trong mê cung này rẽ qua rẽ lại bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy lòng bàn chân cực kì khó chịu. Khi ánh sáng dần tối, Mai Tử Ý tính dừng lại nghỉ, thì phát hiện ra thêm một cánh cửa đá khác.
Cổng đá nhìn như vách đá bị cắt mất một mảnh rồi lại được khảm vào, Mai Tử Ý lần nữa dán tai lên nghe động tĩnh bên trong, nhưng mà lúc này, bên trong không có một âm thanh nào phát ra, thập phần an tĩnh.
Mai Tử Ý ngừng thở, cố gắng nghe thử lần hai, cuối cùng xác nhận, bên trong cánh cửa quả thật im lặng như gà.
Nhìn mê cung đang dần dần tối đen, Mai Tử Ý không do dự, dùng sức đẩy cửa, cánh cửa nặng nề mở ra, bên trong lộ ra ánh sáng ôn hòa ấm áp. Mai Tử Ý kinh ngạc nhướng mày, bên trong tường đá là một gian phòng ngủ thoải mái, nguồn sáng phát ra từ cái đèn trần treo trên nóc nhà, so sánh với không gian lạnh băng trống trải bên ngoài mê cung, thì căn phòng nho nhỏ này không khác gì thiên đường tại thế.
Không cảm giác được nguy hiểm, Mai Tử Ý đi vào, cửa đá phía sau chậm chạp đóng lại, sau khi đóng cửa được một lúc, Mai Tử Ý thử đẩy cửa ra lần nữa, phát hiện cửa đá lại được nhẹ nhàng mở ra.
Ra vào không có vấn đề, Mai Tử Ý quay đầu quan sát phòng ngủ phía sau, do không gian có hạn, phòng ngủ không lớn, trang hoàng theo phong cách giản lược, trừ việc không có cửa sổ thì không khác phần lớn phòng ngủ hiện đại là bao. Đầu giường có một cái tủ thấp, trên mặt tủ có một túi bánh mì và một chai nước, mà mép giường có đặt một đôi dép lê.
Mai Tử Ý trong nháy mắt bỗng cảm thấy, đôi dép kia là đôi dép đáng yêu nhất cậu từng gặp qua.
Màn đêm buông xuống, cảm giác mỏi mệt nhanh chóng xuất hiện, sau khi xác nhận không có gì nguy hiểm, Mai Tử Ý từ tốn xử lý bữa tối, sau đó nằm ở trên giường bổ sung thể lực. Có lẽ do quá mệt, đêm nay Mai Tử Ý ngủ đến mức ngọt ngào cả người, thẳng đến khi một tiếng kêu hoảng sợ thê lương vang vọng trong không gian đánh thức cậu dậy.
Thanh âm phát ra từ ngoài bức tường, trừ tiếng thét chói tai và tiếng bước chân hoảng loạn, còn có một loại âm thanh "thùng thùng" kỳ quái, giống như có thứ gì đó đang đập xuống đất theo một quy luật đều đặn, hơn nữa còn di chuyển với tốc độ rất nhanh.
Khi tiếng bước chân vội vàng của người nọ đi qua cánh cửa đá, Mai Tử Ý từ bên trong đẩy cửa ra. Người kia tựa hồ bị biến cố đột ngột phát sinh bên cạnh dọa sợ, phản xạ tính lui về sau một bước, bất quá, sau khi nhìn rõ tình hình, trong mắt hiện lên ánh sáng hy vọng, căn bản không cần Mai Tử Ý mở miệng đã lao đầu vào.
Ở phía sau hắn ta, Mai Tử Ý cuối cùng cũng thấy rõ chủ nhân của tiếng "thùng thùng" kỳ quái kia, ánh mắt không khỏi ngưng trọng. Đó là một con cương thi thân hình cao lớn, quần áo ăn mặc không biết của triều đại nào, sắc mặt xanh trắng nhợt nhạt, hai mắt phát ra ánh sáng đỏ thẫm, hàm răng trắng bén nhọn, tương xứng với 10 cái móng tay xanh đen nhọn hoắt, dài như không được tỉa lại cả năm......
Cửa đá "sầm!" một tiếng đóng lại, đóng cửa không phải Mai Tử Ý, mà là người đàn ông vừa mới vọt vào trong kia, người nọ thở hổn hển thật mạnh, lực chú ý căn bản không ở trên người Mai Tử Ý, mà cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Cương thi ngoài cửa nhanh chóng tới trước cửa đá, đừng hỏi vì sao biết, bởi vì âm thanh "thùng thùng" kia vừa lúc biến mất ở ngay vị trí cửa đá.
Vào lúc tiếng nhảy của cương thi biến mất, người đàn ông đang thở hồng hộc nặng nề như vịt mắc cổ trong nháy mắt hô hấp trở nên cực kì thận trọng, cả người cứng ngắc như bị đóng băng, dán vào trước cửa đá không nhúc nhích, xung quanh nhất thời vô cùng yên tĩnh.
Nhưng ngay sau đó, cả người hắn ta nhanh chóng nhảy dựng lên như dẫm phải mìn, bởi vì cửa đá ở ngoài vang lên từng tiếng cào nhẹ như mèo cào, thanh âm này có chút quen tai, đúng là âm thanh mà ban ngày Mai Tử Ý nghe thấy trong cánh cửa đá gặp được lần đầu tiên kia.
Những cái móng tay thật dài của cương thi ở ngoài cửa đá cào qua cào lại, tựa hồ đang tìm kiếm phương pháp mở cửa, nhưng thực mau, nó liền từ bỏ cái loại phương pháp nhẹ nhàng này, ngược lại "phịch!" một tiếng đánh sầm vào cửa. Nhưng cánh cửa, đối với Mai Tử Ý mà nói, có thể nhẹ nhàng đẩy ra lại không chút sứt mẻ nào, mặc cho cương thi va chạm.
Sau vài lần, cương thi rốt cuộc từ bỏ cái hành động tông cửa vô nghĩa này, không cam lòng nhảy nhảy ở ngoài cửa bồi hồi một lát, cuối cùng dần dần đi xa. Bên trong cửa đá, người mới vừa xông vào rốt cuộc nhẹ nhõm thở dài một hơi, trực tiếp nằm lăn xuống thảm. Mai Tử Ý cũng không thúc giục, chờ đợi người nọ lên tiếng, đồng thời cũng đánh giá hắn một vòng.
Vừa vọt vào là một nam nhân khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mặc một thân âu phục chỉnh tề, cơ mà lúc này nhìn đã sớm chật vật không chịu nổi, mặt mũi đều là mồ hôi mướt mát, càng không cần phải nói đến quần áo.
"Cảm ơn cậu, tôi tên là Ôn Thư." Đợi một lát, người nọ rốt cuộc hoàn toàn tỉnh táo lại, từ trên mặt đất đứng lên cảm ơn Mai Tử Ý, bất quá ánh mắt vẫn theo bản năng nhìn chằm chằm cửa đá, như sợ hãi cương thi sẽ phá cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất