Mèo Con Gợi Cảm, Online Mời Gọi

Chương 3: Kẻ lừa đảo

Trước Sau
"Ơ, liếm nữa đi mà, ứm ~ phía dưới còn muốn, đừng dừng lại ~" Thời Tiểu Miêu chủ động ưỡn ngực.

"Bên này cũng muốn ~" Bé cưng nũng nịu chỉ ngón tay vào một bên ngực còn lại.

Ánh mắt Trì Cẩn diễn tối sầm lại, anh tiếp tục cúi đầu liếm láp, đầu v* còn lại cũng bị anh liếm đến sưng đỏ dính đầy nước miếng.

Anh nhích eo hẩy nhẹ gậy th*t đã cương cứng lên mông vểnh của Thời Tiểu Miêu: "Mèo con, anh muốn vào."

Thời Tiểu Miêu đã bị tình dục chi phối: "Mau vào trong, phía dưới thật khó chịu ~"

Được sự đồng ý của Thời Tiểu Miêu, Trì Cẩn Diễn rút ngón tay ra, đỡ chú em mình đặt trước miệng hang non mềm của cậu, lấy quy đầu cọ lên mép bướm.

"Tôi khó chịu quá, phía dưới trống rỗng ~" Cảm giác hư không đột nhiên ập đến nơi vùng kín khiến Thời Tiểu Miêu không khỏi chủ động cọ lên gậy th*t hung vĩ của Trì Cẫn Diễn.

Trì Cẩn Diễn hết nhịn nổi rồi, anh men theo nước ấm chậm rãi cắm quy đầu thô to của mình vào trong hoa huy*t khít chặt, chỉ mới vào được nửa quy đầu thôi đã lập tức cảm nhận được sự ấm nóng bên trong động thịt. Tuy rằng bạn nãy đã được khuếch trương nhưng bướm của Thời Tiểu Miêu vẫn còn quá khít.

"Bự quá!" Thời Tiểu Miêu bị khai phá có hơi khó chịu, vùng kín căng trướng, kích cỡ của ngón tay làm sao so sánh được với hàng thật. Nhưng may là không đau, cho nên bé vẫn cố gắng chấp nhận được.

gậy th*t thô to ép căng *** non nhỏ xinh, vùi mình từ gốc đến ngọn vào động thịt nóng bỏng.

Thời Tiểu Miêu cảm nhận được có đồ vật vừa to vừa dài nào đó đang từ từ xâm lấn cơ thể mình, kéo theo từng luồng khoái cảm xen lẫn căng trướng sâu trong vùng kín. Bé khóc nức nở nói với anh: "Anh di chuyển một chút."

Trì Cẩn Diễn bắt đầu nhẹ nhàng thọc vào rút ra, gậy th*t nóng bỏng chầm chầm cọ xát lên vách hang ấm áp khiến Thời Tiểu Miêu càng khó chịu.

"Nhanh, nhanh lên ~" Bé không nhịn nổi phải thúc giục.

Anh vốn lo lắng cậu bé sẽ không thích ứng kịp cho, sau khi nghe thấy lời thúc giục này, anh lập tức thúc eo, gật thịt liên tục chịch vào lỗ dâm, ép cho nước *** văng tung tóe khắp nơi.

"A, a ưm ~ Chậm một chút ~"

Trì Cẩn Diễn chậm động tác hông lại, chuyển sang thong thả đưa đẩy nhưng mỗi cú thúc hông đều lút cán, khoảnh khắc chạm vào điểm mẫn cảm của Thời Tiểu Miêu, bé như sa vào trận khoái cảm, tiếng rên rỉ ngọt ngào bật khỏi cuốn họng, cả người nhũn ra, xụi lơ tựa vào lòng anh giống như không có xương.

Trì Cẩn Diễn đang chuyên tâm cày cáy bỗng cảm nhận được mình chạm phải thứ gì đó, anh hơi kinh ngạc: "Mèo con, em có cả tử cung?"

"Ưm ~ Tử... tử cung ~ là cái gì?" Thời Tiểu Miêu thở dốc rên rỉ.

"Đó là thứ giúp em mang thai." Trì Cẩn Diễn thủ thỉ bên tai cậu, nhịn không được ngậm lấy vành tai đáng yêu nhỏ xinh kia, khẽ liếm láp.

Kế đó là những cú thúc sâu mạnh bạo, dường như anh muốn thọc đến cửa tử cung, quy đầu đã để trước cửa nhưng vẫn cố gắng tiếp tục chui sâu vào bên trong.

"Quá sâu! Sẽ hỏng mất!" Bé nhận lấy quá nhiều kích thích, phần eo bị thúc đến bủn rủn.

"Không hỏng đâu mà."

Trì Cẩn Diễn vói một bàn tay đến nắm lấy gậy th*t bị ngó lơ nãy giờ của Thời Tiểu Miêu, bắt đầu sục giúp cậu. Đầu ngón tay anh lướt qua lỗ chuông, mang đến khoái cảm khiến Thời Tiểu Miêu sướng rơn người.

Trì Cẩn Diễn lại thúc vào rút ra hơn trăm lần, mãi đến *** múp của Thời Tiểu Miêu phun đầy nước dâm, anh mới đẩy cây hàng bự của mình vào sâu trong lỗ nhỏ, bắn ra từng luồng tinh dịch nóng bỏng.

gậy th*t của Thời Tiểu Miêu cũng được anh sục cho lên đỉnh.

Trì Cẩn Diễn không lấy côn th*t ra ngay mà vẫn chôn nó trong cơ thể của Thời Tiểu Miêu, anh quay đầu sang, dùng tay nắm lấy cằm nhỏ của cậu rồi hôn lên, môi lưỡi quấn quýt.

Trì Cẩn Diễn lại muốn Thời Tiểu Miêu rất nhiều lần, từ phòng tắm cho đến phòng ngủ, sức chiến đầu của trai tơ lần đầu được ăn thịt thật sự bùng nổ.

Thời Tiểu Miêu bị chơi cả đêm, trước khi hôn mê bé còn nhớ mình đã khóc đến khàn họng, người đàn ông kia vẫn còn đè trên người bé phiên vân phúc vũ.

Ngày hôm sau, lúc Trì Cẩn Diễn tỉnh dậy ở trên giường, anh như lâm vào nỗi khiếp sợ tột cùng, anh nhìn thấy một thiếu niên nằm cạnh mình trần trụi, trên cơ thể trắng nõn được che kín bởi những dấu hôn rậm rạp.



Trì Cẩn Diễn không tài nào chấp nhận sự thật mình cặn bã như thế. Lần đầu tiên anh chật vật như vậy, chỉ biết mặc bừa bộ quần áo rồi hoảng loạn bỏ chạy khỏi phòng.

Thời Tiểu Miêu tỉnh lại là vì đói.

Bé ngồi dậy với cơ thể trần như nhộng, cảm nhận sự sống tràn trề dâng trào trong cơ thể. Nhìn sang bên cạnh trống rỗng không còn hơi ấm, lúc này bé mới chợt nhớ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

Thời Tiểu Miêu không chán ghét giao phối với con người, thậm chí còn có hơi thích thích loại cảm giác này. Bé loay hoay kiểm tra lại cơ thể của mình.

"Ý?" Thời Tiểu Miêu mừng rơn, bên trong cơ thể bé đang tràn đầy linh lực!

Lúc Thời Tiểu Miêu mới hóa hình, hình thái của bé không hề ổn định. Do linh lực trong cơ thể không đủ nên duy trì hình người không được bao lâu đã biến trở về lại hình mèo. Thế nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác, bé có linh cảm rằng lần này mình có thể duy trì hình người thật lâu!

Thời Tiểu Miêu suy đoán nguyên nhân có lẽ nằm ở việc hút tinh dịch của con người. Nhưng dù thế nào thì đây vẫn là chuyện tốt.

Xoa xoa bụng, bé đói quá rồi.

Thời Tiểu Miêu tìm đại một bộ quần áo nào đó của Trì Cẩn Diễn tròng lên người, sau đó thả rong phần dưới, bước chân trần đi xuống lầu.

"Trì Cẩn Diễn?"

Thời Tiểu Miêu tìm Trì Cẩn Diễn khắp các ngóc ngách trong nhà, bé muốn nói với anh là bé đói bụng, bé muốn ăn gì đó, nhưng mà bé có kêu thế nào cũng chẳng thấy anh đâu.

"Kẻ lừa đảo." Thời Tiểu Miêu giận dỗi phồng má.

Lúc Vương Bình bước vào, đập vào mắt anh ta là hình ảnh cậu thiếu niên má búng ra sữa đang mặc áo sơ mi trắng, tủi thân ôm chân ngồi trên sô pha.

Lúc Vương Bình nhận được điện thoại của Trì Cẩn Diễn, anh ta có hơi tò mò sao sếp lại kêu anh mang theo giày, quần với cả cơm tới nhà sếp làm gì, còn bảo anh ta dẫn cậu bé này đến một chung cư khác của sếp ở, dặn anh ta nói với cậu rằng đó là ký túc xá mới xây, chưa kể tới cách nói chuyện là lạ của sếp trong điện thoại nữa.

Bây giờ tận mắt nhìn thấy những dấu hôn che kín trên cổ của cậu thiếu, anh ta giật nảy mình. Đù mé, mới một đêm mà thằng cha trai tơ kia đã đè con người ta ra làm đến cỡ này rồi!

"Vương Bình, anh gạt tôi, chỗ này đâu có cơm đâu!" Thời Tiểu Miêu tức thở phì phò, oán trách Vương Bình.

Anh ta không nhịn được phải bật cười thành tiếng, xem ra Thời Tiểu Miêu vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có mỗi mình Trì Cẩn Diễn tự kỷ xoắn xuýt mà thôi.

"Không lừa cậu. Tiểu Miêu, mau mặc quần áo vào đi, tôi dẫn cậu đi ăn cơm." Nói xong, anh bèn đưa quần áo qua cho cậu.

Thời Tiểu Miêu mới nghe có cơm ăn là lập tức chộp lấy bộ quần áo, muốn thay đồ ngay.

Vương Bình hú hồn, vội quay đầu sang chỗ khác tị hiềm.

Thời Tiểu Miêu học theo cách của loài người, khó khăn lắm mới mặc vào xong bộ quần áo, sau khi mang giày vào xong xuôi bèn chạy qua chỗ Vương Bình.

"Chúng ta đi ăn cái gì thế? Tôi đói meo luôn rồi ấy. Tôi muốn ăn cái món mà có 2 miếng bánh kẹp lấy miếng thịt ở giữa á!" Hồi đó, Thời Tiểu Miêu có thấy ông cụ ăn món này, bé chỉ có thể nhìn miệng thòm thèm chứ không được ăn.

"Cậu nói bánh kẹp thịt ấy hả. Đi thôi, anh dẫn cậu đi ăn..." Chữ "lẩu" còn chưa kịp nói thành lời thì linh cảm có gì đó sai sai bỗng trồi lên. Tại sao nhìn Tiểu Miêu không có vẻ gì là khó chịu hết vậy, không hề giống bộ dạng của một người sau trận mây mưa. Chẳng lẽ tối hôm qua, Trì Cẩn Diễn vẫn chưa làm đến bước cuối cùng?

Không thèm nghĩ mấy vấn đề này nữa, anh dẫn theo Thời Tiểu Miêu ra ngoài.

"Phải rồi, Tiểu Miêu à, anh có sắp xếp kí túc xá cho cậu rồi. Hôm nay cậu có thể dọn qua đó ở, quần áo giày dép này kia anh đã chuẩn bị đầy đủ hết. Một lát chúng ta sẽ kí hợp đồng trước, chắc cỡ ngày mai là sẽ có giấy chứng minh nhân dân cho cậu." Vương Bình vừa lái xe vừa nói luyên thuyên, chẳng bận tâm xem Thời Tiểu Miêu nghe có hiểu hay là không.

Thời Tiểu Miêu gật gù, chỉ cần có cơm ăn thì sao cậu cũng chịu hết.

"Quao, ngon quá đi! Còn ngon hơn cả đồ hộp!"

Vương Bình không biết đồ hộp mà cậu nói là đồ hộp nào, chỉ nghĩ đó là thịt đóng hộp bình thường. Thật ta nói là thịt đóng hộp cũng phải, chẳng qua là thịt đóng hộp dành riêng cho mèo thôi.

Đây là lần đầu tiên Thời Tiểu Miêu được ăn lẩu. Vương Bình sợ cậu ăn lạ miệng nên đã gọi lẩu uyên ương*.

(*) Lẩu uyên ương: Loại lẩu nổi tiếng của người Hoa, có 2 ngăn, một ngăn nước lẩu cay nấu chung với sa tế và một ngăn nước lẩu không cay nấu từ các loại rau củ.



Thời Tiểu Miêu mở mắt thao láo nhìn chằm chằm mấy viên thịt bằm trong nồi lẩu sôi ùng ục.

Bé nếm thử nước lẩu bên phần cay, thế là môi mỏ sưng đỏ, nước mắt chảy ròng.

"Từ nay về sau, tôi phải ăn cái này mỗi ngày!"

Thời Tiểu Miêu đưa ra một quyết định trọng đại, rằng món lẩu sẽ trở thành ánh trăng sáng trong lòng cậu.

Sau khi ăn xong, Vương Bình dẫn Thời Tiểu Miêu đến chỗ ở mới. Đây là khu chung cư cao cấp, người ở đây gần như toàn là giới nhà giàu hoặc các ngôi sao nổi tiếng, độ bảo mật riêng tư cực cao.

Chung cư cũng được trang hoàng xa hoa hết mực, đặc biệt là căn chung cư của Thời Tiểu Miêu.

"Tiểu Miêu, qua đây đọc hợp đồng." Vương Bình rút hợp đồng ra từ xấp hồ sơ rồi đưa cho Thời Tiểu Miêu.

Thời Tiểu Miêu vẫn biết chữ. Từ sau khi mở được linh thức, bé chậm rãi học được chữ viết, nhưng đôi khi có một vài từ đơn khi tổ hợp lại thành câu, bé chỉ có thể đọc chứ không hiểu câu đó nghĩa là gì.

Gần như chưa đọc gì cả là Thời Tiểu Miêu đã cầm bút lên, viết vào tên mình bằng nét chữ gà bới.

"Vậy là xong. Ngày mai anh sẽ sắp xếp trợ lý cho cậu, sau đó sẽ dẫn cậu đi thử vai một bộ phim truyền hình." Vương Binh nói xong lại quay đầu sang hỏi Thời Tiểu Miêu: "Cậu biết diễn kịch không?"

Thời Tiểu Miêu nghe vậy chứ có hiểu gì đâu, bé khẽ lắc đầu.

Vương Binh thở dài: "Không sao, suất diễn khá ít. Lần này đi thử kính chỉ là làm cho đúng quy trình, thực tế đã bàn bạc thỏa thuận trước với nhau hết rồi. Sau này có thời gian rảnh, anh sẽ tìm người dạy cậu."

Thời Tiểu Miêu ngoan ngoãn gật đầu.

Trước khi đi, Vương Bình còn đưa cho cậu một chiếc điện thoại có lưu sẵn số của anh ta trong máy, sau đó dạy cậu mấy thao tác đơn giản, cũng lập cho cậu một tài khoản WeChat, danh sách bạn bè chỉ có mỗi anh ta nằm cô độc một mình.

Qua ngày hôm sau, lúc Vương Binh tới nhà đón cậu đã là giữa trưa nhưng cậu chỉ mới tỉnh ngủ.

"Sao mà ngủ đến trưa trời chưa trật thế này. Tối hôm qua cậu thức làm gì vậy? " Nhưng Vương Bình nhìn Thời Tiểu Miêu đâu giống người vừa thức đêm, mặt mày cậu trông vẫn hồng hào đầy sức sống.

Hôm qua Thời Tiểu Miêu đúng là có thức đêm thật, lần đầu tiếp xúc với điện thoại khiến bé tò mò không thôi cho nên đã ngồi vọc điện thoại đến gần bốn giờ sáng. Hiện tại, bé gần như đã nắm giữ được chức năng của nó, chỉ có mỗi ghép vần là vẫn hơi khó nhằn một chút, bé đã học rất lâu.

"Tôi ở nhà, không có ra ngoài." Thời Tiểu Miêu không hiểu ý của Vương Binh, bé tưởng đâu anh ta nghĩ rằng bé lén chạy ra ngoài chơi.

Thân là một con mèo nuôi trong nhà, bé còn lâu mới tùy tiện trốn ra ngoài chơi.

"Đi đánh răng rửa mặt đi rồi anh dẫn cậu đến đoàn phim."

Thời Tiểu Miêu làm vệ sinh cá nhân xong liền theo chân Vương Binh ra ngoài. Bé không biết cách phối đồ sao cho hợp, cũng may những bộ quần áo mà Vương Binh mang đến cho bé đều theo phong cách tối giản, màu sắc không quá nổi bậc nên có mặc thế nào cũng hợp cả.

Hai người lái xe thẳng đến đoàn phim.

"Chào đạo diễn Trương, đây là nghệ sĩ của công ty bọn tôi – Thời Tiểu Miêu." Vương Binh dẫn Thời Tiểu Miêu vào một phim trường đang quay. Bộ phim truyền hình này đã trong giai đoạn quay, nhưng vẫn kẹt một vai phụ chưa tuyển chọn được.

Ông chú trung niên để râu đứng dậy bắt tay với Vương Binh.

Hồi đầu mới biết tin người bên Tinh Ý muốn cho dẫn một người chen ngang vào đoàn phim, chú có hơi phật lòng.

Tuy rằng nhân vật này chỉ là vai phụ, cùng lắm chỉ tính là nam số 5, nhưng đây lại là nhân vật đóng vai trò mấu chốt của cả bộ phim.

Thế mà khoảnh khắc nhìn thấy Thời Tiểu Miêu, chú vẫn phải kinh ngạc trước vẻ đẹp của cậu.

- -----------------------------------------

Trai tơ Trì Cẩn Diễn mất zin thẹn quá bỏ chạy luôn rồi quý dị =))) Ủa alo anh ơi =))) Anh chạy thì có con sói khac vô ngậm bé mèo đi mất anh đừng có hối hận nghen

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau