Mèo Béo Xuyên Thư Tới Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng
Chương 34: Nhân Vật Phản Diện Nhỏ (2)
Lúc này Nguyễn Kiều Kiều lại càng xấu hổ hơn. Trong cốc đã không còn nước, cô bé cầm cái cốc còn to hơn mặt mình, không biết nên làm thế nào cho phải. Suy nghĩ vài giây mới gian nan bò từ trên ghế xuống, đi đến bên cạnh miệng giếng muốn múc chút nước từ trong thùng. Nhưng mà nhìn vào thùng, bên trong thế mà cũng trống rỗng.
"Ha ha." Nguyễn Kiều Kiều xấu hổ cười cười: "Không có nước. Anh muốn uống thì tự mình múc có được không?" Dừng một chút, lại nói: "Thôi, để em gọi bà nội lấy nước cho anh." Thân hình nhân vật phản diện nhỏ còn nhỏ hơn mình, lúc múc nước không may một phát bị kéo xuống thì toi.
Cô nói xong thì cầm cái cốc đi vào phòng bếp gọi Bà nội Nguyễn, nhưng mới bước được một bước liền nghe được Hứa Tư ở đằng sau nhỏ giọng nói: "Lần trước, thấy được."
"Gì?" Nguyễn Kiều Kiều quay đầu lại.
"Lần trước, chim, gà." Hứa Tư tích chữ như vàng. Nhưng chỉ là mấy chữ đơn giản đã đủ khiến Nguyễn Kiều Kiều hãi hùng khiếp vía. Một bên lại an ủi có thể là chính mình suy nghĩ nhiều, cậu cũng không có ý khác, một bên lại quay đầu lại, cười ha ha: "Ha ha, phải vậy không? Vận khí của bọn em rất tốt có phải không?"
"Lần này, giống vậy." Hứa Tư lại nói, ngữ khí lạnh lùng sắc nhọn, hiển nhiên là không có ý muốn đùa giỡn với Nguyễn Kiều Kiều.
Lúc này Nguyễn Kiều Kiều cũng đã hoàn toàn hiểu ra.
Hứa Tư này không hổ là một tên biến thái nhỏ, là một tên phản diện có thể hủy thiên diệt địa. Chỉ dựa vào có ba lần mà đã đoán được một ít chuyện mà người bình thường không dám tưởng tượng!
Chỉ là, trong chuyện này, mặc kệ như thế nào thì Nguyễn Kiều Kiều cũng đều sẽ không thừa nhận. Nếu thừa nhận, cô sợ bản thân sẽ bị coi là yêu quái mà thiêu chết.
Nhưng mà hiển nhiên Hứa Tư cũng không có ý định nói tiếp. Nói xong lời này, cậu đã im lặng tiếp. Chỉ là ngẫu nhiên ánh mắt sẽ dừng lại trên người cô, nhưng giống như không phải đang nhìn cô mà là xuyên qua cô để nhìn một người khác?
Nguyễn Kiều Kiều không rõ cảm giác này là gì.
Chỉ cảm thấy khi đối mặt với Hứa Tư, trái tim đều sẽ đập thình thịch, giống như là bị người lột tầng da ngoài để nhìn vào sâu bên trong linh hồn vậy.
Cô cảm thấy có hơi bất an.
Quay đầu nhỏ nói muốn đi tìm anh trai, sau đó lững thững đi vào buồng trong để tìm Nguyễn Hạo.
Chờ đến giữa trưa ăn cơm, cô mới ra ngoài cùng Nguyễn Hạo, chỉ là Nhân vật phản diện nhỏ đã không còn ở trong sân. Bà nội Nguyễn nói cậu ăn chim cút xong thì đã đi rồi.
"Đứa nhỏ này cũng rất tốt, đáng tiếc là có mẹ kế như vậy." Bà nội Nguyễn lấy một nửa chim cút Hứa Tư khăng khăng để lại bưng lên bàn, cảm khái nói.
Nguyễn Kiều Kiều nhìn thịt chim cút, lại ngẫm lại lời nói của Hứa Tư, lựa chọn không có tiếp lời.
Nguyễn Hạo cùng Nguyễn Kiến Quốc phụ họa hai câu, cả nhà bắt đầu ăn cơm. Sau khi cơm nước xong xuôi, Nguyễn Hạo nhớ tới lúc nãy Nguyễn Kiều Kiều ở trong phòng anh, bộ dạng ngơ ngác nhìn sách vở của mình, liền nói với Nguyễn Kiến Quốc: "Ba, tháng 9 này nên đưa em gái đi học đi."
Trẻ con nhà họ Nguyễn đều được dạy đọc viết tương đối sớm, đặc biệt là gia đình nhà Nguyễn Kiến Quốc, bởi vì bản thân Thư Khiết chính là giáo viên. Lúc bà còn ở nhà, Nguyễn Kiều Kiều từ lúc ba tuổi đã được dạy đọc viết, có lẽ đến bây giờ cô bé đã quên một chút, nhưng anh tính toán lúc nghỉ hè sẽ học bù lại cho cô. Tin tưởng là đến tháng 9 sẽ vào được lớp 1, thật sự không được thì cứ coi như là học trước 1 năm cũng được.
Nửa năm sau Nguyễn Kiến Quốc tính toán sẽ lên phía Bắc tìm Thư Khiết, Nguyễn Kiều Kiều nếu như là đi học thì không thể nào tốt hơn được, cũng miễn cho ở nhà ông không yên tâm. Ông gật gật đầu đồng ý.
Bà nội Nguyễn nghe vậy thì cười nói: "Kiều Kiều của chúng ta đã được đọc sách rồi, thật lợi hại đó!"
Nguyễn Kiều Kiều có chút ngượng ngùng, chỉ cảm thấy Bà nội Nguyễn thật là cái gì cũng có thể khen ngợi mình, ngay cả đọc sách cũng thế.
"Ha ha." Nguyễn Kiều Kiều xấu hổ cười cười: "Không có nước. Anh muốn uống thì tự mình múc có được không?" Dừng một chút, lại nói: "Thôi, để em gọi bà nội lấy nước cho anh." Thân hình nhân vật phản diện nhỏ còn nhỏ hơn mình, lúc múc nước không may một phát bị kéo xuống thì toi.
Cô nói xong thì cầm cái cốc đi vào phòng bếp gọi Bà nội Nguyễn, nhưng mới bước được một bước liền nghe được Hứa Tư ở đằng sau nhỏ giọng nói: "Lần trước, thấy được."
"Gì?" Nguyễn Kiều Kiều quay đầu lại.
"Lần trước, chim, gà." Hứa Tư tích chữ như vàng. Nhưng chỉ là mấy chữ đơn giản đã đủ khiến Nguyễn Kiều Kiều hãi hùng khiếp vía. Một bên lại an ủi có thể là chính mình suy nghĩ nhiều, cậu cũng không có ý khác, một bên lại quay đầu lại, cười ha ha: "Ha ha, phải vậy không? Vận khí của bọn em rất tốt có phải không?"
"Lần này, giống vậy." Hứa Tư lại nói, ngữ khí lạnh lùng sắc nhọn, hiển nhiên là không có ý muốn đùa giỡn với Nguyễn Kiều Kiều.
Lúc này Nguyễn Kiều Kiều cũng đã hoàn toàn hiểu ra.
Hứa Tư này không hổ là một tên biến thái nhỏ, là một tên phản diện có thể hủy thiên diệt địa. Chỉ dựa vào có ba lần mà đã đoán được một ít chuyện mà người bình thường không dám tưởng tượng!
Chỉ là, trong chuyện này, mặc kệ như thế nào thì Nguyễn Kiều Kiều cũng đều sẽ không thừa nhận. Nếu thừa nhận, cô sợ bản thân sẽ bị coi là yêu quái mà thiêu chết.
Nhưng mà hiển nhiên Hứa Tư cũng không có ý định nói tiếp. Nói xong lời này, cậu đã im lặng tiếp. Chỉ là ngẫu nhiên ánh mắt sẽ dừng lại trên người cô, nhưng giống như không phải đang nhìn cô mà là xuyên qua cô để nhìn một người khác?
Nguyễn Kiều Kiều không rõ cảm giác này là gì.
Chỉ cảm thấy khi đối mặt với Hứa Tư, trái tim đều sẽ đập thình thịch, giống như là bị người lột tầng da ngoài để nhìn vào sâu bên trong linh hồn vậy.
Cô cảm thấy có hơi bất an.
Quay đầu nhỏ nói muốn đi tìm anh trai, sau đó lững thững đi vào buồng trong để tìm Nguyễn Hạo.
Chờ đến giữa trưa ăn cơm, cô mới ra ngoài cùng Nguyễn Hạo, chỉ là Nhân vật phản diện nhỏ đã không còn ở trong sân. Bà nội Nguyễn nói cậu ăn chim cút xong thì đã đi rồi.
"Đứa nhỏ này cũng rất tốt, đáng tiếc là có mẹ kế như vậy." Bà nội Nguyễn lấy một nửa chim cút Hứa Tư khăng khăng để lại bưng lên bàn, cảm khái nói.
Nguyễn Kiều Kiều nhìn thịt chim cút, lại ngẫm lại lời nói của Hứa Tư, lựa chọn không có tiếp lời.
Nguyễn Hạo cùng Nguyễn Kiến Quốc phụ họa hai câu, cả nhà bắt đầu ăn cơm. Sau khi cơm nước xong xuôi, Nguyễn Hạo nhớ tới lúc nãy Nguyễn Kiều Kiều ở trong phòng anh, bộ dạng ngơ ngác nhìn sách vở của mình, liền nói với Nguyễn Kiến Quốc: "Ba, tháng 9 này nên đưa em gái đi học đi."
Trẻ con nhà họ Nguyễn đều được dạy đọc viết tương đối sớm, đặc biệt là gia đình nhà Nguyễn Kiến Quốc, bởi vì bản thân Thư Khiết chính là giáo viên. Lúc bà còn ở nhà, Nguyễn Kiều Kiều từ lúc ba tuổi đã được dạy đọc viết, có lẽ đến bây giờ cô bé đã quên một chút, nhưng anh tính toán lúc nghỉ hè sẽ học bù lại cho cô. Tin tưởng là đến tháng 9 sẽ vào được lớp 1, thật sự không được thì cứ coi như là học trước 1 năm cũng được.
Nửa năm sau Nguyễn Kiến Quốc tính toán sẽ lên phía Bắc tìm Thư Khiết, Nguyễn Kiều Kiều nếu như là đi học thì không thể nào tốt hơn được, cũng miễn cho ở nhà ông không yên tâm. Ông gật gật đầu đồng ý.
Bà nội Nguyễn nghe vậy thì cười nói: "Kiều Kiều của chúng ta đã được đọc sách rồi, thật lợi hại đó!"
Nguyễn Kiều Kiều có chút ngượng ngùng, chỉ cảm thấy Bà nội Nguyễn thật là cái gì cũng có thể khen ngợi mình, ngay cả đọc sách cũng thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất