Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên

Chương 17

Trước Sau
Dưới ánh trăng sáng ngời, nắm tuyết trắng trên đài cao nỗ lực nhón chân về phía trước, thịt lót phấn nộn đạp lên mặt đá lạnh lẽo, nỗ lực muốn đánh thức mọi người.

Gió đêm xõa tung lông tóc mềm mại của cậu, làm tiểu miêu nhãi con thoạt nhìn càng thêm mềm mại. Âm thanh nhỏ bé của cậu chỉ vang lên trong chớp mắt, nhưng lại tạo hiệu quả long trời lở đất, trong nháy mắt, trên thảo nguyên hoàn toàn tĩnh lặng, các con vật đều sững sờ đứng tại chỗ.

Kia, đó là thanh âm miêu ô sao?

Cũng quá dễ nghe rồi?

Này... Loại cảm giác này...

Mùa xuân khi mọi vật sinh sôi, cành liễu trổ cành, ôn nhu bay theo gió; bóng cây mát mẻ dưới mùa hè, gió nhẹ mát mẻ thổi qua; sắc thu vô biên, ánh vàng rực rỡ chiếu lên thảm cỏ, khiến rất nhiều thú thấy thỏa mãn mà xoay người, lộ ra cái bụng mềm mại đầy lông tơ; mùa đông rét lạnh, lại có sự ấm áp nhè nhẹ, ở trong huyệt động ấm áp, họ yên tâm ngủ ngon khi dựa vào nhau.

*Một tiếng mèo kêu mà tác giả tả thành bốn mùa luôn XD

Bốn mùa luân hồi, có vui có buồn. Bầu trời màu xanh biếc, tuyết màu thuần trắng, núi nguy nga lẫm lẫm, thảo nguyên rộng lớn vô bờ. Sinh mệnh vòng đi vòng lại, vĩnh viễn không ngừng --- giờ khắc này, tất cả các con vật đều không kìm được mà nhớ về tâm tính thoải mái ban đầu của mình.

Tiểu sư tử ngây thơ mờ mịt, lần đầu tiên học được cách chạy liền vui vẻ nhảy lên.

Sói xám tinh thần phấn chấn, vui sướng tột cùng khi đi theo tộc và thành công săn bắt.

Trên mặt các con vật khác cũng là thần thái khác nhau, toàn bộ đều cầm lòng không đậu mà dừng lại động tác, giống như một tấm ảnh yên lặng, như phim nhựa bị tạm dừng, đồng thời phát ra cảm xúc vi diệu.

... Qúa dễ nghe đi!!!

Những con vật sẽ không dùng từ ngữ hoa lệ trau chuốt, cũng sẽ không nói kĩ càng tỉ mỉ cảm xúc trong lòng. Bọn họ chỉ biết, thanh âm miêu ô này, quả thật cứ như cánh hoa của một đóa hoa đào nở rộ vào ngày xuân, nhẹ nhàng rơi vào dòng suối đang chảy róc rách, dừng ở đáy lòng của bọn họ, nhẹ nhàng mà gãi gãi.

Chỉ một chút, nhưng lần này đủ để các con vật, lòng ngứa ngáy khó nhịn, khó mà ức chế một xúc động nào đó.

Mà lần thứ ba được nghe thanh âm miêu ô này, Barkley càng... kích động!

Trong nháy mắt hắn đã quên mình đang đánh nhau cùng ngao ô tộc, lập tức ngửa đầu lên, ngẩng mặt lên trời mà thét dài!

"Rống!!!"

Chính là cảm giác này! Hắn đã chờ vài ngày, chờ đến mức ngôi sao cũng rơi xuống, ánh trăng cũng không còn, chờ đến khi thật sự không nhịn được, thậm chí xúi giục một đám sư tử cùng quay về với hắn... Cái này, hắn có chút lo lắng, lỡ đâu mấy lão không biết xấu hổ kia tranh đoạt nhãi con ngoan cùng hắn thì làm sao bây giờ?

Barkley hậu tri hậu giác, bỗng nhiên ý thức được, hình như mình... làm một chuyện ngu xuẩn?

Không được không được, không được! Nhãi con ngoan ngoãn là ấu tể nhà hắn!

Hắn đột nhiên quay đầu, thẳng tắp nhìn về phía mèo con trên đài đá, nói nhanh: "Nhãi con! Mau về nhà! Bên ngoài sẽ có đồ vật thối cướp con!"

Thiệu Dĩ Ninh:???

... A ba, trọng điểm của ba hình như bị lệch rồi!

Nhóm sư tử khác cũng sôi nổi lấy lại tinh thần.

Lão đối thủ của Barkley cũng không biết nên miêu tả tâm tình của mình bây giờ như thế nào.

Chuyện gì thế này? Tiếng kêu của tiểu miêu nhãi con, sao dễ nghe vậy?

Hơn nữa, vừa rồi đại não hắn còn mơ mơ hồ hồ, bây giờ lập tức thanh tỉnh.

Phảng phất như có ma lực.

Gia hỏa Barkley này, vận khí gì mà tốt thế.

Đây là cái dạng may mắn gì! Mới có thể làm a ba của tiểu miêu nhãi con!

Hai chữ, hâm mộ; lại hai chữ, ghen ghét! Lại một chữ, chính là chua, đặc biệt chua!

Lớn lên đẹp như vậy, thanh âm dễ nghe như thế, thoạt nhìn cũng là một ấu tể ngoan ngoãn, sao không phải là con nhà hắn!

Bất quá may mắn, may mắn vẫn là miêu ô tộc của bọn họ!

Nhóm sư tử đực vậy mà rất đều nhịp, đồng thời nghĩ tới điểm này.

Bọn họ đối diện lẫn nhau, sau đó, càng nhất trí, đồng thời nhìn về mấy con sói.

Sói xám:...



Giống như có sự tình gì khó lường sắp xảy ra.

Nhưng mà, không biết vì cái gì, hắn cư nhiên cảm thấy, tiếng miêu ô vừa rồi kia...

Thật sự dễ nghe a.

Hắn thậm chí hồi tưởng lại cái ôm ấm áp của mẫu thân, bả vai của phụ thân, cảm xúc chờ mong cùng bất an khi lần đầu tiên mở mắt nhìn rõ thế giới.

Đây là... thanh âm miêu ô đủ để gợi lên cảm xúc tốt đẹp nhất của mọi người.

Thiếu tộc trưởng Đa Luân, là vì điều này, cho nên mới nhớ mãi không quên tiểu miêu nhãi con?

Đa Luân không ở hiện trường: Không, không phải. Vì sao hắn không được nghe!

Nhóm sư tử cùng sói, đều không hẹn mà cùng dừng lại, bắt đầu chú ý mèo con.

Bị nhiều mãnh thú theo dõi như vậy, Thiệu Dĩ Ninh cảm thấy áp lực như núi, ngay lúc này, báo đen bỗng nhiên nhẹ nhàng nhảy đến bên người tiểu miêu nhãi con, hơi hơi cảm tầm mắt nhìn mèo con, trầm giọng nói: "Là trăng máu."

Trăng máu?

Đây là lần thứ N Thiệu Dĩ Ninh nghe được từ này --- cậu muốn biết, đối với đại thảo nguyên này, trăng máu rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Nhóm sư tử cùng sói đều lộ ra vẻ hiểu rõ.

Bọn họ nhìn nhau, đột nhiên giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh, thay đổi phương hướng, cư nhiên cứ vậy mà, ai về nhà nấy?

Thiệu Dĩ Ninh:... A? Càng ngày càng không hiểu, rốt cuộc chuyện là như thế nào a?

Nhưng mà các con vật ở đây phảng phất như hoàn toàn không có ý định giải thích với cậu.

... A đúng, nhóm sư tử còn ở đó.

Tiểu miêu nhãi con vừa vươn móng vuốt nhỏ ra, trước mắt chợt lóe, cậu lần nữa bị báo đen ngậm lên, chạy nhanh vài bước, rồi nhẹ nhàng đặt cậu lên thảm cỏ mềm mại.

"Già Lâu đại ca, cảm ơn anh." Thiệu Dĩ Ninh vội vàng nói cảm ơn, sau đó lạch bạch lạch bạch chạy đến trước mặt Barkley, nỗ lực ngửa đầu: "A ba!"

"Ai!!!"

Barkley vừa nghe tiếng gọi này, tâm đều tan chảy! Không nói hai lời mà ưỡn ngực ngẩng đầu: "Nhãi con, con yêu cầu gì, nói! A ba hái trăng cho con!"

Không chờ Thiệu Dĩ Ninh trả lời, tròng mắt hắn bỗng xoay chuyển sang bên cạnh, móng vuốt lớn nâng lên che trước mặt mèo con, thập phần khả nghi mà hạ giọng rồi nói: "A Ninh a, cái này, hay là chúng ta trở về rồi nói?"

Phương hướng hắn đối diện là các con sư tử đực khác.

Nhóm sư tử đực vừa nhìn thấy, tức khắc tức điên

Barkley, ngươi giỏi lắm! Rõ ràng là ngươi mang theo chúng ta tới xem tiểu miêu nhãi con, hiện tại thấy được, nghe được, liền muốn đuổi bọn họ đi?

Bọn họ còn chứa một bụng hiếu kỳ đó.

Chuyện là sao? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Tiểu miêu nhãi con từ đâu ra? Vì sao đáng yêu như vậy? Có huynh đệ tỷ muội không? Thương lượng một chút đi, để bọn họ mang một con về đi?

Còn có, ngao ô tộc thật sự tới gặp tiểu miêu nhãi con?

Cùng với...

Tra Khắc, lão đối thủ của Barkley nheo nheo mắt, ho khan một tiếng với Barkley: "Barkley, có ấu tể ở đây, những chuyện bất hòa giữa chúng ta liền không đề cập nữa..."

"Ngươi mau nói cho ta biết, vật nhỏ này rốt cuộc là từ chỗ nào tới? Đây là chuyện như thế nào?"

Làm sư tử đực, Tra Khắc khi ở trên thảo nguyên chưa bao giờ gặp qua sinh vật như thế này. Còn có thanh âm miêu ô kia, hắn cảm thấy, hình như mình từng nghe qua thanh âm cùng loại.

Trước kia khi Barkley khoe khoang cùng họ, hắn không để trong lòng. Hiện tại xem ra...

Vật nhỏ này, lai lịch nhất định không tầm thường. Hành động vừa rồi, nói không chừng có khả năng.

"Cái này sao..."



Ánh mắt của Barkley bỗng nhiên trở nên chột dạ.

Lúc trước khi hắn khoác lác, hắn cố ý nói hàm hồ lai lịch của vật nhỏ. Hắn cảm thấy, vô luận vật nhỏ là từ đâu ra, có mục đích gì, bởi vì nguyên nhân gì, chỉ cần kêu hắn một tiếng a ba, chỉ cần Barkley hắn nhận đứa con này, những việc còn lại đều chỉ là tin tức nhỏ râu ria, không cần rối rắm.

Barkley là Hùng Sư trên thảo nguyên, là gương mẫu cho miêu ô tộc, chính là hán tử bằng phẳng như vậy! Đúng vậy!

Cho nên, khi hỏi đến vấn đề này, hắn chỉ chần chờ một chút, liền quyết đoán nói: "A Ninh tới từ nơi nào đều không quan trọng, quan trọng là, vừa rồi con vừa làm cái gì."

... Một tiếng miêu ô kia.

Thiệu Dĩ Ninh càng nghe càng hồ đồ, nhưng có một điều là cậu khẳng định, đó chính là thanh âm miêu ô vừa rồi đúng là có ích.

Cậu nhịn không được mà chớp chớp mắt, vừa muốn nói chuyện, báo đen Già Lâu bỗng nghiên cúi đầu, liếm trán cậu.

A, thiếu chút nữa đã quên, Già Lâu còn ở đây.

Ở giữa một đám sư tử, báo đen kề sát chóp mũi với mèo con, một đen một trắng, một lớn một nhỏ, đối lập lại hết sức hài hòa. Thiệu Dĩ Ninh thấp giọng lặng lẽ nói: "Già Lâu đại ca..."

Cậu vừa mở mồm, Già Lâu liền hiểu rõ cậu muốn hỏi cái gì, đôi mắt lục phỉ thúy nhìn chăm chú cậu, trầm giọng nói: "Việc về trăng máu không cần hỏi Barkley."

"Muốn biết, ta có thể nói cho ngươi."

"Nhưng không phải hiện tại."

Không phải hiện tại sao?

Thanh âm của anh có một tia ôn nhu. Lòng hiếu kỳ của Thiệu Dĩ Ninh bỗng yên ổn xuống, ngoan ngoãn nâng cằm lên, tùy ý để anh từng chút một liếm mặt của mình.

Lực đạo của Già Lâu quá mềm nhẹ, lại dường như để trấn an. Dần dần, mí mắt của mèo con khép lại, cái đầu nhỏ cũng một chút rồi một chút, chậm rãi gục xuống. Cuối cùng, cậu theo bản năng cuộn lại thành một cục, cứ như vậy mà đi ngủ.

Mệt mỏi quá, không biết vì sao, so với thường ngày cậu càng thấy mỏi mệt hơn.

Hô hấp cậu chậm lại, cái mũi màu hồng phấn hơi hít hít, thân thể của nắm tuyết phập phồng có quy luật. Ánh mắt báo đen bất tri bất giác nhu hòa, đồng thời còn mơ hồ nhắc nhở Barkley: "A Ninh cần nghỉ ngơi."

"A Ninh... nga nga." Barkley đột nhiên phanh gấp, hạ giọng không nói nữa, trong ánh mắt có vài ánh sáng kì quái --- tiểu miêu nhãi con, bộ dáng khi ngủ làm hắn muốn hôn vài ngụm.

Trong lòng hắn lại bắt đầu bị trăm vuốt cào. Bất quá cũng ngay lúc này, Barkley nhớ tới một sự kiện khác.

Sư tử đực xấu hổ dời đi tầm mắt --- không thể nhìn nữa, nhìn tiếp là hắn không có tâm tư làm chính sự! Hắn nhanh chóng cho Tra Khắc một ánh mắt: Sau này trò chuyện tiếp, thế nhé?

Tra Khắc chần chừ một lát.

Cơ hội khó có được, trong lòng hắn có một đống nghi vấn. Nhưng hắn nhìn theo tầm mắt của các động vật khác, bỗng nhiên cảm thấy... Khụ, đừng nên quấy rầy giấc ngủ của tiểu miêu nhãi con.

Vừa rồi hô lên thanh âm kia, nhất định là mệt muốn chết rồi. Có phải rất vất vả không? Có cần... ăn chút gi để bổ không?

Đêm nay về hỏi lão bà nhà mình một chút, bọn nhãi con đều thích đồ vật gì? Nga, còn cái ngọc thảo kia, liệu có thể đưa cho tiểu miêu nhãi con không?

Rốt cuộc tất cả miêu ô tộc đều thích.

... Vì thế, chỉ trong giây lát, nhóm mèo bự ở đây đều ăn ý hạ một quyết định: Phải để nhãi con ngủ ngon!

Nhìn lông tóc xù xù màu trắng, nhìn cái đầu nhỏ tròn vo, nhìn đệm thịt nhỏ phấn nộn... Y, vì sao trên thế giới lại tồn tại ấu tể dễ thương đến thế!

Quả nhiên là nhãi con ngoan của miêu ô tộc bọn họ!

Một đám sư tử to cứ như vậy mà vây thành một vòng, mắt đều phát ra trái tim, bầu không khí tràn ngập sự vi diệu, thậm chí có một con thò móng vuốt to ra, muốn sờ mèo con.

"Khụ!"

Barkley lập tức trừng mắt nhìn qua, cuối cùng cũng khôi phục một chút lý trí, trước tiên đuổi nhóm sư tử khác đi. Lại nghiên đầu nhìn Già Lâu còn chưa đi, nhỏ giọng hỏi: "Già Lâu."

"Việc hôm nay, chúng ta đều thấy được. Vì sao lần trước ngươi muốn mang A Ninh đi?"

Hay là, thanh miêu ô này thật sự có chỗ nào không tầm thường?

Vấn đề này...

Báo đen trầm mặc một lát, thần sắc lạnh nhạt, nhưng lực chú ý vẫn luôn đặt ở trên người tiểu miêu nhãi con. Sau một lúc, anh mới mở miệng ---

"Ngươi không cảm thấy, sự xuất hiện của A Ninh, rất giống chuyện xưa vẫn luôn lưu truyền ở trên thảo nguyên sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau