Chương 39
An Thính Miên nằm trên đệm, nhìn chằm chằm màn giường trên đỉnh đầu. Nghĩ đến lời anh nói, cô mở điện thoại, tìm WeChat Vân Ngạn, viết viết rồi lại xoá xoá, mãi cũng không biết nên nói thế nào. Đến lúc đi, trông anh vẫn cô đơn như cũ.
Hiển nhiên anh không quá hài lòng với những lời cô nói.
An Thính Miên nhớ lại, người nào đó ở trong xe như một con chó săn lớn bị thương, mặt úp vào ngực cô, để lộ phần cổ yếu ớt nhất về phía cô, tiếng kêu rầu rĩ tới mức An Thính Miên tưởng cô là một tên ác nhân tội lỗi đầy trời.
An Thính Miên vén chăn lên, cầm điện thoại rón rén bước ra ban công. Đêm đã khuya, bầu trời đêm vào mùa đông càng có vẻ tĩnh lặng hơn. Nguồn sáng le lói duy nhất là từ ánh đèn đường bên cạnh cây đại thụ dưới lầu ký túc xá.
An Thính Miên chú ý đến người đàn ông tựa mình vào thân ô tô, cúi đầu nghịch điện thoại dưới ánh đèn đường.
Đồng tử cô run lên. Là anh.
An Thính Miên sốt ruột khoác vội chiếc áo gió, khẽ khàng mở cửa phòng ngủ ra, nhanh chân đi đến cửa thang máy.
Nhìn số tầng nhanh chóng giảm xuống, An Thính miên chợt nhớ ra giờ này cửa ký túc xá đã đóng rồi.
Thang máy dừng ở tầng một. An Thính Miên bước ra khỏi thang máy, nghĩ tới Diệp Khuynh thường xuyên về phòng ngủ sau giờ giới nghiêm từng giảng lại cho các cô: trước 9 giờ tối hằng ngày, rác trong ký túc xá sẽ được kéo ra ngoài từ cửa nhỏ ở bên hông phía Tây, thỉnh thoảng người dọn vệ sinh sẽ quên khoá cửa.
An Thính Miên không biết nhân viên có quên đóng cửa không, cứ đi về cửa nhỏ ở phía Tây trong tâm thế ăn may. Cửa đang đóng chặt, cô đưa tay giật thử then cài.
Mắt An Thính Miên sáng lên. Cửa mở thật!
Không kịp nghĩ ngợi thêm, An Thính Miên lặng lẽ mở cửa, rồi lại đóng cửa.
An Thính Miên đi nửa vòng. Cô khép chiếc áo khoác mỏng lại, không để gió lọt vào người mình.
Anh đứng cách cô đâu đó khoảng trăm mét, trên tay lập loè tàn lửa, không biết anh đã đốt điếu thuốc đó từ khi nào.
An Thính Miên biết anh hút thuốc, nhưng từ lúc kết hôn tới nay, anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt cô.
Anh cúi gằm mặt, chẳng còn dáng vẻ kiên định từng có. Cảm giác chán chường, mệt mỏi như thể bao trùm lấy anh.
An Thính Miên chợt thấy xót xa từ tận đáy lòng, khoé mắt ửng đỏ.
Người nọ nâng tay rít một hơi, ngửa đầu nhẹ nhàng phả ra một làn khói sương, những sợi tóc mềm rủ xuống trán.
“Vân Ngạn.” An Thính Miên nhìn anh chăm chú, bình tĩnh gọi tên anh.
Tay kẹp điếu thuốc của anh khựng lại, trong lúc bối rối giấu thuốc lá đi còn bị sặc khói mấy cái.
Chợt, anh thở phào một hơi nhẹ nhõm, cười cười, làm như chưa có gì xảy ra mà vứt điếu thuốc xuống đất, giẫm giẫm. Tàn lửa tắt ngúm.
“Sao em lại xuống đây?” Anh nhớ cô đã lên phòng rồi, nhưng giờ đây cô đúng là đang xuất hiện trước mắt anh.
An Thính Miên không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao anh còn chưa về?”
Vân Ngạn để ý đến bộ quần áo ngủ bên trong lớp áo khoác và đôi dép bông hình con thỏ của cô, anh bước đến bên cạnh, khom lưng ôm cô vào lòng.
“Hửm?” Anh ôm chặt eo cô, không trả lời lại, An Thính Miên không nhịn được lại hỏi: “Anh không ngủ được à?” An Thính Miên không hiểu sao anh lại im lặng thế, nhưng cũng không hỏi nữa.
Cô nàng trong lòng ngoan vô cùng, hơi thở ấm áp của cô khiến cơ thể lạnh băng của anh cũng dần ấm lên theo. Cảm giác ấm áp đó có lẽ không phải từ thân xác Vân Ngạn, mà đến từ cõi lòng anh. Anh tự cười nhạo chính mình. Chẳng biết từ khi nào mà người con gái trong lòng lại có thể dễ dàng tác động đến cảm xúc của anh như vậy nữa.
“Không phải.” Giọng anh khàn khàn, chắc là do gió lạnh quá.
An Thính Miên không biết anh hút thuốc của hãng nào, nhưng cô có thể ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh. Mùi thuốc lá không nồng lắm, hoà lẫn với hương cam tùng anh có sẵn, vậy mà cũng khá dễ chịu.
Có khi anh chưa từng rời đi, An Thính Miên hỏi với vẻ không chắc chắn: “Có phải anh còn chưa về không?”
“Ừ.”
“Không nỡ xa em à?” An Thính Miên trêu anh, vốn là muốn làm dịu tâm tình lúc này của anh.
Anh ôm cô còn chặt hơn nữa, cằm cọ lên mặt cô: “Không nỡ xa thật.”
An Thính Miên hơi hoảng hốt, cô xoa xoa lưng anh, ngập ngừng: “Em về với anh nhé.”
* * *
Đến tận khi vào nhà, An Thính Miên cũng không biết mình sai ở bước nào. Ánh mắt cô dõi theo người đàn ông dường như đang giận dỗi nọ.
Anh tiện tay ném chìa khoá xe lên tủ giày, lẳng lặng bước vào phòng để quần áo, cầm lấy một bộ quần áo ngủ rồi đi về phía phòng tắm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
An Thính Miên ngơ ngác đứng ở cửa nhìn loạt hành động liên tiếp của anh, cô khó hiểu, hồi nãy ai là người bảo không nỡ xa cô vậy? Được rồi được rồi, người đàn ông của mình thì tự mình đi dỗ.
An Thính Miên cởi áo khoác đặt lên sofa ở cuối giường. Từ phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.
Nội tâm An Thính Miên hơi kháng cự một chút, rồi bước tới mở cửa. “Cạch”, cửa mở. An Thính Miên sững sờ nhìn tay nắm mở cửa. Đây là anh yên tâm về cô đến vậy sao.
Cô gái nhỏ đặt chân trần lên nền gạch tráng men ướt sũng. Anh đứng dưới vòi sen, đưa lưng về phía cô. Nước xối lên tóc anh, chảy xuống tấm lưng cơ bắp, cuối cùng là lẩn vào vùng cấm địa.
An Thính Miên nghe tiếng tim mình đập càng lúc càng nhanh, mặt cũng không khỏi hơi nóng nóng.
Đầu ngón tay cô cởi chiếc cúc áo màu hồng phấn trẻ con ra, váy ngủ dừng trên mu bàn chân trắng nõn đang căng cứng của cô. An Thính Miên bất chấp mọi thẹn thùng, từ đằng sau bước đến ôm chặt anh.
Người đàn ông lập tức cứng đờ người.
Anh cúi đầu nhìn bàn tay con gái xinh xắn đang đặt lên bụng anh, đáy mắt là một loạt khát vọng đen tối không tên.
Anh điều chỉnh lại nhịp thở, cố gắng áp chế hơi thở nóng rực của mình.
Cô nhẹ nhàng lại gần bờ lưng dày rộng rắn chắc, khe rãnh rõ ràng của anh, nhẹ nhàng áp má lên đó.
Anh kéo bàn tay cô đang đặt trước bụng anh ra, vừa xoay người lại thì lập tức đối diện với khuôn mặt đỏ ửng và ánh mắt xinh đẹp của cô.
Anh dùng hai ngón tay nắm cằm cô một cách thô bạo, khiến An Thính Miên không thể không ngẩng đầu. Ánh mắt anh sâu thăm thẳm, hơi thở nóng hổi ập vào miệng cô.
“Khát.” Anh cúi người đè lên người cô, sườn mặt dán lên vành tai đỏ như muốn rỉ máu của cô: “Tình.”
* * *
Bàn tay to thô ráp của anh vuốt ve sống lưng cô, giúp cô nhuận khí.
An Thính Miên ghé vào người anh, ngẩng đầu hôn lên cằm anh.
Vân Ngạn bất mãn vỗ lên eo cô, cúi đầu nhướn mày, đối mắt với cặp mắt nai linh động của cô, giọng nói khàn khàn mắng, xu hướng hơi vô lại: “Còn chưa no à?”
Mái tóc bù xù của cô cọ lên ngực anh. Cô xoay người nằm nghiêng trong lòng anh: “Anh vẫn không vui sao?”
Vân Ngạn nhéo cái má phúng phính của cô, hỏi: “Em cảm thấy anh nên vui à?”
Giọng điệu cô cũng mang vẻ hờn dỗi: “Nhưng em cũng đã chịu tội rồi mà.”
Ánh mắt Vân Ngạn trở nên nguy hiểm. Cô rụt rụt người vào ổ chăn, bĩu môi dùng hết can đảm để phản công: “Làm sao nào!”
Anh còn chưa làm gì mà người trong ngực anh đã lo sốt vó, Vân Ngạn không khỏi bật cười: “Chịu tội? Chẳng lẽ em khó chịu à?”
Mặt An Thính Miên lập tức đỏ lên, nhất thời cạn lời.
“Sao bé con lại dễ đỏ mặt thế, hửm?” Anh vuốt ve gương mặt cô.
An Thính Miên làm gì chịu thừa nhận. Cô vùi mặt vào khuỷu tay anh, giả vờ như đã ngủ nhưng vẫn mạnh miệng: “Có đâu.”
Anh nâng cằm cô lên, nụ hôn tinh tế dừng trên gương mặt cô: “Vừa nãy khi em nói yêu anh, em do dự.” Anh khẽ cắn mũi cô.
An Thính Miên dở khóc dở cười. Cô hoàn toàn không có ý đó, cô chỉ ngại ngùng thôi.
“Chuyện Vương Kinh, em làm anh cảm thấy, như thể không có anh thì em cũng vẫn xử lý tốt chuyện này được vậy.”
“Nhưng mà, nhờ có anh nên chuyện mới được giải quyết một cách thuận lợi mà, chẳng phải sao? Nhờ có anh nên sát thương họ gây ra cho em mới được giảm đến mức tối thiểu.” An Thính Miên đáp lại nụ hôn của anh.
“Nhưng mà, cũng vì anh nên em mới bị người khác đặt điều, đúng chứ?”
An Thính Miên cứng họng, hình như là thế thật.
“Cứ coi như không có anh thì em cũng vẫn bị tung tin xấu thôi, đó chỉ là vấn đề thời gian. Những ảnh chụp đó tất nhiên là có dự mưu cả rồi, anh chỉ là một “mồi lửa” thôi. Ông An à, chuyện này không phải lỗi của anh, mà là lỗi của những người xấu xa kia.” An Thính Miên sờ lên bàn tay đang khống chế cô, trấn an anh.
“Em còn nói muốn anh cho em thêm không gian. Nếu còn cho em thêm không gian nữa, chúng mình chỉ có thể nửa năm gặp nhau một lần.”
Ừ OK, trọng tâm câu chuyện lại quay lại rồi.
Không lâu trước đây cô chỉ nói muốn có thêm không gian riêng cho mình trong cuộc tình này thôi mà, anh có cần buồn bã đến vậy không?
“Anh không cảm thấy là mình đang dán sát nhau quá à?”
“Trong chuyện làm tình?”
“Không phải.” Sao anh có thể nói ra lời lẽ như vậy một cách tỉnh bơ hay như thế?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cho dù em làm gì thì anh cũng không thấy chán.” Anh bắt được tay cô, đặt lên má mình.
Anh đang nói lời ngọt ngào đây sao? An Thính Miên bỗng dưng có cảm giác mình rất giống người bạc bẽo. Cô không thể để anh dắt mũi được.
“Khụ khụ” An Thính Miên hắng giọng, khiến giọng mình nghe nghiêm túc hơn chút, nhưng với cái tư thế hiện tại này thì nói kiểu gì cũng chẳng đứng đắn nổi: “Anh có cảm thấy giữa một cặp đôi vẫn cần có một khoảng không gian nhất định thì mới tốt không?”
Anh cuốn đuôi tóc cô, cười hỏi: “Ý em là anh không cho em đủ không gian riêng tư?”
Ý tứ trong lời anh thì quá rõ ràng, chỉ có điều An Thính Miên cảm thấy nếu bây giờ không trình bày đủ luận điểm một, hai, ba, có thể cô sẽ bỏ lỡ cơ hội đạt được “tự do”, thuận thế trèo lên trên.
Giọng điệu cô đầy vẻ ấm ức, bẻ ngón tay đếm đếm kỹ càng: “Anh xem này, bây giờ cứ thứ sáu là em tới đây, tuần sau đó mới về trường được, em không có thời gian xây dựng cảm tình với bạn cùng phòng. Hơn nữa,” An Thính Miên có hơi ngại ngùng khi nói ra chữ kia: “chuyện “kia” hơi nhiều quá. Bác sĩ nói là túng dục không tốt, phải chú ý chăm sóc, nếu không thì về già sẽ không dùng được nữa đâu.”
An Thính Miên càng nói anh lại càng đen mặt.
“Vậy là em đang chê anh già?”
An Thính Miên đánh bàn tay lộn xộn của anh. Cái nào ra cái đó, cô có nghĩ vậy đâu.
“Đây là bác sĩ nói, không phải em nói.”
“Bác sĩ nào nói?” Ánh mắt anh nguy hiểm.
Nếu khai thật là bác sĩ nào nói, An Thính Miên cảm thấy có khả năng anh sẽ lôi người ta ra đánh cho một trận.
An Thính Miên kịp thời dừng lại, cười hì hì lấy lòng rồi vòng tay lại lên cổ anh, nhỏ giọng lên án: “Lần trước anh đè em, dấu vết trên người còn chưa tan bớt, không lẽ bây giờ lại làm nữa?”
Trong lòng Vân Ngạn đã mềm nhũn, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: “Thứ bảy tuần trước em và bạn cùng phòng đi Hoan Nhạc Cốc, anh nể tình em đi chơi cả ngày mệt mỏi nên không làm. Chủ nhật em bảo em có chuyện ở trường chưa giải quyết xong, phải về trường trước. Hai tuần trước anh đi công tác, em bảo dấu vết trên người em còn chưa tan?”
Thôi xong, đầu óc cô hồ đồ, nhớ nhầm rồi.
Không đợi cô kịp giải thích, anh lại nói thêm: “Bé con, anh thấy đồ em để trên bàn trong phòng sách rồi.”
Mặt An Thính Miên biến sắc. Cô cắn môi dưới, không biết nên trả lời anh thế nào. An Thính Miên biết anh đang nhắc tới thứ gì, vừa định mở miệng, anh đã ấn lòng bàn tay lên bờ môi mềm tươi thắm của cô.
“Anh nói thế không phải có ý gì đâu. Bé con, đó là ước mơ của em. Là chồng của em, sao anh lại cản bước chân vươn lên của em được.”
“Nếu có thể, anh sẽ chờ ở Vương quốc Anh hai năm.”
“Bé con, tình yêu không phải là gông xiềng.”
“Em…” Trải qua chuyện của Vu Ninh, An Thính Miên phát hiện cả hai người đã bất tri bất giác trở nên quý trọng nhau hơn. Mặc dù ngoài miệng cô vẫn nói để cho người kia có thêm không gian riêng, nhưng chí ít hiện tại An Thính Miên vẫn muốn được ở cùng anh nhiều hơn nữa.
“Sang năm, tháng một bắt đầu làm hồ sơ, sơ thẩm xong, tháng hai mới có thông báo phỏng vấn, tháng ba phỏng vấn kết thúc, tháng tư mới biết được kết quả trúng tuyển. Mặc dù còn tận một năm nữa, nhưng bây giờ chúng ta cứ nên chuẩn bị đi đã.”
Không ngờ anh lại đồng ý nhanh như thế, còn cố tình tìm hiểu nữa chứ.
“Vậy nên.” Giọng anh khô khan.
“Ừ?” An Thính Miên lẳng lặng chờ đợi anh nói tiếp.
“Trước khi em rời đi, tụi mình tổ chức đám cưới nhé.”
“Đám cưới?” Bộ não An Thính Miên tạm dừng lại. Từ trước đến nay, cô đều không nghĩ tới chuyện làm đám cưới, nhưng hiển nhiên trong mắt anh lại có một chút chờ, chờ mong?
“Được.” Cô nghiêm túc suy nghĩ đến tính khả thi, nghiêm túc trả lời vấn đề và thỉnh cầu của anh.
Anh cảm động không thôi, xoay người giam cô vào lòng.
Hiển nhiên anh không quá hài lòng với những lời cô nói.
An Thính Miên nhớ lại, người nào đó ở trong xe như một con chó săn lớn bị thương, mặt úp vào ngực cô, để lộ phần cổ yếu ớt nhất về phía cô, tiếng kêu rầu rĩ tới mức An Thính Miên tưởng cô là một tên ác nhân tội lỗi đầy trời.
An Thính Miên vén chăn lên, cầm điện thoại rón rén bước ra ban công. Đêm đã khuya, bầu trời đêm vào mùa đông càng có vẻ tĩnh lặng hơn. Nguồn sáng le lói duy nhất là từ ánh đèn đường bên cạnh cây đại thụ dưới lầu ký túc xá.
An Thính Miên chú ý đến người đàn ông tựa mình vào thân ô tô, cúi đầu nghịch điện thoại dưới ánh đèn đường.
Đồng tử cô run lên. Là anh.
An Thính Miên sốt ruột khoác vội chiếc áo gió, khẽ khàng mở cửa phòng ngủ ra, nhanh chân đi đến cửa thang máy.
Nhìn số tầng nhanh chóng giảm xuống, An Thính miên chợt nhớ ra giờ này cửa ký túc xá đã đóng rồi.
Thang máy dừng ở tầng một. An Thính Miên bước ra khỏi thang máy, nghĩ tới Diệp Khuynh thường xuyên về phòng ngủ sau giờ giới nghiêm từng giảng lại cho các cô: trước 9 giờ tối hằng ngày, rác trong ký túc xá sẽ được kéo ra ngoài từ cửa nhỏ ở bên hông phía Tây, thỉnh thoảng người dọn vệ sinh sẽ quên khoá cửa.
An Thính Miên không biết nhân viên có quên đóng cửa không, cứ đi về cửa nhỏ ở phía Tây trong tâm thế ăn may. Cửa đang đóng chặt, cô đưa tay giật thử then cài.
Mắt An Thính Miên sáng lên. Cửa mở thật!
Không kịp nghĩ ngợi thêm, An Thính Miên lặng lẽ mở cửa, rồi lại đóng cửa.
An Thính Miên đi nửa vòng. Cô khép chiếc áo khoác mỏng lại, không để gió lọt vào người mình.
Anh đứng cách cô đâu đó khoảng trăm mét, trên tay lập loè tàn lửa, không biết anh đã đốt điếu thuốc đó từ khi nào.
An Thính Miên biết anh hút thuốc, nhưng từ lúc kết hôn tới nay, anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt cô.
Anh cúi gằm mặt, chẳng còn dáng vẻ kiên định từng có. Cảm giác chán chường, mệt mỏi như thể bao trùm lấy anh.
An Thính Miên chợt thấy xót xa từ tận đáy lòng, khoé mắt ửng đỏ.
Người nọ nâng tay rít một hơi, ngửa đầu nhẹ nhàng phả ra một làn khói sương, những sợi tóc mềm rủ xuống trán.
“Vân Ngạn.” An Thính Miên nhìn anh chăm chú, bình tĩnh gọi tên anh.
Tay kẹp điếu thuốc của anh khựng lại, trong lúc bối rối giấu thuốc lá đi còn bị sặc khói mấy cái.
Chợt, anh thở phào một hơi nhẹ nhõm, cười cười, làm như chưa có gì xảy ra mà vứt điếu thuốc xuống đất, giẫm giẫm. Tàn lửa tắt ngúm.
“Sao em lại xuống đây?” Anh nhớ cô đã lên phòng rồi, nhưng giờ đây cô đúng là đang xuất hiện trước mắt anh.
An Thính Miên không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao anh còn chưa về?”
Vân Ngạn để ý đến bộ quần áo ngủ bên trong lớp áo khoác và đôi dép bông hình con thỏ của cô, anh bước đến bên cạnh, khom lưng ôm cô vào lòng.
“Hửm?” Anh ôm chặt eo cô, không trả lời lại, An Thính Miên không nhịn được lại hỏi: “Anh không ngủ được à?” An Thính Miên không hiểu sao anh lại im lặng thế, nhưng cũng không hỏi nữa.
Cô nàng trong lòng ngoan vô cùng, hơi thở ấm áp của cô khiến cơ thể lạnh băng của anh cũng dần ấm lên theo. Cảm giác ấm áp đó có lẽ không phải từ thân xác Vân Ngạn, mà đến từ cõi lòng anh. Anh tự cười nhạo chính mình. Chẳng biết từ khi nào mà người con gái trong lòng lại có thể dễ dàng tác động đến cảm xúc của anh như vậy nữa.
“Không phải.” Giọng anh khàn khàn, chắc là do gió lạnh quá.
An Thính Miên không biết anh hút thuốc của hãng nào, nhưng cô có thể ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh. Mùi thuốc lá không nồng lắm, hoà lẫn với hương cam tùng anh có sẵn, vậy mà cũng khá dễ chịu.
Có khi anh chưa từng rời đi, An Thính Miên hỏi với vẻ không chắc chắn: “Có phải anh còn chưa về không?”
“Ừ.”
“Không nỡ xa em à?” An Thính Miên trêu anh, vốn là muốn làm dịu tâm tình lúc này của anh.
Anh ôm cô còn chặt hơn nữa, cằm cọ lên mặt cô: “Không nỡ xa thật.”
An Thính Miên hơi hoảng hốt, cô xoa xoa lưng anh, ngập ngừng: “Em về với anh nhé.”
* * *
Đến tận khi vào nhà, An Thính Miên cũng không biết mình sai ở bước nào. Ánh mắt cô dõi theo người đàn ông dường như đang giận dỗi nọ.
Anh tiện tay ném chìa khoá xe lên tủ giày, lẳng lặng bước vào phòng để quần áo, cầm lấy một bộ quần áo ngủ rồi đi về phía phòng tắm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
An Thính Miên ngơ ngác đứng ở cửa nhìn loạt hành động liên tiếp của anh, cô khó hiểu, hồi nãy ai là người bảo không nỡ xa cô vậy? Được rồi được rồi, người đàn ông của mình thì tự mình đi dỗ.
An Thính Miên cởi áo khoác đặt lên sofa ở cuối giường. Từ phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.
Nội tâm An Thính Miên hơi kháng cự một chút, rồi bước tới mở cửa. “Cạch”, cửa mở. An Thính Miên sững sờ nhìn tay nắm mở cửa. Đây là anh yên tâm về cô đến vậy sao.
Cô gái nhỏ đặt chân trần lên nền gạch tráng men ướt sũng. Anh đứng dưới vòi sen, đưa lưng về phía cô. Nước xối lên tóc anh, chảy xuống tấm lưng cơ bắp, cuối cùng là lẩn vào vùng cấm địa.
An Thính Miên nghe tiếng tim mình đập càng lúc càng nhanh, mặt cũng không khỏi hơi nóng nóng.
Đầu ngón tay cô cởi chiếc cúc áo màu hồng phấn trẻ con ra, váy ngủ dừng trên mu bàn chân trắng nõn đang căng cứng của cô. An Thính Miên bất chấp mọi thẹn thùng, từ đằng sau bước đến ôm chặt anh.
Người đàn ông lập tức cứng đờ người.
Anh cúi đầu nhìn bàn tay con gái xinh xắn đang đặt lên bụng anh, đáy mắt là một loạt khát vọng đen tối không tên.
Anh điều chỉnh lại nhịp thở, cố gắng áp chế hơi thở nóng rực của mình.
Cô nhẹ nhàng lại gần bờ lưng dày rộng rắn chắc, khe rãnh rõ ràng của anh, nhẹ nhàng áp má lên đó.
Anh kéo bàn tay cô đang đặt trước bụng anh ra, vừa xoay người lại thì lập tức đối diện với khuôn mặt đỏ ửng và ánh mắt xinh đẹp của cô.
Anh dùng hai ngón tay nắm cằm cô một cách thô bạo, khiến An Thính Miên không thể không ngẩng đầu. Ánh mắt anh sâu thăm thẳm, hơi thở nóng hổi ập vào miệng cô.
“Khát.” Anh cúi người đè lên người cô, sườn mặt dán lên vành tai đỏ như muốn rỉ máu của cô: “Tình.”
* * *
Bàn tay to thô ráp của anh vuốt ve sống lưng cô, giúp cô nhuận khí.
An Thính Miên ghé vào người anh, ngẩng đầu hôn lên cằm anh.
Vân Ngạn bất mãn vỗ lên eo cô, cúi đầu nhướn mày, đối mắt với cặp mắt nai linh động của cô, giọng nói khàn khàn mắng, xu hướng hơi vô lại: “Còn chưa no à?”
Mái tóc bù xù của cô cọ lên ngực anh. Cô xoay người nằm nghiêng trong lòng anh: “Anh vẫn không vui sao?”
Vân Ngạn nhéo cái má phúng phính của cô, hỏi: “Em cảm thấy anh nên vui à?”
Giọng điệu cô cũng mang vẻ hờn dỗi: “Nhưng em cũng đã chịu tội rồi mà.”
Ánh mắt Vân Ngạn trở nên nguy hiểm. Cô rụt rụt người vào ổ chăn, bĩu môi dùng hết can đảm để phản công: “Làm sao nào!”
Anh còn chưa làm gì mà người trong ngực anh đã lo sốt vó, Vân Ngạn không khỏi bật cười: “Chịu tội? Chẳng lẽ em khó chịu à?”
Mặt An Thính Miên lập tức đỏ lên, nhất thời cạn lời.
“Sao bé con lại dễ đỏ mặt thế, hửm?” Anh vuốt ve gương mặt cô.
An Thính Miên làm gì chịu thừa nhận. Cô vùi mặt vào khuỷu tay anh, giả vờ như đã ngủ nhưng vẫn mạnh miệng: “Có đâu.”
Anh nâng cằm cô lên, nụ hôn tinh tế dừng trên gương mặt cô: “Vừa nãy khi em nói yêu anh, em do dự.” Anh khẽ cắn mũi cô.
An Thính Miên dở khóc dở cười. Cô hoàn toàn không có ý đó, cô chỉ ngại ngùng thôi.
“Chuyện Vương Kinh, em làm anh cảm thấy, như thể không có anh thì em cũng vẫn xử lý tốt chuyện này được vậy.”
“Nhưng mà, nhờ có anh nên chuyện mới được giải quyết một cách thuận lợi mà, chẳng phải sao? Nhờ có anh nên sát thương họ gây ra cho em mới được giảm đến mức tối thiểu.” An Thính Miên đáp lại nụ hôn của anh.
“Nhưng mà, cũng vì anh nên em mới bị người khác đặt điều, đúng chứ?”
An Thính Miên cứng họng, hình như là thế thật.
“Cứ coi như không có anh thì em cũng vẫn bị tung tin xấu thôi, đó chỉ là vấn đề thời gian. Những ảnh chụp đó tất nhiên là có dự mưu cả rồi, anh chỉ là một “mồi lửa” thôi. Ông An à, chuyện này không phải lỗi của anh, mà là lỗi của những người xấu xa kia.” An Thính Miên sờ lên bàn tay đang khống chế cô, trấn an anh.
“Em còn nói muốn anh cho em thêm không gian. Nếu còn cho em thêm không gian nữa, chúng mình chỉ có thể nửa năm gặp nhau một lần.”
Ừ OK, trọng tâm câu chuyện lại quay lại rồi.
Không lâu trước đây cô chỉ nói muốn có thêm không gian riêng cho mình trong cuộc tình này thôi mà, anh có cần buồn bã đến vậy không?
“Anh không cảm thấy là mình đang dán sát nhau quá à?”
“Trong chuyện làm tình?”
“Không phải.” Sao anh có thể nói ra lời lẽ như vậy một cách tỉnh bơ hay như thế?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cho dù em làm gì thì anh cũng không thấy chán.” Anh bắt được tay cô, đặt lên má mình.
Anh đang nói lời ngọt ngào đây sao? An Thính Miên bỗng dưng có cảm giác mình rất giống người bạc bẽo. Cô không thể để anh dắt mũi được.
“Khụ khụ” An Thính Miên hắng giọng, khiến giọng mình nghe nghiêm túc hơn chút, nhưng với cái tư thế hiện tại này thì nói kiểu gì cũng chẳng đứng đắn nổi: “Anh có cảm thấy giữa một cặp đôi vẫn cần có một khoảng không gian nhất định thì mới tốt không?”
Anh cuốn đuôi tóc cô, cười hỏi: “Ý em là anh không cho em đủ không gian riêng tư?”
Ý tứ trong lời anh thì quá rõ ràng, chỉ có điều An Thính Miên cảm thấy nếu bây giờ không trình bày đủ luận điểm một, hai, ba, có thể cô sẽ bỏ lỡ cơ hội đạt được “tự do”, thuận thế trèo lên trên.
Giọng điệu cô đầy vẻ ấm ức, bẻ ngón tay đếm đếm kỹ càng: “Anh xem này, bây giờ cứ thứ sáu là em tới đây, tuần sau đó mới về trường được, em không có thời gian xây dựng cảm tình với bạn cùng phòng. Hơn nữa,” An Thính Miên có hơi ngại ngùng khi nói ra chữ kia: “chuyện “kia” hơi nhiều quá. Bác sĩ nói là túng dục không tốt, phải chú ý chăm sóc, nếu không thì về già sẽ không dùng được nữa đâu.”
An Thính Miên càng nói anh lại càng đen mặt.
“Vậy là em đang chê anh già?”
An Thính Miên đánh bàn tay lộn xộn của anh. Cái nào ra cái đó, cô có nghĩ vậy đâu.
“Đây là bác sĩ nói, không phải em nói.”
“Bác sĩ nào nói?” Ánh mắt anh nguy hiểm.
Nếu khai thật là bác sĩ nào nói, An Thính Miên cảm thấy có khả năng anh sẽ lôi người ta ra đánh cho một trận.
An Thính Miên kịp thời dừng lại, cười hì hì lấy lòng rồi vòng tay lại lên cổ anh, nhỏ giọng lên án: “Lần trước anh đè em, dấu vết trên người còn chưa tan bớt, không lẽ bây giờ lại làm nữa?”
Trong lòng Vân Ngạn đã mềm nhũn, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: “Thứ bảy tuần trước em và bạn cùng phòng đi Hoan Nhạc Cốc, anh nể tình em đi chơi cả ngày mệt mỏi nên không làm. Chủ nhật em bảo em có chuyện ở trường chưa giải quyết xong, phải về trường trước. Hai tuần trước anh đi công tác, em bảo dấu vết trên người em còn chưa tan?”
Thôi xong, đầu óc cô hồ đồ, nhớ nhầm rồi.
Không đợi cô kịp giải thích, anh lại nói thêm: “Bé con, anh thấy đồ em để trên bàn trong phòng sách rồi.”
Mặt An Thính Miên biến sắc. Cô cắn môi dưới, không biết nên trả lời anh thế nào. An Thính Miên biết anh đang nhắc tới thứ gì, vừa định mở miệng, anh đã ấn lòng bàn tay lên bờ môi mềm tươi thắm của cô.
“Anh nói thế không phải có ý gì đâu. Bé con, đó là ước mơ của em. Là chồng của em, sao anh lại cản bước chân vươn lên của em được.”
“Nếu có thể, anh sẽ chờ ở Vương quốc Anh hai năm.”
“Bé con, tình yêu không phải là gông xiềng.”
“Em…” Trải qua chuyện của Vu Ninh, An Thính Miên phát hiện cả hai người đã bất tri bất giác trở nên quý trọng nhau hơn. Mặc dù ngoài miệng cô vẫn nói để cho người kia có thêm không gian riêng, nhưng chí ít hiện tại An Thính Miên vẫn muốn được ở cùng anh nhiều hơn nữa.
“Sang năm, tháng một bắt đầu làm hồ sơ, sơ thẩm xong, tháng hai mới có thông báo phỏng vấn, tháng ba phỏng vấn kết thúc, tháng tư mới biết được kết quả trúng tuyển. Mặc dù còn tận một năm nữa, nhưng bây giờ chúng ta cứ nên chuẩn bị đi đã.”
Không ngờ anh lại đồng ý nhanh như thế, còn cố tình tìm hiểu nữa chứ.
“Vậy nên.” Giọng anh khô khan.
“Ừ?” An Thính Miên lẳng lặng chờ đợi anh nói tiếp.
“Trước khi em rời đi, tụi mình tổ chức đám cưới nhé.”
“Đám cưới?” Bộ não An Thính Miên tạm dừng lại. Từ trước đến nay, cô đều không nghĩ tới chuyện làm đám cưới, nhưng hiển nhiên trong mắt anh lại có một chút chờ, chờ mong?
“Được.” Cô nghiêm túc suy nghĩ đến tính khả thi, nghiêm túc trả lời vấn đề và thỉnh cầu của anh.
Anh cảm động không thôi, xoay người giam cô vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất