Mê Cung Vô Hạn

Chương 3: Cương thi

Trước Sau
Editor: LeoMon

"Chuyện nhỏ, không có gì, có thể cho tôi biết tình huống bên ngoài được không?" Giọng nói của Mai Tử Ý có chút lạnh lùng, nhưng người đàn ông cũng không để ý, còn lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm, sau khi cảm tạ Mai Tử Ý một lần nữa, hắn mới giải thích ngắn gọn tình huống vừa rồi của mình.

Ôn Thư vừa bắt đầu đi làm không lâu, tăng ca đến khuya, bởi vì quá mệt mỏi, trong lúc ngồi tàu điện ngầm đã tranh thủ ngủ một lát, vừa tỉnh lại liền thấy xuất hiện ở chỗ này, lúc sau trải qua cũng giống với Mai Tử Ý, ở mê cung đi lại lung tung tìm đường đến gần cột sáng đỏ.

Quanh qua quay lại cả một ngày, thể lực đã sớm bị vắt kiệt, khó mà chịu nổi, lại không gặp một người nào, thẳng đến khi sắc trời dần dần chuyển tối, hắn ngoài ý muốn phát hiện một cánh cửa đá. Tưởng là tìm được một cánh cửa bí mật của mê cung, hắn vui sướng không nghĩ nhiều liền đẩy ra, dù sao cả một ngày nay, trừ việc mê cung to lớn phức tạp đến làm người ta bất lực thì căn bản không xuất hiện nguy hiểm nào khác.

Kết quả trong nháy mắt cửa đá bị đẩy ra, cương thi nhốt bên trong liền nhào về phía hắn, cũng may khi đó trời còn hơi có chút sáng, cương thi hành động chậm chạp. Ôn Thư sợ tới mức cướp đường mà chạy, vốn tưởng rằng mê cung đường nhỏ phức tạp, rẽ trái rẽ phải đến cả mình còn không biết đang ở đâu, tất nhiên đem được con cương thi kia quăng rụng.

Hơn nữa sắc trời dần tối, thể lực tiêu hao quá mức nghiêm trọng, hắn liền tìm vị trí nghỉ ngơi. Mới vừa nằm xuống không bao lâu, hắn liền nghe được trên mặt đất bỗng truyền đến âm thanh thịch thịch thịch, giống như ai ở cách đó không xa nhảy nhót, hơn nữa hướng di chuyển còn càng ngày càng gần.

Ôn Thư đang mơ hồ buồn ngủ trong nháy mắt kinh hoàng, cơ hồ là từ trên mặt đất nhảy vọt lên, không chút suy nghĩ xoay người liều chết chạy thục mạng.

Phía sau âm thanh "thùng thùng" càng ngày càng gần, hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn, lập tức bị bộ dạng đáng sợ của cương thi dọa cho không nhẹ, mệt mỏi trên thân thể đã tới cực hạn, mà cương thi phía sau dần theo bóng đêm bao trùm dày đặc mà trở nên càng cường tráng nhanh nhẹn.

Âm thanh "thùng thùng" như tiếng chuông báo tử, gõ cách cách lên sinh mạng Ôn Thư, Tử Thần càng lúc càng gần.

Ôn Thư vốn tưởng rằng không cửa cầu sinh, bỗng bên cạnh trên tường đá đột nhiên mở ra một cánh cửa. Trong nháy mắt, Ôn Thư còn cho rằng lại có thêm một con cương thi phá cửa từ trong tường xuất hiện, bất quá rất nhanh liền phán đoán xong thế cục, lao đầu xông vào.

"Thật sự cảm tạ cậu rất nhiều, nhưng mà trong cửa này không có cương thi sao?"

Mai Tử Ý lắc lắc đầu, trong lòng cũng hơi minh bạch, có lẽ trong mê cung tồn tại một ít cửa đá, hình phạt hoặc phần thưởng trong cửa đá cũng ngẫu nhiên, có thể là một gian phòng ngủ nghỉ ngơi như vầy, cũng có thể là một căn phòng có quỷ yêu ma quái gì đó. Quỷ trong đó không có năng lực tự mở cửa đá, nhưng một khi có người mở cửa, quỷ sẽ xác nhận người nọ là mục tiêu công kích, bám riết không tha.

"Lần sau gặp được cửa đá, có lẽ nên cẩn thận nghe động tĩnh bên trong một chút."

Ôn Thư xấu hổ gãi gãi đầu, "Lúc ấy vừa mệt vừa đói, không nghĩ được nhiều như vậy." Bất quá qua chuyện này, Ôn Thư hẳn sẽ mở cửa ngày càng thận trọng.

Hai người cũng chỉ mới là bèo nước gặp nhau, Mai Tử Ý không phải loại người biết nói chuyện phiếm, Ôn Thư lại quá mức mệt mỏi, trong phòng ngủ rất nhanh lần nữa an tĩnh. Mai Tử Ý bày tỏ thiện ý, bảo Ôn Thư có thể tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi. Ôn Thư tự nhiên sẽ không lao lên trên giường, cũng không để ý nằm trực tiếp xuống thảm dưới mặt đất, ngã đầu liền ngủ, một thoáng sau hô hấp đã đều đặn, còn vang lên tiếng ngáy rất nhỏ, hiển nhiên là mệt không nhẹ.

Giữa phòng ngủ nho nhỏ đột nhiên nhiều ra một người, cảm giác bỗng trở nên chen chúc, Mai Tử Ý hơi có chút không quen, nhưng vẫn cố ép mình đi ngủ để bổ sung thể lực.

Mê cung này quá lớn, không biết phải đi bao lâu mới có thể ra ngoài, hơn nữa còn xuất hiện cương thi lạ lùng như vậy, tùy thời phải chuẩn bị chạy trốn. Trong mê cung quá nhiều đường nhỏ phức tạp, chỉ đi một người cô độc thăm dò, bóng tối u uất âm trầm che giấu sát khí, những thứ này theo thời gian sẽ trở thành gánh nặng tinh thần trầm trọng.

Không biết lại ngủ bao lâu, giường dưới thân đột nhiên nhẹ nhàng di động một chút, giống như bị thứ gì đẩy ra, Mai Tử Ý mở choàng mắt, vô thức nhìn sang bên cạnh, phát hiện giường lúc trước còn ở trung tâm căn phòng không biết từ khi nào đã biến thành dựa sát tường.

Bất quá ngay sau đó, Mai Tử Ý liền phát hiện, không phải giường di động, mà là tường di động, toàn bộ không gian ở thời điểm cậu ngủ lặng yên không một tiếng động tự động thu nhỏ! Lúc này, căn phòng đã bị nén lại một nửa, giường bị ép vào tường đã di động một khoảng cách đáng kể.



Ôn Thư nằm trên thảm còn không hề có cảm giác, ngủ đến trời đất tối tăm.

Mai Tử Ý lập tức tỉnh ngủ, đứng dậy kiểm tra vách tường, phát hiện vách tường cách một khoảng thời gian sẽ di chuyển một chút, cả bức tường dày nặng như thế khi di động hoàn toàn không có âm thanh, không giống như bức tường đá này di động, mà là giống như đang sinh trưởng.

Một bên hoạt động thân thể, một bên đánh thức Ôn Thư, Ôn Thư tỉnh lại còn ngồi ngốc một lát, thẳng đến khi thấy rõ tình huống trong phòng ngủ, "Mẹ kiếp, căn phòng này còn thu nhỏ! Nếu chúng ta không kịp thời tỉnh lại, chẳng phải sẽ bị ép thành cái bánh nhân thịt sao!"

"Tốc độ nén của căn phòng này khá chậm rãi, chúng ta còn có thể ở chỗ này một thời gian, xem ra bên trong mê cung, cũng không tồn tại không gian tuyệt đối an toàn." Mai Tử Ý vẫn chưa vội vàng rời đi, nếu chỉ là mê cung cơ sở, có lẽ tốc độ thu bé của căn phòng cũng không gấp, bọn họ thậm chí có thể trực tiếp ngủ trong phòng này đến hửng đông mới đi ra ngoài.

Ôn Thư cũng suy nghĩ cẩn thận điểm này, quan sát căn phòng ngủ thu lại còn một nửa, lại nhìn nhìn cửa đá, "Tôi ra ngoài xem trời sáng chưa đã."

Trong phòng ngủ có thể nghe được âm thanh bên ngoài, chỉ là không nhìn được tình huống, căn phòng dần trở nên chật hẹp làm Ôn Thư thập phần bất an. Mai Tử Ý cũng sửa sang lại quần áo, tính toán nếu bên ngoài đã sáng thì tiếp tục đi thăm dò mê cung.

Cửa đá phát ra tiếng "kẹt" vang rất nhỏ, Mai Tử Ý theo bản năng nhìn qua, kết quả ở khe hở cửa mà Ôn Thư mới đẩy ra, một con mắt đỏ tươi như máu nhòm chằm chằm vào, chính trực nhìn thẳng vào mắt Ôn Thư!

Ôn Thư hiển nhiên nhớ rõ đôi mắt này, đúng là con mắt cương thi! Theo bản năng, hắn kêu lên sợ hãi rồi buông tay, cương thi kia lại cực kì mãnh liệt thò tay qua kẹt cửa nhỏ hẹp, móng tay sắc bén trong nháy mắt xuyên thủng thân thể Ôn Thư, ngay sau đó co rụt lại, trực tiếp đem Ôn Thư từ khe hở bé kia túm ra ngoài!

Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên im bặt, ầm vang một tiếng nhỏ, cửa đá đóng chặt, ở thời khắc cửa đá khép lại, Mai Tử Ý tựa hồ còn có thể nghe được âm thanh nhấm nuốt kinh dị, sau đó đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh.

Ngồi trên giường thở hổn hển, Mai Tử Ý hơi hoàn hồn, mới ý thức được đấy chỉ là một giấc mộng. Đang muốn thở phào nhẹ nhõm, cậu lại thấy được gian phòng ngủ đã bị nén lại quá nửa, vách tường đá kề sát giường, giường cũng đã sớm lệch khỏi vị trí!

Mai Tử Ý có chút sững sờ, dường như ý thức được cái gì, vì thế, cậu xuống giường đánh thức Ôn Thư. Ôn Thư giống hệt như trong mộng ngồi ngẩn ngơ mơ hồ một lát, sau đó nói ra cùng một lời nói, làm ra cùng một hành động. Bất quá, ở thời điểm hắn chuẩn bị đẩy cửa xem xét tình huống bên ngoài, bị Mai Tử Ý ở một bên ngăn lại.

"Bên ngoài trời vẫn tối, không cần nhìn."

Động tác của Ôn Thư dừng lại, "Cậu có mang đồng hồ à?"

"Không có, nhưng cậu có thể lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài một chút." Mai Tử Ý không muốn giải thích quá nhiều, kinh nghiệm trong quá khứ nói cho cậu biết, giải thích hoặc là phí công, hoặc là đưa tới một đống phiền toái.

Ôn Thư tuy rằng không hiểu ra sao nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, thả nhẹ hô hấp rồi bất động dán vào cửa đá, cẩn thận nghe động tĩnh.

Nín thở nghe một lát, ở thời điểm hắn chán nản muốn từ bỏ, cảm thấy có khả năng mình bị người ta chơi một vố, đột nhiên từ phía sau cửa phát ra tiếng thở dốc rất nhỏ, này rõ ràng không phải âm thanh con người có thể phát ra, giống như có dã thú lớn đang thở hổn hển bằng yết hầu chờ ngoài cửa, âm thanh này hắn đã nghe qua không lâu trước đây, nó là cương thi!

Ôn Thư lập tức lùi lại vài bước, không ngừng xoa xoa cánh tay của mình nhằm xua tan hàn ý, cảm giác ớn lạnh dội lên tận óc, "Cái kia...... Đấy là cương thi? Nó không rời đi! Nó đã quay lại!"

Mai Tử Ý gật đầu, "Hiện tại có vẻ là như thế, chắc vào lúc chúng ta đang ngủ, nó lặng lẽ trở về."

Xem ra một khi có người mở cửa thả ra quái vật bên trong, thì con quỷ đó sẽ luôn chỉ xác định đó là mục tiêu công kích, không biết những người khác có mở phải cánh cửa ra cương thi không, nếu có, thì khả năng còn sống chắc hẳn không lớn.

"Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?" Ôn Thư có chút hoảng, không gian trong phòng ngủ không ngừng bị đè nén, nếu chờ đến khi phòng bị nén đến cực điểm, mà bên ngoài trời còn chưa sáng, cương thi vẫn canh giữ ở cửa như cũ, thế thì liệu bọn họ có còn có thể sống sót không?



Ôn Thư cắn chặt răng, nói tiếp, "Chờ phòng ngủ không thể ở được nữa, tôi sẽ mở cửa trước, cậu phía sau xem có cơ hội nào, có thể chạy phải chạy ngay, mà đừng quá ôm hi vọng vào tôi, có khi tôi trải thảm nằm luôn chẳng được tích sự gì."

Mai Tử Ý hiển nhiên không nghĩ tới Ôn Thư sẽ thành thật như thế, an ủi nói, "Không vấn đề gì, tốc độ nén của căn phòng này hẳn là cùng thời gian với hửng đông, chờ không gian phòng ngủ chỉ còn đủ nhỏ để mở cửa thì chắc bên ngoài cũng sáng, năng lực của cương thi yếu đi, tỷ lệ chúng ta chạy thoát sẽ cao hơn."

Nghe những lời này, Ôn Thư rưng rưng cảm động, thẳng đến khi Mai Tử Ý ném cái tủ nhỏ lùn đầu giường vào ngực hẳn, cái tủ đầu giường bé xíu này, đại khái, chắc là, thôi thì trước mắt cũng là đồ vật duy nhất có vẻ có thể sử dụng để phòng ngự và công kích cương thi.

Tuy rằng có chút 囧, nhưng Ôn Thư cũng không một chút oán hận, rốt cuộc, ngày hôm qua nếu không phải Mai Tử Ý cứu mình thì cũng sẽ không bị cương thi chặn cửa thế này.

Kế tiếp là một trận trầm mặc kéo dài, quá trình chờ đợi luôn làm cho thời gian trở nên lê thê. Tựa hồ cảm thấy hơi xấu hổ, nghỉ ngơi đầy đủ, Ôn Thư bắt đầu chủ động khơi mào đề tài nói chuyện, khi biết được Mai Tử Ý đã đến năm 4 thực tập, hắn liền cho vô số kiến nghị, đa số đều là những điều phải chú ý khi làm việc của người mới.

Có thể thấy Ôn Thư vẫn còn giữ lại một ít hơi thở sinh viên, hắn thao thao bất tuyệt kể về một ít tin đồn thú vị thời đại học của mình, nói về khó khăn công tác sau khi ra trường, bất quá không có oán giận gì về sinh hoạt gian khổ, vẫn là một thanh niên nhiệt huyệt cùng chờ mong với cuộc sống.

Hai người nói chuyện phiếm đa số đều là Ôn Thư nói nói, Mai Tử Ý ngồi lẳng lặng nghe, theo thời gian, căn phòng ngày càng bị thu hẹp, âm thanh nói chuyện cũng dần dần dừng lại. Không gian bị đè nén đến mức chỉ còn đủ cho hai người dựa vào nhau, cho dù biết trong thời gian ngắn này, mình sẽ không gặp nguy hiểm, vẫn rất khó kiềm nén được cảm giác căng thẳng muốn chạy trốn.

Giường ngủ đã bị đè gãy, bởi vì ban đầu họ đã dịch vị trí nên cũng không che chắn vị trí cửa đá, hai người không dám chờ lâu, không gian đã ép tới mức hành động hơi khó khăn, không thể không sẵn sàng xông ra, nếu hành động bị gò bó quá nhiều, ngược lại còn gây bất lợi khi bỏ chạy.

Ôn Thư một lần ghé vào cửa đá nghe động tĩnh bên ngoài, sau đó vẻ mặt ngưng trọng ôm lấy cái tủ nhỏ đầu giường, cương thi bên ngoài kia vẫn chưa bỏ đi, cố chấp chờ hắn mở cửa. Bên trong, hai người sớm chuẩn bị tốt, Ôn Thư phụ trách mở cửa, Mai Tử Ý trong tay cầm dây thừng được bện bằng khăn trải giường.

Trong phòng ngủ vật tư có hạn, có thể sử dụng để tự vệ càng thiếu, trừ cái tủ đầu giường lùn thấp, khăn trải giường, chăn, còn có chân giường gỗ bị bẻ gãy lúc sau thì không còn cái gì dùng được. Đương nhiên, Mai Tử Ý còn thu hoạch thêm một đôi dép lê, cộng với một cái bình nước rỗng. Trong nháy mắt, Mai Tử Ý có một loại ảo giác rằng mình đang đi nhặt rác.

Khi không gian phòng một lần nữa bị nén lại, Ôn Thư treo tủ đầu giường trước ngực, trực tiếp dùng tủ chống lên cửa đá, sau đó đẩy cửa ra, may mắn là cái cửa quái dị này có thể mở từ cả trong lẫn ngoài.

Khi cửa đá mở ra một khe nhỏ, quả nhiên lộ ra một con đôi mắt đỏ lòm khát máu, nhưng lần này Ôn Thư không buông tay. Khi cửa đá kẹt ra một khe hở, con cương thi bên ngoài đã gấp không chờ nổi, nhanh chóng thọc tay vào, móng vuốt sắc bén chọc thẳng vào bả vai Ôn Thư.

Bất quá móng vuốt của nó có dài đến đâu cũng không thể đâm thủng được tủ đầu giường, cánh tay cương thi vẫn còn bị cửa đá kẹt ở bên ngoài không thể lọt hết vào trong. Ngay khi nó muốn dùng vũ lực đẩy banh cửa đá ra, dây thừng bện từ ga trải giường trong tay Mai Tử Ý đã nhanh chóng trói chặt cánh tay cương thi vào tủ đầu giường.

Mai Tử Ý có thể nghe thấy được hàm răng Ôn Thư đã đánh vào nhau run cầm cập, động tác trên tay không ngừng. Sau khi trói chặt tay cương thi vào rồi, hai người hợp lực đẩy phăng cửa đá, cương thi bị đẩy lùi lại một bước. Lúc này sức lực của nó vô cùng lớn, thiếu chút nữa đem hai người lại lần nữa đẩy ngược vào bên trong, nhưng sau lưng hai người là bức tường đá bị nén, họ mượn lực đẩy văng cánh cửa ra.

Ôn Thư vẫn như cũ gắt gao ôm tủ đầu giường, hạn chế cho cương thi giãy giụa, Mai Tử Ý lập tức xoay người đến phía sau nó, dùng khăn trải giường trói chặt lại. Cương thi tức khắc bị gói thành cái bánh tét to đùng khó có thể ngọ nguậy, đương nhiên, hai người cũng không dám buông lỏng, không biết khăn trải giường với cái tủ này có thể cầm chân cương thi được bao lâu, Mai Tử Ý nhanh chóng quay lại phòng ngủ, mang cả cái chăn ra, lúc Ôn Thư lùi lại thì nháy mắt trực tiếp ném chăn bông trùm lên nó.

Tuy cương thi sức lực vô cùng lớn, nhưng lúc này cũng bị vướng tay vướng chân ở trong chăn giãy giụa, Mai Tử Ý cùng Ôn Thư nhân cơ hội này chọn một phương hướng chạy trốn, bất quá hai người cũng không chạy đi xa. Một tia sáng mặt trời chiếu vào trong mê cung, ánh sáng kia tựa như đến từ chính diện phía trên, không để cho bất cứ hắc ám nào lưu lại trong mê cung.

Trong nháy mắt quang mang chiếu xuống toàn bộ mê cung, chiếc chăn đã trùm lên đầu con cương thi kia bỗng "phừng" bốc cháy, cương thi rống lên một tiếng thét dài thê lương, lại chỉ có thể giống như ruồi bọ mất đầu đâm loạn xung quanh, cuối cùng không đến 3-5 phút sau, cả chăn cả quỷ chỉ còn lại một nắm tro tàn.

Ôn Thư ngốc người, có lẽ chưa từng nghĩ tới mình chẳng những từ trong hàm sắt của cương thi trốn thoát, mà còn giết chết cương thi, thời điểm lấy lại tinh thần, hắn nhìn thấy Mai Tử Ý đi vòng trở lại, ngồi xổm trên mặt đất đào đào bới bới, sau đó từ đống tro tàn mò ra được hai cái răng cương thi.

Leomon: hơn 3200 chữ? hơn 3200 chữ??? hơn các chương khác 1000 chữ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau