Mê Muội – Ngung Cửu

Chương 55: Chương 55

Trước Sau
Sau khi kết thúc chuyến đi Paris và Anh, An Thính Miên nhận được cuộc gọi từ Ngụy Lam, chị ấy muốn cô cùng Ngô Chí Lễ - người sắp đến Ý, đi khảo sát một thương hiệu vải Ý.

May mà đang vào năm tư đại học, An Thính Miên mới có thể có thời gian đi cùng, mặc dù không thật sự hiểu mấy điều phức tạp trong đó nhưng cũng là một cơ hội học tập rất tốt.

Đến Ý tham quan nhà máy của thương hiệu, mở cuộc họp đàm phán, ký kết hợp đồng, cuối cùng dành vài ngày đi du lịch ở Ý với bên thương hiệu. Sau đó Ngô Chí Lễ biết An Thính Miên muốn theo học ở Học viện nghệ thuật hoàng gia, tình cờ là Ngô Chí Lễ cũng tốt nghiệp Học viện nghệ thuật hoàng gia, nên sau khi kết thúc lịch trình công tác, Ngô Chí Lễ đưa An Thính Miên đến Học viện nghệ thuật hoàng gia tham quan, còn giới thiệu cô với giảng viên của cậu ngay lúc đó.

Cơ hội chỉ dành cho những người có sự chuẩn bị, An Thính Miên không hề do dự, nếu cơ hội thành công cao hơn mười phần trăm, cô tất nhiên sẽ nắm lấy. Cô cũng gặp được Taylor Johnson - người mà mình luôn muốn theo học, một giáo sư nổi tiếng tại trường đại học thiết kế của học viện nghệ thuật hoàng gia Anh.

Khi cô về nước đã là mười ngày sau, lúc đó An Thính Miên đang ở phòng làm việc. Lúc điện thoại vang lên thì cô đang khâu vá quần áo trên ma nơ canh, phải đến khi Trịnh Tưởng Tưởng nhắc nhở, cô mới nghe máy.

Đi qua hành lang dài dằng dặc, xung quanh đều là bệnh nhân mặc đồ bệnh viện và người thân chăm sóc bệnh nhân, An Thính Miên không kịp nghĩ nhiều, nhận được cuộc gọi đã vội vã đến đây.

Đồng Thành ở ngay cạnh Ngô Thành, nhưng phải ba tiếng sau cô mới đến được Bệnh viện Kim Nho.

Vân Ngạn ngồi trên ghế, hai mắt thất thần, anh cúi đầu, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt, chiếc áo vest thường ngày sạch sẽ, phẳng phiu nay bị nhăn nhúm, tùy tiện đặt ở trên ghế.

Vân Tư Diễm ôm chặt người vợ đang khóc thút thít, thấp giọng trấn an.

Mộc Anh Thư mặc đồ công sở đứng ở một bên, trên tay, trên áo sơ mi lụa dài tay màu trắng, trên khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ đều có vết máu rất bắt mắt, tóc rối loạn, khóe mắt ửng đỏ, vết tát trên mặt vẫn còn rõ ràng, cô ấy thất thần nhìn vào phòng mổ đang nhấp nháy đèn đỏ.

An Thính Miên có thể đoán được người có mái tóc điểm hoa râm bên mai là Mộc Ứng, cha của Mộc Anh Thư.

Có hai chàng trai trẻ đứng bên cạnh cô gái, tầm tuổi Vân Ngạn, chắc nhỏ tuổi hơn Vân Ngạn một chút. An Thính Miên không để ý lắm.

An Thính Miên lập tức ngồi xuống bên cạnh Vân Ngạn, vươn bàn tay ấm áp nắm chặt bàn tay đang lạnh như băng của anh lúc này, cô không nói lời nào, yên lặng cùng anh đợi bác sĩ báo tình hình.

Thời gian trôi qua từng chút một, An Thính Miên nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Anh không nói lời nào nhưng An Thính Miên vẫn có thể cảm nhận được anh đang sợ hãi từ đôi tay run rẩy, anh đang sợ điều gì.

Tết Nguyên Đán năm nay, đến mùng bốn Vân Mộc mới quay về nhà họ Vân, chỉ ở lại một buổi tối. Đêm đó, An Thính Miên ngủ với chị ấy trong căn phòng mà An Thính Miên luôn ở trong nhà họ Vân. Hai cô bé luôn có vô số chuyện để nói khi ở bên nhau.

Vân Mộc kể mẹ của chị ấy đã nói với chị ấy rằng Vân Mộc là em gái mà Vân Ngạn mong muốn, anh đã mong chờ từ khi chị ấy chưa chào đời. Có lẽ do nhà họ Vu có hai bé gái, nhà họ Mộc cũng có một em gái, mỗi lần Thẩm Quân Hoa, Quyền Trạch và Mộc Cẩn Nguyên ở trước mặt anh đều khoe khoang về em gái của họ. Mặc dù Mộc Anh Thư chỉ là em họ nhưng không ngăn được sự tự hào của Mộc Cẩn Nguyên, dù sao thì cũng là gia đình chung một nhà.

Lần nào Vân Ngạn cũng chỉ có thể ngưỡng mộ, lúc ấy cậu bé còn nhỏ tuổi nhưng rất thông minh, anh đã cầu xin ba nhiều lần, ba nói phải hỏi mẹ, Vân Ngạn lại đi xin Giang Cẩm Diệp. Cuối cùng ba người đã đạt được thỏa thuận, ba mẹ sẽ sinh một em gái cho anh, nhưng nếu là em trai thì cũng không được phàn nàn. Lúc ấy Vân Ngạn đã biết việc có em trai hay em gái hoàn toàn do ý trời, nhưng anh vẫn đồng ý và thề rằng sau này sẽ tiết kiệm lì xì của mình để mua búp bê cho em gái. Dù em gái không thích búp bê cũng được, anh sẽ mua cho em gái bất cứ thứ gì mà em thích.

Sau đó Giang Cẩm Diệp mang thai, mọi thứ đều thuận lợi. Nhưng không biết tại sao mới chỉ tới tháng thứ tám, còn chưa đủ tháng mà Vân Mộc đã ra đời, chỉ nặng hơn bốn cân (*) một chút, như một bé mèo con, toàn thân đỏ bừng, được chăm sóc trong lồng kính hơn hai mươi ngày mới được xuất viện.

(*) Ở Trung Quốc 1 cân = 0,5kg ở Việt Nam; 4 cân = 2kg.

Vân Ngạn đã hạnh phúc rất lâu khi biết là em gái, Vân Ngạn cũng làm như lời anh nói vậy, vẫn luôn che chở yêu thương em gái, chăm sóc cô ấy trưởng thành.

Những năm gần đây, bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt, cả năm chị ấy không về nhà họ Vân nhiều, mặc dù ở ngay thành phố bên cạnh.

Dường như ở trong mắt Vân Ngạn, không biết từ khi nào cô bé thích làm nũng muốn ôm anh khi còn nhỏ đã biến thành một Vân Mộc có thể vượt qua muôn vàn khó khăn, có thể bảo vệ anh chị em.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bác sĩ đã đến thông báo tình trạng nguy kịch ba lần, sau mỗi lần thông báo tình trạng nguy kịch, Giang Cẩm Diệp lại suy sụp hơn. Quá trình chạy chữa kéo dài hơn bảy tiếng đồng hồ, từng túi máu tươi được truyền vào, từng bác sĩ vào rồi lại ra, cuối cùng sau chín tiếng, Vân Mộc được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

Cửa ải đầu tiên xem như đã qua, nhưng không có ai thở phào nhẹ nhõm, dường như chỉ sau một đêm, Vân Tư Diễm đã già thêm mười mấy tuổi, mái tóc đã bạc đi.

Giang Cẩm Diệp vẫn luôn cố gắng gượng. Cuối cùng khi cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ tới thông báo kết quả tạm thời đã cứu được thì mới ngã xuống.



An Thính Miên đứng ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt ICU, nhìn cô gái bị cắm đầy ống dây khắp người được đẩy vào, nước mắt luôn cố kìm nén của cô mới chảy xuống.

Trên hành lang chỉ còn Vân Ngạn và một người đàn ông khác. Mộc Anh Thư và một cảnh sát mặc thường phục đã rời đi, người đàn ông gần Mộc Anh Thư nhất cũng theo sau.

Đèn huỳnh quang trong bệnh viện lóa mắt lại có chút hiu quạnh. Trong không khí tràn ngập sự lạnh lẽo, An Thính Miên không biết anh đã ngồi bao lâu nhưng cô vẫn luôn ở cạnh anh.

“Mau đi đi.” Vân Ngạn cúi đầu không biết đang nghĩ gì, nhưng An Thính Miên biết lời này không phải nói với cô.

Cuối cùng người đàn ông vẫn luôn đứng cũng động đậy, suy sụp ngồi xuống ghế đối diện, giọng nói rất nhỏ, nếu không phải hành lang cực kỳ yên tĩnh, An Thính Miên còn cho rằng anh ấy đang tự nói một mình

“Tôi muốn đợi em ấy tỉnh lại.”

“Tổng giám đốc Thẩm, như vậy không vui đâu.” Vân Ngạn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn người đàn ông đối diện.

An Thính Miên rất ít khi thấy Vân Ngạn nói lời lạnh lùng với người khác, hầu như lúc nào anh cũng lịch sự, nền giáo dục mà anh tiếp thu và gia giáo của nhà họ Vân đều không cho phép.

“Vân Ngạn.” Giang Cẩm Diệp và Vân Tư Diễm cùng đi tới, đã nghe thấy lời Vân Ngạn đầu tiên.

Vân Ngạn im lặng nhưng vẫn lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt.

Giang Cẩm Diệp quan sát người đàn ông vừa đứng dậy, anh ấy mặc một bộ vest xám tro vừa người, có lẽ vừa tham gia xong một cuộc họp nào đó, những vết máu trên quần áo cũng không khiến anh ấy trở nên bết bát, thảm hại.

“Cậu Thẩm về trước đi, con bé đã có chúng tôi ở đây rồi, cũng không cần phiền tới cậu.” Giọng Vân Tư Diễm bình thản.

Ánh mắt Thẩm Chu Hành lóe lên, bàn tay nắm chặt rồi lại buông ra, khóe miệng mở ra rồi ngậm lại, thầm cười nhạo bản thân trong lòng, anh ấy là gì chứ? Anh ấy ở lại làm gì? Anh ấy nào có danh phận để có thể trông coi bên cạnh Vân Mộc chứ, không có, anh ấy chẳng là cái thá gì cả.

Khóe mắt người đàn ông phiếm hồng, hơi mở miệng, yếu ớt thốt ra lời không hề muốn nói: “Vâng.”

Thẩm Chu Hành khó khăn di chuyển cơ thể, ngẩng đầu nhìn vào cửa kính, thấy cô gái nằm trên giường không hề có sức sống, chỉ có các thiết bị đang nhấp nháy chứng minh cô ấy vẫn còn sống, vẫn còn ở đây, nhưng cô ấy đang ở đây thì anh ấy đi đâu được chứ?

Anh ấy nhớ lại lời cuối cùng của cô gái, đưa cô về nhà, người nhà của cô ấy đã tới, có phải thật sự không cần anh ấy nữa không.

Thật buồn cười, thậm chí cả cơ thể cũng đang bảo anh ấy phải ở lại bảo vệ cô, bảo vệ người từng bị chính mình làm tổn thương, tuy rằng đến cuối cùng Vân Mộc không nói lời nào với anh ấy nhưng anh ấy vẫn muốn ở bên cạnh cô ấy cho dù chỉ là một giây thôi là đủ rồi.

Cuối cùng Thẩm Chu Hành vẫn chậm rãi đi qua hành lang, rời khỏi tầm mắt của bọn họ.



Giang Cẩm Diệp nhìn đôi vợ chồng son ngồi trên ghế, An Thính Miên đứng lên chào hỏi bà, lúc nãy chưa kịp làm gì, chỉ một lòng lo cho Vân Ngạn, Giang Cẩm Diệp cũng không để bụng, ngược lại thân thiết xoa đầu An Thính Miên, vén tóc ra sau tai cho cô.

“A Ngạn đã không nghỉ ngơi ba ngày rồi, bé con, con giúp mẹ đưa nó về nghỉ ngơi được không?”

An Thính Miên ngồi xổm trước mặt Vân Ngạn, người đàn ông trước mặt vẫn không nhúc nhích nhìn cô, An Thính Miên duỗi tay vuốt ve khuôn mặt anh, hốc mắt ửng đỏ: “Anh.”

Người đàn ông nhỏ giọng trả lời cô, khẽ ừ một tiếng.

“Chúng ta về nghỉ ngơi được không, anh xem anh kìa, râu mọc cả ra rồi, Vân Mộc tỉnh lại không thấy người anh đẹp trai của mình thì sẽ buồn lắm đó, chúng ta về nghỉ ngơi một đêm rồi quay lại với cô ấy nhé?”

An Thính Miên cũng không muốn khóc, cố gắng chớp chớp đôi mắt không cho nước mắt rơi xuống, cô đang dỗ người, không phải để anh xem cô khóc.



Vân Ngạn dùng đầu ngón tay lau nước mắt ở khóe mắt cô, anh cúi đầu hôn một cái, cố gắng an ủi cô gái của mình: “Được.”

An Thính Miên học dáng vẻ bình thường của anh, rửa mặt, tắm rửa toàn thân rồi mặc áo choàng tắm cho anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

An Thính Miên thu dọn phòng tắm xong đi ra thì thấy anh đang thất thần đứng trước cửa sổ sát đất ở khách sạn, đèn vừa mới sáng lên, có thể nhìn thấy bốn chữ lớn màu đỏ của bệnh viện Kim Nho ngoài cửa sổ.

An Thính Miên tiến đến ôm chặt anh từ phía sau, anh cũng duỗi tay đè chặt đôi tay đang đặt ở trước bụng, đứng yên lặng vài phút, người đàn ông kéo cô vào trong lòng.

“A Ngạn, cô ấy sẽ không sao đâu.” An Thính Miên không biết phải an ủi anh thế nào, đột nhiên không biết nói gì, bởi vì lời an ủi dường như không hề có tác dụng. Trước khi cô đến, Vân Mộc đã bị đẩy thẳng vào phòng phẫu thuật, trải qua mười mấy tiếng cấp cứu, hiện tại người còn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, nếu có thể bình an vượt qua mười hai tiếng này, cơ hội sống sót của Vân Mộc sẽ rất lớn, nhưng nếu sau mười hai tiếng này mà vẫn không thể tỉnh lại vào ngày mai… An Thính Miên không dám nghĩ tới.

“Thính Miên, em ấy mới hai mươi mốt tuổi, hai ngày nữa chính là sinh nhật của em ấy.”

An Thính Miên có thể cảm nhận được cổ mình ươn ướt, yên lặng nghe lời anh nói.

“Mấy ngày trước con bé còn nói, sinh nhật em ấy sắp tới rồi, năm nay nó có chị dâu, cho dù thế nào cũng phải đòi một bao lì xì từ em.” Vân Ngạn nói tới đây thì dừng lại một chút: “Em ấy luôn giống như một đứa trẻ, rõ ràng còn lớn hơn em một tuổi…”

Đã qua bốn giờ sáng ngày hôm sau, cô nhẹ nhàng vỗ anh như lúc anh dỗ cô vào giấc ngủ, cảm nhận được hơi thở ổn định của anh, An Thính Miên mở mắt ra, cho dù đang nghỉ ngơi nhưng lông mày anh vẫn nhíu chặt.

An Thính Miên ghé sát lại hôn lên trán anh. Mấy ngày nay cô ở nước ngoài, anh cũng bận ở trong nước, hôm trước mới trở về từ nước Mỹ, vừa về thì đã mở cuộc họp không ngừng nghỉ. Cuối cùng Chung Dương gửi tin nhắn báo cho cô, nói anh không nghỉ ngơi đủ, đến tận tối vẫn đang tổ chức cuộc họp xuyên quốc gia ở công ty, chiều hôm qua lại nhận được tin Vân Mộc xảy ra chuyện, Vân Ngạn giày vò đợi ở cửa phòng phẫu thuật một ngày trời.

Bảy giờ sáng, An Thính Miên ngủ say, khi tỉnh dậy, bên cạnh cô đã không còn bóng dáng anh.

Trên tủ đầu giường có một tờ giấy.

Anh đến bệnh viện trước rồi - Vân Ngạn.

Có lẽ anh chỉ ngủ được một, hai tiếng, vậy mà cô không hề phát hiện ra, An Thính Miên nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo rồi chạy tới bệnh viện.

Đèn phòng phẫu thuật lại sáng lên lần thứ hai, An Thính Miên dừng bước, không dám đi tới, nước mắt ngăn không được rơi xuống, cô che miệng lại không để mình khóc thành tiếng.

An Thính Miên xoay người đi về phía cầu thang để bình tĩnh lại nhưng cô lại nghe thấy giọng nói của Mộc Anh Thư.

Giọng cô gái mang theo tiếng nức nở mà An Thính Miên chưa từng nghe thấy trên người cô ấy: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi, em nên phát hiện sớm hơn một chút, nếu em phát hiện sớm hơn và nhanh hơn một chút.”

“Đây không phải là lỗi của em, Anh Thư.” Đây là giọng của Mộc Cẩn Nguyên, đúng rồi, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc hẳn bọn họ đã biết hết, An Thính Miên lại nghe anh ấy nói: “Mục tiêu của bọn họ là hai người các em, là món đồ kia, hôm nay nếu không phải Vân Mộc nằm ở đó thì chính là em, hiểu không? Hai em cũng không sai, người sai chính là bọn họ.”

An Thính Miên không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có ý gì, cho dù không phải Vân Mộc thì cũng sẽ là Mộc Anh Thư sao?

Hai người dần dần im lặng, An Thính Miên hoảng hốt, không ở lại lâu, khi cô quay người chuẩn bị rời đi thì thấy một người đàn ông đang đứng ở đầu cầu thang, chính là người đã rời đi cùng Mộc Anh Thư. Hiển nhiên anh ta cũng đã nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, An Thính Miên không nhìn rõ biểu cảm của người đàn ông kia nhưng cô biết chắc cũng không tốt là bao.

Vẫn là vị trí ngày hôm qua, vẫn là tư thế ngày hôm qua, chỉ là lần này nước mắt nơi khóe mắt người đàn ông càng rõ ràng hơn, tất cả lời an ủi đều thừa thãi. Đây là lần cấp cứu thứ tư trong vòng hai mươi bốn tiếng, nhìn vào ba chữ đỏ “Đang phẫu thuật” phía trên cửa, lần đầu tiên An Thính Miên bắt đầu cầu nguyện, cô là một người theo chủ nghĩa vô thần nhưng lần này thật sự không còn cách nào cả, các chuyên gia tốt nhất cả nước đều được mời đến bệnh viện Kim Nho này, đều chỉ vì một người.

Dường như thần chết đang trêu đùa khiến những người bên ngoài phòng phẫu thuật suy sụp hết lần này đến lần khác.

Người bên ngoài phòng phẫu thuật nhận được kết quả cuối cùng, ba chiếc xương sườn bị gãy, xương trụ cẳng tay phải gãy, bên phải bụng bị đạn bắn gây mất máu quá nhiều, phần đầu bị đập mạnh, rất “may mắn”, Vân Mộc còn sống nhưng có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Toàn thân An Thính Miên rét run, cô nắm chặt lấy tay Vân Ngạn.

Giọng Vân Ngạn khàn khàn, đến bây giờ anh không thể không chấp nhận sự thật: “Cảm ơn mọi người, vất vả rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau