Mèo Nhà Tang Thi Vương

Chương 54

Trước Sau
Biên tập: R Bê Đê

"... thanh niên tuấn dật lập tức biến thành mèo con ngốc manh nhà mình. "

Phương Hoa có chút mệt mỏi nhưng cậu ngủ quá nhiều đến mức không thể ngủ thêm được nữa, cậu cuộn người nằm trên giường chán tới mức phải chơi với móng vuốt của chính mình, suy nghĩ linh tinh.

Con sen nhà cậu nhất định là rất thương cậu, lúc trúng độc, Phương Hoà không thể hít thở, con sen lo tới mức tay run rẩy luôn, Lê Chấn nhất định cho rằng cậu không thấy được, lúc ấy tuy rằng cậu vô cùng khó chịu nhưng cậu vẫn thấy được nha, cho nên cậu có thể nghĩ là kì thật Lê Chấn cũng rất thích cậu không?

Nhưng mà nhìn đệm thịt hồng hồng hình hoa mai của mình, dễ thương thế này ai mà không thích, Lê Chấn động tí là lại cầm chân cậu xoa nắn, cho nên Lê Chấn nhất định thích cậu. Phương Hoà lại thấy hơi đau lòng, có thể Lê Chấn chỉ thích cậu vì cậu là một con mèo thôi. Phương Hoà nằm trên giường, nhìn dây leo uốn lượn đến ngẩn người.

Nằm trên giường, Phương Hoà vẫn có thể cảm nhận được Lê Chấn đang dùng tốc độ cực nhanh truy tìm tiệm thuốc, ở trong không gian không ngừng xuất hiện các loại xe cộ, đa sầu đa cảm chưa tới mười phút thì Phương Hoà không chịu nổi nữa nhảy xuống khỏi giường.

Chạy tới chỗ để đồ vật trong không gian, nhìn khu vực khổng lồ không ngừng xuất hiện các loại phương tiện giao thông bị ném vào.

Một số thì còn dùng được, một số thì phải sửa lại một chút mới có thể sử dụng, một số lại nát bấy không ra hình dáng, Phương Hoà rất muốn nói, so với tật thích tích đồ của cậu thì Lê Chấn mới dã man, phương pháp dọn đường cũng đủ điên cuồng.

Bởi vì đặc thù của không gian, thi thể hoặc là tang thi trong những chiếc xe sẽ không xuất hiện trong này.

Phương Hoà ngồi xổm, tìm trong đống đồ linh tinh những thứ có thể dùng, phân loại dễ dàng, cậu không cần dùng quá nhiều sức, đồ vật trong không gian có thể dựa vào ý nghĩ của cậu mà di chuyển.

Cho nên, Lê Chấn càn quét đường phố một hồi cũng không ném xe ra chặn đường, Phương Hoà có thời gian sắp xếp lại, cậu nhanh chóng xếp được một bãi đỗ xe lập thể.

Không còn thấy xe bị ném vào không gian nữa, Phương Hoà mới chạy về phòng nhưng chờ mãi không thấy Lê Chấn vào, cậu lại không chịu nổi muốn ra ngoài trộm nhìn một cái.

Phương Hoà vừa từ trong không gian ra, đứng trên vai Lê Chấn, lập tức bị tình cảnh trước mắt doạ suýt ngã xuống, xung quanh Lê Chấn có rất nhiều dị năng giả, họ đều đang nhìn Lê Chấn nên lúc Phương Hoà xuất hiện, bọn họ đều thấy được.

Xấu hổ ghê, đột nhiên xuất hiện trước mặt nhiều người như vậy, Phương Hoà đứng trên vai Lê Chấn rụt người vào sát cổ hắn, giờ mà cậu trốn ra sau lưng Lê Chấn thì có thoát không? Cậu nghĩ cậu có thể khiến mọi người kinh hoảng gì đó.

Nhưng mà cậu đã nghĩ quá nhiều, người trong căn cứ lâm thời sau khi thấy sức mạnh kinh người của Lê Chấn thì đã tôn người này làm thần luôn rồi, một người sức mạnh quỷ dị như vậy nuôi một con mèo cũng quỷ dị không kém cũng là bình thường.

Đám người sau một hồi yên lặng thì nhanh chóng tiếp nhận việc một con mèo đột nhiên xuất hiện, có thể theo chủ nhân chạy nhảy trong đàn tang thi thì tốc độ phải cực kì nhanh, khi nãy bọn họ hoa mắt không thấy rõ con mèo này từ nơi nào chạy tới mà thôi.

Lúc cảm nhận được Phương Hoà xuất hiện, Lê Chấn hơi nhíu máy, duỗi tay túm được móng vuốt của cậu, nhóc con này mới bị trúng độc, không ngoan ngoãn nằm nghỉ, lại dám chạy lung tung.

Hắn vốn muốn đi tìm thuốc làm thanh cổ họng cho Phương Hoà nhưng lúc đi tìm tiệm thuốc thì bị vài người chặn đường, sau đó hắn chưa kịp làm gì thì ông chú có khả năng phóng đại âm thanh hô một tiếng gọi tới thêm một đoàn người. " Giao lộ đường H và đường Q, trước cửa tiệm thuốc XX, tìm được người rồi. "



Sau đó, một cái đảo mắt thôi một đống dị nặng giả xuất hiện chặn trước mặt hắn.

Vừa xuất hiện thì mỗi người một cái mồm nói gì đó, Lê Chấn vô cùng đau đầu, nhiều vật sống tụ tập lại một chỗ, còn có một vài người bao gồm ông chú kia tăng cấp dị năng, để khống chế bản năng của mình nên Lê Chấn chỉ dám đứng nguyên chỗ cũ, không di chuyển.

Dị năng giả và tang thi không giống nhau, hắn không thể ra tay giết người được, nhưng nhìn tiệm thuốc ở trước mắt. Lê Chấn có chút nôn nóng, để hắn đi vào tìm thuốc rồi lại nói không được sao, nhưng hiển nhiên đám người này không biết mục đích của hắn, vây hắn thành một vòng tròn, nhìn hắn chờ đợi câu trả lời.

Lúc này, mọi người không còn mồm năm miệng mười nữa, ông chú trung niên ho một tiếng rồi đứng ra. " Để tôi thay mặt mọi người nói đi. Người anh em, chúng tôi rất mong cậu có thể ở lại đây, cậu có đồng ý không? "

Tầm mắt của mọi người rời lên khuôn nặt của Lê Chấn, đáng tiếc là hắn vẫn luôn đeo khẩu trang và kính râm, họ không biết cậu trai này có ý thế nào.

Phương Hoà bị Lê Chấn ôm trong ngực một hồi, tò mò ngẩng đầu nhìn ông chú trung niên, đám người này rốt cuộc muốn làm gì?

Ông chú kia nói tiếp. " Người anh em, bọn tôi vô cùng biết ơn cậu, nếu không có cậu thì bọn tôi không biết giờ ra sao rồi. Hiện tại căn cứ đang dần thành hình, về sau sẽ càng ngày càng lớn, cứ tuỳ tiện tổ chức thì không phải ý hay, chúng tôi nghĩ nên tạo một cơ cấu đầu lĩnh, thành lập một số quy định, một lần nữa tạo ra trật tự xã hội. ".

Thấy Lê Chấn vẫn không nói gì, người đàn ông trung niên chú Triệu lại nói tiêp " Cho nên nếu cậu không chê có thể làm thủ lĩnh của chúng tôi được không? Nếu có một thủ lĩnh cường đại như cậu, chúng tôi nhất định có thể sống sót. "

Lê Chấn vẫn trầm mặc không nói, chỉ có tay luôn vuốt ve mèo con trong ngực, mọi người cho rằng hắn đang suy nghĩ, trong mắt họ, người thanh niên lợi hại này từ lúc xuất hiện luôn không nói nhiều.

Tình hình thật sự lúc này chỉ có Phương Hoà rõ, xung quanh tụ tập nhiều dị năng giả như vậy, chính là dụ hoặc chết người với Lê Chấn, người khác không thấy nhưng Phương Hoà thấy được Lê Chấn đang cắn chặt răng kiềm chế.

Cho nên, bây giờ phải làm gì đây?

Phương Hoà không nghĩ gì, Lê Chấn muốn làm thủ lĩnh hay không cũng được, chỉ cần Lê Chấn muốn thành lập căn cứ thì họ có không gian để duy trì, với bản lĩnh của Lê Chấn, nói không chừng có thể xây dựng căn cứ S tốt hơn cả căn cứ thành phố A..

Thấy Lê Chấn không nói lời nào, một người trẻ tuổi bước ra. " Vị đại ca này, mạng của chúng tôi đều do anh cứu về, nếu anh khó xử chúng tôi cũng không miễn cưỡng anh, nhưng chúng tôi thật sự mong anh trở thành thủ lĩnh của chúng tôi. "

" Đúng vậy, nếu có chuyện khó xử anh có thể nói ra, biết đâu chúng tôi có cách giải quyết. "

" Chúng tôi đều là dị năng giả, khẳng định là có thể giúp được anh. "

Lê Chấn nhìn một vòng người, duỗi tay chỉ về tiệm thuốc phía sau họ, khó xử? Hắn không khó xử, hắn muốn vào lấy bình thuốc cho mèo con của hắn, có được không?

Phương Hoà che miệng cười trộm, Lê Chấn nhất định là lo lắng cho cậu, điều này làm Phương Hoà không nhịn được mà vui vẻ trong lòng.

Tuy rằng có chút ích kỷ, nhưng bây giờ Lê Chấn không quan tâm chuyện thành lập căn cứ, hắn thấy việc quan trọng hơn là đi tìm thuốc cho Phương Hoà. Huống chi, tình trạng cơ thể hắn bây giờ không thích hợp làm thủ lĩnh căn cứ, không sợ một ngày nào đó thú tính trỗi dậy, hắn gặm sạch người sao?



Mọi người nghi hoặc xoay người, Lê Chấn tiến lên, họ tự giác tách ra một lối ở giữa cho hắn đi qua, sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lê Chấn đi vào tiệm thuốc.

Tiệm thuốc lúc này đã loạn không thể loạn hơn, khi chưa phát hiện ra virus, nhiều người tưởng mình mắc bệnh nên trong tiệm tiếc có rất nhiều người đến, cho nên khi mạt thế bùng nổ có nhiều người xông vào lấy thuốc, vô cùng lộn xộn.

Lê Chấn đi qua từng giá tìm thuốc, nhìn từng lọ thuốc ngổn ngang, nhiều thuốc ở đây không ai dùng vô cùng lãng phí, hắn nhíu mày, xoay người nói với những người theo sau. " Lấy tất cả thuốc, mang về. "

Một đám dị năng giả đâu tiên là ngơ ngác, sau đó là vui mừng đi lấy thuốc, họ tưởng Lê Chấn đã đồng ý nên nhanh chóng vào việc.

Nhưng chờ bọn họ đã lấy sạch thuốc còn sót laii trong cửa tiệm, mỗi người đều xách bao lớn bao nhỏ, quay đầu lại không thấy người trẻ tuổi kia đâu.

Chú Triệu lau cái trán ướt mồ hôi của mình, không giống những người khác không thấy gì, trước khi Lê Chấn ôm mèo con biến mất, trong đầu ông xuất hiện một giọng nói lạnh lùng. " Thủ lĩnh ông tự tìm, nếu không tìm được thì ông làm thủ lĩnh. "

Chú triệu bất đắc dĩ lắc đầu, ông hơn nửa đời làm kiến trúc sư, dù sau khi mạt thế bùng nổ, dị năng sóng âm của ông có thể giết chết không ít tang thi, cứu được không ít người, cũng thường xuyên ra ngoài tìm vật tư, trong căn cứ tạm thời chức vụ cũng xem như có quyền lên tiếng nhưng ông vẫn cảm thấy vị trí này nên để người trẻ đảm nhiệm, nếu để ôm tự ý tìm hoặc ông lên làm thủ lĩnh, chú Triệu luôn có cảm giác mình ăn cắp thành quả lao động của người khác.

Lê Chấn cuối cùng cũng tìm thấy thuốc mình cần, sau khi vào không gian lập tức ôm Phương Hoà đút thuốc cho cậu. Phương Hoà nhìn thuốc trong bát giống như một chất lỏng gì đó màu sắc kinh dị,

" Meo "

Cái này uống được hả? Mùi kì lạ lắm!

Cho nên, Phương-nhiều-năm-không-uống-thuốc-Hoà vô cùng không chịu hợp tác.

Lê Chấn nghe mèo con khàn giọng khẽ kêu, hắn an ui vuốt lưng cậu. " Ngoan, uống thuốc xong giọng liền tốt lên. "

" Meo meo meo " Phương Hoà muốn nói, anh xác định thuốc này một con mèo như tui có thể uống ư?

Không tu luyện nên Phương Hào chỉ kêu ra tiếng meo meo, Lê Chấn không hiểu cậu nói gì nhưng hắn thấy được sự từ chối trong mắt mèo con, Lê Chấn hơi nhíu mày, đưa thuốc lên uống một ngụm, sau đó nâng đầu Phương Hoà lên, dưới ánh mắt khiếp sợ của mèo con, miệng dán lên khuôn miệng phấn hồng của mèo con.

Meo... Thuốc theo động tác của Lê Chấn chậm rãi chảy vào miệng Phương Hoà, lúc đó, Phương Hoà thấy cả người nóng bừng, giống như cậu tiến vào một trạng thái siêu nhiên nào đó, nếu không sao Phương Hoà lại cảm thấy Lê Chấn trước mắt mình đột nhiên thu nhỏ lại?

Lê Chấn còn bất ngờ hơn cậu, hắn nhìn gương mặt tuấn dật gần trong gang tấc, không tự chủ được vươn lưỡi liếm cánh môi hồng nhuận trước mắt, nhưng mà chỉ chớp mắt sau đó, thanh niên tuấn dật lập tức biến thành mèo con ngốc manh nhà mình.

Phương Hoà nửa nằm nửa ngồi trên bàn mở to mắt khiếp sợ, trong đầu đều là một màn thú x người người x thú, khi này hình như cậu với con sen nhà cậu hôn môi. Nhưng chính Phương Hoà lại không ý thức được, khoảnh khắc hai cánh môi chạm nhau, cậu đã biến thành người, mặc dù hình người chỉ duy trì được khoảng một giây.

Lúc này tim Lê Chấn đập rộn ràng nhưng hắn cũng có chút lo lắng, liếm liếm khoé miệng mình, duỗi tay xoa đầu Phương Hoà, khi này Phương Hoà hoá thân nằm ngoài dự liệu của hắn, lúc trước đọc nội dung pháp quyết bên trong miếng ngọc, phải tu luyện mấy năm cậu mới có thể hoá thành người, Lê Chấn có thể đợi, bao lâu cũng có thể đợi, hôm nay Phương Hoà lại đột nhiên hoá hình, xem ra hắn phải xem lại thật kĩ nội dụng pháp quyết mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau