Mê Cung Vô Hạn

Chương 4: Poker

Trước Sau
Editor: LeoMon

Rõ ràng Mai Tử Ý không thuộc loại nói nhiều, nhưng Ôn Thư mạc danh kỳ diệu luôn cảm thấy cái người có khi còn bé tuổi hơn cả mình này cực kì đáng tin cậy, đặc biệt là lúc Mai Tử Ý bỗng đưa cho hắn một chiếc răng cương thi vừa nhặt được. "Là công sức của cậu." Đơn giản năm chữ đã làm Ôn Thư an lòng không ít.

Đoạn đường kế tiếp, hai người đồng hành cùng nhau, suy xét đến việc ban ngày hẳn sẽ không có cương thi, thần kinh căng chặt của cả hai rốt cuộc cũng được nơi lỏng.

Ôn Thư xoa bụng, vỗ về dạ dày đã bị bỏ đói đến cong queo, "Nói mới nhớ, có phải trước cậu có học võ đúng không?" Ôn Thư cũng đã kiểm tra khăn trải giường, chỉ là loại vải dệt bình thường, sức lực của con cương thi kia vô cùng lớn, lại vẫn bị Mai Tử Ý trói chặt tay chân, có vẻ vị trí và cách thức trói rất đặc biệt, làm cương thi bị kiềm hãm không ít.

Mai Tử Ý một bên kiểm tra hai bên vách đá, một bên đáp lại, "À, có luyện qua."

Ôn Thư trưng ra vẻ mặt quả nhiên là như thế, "Tôi bảo mà, người bình thường sao có thể làm vậy được, cậu luyện cái gì? Tae Kwon Do, Karate?"

Mai Tử Ý nghĩ nghĩ, "Thế liên quyền trong quân sự."

Ôn Thư???

Ôn Thư nghi ngờ Mai Tử Ý nói đùa, nhưng nhìn thần sắc cậu không giống như đang giỡn, chỉ có thể xấu hổ cười cười, tự hỏi có phải quân thể quyền* có nhiều phiên bản khác nhau hay không.

*Quân thể quyền với thế liên quyền trong quân sự là như nhau nhé, nói chung là các thế quyền học lúc đi tập quân sự ý, mọi người có thể tra gg xem thử ọ~

Ban ngày tuy không có cương thi truy đuổi, nhưng con đường mê cung dài nhỏ lại phức tạp này như cũ làm cho người ta cảm thấy tra tấn. Mai Tử Ý còn khá hơn một chút, tối hôm qua đã được ăn vài miếng, Ôn Thư thì càng đi càng mệt, cảm giác cồn cào cùng mỏi mệt chỉ là thứ yếu, cơn khát theo thời gian càng lúc càng phá vỡ tinh thần hắn, thậm chí có thể làm người ta phát điên.

Không biết đi rồi bao lâu, qua một ngã rẽ, Mai Tử Ý bỗng ngừng lại, "Tới rồi."

Ánh mắt Ôn Thư hơi sáng lên, ngẩng đầu lên nhìn, đầu tiên là chú ý tới cột ánh sáng đỏ chiếu thẳng lên bầu trời, sau đó là người ngồi ngay dưới chân cột sáng, một người đàn ông đang chơi bài poker?

Người nọ thân hình không tồi, cao ít nhất 1 mét 8 trở lên, quần áo mặc trên người đơn giản hưu nhàn, động tác đùa nghịch bài cũng tùy ý thả lỏng, thậm chí còn cảm nhận được cảm giác nhàm chán. Bên cạnh hắn, cách đó không xa có vài người ngồi tụ tập, mấy người kia nhìn có chút chật vật, thoạt trông tình huống thì có vẻ còn kém hơn hai người bọn họ.

Nhận thấy có người lại gần, người đàn ông rốt cuộc dời ánh mắt từ bộ bài liếc qua, nhìn Mai Tử Ý cùng Ôn Thư, sau lộ ra một nụ cười thương nghiệp, "Thật hiếm hoi, có vẻ trạng thái của hai người cũng không tệ lắm."

Ôn Thư đột nhiên cảm thấy phát lạnh, thiếu chút nữa đã nhảy ra sau lưng Mai Tử Ý.

Ánh mắt người nọ rốt cuộc liếc Ôn Thư một cái, cong cong khóe môi, "Không tồi, độ nhạy bén khá tốt đấy, tìm một chỗ ngồi đi."

Ôn Thư nhìn nhìn Mai Tử Ý, ý tứ dò hỏi, hiển nhiên hắn càng tín nhiệm người bạn đã ở chung một đêm này.

Mai Tử Ý tìm vị trí ngồi xuống, Ôn Thư cũng đi qua theo, hai người ngồi rất gần mấy người chật vật tụ tập kia, nhưng ở giữa vẫn cách vài bước chân.

Người nọ thấy thế có vẻ cực kỳ vừa lòng, lại cúi xuống đùa nghịch bộ bài poker trong tay, ngẫu nhiên còn bởi vì lá bài mình lật được mà phát ra một chút âm thanh kỳ quái, như là tiếng vừa lòng "hửm~" hoặc là khó hiểu "hưm?" hoặc là không vui "hừm!"



Không ngờ còn có người có thể dùng cùng một từ đơn mà biểu đạt được biểu cảm đa dạng phong phú như vậy, quả là một loại tài năng.

Ôn Thư lặng lẽ quan sát một hồi, phát hiện người ngồi nghịch bài poker kia thực ra lớn lên không tồi, ít nhất cũng ngang ngửa mấy minh tinh mà hắn từng thấy, bất quá khi ánh mắt chuyển tới gương mặt của Mai Tử Ý, Ôn Thư hơi phát ngốc.

"Làm sao vậy?" Mai Tử Ý phát hiện Ôn Thư hồi lâu không có động tĩnh, dò hỏi.

Ôn Thư ha ha cười, ngây ngô gãi gãi đầu, "Giờ mới phát hiện cậu lớn lên đẹp thật ấy."

Mai Tử Ý nghe xong cũng không ngại, cực kì thành khẩn đáp, "Cậu cũng không tệ."

Trên người Ôn Thư vẫn giữ loại khí chất sinh viên đơn thuần, hơn nữa bề ngoài hắn sạch sẽ tao nhã, cả người tỏa ra hơi thở dịu dàng hiền lành. Bất quá nói đến dịu dàng, Vân Từ Thụ người kia mới có thể phóng đại được hết cỡ ý nghĩa của hai từ này, toàn thân từ trên xuống dưới đều tản ra vẻ ôn nhu.

"Các người cũng là người mới à?" Vào lúc Mai Tử Ý cùng Ôn Thư khách sáo câu được câu chăng khen nhau, từ bên cạnh, đám người tụ tập khúm núm một góc kia vang lên tiếng dò hỏi.

Hai người nhìn qua, Ôn Thư gật gật đầu, Mai Tử Ý thăm dò, "Người mới?"

"Người mới là cách mà người kia gọi chúng tôi, chắc là ám chỉ những người lần đầu tiên tiến vào mê cung, tôi là Trịnh Trí Hi, ba người này cũng là người mới, Dương Liễu, Lưu Hi Tồn, Từ Cương."

"Ôn Thư."

"Lý Tử Nghiêu."

Ôn Thư liếc mắt nhìn Mai Tử Ý, không nói gì, hắn tựa hồ giờ mới nhận ra, mình quá mức thành thật.

Ôn Thư nhanh chóng cùng bốn người kia hàn huyên, Trịnh Trí Hi là người chăm tiếp chuyện, cơ bản đều là hắn cùng Ôn Thư nói nói. Còn lại ba người trong đó chỉ có Dương Liễu là nữ, trên dưới 30 tuổi, hai người khác xem xét từ dáng người đến quần áo, thì có lẽ đều là lao động chân tay, Lưu Hi Tồn còn có vẻ mong manh yếu đuối, thân cao 1m7, nhưng cân nặng tựa hồ còn không đến 90 cân, y hệt một cây gậy trúc.

"Thật ra đêm qua còn có một người nữa." Trịnh Trí Hi thấp giọng nói.

Mai Tử Ý cùng Ôn Thư đều lộ ra biểu tình hứng thú, Trịnh Trí Hi thấy thế ham muốn tám nhảm tăng lên, thuyết minh tình huống tối hôm qua lại một lượt.

Ngày hôm qua lúc đêm khuya, có một người mập mạp vừa tới, mang theo một bao gạo nhỏ, ban đầu phát hiện thấy mọi người còn rất vui vẻ. Lúc đó mọi người đều đói lả, tên mập ấy không hiểu phát bệnh cái gì, dựa vào việc mình có gạo mà vênh mặt muốn thành người đứng đầu. Mọi người đều không đồng ý, rốt cuộc ở cái địa phương không thể hiểu nổi này, ai cũng đều có chính kiến riêng, sau đó người kia bắt đầu ăn mảnh.

"Thật là, cái chỗ quái quỷ này, cho một bao gạo sống lại không có nồi, lấy cái gì mà nấu." Tên mập một bên oán giận, một bên định ăn sống, dù sao có miếng ăn còn hơn chịu đói.

Người đàn ông chơi bài poker kia thấy thế, lúc sau mới tùy tiện bâng quơ nhắc nhở, "Khuyên mày một câu, không nên ăn nó."

Nhưng tên mập nghe xong mạc danh có cảm giác ưu việt, lạnh lùng châm chọc, "Tao không ăn? Chẳng lẽ để lại cho mày ăn à?"

Đôi tay người đàn ông kia vẫn thoăn thoắt xào bài, không sao cả dửng dưng đáp, "Chỉ là kiến nghị, nghe hay không tùy mày."



Lúc ấy, mọi người đều có chút mờ mịt, chờ tên mập ăn no, cả túi gạo vốn không nhiều lắm chỉ còn lại bằng hai nắm tay. Nửa đêm, bọn họ bị âm thanh "thùng thùng" kỳ quái đánh thức, vừa mở mắt liền thấy một con cương thi không ngừng nhảy tới gần.

Trong nháy mắt, da đầu mọi người đồng loạt tê dại, trên phim ảnh nhìn cương thi nhảy còn cảm thấy buồn cười, nhưng chân chính trực diện với nó thì vô cùng khủng khiếp, tiếng kêu sợ hãi vang lên, mọi người kinh hoàng bỏ chạy toán loạn.

Mà tên mập vì thể hình to béo, hành động chậm chạp nhất, hơn nữa gã đơn độc nằm một mình một chỗ, liền thành mục tiêu công kích đầu tiên của cương thi.

Tên mập sợ tới mức hồn bay phách lạc, té ngã lộn nhào muốn chạy đến giữa mọi người, nhưng đám người này không ngốc, đương nhiên là trốn tránh gã, thẳng đến khi tên mập chạy tới bên người đàn ông chơi bài bài Poker, bọn họ cái gì cũng chưa kịp thấy, dù sao giây tiếp theo, cương thi đã bị vặn gãy cổ ngã "rầm!" xuống đất.

Tên mập ngồi phịch xuống bất động, nhìn về phía người nọ, ánh mắt lóe lên tràn ngập sợ hãi và cảm kích, bất quá lòng biết ơn này rất nhanh đã tiên tán sạch sẽ.

Người đàn ông cầm bài Poker cạy miệng cương thi, lôi ra hai chiếc răng nanh, sau đó chỉ chỉ vết cương thi cắn trên người tên mập, "Bị cương thi cắn sẽ nhiễm thi độc, không chữa trị sớm thì chính mình cũng sẽ biến thành cương thi."

Tên mập túa mồ hôi lạnh, người kia lại nói tiếp, "Cơ mà gạo nếp có thể giải được thi độc."

Tên mập tức khắc lộ ra biểu tình sống sót sau đại nạn, vui vẻ mở túi gạo ra, ba chân bốn cẳng vội vàng đắp gạo lên miệng vết thương, gã cũng không dám nhờ những người khác hỗ trợ, sợ người khác cướp gạo của gã. Mọi người lúc này mới biết, bao gạo của tên mập kia té ra là gạo nếp.

Nhưng thời gian trôi qua, trạng thái của tên mập vẫn như cũ, môi tím tái, mặt mày xanh mét, cả người phát run, nhịn không được dò hỏi, "Không phải anh bảo gạo nếp có thể giải thi độc sao?"

Người đàn ông kia nhàm chán xoát bài, "Đúng vậy, nhưng mà không phải đã bị mày ăn gần hết à, lượng không đủ."

Trong nháy mắt kia, không chỉ tên mập, bốn người còn lại cũng cảm nhận được hàn ý dày đặc, người đàn ông này rõ ràng cái gì cũng biết, chỉ là không nói lẳng lặng ngồi nhìn bọn họ làm trò hề. Tên mập đương nhiên là người suy sụp nhất, có thể nói là lăn lộn giữa lằn hy vọng và tuyệt vọng, làm gã từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.

Tên mập nổi khùng, lại không thể làm gì được, rốt cuộc người chơi bài Poker này đã từng sạch sẽ lưu loát giết chết một con cương thi trước mặt gã. Đến cuối cùng, tên mập bắt đầu khóc lóc cầu cứu, hy vọng người đàn ông có thể cứu giúp hắn.

Người đàn ông xoát bài Poker nở một nụ cười công thức hóa, "Trừ gạo nếp ra, răng cương thi cũng có thể giải thi độc."

Tên mập tức khắc mặt lộ vẻ kinh hỉ, "Thật sao? Thật tốt quá!"

Người đàn ông kia khó hiểu nói, "Nhưng mà mày không có răng cương thi, có cái gì mà tốt?"

"Anh, anh không phải vừa lấy được hai chiếc sao?" Tên mập khẩn trương đến mức nói lắp.

"Đúng vậy, nhưng đó là của tao, không phải của mày."

"Mày thật sự thấy chết không cứu!"

Người đàn ông Poker bỏ bộ bài xuống, "Bởi vì chờ mày biến thành cương thi, giết mày, tao còn có thể có thêm hai chiếc răng cương thi nữa, thứ này rất hữu dụng. Lại nói tiếp, thời gian cũng không sai biệt lắm, mày có thể bắt đầu để lại di ngôn."

Tên mập không để lại di ngôn, bởi vì gã vừa nghe xong liền xoay người bỏ chạy, người đàn ông chơi bài không nhanh không chậm đi phía sau gã. Không quá vài phút, người nọ mang vẻ mặt hài lòng quay về, gã mập không rõ tung tích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau