Chương 13
Edit: Mạc Tử Thiên
Không biết tại sao anh lại không muốn nhìn thấy bộ dáng uể oải của tiểu miêu nhãi con.
Ấu tể miêu ô tộc đều nói là thích đi đến nơi đó.
Ngay cả bản thân báo đen cũng...
Trong đôi mắt lục hiện lại vài phần u ám không rõ, nhưng anh rất nhanh đã thu liễm chúng, cúi đầu liếm liếm trán ấu tể, trầm giọng nói: "Ta mang ngươi qua đó."
Thiệu Dĩ Ninh không phản đối --- kỳ thật bây giờ cậu cũng không muốn quay lại đàn sư tử lắm, cậu cảm thấy cảm xúc hiện giờ của mình có chút không tốt.
Có lẽ nên dùng buổi tối hôm nay để sửa sang lại tâm trạng, buổi sáng ngày mai tới, thì sẽ là một ngày mới. Nhưng bây giờ, suy nghĩ của cậu có chút loạn.
Mèo con ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất, chờ báo đen tới ngậm sau cổ cậu. Nhưng báo đen bỗng dừng lại động tác, đè thấp thân thể, thấp giọng nói: "Ngươi... ngươi có phải là không thích ta ngậm người không?"
Thiệu Dĩ Ninh sửng sốt, nghiêm túc suy nghĩ một lát, ngoan ngoãn đáp: "Còn tốt, cũng không đau, nên không sao cả."
Hơn nữa hiện tại chân cậu ngắn, chẳng lẽ chậm rãi đi qua? Như vậy chẳng phải rất lãng phí thời gian sao?
Cậu không quá để ý.
Người ta nói, phảng phất như phần cổ đằng sau được chuyên môn dùng để gặm, một chút cũng không đau.
Thiệu Dĩ Ninh chớp chớp mắt, chuyên chú nhìn chằm chằm vào báo đen lớn, ngoan ngoãn nói: "Nếu là anh thì không sao cả."
Già Lâu đã cứu cậu, chỉ là ngậm sau cổ thôi, không tính là việc gì.
Đôi mắt xanh thẳm của ấu tể nhìn chăm chú vào anh, giống như khi một cơn mưa đi qua, trong một vũng nước nhỏ trong rừng cây phản chiếu ảnh ngược của anh. Trong mắt cậu tràn đầy sự tín nhiệm.
Tín nhiệm.
Miêu ô tộc khác đều khách khí với anh, ngao ô tộc trực tiếp biểu lộ ác ý với anh, nhưng tín nhiệm đối với Già Lâu mà nói, là một thứ hiếm gặp.
Vì thế, anh một lần nữa nhẹ nhàng liếm trán mèo con, lực đạo quá mềm nhẹ, thế nên Thiệu Dĩ Ninh chỉ cảm nhận được chút ướt át, sau đó liền nghe báo đen thấp giọng nói: "Đi lên."
Phía sau lưng sao?
Thiệu Dĩ Ninh ngây người một chút.
Báo đen trước mắt đã cúi người, mãnh thú loại hình khổng lồ cúi đầu trước mặt cậu, đường cong mạnh mẽ phập phồng theo nhịp thở, tựa như dãy núi yên lặng. Mèo con do dự một lát, còn chưa có động tác, đôi mắt lục nhìn chăm chú vào cậu, đáy mắt có vô vàn sủng nịch.
"Được!"
Thái độ của báo đen rất kiên quyết, Thiệu Dĩ Ninh ước lượng một chút, chậm rì rì bò lên sau lưng anh. Chân mèo không cầm nắm dễ dàng được như năm ngón tay nhân loại, cậu hao hết tâm tư leo lên, ngồi xổm ở nửa người trên của anh. Móng vuốt nhỏ dò ra giữa đệm thịt lót phấn nộn mượt mà, cậu cẩn thận thu hồi chúng, tận lực không để chúng cào vào da lông của báo đen.
Da lông màu đen bóng loáng như tơ lụa tốt nhất, mềm mại lại rắn chắc. Sau đó Già Lâu điều chỉnh tư thế, đứng thẳng dậy.
Lúc này đây, tốc độ của Già Lâu rõ ràng chậm hẳn, suy xét đến năng lực thừa nhận của tiểu miêu nhãi con, anh thậm chí không phát huy một phần ba thực lực. Cũng bởi vậy, Thiệu Dĩ Ninh có thể an tĩnh hưởng thụ, giống như đi chơi xuân, nhìn ngắm phong cảnh bên đường thật tốt.
Cậu được như được cưỡi báo đen phiên bản xe buýt trong truyền thuyết, vui vẻ thoải mái, tròng mắt chuyển động quay tròn, nhìn ngắm phong cảnh của thảo nguyên. Đi một hồi, cậu tò mò hỏi: "Già Lâu đại ca, chúng ta đi nơi nào?"
Có vẻ như bọn họ đang đi về hướng bắc. Nhưng hướng bắc không phải là địa bàn của tộc sói hả?
Báo đen nhẹ nhàng lướt qua một cây đại thụ vắt ngang, không có chút xóc nảy nào. Anh ngẩng đầu xác nhận phương hướng, nhàn nhạt nói: "Đi tìm cỏ ngọc."
Cỏ ngọc?
Thiệu Dĩ Ninh càng buồn bực: "Đó là cái gì?"
"Là..." Trong giọng nói của anh có chút do dự, sau đó anh giải thích đơn giản: "Là đồ vật miêu ô tộc sẽ thích."
Một báo một mèo đi hồi lâu, rốt cuộc cũng tới biên giới sông, dừng lại ở phụ cận của một sườn núi nhỏ.
Già Lâu thả cậu xuống, liếm liếm sau cổ cậu, thấp giọng nói: "Ở phía trên."
Phía trên?
Lúc này mặt trời đã bắt đầu lặn xuống, chỉ dư lại một mảnh hoàng hôn. Đồng tử mèo con vốn đã tròn xoe nay còn tròn hơn, chuẩn xác không nhầm nhìn thẳng vào sườn núi cái gì cũng không có, chỉ có một mảng lớn... thực vật?
Trong nháy mắt này, một bóng đèn nhỏ bỗng sáng lên trong đầu cậu.
Không lẽ, không lẽ là như cậu nghĩ?
Già Lâu dẫn đường về phía trước, đi đến trước một mảng bụi thực vật xanh mượt --- đồ vật kia, không quá giống trong thế giới ban đầu của Lê Thiếu Hi, nhưng cũng có vài phần tương tự.
Trong lòng cậu có chút không xác định, bởi vì trong thế giới ban đầu, trên thảo nguyên không có loại thực vật này.
Cái loại này... có thể làm động vật họ mèo nổi điên, mê muội hít đến nghiện...
Già Lâu quả nhiên nhìn qua đây, lặng yên không tiếng động thúc giục cậu đến gần.
... Cậu hiện tại là mèo, vậy, thử xem?
Thiệu Dĩ Ninh bước chân ngắn ra, lạch bạch lạch bạch đi qua, cẩn thận xem xét.
Thứ đầu tiên cảm giác được không phải là bề ngoài của thực vật, mà là hương vị.
Đó là một loại cảm giác không thể tả được. Phảng phất như không phải chóp mũi, khứu giác ngửi được, mà là một tầng sâu hơn, xâm nhiễm trực tiếp vào.
Là cỏ xanh dưới ánh mặt trời, gió nhẹ nhàng thổi qua, chim chóc bên cạnh rào rào bay lên;
Là bờ cát cùng sóng biển thân mật khăng khít đan xen vào nhau, chơi đùa ngươi đuổi ta tới;
Là ánh sáng nhạt trong màn đêm yên tĩnh, ngọn lửa trong lò sưởi thiêu đốt, tuyết rơi không tạo tiếng động ở ngoài cửa sổ.
Thơm quá, thật thoải mái...
Mèo con cầm lòng không đậu, tứ chi mềm như bông, một nắm tuyết nằm liệt trên mặt đất, hóa thành một đóa bông gòn mềm xốp. Thiệu Dĩ Ninh mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy mình như đang đạp trên mây, đạp trên đóa hoa, đạp lên hết thảy những thứ tốt đẹp mà mềm mại.
Mặt trời hoàn toàn lặn xuống, trên thảo nguyên cứ như có bản nhạc nhẹ nhàng vang lên. Côn trùng ở trong bụi cỏ kêu to, các con vật loại nhỏ cẩn thận dò ra khỏi hang động, ngôi sao nhiều mênh mông vô bờ bến đi lên sân khấu bầu trời xanh biển, cậu như chìm vào trong quang cảnh cổ xưa này, đan xen giữa ảo giác và hiện thực.
Sau đó, trong đầu mèo con vang lên một vài thanh âm.
*Nguyên liệu nấu ăn cao cấp, thường thường chỉ xuất hiện bằng phương thức mộc mạc nhất...
*Ngươi xem con dê béo này, tươi mới, hợp làm lẩu nước BBQ, nhất định ăn ngon!
*Mèo bự thích ăn cá, mèo con muốn ăn thịt, meo meo meo, meo meo meo!
Thiệu Dĩ Ninh:???
Có, có chút kì lạ.
Mèo con ngã trái ngã phải, mắt bỗng nhiên sáng lấp lánh, đột nhiên quay đầu nhìn về phía báo đen.
Báo đen không nhúc nhích, hơi nhíu mày.
Cái phản ứng này... hình như cũng bình thường?
Đúng vậy, đây là bạc hà mèo trong truyền thuyết. Chẳng qua đây là phiên bản dị giới, vậy mà có thể sinh trưởng trên thảo nguyên.
Già Lâu biết thứ này vô hại, nhưng sẽ làm động vật họ mèo vui vẻ một lúc lâu. Anh cũng hơi chần chờ --- bởi vì không chắc tiểu miêu nhãi con có thích hay không.
Nhóm miêu ô tộc trên thảo nguyên lớn đều biết thứ này. Tiểu miêu nhãi con sớm muộn gì cũng sẽ biết. Nhưng anh cũng không quá chắc phản ứng của tiểu miêu nhãi con khi tiếp xúc với thứ này.
Cho nên, anh dẫn cậu tới.
Nhưng hiện tại mà xem, hình như có chỗ nào không hợp?
Mắt mèo con không có tiêu cự, lúc này không phân rõ giữa ảo giác và hiện thực, bỗng nhiên nghiêng ngả lảo đảo, đi về hướng báo đen, động tác chậm rì rì, để sát đầu nhỏ tròn vo vào anh. Đợi đến khi khoảng cách chỉ còn một chút, cậu bỗng nhiên nghiêng nghiêng đầu, mắt to xanh thẳm trong sáng chớp chớp, đột ngột a một tiếng, dường như phát hiện vụ việc kì quái gì đó.
Ngay sau đó là một tiếng miêu ô.
"Miêu ô..."
Sau một tiếng miêu ô này, so với vài tiếng Barkley trước đây được nghe thì còn mềm nhũn hơn. Già Lâu lập tức cảnh giác đứng dậy, nhìn xung quanh xem có sinh vật gì không.
Nếu đưa tới động vật khác thì không tốt.
Còn tốt, xung quanh rất an tĩnh, báo đen ngồi xổm trước mặt mèo con, sắc mặt có chút chần chờ.
Mèo con ngồi dậy đi tới, chỉ dùng hai chân sau để cân bằng, lung lay, hai chân trước duỗi về phía trước, duỗi thân, rồi đột ngột lao về phía trước một phát.
"Trảo, bắt được rồi!"
"Dê béo tươi non..."
Đại khái là do khoảng thời gian này chỉ được uống sữa, không thể ăn đồ rắn, Thiệu Dĩ Ninh hiện giờ đắm chìm trong ảo giác ăn lẩu. Cậu không nói hai lời, ôm "chân dê" trước mắt, ngao ô ngặm một ngụm!
Già Lâu:...
Báo đen xác nhận, thực vật này cũng hữu hiệu với mèo con.
Hàm răng của tiểu miêu nhãi con còn chưa trưởng thành, một chút nghiến răng kia căn bản không hề có lực sát thương, ngược lại lộ ra răng nanh trắng tuyết, nhòn nhọn, giống bạch ngọc, giống tác phẩm nghệ thuật tinh xảo nhất. Chân trước anh đang trong miệng cậu, đầu lưỡi phấn nộn nhích tới nhích lui, rất linh hoạt.
Thiệu Dĩ Ninh cảm thấy mĩ mãn ôm "chân dê lớn", gặm một chút, lại liếm hai cái, lại gặm một chút, lại liếm hai cái. Kế tiếp, Già Lâu cúi đầu, ý đồ quan sát cậu.
... Kết quả bị hai móng của mèo con ôm đầu sát lại gần.
Một lớn một nhỏ, hai đầu mèo dính sát vào nhau, chóp mũi đối chóp mũi, hô hấp đan xen, miệng gần trong gang tấc. Thiệu Dĩ Ninh cảm thấy trong đầu óc đều là kẹo bông gòn, ngọt ngào, nhão dính, bao trùm lý trí. Cậu bỗng nhiên trừng lớn mắt, liếm môi báo đen.
"Tôi muốn... muốn thêm nước lẩu!"
"Còn muốn tương ớt!"
Xúc cảm bên môi mềm mại, Già Lâu đột nhiên chấn động, hoàn toàn không nghe rõ cậu nói cái gì.
... Cho dù ở thế giới động vật, môi không có ý nghĩa giống nhau.
......................
Trăng lên giữa trời, Thiệu Dĩ Ninh xám xịt trở lại nơi dừng chân của đàn sư tử.
Nhóm sư tử con ngủ hô hô trong lồng ngực sư tử cái. Thiệu Dĩ Ninh vừa trở về, đã bị Mẫu Sư ôm lấy, liếm toàn thân một lần.
Cậu có chút ngượng ngùng. Lông mao thuần trắng bị liếm ướt dầm dề, thân mèo run nhè nhẹ trong gió đêm, không nhịn được mà hắt xì một cái.
"Hắt xì!!!"
... Thuận tiện nói một câu, thời điểm mèo hắt xì, cả đầu sẽ vung mạnh một cái.
Đầu nhỏ tròn vo lông xù xù vung, tình thương của mẹ của Mẫu Sư liền bạo phát, càng thêm dùng sức yêu thương cậu. Mèo con lảo đảo một cái, ngã vào giữa đám tiểu sư tử, lại bị đồng bạn còn buồn ngủ cọ thành một cục.
Mấy sư tử con và một con mèo con. Độ ấm thoát ra từ thân thể, lông mao ấm áp dễ chịu. Trong bầu không khí này, Thiệu Dĩ Ninh cũng nhịn không được mà ngáp một cái.
Có chút buồn ngủ.
Trong bóng đêm, nhóm sư tử cái lưu lại một con để chiếu cố hài tử, những con khác định ra ngoài đi săn. Nhóm sư tử tuy rằng mấy ngày mới cần ăn một lần, nhưng tư vị nhịn đói không quá dễ chịu. Chỉ cần lượng đồ ăn sung túc, bọn họ sẽ lợi dụng mọi khả năng để đi săn.
Hơn nữa, khi sư tử con dần lớn lên, chúng cũng sẽ bắt đầu ăn thịt. Đến lúc đó, gánh nặng trên người nhóm sư tử cái sẽ càng thêm nặng.
... Về phần nhóm sư tử đực. Khụ, bởi vì nhóm ngao ô tộc đã trở lại, Barkley bị "sung quân đến biên cương", không còn canh gác bên lãnh địa.
Thiệu Dĩ Ninh cuộn thành một đoàn, định đi vào giấc ngủ. Nhưng mà, dưới thân bỗng bị củng lên một khối, ngay sau đó, tiểu sư tử Ba Ân liền thò cái đầu nhỏ ra, mở to mắt nhìn cậu.
"Cậu đã trở lại?" Móng vuốt Ba Ân vung vẩy, rất nhanh đã giải cứu bản thân từ một đống sư tử con, đạp lên trên người huynh đệ tỷ muội, đắc ý rung đùi, ngửi ngửi khắp nơi: "Có... có mùi kỳ quái."
Thiệu Dĩ Ninh: Không! Không có! Cái mùi gì cũng không có!
Say bạc hà mèo rồi nổi điên hôn hôn cái gì! Mới không có!
Không biết tại sao anh lại không muốn nhìn thấy bộ dáng uể oải của tiểu miêu nhãi con.
Ấu tể miêu ô tộc đều nói là thích đi đến nơi đó.
Ngay cả bản thân báo đen cũng...
Trong đôi mắt lục hiện lại vài phần u ám không rõ, nhưng anh rất nhanh đã thu liễm chúng, cúi đầu liếm liếm trán ấu tể, trầm giọng nói: "Ta mang ngươi qua đó."
Thiệu Dĩ Ninh không phản đối --- kỳ thật bây giờ cậu cũng không muốn quay lại đàn sư tử lắm, cậu cảm thấy cảm xúc hiện giờ của mình có chút không tốt.
Có lẽ nên dùng buổi tối hôm nay để sửa sang lại tâm trạng, buổi sáng ngày mai tới, thì sẽ là một ngày mới. Nhưng bây giờ, suy nghĩ của cậu có chút loạn.
Mèo con ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất, chờ báo đen tới ngậm sau cổ cậu. Nhưng báo đen bỗng dừng lại động tác, đè thấp thân thể, thấp giọng nói: "Ngươi... ngươi có phải là không thích ta ngậm người không?"
Thiệu Dĩ Ninh sửng sốt, nghiêm túc suy nghĩ một lát, ngoan ngoãn đáp: "Còn tốt, cũng không đau, nên không sao cả."
Hơn nữa hiện tại chân cậu ngắn, chẳng lẽ chậm rãi đi qua? Như vậy chẳng phải rất lãng phí thời gian sao?
Cậu không quá để ý.
Người ta nói, phảng phất như phần cổ đằng sau được chuyên môn dùng để gặm, một chút cũng không đau.
Thiệu Dĩ Ninh chớp chớp mắt, chuyên chú nhìn chằm chằm vào báo đen lớn, ngoan ngoãn nói: "Nếu là anh thì không sao cả."
Già Lâu đã cứu cậu, chỉ là ngậm sau cổ thôi, không tính là việc gì.
Đôi mắt xanh thẳm của ấu tể nhìn chăm chú vào anh, giống như khi một cơn mưa đi qua, trong một vũng nước nhỏ trong rừng cây phản chiếu ảnh ngược của anh. Trong mắt cậu tràn đầy sự tín nhiệm.
Tín nhiệm.
Miêu ô tộc khác đều khách khí với anh, ngao ô tộc trực tiếp biểu lộ ác ý với anh, nhưng tín nhiệm đối với Già Lâu mà nói, là một thứ hiếm gặp.
Vì thế, anh một lần nữa nhẹ nhàng liếm trán mèo con, lực đạo quá mềm nhẹ, thế nên Thiệu Dĩ Ninh chỉ cảm nhận được chút ướt át, sau đó liền nghe báo đen thấp giọng nói: "Đi lên."
Phía sau lưng sao?
Thiệu Dĩ Ninh ngây người một chút.
Báo đen trước mắt đã cúi người, mãnh thú loại hình khổng lồ cúi đầu trước mặt cậu, đường cong mạnh mẽ phập phồng theo nhịp thở, tựa như dãy núi yên lặng. Mèo con do dự một lát, còn chưa có động tác, đôi mắt lục nhìn chăm chú vào cậu, đáy mắt có vô vàn sủng nịch.
"Được!"
Thái độ của báo đen rất kiên quyết, Thiệu Dĩ Ninh ước lượng một chút, chậm rì rì bò lên sau lưng anh. Chân mèo không cầm nắm dễ dàng được như năm ngón tay nhân loại, cậu hao hết tâm tư leo lên, ngồi xổm ở nửa người trên của anh. Móng vuốt nhỏ dò ra giữa đệm thịt lót phấn nộn mượt mà, cậu cẩn thận thu hồi chúng, tận lực không để chúng cào vào da lông của báo đen.
Da lông màu đen bóng loáng như tơ lụa tốt nhất, mềm mại lại rắn chắc. Sau đó Già Lâu điều chỉnh tư thế, đứng thẳng dậy.
Lúc này đây, tốc độ của Già Lâu rõ ràng chậm hẳn, suy xét đến năng lực thừa nhận của tiểu miêu nhãi con, anh thậm chí không phát huy một phần ba thực lực. Cũng bởi vậy, Thiệu Dĩ Ninh có thể an tĩnh hưởng thụ, giống như đi chơi xuân, nhìn ngắm phong cảnh bên đường thật tốt.
Cậu được như được cưỡi báo đen phiên bản xe buýt trong truyền thuyết, vui vẻ thoải mái, tròng mắt chuyển động quay tròn, nhìn ngắm phong cảnh của thảo nguyên. Đi một hồi, cậu tò mò hỏi: "Già Lâu đại ca, chúng ta đi nơi nào?"
Có vẻ như bọn họ đang đi về hướng bắc. Nhưng hướng bắc không phải là địa bàn của tộc sói hả?
Báo đen nhẹ nhàng lướt qua một cây đại thụ vắt ngang, không có chút xóc nảy nào. Anh ngẩng đầu xác nhận phương hướng, nhàn nhạt nói: "Đi tìm cỏ ngọc."
Cỏ ngọc?
Thiệu Dĩ Ninh càng buồn bực: "Đó là cái gì?"
"Là..." Trong giọng nói của anh có chút do dự, sau đó anh giải thích đơn giản: "Là đồ vật miêu ô tộc sẽ thích."
Một báo một mèo đi hồi lâu, rốt cuộc cũng tới biên giới sông, dừng lại ở phụ cận của một sườn núi nhỏ.
Già Lâu thả cậu xuống, liếm liếm sau cổ cậu, thấp giọng nói: "Ở phía trên."
Phía trên?
Lúc này mặt trời đã bắt đầu lặn xuống, chỉ dư lại một mảnh hoàng hôn. Đồng tử mèo con vốn đã tròn xoe nay còn tròn hơn, chuẩn xác không nhầm nhìn thẳng vào sườn núi cái gì cũng không có, chỉ có một mảng lớn... thực vật?
Trong nháy mắt này, một bóng đèn nhỏ bỗng sáng lên trong đầu cậu.
Không lẽ, không lẽ là như cậu nghĩ?
Già Lâu dẫn đường về phía trước, đi đến trước một mảng bụi thực vật xanh mượt --- đồ vật kia, không quá giống trong thế giới ban đầu của Lê Thiếu Hi, nhưng cũng có vài phần tương tự.
Trong lòng cậu có chút không xác định, bởi vì trong thế giới ban đầu, trên thảo nguyên không có loại thực vật này.
Cái loại này... có thể làm động vật họ mèo nổi điên, mê muội hít đến nghiện...
Già Lâu quả nhiên nhìn qua đây, lặng yên không tiếng động thúc giục cậu đến gần.
... Cậu hiện tại là mèo, vậy, thử xem?
Thiệu Dĩ Ninh bước chân ngắn ra, lạch bạch lạch bạch đi qua, cẩn thận xem xét.
Thứ đầu tiên cảm giác được không phải là bề ngoài của thực vật, mà là hương vị.
Đó là một loại cảm giác không thể tả được. Phảng phất như không phải chóp mũi, khứu giác ngửi được, mà là một tầng sâu hơn, xâm nhiễm trực tiếp vào.
Là cỏ xanh dưới ánh mặt trời, gió nhẹ nhàng thổi qua, chim chóc bên cạnh rào rào bay lên;
Là bờ cát cùng sóng biển thân mật khăng khít đan xen vào nhau, chơi đùa ngươi đuổi ta tới;
Là ánh sáng nhạt trong màn đêm yên tĩnh, ngọn lửa trong lò sưởi thiêu đốt, tuyết rơi không tạo tiếng động ở ngoài cửa sổ.
Thơm quá, thật thoải mái...
Mèo con cầm lòng không đậu, tứ chi mềm như bông, một nắm tuyết nằm liệt trên mặt đất, hóa thành một đóa bông gòn mềm xốp. Thiệu Dĩ Ninh mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy mình như đang đạp trên mây, đạp trên đóa hoa, đạp lên hết thảy những thứ tốt đẹp mà mềm mại.
Mặt trời hoàn toàn lặn xuống, trên thảo nguyên cứ như có bản nhạc nhẹ nhàng vang lên. Côn trùng ở trong bụi cỏ kêu to, các con vật loại nhỏ cẩn thận dò ra khỏi hang động, ngôi sao nhiều mênh mông vô bờ bến đi lên sân khấu bầu trời xanh biển, cậu như chìm vào trong quang cảnh cổ xưa này, đan xen giữa ảo giác và hiện thực.
Sau đó, trong đầu mèo con vang lên một vài thanh âm.
*Nguyên liệu nấu ăn cao cấp, thường thường chỉ xuất hiện bằng phương thức mộc mạc nhất...
*Ngươi xem con dê béo này, tươi mới, hợp làm lẩu nước BBQ, nhất định ăn ngon!
*Mèo bự thích ăn cá, mèo con muốn ăn thịt, meo meo meo, meo meo meo!
Thiệu Dĩ Ninh:???
Có, có chút kì lạ.
Mèo con ngã trái ngã phải, mắt bỗng nhiên sáng lấp lánh, đột nhiên quay đầu nhìn về phía báo đen.
Báo đen không nhúc nhích, hơi nhíu mày.
Cái phản ứng này... hình như cũng bình thường?
Đúng vậy, đây là bạc hà mèo trong truyền thuyết. Chẳng qua đây là phiên bản dị giới, vậy mà có thể sinh trưởng trên thảo nguyên.
Già Lâu biết thứ này vô hại, nhưng sẽ làm động vật họ mèo vui vẻ một lúc lâu. Anh cũng hơi chần chờ --- bởi vì không chắc tiểu miêu nhãi con có thích hay không.
Nhóm miêu ô tộc trên thảo nguyên lớn đều biết thứ này. Tiểu miêu nhãi con sớm muộn gì cũng sẽ biết. Nhưng anh cũng không quá chắc phản ứng của tiểu miêu nhãi con khi tiếp xúc với thứ này.
Cho nên, anh dẫn cậu tới.
Nhưng hiện tại mà xem, hình như có chỗ nào không hợp?
Mắt mèo con không có tiêu cự, lúc này không phân rõ giữa ảo giác và hiện thực, bỗng nhiên nghiêng ngả lảo đảo, đi về hướng báo đen, động tác chậm rì rì, để sát đầu nhỏ tròn vo vào anh. Đợi đến khi khoảng cách chỉ còn một chút, cậu bỗng nhiên nghiêng nghiêng đầu, mắt to xanh thẳm trong sáng chớp chớp, đột ngột a một tiếng, dường như phát hiện vụ việc kì quái gì đó.
Ngay sau đó là một tiếng miêu ô.
"Miêu ô..."
Sau một tiếng miêu ô này, so với vài tiếng Barkley trước đây được nghe thì còn mềm nhũn hơn. Già Lâu lập tức cảnh giác đứng dậy, nhìn xung quanh xem có sinh vật gì không.
Nếu đưa tới động vật khác thì không tốt.
Còn tốt, xung quanh rất an tĩnh, báo đen ngồi xổm trước mặt mèo con, sắc mặt có chút chần chờ.
Mèo con ngồi dậy đi tới, chỉ dùng hai chân sau để cân bằng, lung lay, hai chân trước duỗi về phía trước, duỗi thân, rồi đột ngột lao về phía trước một phát.
"Trảo, bắt được rồi!"
"Dê béo tươi non..."
Đại khái là do khoảng thời gian này chỉ được uống sữa, không thể ăn đồ rắn, Thiệu Dĩ Ninh hiện giờ đắm chìm trong ảo giác ăn lẩu. Cậu không nói hai lời, ôm "chân dê" trước mắt, ngao ô ngặm một ngụm!
Già Lâu:...
Báo đen xác nhận, thực vật này cũng hữu hiệu với mèo con.
Hàm răng của tiểu miêu nhãi con còn chưa trưởng thành, một chút nghiến răng kia căn bản không hề có lực sát thương, ngược lại lộ ra răng nanh trắng tuyết, nhòn nhọn, giống bạch ngọc, giống tác phẩm nghệ thuật tinh xảo nhất. Chân trước anh đang trong miệng cậu, đầu lưỡi phấn nộn nhích tới nhích lui, rất linh hoạt.
Thiệu Dĩ Ninh cảm thấy mĩ mãn ôm "chân dê lớn", gặm một chút, lại liếm hai cái, lại gặm một chút, lại liếm hai cái. Kế tiếp, Già Lâu cúi đầu, ý đồ quan sát cậu.
... Kết quả bị hai móng của mèo con ôm đầu sát lại gần.
Một lớn một nhỏ, hai đầu mèo dính sát vào nhau, chóp mũi đối chóp mũi, hô hấp đan xen, miệng gần trong gang tấc. Thiệu Dĩ Ninh cảm thấy trong đầu óc đều là kẹo bông gòn, ngọt ngào, nhão dính, bao trùm lý trí. Cậu bỗng nhiên trừng lớn mắt, liếm môi báo đen.
"Tôi muốn... muốn thêm nước lẩu!"
"Còn muốn tương ớt!"
Xúc cảm bên môi mềm mại, Già Lâu đột nhiên chấn động, hoàn toàn không nghe rõ cậu nói cái gì.
... Cho dù ở thế giới động vật, môi không có ý nghĩa giống nhau.
......................
Trăng lên giữa trời, Thiệu Dĩ Ninh xám xịt trở lại nơi dừng chân của đàn sư tử.
Nhóm sư tử con ngủ hô hô trong lồng ngực sư tử cái. Thiệu Dĩ Ninh vừa trở về, đã bị Mẫu Sư ôm lấy, liếm toàn thân một lần.
Cậu có chút ngượng ngùng. Lông mao thuần trắng bị liếm ướt dầm dề, thân mèo run nhè nhẹ trong gió đêm, không nhịn được mà hắt xì một cái.
"Hắt xì!!!"
... Thuận tiện nói một câu, thời điểm mèo hắt xì, cả đầu sẽ vung mạnh một cái.
Đầu nhỏ tròn vo lông xù xù vung, tình thương của mẹ của Mẫu Sư liền bạo phát, càng thêm dùng sức yêu thương cậu. Mèo con lảo đảo một cái, ngã vào giữa đám tiểu sư tử, lại bị đồng bạn còn buồn ngủ cọ thành một cục.
Mấy sư tử con và một con mèo con. Độ ấm thoát ra từ thân thể, lông mao ấm áp dễ chịu. Trong bầu không khí này, Thiệu Dĩ Ninh cũng nhịn không được mà ngáp một cái.
Có chút buồn ngủ.
Trong bóng đêm, nhóm sư tử cái lưu lại một con để chiếu cố hài tử, những con khác định ra ngoài đi săn. Nhóm sư tử tuy rằng mấy ngày mới cần ăn một lần, nhưng tư vị nhịn đói không quá dễ chịu. Chỉ cần lượng đồ ăn sung túc, bọn họ sẽ lợi dụng mọi khả năng để đi săn.
Hơn nữa, khi sư tử con dần lớn lên, chúng cũng sẽ bắt đầu ăn thịt. Đến lúc đó, gánh nặng trên người nhóm sư tử cái sẽ càng thêm nặng.
... Về phần nhóm sư tử đực. Khụ, bởi vì nhóm ngao ô tộc đã trở lại, Barkley bị "sung quân đến biên cương", không còn canh gác bên lãnh địa.
Thiệu Dĩ Ninh cuộn thành một đoàn, định đi vào giấc ngủ. Nhưng mà, dưới thân bỗng bị củng lên một khối, ngay sau đó, tiểu sư tử Ba Ân liền thò cái đầu nhỏ ra, mở to mắt nhìn cậu.
"Cậu đã trở lại?" Móng vuốt Ba Ân vung vẩy, rất nhanh đã giải cứu bản thân từ một đống sư tử con, đạp lên trên người huynh đệ tỷ muội, đắc ý rung đùi, ngửi ngửi khắp nơi: "Có... có mùi kỳ quái."
Thiệu Dĩ Ninh: Không! Không có! Cái mùi gì cũng không có!
Say bạc hà mèo rồi nổi điên hôn hôn cái gì! Mới không có!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất