Chương 2: Trằn trọc
Tiêu Mộ Tuế tắm rửa xong, cậu vẫn không hiểu tại sao người tình của ba mình lại có sát khí sâu như vậy, nhất định phải tông chết mẹ cậu mới bỏ qua, rõ ràng yêu cầu của mẹ cậu lúc ấy chỉ là để cho ba dọn sạch ra khỏi nhà…
Chẳng lẽ là vì hai cô con gái kia? Tiêu Mộ Tuế lau tóc, cậu đã gặp qua hai cô bé kia, bề ngoài của cả hai không giống nhau, có thể không cùng mẹ. Đứa con gái lớn gầy gò ốm yếu, co rúm lại sau chân cha, còn đứa nhỏ thì xông tới trước mặt cậu, muốn cắn, muốn đánh cậu nên bị vệ sĩ ngăn lại. Lúc đó cô bé vẫn hét to "Con muốn mẹ", "Trả mẹ cho con". Tiêu Mộ Tuế lạnh lùng không nói gì, cậu cũng muốn mẹ, ai có thể trả lại mẹ cho cậu đây?
Tất cả là do sự mềm lòng của chính mình, dẫn đến cái chết của mẹ.
Tiêu Mộ Tuế nhận hết lỗi về mình. Cậu ném khăn mặt và khăn tắm vào trong máy giặt rồi nhấn nút khởi động. Sau đó cậu đi tới trước cửa sổ, nhìn bầu trời tối đen dưới lầu, ngọn đèn chợt lóe chợt tắt, như muốn buông xuôi cuộc sống.
Suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong mấy tháng qua, sau khi tự mình đến bệnh viện thì mẹ gọi điện thoại cho ông ngoại và luật sư đến bệnh viện. Khi Tiêu Mộ Tuế đang mơ màng ngủ thì cậu nghe thấy tiếng mẹ mình họp trong phòng riêng.
Mẹ tìm một đội ngũ chuyên nghiệp, nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm bằng chứng về việc ba cậu ngoại tình, đồng thời bắt đầu chuyển nhượng tài sản và ủy thác. Trong những năm qua ba dựa vào những mối quan hệ của mẹ để xây dựng những mối quan hệ và đội ngũ của riêng mình. Bầu không khí của cả hai bên dần trở nên căng thẳng vì mẹ muốn ba dọn sạch ra khỏi nhà. Tiêu Mộ Tuế không hiểu những chuyện này lắm, cậu chỉ biết trong thẻ của mình có rất nhiều tiền, còn có hai căn nhà ở An Thành.
Mẹ cậu đã tìm ra đủ chứng cứ và yêu cầu ba chủ động ra khỏi nhà. Nhưng ba không muốn, ông ta yêu cầu mẹ chia một nửa tài sản cho ông ta và hai đứa con gái. Và mẹ cũng không chịu nên đâm đơn kiện ba ra tòa.
Cuối cùng, ba vẫn phải rời khỏi nhà và không có gì trong tay.
Kết quả ngày hôm ấy, mẹ cảm thấy căn biệt thự kia vô cùng bẩn nên đã sắp xếp xong những đồ vật yêu thích của Tiêu Mộ Tuế, sau đó xách vali đi đón Tiêu Mộ Tuế sắp tan học đến nhà mới ở.
Hầu hết những món quà mà Tiêu Mộ Tuế nhận được và những món quà cậu thích đều được cất giữ trong két sắt của ngân hàng, một ít nhận được gần đây thì ở trong phòng ngủ, cho nên mẹ dọn dẹp rất nhanh, chỉ cần một cái vali nhỏ là có thể rời đi. Đối với cậu, căn biệt thự này là ác mộng của cậu kể từ ngày cậu học lớp sáu, đặc biệt là căn phòng bảo mẫu kia.
Không may là khi ở trường cậu không đợi được mẹ đến mà chỉ nhận được một cuộc gọi từ luật sư…
Một tia sét từ trên trời giáng xuống, Tiêu Mộ Tuế nhìn thấy hình như dưới lầu còn có người. Trong lòng cậu thắc mắc, không phải đã đưa ô cho anh rồi sao, vì sao lại không về nhà?
Lẽ nào anh cũng không có nhà để về? Vậy sao lại ngồi ở bên ngoài? Nấp trong hành lang không phải tốt hơn sao, có thể trú mưa một lúc…
Nếu là cậu học sinh cấp ba ở tầng bốn kia thì chắc là không về nhà mới là lựa chọn tốt nhất?
Trong nhà Tiêu Mộ Tuế không có dù, bây giờ bên ngoài trời mưa, sấm chớp đùng đùng, Tiêu Mộ Tuế dặn lòng mình chuẩn bị trở về phòng để ngủ.
Nằm trên lớp chăn bông mềm mại, cậu trằn trọc mãi không yên. Cuối cùng cậu quyết định đứng dậy xem một chút, cậu vẫn luôn không yên tâm, trên đời này làm gì có người tình nguyện dầm mưa chứ?
Sau khi cậu xuống lầu thì phát hiện không còn bóng người, người kia đã để ô của cậu tại chỗ người đó ngồi, ở tầng bảy nhìn xuống đúng là giống như một bóng người. Tiêu Mộ Tuế khẽ cười, đồng thời vẩy những hạt mưa trên đó rồi cất đi và vui vẻ đi lên lầu.
Gia đình ở tầng ba thức dậy cho con bú đêm, tiếng khóc của trẻ sơ sinh sẽ khiến người khác khó chịu. Mùa hè nóng bức, bọn họ lại không bật điều hòa mà chỉ mở cửa sổ để gió thổi vào. Tiêu Mộ Tuế thầm nghĩ có thể đứa bé này bị muỗi cắn nên tỉnh ngủ.
Cậu cũng bị cắn hai phát, một cái ở sau bắp đùi, một cái ở cánh tay, vô cùng ngứa. Sau khi bôi thuốc mỡ ở hiệu thuốc thì cũng đỡ hơn một chút, không động đến thì cũng không còn ngứa, nhưng một khi ma sát với vải vóc thì lại không chịu đựng được.
Lúc cậu đi đến tầng bốn thì cửa của căn nhà có tên sâu nghiện rượu đóng rất chặt, bởi vì đó là căn nhà ở sâu bên trong nên Tiêu Mộ Tuế cũng không dám nhìn lâu, cậu nhanh chóng chạy lên vài bước. Ở tầng năm cũng có nhà có con nhỏ, hơn nữa bọn họ còn nuôi một con chó con rất ồn ào. Động một chút là nó sủa, nghe thấy tiếng động một chút cũng sủa, ví dụ như nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Mộ Tuế lên cầu thang là nó lại bắt đầu…
Tiêu Mộ Tuế vẫn nhanh chân chạy lên tầng, cậu đang nghĩ xem nên trải qua một đêm dài đằng đẵng này như thế nào, xem Anime hay làm đề đây? Cậu cảm thấy hơi đói bụng, có lẽ là nên sắm thêm thiết bị mới rồi…
Tiêu Mộ Tuế quyết định làm đề, sau đó cậu mơ màng ngủ thiếp đi. Gần đây cậu đều ngủ như thế này, không lâu sau lại bị tiếng mắng chửi, tiếng chó sủa và hàng loạt âm thanh ầm ĩ ở tầng dưới đánh thức. Cậu chưa từng nghe qua những âm thanh này trong suốt mười lăm năm cuộc đời của mình.
Cậu đã từng ở biệt thự, thiết kế của cả biệt thự cũng rất bí ẩn, không liên quan đến nhau, hiệu quả cách âm trong biệt thự cũng rất tốt. Biệt thự trong nước hay là sơn trang của ông ngoại đều rất lớn, bà ngoại cậu mất sớm, ông ngoại lại là quân nhân nên cũng đã dọn đến ở cùng nhóm đồng đội cũ từ lâu.
Trong tay ông có hai căn biệt thự ở An Thành, một cái cách trường học rất xa, còn cái kia thì gần hơn một chút. Lần trước khi đến đó thì phát hiện ba cho người đến đợi cậu xuất hiện, Tiêu Mộ Tuế không muốn nhìn thấy ba nên cũng tìm một căn nhà gần trường nhất.
Thật ra cậu cũng không biết cách thuê một căn phòng như thế nào, chỉ có thể dựa trên sự hiểu biết của cậu là đi từ trường học đến đại một khu dân cư nào đó, rồi nhìn vào những áp phích thông báo ở đó xem có tin tức về thuê phòng hay không, nhờ đó mà cậu tìm thấy căn nhà bây giờ. Rất ngẫu nhiên, cũng rất tùy duyên, chủ nhà cũng rất tùy tiện, giống như chỉ cần có ai trả tiền là có thể ở. Nhưng họ vẫn yêu cầu bản phô tô căn cước của cậu và ký hợp đồng với cậu để tượng trưng, đơn giản là không thể làm hỏng hoặc cải tạo cái gì… Tiêu Mộ Tuế làm gì có nhiều suy nghĩ như vậy, cậu chỉ muốn sống yên ổn hai năm, đợi đến lúc thi đại học xong thì sẽ rời khỏi An Thành.
Ông ngoại nói sẽ đưa cậu đến nước M để học hoặc đến một quốc gia nào đó mà cậu thích. Nhưng cậu không muốn, cậu thích bầu không khí trong nước hơn. Mặc dù mối quan hệ giữa cậu và bạn cùng lớp rất bình thường, nhưng mọi người đều nói tiếng phổ thông, nghe rất thân thiết.
Hơn nữa, mẹ cậu tốt nghiệp đại học A, cậu cũng muốn thi vào trường đại học của mẹ. Năm đó mẹ thi lại một năm mới đậu đại học A, bà nói rằng nếu không đậu đại học A thì cuộc đời này của bà không hoàn chỉnh. Cho nên kể từ lúc nhỏ đại học A là ước mơ lớn nhất của cậu. Nơi đó là một ngôi trường đại học như thế nào, làm sao lại khiến mẹ yêu thích đến vậy?
Những âm này thật sự rất ồn ào nhưng lại rất đời, chứa đầy hơi thở của cuộc sống.
Tiêu Mộ Tuế day day huyệt thái dương rồi lặng lẽ đi rửa mặt. Sau đó cậu xuống bếp kiếm bánh mì và sữa bò, tùy tiện xử lý hai cái rồi về phòng ngủ chính để tiếp tục ngủ.
Bởi vì có cấu tạo gác xép nên khi cậu đi xuống cầu thang là đã đến phòng ngủ và cậu cũng đã tỉnh táo rồi. Thở dài một hơi, cậu thay bộ quần áo rồi chuẩn bị đến quán nhỏ bên ngoài để ăn sáng và uống sữa đậu nành.
Trong tiểu khu rất lộn xộn, bởi vì quy định mới về quy hoạch nơi ở của An Thành không cho phép biến tầng một của chung cư thành cửa hàng, bởi vì khu vực xung quanh đều là cửa hàng nên bên trong cũng chỉ có thể để ở. Nhưng mọi người ở khu chung cư cũng không quan tâm đến những chuyện này, vì những nhà lầu ở bên ngoài xây càng cao và đã chắn hết ánh sáng mặt trời nên hầu hết những hộ gia đình ở tầng một mới lựa chọn cho thuê nhà hoặc tự mở một cửa hàng nhỏ, rao bán một chút đồ để kiếm thêm chút tiền.
Tiêu Mộ Tuế đã ở đây hơn hai tháng nên cũng đã ăn hết những quán bán đồ ăn sáng ở xung quanh tầng dưới, tất cả đều là món mặn hoặc món cay.
Cũng không phải nói là không thể chấp nhận món ăn cay hay mặn, chỉ là từ trước đến nay mẹ cậu đều rất chú ý trong việc quản lý vóc dáng, dì nấu ăn trong nhà là người Lâm An, tỉnh Giang Tây. Người Lâm An nấu ăn rất thanh đạm, thỉnh thoảng cho thêm ít đường. Tiêu Mộ Tuế cảm thấy chính mình chỉ là không quen khẩu vị của đồ ăn bên ngoài, cậu quyết định khiêu chiến với bánh chưng ngọt và dimsum nhân gạo nếp nhưng cũng thất bại, cho nên mấy này hôm nay cậu hơi nhớ vị của bánh chưng nhân thịt và dimsum thịt…
Bây giờ mới sáu giờ, cũng may trời tháng tám nắng sớm, và cũng là lúc những cửa hàng bán đồ ăn sáng náo nhiệt nhất, có rất nhiều người vội vàng ăn sáng vào lúc này để đi làm. Tiêu Mộ Tuế chọn một quán ăn ngẫu nhiên để ngồi xuống ăn sáng. Cậu gọi một ly sữa đậu nành, một cái bánh tiêu, thêm một bát mì trộn và một lồng bánh bao, cậu thấy mấy cái trứng luộc trong nước trà lại muốn gọi thêm hai trứng. Bà chủ nhìn thấy cậu đã đến lần trước nên thấy vừa lạ vừa quen, bà ấy nhiệt tình chào hỏi: “Cậu bé vừa mới đến đây à?”
Tiêu Mộ Tuế không muốn nói nên chỉ gật đầu đáp lại, cậu bưng ly sữa đậu nành trong tay, còn có một đĩa nhỏ đựng bánh quẩy và trứng gà luộc. Cậu tìm một chỗ ngồi trống trước, đợi đến khi bà chủ nói với cậu “Mỳ Tiểu Lung xong rồi đây.” cậu mới từ từ đứng dậy và đi lấy.
Bánh bao ở đây rất nhỏ, tổng cộng có tám cái, bên trong không có nước súp nhưng thịt rất tươi. Tiêu Mộ Tuế ăn không năm cái rồi mới chấm thêm giấm và tương ớt, cậu vừa uống sữa đậu nành vừa nghĩ lát nữa sẽ đi siêu thị mua hoa quả.
Sau đó có một chàng trai mặc áo thun dài tay màu đen đi ngang qua quán ăn này, là con trai của tên sâu nghiện rượu ở tầng bốn. Bây giờ đã hơn ba mươi độ, nóng đến mức Tiêu Mộ Tuế chảy mồ hôi ròng ròng, vậy mà người kia lại mặc áo tay dài…
Tiêu Mộ Tuế mua trái cây mà mình ưa thích, sau đó lấy vài đơn chuyển phát nhanh, là gối ôm mà cậu đặt mua, đến lúc xem phim kinh dị thì có thể vừa ôm vừa xem. Trên đường trở về cậu nhận được điện thoại của ông ngoại, ông nói đã làm xong thủ tục chuyển trường cho cậu, sau này cậu không cần đến trường cấp ba tư nhân Hạnh Lâm để học nữa mà sẽ đến học ở trường trung học số 1 An Thành. Ông còn hỏi cậu muốn học nội trú hay học ngoại trú, Tiêu Mộ Tuế có thuê nhà, hầu hết đồ vật trong nhà được sắm sửa nên đương nhiên cậu chọn học ngoại trú. Cuối cùng ông ngoại đau lòng hỏi cậu tại sao không đến biệt thự, quản gia ở đó nói đã lâu rồi không gặp cậu. Tiêu Mộ Tuế nói với ông ngoại là mình đã thuê nhà ở bên ngoài, trải nghiệm rất mới mẻ, khi nào cậu trải nghiệm đủ thì sẽ về nhà. Ông ngoại cũng không ép buộc cậu, ông chỉ nói với cậu là nếu tên khốn đó tìm đến cậu thì nhất định phải nói với người trong nhà.
Tiêu Mộ Tuế gật đầu, nhưng nhớ lại người ở đầu dây bên kia không thấy được nên vội vàng nói: “Vâng, cháu biết rồi.”
Trường trung học số 1 An Thành, không phải trường cấp ba mà con trai tên sâu nghiện rượu kia đang theo học sao?
Mở gói hàng ở nhà xong, Tiêu Mộ Tuế nhận được tài liệu do quản gia gửi đến, chúng liên quan đến những tiết học mà cậu phải học, cách liên lạc của giáo viên chủ nhiệm, còn có những điều rất chi tiết ở phía sau. Nhưng Tiêu Mộ Tuế biết đây là những tin mà ông ngoại đã đọc rồi, quản gia còn hỏi cậu có muốn đổi nhà hay không. Tiêu Mộ Tuế nhìn những món đồ cậu mua ở xung quanh, những thứ này tốn không ít tiền, tạm thời không cần đổi, trừ khi thật sự không thể ở lại được nữa…
Chẳng lẽ là vì hai cô con gái kia? Tiêu Mộ Tuế lau tóc, cậu đã gặp qua hai cô bé kia, bề ngoài của cả hai không giống nhau, có thể không cùng mẹ. Đứa con gái lớn gầy gò ốm yếu, co rúm lại sau chân cha, còn đứa nhỏ thì xông tới trước mặt cậu, muốn cắn, muốn đánh cậu nên bị vệ sĩ ngăn lại. Lúc đó cô bé vẫn hét to "Con muốn mẹ", "Trả mẹ cho con". Tiêu Mộ Tuế lạnh lùng không nói gì, cậu cũng muốn mẹ, ai có thể trả lại mẹ cho cậu đây?
Tất cả là do sự mềm lòng của chính mình, dẫn đến cái chết của mẹ.
Tiêu Mộ Tuế nhận hết lỗi về mình. Cậu ném khăn mặt và khăn tắm vào trong máy giặt rồi nhấn nút khởi động. Sau đó cậu đi tới trước cửa sổ, nhìn bầu trời tối đen dưới lầu, ngọn đèn chợt lóe chợt tắt, như muốn buông xuôi cuộc sống.
Suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong mấy tháng qua, sau khi tự mình đến bệnh viện thì mẹ gọi điện thoại cho ông ngoại và luật sư đến bệnh viện. Khi Tiêu Mộ Tuế đang mơ màng ngủ thì cậu nghe thấy tiếng mẹ mình họp trong phòng riêng.
Mẹ tìm một đội ngũ chuyên nghiệp, nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm bằng chứng về việc ba cậu ngoại tình, đồng thời bắt đầu chuyển nhượng tài sản và ủy thác. Trong những năm qua ba dựa vào những mối quan hệ của mẹ để xây dựng những mối quan hệ và đội ngũ của riêng mình. Bầu không khí của cả hai bên dần trở nên căng thẳng vì mẹ muốn ba dọn sạch ra khỏi nhà. Tiêu Mộ Tuế không hiểu những chuyện này lắm, cậu chỉ biết trong thẻ của mình có rất nhiều tiền, còn có hai căn nhà ở An Thành.
Mẹ cậu đã tìm ra đủ chứng cứ và yêu cầu ba chủ động ra khỏi nhà. Nhưng ba không muốn, ông ta yêu cầu mẹ chia một nửa tài sản cho ông ta và hai đứa con gái. Và mẹ cũng không chịu nên đâm đơn kiện ba ra tòa.
Cuối cùng, ba vẫn phải rời khỏi nhà và không có gì trong tay.
Kết quả ngày hôm ấy, mẹ cảm thấy căn biệt thự kia vô cùng bẩn nên đã sắp xếp xong những đồ vật yêu thích của Tiêu Mộ Tuế, sau đó xách vali đi đón Tiêu Mộ Tuế sắp tan học đến nhà mới ở.
Hầu hết những món quà mà Tiêu Mộ Tuế nhận được và những món quà cậu thích đều được cất giữ trong két sắt của ngân hàng, một ít nhận được gần đây thì ở trong phòng ngủ, cho nên mẹ dọn dẹp rất nhanh, chỉ cần một cái vali nhỏ là có thể rời đi. Đối với cậu, căn biệt thự này là ác mộng của cậu kể từ ngày cậu học lớp sáu, đặc biệt là căn phòng bảo mẫu kia.
Không may là khi ở trường cậu không đợi được mẹ đến mà chỉ nhận được một cuộc gọi từ luật sư…
Một tia sét từ trên trời giáng xuống, Tiêu Mộ Tuế nhìn thấy hình như dưới lầu còn có người. Trong lòng cậu thắc mắc, không phải đã đưa ô cho anh rồi sao, vì sao lại không về nhà?
Lẽ nào anh cũng không có nhà để về? Vậy sao lại ngồi ở bên ngoài? Nấp trong hành lang không phải tốt hơn sao, có thể trú mưa một lúc…
Nếu là cậu học sinh cấp ba ở tầng bốn kia thì chắc là không về nhà mới là lựa chọn tốt nhất?
Trong nhà Tiêu Mộ Tuế không có dù, bây giờ bên ngoài trời mưa, sấm chớp đùng đùng, Tiêu Mộ Tuế dặn lòng mình chuẩn bị trở về phòng để ngủ.
Nằm trên lớp chăn bông mềm mại, cậu trằn trọc mãi không yên. Cuối cùng cậu quyết định đứng dậy xem một chút, cậu vẫn luôn không yên tâm, trên đời này làm gì có người tình nguyện dầm mưa chứ?
Sau khi cậu xuống lầu thì phát hiện không còn bóng người, người kia đã để ô của cậu tại chỗ người đó ngồi, ở tầng bảy nhìn xuống đúng là giống như một bóng người. Tiêu Mộ Tuế khẽ cười, đồng thời vẩy những hạt mưa trên đó rồi cất đi và vui vẻ đi lên lầu.
Gia đình ở tầng ba thức dậy cho con bú đêm, tiếng khóc của trẻ sơ sinh sẽ khiến người khác khó chịu. Mùa hè nóng bức, bọn họ lại không bật điều hòa mà chỉ mở cửa sổ để gió thổi vào. Tiêu Mộ Tuế thầm nghĩ có thể đứa bé này bị muỗi cắn nên tỉnh ngủ.
Cậu cũng bị cắn hai phát, một cái ở sau bắp đùi, một cái ở cánh tay, vô cùng ngứa. Sau khi bôi thuốc mỡ ở hiệu thuốc thì cũng đỡ hơn một chút, không động đến thì cũng không còn ngứa, nhưng một khi ma sát với vải vóc thì lại không chịu đựng được.
Lúc cậu đi đến tầng bốn thì cửa của căn nhà có tên sâu nghiện rượu đóng rất chặt, bởi vì đó là căn nhà ở sâu bên trong nên Tiêu Mộ Tuế cũng không dám nhìn lâu, cậu nhanh chóng chạy lên vài bước. Ở tầng năm cũng có nhà có con nhỏ, hơn nữa bọn họ còn nuôi một con chó con rất ồn ào. Động một chút là nó sủa, nghe thấy tiếng động một chút cũng sủa, ví dụ như nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Mộ Tuế lên cầu thang là nó lại bắt đầu…
Tiêu Mộ Tuế vẫn nhanh chân chạy lên tầng, cậu đang nghĩ xem nên trải qua một đêm dài đằng đẵng này như thế nào, xem Anime hay làm đề đây? Cậu cảm thấy hơi đói bụng, có lẽ là nên sắm thêm thiết bị mới rồi…
Tiêu Mộ Tuế quyết định làm đề, sau đó cậu mơ màng ngủ thiếp đi. Gần đây cậu đều ngủ như thế này, không lâu sau lại bị tiếng mắng chửi, tiếng chó sủa và hàng loạt âm thanh ầm ĩ ở tầng dưới đánh thức. Cậu chưa từng nghe qua những âm thanh này trong suốt mười lăm năm cuộc đời của mình.
Cậu đã từng ở biệt thự, thiết kế của cả biệt thự cũng rất bí ẩn, không liên quan đến nhau, hiệu quả cách âm trong biệt thự cũng rất tốt. Biệt thự trong nước hay là sơn trang của ông ngoại đều rất lớn, bà ngoại cậu mất sớm, ông ngoại lại là quân nhân nên cũng đã dọn đến ở cùng nhóm đồng đội cũ từ lâu.
Trong tay ông có hai căn biệt thự ở An Thành, một cái cách trường học rất xa, còn cái kia thì gần hơn một chút. Lần trước khi đến đó thì phát hiện ba cho người đến đợi cậu xuất hiện, Tiêu Mộ Tuế không muốn nhìn thấy ba nên cũng tìm một căn nhà gần trường nhất.
Thật ra cậu cũng không biết cách thuê một căn phòng như thế nào, chỉ có thể dựa trên sự hiểu biết của cậu là đi từ trường học đến đại một khu dân cư nào đó, rồi nhìn vào những áp phích thông báo ở đó xem có tin tức về thuê phòng hay không, nhờ đó mà cậu tìm thấy căn nhà bây giờ. Rất ngẫu nhiên, cũng rất tùy duyên, chủ nhà cũng rất tùy tiện, giống như chỉ cần có ai trả tiền là có thể ở. Nhưng họ vẫn yêu cầu bản phô tô căn cước của cậu và ký hợp đồng với cậu để tượng trưng, đơn giản là không thể làm hỏng hoặc cải tạo cái gì… Tiêu Mộ Tuế làm gì có nhiều suy nghĩ như vậy, cậu chỉ muốn sống yên ổn hai năm, đợi đến lúc thi đại học xong thì sẽ rời khỏi An Thành.
Ông ngoại nói sẽ đưa cậu đến nước M để học hoặc đến một quốc gia nào đó mà cậu thích. Nhưng cậu không muốn, cậu thích bầu không khí trong nước hơn. Mặc dù mối quan hệ giữa cậu và bạn cùng lớp rất bình thường, nhưng mọi người đều nói tiếng phổ thông, nghe rất thân thiết.
Hơn nữa, mẹ cậu tốt nghiệp đại học A, cậu cũng muốn thi vào trường đại học của mẹ. Năm đó mẹ thi lại một năm mới đậu đại học A, bà nói rằng nếu không đậu đại học A thì cuộc đời này của bà không hoàn chỉnh. Cho nên kể từ lúc nhỏ đại học A là ước mơ lớn nhất của cậu. Nơi đó là một ngôi trường đại học như thế nào, làm sao lại khiến mẹ yêu thích đến vậy?
Những âm này thật sự rất ồn ào nhưng lại rất đời, chứa đầy hơi thở của cuộc sống.
Tiêu Mộ Tuế day day huyệt thái dương rồi lặng lẽ đi rửa mặt. Sau đó cậu xuống bếp kiếm bánh mì và sữa bò, tùy tiện xử lý hai cái rồi về phòng ngủ chính để tiếp tục ngủ.
Bởi vì có cấu tạo gác xép nên khi cậu đi xuống cầu thang là đã đến phòng ngủ và cậu cũng đã tỉnh táo rồi. Thở dài một hơi, cậu thay bộ quần áo rồi chuẩn bị đến quán nhỏ bên ngoài để ăn sáng và uống sữa đậu nành.
Trong tiểu khu rất lộn xộn, bởi vì quy định mới về quy hoạch nơi ở của An Thành không cho phép biến tầng một của chung cư thành cửa hàng, bởi vì khu vực xung quanh đều là cửa hàng nên bên trong cũng chỉ có thể để ở. Nhưng mọi người ở khu chung cư cũng không quan tâm đến những chuyện này, vì những nhà lầu ở bên ngoài xây càng cao và đã chắn hết ánh sáng mặt trời nên hầu hết những hộ gia đình ở tầng một mới lựa chọn cho thuê nhà hoặc tự mở một cửa hàng nhỏ, rao bán một chút đồ để kiếm thêm chút tiền.
Tiêu Mộ Tuế đã ở đây hơn hai tháng nên cũng đã ăn hết những quán bán đồ ăn sáng ở xung quanh tầng dưới, tất cả đều là món mặn hoặc món cay.
Cũng không phải nói là không thể chấp nhận món ăn cay hay mặn, chỉ là từ trước đến nay mẹ cậu đều rất chú ý trong việc quản lý vóc dáng, dì nấu ăn trong nhà là người Lâm An, tỉnh Giang Tây. Người Lâm An nấu ăn rất thanh đạm, thỉnh thoảng cho thêm ít đường. Tiêu Mộ Tuế cảm thấy chính mình chỉ là không quen khẩu vị của đồ ăn bên ngoài, cậu quyết định khiêu chiến với bánh chưng ngọt và dimsum nhân gạo nếp nhưng cũng thất bại, cho nên mấy này hôm nay cậu hơi nhớ vị của bánh chưng nhân thịt và dimsum thịt…
Bây giờ mới sáu giờ, cũng may trời tháng tám nắng sớm, và cũng là lúc những cửa hàng bán đồ ăn sáng náo nhiệt nhất, có rất nhiều người vội vàng ăn sáng vào lúc này để đi làm. Tiêu Mộ Tuế chọn một quán ăn ngẫu nhiên để ngồi xuống ăn sáng. Cậu gọi một ly sữa đậu nành, một cái bánh tiêu, thêm một bát mì trộn và một lồng bánh bao, cậu thấy mấy cái trứng luộc trong nước trà lại muốn gọi thêm hai trứng. Bà chủ nhìn thấy cậu đã đến lần trước nên thấy vừa lạ vừa quen, bà ấy nhiệt tình chào hỏi: “Cậu bé vừa mới đến đây à?”
Tiêu Mộ Tuế không muốn nói nên chỉ gật đầu đáp lại, cậu bưng ly sữa đậu nành trong tay, còn có một đĩa nhỏ đựng bánh quẩy và trứng gà luộc. Cậu tìm một chỗ ngồi trống trước, đợi đến khi bà chủ nói với cậu “Mỳ Tiểu Lung xong rồi đây.” cậu mới từ từ đứng dậy và đi lấy.
Bánh bao ở đây rất nhỏ, tổng cộng có tám cái, bên trong không có nước súp nhưng thịt rất tươi. Tiêu Mộ Tuế ăn không năm cái rồi mới chấm thêm giấm và tương ớt, cậu vừa uống sữa đậu nành vừa nghĩ lát nữa sẽ đi siêu thị mua hoa quả.
Sau đó có một chàng trai mặc áo thun dài tay màu đen đi ngang qua quán ăn này, là con trai của tên sâu nghiện rượu ở tầng bốn. Bây giờ đã hơn ba mươi độ, nóng đến mức Tiêu Mộ Tuế chảy mồ hôi ròng ròng, vậy mà người kia lại mặc áo tay dài…
Tiêu Mộ Tuế mua trái cây mà mình ưa thích, sau đó lấy vài đơn chuyển phát nhanh, là gối ôm mà cậu đặt mua, đến lúc xem phim kinh dị thì có thể vừa ôm vừa xem. Trên đường trở về cậu nhận được điện thoại của ông ngoại, ông nói đã làm xong thủ tục chuyển trường cho cậu, sau này cậu không cần đến trường cấp ba tư nhân Hạnh Lâm để học nữa mà sẽ đến học ở trường trung học số 1 An Thành. Ông còn hỏi cậu muốn học nội trú hay học ngoại trú, Tiêu Mộ Tuế có thuê nhà, hầu hết đồ vật trong nhà được sắm sửa nên đương nhiên cậu chọn học ngoại trú. Cuối cùng ông ngoại đau lòng hỏi cậu tại sao không đến biệt thự, quản gia ở đó nói đã lâu rồi không gặp cậu. Tiêu Mộ Tuế nói với ông ngoại là mình đã thuê nhà ở bên ngoài, trải nghiệm rất mới mẻ, khi nào cậu trải nghiệm đủ thì sẽ về nhà. Ông ngoại cũng không ép buộc cậu, ông chỉ nói với cậu là nếu tên khốn đó tìm đến cậu thì nhất định phải nói với người trong nhà.
Tiêu Mộ Tuế gật đầu, nhưng nhớ lại người ở đầu dây bên kia không thấy được nên vội vàng nói: “Vâng, cháu biết rồi.”
Trường trung học số 1 An Thành, không phải trường cấp ba mà con trai tên sâu nghiện rượu kia đang theo học sao?
Mở gói hàng ở nhà xong, Tiêu Mộ Tuế nhận được tài liệu do quản gia gửi đến, chúng liên quan đến những tiết học mà cậu phải học, cách liên lạc của giáo viên chủ nhiệm, còn có những điều rất chi tiết ở phía sau. Nhưng Tiêu Mộ Tuế biết đây là những tin mà ông ngoại đã đọc rồi, quản gia còn hỏi cậu có muốn đổi nhà hay không. Tiêu Mộ Tuế nhìn những món đồ cậu mua ở xung quanh, những thứ này tốn không ít tiền, tạm thời không cần đổi, trừ khi thật sự không thể ở lại được nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất