Chương 38
CHƯƠNG 38
Khi tỉnh dậy, Ôn Phong giật mình phát hiện bọn họ vẫn đang ở chỗ cũ,
Sau lưng là sóng biển cuồn cuộn, trước mặt là cây cối, xa xa là lửa cháy hừng hực, đang rất nhanh lan về phía này.
Những dị thú này không định chạy trốn tiếp sao? Ngẩng đầu, đôi mắt đen mỏi mệt của anh còn mang theo chút mê mang, anh quay đầu nhìn Duy Tạp Tư.
Duy Tạp Tư vẫn nhìn chằm chằm về phía rừng cây, nhưng chú ý đến ánh mắt nghi hoặc của Ôn Phong, hắn vẫn đưa một bàn tay ra sau đầu anh, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi một chút.
Những dị thú khác cũng ngồi thẳng lưng trên bãi cát, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía rừng cây, ý đồ tìm ra một con đường sống.
Lửa đỏ mãnh liệt lan đến, càng ngày càng gần, chặt chẽ bao vây dị thú ở bãi cát cạnh rừng cây này, khói đặc cùng mùi cháy khét bay đến. Những dị thú khong thể tìm thấy được con đường thoát nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn tử vong càng ngày càng đến gần, cũng đã không thể giữ nổi bình tĩnh mà bắt đầu xao động.
Đột nhiên, một dị thú màu lửa đỏ đứng dậy, chiếc đuôi sau người nó vì khẩn trương mà cứng ngắc, nó chầm chầm quay người bước về phía bờ biển, khuôn mặt thú lạnh lùng vô cảm, nó nhìn lướt qua mặt biển mênh mông, nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra, trong mắt nó đã hiện lên sự quyết tâm thấy chết cũng không lùi bước, hai chân bước lên mặt cát ướt, nước biển dạt đến che kín mắt cá chân nó, dị thú bước từng bước vào trong nước sâu, sau đó bật nhảy, mạnh lao vào trong biển sâu.
Những dị thú khác cũng đứng lên, đi sát ra mép nước, tầm mắt ngưng trọng nhìn về phía mắt biển, cùng chờ đợi dị thú mới nhảy vào mặt biển quay lại.
Duy Tạp Tư không đứng lên, hắn đang ôm Ôn Phong ngồi yên trên mặt cát, xung quanh bầy rất nhiều thức ăn, những thức ăn này đều là chuẩn bị cho Ôn Phong.
Nhặt một quả cây mọng nước lên, Duy Tạp Tư hơi cong móng vuốt, đưa quả cây kia vào trong lòng Ôn Phong.
Anh cũng tự nhiên nhận lấy quả cây này, cắn một ngụm nho nhỏ, thân thể suy yếu của anh tựa vào trong lòng của Duy Tạp Tư, đôi mắt sáng ngời không ngừng chuyển động ngắm nhìn xung quanh.
Một lúc sau, Ôn Phong mới chậm rãi nhận ra không khí căng thẳng xao động xung quanh.
Chẳng lẽ những dị thú này không biết cách để rời khỏi nơi này? Ôn Phong suy đoán, anh nhìn chăm chú vào khu rừng rậm đang toả khói đen, đáy lòng giật mình kinh hãi. Bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Ở khu vực trung tâm rừng rậm, núi lửa kia vẫn đang phun trào, Ôn Phong không dự đoán được nham thạch khủng bố kia có chảy đến đây được hay không, nhưng chỉ cần hơi nóng từ rừng cây cháy phả ra cũng đủ nướng anh cháy xém.
Ngón tay mềm mại của anh đặt lên miệng vết thương của Duy Tạp Tư, anh cúi đầu, trầm ngâm.
Dị thú màu đỏ nhảy vào trong biển mãi vẫn chưa thấy quay lại, những dị thú các càng ngày càng khẩn trương, áp lực đến mức sắp bùng nổ.
Duy Tạp Tư nhìn thấy khói đen không ngừng lan tràn về hướng này, trong lòng cũng lo lắng bất an không ngừng.
Ôn Phong đột nhiên có động tác, anh hơi xoay người, nghiêng xuống nhặt lên một nhánh cây nhỏ trên mặt đất, sau đó bắt đầu vẽ lên mặt cát.
Phần lông trên đỉnh đầu của Duy Tạp Tư đã bị đốt trọi, hơi lắc lắc đầu, hắn chú ý đến động tác của Ôn Phong.
Ôn Phong chỉ biết hình dáng bên ngoài đại khái của một con thuyền, còn chế tạo cụ thể thì anh không biết, nên anh đành đưa tay xoá tác phẩm thứ nhất đi, sau đó cố gắng vẻ ra hình dáng của một chiếc bè gỗ đơn giản.
Để Duy Tạp Tư có thể hiểu được công dụng của nó, Ôn Phong còn vẽ thêm mấy vằn nước xung quanh.
Ôn Phong dùng ngón tay chỉ chỉ hình vẽ trên mặt đất, sau đó giương mắt nhìn Duy Tạp Tư đầy chờ mong.
Duy Tạp Tư chỉ nghiên cứu một lát liền hiểu được ý định của Ôn Phong.
Khải Địch Nhĩ ngồi ở bên cạnh cũng chú ý đến động tác của anh, khi y nhìn thấy thứ mà anh vẽ ra, đôi mắt y nhìn anh càng trở nên sâu thẳm, nóng rực đầy tò mò.
Duy Tạp Tư ôm lấy Ôn Phong, ngăn đi tầm mắt nóng rực của Khải Địch Nhĩ, sau đó hắn đứng dậy, lướt qua dị thú màu lam, bờ ngực chấn động phát ra âm thanh trầm thấp.
Những dị thú khác nhanh chóng đáp lại sự kêu gọi của Duy Tạp Tư, dùng tốc độ cực nhanh lao về phía rừng cây, sau đó vung móng vuốt sắc nhọn lên, những gốc cây cao lớn nhanh chóng đổ xuống ầm ầm.
Mấy chục phút qua đi, cả một rừng cây rậm rạp đã bị chặt sạch, đất trơ trọi. Ôn Phong nhìn cảnh tượng trước mắt, không ngừng thán phục tốc độ, hiệu suất làm việc cao siêu của dị thú.Để giảm bớt thời gian, dị thú đưa những cây gỗ có đường kính tương tự ghép với nhau, thây cây bị đục thủng, dùng dây leo xuyên qua, buộc chặt lấy, tao thành mảng bè lớn.
Nhiệt độ ngày càng tăng nhanh, lửa cháy lan đến gần bờ cát, khói gay mũi làm Ôn Phong cảm thấy rất khó chịu, tấm lưng đơn bạc chôn trong lòng Duy Tạp Tư rung lên, anh kịch liệt ho khan.
Duy Tạp Tư vẫn đứng ôm Ôn Phong, không hề gia nhập đội ngũ làm bè, nhưng khi những bè gỗ đã làm được kha khá, hắn liền tự ý chọn ra một chiếc bè chắc chắn nhất đá xuống nước, sau đó nhảy lên đầu tiên.
Những dị thú khác không hề có chút dị nghị nào, như thể đây là đặc quyền mà Duy Tạp Tư có được. Sau khi đặt Ôn Phong cùng với những thức ăn cần thiết lên trên mặt bè gỗ, Duy Tạp Tư vững vàng đứng trên đó. Những dị thú khác cũng dần dần chuyển lên trên mặt bè.
Núi lửa vẫn rung động không ngừng, làm cho mặt biển không hề yên tĩnh, mấy chục chiếc bè lớn vẫn còn dính cành lá xanh trôi nổi trên mặt biển nhấp nhô.
Những dị thú ngồi xuống, móng vuốt chặt chẽ ghim vào thân gỗ, vì chúng chưa bao giờ trải qua tình cảnh tương tự, dưới thân chỉ là bè gỗ yếu ớt, mà xung quanh thì là nước biển vô tận.
Thân thể Duy Tạp Tư cũng cứng ngắc, nhấc một tay, thu gọn móng vuốt sắc nhọn lại, sau đó đưa ra trước, chắn cuồng phong thổi tới cho sinh vật suy yếu trong lòng. Hắn cũng chậm rãi xoay người trên bè gỗ, dùng lưng chắn đi gió biến ẩm ướt làm cho Ôn Phong cảm thấy khó chịu.
Sợi tóc màu đen bị gió thổi trượt trên làn da hắn, cảm giác tê dại thoái mái, làm cho thân thể cứng ngắc vì sợ nước biển của Duy Tạp Tư hơi thả lỏng một chút.
Ôn Phong chầm chậm thò đầu ra một chút, mở miệng thở dài một hơi, anh phát hiện lúc này, cho dù chỉ là một chút gió lạnh nhẹ thổi qua, anh đã cảm thấy đầu óc quay cuồng khó chịu vô cùng.
Anh thực sự không khác gì một phế nhân.
Ngơ ngác nhìn về phía rừng cây ngập trong ánh lửa đỏ kia, ngoài cảm giác vui sướng vì có thể sống sót, Ôn Phong còn cảm thấy bi phẫn xúc động đến mức muốn khóc.
Duy Tạp Tư mẫn cảm nhận thấy cảm xúc của Ôn Phong không tốt, vì vậy hắn liền chọn một quả cây to tròn, phần vỏ cứng bên ngoài bị đục thủng một lỗ, để lộ ra nước quả màu trắng sữa bên trong đưa cho Ôn Phong.
Ôn Phong chép miệng một chút, nhận lấy quả cây kia, chầm chậm uống, đôi mắt đen u trầm vẫn nhìn chăm chú vào bờ biển càng ngày càng xa kia. Anh tận lực không chú ý đến sự khác thường trong bụng mình, cũng không thèm nghĩ đến những chuyện vô cùng có khả năng đã xảy ra, nhưng mắt thường vẫn chưa thể nhận ra này.
Khi Ôn Phong vẫn còn đang bồi hồi với những suy nghĩ rắm rối của bản thân, thì trên bờ cát, những gốc cây trơ trọi bùng cháy, nham thạch nóng bỏng chầm chậm chảy qua, lan tràn ra bờ cát vàng, chạm vào nước biển phát ra âm thanh xèo xèo, nước biển sôi lên, hơi nước trắng bốc lên cuồn cuộn.
Đôi mắt của Ôn Phong càng ngày càng mông lung, không biết nguyên nhân là do hơi nước cuồn cuộn kia, hay là do gió mạnh ở xung quanh, anh cố gắng chớp chớp mí mắt nặng trịch…
Cánh tay của anh vô lực mà rơi xuống, quả cây trong tay anh lăn trên mặt bè gỗ, nước quả màu trắng sữa bị nghiêng, chảy ra lên láng, nhanh chóng ngấm xuống những kẽ hở gỗ ở bên dưới. Chiếc cổ dài mềm mại của Ôn Phong đổ oặt sang một bên, để lổ ra yết hầu yếu ớt. Ôn Phong mất đi ý thức.
Duy Tạp Tư vươn tay, nâng chiếc đầu vô lực của Ôn Phong vào trong ngực mình, đôi mắt thú mệt mỏi tràn đầy tơ máu mở to, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Ôn Phong. Hắn cong ngón tay lại, cất móng vuốt đi, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú nhu hoà Ôn Phong, từ chiếc mũi cao, đến đôi mắt có hàng lông mi dài, đến đôi môi mỏng tái nhợt, khuôn mặt thú vẫn lạnh lùng vô cảm, nhưng thân thể của hắn lại không thể ngừng run rẩy được.
Tình trạng hiện giờ phải rời khỏi bộ lạc, không có những cây thuốc kia nuôi dưỡng, thân thể của Ôn Phong sẽ nhanh chóng suy yếu, cứ theo tốc độ như thế này, thì sinh vật mềm mại ấm áp trong lòng hắn, sẽ không thể sống nổi qua một tháng…
Tay thú hạ xuống, đặt lên phần bụng đã càng ngày càng tròn trịa của Ôn Phong, đầu ngón tay với móng vuốt sắc bén giương ra, đáy mắt của Duy Tạp Tư càng trở nên u ám, hắn gần như điên cuồng nghĩ, muốn lôi ấu thú còn chưa thành hình đang không ngừng cướp đoạt sinh lực của Ôn Phong ra ngoài…
Ôn Phong ngất xỉu, phần da bụng trắng nõn yếu ớt bị móng vuốt sắc nhọn của Duy Tạp Tư đâm một chút, có chút máu đỏ rỉ ra…
Nước biển bốc hơi thổi đến, còn mang theo chút muối mặn, phủ dần lên cơ thể căng cứng của Duy Tạp Tư. Cảm giác lạnh lẽo làm tâm trí của hắn phục hồi, Duy Tạp Tư vội vàng thu tay lại, trong lòng không ngừng rung động, giống như đang sợ hãi với ý nghĩ điên cuồng vừa rồi của bản thân.
Yết hầu hắn trượt lên xuống, hai bờ môi mím chặt lại, hắn đột nhiên rất muốn hét lớn một tiếng, để xả ra tất cả sự phẫn uất trong lòng… Nhưng cuối cùng, hắn vẫn kìm lại, vì hắn không muốn quấy nhiễu sự nghỉ ngơi của sinh vật trong lòng.
Biển nhấp nhô không ngừng, sóng từng cơn từng cơn cuồn cuộn rất cao, những chiếc bè gỗ có nguy cơ phân tán với nhau. Dị thú hét to một tiếng, dùng đuôi dài mạnh khoẻ của mình quấn lấy những dị thú khác. Đuôi cùng cơ thể quấn quanh, sức mạnh cường hãn của dị thú lúc này giúp cho những chiếc bè không bị đánh tan, ghép chặt lại với nhau, cùng chầm chậm trôi nổi trên mặt biển rộng.
—
Trên bầu trời, mây đen vần vũ, mưa to giàn dụa, cuồng phong mãnh liệt gào thét, sóng mạnh đến mức làm cho những dị thú sợ run, chúng chỉ có thể nằm úp sấp xuống mặt bè, ý đồ ôm chặt lấy những cây gỗ đã có dấu hiệu bị tuột ra.
Lại một cơn sóng cao nữa ập đến, một chiếc bè bị sóng đánh vào tan tành. Những dị thú bị hất xuống biển chỉ có thể cố hết sức hoạt động cơ thể, bơi đến những chiếc bè gỗ gần đấy, còn những di thú trên bè thì cho đuôi xuống nước, cố gắng cứu giúp những tộc nhân khác.
Bầu trời đen kịt, mây đen bao phủ, mặt biển cuồn cuộn, những chiếc bè gỗ bị đánh tan nát, sấm chớp không ngừng vang lên, thực sự hỗn loạn vô cùng….
[Hết quyển 2. ;__;~~~
Quyển ba: Hải đảo thượng đích dựng dục
Khi tỉnh dậy, Ôn Phong giật mình phát hiện bọn họ vẫn đang ở chỗ cũ,
Sau lưng là sóng biển cuồn cuộn, trước mặt là cây cối, xa xa là lửa cháy hừng hực, đang rất nhanh lan về phía này.
Những dị thú này không định chạy trốn tiếp sao? Ngẩng đầu, đôi mắt đen mỏi mệt của anh còn mang theo chút mê mang, anh quay đầu nhìn Duy Tạp Tư.
Duy Tạp Tư vẫn nhìn chằm chằm về phía rừng cây, nhưng chú ý đến ánh mắt nghi hoặc của Ôn Phong, hắn vẫn đưa một bàn tay ra sau đầu anh, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi một chút.
Những dị thú khác cũng ngồi thẳng lưng trên bãi cát, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía rừng cây, ý đồ tìm ra một con đường sống.
Lửa đỏ mãnh liệt lan đến, càng ngày càng gần, chặt chẽ bao vây dị thú ở bãi cát cạnh rừng cây này, khói đặc cùng mùi cháy khét bay đến. Những dị thú khong thể tìm thấy được con đường thoát nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn tử vong càng ngày càng đến gần, cũng đã không thể giữ nổi bình tĩnh mà bắt đầu xao động.
Đột nhiên, một dị thú màu lửa đỏ đứng dậy, chiếc đuôi sau người nó vì khẩn trương mà cứng ngắc, nó chầm chầm quay người bước về phía bờ biển, khuôn mặt thú lạnh lùng vô cảm, nó nhìn lướt qua mặt biển mênh mông, nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra, trong mắt nó đã hiện lên sự quyết tâm thấy chết cũng không lùi bước, hai chân bước lên mặt cát ướt, nước biển dạt đến che kín mắt cá chân nó, dị thú bước từng bước vào trong nước sâu, sau đó bật nhảy, mạnh lao vào trong biển sâu.
Những dị thú khác cũng đứng lên, đi sát ra mép nước, tầm mắt ngưng trọng nhìn về phía mắt biển, cùng chờ đợi dị thú mới nhảy vào mặt biển quay lại.
Duy Tạp Tư không đứng lên, hắn đang ôm Ôn Phong ngồi yên trên mặt cát, xung quanh bầy rất nhiều thức ăn, những thức ăn này đều là chuẩn bị cho Ôn Phong.
Nhặt một quả cây mọng nước lên, Duy Tạp Tư hơi cong móng vuốt, đưa quả cây kia vào trong lòng Ôn Phong.
Anh cũng tự nhiên nhận lấy quả cây này, cắn một ngụm nho nhỏ, thân thể suy yếu của anh tựa vào trong lòng của Duy Tạp Tư, đôi mắt sáng ngời không ngừng chuyển động ngắm nhìn xung quanh.
Một lúc sau, Ôn Phong mới chậm rãi nhận ra không khí căng thẳng xao động xung quanh.
Chẳng lẽ những dị thú này không biết cách để rời khỏi nơi này? Ôn Phong suy đoán, anh nhìn chăm chú vào khu rừng rậm đang toả khói đen, đáy lòng giật mình kinh hãi. Bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Ở khu vực trung tâm rừng rậm, núi lửa kia vẫn đang phun trào, Ôn Phong không dự đoán được nham thạch khủng bố kia có chảy đến đây được hay không, nhưng chỉ cần hơi nóng từ rừng cây cháy phả ra cũng đủ nướng anh cháy xém.
Ngón tay mềm mại của anh đặt lên miệng vết thương của Duy Tạp Tư, anh cúi đầu, trầm ngâm.
Dị thú màu đỏ nhảy vào trong biển mãi vẫn chưa thấy quay lại, những dị thú các càng ngày càng khẩn trương, áp lực đến mức sắp bùng nổ.
Duy Tạp Tư nhìn thấy khói đen không ngừng lan tràn về hướng này, trong lòng cũng lo lắng bất an không ngừng.
Ôn Phong đột nhiên có động tác, anh hơi xoay người, nghiêng xuống nhặt lên một nhánh cây nhỏ trên mặt đất, sau đó bắt đầu vẽ lên mặt cát.
Phần lông trên đỉnh đầu của Duy Tạp Tư đã bị đốt trọi, hơi lắc lắc đầu, hắn chú ý đến động tác của Ôn Phong.
Ôn Phong chỉ biết hình dáng bên ngoài đại khái của một con thuyền, còn chế tạo cụ thể thì anh không biết, nên anh đành đưa tay xoá tác phẩm thứ nhất đi, sau đó cố gắng vẻ ra hình dáng của một chiếc bè gỗ đơn giản.
Để Duy Tạp Tư có thể hiểu được công dụng của nó, Ôn Phong còn vẽ thêm mấy vằn nước xung quanh.
Ôn Phong dùng ngón tay chỉ chỉ hình vẽ trên mặt đất, sau đó giương mắt nhìn Duy Tạp Tư đầy chờ mong.
Duy Tạp Tư chỉ nghiên cứu một lát liền hiểu được ý định của Ôn Phong.
Khải Địch Nhĩ ngồi ở bên cạnh cũng chú ý đến động tác của anh, khi y nhìn thấy thứ mà anh vẽ ra, đôi mắt y nhìn anh càng trở nên sâu thẳm, nóng rực đầy tò mò.
Duy Tạp Tư ôm lấy Ôn Phong, ngăn đi tầm mắt nóng rực của Khải Địch Nhĩ, sau đó hắn đứng dậy, lướt qua dị thú màu lam, bờ ngực chấn động phát ra âm thanh trầm thấp.
Những dị thú khác nhanh chóng đáp lại sự kêu gọi của Duy Tạp Tư, dùng tốc độ cực nhanh lao về phía rừng cây, sau đó vung móng vuốt sắc nhọn lên, những gốc cây cao lớn nhanh chóng đổ xuống ầm ầm.
Mấy chục phút qua đi, cả một rừng cây rậm rạp đã bị chặt sạch, đất trơ trọi. Ôn Phong nhìn cảnh tượng trước mắt, không ngừng thán phục tốc độ, hiệu suất làm việc cao siêu của dị thú.Để giảm bớt thời gian, dị thú đưa những cây gỗ có đường kính tương tự ghép với nhau, thây cây bị đục thủng, dùng dây leo xuyên qua, buộc chặt lấy, tao thành mảng bè lớn.
Nhiệt độ ngày càng tăng nhanh, lửa cháy lan đến gần bờ cát, khói gay mũi làm Ôn Phong cảm thấy rất khó chịu, tấm lưng đơn bạc chôn trong lòng Duy Tạp Tư rung lên, anh kịch liệt ho khan.
Duy Tạp Tư vẫn đứng ôm Ôn Phong, không hề gia nhập đội ngũ làm bè, nhưng khi những bè gỗ đã làm được kha khá, hắn liền tự ý chọn ra một chiếc bè chắc chắn nhất đá xuống nước, sau đó nhảy lên đầu tiên.
Những dị thú khác không hề có chút dị nghị nào, như thể đây là đặc quyền mà Duy Tạp Tư có được. Sau khi đặt Ôn Phong cùng với những thức ăn cần thiết lên trên mặt bè gỗ, Duy Tạp Tư vững vàng đứng trên đó. Những dị thú khác cũng dần dần chuyển lên trên mặt bè.
Núi lửa vẫn rung động không ngừng, làm cho mặt biển không hề yên tĩnh, mấy chục chiếc bè lớn vẫn còn dính cành lá xanh trôi nổi trên mặt biển nhấp nhô.
Những dị thú ngồi xuống, móng vuốt chặt chẽ ghim vào thân gỗ, vì chúng chưa bao giờ trải qua tình cảnh tương tự, dưới thân chỉ là bè gỗ yếu ớt, mà xung quanh thì là nước biển vô tận.
Thân thể Duy Tạp Tư cũng cứng ngắc, nhấc một tay, thu gọn móng vuốt sắc nhọn lại, sau đó đưa ra trước, chắn cuồng phong thổi tới cho sinh vật suy yếu trong lòng. Hắn cũng chậm rãi xoay người trên bè gỗ, dùng lưng chắn đi gió biến ẩm ướt làm cho Ôn Phong cảm thấy khó chịu.
Sợi tóc màu đen bị gió thổi trượt trên làn da hắn, cảm giác tê dại thoái mái, làm cho thân thể cứng ngắc vì sợ nước biển của Duy Tạp Tư hơi thả lỏng một chút.
Ôn Phong chầm chậm thò đầu ra một chút, mở miệng thở dài một hơi, anh phát hiện lúc này, cho dù chỉ là một chút gió lạnh nhẹ thổi qua, anh đã cảm thấy đầu óc quay cuồng khó chịu vô cùng.
Anh thực sự không khác gì một phế nhân.
Ngơ ngác nhìn về phía rừng cây ngập trong ánh lửa đỏ kia, ngoài cảm giác vui sướng vì có thể sống sót, Ôn Phong còn cảm thấy bi phẫn xúc động đến mức muốn khóc.
Duy Tạp Tư mẫn cảm nhận thấy cảm xúc của Ôn Phong không tốt, vì vậy hắn liền chọn một quả cây to tròn, phần vỏ cứng bên ngoài bị đục thủng một lỗ, để lộ ra nước quả màu trắng sữa bên trong đưa cho Ôn Phong.
Ôn Phong chép miệng một chút, nhận lấy quả cây kia, chầm chậm uống, đôi mắt đen u trầm vẫn nhìn chăm chú vào bờ biển càng ngày càng xa kia. Anh tận lực không chú ý đến sự khác thường trong bụng mình, cũng không thèm nghĩ đến những chuyện vô cùng có khả năng đã xảy ra, nhưng mắt thường vẫn chưa thể nhận ra này.
Khi Ôn Phong vẫn còn đang bồi hồi với những suy nghĩ rắm rối của bản thân, thì trên bờ cát, những gốc cây trơ trọi bùng cháy, nham thạch nóng bỏng chầm chậm chảy qua, lan tràn ra bờ cát vàng, chạm vào nước biển phát ra âm thanh xèo xèo, nước biển sôi lên, hơi nước trắng bốc lên cuồn cuộn.
Đôi mắt của Ôn Phong càng ngày càng mông lung, không biết nguyên nhân là do hơi nước cuồn cuộn kia, hay là do gió mạnh ở xung quanh, anh cố gắng chớp chớp mí mắt nặng trịch…
Cánh tay của anh vô lực mà rơi xuống, quả cây trong tay anh lăn trên mặt bè gỗ, nước quả màu trắng sữa bị nghiêng, chảy ra lên láng, nhanh chóng ngấm xuống những kẽ hở gỗ ở bên dưới. Chiếc cổ dài mềm mại của Ôn Phong đổ oặt sang một bên, để lổ ra yết hầu yếu ớt. Ôn Phong mất đi ý thức.
Duy Tạp Tư vươn tay, nâng chiếc đầu vô lực của Ôn Phong vào trong ngực mình, đôi mắt thú mệt mỏi tràn đầy tơ máu mở to, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Ôn Phong. Hắn cong ngón tay lại, cất móng vuốt đi, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú nhu hoà Ôn Phong, từ chiếc mũi cao, đến đôi mắt có hàng lông mi dài, đến đôi môi mỏng tái nhợt, khuôn mặt thú vẫn lạnh lùng vô cảm, nhưng thân thể của hắn lại không thể ngừng run rẩy được.
Tình trạng hiện giờ phải rời khỏi bộ lạc, không có những cây thuốc kia nuôi dưỡng, thân thể của Ôn Phong sẽ nhanh chóng suy yếu, cứ theo tốc độ như thế này, thì sinh vật mềm mại ấm áp trong lòng hắn, sẽ không thể sống nổi qua một tháng…
Tay thú hạ xuống, đặt lên phần bụng đã càng ngày càng tròn trịa của Ôn Phong, đầu ngón tay với móng vuốt sắc bén giương ra, đáy mắt của Duy Tạp Tư càng trở nên u ám, hắn gần như điên cuồng nghĩ, muốn lôi ấu thú còn chưa thành hình đang không ngừng cướp đoạt sinh lực của Ôn Phong ra ngoài…
Ôn Phong ngất xỉu, phần da bụng trắng nõn yếu ớt bị móng vuốt sắc nhọn của Duy Tạp Tư đâm một chút, có chút máu đỏ rỉ ra…
Nước biển bốc hơi thổi đến, còn mang theo chút muối mặn, phủ dần lên cơ thể căng cứng của Duy Tạp Tư. Cảm giác lạnh lẽo làm tâm trí của hắn phục hồi, Duy Tạp Tư vội vàng thu tay lại, trong lòng không ngừng rung động, giống như đang sợ hãi với ý nghĩ điên cuồng vừa rồi của bản thân.
Yết hầu hắn trượt lên xuống, hai bờ môi mím chặt lại, hắn đột nhiên rất muốn hét lớn một tiếng, để xả ra tất cả sự phẫn uất trong lòng… Nhưng cuối cùng, hắn vẫn kìm lại, vì hắn không muốn quấy nhiễu sự nghỉ ngơi của sinh vật trong lòng.
Biển nhấp nhô không ngừng, sóng từng cơn từng cơn cuồn cuộn rất cao, những chiếc bè gỗ có nguy cơ phân tán với nhau. Dị thú hét to một tiếng, dùng đuôi dài mạnh khoẻ của mình quấn lấy những dị thú khác. Đuôi cùng cơ thể quấn quanh, sức mạnh cường hãn của dị thú lúc này giúp cho những chiếc bè không bị đánh tan, ghép chặt lại với nhau, cùng chầm chậm trôi nổi trên mặt biển rộng.
—
Trên bầu trời, mây đen vần vũ, mưa to giàn dụa, cuồng phong mãnh liệt gào thét, sóng mạnh đến mức làm cho những dị thú sợ run, chúng chỉ có thể nằm úp sấp xuống mặt bè, ý đồ ôm chặt lấy những cây gỗ đã có dấu hiệu bị tuột ra.
Lại một cơn sóng cao nữa ập đến, một chiếc bè bị sóng đánh vào tan tành. Những dị thú bị hất xuống biển chỉ có thể cố hết sức hoạt động cơ thể, bơi đến những chiếc bè gỗ gần đấy, còn những di thú trên bè thì cho đuôi xuống nước, cố gắng cứu giúp những tộc nhân khác.
Bầu trời đen kịt, mây đen bao phủ, mặt biển cuồn cuộn, những chiếc bè gỗ bị đánh tan nát, sấm chớp không ngừng vang lên, thực sự hỗn loạn vô cùng….
[Hết quyển 2. ;__;~~~
Quyển ba: Hải đảo thượng đích dựng dục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất