Mẹ Kế Nhà Giàu Của Hotboy Truyện Vườn Trường
Chương 64
Tối hôm đó, trong bữa tiệc của đoàn phim, Nguyễn Linh được nghe hai đạo diễn Lý và đạo diễn Trần diễn tướng thanh miễn phí.
Hai đạo diễn đều là những người tinh ranh trong giới giải trí nhiều năm, lúc nói chuyện mỉa mai nhau, họ cũng không quên ca ngợi Nguyễn Linh bằng nhiều cách khác nhau.
Hai diễn viên chính trong đoàn phim không nói nhiều, chỉ yên tĩnh ăn cơm của họ.
Mặt khác, các diễn viên phụ đều rất biết ăn nói, hết mình để nịnh hót Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh coi tất cả những giọng nói của những người này như chương trình cô xem lúc ăn cơm, vừa nghe vừa ăn lành, thỉnh thoảng nói qua loa vài câu.
Cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc, mọi người trong đoàn phim đều bày tỏ sẽ cố gắng làm việc trong thời gian tới, hoan nghênh lần sau Nguyễn Linh quay lại.
Từ nhà hàng đi ra, tài xế đã đợi sẵn ở cửa.
Nguyễn Linh xoa cái bụng căng ngồi lên xe, dựa vào ghế da nhắm mắt lại, tâm trạng rất tốt.
Hôm nay đối với cô là một ngày hoàn hảo, đoàn phim đã khởi quay thuận lợi, cô cũng được trải nghiệm nghi thức khởi quay và nhìn thấy bối cảnh phim như thế nào.
Khi xem đoàn phim quay phim, cô cũng không rảnh rỗi, bảo hệ thống giúp cô theo dõi tin tức trên các nền tảng mạng xã hội lớn.
Có một số người đến tư vấn, nhưng hầu hết chỉ hỏi một chút rồi không có hồi âm.
Cho đến chiều, có một nữ sinh đến tư vấn, bày tỏ thích bộ Hán phục màu hồng trên người người mẫu, muốn chụp một bộ tương tự.
Sau khi hai người nói chuyện vài câu, đối phương đã chóng quyết định chụp một bộ ảnh với chủ đề Thất tịch, rồi rất vui vẻ đặt cọc.
Đơn hàng đầu tiên của studio vừa khai trương đã được chốt, ngày chụp được ấn định là ngày kia.
Nguyễn Linh gửi một vài tin nhắn trong nhóm nhỏ.
[ Nguyễn Linh: Cô đã nhận được đơn đặt hàng, sẽ chụp vào chiều thứ ba]
[ Nguyễn Linh: Có ai có thời gian vào ngày đó không? Đến làm trợ lý giúp cô]
[ Nguyễn Linh: Hoặc nếu có bạn bè quen biết muốn đến cũng được]
[ Nguyễn Linh: Cô sẽ trả lương theo giờ]
Thực ra cô cũng có thể hoàn thành việc chụp ảnh một mình, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhận đơn hàng, có người giúp đỡ có thể giảm thiểu khả năng sai sót trong lúc bận rộn hơn.
Bắt người ta làm việc miễn phí cũng không hay, may mắn thay, may mắn thay học sinh trung học đã đủ 16 cô có thể trả lương theo tiêu chuẩn làm việc bán thời gian cho chúng.
Thường thì Trần Tùng Dương là hoạt động tích cực nhất trong nhóm, lần này cậu ấy lại là người trả lời đầu tiên.
[Trần Tùng Dương: Cô ơi cháu này, cháu có thể làm!]
[Trần Tùng Dương: Cháu không lấy lương cũng được!]
[Nguyễn Linh: Không được]
[Trần Tùng Dương: Tại sao ạ?]
[Nguyễn Linh: Hành động không lấy lương của cháu quá là chăm chỉ, phải chống lại]
[Trần Tùng Dương:?!]
Tùng Dương: Vậy cháu rút lại, cháu muốn lương! Được không?]
[Nguyễn Linh: Vẫn không được]
[Trần Tùng Dương: Tại sao! Buồn bã.jpg]
[Nguyễn Linh: Cảm ơn ý tốt của cháu]
[Nguyễn Linh: Tuy nhiên lần này khách là cô gái trẻ]
[Nguyễn Linh: Người cao to như cháu đứng ở bên cạnh, cô sợ người ta thấy không thoải mái]
Khác với các người mẫu chuyên nghiệp quen với việc được các nhân viên vây quanh, khách hàng đến chụp ảnh có thể không có kinh nghiệm chụp ảnh.
Hơn nữa, căn hộ cũng là một địa điểm tương đối kín, mặc dù không loại trừ khả năng có khách hàng không thấy phiền, nhưng cô vẫn thấy việc tìm người cùng giới làm trợ lý an toàn hơn. Đó cũng là lý do cô không hỏi trực tiếp Diệp Hủ.
Trần Tùng Dương gửi biểu tượng cảm xúc buồn bã, có vẻ cậu ấy đã chấp nhận lời giải thích của Nguyễn Linh.
[Kiều Nguyệt: Cô ơi, cháu có thể]
[Kiều Nguyệt: Cháu xem lịch rồi, ngày đó cháu không có lịch trình gì khác]
[Tô Quân Nhược: A, cháu vừa tắm xong]
[Tô Quân Cháu cũng có thể!]
[Nguyễn Linh: Không vội, cô sẽ gửi thời gian và yêu cầu cho mấy
...
Bốn mươi phút sau, Nguyễn Linh trở biệt thự.
Tivi trong phòng khách đang một bộ phim tài liệu, Diệp Cảnh Trì ngồi một mình trên ghế sofa, đang chăm chú làm việc trên máy tính.
Nguyễn Linh nhìn người đàn ông, gãi đúng chỗ “Thông thường nam giới trung niên đều thích mở tivi mà nhưng không xem như này, chỉ thích nghe âm thanh thôi.”
Diệp Cảnh Trì: “...”
Người đàn ông lặng lẽ nhấn nút điều khiển từ xa, tắt tivi đi.
“Lẽ ra là tôi và Diệp Hủ đang xem.” Diệp Cảnh Trì nói: “Nhưng thằng bé đi tắm rồi.”
Nguyễn Linh đang thay giày, nghe vậy thì hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Cảnh Trì một cái.
Chẳng phải nói quan hệ của hai cha con không tốt sao? Gần đây nhìn có vẻ hòa thuận đấy chứ.
Lần trước cô từ bên ngoài trở về, hai người này hình như cũng đang cùng nhau xem tivi.
Diệp Cảnh Trì đóng máy tính, bình tĩnh nhìn Nguyễn Linh: “Về từ đoàn phim à?”
Nguyễn Linh tùy tiện đáp lời: “Ừ.”
Diệp Cảnh Trì dịu dàng nói: “Nếu em không yên tâm thì cũng không cần phải tự mình theo dõi đâu. Tôi có thể bảo trợ lý Bùi phân công vài người, giúp em theo dõi tiến độ của đoàn phim.”
Nguyễn Linh treo túi xách mang theo bên ngoài lên móc treo ở cửa ra vào, tùy tiện đáp lại: “Hả? Em đâu có nói là em không yên tâm.”
Rồi cô nhận ra, Diệp Cảnh Trì dường như đang ám chỉ hành vi của cô ở đoàn phim hôm nay.
“Thực ra ở đoàn phim cũng khá vui.” Nguyễn Linh quay lại, nói một cách chân thành: “Các đạo diễn đều rất nhiệt tình, đồ ăn vặt cũng nhiều, đây còn là lần đầu tiên em được xem người ta diễn ở phim trường, rất thú vị.”
Diệp Cảnh Trì: “...”
Người đàn ông im lặng một lúc, không biết có phải đang nhớ lại điều gì hay không.
Diệp Cảnh Trì: “Vậy sao?”
Nguyễn Linh gật đầu: “Đúng vậy, trước đây chỉ xem trên tivi, lần đầu tiên xem trực tiếp, cảm giác không giống lắm.”
Diệp Cảnh Trì tỏ ra không quan tâm nói: “Vậy em thấy ai diễn tốt?”
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc: “Cũng không nói rõ được. Em cũng không biết diễn xuất, chỉ xem cho vui thôi.”
Nói rồi, cô lại không khỏi tiếc nuối: “Đáng tiếc chỗ đó hơi xa, nghe nói họ sắp tới một nơi còn xa hơn nữa để quay. Gần đây em cũng khá bận, chắc là không có thời gian đi nữa.”
Nói xong, Diệp Cảnh Trì từ tư thế nghiêm chỉnh ngồi thẳng, đổi thành dựa vào ghế sofa.
Không khí xung quanh dường như thoải mái hơn một chút.
Diệp Cảnh Trì tiếp lời cô hỏi: “Bận việc của studio à?”
“Phải!” Nguyễn Linh gật đầu, giọng điệu vui vẻ.
Dù nói là bận, nhưng thực ra tâm trạng của cô rất vui vẻ.
Bởi vì làm những việc mình yêu thích, cho dù bận một chút cũng thấy đáng. Không giống như khi cô còn là nhân viên văn phòng, ngày nào đi làm cũng như đi trên mộ.
Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa việc bận rộn cho bản thân và bận rộn để xây thêm viên gạch cho biệt thự của ông chủ.
Diệp Cảnh Trì trầm giọng nói: “Có cần giúp đỡ gì thì cứ nói với tôi.”
Nguyễn Linh chớp mắt: Cô còn chưa nghĩ đến vấn đề này.
Trong lòng Nguyễn Linh đã vô thức chia cuộc đời mình thành hai phần.
Một phần liên quan chặt chẽ đến Diệp Cảnh Trì, chẳng hạn như cô có thể đầu tư vào phim ảnh, có thể đi loanh quanh đoàn phim, đều là những điều mà trước đây cô không dám nghĩ tới.
Điều này có thể mang lại cho cuộc sống của cô rất nhiều niềm vui, cũng có thể mang lại một số khoản tiền bất ngờ, nhưng cuối cùng không phải là trạng thái bình thường trong cuộc sống của cô.
Phần còn lại là của riêng cô, giống như studio chụp ảnh này.
Hai đạo diễn đều là những người tinh ranh trong giới giải trí nhiều năm, lúc nói chuyện mỉa mai nhau, họ cũng không quên ca ngợi Nguyễn Linh bằng nhiều cách khác nhau.
Hai diễn viên chính trong đoàn phim không nói nhiều, chỉ yên tĩnh ăn cơm của họ.
Mặt khác, các diễn viên phụ đều rất biết ăn nói, hết mình để nịnh hót Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh coi tất cả những giọng nói của những người này như chương trình cô xem lúc ăn cơm, vừa nghe vừa ăn lành, thỉnh thoảng nói qua loa vài câu.
Cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc, mọi người trong đoàn phim đều bày tỏ sẽ cố gắng làm việc trong thời gian tới, hoan nghênh lần sau Nguyễn Linh quay lại.
Từ nhà hàng đi ra, tài xế đã đợi sẵn ở cửa.
Nguyễn Linh xoa cái bụng căng ngồi lên xe, dựa vào ghế da nhắm mắt lại, tâm trạng rất tốt.
Hôm nay đối với cô là một ngày hoàn hảo, đoàn phim đã khởi quay thuận lợi, cô cũng được trải nghiệm nghi thức khởi quay và nhìn thấy bối cảnh phim như thế nào.
Khi xem đoàn phim quay phim, cô cũng không rảnh rỗi, bảo hệ thống giúp cô theo dõi tin tức trên các nền tảng mạng xã hội lớn.
Có một số người đến tư vấn, nhưng hầu hết chỉ hỏi một chút rồi không có hồi âm.
Cho đến chiều, có một nữ sinh đến tư vấn, bày tỏ thích bộ Hán phục màu hồng trên người người mẫu, muốn chụp một bộ tương tự.
Sau khi hai người nói chuyện vài câu, đối phương đã chóng quyết định chụp một bộ ảnh với chủ đề Thất tịch, rồi rất vui vẻ đặt cọc.
Đơn hàng đầu tiên của studio vừa khai trương đã được chốt, ngày chụp được ấn định là ngày kia.
Nguyễn Linh gửi một vài tin nhắn trong nhóm nhỏ.
[ Nguyễn Linh: Cô đã nhận được đơn đặt hàng, sẽ chụp vào chiều thứ ba]
[ Nguyễn Linh: Có ai có thời gian vào ngày đó không? Đến làm trợ lý giúp cô]
[ Nguyễn Linh: Hoặc nếu có bạn bè quen biết muốn đến cũng được]
[ Nguyễn Linh: Cô sẽ trả lương theo giờ]
Thực ra cô cũng có thể hoàn thành việc chụp ảnh một mình, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhận đơn hàng, có người giúp đỡ có thể giảm thiểu khả năng sai sót trong lúc bận rộn hơn.
Bắt người ta làm việc miễn phí cũng không hay, may mắn thay, may mắn thay học sinh trung học đã đủ 16 cô có thể trả lương theo tiêu chuẩn làm việc bán thời gian cho chúng.
Thường thì Trần Tùng Dương là hoạt động tích cực nhất trong nhóm, lần này cậu ấy lại là người trả lời đầu tiên.
[Trần Tùng Dương: Cô ơi cháu này, cháu có thể làm!]
[Trần Tùng Dương: Cháu không lấy lương cũng được!]
[Nguyễn Linh: Không được]
[Trần Tùng Dương: Tại sao ạ?]
[Nguyễn Linh: Hành động không lấy lương của cháu quá là chăm chỉ, phải chống lại]
[Trần Tùng Dương:?!]
Tùng Dương: Vậy cháu rút lại, cháu muốn lương! Được không?]
[Nguyễn Linh: Vẫn không được]
[Trần Tùng Dương: Tại sao! Buồn bã.jpg]
[Nguyễn Linh: Cảm ơn ý tốt của cháu]
[Nguyễn Linh: Tuy nhiên lần này khách là cô gái trẻ]
[Nguyễn Linh: Người cao to như cháu đứng ở bên cạnh, cô sợ người ta thấy không thoải mái]
Khác với các người mẫu chuyên nghiệp quen với việc được các nhân viên vây quanh, khách hàng đến chụp ảnh có thể không có kinh nghiệm chụp ảnh.
Hơn nữa, căn hộ cũng là một địa điểm tương đối kín, mặc dù không loại trừ khả năng có khách hàng không thấy phiền, nhưng cô vẫn thấy việc tìm người cùng giới làm trợ lý an toàn hơn. Đó cũng là lý do cô không hỏi trực tiếp Diệp Hủ.
Trần Tùng Dương gửi biểu tượng cảm xúc buồn bã, có vẻ cậu ấy đã chấp nhận lời giải thích của Nguyễn Linh.
[Kiều Nguyệt: Cô ơi, cháu có thể]
[Kiều Nguyệt: Cháu xem lịch rồi, ngày đó cháu không có lịch trình gì khác]
[Tô Quân Nhược: A, cháu vừa tắm xong]
[Tô Quân Cháu cũng có thể!]
[Nguyễn Linh: Không vội, cô sẽ gửi thời gian và yêu cầu cho mấy
...
Bốn mươi phút sau, Nguyễn Linh trở biệt thự.
Tivi trong phòng khách đang một bộ phim tài liệu, Diệp Cảnh Trì ngồi một mình trên ghế sofa, đang chăm chú làm việc trên máy tính.
Nguyễn Linh nhìn người đàn ông, gãi đúng chỗ “Thông thường nam giới trung niên đều thích mở tivi mà nhưng không xem như này, chỉ thích nghe âm thanh thôi.”
Diệp Cảnh Trì: “...”
Người đàn ông lặng lẽ nhấn nút điều khiển từ xa, tắt tivi đi.
“Lẽ ra là tôi và Diệp Hủ đang xem.” Diệp Cảnh Trì nói: “Nhưng thằng bé đi tắm rồi.”
Nguyễn Linh đang thay giày, nghe vậy thì hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Cảnh Trì một cái.
Chẳng phải nói quan hệ của hai cha con không tốt sao? Gần đây nhìn có vẻ hòa thuận đấy chứ.
Lần trước cô từ bên ngoài trở về, hai người này hình như cũng đang cùng nhau xem tivi.
Diệp Cảnh Trì đóng máy tính, bình tĩnh nhìn Nguyễn Linh: “Về từ đoàn phim à?”
Nguyễn Linh tùy tiện đáp lời: “Ừ.”
Diệp Cảnh Trì dịu dàng nói: “Nếu em không yên tâm thì cũng không cần phải tự mình theo dõi đâu. Tôi có thể bảo trợ lý Bùi phân công vài người, giúp em theo dõi tiến độ của đoàn phim.”
Nguyễn Linh treo túi xách mang theo bên ngoài lên móc treo ở cửa ra vào, tùy tiện đáp lại: “Hả? Em đâu có nói là em không yên tâm.”
Rồi cô nhận ra, Diệp Cảnh Trì dường như đang ám chỉ hành vi của cô ở đoàn phim hôm nay.
“Thực ra ở đoàn phim cũng khá vui.” Nguyễn Linh quay lại, nói một cách chân thành: “Các đạo diễn đều rất nhiệt tình, đồ ăn vặt cũng nhiều, đây còn là lần đầu tiên em được xem người ta diễn ở phim trường, rất thú vị.”
Diệp Cảnh Trì: “...”
Người đàn ông im lặng một lúc, không biết có phải đang nhớ lại điều gì hay không.
Diệp Cảnh Trì: “Vậy sao?”
Nguyễn Linh gật đầu: “Đúng vậy, trước đây chỉ xem trên tivi, lần đầu tiên xem trực tiếp, cảm giác không giống lắm.”
Diệp Cảnh Trì tỏ ra không quan tâm nói: “Vậy em thấy ai diễn tốt?”
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc: “Cũng không nói rõ được. Em cũng không biết diễn xuất, chỉ xem cho vui thôi.”
Nói rồi, cô lại không khỏi tiếc nuối: “Đáng tiếc chỗ đó hơi xa, nghe nói họ sắp tới một nơi còn xa hơn nữa để quay. Gần đây em cũng khá bận, chắc là không có thời gian đi nữa.”
Nói xong, Diệp Cảnh Trì từ tư thế nghiêm chỉnh ngồi thẳng, đổi thành dựa vào ghế sofa.
Không khí xung quanh dường như thoải mái hơn một chút.
Diệp Cảnh Trì tiếp lời cô hỏi: “Bận việc của studio à?”
“Phải!” Nguyễn Linh gật đầu, giọng điệu vui vẻ.
Dù nói là bận, nhưng thực ra tâm trạng của cô rất vui vẻ.
Bởi vì làm những việc mình yêu thích, cho dù bận một chút cũng thấy đáng. Không giống như khi cô còn là nhân viên văn phòng, ngày nào đi làm cũng như đi trên mộ.
Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa việc bận rộn cho bản thân và bận rộn để xây thêm viên gạch cho biệt thự của ông chủ.
Diệp Cảnh Trì trầm giọng nói: “Có cần giúp đỡ gì thì cứ nói với tôi.”
Nguyễn Linh chớp mắt: Cô còn chưa nghĩ đến vấn đề này.
Trong lòng Nguyễn Linh đã vô thức chia cuộc đời mình thành hai phần.
Một phần liên quan chặt chẽ đến Diệp Cảnh Trì, chẳng hạn như cô có thể đầu tư vào phim ảnh, có thể đi loanh quanh đoàn phim, đều là những điều mà trước đây cô không dám nghĩ tới.
Điều này có thể mang lại cho cuộc sống của cô rất nhiều niềm vui, cũng có thể mang lại một số khoản tiền bất ngờ, nhưng cuối cùng không phải là trạng thái bình thường trong cuộc sống của cô.
Phần còn lại là của riêng cô, giống như studio chụp ảnh này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất