Chương 1: Có một thì có hai
"Rầm…"
Một tiếng cửa đập mạnh truyền đến từ hành lang tầng bốn, Tiêu Mộ Tuế đeo balo trên vai giật mình dừng lại một lát mới tiếp tục đi lên.
Cậu chuyển đến đây vào cuối tháng sáu rồi trực tiếp thuê một căn gác xép trên tầng cao nhất, kèm theo một "khu vườn nhỏ trên không". Có lẽ chủ nhà cũ là một cô gái nên đã để lại rất nhiều chậu hoa trong khu vườn nhỏ trên không, còn để lại một chậu bạc hà cho cậu. Tiếc là Tiêu Mộ Tuế không có kinh nghiệm chăm hoa, chậu bạc hà kia có thể đã khô héo khi bị phơi dưới cái nắng gắt này rồi.
Chủ nhà cũ đã mang đi rất nhiều đồ dùng trong nhà và đồ điện gia dụng nhỏ, bao gồm cả điều hòa không khí. Đêm đầu tiên Tiêu Mộ Tuế chuyển đến, trời nóng đến mức cậu bị say nắng. Ngày hôm sau, sau khi uống hai bát súp đậu xanh cậu đã đi đến trung tâm mua sắm để mua hai cái điều hòa không khí, một cái đặt trong phòng ngủ chính ở tầng trên và một cái đặt trong phòng khách ở tầng dưới. Sau đó cậu còn mua rất nhiều thứ, chẳng hạn như tủ lạnh, ghế sofa, máy rửa chén, nồi cơm điện,...
Ngoại trừ giường, bàn, tủ quần áo, máy hút mùi thì hầu hết các loại ghế đều phải được mua lại, nhưng Tiêu Mộ Tuế rất thích cảm giác tự trang trí nhà này, thú vị hơn so với căn nhà ban đầu.
Tuy khu phố nhỏ này củ nát không thể tả nhưng lại có vị trí rất tốt, rất gần trường cấp ba của Tiêu Mộ Tuế, đi đường lớn chỉ cần hai mươi phút, đi hẻm nhỏ thì có thể rút ngắn một nửa thời gian. Chỉ là trong hẻm nhỏ rất bẩn cũng rất hôi thối, mùa hè lại nóng, Tiêu Mộ Tuế cực kỳ thích sạch sẽ cho nên cậu không muốn đi hẻm nhỏ, ngày thường đều đi bằng đường lớn.
Khu phố nhỏ nằm khuất sau các tòa nhà cao tầng san sát nhau. Bên ngoài thì sạch sẽ, ai biết được phía sau đó ẩn nấp bao nhiêu dơ bẩn.
Nói về tòa nhà mà Tiêu Mộ Tuế ở, cậu ở tầng bảy vừa vặn là tầng lầu không cần xây thang máy, cách âm nhà không được tốt lắm, mà phần lớn người sống ở đây đều là một gia đình. Trời lờ mờ sáng đã bắt đầu có động tĩnh, có hai căn nhà có quan hệ rất tệ, có thể nghe được tiếng hai thím mở cửa mắng chửi nhau đều đặn mỗi ngày, thỉnh thoảng còn xen kẽ vài tiếng đàn ông chửi thề.
Ngoài ra còn có một hoặc hai gia đình có trẻ sơ sinh, cứ đến nửa đêm luôn có thể nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, sau đó có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành đứa bé. Hoặc là tiếng hai vợ chồng trẻ cãi nhau, mà sau khi cãi nhau thường chỉ có hai kết quả, một người khóc một người im lặng, hoặc cả hai đều im lặng để xem ai không thể chịu đựng được mà đến dỗ đứa bé đang khóc đến mức suýt tắt thở.
Đương nhiên cũng có vài người có vẻ dễ gần, có hai cặp vợ chồng già sống ở tầng một và tầng hai. Lúc Tiêu Mộ Tuế đi vứt rác ở bãi rác thì thỉnh thoảng sẽ gặp bọn họ, bọn họ đều dùng tiếng địa phương sâu sắc nói chuyện với Tiêu Mộ Tuế. Có đôi khi hỏi thăm cậu "Cháu ăn cơm chưa?", có khi thì hỏi cậu "Hôm nay cháu không làm việc sao?", những lúc như vậy Tiêu Mộ Tuế đều thường chọn cách gật đầu để đáp lại "Mọi người đều nói đúng.", sau đó nhìn bọn họ quanh quẩn ở bãi rác để nhặt một ít bìa cứng và chai nhựa. Những đồ dùng ở trong nhà mà Tiêu Mộ Tuế đặt mua gần đây đều có rất nhiều tấm xốp và bìa cứng, vì thế khi gặp những người già này cậu sẽ trực tiếp cho bọn họ. Sau này bọn họ mới có thể phát hiện Tiêu Mộ Tuế nghe không hiểu tiếng địa phương, nên chuyển sang nói tiếng phổ thông mà họ không quá lưu loát để nói với cậu hai tiếng "Cảm ơn", nhưng Tiêu Mộ Tuế vẫn gật đầu đáp lại.
Tiêu Mộ Tuế sợ nhất là tầng bốn, bên trong có một gia đình hình như có một người đàn ông nghiện rượu. Mỗi ngày không phải uống say khướt và nằm ở các góc kỳ quái trong khu phố nhỏ rồi chờ con trai ông ta kéo về nhà, thì cũng là thỉnh thoảng đánh bài thua quá nhiều, không có tiền uống rượu nên đành lôi con trai ông ta ra đánh để trút giận. Có mấy lần Tiêu Mộ Tuế đã nghe thấy tiếng tên nghiện rượu này dùng sức đóng cửa. Lúc đầu cậu còn tưởng là cửa không tốt, phải dùng sức như vậy mới có thể đóng lại, nhưng sau khi ở đây hai tháng thì đại khái tìm hiểu ra được, lúc dùng sức đóng cửa chính là muốn đánh người.
Tiêu Mộ Tuế gặp qua con trai của tên nghiện rượu này hai lần, vai rộng chân dài, làn da hơi đen, đầu tóc cắt lộn xộn, làn da trần trụi thường có dán băng gạc hoặc miếng dán vết thương. Lần thứ hai Tiêu Mộ Tuế nhìn thấy anh là lúc anh mặc đồng phục trường trung học số một An Thành, đó là trường cấp ba công lập tốt nhất. Tiêu Mộ Tuế không hiểu tại sao tên nghiện rượu này lại đánh con trai học tập tốt như vậy, cậu nghe bạn học nói qua, chỉ có trẻ con học kém mới bị ba mẹ đánh, có lẽ tư duy của tên nghiện rượu này không thể hiểu được.
Cửa nhà Tiêu Mộ Tuế cũng không tốt, phải dùng sức nâng lên một chút mới có thể khóa lại. Sau đó cậu dứt khoát thay một cánh cửa, còn đổi khóa mật mã. Người sửa chữa cửa nói với cậu là còn các vấn đề lặt vặt khác, ám chỉ phải thêm cho anh ta hai trăm tệ thì sẽ giải quyết vấn đề cho cậu một cách hoàn hảo. Tiêu Mộ Tuế nhanh chóng đưa tiền, để cho anh ta giải quyết chuyện này.
Hôm nay lại nghe thấy tiếng đóng cửa mạnh như vậy, xem ra cậu học sinh cấp ba học giỏi kia lại bị đánh. Tiêu Mộ Tuế vừa đi vừa nghĩ như vậy cuối cùng cũng đi tới cửa nhà. Tầng trên cùng chỉ có một mình nhà cậu, cậu ấn mở cửa, nơi lối vào lập tức sáng đèn. Đây là một cái đèn điều khiển bằng âm thanh do chủ nhà cũ để lại, cũng không tệ lắm cho nên Tiêu Mộ Tuế không tháo dỡ.
Cậu mua một phần mì xào từ một quán cơm nhỏ ở tầng dưới, hai cái đùi gà và một bát canh đậu xanh. Trong nhà bếp đã mua rất nhiều thứ, tất cả đều hoàn toàn mới, nhưng cậu thực sự không thể nấu ăn. Cậu đành phải đi tìm một chút, xung quanh đều là quán cơm nhỏ, món ăn không những nhiều dầu mà hương vị của mười quán như một, cậu ăn đến phát ngán.
“Rầm rầm rầm…"
Một tiếng sấm sét kèm theo hai tia chớp xuất hiện phía trước cửa sổ. Tiêu Mộ Tuế vừa mới ăn xong bữa tối, cậu ăn hơn phân nửa phần mỳ, lại uống hết bát canh đậu xanh. Vừa mới lấy một chùm nho từ tủ lạnh, cậu nhìn bên ngoài nghĩ thầm có thể xuất hiện thêm mấy tia chớp nữa hay không. Sau đó cậu bưng đĩa đựng nho lên và đi tới trước cửa sổ, nhìn xung quanh vài lần thì nhìn thấy có một người ngồi ở bồn hoa dưới lầu.
Đèn đường ở tòa nhà cậu ở bị hỏng, đèn đường ở tòa đối diện thì nhấp nháy. Từ tầng bảy nhìn xuống cũng không nhìn ra cái gì. Tiêu Mộ Tuế xoay người bỏ nho ăn không hết vào tủ lạnh ở nhà bếp, rồi vứt hạt nho, vỏ nho và mì xào ăn không xong vào thùng rác. Sau đó là một tiếng sấm rất mạnh bổ vào tai cậu.
Sống ở nơi cần phải leo lầu, lúc đầu Tiêu Mộ Tuế còn nguyện ý chạy tới chạy lui, bởi vì trải nghiệm lần đầu tiên tự mua một căn nhà thật sự mới lạ. Sau này thì thật sự quá nóng nên chẳng muốn xuống lầu. Nếu lấy lý do buộc phải ra ngoài thì là đi mua thức ăn hay mua đồ nội thất hoặc đồ điện gia dụng mới, còn không là đi vứt rác, bây giờ cậu cần phải đi vứt rác.
Đêm mùa hè dễ dàng sinh muỗi, vốn dĩ nhà bếp rất sạch sẽ đến mức không có một con muỗi. Đáng tiếc Tiêu Mộ Tuế không biết và không kịp thời xử lý vỏ trái cây tươi nên sau một đêm đã xuất hiện các loại côn trùng bay nhỏ màu đen. Cậu chỉ lười biếng một lần mà đã rút ra được bài học xương máu... Đến bây giờ không dám tiếp tục để lại rác vỏ trái cây tươi qua đêm ở nhà nữa.
Cậu cầm theo túi rác và lấy một chiếc ô gấp từ cửa ra vào. Thời tiết hôm nay khó chịu, chắc là sẽ có mưa giông.
Quả nhiên dưới lầu có một người ngồi, trong đêm tối không thấy rõ là ai. Tiêu Mộ Tuế cũng không phải loại người sẽ chủ động chào hỏi cho nên cẩn thận xách túi rác đi đến bãi rác phía xa. Lúc Tiêu Mộ Tuế đi trời còn chưa bắt đầu mưa, chỉ có vài tiếng sấm "ầm ầm ầm", nhưng đến lúc trở về đã có vài hạt mưa to như hạt đậu đập vào mu bàn tay cậu. Cậu chạy vài bước vào trong hành lang, người phía sau vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì. Cậu cân nhắc nhiều lần rồi siết chặt chiếc ô gấp trong tay, đi thêm vài bước về phía hành lang rồi lại quay người nhìn người ngồi trong mưa kia.
Anh giống như một ngọn núi im lặng trong bóng tối, sừng sững nhưng bất động.
Tiêu Mộ Tuế cúi đầu tiếp tục đi lên, trong đầu thầm đọc số tầng. Lúc đi đến tầng bốn, cậu đột nhiên xoay người chạy xuống dưới lầu. Đèn trong hành lang là đèn điều khiển bằng âm thanh, bởi vì cậu chạy quá nhanh, giày thể thao cọ xát trên mặt sàn cũ kỹ nên phát ra âm thanh rất lớn. Sau khi đèn tầng ba sáng lên, đèn tầng hai cũng sáng lên theo.
Tiêu Mộ Tuế chạy thẳng một hơi xuống dưới lầu, nhìn thấy người kia vẫn còn ngồi thì bất chấp đi qua và nhét ô gấp vào người anh rồi lại xoay người chạy về nhà.
Sau khi về đến nhà, cả người Tiêu Mộ Tuế ướt đẫm mồ hôi vì chạy. Cậu dựa lưng vào cánh cửa mới mua và không ngừng thở dốc, rõ ràng người kia không đuổi theo, chỉ là cậu không muốn dừng bước, cũng không muốn nghĩ xem người kia có phải là học sinh cấp ba bị đánh ở tầng bốn hay không. Cho dù là đúng hay không cậu đều hy vọng chiếc ô đó có thể che chắn cho anh một chút mưa gió.
Sau khi bình tĩnh lại, Tiêu Mộ Tuế cởi giày thể thao, cởi áo tay ngắn và lau mồ hôi trên trán mình. Cậu vừa đi vừa cởi hết đồ, lúc đi đến phòng tắm, trên người cậu chỉ còn lại quần lót và vớ, cậu đóng cửa phòng tắm lại và bắt đầu tắm.
Sau khi đi ra ngoài, quả nhiên ngoài trời có mưa và sấm chớp, Tiêu Mộ Tuế lau tóc và đi tới trước cửa sổ, cậu nương theo ánh đèn đường nhấp nháy của tòa nhà bên cạnh thì thấy hình như người kia rời đi rồi, lúc này Tiêu Mộ Tuế mới yên tâm.
Cậu bật điều hòa không khí trong phòng khách rồi đi lấy nho trong tủ lạnh ra tiếp tục ăn. Đợt này mua nho không ngon lắm, vỏ rất chát. Tiêu Mộ Tuế cảm thấy lúc lột vỏ ngón tay sẽ bị dính nước nho nên có chút cảm giác dính dính kỳ lạ. Dù gì cũng phải ăn hết càng sớm càng tốt nên cậu chọn thêm hai, ba quả để ăn, trong lòng lại tính toán đến việc ngày mai đi siêu thị lớn mua nho cửa thương hiệu mình thích ăn.
Xem xong một tập anime mới cập nhật, Tiêu Mộ Tuế đi rửa tay rồi đóng cửa phòng khách lại. Cậu kéo một cái chăn lông từ bên cạnh đắp lên người mình, vốn dĩ trên ghế sofa có một cái gối, là cái gối mấy ngày trước cậu để ở đây. Ghế sofa này rất rộng rãi, da cũng rất mềm mại, bỏ ra ba mươi ngàn nhân dân tệ để mua phiên bản cấp thấp trong nhà, cũng may cậu có thể sửa lại và cũng có thể ngủ trên đó. Cậu đổi video thành phim tài liệu độ bão hòa thấp, xem một lúc thì mí mắt bắt đầu đánh nhau, phối hợp với âm thanh trầm thấp trong phim tài liệu khiến cậu ngủ thiếp đi.
Những giấc mơ gần đây không đẹp lắm, tất cả đều là cảnh cậu từ trường tiểu học về nhà…
Năm Tiêu Mộ Tuế học lớp sáu, vì để tổ chức sinh nhật sớm cho mẹ cậu đã cúp hai tiết học và chạy về nhà, dự định sẽ trang trí phòng khách trong nhà một chút. Khi cậu vội vã chạy về nhà thì nghe thấy một âm thanh lạ trong phòng ngủ của bảo mẫu. Dường như cánh cửa không đóng kỹ, có thể là do gió thổi, gió cuối mùa thu thường rất hiu quạnh, xâm nhập ở mọi nơi giống như gió mùa đông.
Cậu rón rén đi qua muốn đóng cửa lại cho bảo mẫu, sau đó lại nhìn thấy cảnh mà cả đời này cậu không thể quên. Ba cậu quay lưng lại với cậu, nửa người trên vẫn mặc bộ vest mà buổi sáng cậu đã nhìn thấy, quần tây ở nửa người dưới cũng còn nguyên vẹn, chỉ là ông ta đang ôm một cô bảo mẫu ở cùng tư thế nhưng cô ta không mặc quần áo.
Dựa theo tư thế mà họ đang đang làm, mùi hương trong không khí rất hôi thối và khó chịu, bảo mẫu phát ra một vài âm thanh ngượng ngùng…
Lúc ba thay đổi tư thế thì phát hiện ra Tiêu Mộ Tuế bị dọa sợ đang trốn ở cửa, sắc mặt cậu trắng bệch, ông ta vội vàng kéo khóa quần lên rồi quấn chăn cho người phụ nữ kia. Rồi ông ta kéo Tiêu Mộ Tuế đi vào phòng bếp bên cạnh.
Người đàn ông có một khuôn mặt rất đẹp trai mang theo lời xin lỗi chân thành, suýt nữa thì khóc lóc kể lể: "Tiểu Tuế, ba sai rồi."
"..." Trường học mà Tiêu Mộ Tuất theo học là trường tư thục đắt nhất, một lớp chỉ có hai mươi học sinh. Tất cả học sinh đều có điều kiện gia đình và bầu không khí gia đình giống nhau, chỉ có một, hai học sinh là gia đình có ba mẹ đơn thân. Đương nhiên Tiêu Mộ Tuế biết ba mình vừa mới làm cái gì, đây là ngoại tình, ông ta không chung thủy với mẹ. Nhưng cậu cũng rất sợ nếu nói chuyện này cho mẹ biết, theo tính tình nói một không hai của mẹ, cậu có thể lập tức mất đi một người ba. Cậu không biết một gia đình ba mẹ đơn thân là như thế nào, chỉ là nhìn đứa trẻ trong gia đình ba mẹ đơn thân ở trong lớp luôn rất đáng thương. Trong trường có rất nhiều hoạt động cho ba mẹ và con cái, nhưng ba hoặc mẹ của chúng sẽ không tham gia, thường là để cho ông bà làm giúp.
Người đàn ông này nói rất nhiều với Tiêu Mộ Tuế, hơn nữa còn nhiều lần cam đoan sau này sẽ không có chuyện như vậy, vừa rồi là ông ta bị bảo mẫu quyến rũ, ông ta sẽ lập tức sa thải bảo mẫu kia.
Tiêu Mộ Tuế trong giấc mơ cũng giống như năm đó, chỉ hỏi ba mình một câu "Ba thề đi, sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy nữa", sau đó ba cậu đã thề với cậu. Trái tim của Tiêu Mộ Tuế rất yếu đuối, khi nhớ tới nguyện vọng hay lời thề ba nói với mình trước kia cậu đều chiều theo ý ông ta. Có thể cho người cha đã phạm sai lầm kia một cơ hội, vì thế cậu tạm thời tin tưởng ba mình, chính cậu cũng giữ lời hứa luôn giấu chuyện này ở đáy lòng.
Nhưng người đàn ông này ăn cắp quen tay, có một sẽ có hai, chỉ là ông ta che giấu rất tốt. Cho đến khi kỳ nghỉ đông năm học đầu tiên của trường cấp hai, Tiêu Mộ Tuế trở về biệt thự từ nhà ông ngoại ở nước M thì phát hiện ra sự bất thường trong nhà.
Mẹ cậu mặc một bộ sườn xám xinh đẹp, đập vỡ một cặp vòng ngọc bích mà ba cậu đã tặng cho bà như một vật đính ước. Cuối cùng bà đã biết và bà cũng biết rằng Tiêu Mộ Tuế đã giúp ba cậu gạt bà.
Tiêu Mộ Tuế không thể biện minh điều gì, cậu chỉ là tái mặt muốn đến kéo tay mẹ, muốn nói với bà về tình huống lúc trước. Nhưng cậu bị mẹ đẩy ra đụng vào bàn trà khiến sau gáy rách một vết thương, mẹ cậu lại vội vàng hoảng hốt đưa cậu đến bệnh viện.
Giấc mơ cuối cùng là không biết người tình nào của ba lái xe đâm chết mẹ cậu. Người tình đó vào tù, mà ba lại đưa hai cô con gái vào nhà, từ đó Tiêu Mộ Tuế rời khỏi biệt thự kia và chuyển ra ngoài.
“Ầm ầm ầm ——”
Tiêu Mộ Tuế thở gấp tỉnh lại, cậu đưa tay sờ gáy, cậu luôn cho rằng còn vết máu nhơm nhớp dính sau gáy, nhưng ngay bây giờ chỉ có mồ hôi của cậu. Phòng khách rất nhỏ, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của chính cậu. Tiêu Mộ Tuế dùng bàn tay lau đi mồ hôi của mình, cả người cậu đều là mồ hôi lạnh, dù sao thế nào cũng không ngủ được nên cậu lại đứng lên đi tắm rửa.
Một tiếng cửa đập mạnh truyền đến từ hành lang tầng bốn, Tiêu Mộ Tuế đeo balo trên vai giật mình dừng lại một lát mới tiếp tục đi lên.
Cậu chuyển đến đây vào cuối tháng sáu rồi trực tiếp thuê một căn gác xép trên tầng cao nhất, kèm theo một "khu vườn nhỏ trên không". Có lẽ chủ nhà cũ là một cô gái nên đã để lại rất nhiều chậu hoa trong khu vườn nhỏ trên không, còn để lại một chậu bạc hà cho cậu. Tiếc là Tiêu Mộ Tuế không có kinh nghiệm chăm hoa, chậu bạc hà kia có thể đã khô héo khi bị phơi dưới cái nắng gắt này rồi.
Chủ nhà cũ đã mang đi rất nhiều đồ dùng trong nhà và đồ điện gia dụng nhỏ, bao gồm cả điều hòa không khí. Đêm đầu tiên Tiêu Mộ Tuế chuyển đến, trời nóng đến mức cậu bị say nắng. Ngày hôm sau, sau khi uống hai bát súp đậu xanh cậu đã đi đến trung tâm mua sắm để mua hai cái điều hòa không khí, một cái đặt trong phòng ngủ chính ở tầng trên và một cái đặt trong phòng khách ở tầng dưới. Sau đó cậu còn mua rất nhiều thứ, chẳng hạn như tủ lạnh, ghế sofa, máy rửa chén, nồi cơm điện,...
Ngoại trừ giường, bàn, tủ quần áo, máy hút mùi thì hầu hết các loại ghế đều phải được mua lại, nhưng Tiêu Mộ Tuế rất thích cảm giác tự trang trí nhà này, thú vị hơn so với căn nhà ban đầu.
Tuy khu phố nhỏ này củ nát không thể tả nhưng lại có vị trí rất tốt, rất gần trường cấp ba của Tiêu Mộ Tuế, đi đường lớn chỉ cần hai mươi phút, đi hẻm nhỏ thì có thể rút ngắn một nửa thời gian. Chỉ là trong hẻm nhỏ rất bẩn cũng rất hôi thối, mùa hè lại nóng, Tiêu Mộ Tuế cực kỳ thích sạch sẽ cho nên cậu không muốn đi hẻm nhỏ, ngày thường đều đi bằng đường lớn.
Khu phố nhỏ nằm khuất sau các tòa nhà cao tầng san sát nhau. Bên ngoài thì sạch sẽ, ai biết được phía sau đó ẩn nấp bao nhiêu dơ bẩn.
Nói về tòa nhà mà Tiêu Mộ Tuế ở, cậu ở tầng bảy vừa vặn là tầng lầu không cần xây thang máy, cách âm nhà không được tốt lắm, mà phần lớn người sống ở đây đều là một gia đình. Trời lờ mờ sáng đã bắt đầu có động tĩnh, có hai căn nhà có quan hệ rất tệ, có thể nghe được tiếng hai thím mở cửa mắng chửi nhau đều đặn mỗi ngày, thỉnh thoảng còn xen kẽ vài tiếng đàn ông chửi thề.
Ngoài ra còn có một hoặc hai gia đình có trẻ sơ sinh, cứ đến nửa đêm luôn có thể nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, sau đó có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành đứa bé. Hoặc là tiếng hai vợ chồng trẻ cãi nhau, mà sau khi cãi nhau thường chỉ có hai kết quả, một người khóc một người im lặng, hoặc cả hai đều im lặng để xem ai không thể chịu đựng được mà đến dỗ đứa bé đang khóc đến mức suýt tắt thở.
Đương nhiên cũng có vài người có vẻ dễ gần, có hai cặp vợ chồng già sống ở tầng một và tầng hai. Lúc Tiêu Mộ Tuế đi vứt rác ở bãi rác thì thỉnh thoảng sẽ gặp bọn họ, bọn họ đều dùng tiếng địa phương sâu sắc nói chuyện với Tiêu Mộ Tuế. Có đôi khi hỏi thăm cậu "Cháu ăn cơm chưa?", có khi thì hỏi cậu "Hôm nay cháu không làm việc sao?", những lúc như vậy Tiêu Mộ Tuế đều thường chọn cách gật đầu để đáp lại "Mọi người đều nói đúng.", sau đó nhìn bọn họ quanh quẩn ở bãi rác để nhặt một ít bìa cứng và chai nhựa. Những đồ dùng ở trong nhà mà Tiêu Mộ Tuế đặt mua gần đây đều có rất nhiều tấm xốp và bìa cứng, vì thế khi gặp những người già này cậu sẽ trực tiếp cho bọn họ. Sau này bọn họ mới có thể phát hiện Tiêu Mộ Tuế nghe không hiểu tiếng địa phương, nên chuyển sang nói tiếng phổ thông mà họ không quá lưu loát để nói với cậu hai tiếng "Cảm ơn", nhưng Tiêu Mộ Tuế vẫn gật đầu đáp lại.
Tiêu Mộ Tuế sợ nhất là tầng bốn, bên trong có một gia đình hình như có một người đàn ông nghiện rượu. Mỗi ngày không phải uống say khướt và nằm ở các góc kỳ quái trong khu phố nhỏ rồi chờ con trai ông ta kéo về nhà, thì cũng là thỉnh thoảng đánh bài thua quá nhiều, không có tiền uống rượu nên đành lôi con trai ông ta ra đánh để trút giận. Có mấy lần Tiêu Mộ Tuế đã nghe thấy tiếng tên nghiện rượu này dùng sức đóng cửa. Lúc đầu cậu còn tưởng là cửa không tốt, phải dùng sức như vậy mới có thể đóng lại, nhưng sau khi ở đây hai tháng thì đại khái tìm hiểu ra được, lúc dùng sức đóng cửa chính là muốn đánh người.
Tiêu Mộ Tuế gặp qua con trai của tên nghiện rượu này hai lần, vai rộng chân dài, làn da hơi đen, đầu tóc cắt lộn xộn, làn da trần trụi thường có dán băng gạc hoặc miếng dán vết thương. Lần thứ hai Tiêu Mộ Tuế nhìn thấy anh là lúc anh mặc đồng phục trường trung học số một An Thành, đó là trường cấp ba công lập tốt nhất. Tiêu Mộ Tuế không hiểu tại sao tên nghiện rượu này lại đánh con trai học tập tốt như vậy, cậu nghe bạn học nói qua, chỉ có trẻ con học kém mới bị ba mẹ đánh, có lẽ tư duy của tên nghiện rượu này không thể hiểu được.
Cửa nhà Tiêu Mộ Tuế cũng không tốt, phải dùng sức nâng lên một chút mới có thể khóa lại. Sau đó cậu dứt khoát thay một cánh cửa, còn đổi khóa mật mã. Người sửa chữa cửa nói với cậu là còn các vấn đề lặt vặt khác, ám chỉ phải thêm cho anh ta hai trăm tệ thì sẽ giải quyết vấn đề cho cậu một cách hoàn hảo. Tiêu Mộ Tuế nhanh chóng đưa tiền, để cho anh ta giải quyết chuyện này.
Hôm nay lại nghe thấy tiếng đóng cửa mạnh như vậy, xem ra cậu học sinh cấp ba học giỏi kia lại bị đánh. Tiêu Mộ Tuế vừa đi vừa nghĩ như vậy cuối cùng cũng đi tới cửa nhà. Tầng trên cùng chỉ có một mình nhà cậu, cậu ấn mở cửa, nơi lối vào lập tức sáng đèn. Đây là một cái đèn điều khiển bằng âm thanh do chủ nhà cũ để lại, cũng không tệ lắm cho nên Tiêu Mộ Tuế không tháo dỡ.
Cậu mua một phần mì xào từ một quán cơm nhỏ ở tầng dưới, hai cái đùi gà và một bát canh đậu xanh. Trong nhà bếp đã mua rất nhiều thứ, tất cả đều hoàn toàn mới, nhưng cậu thực sự không thể nấu ăn. Cậu đành phải đi tìm một chút, xung quanh đều là quán cơm nhỏ, món ăn không những nhiều dầu mà hương vị của mười quán như một, cậu ăn đến phát ngán.
“Rầm rầm rầm…"
Một tiếng sấm sét kèm theo hai tia chớp xuất hiện phía trước cửa sổ. Tiêu Mộ Tuế vừa mới ăn xong bữa tối, cậu ăn hơn phân nửa phần mỳ, lại uống hết bát canh đậu xanh. Vừa mới lấy một chùm nho từ tủ lạnh, cậu nhìn bên ngoài nghĩ thầm có thể xuất hiện thêm mấy tia chớp nữa hay không. Sau đó cậu bưng đĩa đựng nho lên và đi tới trước cửa sổ, nhìn xung quanh vài lần thì nhìn thấy có một người ngồi ở bồn hoa dưới lầu.
Đèn đường ở tòa nhà cậu ở bị hỏng, đèn đường ở tòa đối diện thì nhấp nháy. Từ tầng bảy nhìn xuống cũng không nhìn ra cái gì. Tiêu Mộ Tuế xoay người bỏ nho ăn không hết vào tủ lạnh ở nhà bếp, rồi vứt hạt nho, vỏ nho và mì xào ăn không xong vào thùng rác. Sau đó là một tiếng sấm rất mạnh bổ vào tai cậu.
Sống ở nơi cần phải leo lầu, lúc đầu Tiêu Mộ Tuế còn nguyện ý chạy tới chạy lui, bởi vì trải nghiệm lần đầu tiên tự mua một căn nhà thật sự mới lạ. Sau này thì thật sự quá nóng nên chẳng muốn xuống lầu. Nếu lấy lý do buộc phải ra ngoài thì là đi mua thức ăn hay mua đồ nội thất hoặc đồ điện gia dụng mới, còn không là đi vứt rác, bây giờ cậu cần phải đi vứt rác.
Đêm mùa hè dễ dàng sinh muỗi, vốn dĩ nhà bếp rất sạch sẽ đến mức không có một con muỗi. Đáng tiếc Tiêu Mộ Tuế không biết và không kịp thời xử lý vỏ trái cây tươi nên sau một đêm đã xuất hiện các loại côn trùng bay nhỏ màu đen. Cậu chỉ lười biếng một lần mà đã rút ra được bài học xương máu... Đến bây giờ không dám tiếp tục để lại rác vỏ trái cây tươi qua đêm ở nhà nữa.
Cậu cầm theo túi rác và lấy một chiếc ô gấp từ cửa ra vào. Thời tiết hôm nay khó chịu, chắc là sẽ có mưa giông.
Quả nhiên dưới lầu có một người ngồi, trong đêm tối không thấy rõ là ai. Tiêu Mộ Tuế cũng không phải loại người sẽ chủ động chào hỏi cho nên cẩn thận xách túi rác đi đến bãi rác phía xa. Lúc Tiêu Mộ Tuế đi trời còn chưa bắt đầu mưa, chỉ có vài tiếng sấm "ầm ầm ầm", nhưng đến lúc trở về đã có vài hạt mưa to như hạt đậu đập vào mu bàn tay cậu. Cậu chạy vài bước vào trong hành lang, người phía sau vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì. Cậu cân nhắc nhiều lần rồi siết chặt chiếc ô gấp trong tay, đi thêm vài bước về phía hành lang rồi lại quay người nhìn người ngồi trong mưa kia.
Anh giống như một ngọn núi im lặng trong bóng tối, sừng sững nhưng bất động.
Tiêu Mộ Tuế cúi đầu tiếp tục đi lên, trong đầu thầm đọc số tầng. Lúc đi đến tầng bốn, cậu đột nhiên xoay người chạy xuống dưới lầu. Đèn trong hành lang là đèn điều khiển bằng âm thanh, bởi vì cậu chạy quá nhanh, giày thể thao cọ xát trên mặt sàn cũ kỹ nên phát ra âm thanh rất lớn. Sau khi đèn tầng ba sáng lên, đèn tầng hai cũng sáng lên theo.
Tiêu Mộ Tuế chạy thẳng một hơi xuống dưới lầu, nhìn thấy người kia vẫn còn ngồi thì bất chấp đi qua và nhét ô gấp vào người anh rồi lại xoay người chạy về nhà.
Sau khi về đến nhà, cả người Tiêu Mộ Tuế ướt đẫm mồ hôi vì chạy. Cậu dựa lưng vào cánh cửa mới mua và không ngừng thở dốc, rõ ràng người kia không đuổi theo, chỉ là cậu không muốn dừng bước, cũng không muốn nghĩ xem người kia có phải là học sinh cấp ba bị đánh ở tầng bốn hay không. Cho dù là đúng hay không cậu đều hy vọng chiếc ô đó có thể che chắn cho anh một chút mưa gió.
Sau khi bình tĩnh lại, Tiêu Mộ Tuế cởi giày thể thao, cởi áo tay ngắn và lau mồ hôi trên trán mình. Cậu vừa đi vừa cởi hết đồ, lúc đi đến phòng tắm, trên người cậu chỉ còn lại quần lót và vớ, cậu đóng cửa phòng tắm lại và bắt đầu tắm.
Sau khi đi ra ngoài, quả nhiên ngoài trời có mưa và sấm chớp, Tiêu Mộ Tuế lau tóc và đi tới trước cửa sổ, cậu nương theo ánh đèn đường nhấp nháy của tòa nhà bên cạnh thì thấy hình như người kia rời đi rồi, lúc này Tiêu Mộ Tuế mới yên tâm.
Cậu bật điều hòa không khí trong phòng khách rồi đi lấy nho trong tủ lạnh ra tiếp tục ăn. Đợt này mua nho không ngon lắm, vỏ rất chát. Tiêu Mộ Tuế cảm thấy lúc lột vỏ ngón tay sẽ bị dính nước nho nên có chút cảm giác dính dính kỳ lạ. Dù gì cũng phải ăn hết càng sớm càng tốt nên cậu chọn thêm hai, ba quả để ăn, trong lòng lại tính toán đến việc ngày mai đi siêu thị lớn mua nho cửa thương hiệu mình thích ăn.
Xem xong một tập anime mới cập nhật, Tiêu Mộ Tuế đi rửa tay rồi đóng cửa phòng khách lại. Cậu kéo một cái chăn lông từ bên cạnh đắp lên người mình, vốn dĩ trên ghế sofa có một cái gối, là cái gối mấy ngày trước cậu để ở đây. Ghế sofa này rất rộng rãi, da cũng rất mềm mại, bỏ ra ba mươi ngàn nhân dân tệ để mua phiên bản cấp thấp trong nhà, cũng may cậu có thể sửa lại và cũng có thể ngủ trên đó. Cậu đổi video thành phim tài liệu độ bão hòa thấp, xem một lúc thì mí mắt bắt đầu đánh nhau, phối hợp với âm thanh trầm thấp trong phim tài liệu khiến cậu ngủ thiếp đi.
Những giấc mơ gần đây không đẹp lắm, tất cả đều là cảnh cậu từ trường tiểu học về nhà…
Năm Tiêu Mộ Tuế học lớp sáu, vì để tổ chức sinh nhật sớm cho mẹ cậu đã cúp hai tiết học và chạy về nhà, dự định sẽ trang trí phòng khách trong nhà một chút. Khi cậu vội vã chạy về nhà thì nghe thấy một âm thanh lạ trong phòng ngủ của bảo mẫu. Dường như cánh cửa không đóng kỹ, có thể là do gió thổi, gió cuối mùa thu thường rất hiu quạnh, xâm nhập ở mọi nơi giống như gió mùa đông.
Cậu rón rén đi qua muốn đóng cửa lại cho bảo mẫu, sau đó lại nhìn thấy cảnh mà cả đời này cậu không thể quên. Ba cậu quay lưng lại với cậu, nửa người trên vẫn mặc bộ vest mà buổi sáng cậu đã nhìn thấy, quần tây ở nửa người dưới cũng còn nguyên vẹn, chỉ là ông ta đang ôm một cô bảo mẫu ở cùng tư thế nhưng cô ta không mặc quần áo.
Dựa theo tư thế mà họ đang đang làm, mùi hương trong không khí rất hôi thối và khó chịu, bảo mẫu phát ra một vài âm thanh ngượng ngùng…
Lúc ba thay đổi tư thế thì phát hiện ra Tiêu Mộ Tuế bị dọa sợ đang trốn ở cửa, sắc mặt cậu trắng bệch, ông ta vội vàng kéo khóa quần lên rồi quấn chăn cho người phụ nữ kia. Rồi ông ta kéo Tiêu Mộ Tuế đi vào phòng bếp bên cạnh.
Người đàn ông có một khuôn mặt rất đẹp trai mang theo lời xin lỗi chân thành, suýt nữa thì khóc lóc kể lể: "Tiểu Tuế, ba sai rồi."
"..." Trường học mà Tiêu Mộ Tuất theo học là trường tư thục đắt nhất, một lớp chỉ có hai mươi học sinh. Tất cả học sinh đều có điều kiện gia đình và bầu không khí gia đình giống nhau, chỉ có một, hai học sinh là gia đình có ba mẹ đơn thân. Đương nhiên Tiêu Mộ Tuế biết ba mình vừa mới làm cái gì, đây là ngoại tình, ông ta không chung thủy với mẹ. Nhưng cậu cũng rất sợ nếu nói chuyện này cho mẹ biết, theo tính tình nói một không hai của mẹ, cậu có thể lập tức mất đi một người ba. Cậu không biết một gia đình ba mẹ đơn thân là như thế nào, chỉ là nhìn đứa trẻ trong gia đình ba mẹ đơn thân ở trong lớp luôn rất đáng thương. Trong trường có rất nhiều hoạt động cho ba mẹ và con cái, nhưng ba hoặc mẹ của chúng sẽ không tham gia, thường là để cho ông bà làm giúp.
Người đàn ông này nói rất nhiều với Tiêu Mộ Tuế, hơn nữa còn nhiều lần cam đoan sau này sẽ không có chuyện như vậy, vừa rồi là ông ta bị bảo mẫu quyến rũ, ông ta sẽ lập tức sa thải bảo mẫu kia.
Tiêu Mộ Tuế trong giấc mơ cũng giống như năm đó, chỉ hỏi ba mình một câu "Ba thề đi, sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy nữa", sau đó ba cậu đã thề với cậu. Trái tim của Tiêu Mộ Tuế rất yếu đuối, khi nhớ tới nguyện vọng hay lời thề ba nói với mình trước kia cậu đều chiều theo ý ông ta. Có thể cho người cha đã phạm sai lầm kia một cơ hội, vì thế cậu tạm thời tin tưởng ba mình, chính cậu cũng giữ lời hứa luôn giấu chuyện này ở đáy lòng.
Nhưng người đàn ông này ăn cắp quen tay, có một sẽ có hai, chỉ là ông ta che giấu rất tốt. Cho đến khi kỳ nghỉ đông năm học đầu tiên của trường cấp hai, Tiêu Mộ Tuế trở về biệt thự từ nhà ông ngoại ở nước M thì phát hiện ra sự bất thường trong nhà.
Mẹ cậu mặc một bộ sườn xám xinh đẹp, đập vỡ một cặp vòng ngọc bích mà ba cậu đã tặng cho bà như một vật đính ước. Cuối cùng bà đã biết và bà cũng biết rằng Tiêu Mộ Tuế đã giúp ba cậu gạt bà.
Tiêu Mộ Tuế không thể biện minh điều gì, cậu chỉ là tái mặt muốn đến kéo tay mẹ, muốn nói với bà về tình huống lúc trước. Nhưng cậu bị mẹ đẩy ra đụng vào bàn trà khiến sau gáy rách một vết thương, mẹ cậu lại vội vàng hoảng hốt đưa cậu đến bệnh viện.
Giấc mơ cuối cùng là không biết người tình nào của ba lái xe đâm chết mẹ cậu. Người tình đó vào tù, mà ba lại đưa hai cô con gái vào nhà, từ đó Tiêu Mộ Tuế rời khỏi biệt thự kia và chuyển ra ngoài.
“Ầm ầm ầm ——”
Tiêu Mộ Tuế thở gấp tỉnh lại, cậu đưa tay sờ gáy, cậu luôn cho rằng còn vết máu nhơm nhớp dính sau gáy, nhưng ngay bây giờ chỉ có mồ hôi của cậu. Phòng khách rất nhỏ, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của chính cậu. Tiêu Mộ Tuế dùng bàn tay lau đi mồ hôi của mình, cả người cậu đều là mồ hôi lạnh, dù sao thế nào cũng không ngủ được nên cậu lại đứng lên đi tắm rửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất