Chương 57
“Nếu con bé tỉnh thì phải làm sao?” An Thính Miên ngồi ở ghế sau, cẩn thận bế bé con.
Vân Ngạn nhìn An Thính Miên qua kính chiếu hậu đang nhẹ nhàng bế đứa trẻ, cố gắng hạ giọng nói chuyện: “An Nguyên nói con bé rất ngoan.”
Thật ra An Thính Miên không dám cử động lắm, cô bế bé rất cẩn thận. Hôm nay không dẫn theo bảo mẫu, để hôm sau dì ấy đến, bởi vì Vân Ngạn nói tối nay anh ấy sẽ tới chăm. An Thính Miên luôn tin tưởng anh.
Sau khi về đến nhà, Vân Ngạn đỗ xe rồi mở cửa bước xuống xe, An Thính Miên ngơ ngác nhìn hành động của anh, tay chân nhất thời không biết phải làm gì.
Ngay khi anh vừa mở cửa ghế sau thì đã bắt gặp ánh mắt ngây thơ của cô gái đang đông cứng tay chân.
Vân Ngạn cười, đón em bé từ trong tay An Thính Miên, cô thở phào nhẹ nhõm giống như mới trút được gánh nặng.
Vân Ngạn bế rất thành thạo, nếu không phải biết cô là người phụ nữ đầu tiên anh tiếp xúc, An Thính Miên còn nghi ngờ trước đây anh từng có con gái.
An Thính Miên tự giác đi đằng trước mở cửa, mở cửa phòng ngủ, Vân Ngạn đặt đứa bé trong lòng lên giường.
“Sao con bé có thể ngủ như vậy nhỉ?” An Thính Miên nhìn người đàn ông hành động rất nhẹ nhàng.
“Cháu nó mà thức thì em có thể trông hả?” Vân Ngạn trêu chọc cô, biết cô thích trẻ con, à, thích những đứa bé nghe lời, không thích khóc như người khác, nhưng cũng là người sợ trẻ con nhất.
“Không được.” An Thính Miên không hề do dự, lắc đầu.
Vân Ngạn không đóng cửa hoàn toàn mà để lại một khe hở.
“Đang suy nghĩ điều gì?” An Thính Miên ôm anh từ phía sau, thấp giọng hỏi.
“Suy nghĩ khi còn nhỏ, em trông như thế nào.”
An Thính Miên nhíu mày, thò đầu ra nhìn anh: “Em? Khi còn nhỏ em nhất định rất ngoan.”
Vân Ngạn bị dáng vẻ khoe khoang của cô chọc cười, xoay người kéo cô lên ghế sofa lười dưới cửa sổ sát đất, anh ngồi trên ghế sofa bế cô ngồi trên đùi mình.
“Quả thật em rất ngoan.” Vân Ngạn động tay động chân, yên lặng xoa đầu cô: “Lúc mới gặp em, em chỉ thấp tầm như vậy, nhút nhát rụt rè đứng sau lưng An Nguyên, nhẹ nhàng gọi người ta.”
“Hiện giờ thì sao?” An Thính Miên quay đầu lại hỏi anh, mắt sáng lên.
Bọn họ đã lâu không thân mật, tay Vân Ngạn đỡ đầu cô, cúi đầu hôn xuống khóe môi cô.
“Hiện giờ vẫn là một cô nhóc, khi gọi người vẫn nhẹ nhàng, hơn nữa hiện tại là cô gái mà anh thích nhất.”
Hơi thở phả vào cổ An Thính Miên, nụ hôn của anh không có chút dục vọng nào, khiến lỗ tai An Thính Miên ngưa ngứa.
An Thính Miên dời đi một chút, nhìn đôi mắt đầy tơ máu của anh, ánh mắt nhìn anh ngập tràn nỗi xót xa.
Anh chú ý đến ánh nhìn của cô và lớp sương mù phủ trong mắt cô, Vân Ngạn vươn tay che mắt cô lại.
Lông mi cô rất dài, khi cô chớp mắt quẹt vào lòng bàn tay anh.
An Thính Miên ngoan ngoãn nhắm mắt lại: “Kể cho em nghe một chút về chị Vân Mộc đi.”
Vân Ngạn không để ý tới xưng hô của cô, anh nhìn ánh sáng thỉnh thoảng xuất hiện ngoài cửa sổ và một nửa bầu trời được chiếu sáng bởi ánh đèn thành phố.
“Vân Mộc được mẹ thụ thai ở Đức, còn chưa đủ tháng đã vội vã muốn ra ngoài khám phá thế giới này, chỉ nặng 4,4 pound (*), đỏ hỏn như một bé mèo con, ở trong lồng kính hơn hai mươi ngày.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
(*) Tầm hai kg.
Trước đây anh đã từng nói qua chuyện này nhưng An Thính Miên vẫn kiên nhẫn nghe, không cắt lời anh.
“Mẹ vừa sinh con xong chưa đến một tuần, không thể yên tâm với cửa hàng trang sức Daisy ở Paris nên anh và Vân Mộc đã ở lại Cologne cùng với ba. Ba bận việc công ty, phần lớn thời gian Vân Mộc đều ở cùng anh, đương nhiên đấy là lúc không đi học, khi anh đi học thì ba sẽ đưa Vân Mộc và bảo mẫu đến công ty, mãi đến khi Vân Mộc bắt đầu đi học lớp mầm non.”
An Thính Miên không thể tưởng tượng được cảnh một giám đốc điều hành công ty, một người đàn ông trưởng thành lại đưa con đi làm.
“Còn nhớ lúc mới bắt đầu dạy em ấy nói, mẹ bảo thời điểm tốt nhất để trẻ con học ngoại ngữ chính là lúc hai, ba tuổi. Còn ba lại nói không phải vội, chỉ cần nói một thứ tiếng là được, nhưng không thể lay chuyển được mẹ, cho nên bảo mẫu nói tiếng Đức, mẹ nói tiếng Pháp, anh nói tiếng Anh, còn ba nói tiếng Trung.”
An Thính Miên hoài nghi liệu hệ thống ngôn ngữ của Vân Mộc lúc đó có đầy lỗi hay không.
“Cho nên trước khi lên năm tuổi, Vân Mộc thường xuyên nói nhiều loại ngôn ngữ trộn lẫn với nhau, sau khi năm tuổi mới từ từ sửa lại được.” Vân Ngạn nói điều này với ánh mắt tràn ngập ý cười.
Nhờ vào các kỳ thi ngôn ngữ khác nhau trong thời gian gần đây, An Thính Miên vô cùng đồng cảm với vấn đề rối loạn ngôn ngữ này.
“Bọn anh sẽ về nước vào kỳ nghỉ lễ hàng năm, khi Vân Mộc sáu tuổi, con bé đã làm rơi vỡ đàn tranh của bà nội trong phòng làm việc của ông nội, bị ông nội phạt viết một lá thư xin lỗi dài một nghìn chữ cho bà nội ở trong phòng làm việc. Khi đó em ấy còn chưa biết viết nhiều chữ nên toàn bộ lá thư được viết nguệch ngoạc đủ ngôn ngữ của các quốc gia khác nhau khiến ông nội cực kỳ tức giận. Sau đó mỗi lần về nước, Vân Mộc đều bị ông nội bắt đến phòng làm việc học thơ cổ, luyện viết thư pháp.”
“Con bé còn nhỏ nhưng rất lanh trí, ngày thường ở trước mặt ba mẹ thì rất ngoan ngoãn, thật ra ở trước mặt anh chính là một tiểu ma vương, bị ném vào phòng làm việc cũng ngồi ngay ngắn như một học sinh ngoan, sau khi luyện tập xong thì sẽ đi tìm anh làm nũng nắn bóp tay chân cho em ấy.”
Có lẽ vì cũng có một người anh trai, An Thính Miên đột nhiên nghĩ đến khi còn bé, ba mẹ đi công tác, buổi tối trời mưa to, có sét đánh, cô chạy đến phòng anh trai gõ cửa. Sau đó anh trai sẽ bế cô về phòng, đặt lên chiếc giường công chúa, dỗ cô ngủ, còn mình cuộn tròn trên ghế sofa nhỏ trong phòng ngủ cùng cô.
“Khi Vân Mộc mười một tuổi thì phần lớn công việc kinh doanh của ba chuyển về nước, mẹ cũng không cần phải luôn để mắt tới phòng làm việc ở Paris nữa. Vân Mộc cũng bị đưa về nước, việc học tập ở trong nước quá nặng, cô bé vẫn chưa thể hoàn toàn thích ứng được, nửa đêm vừa làm bài tập vừa khóc lóc gọi điện cho anh.”
“Mười hai tuổi.” Vân Ngạn thở dài một hơi: “Nếu lúc đó anh ở cùng bọn họ thì tốt rồi, nếu họ không…”
An Thính Miên xoay người bò tới đùi anh, ôm chặt lấy anh, không nói lời nào, chỉ ôm anh thật chặt.
Người đàn ông cũng vươn tay ôm cô: “Thính Miên, xin lỗi em.” Anh tựa cằm lên cổ cô: “Ngày mai anh phải về Đức.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không có gì phải xin lỗi, anh đi đi, em chờ anh.” An Thính Miên không phải người vô lý, cô cũng mong Vân Mộc có thể nhanh chóng tỉnh lại, bàn tay lành lạnh nắm chặt áo anh.
Hai người cứ ôm nhau trong tư thế đó cho đến khi có tiếng trẻ con khóc từ trong phòng.
“Bé con dậy rồi.”
Người đàn ông không hề động đậy, An Thính Miên cố gắng muốn thoát khỏi vòng tay anh, nhìn anh với vẻ mặt không thể tin nổi: “Anh nhớ em đến nỗi muốn khóc rồi à?”
Vân Ngạn biết cô muốn chọc mình cười: “Đúng vậy, rất nhớ em.” Anh học theo dáng vẻ nũng nịu thường ngày của cô.
Cánh tay giơ giữa không trung dừng lại, cô thật sự chỉ muốn làm dịu bầu không khí một chút mà thôi, hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của anh, nhưng bây giờ An Lan ở trong phòng đang khóc thảm thiết.
“Mau đi đi, cục cưng tỉnh rồi.”
An Thính Miên đi vào, An Lan thấy cô thì lập tức dừng khóc mà ê ê a a vung bàn tay nhỏ.
Tim An Thính Miên như tan chảy, cô đứng ở phía sau Vân Ngạn, mỉm cười nhìn cục cưng trên giường, tất nhiên là phớt lờ cánh tay đang đẩy Vân Ngạn của cô.
Vân Ngạn bất đắc dĩ lắc đầu, khom lưng vươn tay bế An Lan: “Không hề sợ người lạ chút nào.”
“Có lẽ con bé thấy anh khá đẹp trai.”
“Vậy là con bé cũng mê trai giống em à?”
“Ai biết được?” An Thính Miên sẽ không thừa nhận, người đàn ông bên cạnh hoàn toàn không giống như đã sắp ba mươi tuổi, không thể không nói, có đôi khi cô không thể cưỡng lại sức hấp dẫn mà anh bất giác dành cho cô. Trưởng thành, chững chạc, không theo chủ nghĩa gia trưởng, tôn trọng mọi ý muốn, mỗi một quyết định của cô và sẽ định hướng cho cô đúng lúc khi cô bối rối hoặc do dự.
Mệt mỏi thì về nhà tìm Vân Ngạn ôm một cái, đói bụng thì tìm Vân Ngạn đưa cô đi ăn ngon hoặc làm món ngon cho cô, có thể làm nũng không kiêng nể gì, anh cũng sẽ phối hợp với tính trẻ con của cô. Anh sẽ nói với cô rằng không cần lo lắng, cũng sẽ không nói đường anh đi còn nhiều hơn cầu em qua, anh sẽ nói em hãy sống chậm lại, đây là cuộc sống của em, em muốn thế nào thì là thế đó. Anh sẽ nói “Anh yêu em”, anh chưa bao giờ ngần ngại thể hiện tình yêu của mình, anh sẽ buông tay để cô chạy, bay nhảy, dù sao đi nữa, anh sẽ luôn sẵn sàng đón lấy cô bất cứ lúc nào.
“Em yêu anh nhiều lắm.” Lúc này An Thính Miên cũng không keo kiệt tình yêu của mình.
“Anh biết.” An Lan được hai tay Vân Ngạn ôm vào lòng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang hôn cô gái.
Ngày hôm sau khi An Thính Miên tỉnh lại thì Vân Ngạn đã đi rồi, nửa bên giường còn lại không còn hơi ấm của anh, An Thính Miên xoa đầu, cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Cô vỗ vỗ đầu, gần hai giờ sáng hôm qua, Vân Ngạn mới dậy pha sữa cho em bé, An Thính Miên mông lung nhớ rõ lời anh nói bên tai cô.
A ~ ôi, bé cưng, An Lan!
An Thính Miên nhìn lướt qua phòng ngủ mà không thấy, tim đập thình thịch, giày cũng chưa kịp đi đã lao ra ngoài phòng ngủ.
Vân Ngạn nhìn An Thính Miên qua kính chiếu hậu đang nhẹ nhàng bế đứa trẻ, cố gắng hạ giọng nói chuyện: “An Nguyên nói con bé rất ngoan.”
Thật ra An Thính Miên không dám cử động lắm, cô bế bé rất cẩn thận. Hôm nay không dẫn theo bảo mẫu, để hôm sau dì ấy đến, bởi vì Vân Ngạn nói tối nay anh ấy sẽ tới chăm. An Thính Miên luôn tin tưởng anh.
Sau khi về đến nhà, Vân Ngạn đỗ xe rồi mở cửa bước xuống xe, An Thính Miên ngơ ngác nhìn hành động của anh, tay chân nhất thời không biết phải làm gì.
Ngay khi anh vừa mở cửa ghế sau thì đã bắt gặp ánh mắt ngây thơ của cô gái đang đông cứng tay chân.
Vân Ngạn cười, đón em bé từ trong tay An Thính Miên, cô thở phào nhẹ nhõm giống như mới trút được gánh nặng.
Vân Ngạn bế rất thành thạo, nếu không phải biết cô là người phụ nữ đầu tiên anh tiếp xúc, An Thính Miên còn nghi ngờ trước đây anh từng có con gái.
An Thính Miên tự giác đi đằng trước mở cửa, mở cửa phòng ngủ, Vân Ngạn đặt đứa bé trong lòng lên giường.
“Sao con bé có thể ngủ như vậy nhỉ?” An Thính Miên nhìn người đàn ông hành động rất nhẹ nhàng.
“Cháu nó mà thức thì em có thể trông hả?” Vân Ngạn trêu chọc cô, biết cô thích trẻ con, à, thích những đứa bé nghe lời, không thích khóc như người khác, nhưng cũng là người sợ trẻ con nhất.
“Không được.” An Thính Miên không hề do dự, lắc đầu.
Vân Ngạn không đóng cửa hoàn toàn mà để lại một khe hở.
“Đang suy nghĩ điều gì?” An Thính Miên ôm anh từ phía sau, thấp giọng hỏi.
“Suy nghĩ khi còn nhỏ, em trông như thế nào.”
An Thính Miên nhíu mày, thò đầu ra nhìn anh: “Em? Khi còn nhỏ em nhất định rất ngoan.”
Vân Ngạn bị dáng vẻ khoe khoang của cô chọc cười, xoay người kéo cô lên ghế sofa lười dưới cửa sổ sát đất, anh ngồi trên ghế sofa bế cô ngồi trên đùi mình.
“Quả thật em rất ngoan.” Vân Ngạn động tay động chân, yên lặng xoa đầu cô: “Lúc mới gặp em, em chỉ thấp tầm như vậy, nhút nhát rụt rè đứng sau lưng An Nguyên, nhẹ nhàng gọi người ta.”
“Hiện giờ thì sao?” An Thính Miên quay đầu lại hỏi anh, mắt sáng lên.
Bọn họ đã lâu không thân mật, tay Vân Ngạn đỡ đầu cô, cúi đầu hôn xuống khóe môi cô.
“Hiện giờ vẫn là một cô nhóc, khi gọi người vẫn nhẹ nhàng, hơn nữa hiện tại là cô gái mà anh thích nhất.”
Hơi thở phả vào cổ An Thính Miên, nụ hôn của anh không có chút dục vọng nào, khiến lỗ tai An Thính Miên ngưa ngứa.
An Thính Miên dời đi một chút, nhìn đôi mắt đầy tơ máu của anh, ánh mắt nhìn anh ngập tràn nỗi xót xa.
Anh chú ý đến ánh nhìn của cô và lớp sương mù phủ trong mắt cô, Vân Ngạn vươn tay che mắt cô lại.
Lông mi cô rất dài, khi cô chớp mắt quẹt vào lòng bàn tay anh.
An Thính Miên ngoan ngoãn nhắm mắt lại: “Kể cho em nghe một chút về chị Vân Mộc đi.”
Vân Ngạn không để ý tới xưng hô của cô, anh nhìn ánh sáng thỉnh thoảng xuất hiện ngoài cửa sổ và một nửa bầu trời được chiếu sáng bởi ánh đèn thành phố.
“Vân Mộc được mẹ thụ thai ở Đức, còn chưa đủ tháng đã vội vã muốn ra ngoài khám phá thế giới này, chỉ nặng 4,4 pound (*), đỏ hỏn như một bé mèo con, ở trong lồng kính hơn hai mươi ngày.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
(*) Tầm hai kg.
Trước đây anh đã từng nói qua chuyện này nhưng An Thính Miên vẫn kiên nhẫn nghe, không cắt lời anh.
“Mẹ vừa sinh con xong chưa đến một tuần, không thể yên tâm với cửa hàng trang sức Daisy ở Paris nên anh và Vân Mộc đã ở lại Cologne cùng với ba. Ba bận việc công ty, phần lớn thời gian Vân Mộc đều ở cùng anh, đương nhiên đấy là lúc không đi học, khi anh đi học thì ba sẽ đưa Vân Mộc và bảo mẫu đến công ty, mãi đến khi Vân Mộc bắt đầu đi học lớp mầm non.”
An Thính Miên không thể tưởng tượng được cảnh một giám đốc điều hành công ty, một người đàn ông trưởng thành lại đưa con đi làm.
“Còn nhớ lúc mới bắt đầu dạy em ấy nói, mẹ bảo thời điểm tốt nhất để trẻ con học ngoại ngữ chính là lúc hai, ba tuổi. Còn ba lại nói không phải vội, chỉ cần nói một thứ tiếng là được, nhưng không thể lay chuyển được mẹ, cho nên bảo mẫu nói tiếng Đức, mẹ nói tiếng Pháp, anh nói tiếng Anh, còn ba nói tiếng Trung.”
An Thính Miên hoài nghi liệu hệ thống ngôn ngữ của Vân Mộc lúc đó có đầy lỗi hay không.
“Cho nên trước khi lên năm tuổi, Vân Mộc thường xuyên nói nhiều loại ngôn ngữ trộn lẫn với nhau, sau khi năm tuổi mới từ từ sửa lại được.” Vân Ngạn nói điều này với ánh mắt tràn ngập ý cười.
Nhờ vào các kỳ thi ngôn ngữ khác nhau trong thời gian gần đây, An Thính Miên vô cùng đồng cảm với vấn đề rối loạn ngôn ngữ này.
“Bọn anh sẽ về nước vào kỳ nghỉ lễ hàng năm, khi Vân Mộc sáu tuổi, con bé đã làm rơi vỡ đàn tranh của bà nội trong phòng làm việc của ông nội, bị ông nội phạt viết một lá thư xin lỗi dài một nghìn chữ cho bà nội ở trong phòng làm việc. Khi đó em ấy còn chưa biết viết nhiều chữ nên toàn bộ lá thư được viết nguệch ngoạc đủ ngôn ngữ của các quốc gia khác nhau khiến ông nội cực kỳ tức giận. Sau đó mỗi lần về nước, Vân Mộc đều bị ông nội bắt đến phòng làm việc học thơ cổ, luyện viết thư pháp.”
“Con bé còn nhỏ nhưng rất lanh trí, ngày thường ở trước mặt ba mẹ thì rất ngoan ngoãn, thật ra ở trước mặt anh chính là một tiểu ma vương, bị ném vào phòng làm việc cũng ngồi ngay ngắn như một học sinh ngoan, sau khi luyện tập xong thì sẽ đi tìm anh làm nũng nắn bóp tay chân cho em ấy.”
Có lẽ vì cũng có một người anh trai, An Thính Miên đột nhiên nghĩ đến khi còn bé, ba mẹ đi công tác, buổi tối trời mưa to, có sét đánh, cô chạy đến phòng anh trai gõ cửa. Sau đó anh trai sẽ bế cô về phòng, đặt lên chiếc giường công chúa, dỗ cô ngủ, còn mình cuộn tròn trên ghế sofa nhỏ trong phòng ngủ cùng cô.
“Khi Vân Mộc mười một tuổi thì phần lớn công việc kinh doanh của ba chuyển về nước, mẹ cũng không cần phải luôn để mắt tới phòng làm việc ở Paris nữa. Vân Mộc cũng bị đưa về nước, việc học tập ở trong nước quá nặng, cô bé vẫn chưa thể hoàn toàn thích ứng được, nửa đêm vừa làm bài tập vừa khóc lóc gọi điện cho anh.”
“Mười hai tuổi.” Vân Ngạn thở dài một hơi: “Nếu lúc đó anh ở cùng bọn họ thì tốt rồi, nếu họ không…”
An Thính Miên xoay người bò tới đùi anh, ôm chặt lấy anh, không nói lời nào, chỉ ôm anh thật chặt.
Người đàn ông cũng vươn tay ôm cô: “Thính Miên, xin lỗi em.” Anh tựa cằm lên cổ cô: “Ngày mai anh phải về Đức.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không có gì phải xin lỗi, anh đi đi, em chờ anh.” An Thính Miên không phải người vô lý, cô cũng mong Vân Mộc có thể nhanh chóng tỉnh lại, bàn tay lành lạnh nắm chặt áo anh.
Hai người cứ ôm nhau trong tư thế đó cho đến khi có tiếng trẻ con khóc từ trong phòng.
“Bé con dậy rồi.”
Người đàn ông không hề động đậy, An Thính Miên cố gắng muốn thoát khỏi vòng tay anh, nhìn anh với vẻ mặt không thể tin nổi: “Anh nhớ em đến nỗi muốn khóc rồi à?”
Vân Ngạn biết cô muốn chọc mình cười: “Đúng vậy, rất nhớ em.” Anh học theo dáng vẻ nũng nịu thường ngày của cô.
Cánh tay giơ giữa không trung dừng lại, cô thật sự chỉ muốn làm dịu bầu không khí một chút mà thôi, hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của anh, nhưng bây giờ An Lan ở trong phòng đang khóc thảm thiết.
“Mau đi đi, cục cưng tỉnh rồi.”
An Thính Miên đi vào, An Lan thấy cô thì lập tức dừng khóc mà ê ê a a vung bàn tay nhỏ.
Tim An Thính Miên như tan chảy, cô đứng ở phía sau Vân Ngạn, mỉm cười nhìn cục cưng trên giường, tất nhiên là phớt lờ cánh tay đang đẩy Vân Ngạn của cô.
Vân Ngạn bất đắc dĩ lắc đầu, khom lưng vươn tay bế An Lan: “Không hề sợ người lạ chút nào.”
“Có lẽ con bé thấy anh khá đẹp trai.”
“Vậy là con bé cũng mê trai giống em à?”
“Ai biết được?” An Thính Miên sẽ không thừa nhận, người đàn ông bên cạnh hoàn toàn không giống như đã sắp ba mươi tuổi, không thể không nói, có đôi khi cô không thể cưỡng lại sức hấp dẫn mà anh bất giác dành cho cô. Trưởng thành, chững chạc, không theo chủ nghĩa gia trưởng, tôn trọng mọi ý muốn, mỗi một quyết định của cô và sẽ định hướng cho cô đúng lúc khi cô bối rối hoặc do dự.
Mệt mỏi thì về nhà tìm Vân Ngạn ôm một cái, đói bụng thì tìm Vân Ngạn đưa cô đi ăn ngon hoặc làm món ngon cho cô, có thể làm nũng không kiêng nể gì, anh cũng sẽ phối hợp với tính trẻ con của cô. Anh sẽ nói với cô rằng không cần lo lắng, cũng sẽ không nói đường anh đi còn nhiều hơn cầu em qua, anh sẽ nói em hãy sống chậm lại, đây là cuộc sống của em, em muốn thế nào thì là thế đó. Anh sẽ nói “Anh yêu em”, anh chưa bao giờ ngần ngại thể hiện tình yêu của mình, anh sẽ buông tay để cô chạy, bay nhảy, dù sao đi nữa, anh sẽ luôn sẵn sàng đón lấy cô bất cứ lúc nào.
“Em yêu anh nhiều lắm.” Lúc này An Thính Miên cũng không keo kiệt tình yêu của mình.
“Anh biết.” An Lan được hai tay Vân Ngạn ôm vào lòng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang hôn cô gái.
Ngày hôm sau khi An Thính Miên tỉnh lại thì Vân Ngạn đã đi rồi, nửa bên giường còn lại không còn hơi ấm của anh, An Thính Miên xoa đầu, cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Cô vỗ vỗ đầu, gần hai giờ sáng hôm qua, Vân Ngạn mới dậy pha sữa cho em bé, An Thính Miên mông lung nhớ rõ lời anh nói bên tai cô.
A ~ ôi, bé cưng, An Lan!
An Thính Miên nhìn lướt qua phòng ngủ mà không thấy, tim đập thình thịch, giày cũng chưa kịp đi đã lao ra ngoài phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất