Chương 59
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Lúc Già Lâu dẫn cậu lên ngọn cây bánh mì, thấy được hình dạng rừng rậm.
Thiệu Dĩ Ninh, với tư duy của loài người, cho rằng hình dạng này giống trái tim của con người.
Đa Luân đánh bậy đánh bạ, dẫn đến một cục đá kỳ lạ màu xám trắng...
“Cục đá” chiếu ra hình ảnh, ghi lại chân tướng, trở thành sợi dây nhỏ kết nối chuỗi ngọc trai. Nhìn như không đáng giá nhắc tới, nhưng lại là phần quan trọng đặc biệt.
Mọi thứ liên kết lại, chân tướng được miêu tả sinh động. Thiệu Dĩ Ninh không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng khó khăn lắm mới tìm được Già Lâu.
Mèo con lướt nhanh từ xa tới gần, không lâu sau đã tới trước mặt báo đen, sốt ruột lớn tiếng nói: “Già Lâu đại ca! Mau ra đây!”
Báo đen quay đầu.
Trong mắt lục của anh hiện lên sắc đỏ máu. Hai màu sắc hỗn tạp đan chéo, phảng phất như bản thân anh đang trên chiến trường.
Cùng lúc đó, báo đen dốc hết toàn lực, cố gắng khống chế xúc động nội tâm.
Đó là giả, không phải chân thật. Là “” mê hoặc anh.
... Mê hoặc anh đại khai sát giới, mê hoặc anh từ bỏ chống cự, mê hoặc anh để nó có thể được mọi thứ.
Nhưng anh đã có mọi thứ.
Tuy chưa chọc thủng tầng giấy cửa sổ kia nhưng Già Lâu hiểu rằng, trong lòng A Ninh có anh --- dù không có, tồn tại của A Ninh chính là hy vọng, là sự khẳng định lớn nhất với anh.
Tiểu miêu nhãi con nôn nóng, hiển nhiên rất quan tâm đến báo đen lớn. Đáy mắt Già Lâu có vài phần ôn nhu, anh đè nén “” rít gào, gian nan đi ra mặt cỏ.
Vừa bước ra khỏi phạm vi mặt cỏ, tứ chi báo đen đột nhiên run rẩy, mềm mại ngã xuống đất.
“Rống!”
Anh khó có thể kiềm chế mà phát ra gầm nhẹ, nhưng vẫn thay đổi phương hướng, không hướng về phía Thiệu Dĩ Ninh. Người sau hoảng sợ, hiểu được, càng thêm vội vàng nói: “Già Lâu đại ca, nghe tôi nói...”
“Ầm ầm ầm!!!”
Phía trên rừng rậm, tiếng sấm vang dội.
Mưa lớn trở nên thê lương, rừng rậm vốn yên tĩnh, lúc này lay động mạng mẽ theo mưa to gió lớn. Nhánh cây đập vào nhau, phát ra các loại tạp âm. Già Lâu căng thẳng thân thể, gian nan tiến tới.
Thiệu Dĩ Ninh nhanh bước tới: “Già Lâu đại ca!”
“Tôi vừa rồi phát hiện...”
Cậu dùng lời dễ hiểu nhất, nhanh chóng tự thuật một lần đã xảy ra cái gì. Báo đen nỗ lực chống thân thể, đôi mắt lục bình tĩnh nhìn chăm chú vào cậu.
“Vô luận ngươi phải làm cái gì.”
Anh nói: “Ta tin tưởng ngươi.”
Thiệu Dĩ Ninh hơi ngừng lại.
Cậu nói cho Già Lâu điều đó, kỳ thật cũng không quá xác định mình phải làm gì. Cậu chỉ biết rằng, đến tình trạng hiện giờ, không thể thoát ra, đương nhiên chỉ có thể tiến tới.
Nhưng đối phương là “Thần minh”, cậu vẫn còn một tia do dự.
Lời Già Lâu nói, làm cậu vứt bỏ cuối cùng một tia do dự.
Do bản năng cũng tốt, lý trí cũng tốt, cùng Già Lâu thương lượng xong, mèo con rung người làm lông tóc xỏa tung, dứt khoát bước vào mặt cỏ giữa khu rừng.
Trên cỏ, một chút tiếng côn trùng kêu vang đã sớm biến mất.
Lá cây xanh tươi ướt át sau mưa trở nên xanh non, nhưng thiếu tiếng kêu vang của côn trùng cùng thân ảnh nho nhỏ của chúng, nơi này liền có không khí quỷ dị vi diệu. Móng vuốt của nắm tuyết lông xù xù dẫm lên mặt cỏ, quanh mình giống như khởi động lĩnh vực gì đó, áp lực nặng trĩu đột ngột vô thanh vô tức rớt xuống.
Không nhìn thấy, không nghe được, không sờ tới... nhưng tồn tại, hết sức rõ ràng đang tồn tại. Thiệu Dĩ Ninh cẩn thận bước tới.
Một bước, hai bước, ba bước.
Thịt lót mềm mại của mèo con, làm cho họ có thể lặng yên tới gần con mồi. Lúc này, Thiệu Dĩ Ninh tuy chưa thuần thục, nhưng có thể lặng yên vận dụng thiên phú của mình, từng bước từng bước đi tới đại thụ.
Cậu không muốn đối phương phát hiện mình. Trên thực tế, toàn bộ rừng rậm đại khái đều trong khống chế của ““. Cậu chỉ muốn trước khi “” phản ứng, xác nhận một chút ý nghĩ của mình.
Sau khi xem qua hình ảnh trong cục đá xám trắng, cậu dần dần suy đoán được điểm mấu chốt --- mèo con ngửa đầu, tỉ mỉ xem xét hốc cây trên đại thụ, từ hình dạng, lớn nhỏ, sâu cạn... cậu đều nghiên cứu kỹ lưỡng.
Sau đó, cậu xác định.
“Thần minh” quả thực đã bị ô nhiễm.
Cậu không chần chừ, cơn đau đớn quen thuộc xuất hiện, hình người Thiệu Dĩ Ninh bước ra, đứng dưới đại thụ, vươn tay tới.
Hốc cây an tĩnh ngốc tại nơi đó. Nếu không phải tự mình thấy qua, trải qua đủ loại sự kiện thần kỳ, cậu sẽ cho rằng, đây chỉ là cây đại thụ bình thường, hốc cây cũng chỉ là hốc cây bình thường...
Nhưng nó không bình thường.
Tai mèo giật giật, cánh tay thiếu niên vươn tới, đầu ngón tay chạm vào vỏ cây thô ráp khô ráo.
Sau đó, trong ánh mắt nhìn chăm chú của Già Lâu, một trận ánh sáng trắng nuốt cậu.
Cậu không có suy nghĩ gì.
Lần này, không phải ảo cảnh, cũng không phải mộng.
Thiệu Dĩ Ninh đứng trong một mảnh ánh sáng trắng.
Lúc này cậu không phải mèo con, cũng không phải thiếu niên tai mèo, mà là bộ dáng ban đầu của mình --- trạng thái nhân loại.
Mặt mày thanh tú anh tuấn, khóe môi hơi nhếch lên, phảng phất tùy thời tùy chỗ đều mang theo ý cười, khiến người vừa thấy liền cảm thấy thân thiết, là một bộ dáng thân thiện. Trên người cậu mặc bộ trang phục hưu nhàn, đứng yên, ngước mắt quan sát, không hoảng loạn, chỉ đợi.
Chờ đối phương tiến đến.
Cục đá xám trắng trong rừng rậm đã nói cho cậu rất nhiều việc.
Thần minh sáng tạo thế giới, cũng để lại bóng ma. Bóng ma trở nên lớn mạnh, cuối cùng mưu toan cắn nuốt thần minh --- đây là sự thật.
Bóng ma và thần minh nhất thể song hồn, giống như huynh đệ. Bóng ma phản nghịch, chống đối thần minh --- đây cũng là sự thật.
Nhưng sau đó, cậu phát hiện sự thật không giống lời “Thần minh” nói.
Trong lời tự thuật của “Thần minh”, “” được miêu tả thành sự tồn tại tội ác tày trời, mà thoạt nhìn, “” cũng xác thật như thế.
Trong cảm giác của Già Lâu và các con vật, “” là đại vai ác, đặc biệt xấu xa, đáng giận, chỉ chờ mèo con đến đánh ngã --- chậm đã, Thiệu Dĩ Ninh không muốn làm anh hùng.
Dù sao, ý của “Thần minh” là, “” trời sinh xấu xa.
Nhưng Thiệu Dĩ Ninh, sau khi xem qua câu chuyên xưa hoàn chỉnh, cậu liền không còn nghĩ như vậy.
Có ánh sáng thì có bóng tối, nhưng giữa ánh sáng và bóng tối không có sự phân cách tuyệt đối. Ánh sáng cũng có mặt tối, bóng tối cũng có mặt sáng. Giống như nhân tính phức tạp --- mỗi người, người tốt nhất cũng có lúc âm u, người xấu nhất cũng có đáy lòng thiện lương.
Đặt ở nơi này, ngay cả “Thần” cũng từng có sai lầm, và “” cũng không hoàn toàn ác liệt.
Họ đều phức tạp.
Thiệu Dĩ Ninh vẫn đang đợi. Thời gian trôi qua, hay chỉ là trong một nháy mắt, trước mắt cậu hiện ra một người.
Là “Thần minh“.
Nhưng cũng không phải “Thần minh“.
Là ““.
Nhưng cũng không phải ““.
... Đây là một vị hoàn chỉnh, là “Thần Sáng Thế” chân chính.
Kế tiếp, như đã thấy trong cục đá xám trắng, chân tướng thật sự được vạch trần.
Thần Sáng Thế sáng tạo ra đại thảo nguyên cùng các con vật, rồi rơi vào giấc ngủ sâu, sau đó phân ra hai vị thần cấp thấp hơn. “Thần minh” và “” là ra đời như vậy.
Tác phong hành xử của “Thần minh” và “” khác nhau, cho nên dần dần họ bất hòa với nhau.
Nguyên nhân ban đầu khiến hai người cãi nhau rất đơn giản.
Đó là vấn đề liệu các con vật có nên có hình dạng con người hay không.
Về vấn đề này, “Thần minh” đại diện cho ánh sáng và công lý lại có tư tâm, muốn các con vật bảo trì sự đơn thuần của họ. Ngược lại, “Ma thần” của bóng tối và hỗn loạn lại kiên quyết rằng các con vật có thể biến thành hình người.
Họ tranh luận không ngừng và đã gọi các con vật đến để hỏi ý kiến của chúng. Các con vật không biết hình người nghĩa là gì và ngây thơ phản đối, vì họ nghĩ rằng hình thái động vật hiện tại của mình đã rất tốt, không cần thiết phải có hình người.
Câu trả lời này đã chọc giận ““.
Từ lúc đó, “” bắt đầu biến đổi.
“” trở nên càng ngày càng “tà ác”, càng ngày càng khó giao tiếp, thậm chí bắt đầu tấn công các con vật. “Thần minh” để bảo vệ thế giới này, đã phong ấn “” trong rừng rậm và tự hóa thành cây đại thụ ở trung tâm.
Thời gian dài trôi qua, họ từ trạng thái tách biệt lại dần có xu hướng dung hợp vào nhau --- gọi là “Ô nhiễm“.
“Thần minh” đã bị ô nhiễm, không còn đủ sức mạnh để phong ấn “” lần nữa. Bên này giảm bên kia tăng, trong khi “Thần minh” yếu đi, “” thừa cơ chạy ra một sợi ý thức, ngoan cố xoay quanh trong cơ thể Già Lâu.
Giới hạn đã mơ hồ, hiện tại dù có Thiệu Dĩ Ninh giúp đỡ, “Thần minh” cũng không thể thành công phong ấn “” lần thứ hai.
Hơn nữa, “phong ấn” không thể giải quyết vấn đề căn bản.
Họ cùng chia sẻ một nguồn sức mạnh, là đồng bào quen thuộc nhất. Muốn giải quyết hoàn toàn, hoặc phải đồng quy vu tận, hoàn toàn tiêu vong, nhưng như vậy sẽ dao động toàn bộ thế giới; hoặc...
Trong ánh sáng trắng, hư ảnh Thần Sáng Thế như ẩn như hiện. Thiệu Dĩ Ninh chớp chớp mắt, hít sâu, hướng về phía Thần Sáng Thế, lại lần nữa vươn tay.
Cậu muốn dùng phương thức của mình để thu phục họ!
......
Trên thảo nguyên, lúc này mưa sa gió giật, toàn bộ thiên địa đều lâm vào cuồng loạn. Các con vật bất an chạy vội, khi nghe được tin tức, chúng liền tụ tập lại bên nhau. Sau đó, không hẹn mà cùng tiến đến ngoài rừng rậm.
Họ cũng đang đợi, đợi A Ninh.
Họ hy vọng sẽ thấy mèo con khỏe mạnh và hoàn hảo bước ra. Họ muốn A Ninh an toàn, luôn luôn an toàn.
Vì họ biết, A Ninh đang giúp họ, thực hiện một nhiệm vụ có thể nguy hiểm.
Các con vật phần lớn rất đơn thuần, chất phác. Ngày hôm nay là ngày chưa từng có, sau này có thể sẽ thường xuyên xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ.
Trên thảo nguyên, ngao ô tộc, miêu ô tộc, ăn thịt và ăn cỏ, từ voi đến hồ ly nhỏ, hoàn toàn buông bỏ ân oán, buông bỏ tranh đấu, buông bỏ đối địch tự nhiên. Họ cùng nhau tụ tập bên ngoài rừng rậm, chờ đợi một mục tiêu chung.
Vì A Ninh.
Vì mèo con, họ buông bỏ tất cả, chỉ chờ đợi một kết quả tốt nhất.
Đột nhiên, Đa Luân lao ra từ rừng rậm.
“Ngao ô ——”
Hắn lo lắng đến nỗi chạy vòng quanh, cái đuôi đều sắp thắt thành một nút luôn rồi. Bất chấp mọi thứ, hắn hướng về phía Barkley, hướng về phía a ba và hét lên: “A ba! Các ngươi mau tới! Mau vào đi!”
“A Ninh cần chúng ta!”
Lúc Già Lâu dẫn cậu lên ngọn cây bánh mì, thấy được hình dạng rừng rậm.
Thiệu Dĩ Ninh, với tư duy của loài người, cho rằng hình dạng này giống trái tim của con người.
Đa Luân đánh bậy đánh bạ, dẫn đến một cục đá kỳ lạ màu xám trắng...
“Cục đá” chiếu ra hình ảnh, ghi lại chân tướng, trở thành sợi dây nhỏ kết nối chuỗi ngọc trai. Nhìn như không đáng giá nhắc tới, nhưng lại là phần quan trọng đặc biệt.
Mọi thứ liên kết lại, chân tướng được miêu tả sinh động. Thiệu Dĩ Ninh không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng khó khăn lắm mới tìm được Già Lâu.
Mèo con lướt nhanh từ xa tới gần, không lâu sau đã tới trước mặt báo đen, sốt ruột lớn tiếng nói: “Già Lâu đại ca! Mau ra đây!”
Báo đen quay đầu.
Trong mắt lục của anh hiện lên sắc đỏ máu. Hai màu sắc hỗn tạp đan chéo, phảng phất như bản thân anh đang trên chiến trường.
Cùng lúc đó, báo đen dốc hết toàn lực, cố gắng khống chế xúc động nội tâm.
Đó là giả, không phải chân thật. Là “” mê hoặc anh.
... Mê hoặc anh đại khai sát giới, mê hoặc anh từ bỏ chống cự, mê hoặc anh để nó có thể được mọi thứ.
Nhưng anh đã có mọi thứ.
Tuy chưa chọc thủng tầng giấy cửa sổ kia nhưng Già Lâu hiểu rằng, trong lòng A Ninh có anh --- dù không có, tồn tại của A Ninh chính là hy vọng, là sự khẳng định lớn nhất với anh.
Tiểu miêu nhãi con nôn nóng, hiển nhiên rất quan tâm đến báo đen lớn. Đáy mắt Già Lâu có vài phần ôn nhu, anh đè nén “” rít gào, gian nan đi ra mặt cỏ.
Vừa bước ra khỏi phạm vi mặt cỏ, tứ chi báo đen đột nhiên run rẩy, mềm mại ngã xuống đất.
“Rống!”
Anh khó có thể kiềm chế mà phát ra gầm nhẹ, nhưng vẫn thay đổi phương hướng, không hướng về phía Thiệu Dĩ Ninh. Người sau hoảng sợ, hiểu được, càng thêm vội vàng nói: “Già Lâu đại ca, nghe tôi nói...”
“Ầm ầm ầm!!!”
Phía trên rừng rậm, tiếng sấm vang dội.
Mưa lớn trở nên thê lương, rừng rậm vốn yên tĩnh, lúc này lay động mạng mẽ theo mưa to gió lớn. Nhánh cây đập vào nhau, phát ra các loại tạp âm. Già Lâu căng thẳng thân thể, gian nan tiến tới.
Thiệu Dĩ Ninh nhanh bước tới: “Già Lâu đại ca!”
“Tôi vừa rồi phát hiện...”
Cậu dùng lời dễ hiểu nhất, nhanh chóng tự thuật một lần đã xảy ra cái gì. Báo đen nỗ lực chống thân thể, đôi mắt lục bình tĩnh nhìn chăm chú vào cậu.
“Vô luận ngươi phải làm cái gì.”
Anh nói: “Ta tin tưởng ngươi.”
Thiệu Dĩ Ninh hơi ngừng lại.
Cậu nói cho Già Lâu điều đó, kỳ thật cũng không quá xác định mình phải làm gì. Cậu chỉ biết rằng, đến tình trạng hiện giờ, không thể thoát ra, đương nhiên chỉ có thể tiến tới.
Nhưng đối phương là “Thần minh”, cậu vẫn còn một tia do dự.
Lời Già Lâu nói, làm cậu vứt bỏ cuối cùng một tia do dự.
Do bản năng cũng tốt, lý trí cũng tốt, cùng Già Lâu thương lượng xong, mèo con rung người làm lông tóc xỏa tung, dứt khoát bước vào mặt cỏ giữa khu rừng.
Trên cỏ, một chút tiếng côn trùng kêu vang đã sớm biến mất.
Lá cây xanh tươi ướt át sau mưa trở nên xanh non, nhưng thiếu tiếng kêu vang của côn trùng cùng thân ảnh nho nhỏ của chúng, nơi này liền có không khí quỷ dị vi diệu. Móng vuốt của nắm tuyết lông xù xù dẫm lên mặt cỏ, quanh mình giống như khởi động lĩnh vực gì đó, áp lực nặng trĩu đột ngột vô thanh vô tức rớt xuống.
Không nhìn thấy, không nghe được, không sờ tới... nhưng tồn tại, hết sức rõ ràng đang tồn tại. Thiệu Dĩ Ninh cẩn thận bước tới.
Một bước, hai bước, ba bước.
Thịt lót mềm mại của mèo con, làm cho họ có thể lặng yên tới gần con mồi. Lúc này, Thiệu Dĩ Ninh tuy chưa thuần thục, nhưng có thể lặng yên vận dụng thiên phú của mình, từng bước từng bước đi tới đại thụ.
Cậu không muốn đối phương phát hiện mình. Trên thực tế, toàn bộ rừng rậm đại khái đều trong khống chế của ““. Cậu chỉ muốn trước khi “” phản ứng, xác nhận một chút ý nghĩ của mình.
Sau khi xem qua hình ảnh trong cục đá xám trắng, cậu dần dần suy đoán được điểm mấu chốt --- mèo con ngửa đầu, tỉ mỉ xem xét hốc cây trên đại thụ, từ hình dạng, lớn nhỏ, sâu cạn... cậu đều nghiên cứu kỹ lưỡng.
Sau đó, cậu xác định.
“Thần minh” quả thực đã bị ô nhiễm.
Cậu không chần chừ, cơn đau đớn quen thuộc xuất hiện, hình người Thiệu Dĩ Ninh bước ra, đứng dưới đại thụ, vươn tay tới.
Hốc cây an tĩnh ngốc tại nơi đó. Nếu không phải tự mình thấy qua, trải qua đủ loại sự kiện thần kỳ, cậu sẽ cho rằng, đây chỉ là cây đại thụ bình thường, hốc cây cũng chỉ là hốc cây bình thường...
Nhưng nó không bình thường.
Tai mèo giật giật, cánh tay thiếu niên vươn tới, đầu ngón tay chạm vào vỏ cây thô ráp khô ráo.
Sau đó, trong ánh mắt nhìn chăm chú của Già Lâu, một trận ánh sáng trắng nuốt cậu.
Cậu không có suy nghĩ gì.
Lần này, không phải ảo cảnh, cũng không phải mộng.
Thiệu Dĩ Ninh đứng trong một mảnh ánh sáng trắng.
Lúc này cậu không phải mèo con, cũng không phải thiếu niên tai mèo, mà là bộ dáng ban đầu của mình --- trạng thái nhân loại.
Mặt mày thanh tú anh tuấn, khóe môi hơi nhếch lên, phảng phất tùy thời tùy chỗ đều mang theo ý cười, khiến người vừa thấy liền cảm thấy thân thiết, là một bộ dáng thân thiện. Trên người cậu mặc bộ trang phục hưu nhàn, đứng yên, ngước mắt quan sát, không hoảng loạn, chỉ đợi.
Chờ đối phương tiến đến.
Cục đá xám trắng trong rừng rậm đã nói cho cậu rất nhiều việc.
Thần minh sáng tạo thế giới, cũng để lại bóng ma. Bóng ma trở nên lớn mạnh, cuối cùng mưu toan cắn nuốt thần minh --- đây là sự thật.
Bóng ma và thần minh nhất thể song hồn, giống như huynh đệ. Bóng ma phản nghịch, chống đối thần minh --- đây cũng là sự thật.
Nhưng sau đó, cậu phát hiện sự thật không giống lời “Thần minh” nói.
Trong lời tự thuật của “Thần minh”, “” được miêu tả thành sự tồn tại tội ác tày trời, mà thoạt nhìn, “” cũng xác thật như thế.
Trong cảm giác của Già Lâu và các con vật, “” là đại vai ác, đặc biệt xấu xa, đáng giận, chỉ chờ mèo con đến đánh ngã --- chậm đã, Thiệu Dĩ Ninh không muốn làm anh hùng.
Dù sao, ý của “Thần minh” là, “” trời sinh xấu xa.
Nhưng Thiệu Dĩ Ninh, sau khi xem qua câu chuyên xưa hoàn chỉnh, cậu liền không còn nghĩ như vậy.
Có ánh sáng thì có bóng tối, nhưng giữa ánh sáng và bóng tối không có sự phân cách tuyệt đối. Ánh sáng cũng có mặt tối, bóng tối cũng có mặt sáng. Giống như nhân tính phức tạp --- mỗi người, người tốt nhất cũng có lúc âm u, người xấu nhất cũng có đáy lòng thiện lương.
Đặt ở nơi này, ngay cả “Thần” cũng từng có sai lầm, và “” cũng không hoàn toàn ác liệt.
Họ đều phức tạp.
Thiệu Dĩ Ninh vẫn đang đợi. Thời gian trôi qua, hay chỉ là trong một nháy mắt, trước mắt cậu hiện ra một người.
Là “Thần minh“.
Nhưng cũng không phải “Thần minh“.
Là ““.
Nhưng cũng không phải ““.
... Đây là một vị hoàn chỉnh, là “Thần Sáng Thế” chân chính.
Kế tiếp, như đã thấy trong cục đá xám trắng, chân tướng thật sự được vạch trần.
Thần Sáng Thế sáng tạo ra đại thảo nguyên cùng các con vật, rồi rơi vào giấc ngủ sâu, sau đó phân ra hai vị thần cấp thấp hơn. “Thần minh” và “” là ra đời như vậy.
Tác phong hành xử của “Thần minh” và “” khác nhau, cho nên dần dần họ bất hòa với nhau.
Nguyên nhân ban đầu khiến hai người cãi nhau rất đơn giản.
Đó là vấn đề liệu các con vật có nên có hình dạng con người hay không.
Về vấn đề này, “Thần minh” đại diện cho ánh sáng và công lý lại có tư tâm, muốn các con vật bảo trì sự đơn thuần của họ. Ngược lại, “Ma thần” của bóng tối và hỗn loạn lại kiên quyết rằng các con vật có thể biến thành hình người.
Họ tranh luận không ngừng và đã gọi các con vật đến để hỏi ý kiến của chúng. Các con vật không biết hình người nghĩa là gì và ngây thơ phản đối, vì họ nghĩ rằng hình thái động vật hiện tại của mình đã rất tốt, không cần thiết phải có hình người.
Câu trả lời này đã chọc giận ““.
Từ lúc đó, “” bắt đầu biến đổi.
“” trở nên càng ngày càng “tà ác”, càng ngày càng khó giao tiếp, thậm chí bắt đầu tấn công các con vật. “Thần minh” để bảo vệ thế giới này, đã phong ấn “” trong rừng rậm và tự hóa thành cây đại thụ ở trung tâm.
Thời gian dài trôi qua, họ từ trạng thái tách biệt lại dần có xu hướng dung hợp vào nhau --- gọi là “Ô nhiễm“.
“Thần minh” đã bị ô nhiễm, không còn đủ sức mạnh để phong ấn “” lần nữa. Bên này giảm bên kia tăng, trong khi “Thần minh” yếu đi, “” thừa cơ chạy ra một sợi ý thức, ngoan cố xoay quanh trong cơ thể Già Lâu.
Giới hạn đã mơ hồ, hiện tại dù có Thiệu Dĩ Ninh giúp đỡ, “Thần minh” cũng không thể thành công phong ấn “” lần thứ hai.
Hơn nữa, “phong ấn” không thể giải quyết vấn đề căn bản.
Họ cùng chia sẻ một nguồn sức mạnh, là đồng bào quen thuộc nhất. Muốn giải quyết hoàn toàn, hoặc phải đồng quy vu tận, hoàn toàn tiêu vong, nhưng như vậy sẽ dao động toàn bộ thế giới; hoặc...
Trong ánh sáng trắng, hư ảnh Thần Sáng Thế như ẩn như hiện. Thiệu Dĩ Ninh chớp chớp mắt, hít sâu, hướng về phía Thần Sáng Thế, lại lần nữa vươn tay.
Cậu muốn dùng phương thức của mình để thu phục họ!
......
Trên thảo nguyên, lúc này mưa sa gió giật, toàn bộ thiên địa đều lâm vào cuồng loạn. Các con vật bất an chạy vội, khi nghe được tin tức, chúng liền tụ tập lại bên nhau. Sau đó, không hẹn mà cùng tiến đến ngoài rừng rậm.
Họ cũng đang đợi, đợi A Ninh.
Họ hy vọng sẽ thấy mèo con khỏe mạnh và hoàn hảo bước ra. Họ muốn A Ninh an toàn, luôn luôn an toàn.
Vì họ biết, A Ninh đang giúp họ, thực hiện một nhiệm vụ có thể nguy hiểm.
Các con vật phần lớn rất đơn thuần, chất phác. Ngày hôm nay là ngày chưa từng có, sau này có thể sẽ thường xuyên xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ.
Trên thảo nguyên, ngao ô tộc, miêu ô tộc, ăn thịt và ăn cỏ, từ voi đến hồ ly nhỏ, hoàn toàn buông bỏ ân oán, buông bỏ tranh đấu, buông bỏ đối địch tự nhiên. Họ cùng nhau tụ tập bên ngoài rừng rậm, chờ đợi một mục tiêu chung.
Vì A Ninh.
Vì mèo con, họ buông bỏ tất cả, chỉ chờ đợi một kết quả tốt nhất.
Đột nhiên, Đa Luân lao ra từ rừng rậm.
“Ngao ô ——”
Hắn lo lắng đến nỗi chạy vòng quanh, cái đuôi đều sắp thắt thành một nút luôn rồi. Bất chấp mọi thứ, hắn hướng về phía Barkley, hướng về phía a ba và hét lên: “A ba! Các ngươi mau tới! Mau vào đi!”
“A Ninh cần chúng ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất