Chương 3
Lại là một buổi trưa khác, theo lệ thường sau khi Miểu Di bệ hạ cầu thực, bán manh làm nũng với cô hầu gái xong, hài lòng về nơi ở tạm thời, thừa dịp ánh nắng đẹp đánh một giấc.
Ngay khi Miểu Di chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, một con côn trùng nhỏ bay đến trên lưng nó, bị cảm giác ngứa làm tỉnh lại, mèo ta buồn bực, đầu tiên dùng đuôi quét sau lưng, con côn trùng chăm chú bới trên người nó, Miểu Di lại dùng chân sau nỗ lực đá văng ra, vẫn vô dụng.
Miểu Di xù lông, nó nhảy dựng lên, dùng sức ưỡn ẹo thân thể, run run bộ lông, muốn rũ bỏ con trùng không có mắt này.
Mèo ta điên cuồng nhún nhảy, con côn trùng nhỏ từ lông nó thoát ra. Tựa như nó không có ý định rời đi, con trùng mở rộng đôi cánh trong suốt, khiêu khích trước mặt Miểu Di 'ong ong' bay loạn.
Con trùng nho nhỏ này, quả thực muốn chết! Bệ hạ bị chọc giận, cong người đánh về phía con vật trước mặt, đáng tiếc vồ hụt. Ngày hôm nay, bản miêu gia ta đây không tin không giết chết mi!
Tức giận Miểu Di cũng không quản việc trốn người nữa, cùng con côn trùng chém giết đến bụi cỏ ở hoa viên, lăn vài vòng trên bãi cỏ, con vật bay lên lầu, theo tường bắt đầu bay cao, Miểu Di căn bản không thể đụng tới.
Hừ, có ưu thế chủng tộc rất giỏi nhỉ, xem bổn đại gia ta. Miểu Di không nổi giận chút nào, theo hoa văn nhô ra trên tường đuổi theo nó.
Cuối cùng trên tấm kính lầu hai, Miểu Di 'bộp' một tiếng, đem con côn trùng đáng ghét này đập chết trên tấm kính.
Miểu Di: Tiểu dạng* này, muốn cùng trẫm đấu, không biết tự lượng sức mình! Nhìn thi thể mình đập bẹp trên kính thủy tinh, nó dương dương tự đắc.
*kiểu như khinh thường, chẳng coi ai vào đâu cả
Tuy nhiên ngay khi đối diện cửa sổ, mèo ta triệt để bị dọa. Ai có thể nói cho nó biết tại sao bên cửa lại có một người đang nhìn nó!!! Xong rồi xong rồi, bất cẩn bị phát hiện, chính mình có phải bị giết chết hay không, đều do con côn trùng chết tiệt kia!!
Cố Chi Thanh, người đồng dạng bị dọa ngu bên trong, vừa ngủ một giấc thức dậy, đột nhiên có tiếng ôn ào từ cửa sổ, anh quay đầu, liền nhìn thấy móng vuốt mèo trắng đặt trên cửa sổ nhà anh.
Miểu Di: ...
Cố Chi Thanh: ...
Cả hai dường như đều bị đóng băng, không có động tác gì, chính là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bầu không khí rất xấu hổ.
Lúc này bộ lông Miểu Di có phần lộn xộn, trên đầu có chút vụn cỏ, ánh mặt trời rơi trên bộ lông trắng, dường như toàn bộ con mèo bị vây trong thánh quang, đôi mắt như ngọc thạch lấp lánh đang vô phương ứng đối nhìn anh.
"Meow..." này, Miểu Di phản ứng lại, hướng về Cố Chi Thanh kêu một tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên. Nhưng thật ra trái tim mèo con đang tan vỡ.
Cố Chi Thanh trong lòng nhận lấy mười ngàn điểm công kích dữ dội, thanh máu trong nháy mắt toàn bộ trống không, anh không nhìn lầm, con mèo này vừa cười đúng không, thì ra mèo cũng sẽ cười sao, anh cảm thấy có tên siêu cấp manh cầm tiễn đâm vào tim mình. Thì ra mèo cũng có thể manh như thế sao, hay chỉ có nó mới đáng yêu đến vậy.
Cố Chi Thanh đang muốn tiến lên mở cửa, tiếp xúc gần gũi với Miểu Di.
Miểu Di: !!! Anh muốn... lại đây, làm sao bây giờ?
"Meow meow!" Xin chào anh, tạm biệt anh! Miểu Di nhìn Cố Chi Thanh cách nó ngày càng gần, sợ đến nỗi nhảy ra khỏi bệ cửa sổ tháo chạy, nó còn không xác nhận Cố Chi Thanh liệu có thương tổn nó không.
"Ây, chờ chút!" Cố Chi Thanh nhìn cử động của mình làm mèo con dọa chạy, nội tâm ảo não không thôi, mình có xấu vậy sao, tốt xấu gì mình đường đường là đại soái ca đó, nhìn thân ảnh màu trắng của Miểu Di vội vã đào tẩu, Cố Chi Thanh quyết tâm lần sau gặp Miểu Di sẽ không để nó chạy thoát.
Miểu Di trốn thoát thành công vào hoa viên. 'Anh anh anh*', nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, lần sau không dám... chạy loạn nữa, quá mạo hiểm, nó còn có thật nhiều cá chưa ăn đây.
(*) Anh anh anh (嘤嘤嘤: Yīng yīng yīng): từ tượng thanh, là tiếng chim kêu.
...
Hôm sau, Cố Chi Thanh mới rời giường xoa mái tóc rối bù của mình, tối qua một đêm anh ngủ không ngon, nhắm mắt lại trong đầu toàn bóng hình chú mèo con đáng yêu kia, tựa như ma chướng, anh lắc lắc đầu, đến phòng vệ sinh rửa mặt xong xuôi, mới dùng bữa sáng.
"Cái kia, dì Trương, mấy ngày nay dì có thấy một con mèo trắng trong sân không?" Cố Chi Thanh vừa ăn vừa làm bộ vô tình hỏi.
"Mèo ư? Tôi không..."
'Ầm!' Dì Trương còn chưa nói hết, bên cạnh liền truyền đến âm thanh đồ vật rơi xuống đất.
Quay đầu nhìn lại, thấy một cô giúp việc vội nhặt cái chén rơi trên thảm, vẻ mặt hoang mang rối loạn, chính là cô nàng đang nuôi Miểu Di.
"Ôi, Tiểu Huệ, cô sao bất cẩn thế". Dì Trương nói với cô.
Cố Chi Thanh vẻ mặt tối sầm lại, anh không bỏ qua biểu cảm bối rối trên khuôn mặt cô ta, xem ra nữ giúp việc này biết chút gì đó.
"Cố tiên sinh, tôi chưa từng nhìn thấy con mèo nào trong sân cả, ngài không phải ghét nhất những động vật kia sao?" Dì Trương khó hiểu.
"A? Không có chuyện gì, tôi chỉ hỏi chút thôi." Không có sao? Em đến cùng đã trốn đi đâu rồi?
...
Lúc này, Miểu Di đã đợi ở chỗ cũ chờ cô giúp việc trẻ kia mang cá đến.
Bởi vì ngày hôm qua bất cẩn bị một người phát hiện, Miểu Di đầu tiên trốn trên cây, chờ Tiểu Huệ gọi, nó lại xuất hiện.
"Meo meo?" Tiểu Huệ nhẹ giọng bắt chước tiếng mèo kêu, đây là ám hiệu của cô và Miểu Di.
"Meo meo meo~" Trời má rốt cuộc đã tới rồi, Miểu Di một bên gọi một bên từ cây nhảy xuống, hoàn mỹ đáp xuống, vững vững vàng vàng rơi trên mặt đất, chạy về phía cô gái.
"Được rồi, cho em cho em, chị biết trong lòng em chỉ có cá thôi, ôi..." Tiểu Huệ nhẹ nhàng thả cá xuống, nhìn Miểu Di chỉ biết lo ăn, làm bộ rất thương tâm, muốn cầu xin an ủi.
"Meo~" Trẫm rất thích cô! Miểu Di nghe thấy giọng điệu buồn bã của Tiểu Huệ, ngừng việc ăn cá, đặt một cái móng vuốt lên đùi cô, dùng đầu lông xù cọ cọ trên đầu gối, bày tỏ sự yêu thích của nó đối với cô.
"Ha ha, được rồi, chị không làm khó em, em mau ăn đi", Tiểu Huệ bị Miểu Di chọc cười, phát ra tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc, Miểu Di thật sự là tiểu thiên sứ của cô.
Miểu Di nhìn kỹ sắc mặt của Tiểu Huệ, xác định cô không thật sự thương tâm nữa, mới yên lòng tiếp tục ăn.
Tiểu Huệ sờ sờ đầu Miểu Di, lại tiếp tục lẩm bẩm: "Được rồi, em hôm qua làm gì, lại để Cố tiên sinh phát hiện, hôm nay ngài ấy còn nhắc đến em, nếu em bị ngài ấy phát hiện, Cố tiên sinh không biết sẽ..."
"Hửm? Sẽ như thế nào?" Một thanh âm từ phía sau truyền đến, nếu không chắc chắn rằng Miểu Di không biết nói chuyện, cô sẽ nghĩ câu vừa rồi do Miểu Di nói ra.
Người nói chuyện chính là Cố Chi Thanh, anh lặng lẽ theo Tiểu Huệ, phát hiện cô đầu tiên len lén lẻn vào nhà bếp, thừa dịp không có ai, bưng một đĩa cá nhỏ, lén lén lút lút rời đi, anh đoán không sai, người này quả nhiên có vấn đề.
Kết quả đến nhìn một lúc, liền bắt gặp màn này.
"Cố... Cố tiên sinh, tôi..." Tiểu Huệ sợ đến mức đứng lên, tay chân luống cuống, ấp a ấp úng không nói được câu đầy đủ.
Miểu Di bị gián đoạn bữa ăn, ngẩng đầu nhìn lên, đây không phải người hôm qua sao, nó lại nhìn Tiểu Huệ, phát hiện cô bị dọa sợ có chút phát run, nghi hoặc nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ. Người này là Đại Ma Vương sao, tại sao Tiểu Huệ lại sợ anh thế?
Miểu - chính nghĩa - Di chạy đến, ngăn trước Tiểu Huệ, bày ra bộ dáng bảo vệ, lộ tư thế phòng bị hướng về Cố Chi Thanh.
"Cô giấu tôi ở trong sân nhà tôi nuôi một con mèo, cô có biết tôi ghét nhất cái gì không, cô có nghĩ tới hậu quả chưa?" Cố Chi Thanh nhìn con mèo manh kia bảo vệ cô gái, đè xuống phẫn nộ trong lòng, hướng về Tiểu Huệ lạnh như băng mở miệng.
"Cố tiên sinh, thực xin lỗi, do tôi không đúng. Có điều mèo con này không phải do tôi nuôi, chỉ là tôi ở trong sân phát hiện, đồng thời cho nó ăn mấy ngày, tôi có lỗi trước, sẵn sàng chịu phạt." Tiểu Huệ lúc này cảm động với hành động bảo vệ của Miểu Di, cô cúi đầu, thành khẩn xin lỗi, hy vọng Cố Chi Thanh bớt tức giận, đừng phát tiết lên người Miểu Di.
"Không cần thiết phải phạt, lần sau chú ý là tốt rồi, có điều nếu con mèo này xác định trong sân nhà tôi, vậy chính là mèo của tôi, tôi mang nó đi. Yên tâm, tôi sẽ không thương tổn nó." Cố Chi Thanh thấy Tiểu Huệ muốn ngăn cản, nhàn nhạt ném ra câu tiếp theo, ôm lấy Miểu Di bước đi.
Miểu Di nghe không hiểu đoạn đối thoại của họ, chỉ biết mình không kịp phản kháng đột nhiên bị ôm lấy, nhìn Tiểu Huệ vẻ mặt lo lắng, nét mặt mờ mịt bị Đại Ma Vương ôm đi.
Ngay khi Miểu Di chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, một con côn trùng nhỏ bay đến trên lưng nó, bị cảm giác ngứa làm tỉnh lại, mèo ta buồn bực, đầu tiên dùng đuôi quét sau lưng, con côn trùng chăm chú bới trên người nó, Miểu Di lại dùng chân sau nỗ lực đá văng ra, vẫn vô dụng.
Miểu Di xù lông, nó nhảy dựng lên, dùng sức ưỡn ẹo thân thể, run run bộ lông, muốn rũ bỏ con trùng không có mắt này.
Mèo ta điên cuồng nhún nhảy, con côn trùng nhỏ từ lông nó thoát ra. Tựa như nó không có ý định rời đi, con trùng mở rộng đôi cánh trong suốt, khiêu khích trước mặt Miểu Di 'ong ong' bay loạn.
Con trùng nho nhỏ này, quả thực muốn chết! Bệ hạ bị chọc giận, cong người đánh về phía con vật trước mặt, đáng tiếc vồ hụt. Ngày hôm nay, bản miêu gia ta đây không tin không giết chết mi!
Tức giận Miểu Di cũng không quản việc trốn người nữa, cùng con côn trùng chém giết đến bụi cỏ ở hoa viên, lăn vài vòng trên bãi cỏ, con vật bay lên lầu, theo tường bắt đầu bay cao, Miểu Di căn bản không thể đụng tới.
Hừ, có ưu thế chủng tộc rất giỏi nhỉ, xem bổn đại gia ta. Miểu Di không nổi giận chút nào, theo hoa văn nhô ra trên tường đuổi theo nó.
Cuối cùng trên tấm kính lầu hai, Miểu Di 'bộp' một tiếng, đem con côn trùng đáng ghét này đập chết trên tấm kính.
Miểu Di: Tiểu dạng* này, muốn cùng trẫm đấu, không biết tự lượng sức mình! Nhìn thi thể mình đập bẹp trên kính thủy tinh, nó dương dương tự đắc.
*kiểu như khinh thường, chẳng coi ai vào đâu cả
Tuy nhiên ngay khi đối diện cửa sổ, mèo ta triệt để bị dọa. Ai có thể nói cho nó biết tại sao bên cửa lại có một người đang nhìn nó!!! Xong rồi xong rồi, bất cẩn bị phát hiện, chính mình có phải bị giết chết hay không, đều do con côn trùng chết tiệt kia!!
Cố Chi Thanh, người đồng dạng bị dọa ngu bên trong, vừa ngủ một giấc thức dậy, đột nhiên có tiếng ôn ào từ cửa sổ, anh quay đầu, liền nhìn thấy móng vuốt mèo trắng đặt trên cửa sổ nhà anh.
Miểu Di: ...
Cố Chi Thanh: ...
Cả hai dường như đều bị đóng băng, không có động tác gì, chính là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bầu không khí rất xấu hổ.
Lúc này bộ lông Miểu Di có phần lộn xộn, trên đầu có chút vụn cỏ, ánh mặt trời rơi trên bộ lông trắng, dường như toàn bộ con mèo bị vây trong thánh quang, đôi mắt như ngọc thạch lấp lánh đang vô phương ứng đối nhìn anh.
"Meow..." này, Miểu Di phản ứng lại, hướng về Cố Chi Thanh kêu một tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên. Nhưng thật ra trái tim mèo con đang tan vỡ.
Cố Chi Thanh trong lòng nhận lấy mười ngàn điểm công kích dữ dội, thanh máu trong nháy mắt toàn bộ trống không, anh không nhìn lầm, con mèo này vừa cười đúng không, thì ra mèo cũng sẽ cười sao, anh cảm thấy có tên siêu cấp manh cầm tiễn đâm vào tim mình. Thì ra mèo cũng có thể manh như thế sao, hay chỉ có nó mới đáng yêu đến vậy.
Cố Chi Thanh đang muốn tiến lên mở cửa, tiếp xúc gần gũi với Miểu Di.
Miểu Di: !!! Anh muốn... lại đây, làm sao bây giờ?
"Meow meow!" Xin chào anh, tạm biệt anh! Miểu Di nhìn Cố Chi Thanh cách nó ngày càng gần, sợ đến nỗi nhảy ra khỏi bệ cửa sổ tháo chạy, nó còn không xác nhận Cố Chi Thanh liệu có thương tổn nó không.
"Ây, chờ chút!" Cố Chi Thanh nhìn cử động của mình làm mèo con dọa chạy, nội tâm ảo não không thôi, mình có xấu vậy sao, tốt xấu gì mình đường đường là đại soái ca đó, nhìn thân ảnh màu trắng của Miểu Di vội vã đào tẩu, Cố Chi Thanh quyết tâm lần sau gặp Miểu Di sẽ không để nó chạy thoát.
Miểu Di trốn thoát thành công vào hoa viên. 'Anh anh anh*', nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, lần sau không dám... chạy loạn nữa, quá mạo hiểm, nó còn có thật nhiều cá chưa ăn đây.
(*) Anh anh anh (嘤嘤嘤: Yīng yīng yīng): từ tượng thanh, là tiếng chim kêu.
...
Hôm sau, Cố Chi Thanh mới rời giường xoa mái tóc rối bù của mình, tối qua một đêm anh ngủ không ngon, nhắm mắt lại trong đầu toàn bóng hình chú mèo con đáng yêu kia, tựa như ma chướng, anh lắc lắc đầu, đến phòng vệ sinh rửa mặt xong xuôi, mới dùng bữa sáng.
"Cái kia, dì Trương, mấy ngày nay dì có thấy một con mèo trắng trong sân không?" Cố Chi Thanh vừa ăn vừa làm bộ vô tình hỏi.
"Mèo ư? Tôi không..."
'Ầm!' Dì Trương còn chưa nói hết, bên cạnh liền truyền đến âm thanh đồ vật rơi xuống đất.
Quay đầu nhìn lại, thấy một cô giúp việc vội nhặt cái chén rơi trên thảm, vẻ mặt hoang mang rối loạn, chính là cô nàng đang nuôi Miểu Di.
"Ôi, Tiểu Huệ, cô sao bất cẩn thế". Dì Trương nói với cô.
Cố Chi Thanh vẻ mặt tối sầm lại, anh không bỏ qua biểu cảm bối rối trên khuôn mặt cô ta, xem ra nữ giúp việc này biết chút gì đó.
"Cố tiên sinh, tôi chưa từng nhìn thấy con mèo nào trong sân cả, ngài không phải ghét nhất những động vật kia sao?" Dì Trương khó hiểu.
"A? Không có chuyện gì, tôi chỉ hỏi chút thôi." Không có sao? Em đến cùng đã trốn đi đâu rồi?
...
Lúc này, Miểu Di đã đợi ở chỗ cũ chờ cô giúp việc trẻ kia mang cá đến.
Bởi vì ngày hôm qua bất cẩn bị một người phát hiện, Miểu Di đầu tiên trốn trên cây, chờ Tiểu Huệ gọi, nó lại xuất hiện.
"Meo meo?" Tiểu Huệ nhẹ giọng bắt chước tiếng mèo kêu, đây là ám hiệu của cô và Miểu Di.
"Meo meo meo~" Trời má rốt cuộc đã tới rồi, Miểu Di một bên gọi một bên từ cây nhảy xuống, hoàn mỹ đáp xuống, vững vững vàng vàng rơi trên mặt đất, chạy về phía cô gái.
"Được rồi, cho em cho em, chị biết trong lòng em chỉ có cá thôi, ôi..." Tiểu Huệ nhẹ nhàng thả cá xuống, nhìn Miểu Di chỉ biết lo ăn, làm bộ rất thương tâm, muốn cầu xin an ủi.
"Meo~" Trẫm rất thích cô! Miểu Di nghe thấy giọng điệu buồn bã của Tiểu Huệ, ngừng việc ăn cá, đặt một cái móng vuốt lên đùi cô, dùng đầu lông xù cọ cọ trên đầu gối, bày tỏ sự yêu thích của nó đối với cô.
"Ha ha, được rồi, chị không làm khó em, em mau ăn đi", Tiểu Huệ bị Miểu Di chọc cười, phát ra tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc, Miểu Di thật sự là tiểu thiên sứ của cô.
Miểu Di nhìn kỹ sắc mặt của Tiểu Huệ, xác định cô không thật sự thương tâm nữa, mới yên lòng tiếp tục ăn.
Tiểu Huệ sờ sờ đầu Miểu Di, lại tiếp tục lẩm bẩm: "Được rồi, em hôm qua làm gì, lại để Cố tiên sinh phát hiện, hôm nay ngài ấy còn nhắc đến em, nếu em bị ngài ấy phát hiện, Cố tiên sinh không biết sẽ..."
"Hửm? Sẽ như thế nào?" Một thanh âm từ phía sau truyền đến, nếu không chắc chắn rằng Miểu Di không biết nói chuyện, cô sẽ nghĩ câu vừa rồi do Miểu Di nói ra.
Người nói chuyện chính là Cố Chi Thanh, anh lặng lẽ theo Tiểu Huệ, phát hiện cô đầu tiên len lén lẻn vào nhà bếp, thừa dịp không có ai, bưng một đĩa cá nhỏ, lén lén lút lút rời đi, anh đoán không sai, người này quả nhiên có vấn đề.
Kết quả đến nhìn một lúc, liền bắt gặp màn này.
"Cố... Cố tiên sinh, tôi..." Tiểu Huệ sợ đến mức đứng lên, tay chân luống cuống, ấp a ấp úng không nói được câu đầy đủ.
Miểu Di bị gián đoạn bữa ăn, ngẩng đầu nhìn lên, đây không phải người hôm qua sao, nó lại nhìn Tiểu Huệ, phát hiện cô bị dọa sợ có chút phát run, nghi hoặc nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ. Người này là Đại Ma Vương sao, tại sao Tiểu Huệ lại sợ anh thế?
Miểu - chính nghĩa - Di chạy đến, ngăn trước Tiểu Huệ, bày ra bộ dáng bảo vệ, lộ tư thế phòng bị hướng về Cố Chi Thanh.
"Cô giấu tôi ở trong sân nhà tôi nuôi một con mèo, cô có biết tôi ghét nhất cái gì không, cô có nghĩ tới hậu quả chưa?" Cố Chi Thanh nhìn con mèo manh kia bảo vệ cô gái, đè xuống phẫn nộ trong lòng, hướng về Tiểu Huệ lạnh như băng mở miệng.
"Cố tiên sinh, thực xin lỗi, do tôi không đúng. Có điều mèo con này không phải do tôi nuôi, chỉ là tôi ở trong sân phát hiện, đồng thời cho nó ăn mấy ngày, tôi có lỗi trước, sẵn sàng chịu phạt." Tiểu Huệ lúc này cảm động với hành động bảo vệ của Miểu Di, cô cúi đầu, thành khẩn xin lỗi, hy vọng Cố Chi Thanh bớt tức giận, đừng phát tiết lên người Miểu Di.
"Không cần thiết phải phạt, lần sau chú ý là tốt rồi, có điều nếu con mèo này xác định trong sân nhà tôi, vậy chính là mèo của tôi, tôi mang nó đi. Yên tâm, tôi sẽ không thương tổn nó." Cố Chi Thanh thấy Tiểu Huệ muốn ngăn cản, nhàn nhạt ném ra câu tiếp theo, ôm lấy Miểu Di bước đi.
Miểu Di nghe không hiểu đoạn đối thoại của họ, chỉ biết mình không kịp phản kháng đột nhiên bị ôm lấy, nhìn Tiểu Huệ vẻ mặt lo lắng, nét mặt mờ mịt bị Đại Ma Vương ôm đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất