Mèo Nhà Tướng Quân Luôn Thích Trèo Lên Giường Ta
Chương 13: Tướng quân dụ dỗ (4)
"Thời điểm đó tôi được cậu cứu mạng, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không thể không rời đi, cũng chưa kịp cùng cậu nói lời tạm biệt."
Ngôn Sóc suy tư một lúc rồi lại tiếp tục nói, Thẩm Chi Phồn nhịn không được mà ngắm nhìn anh, Ngôn Sóc thong thả kể chuyện lại có một loại mị lực vô cùng độc đáo. Anh có hốc mắt sâu, giống như những thứ bên ngoài thế giới phồn hoa không có cách nào để xâm nhập vào.
Ngôn Sóc của hiện tại so với người Thiếu tướng hăng hái năm nào càng trở nên hấp dẫn Thẩm Chi Phồn, sự sắc bén của anh không phải là mất đi, mà bất động thanh sắc dần dần đem sự sắc bén này thu nhỏ, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt xanh thẫm ấy đều sẽ bị chôn vùi vào bên trong đối mắt ấy.
Anh giống như một quyển sách cũ kĩ, cho dù có bao nhiêu người lật xem nhưng không có ai chân chính hiểu được, một câu chuyện cũ được cất giấu khiến cho người khác không thể tìm tòi. Giống như một ánh trăng sáng treo trên cao trong một đêm tối, cứ ngỡ rằng có thể dùng tay chạm đến, nhưng thực tế lại được che phủ đến mức không thể nhìn thấu.
Một người đàn ông cất giấu những câu chuyện cũ thật sự là thứ hấp dẫn người khác nhất, bởi vì bọn họ đã trở nên thành thục trầm ổn, đối với những cô gái trẻ tuổi thì đúng là sự hấp dẫn trí mạng.
Thẩm Chi Phồn đột nhiên nhớ tới công chúa Olivia, cho tới bây giờ cậu cũng không biết cái người khiến cậu nửa đêm bị đưa đến đây để thẩm vấn, còn biến thành sự kiện gà bay chó sủa của toàn bộ đế quốc, cô ấy là người trông như thế nào.
Nhưng cho dù là Olivia trông như thế nào, cậu cảm thấy cô ấy sẽ không thật sự xinh đẹp, cũng sẽ không thật sự thông minh.
Nếu là một cô gái thông mình, làm sao có thể dẽ dàng từ bỏ một Ngôn Sóc đang khiến cậu mê đắm này?
Nhưng mà giờ phút này nhất định Thẩm Chi Nhu nhất định sẽ phản bác lại lời nói của cậu, bởi vì Thẩm Chi Phồn 16 tuổi sẽ không hiểu được cái khí chất mà Thẩm Chi Phồn 23 tuổi đang có.
Sẽ khiến những cô gái ấy chạy theo như một lũ vịt.
"Vô cùng tiếc nuối, đoạn thời gian đó tôi nằm ở bệnh viện để dưỡng thương, sau sự kiện ấy ở tinh cầu N-192... tôi có quay lại để tìm cậu, nhưng lại không thu hoạch được gì."
Nói tới đây, cảm xúc của Ngôn Sóc có chút suy sụp, anh quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Chi Phồn, lại chỉ nhìn thấy vẻ mặt xuất thần nhìn anh.
Khóe mắt Ngôn Sóc nhìn thấy, trong lòng anh cảm thấy có chút cao hứng, lại có chút không vui. Trong lòng anh lúc này bị ánh mắt của cậu cào nhẹ, cảm thấy có chút ngứa ngáy nhịn không được mà nhéo nhéo chóp mũi Thẩm Chi Phồn.
Thẩm Chi Phồn cảm nhận được cảm xúc trên chóp mũi, khiến cậu khiếp sợ suýt nữa thì cắn lưỡi.
Đôi mắt Ngôn Sóc tối sầm lại, âm thanh cũng trầm đi: "Tôi nói chuyện không thú vị, nhưng cũng không đến mức khiến cậu mất hồn vậy chứ?"
Anh dựa vào cậu rất gần, Thẩm Chi Phồn cảm thấy âm thanh ấy khiến tai cậu muốn bùng cháy, không có gì có thể so sánh với âm thanh trầm thấp khàn khàn của tinh nhân trong mộng, ghé vào tai cậu mà nỉ non khiến cậu cảm thấy hết chịu nổi rồi.
"Tôi, tôi....." Thẩm Chi Phồn có chút không thể khống chế âm thanh của mình, cậu nhịn không được mà tựa đầu về phía sau một chút, ánh mắt cậu cũng không dám nhìn thẳng vào anh, "Tôi cũng đang suy nghĩ chuyện lúc ấy."
Cái chuyện mơ ước vẻ đẹp của nam thần cũng không dễ dàng nói ra khỏi miệng đúng không?
Ngôn Sóc nhìn thấy động tác lùi về phía sau của cậu như là cam chịu, tuy rằng cũng là thói quen từ trước rồi, nhưng quả nhiên anh vẫn cảm thấy không được thoải mái trong lòng.
"Thật xin lỗi, lúc đó tôi đã không nhanh chóng tìm được cậu, tôi vẫn cho rằng.... Cậu đã gặp chuyện không may trong vụ nổ ấy."
"Không, không có liên quan," Thẩm Chi Phồn khó hiểu khi cảm thấy Ngôn Sóc giống như có chút thương tâm, loại thương tâm này có chút... khiến cậu không thể hiểu được, thật sự khiến cậu có chút nghi ngờ, "Thật ra chuyện này không có liên quan tới ngài, ngài hoàn toàn không cần tự trách mình, hơn nữa tôi cũng không gặp phải chuyện xấu gì, thật ra, tôi tin tưởng rằng thời điểm tôi gặp được ngài cũng là chuyện mà cả đời này tôi không dám tưởng tượng luôn!"
Cảm xúc ngưỡng mộ đan xen kịch liệt khiến cậu không nhịn được là thốt thành lời.
Sau khi nói xong lỗ tai Thẩm Chi Phồn trở nên đỏ hơn, cậu cảm nhận được bộ phận nào đó trên cơ thể đang nhảy lên kịch liệt, có lẽ là trái tim, hoặc có lẽ là một dây thần kinh nào đó.
Tóm lại là vô cùng mãnh liệt khiến cậu cảm thấy thật mơ hồi, đầu óc đã không tỉnh táo nữa rồi.
Ngôn Sóc hơi sững sờm dường như anh không thể ngờ lại nghe được giọng nói nỉ non tha thiết như vậy.... giống như một kiểu tình cảm ngưỡng mộ.
Không thể không nói điều này khiến tâm tình anh cảm thấy sung sướng hơn một chút, anh không hề nghĩ rằng trước giờ Thẩm Chi Phồn lại ngưỡng mộ anh như vậy.... Không, anh cũng biết một chút, chính là lần đầu tiên gặp mặt cậu ấy đã biểu đạt như vậy, sau này thì cũng không giống như ngày trước rồi.
"Một lần nữa tôi gặp lại cậu là hai năm trước," Ngôn Sóc xoay mặt đi, nếu không cứ nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ như chú thỏ con và đôi mắt nóng bỏng của cậu thì anh sẽ làm ra chuyện gì nữa đây, đương nhiên.... việc này anh đã luôn muốn làm, nhưng ít ra anh cũng biết có những việc không nên nóng vội, "Cậu còn nhớ lần thi đấu cơ giáp dưới lòng đất không?"
"Thi đấu cơ giáp dưới lòng đất?"
Thẩm Chi Phồn mờ mịt ngẩng đầu, đây là một danh từ khiến cậu cảm thấy thật mê man.
"Ừ, đó là một đấu trường thi đấu cơ giáp vô cùng to lớn." Ngôn Sóc hơi nhíu mày, "Lúc đó tôi vốn là đang đi thăm dò, nhưng lại ở thời điểm đó lại có thể tìm được cậu."
Dường như Thẩm Chi Phồn nhớ tới cái gì, cả người bỗng nhiên cứng đờ.
"Ngài.... Ngài nói là, tôi đang làm ở cái đấu trường phi pháp đó sao?"
Ngôn Sóc gật gật đầu, vừa muốn tiếp tục nói lại nhìn thấy Thẩm Chi Phồn bị đả kích mà cúi thấp đầu xuống.
"Sao thế?" Ngôn Sóc cảm thấy có chút bất ngờ, dường như cảm xúc của Thẩm Chi Phồn lại ngoài dự đoán của anh, "Có chuyện gì thế?"
Thẩm Chi Phồn che mặt: "Nghĩ đến vào cái lúc tôi nghèo túng nhất lại gặp ngài, thật sự là cảm thấy vô cùng mất mặt."
Thẩm Chi Phồn cứ nghĩ rằng sau này mình đã nổi danh tứ hải thì Ngôn Sóc mới gặp được, cậu tuyệt đối không nghĩ rằng đã bị anh nhìn thấy trước đó.
Ngôn Sóc: "............."
Khóe miệng anh nhịn không được mà khẽ nâng lên, không còn cách nào nữa, Thẩm Chi Phồn hiện tại và Thẩm Chi Phồn trước đây thật sự khác nhau một trời một vực. Thẩm Chi Phồn 16 tuổi thật ra không hề ngu ngốc, nhưng chỉ trước mặt anh.... sự hoảng loạn của cậu thật giống như chú thỏ nhỏ.
........ Vô cùng đáng yêu.
Vô cùng.
"Sẽ không mất mặt."
Thẩm Chi Phồn ngẩng mặt lên, kinh ngạc nhìn Ngôn Sóc.
"Rất tuấn tú."
Thẩm Chi Phồn lại giật mình, không thể nào nghe hiểu được Ngôn Sóc nói gì, lại có chút không thể tin được những lời này lại từ miệng Ngôn Sóc nói ra.
"Ừ.... Lúc đó, chúng ta đánh rất kịch liệt ở cùng một phòng, lúc đó tôi mới nhìn thấy cậu," Ngôn Sóc nhu nhu huyệt thái dương, dường như là muốn nhớ lại, "Trên thân cơ giáp của cậu đều là vết máu, từ đầu đến chân, dường như bao phủ hết màu bạc trên thân máy, bên cạnh cậu là một đám người khác đã ngã gục, cuối cùng chỉ còn mình cậu đứng đó bễ nghễ nhìn bọn họ. Sau khi nhìn thấy chúng tôi, cậu chậm rãi cúi cơ giáp xuống, tuy rằng, thân thể đã mệt mỏi đến run rẩy, nhưng vẫn bình tĩnh đưa họng súng về phía chúng tôi, khuôn mặt không một chút biểu cảm..... Nói thật, mặc kệ nhìn từ góc độ nào, tôi thấy cậu vẫn rất tuấn tú."
Thẩm Chi Phồn nghe có chút thất thần.
"Sau này tôi mới biết được, cậu đều ở dưới đấu trường dưới lòng đất đó mà liều mạng thi đấu," Ngôn Sóc lại nhịn không được mà nhíu mày, nếu nhìn sâu vào trong đôi mắt của anh sẽ cảm thấy có chút ảo não, "Thật xin lỗi, tôi đã không thể sớm tìm được cậu."
Thẩm Chi Phồn giật mình mím môi, dừng một lúc lâu, cậu bỗng nhiên nói: "Thì ra là như vậy..... Tôi ở nơi này hẳn là phạm pháp đúng không?"
"Ừ," Ngôn Sóc gật đầu, lại nhắm hai mắt lại, "Nhưng mà không liên quan, cậu với chuyên này không liên quan đến nhau, hơn nữa cậu có biết, nếu là tôi nói, thì cậu sẽ thoát khỏi chuyện này một cách nhẹ nhàng."
Lần đầu tiên Thẩm Chi Phồn nghe thấy có người dùng việc công để làm trái pháp luật.... không chút nào sợ hãi.
"Tôi.... khó trách sau này tôi lại trở nên nổi như vậy, thì ra nhiều năm như vậy tôi đều tiếp xúc với cơ giáp," Thẩm Chi Phồn nhìn bàn tay của mình, lại nhỏ giọng nói với Ngôn Sóc, "Tôi tuyệt đối sẽ không bán đứng ngài."
"Hả?" Ngôn Sóc không kịp phản ứng.
Thẩm Chi Phồn nhỏ giọng nói: "Chính là việc Ngài dùng quan hệ để đưa tôi ra ngoài."
Nói xong cậu còn làm động tác kéo khóa bên miệng, hiển nhiên là vô cùng nghiêm túc hứa hẹn.
Khiến cho Tướng quân đại nhân cảm thấy manh đến run rẩy.
Vì sao Thẩm Chi Phồn 16 tuổi lại có thể đáng yêu như vậy.
Anh thật sự không thể nhịn được, duỗi thẳng tay nhéo nhéo chóp mũi đối phương.
Lúc này đây Thẩm Chi Phồn không có xuất thần, nên cứ như vậy kinh ngạc mà nhìn ngón tay Tướng quân dịu dàng chạm vào chóp mũi cậu, cái cảm xúc ôn nhu này khiến cậu cảm thấy..... một cảm giác được cưng chiều.
Ngôn Sóc cảm nhận được bản thân thất thố, anh vẫn luôn nhắc nhở chính bản thân mình không thể nóng vội.
Vì thế cương quyết đổi đề tài.
"Cậu còn muốn được ký tên không?"
Thẩm Chi Phồn còn đang choáng váng, theo bản năng "A" một tiếng.
Ngôn Sóc lấy từ bên túi áo ngực trái ra một chiếc bút, dịu dàng mà nghiêm túc cầm lấy tay Thẩm Chi Phồn, sau đó viết tên mình lên bàn tay cậu.
Thẩm Chi Phồn cảm thấy lòng bàn tay cậu thật ngứa, nhưng mà đầu óc cậu đã đi trước một bước, nổ tung rồi.
Ngôn Sóc suy tư một lúc rồi lại tiếp tục nói, Thẩm Chi Phồn nhịn không được mà ngắm nhìn anh, Ngôn Sóc thong thả kể chuyện lại có một loại mị lực vô cùng độc đáo. Anh có hốc mắt sâu, giống như những thứ bên ngoài thế giới phồn hoa không có cách nào để xâm nhập vào.
Ngôn Sóc của hiện tại so với người Thiếu tướng hăng hái năm nào càng trở nên hấp dẫn Thẩm Chi Phồn, sự sắc bén của anh không phải là mất đi, mà bất động thanh sắc dần dần đem sự sắc bén này thu nhỏ, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt xanh thẫm ấy đều sẽ bị chôn vùi vào bên trong đối mắt ấy.
Anh giống như một quyển sách cũ kĩ, cho dù có bao nhiêu người lật xem nhưng không có ai chân chính hiểu được, một câu chuyện cũ được cất giấu khiến cho người khác không thể tìm tòi. Giống như một ánh trăng sáng treo trên cao trong một đêm tối, cứ ngỡ rằng có thể dùng tay chạm đến, nhưng thực tế lại được che phủ đến mức không thể nhìn thấu.
Một người đàn ông cất giấu những câu chuyện cũ thật sự là thứ hấp dẫn người khác nhất, bởi vì bọn họ đã trở nên thành thục trầm ổn, đối với những cô gái trẻ tuổi thì đúng là sự hấp dẫn trí mạng.
Thẩm Chi Phồn đột nhiên nhớ tới công chúa Olivia, cho tới bây giờ cậu cũng không biết cái người khiến cậu nửa đêm bị đưa đến đây để thẩm vấn, còn biến thành sự kiện gà bay chó sủa của toàn bộ đế quốc, cô ấy là người trông như thế nào.
Nhưng cho dù là Olivia trông như thế nào, cậu cảm thấy cô ấy sẽ không thật sự xinh đẹp, cũng sẽ không thật sự thông minh.
Nếu là một cô gái thông mình, làm sao có thể dẽ dàng từ bỏ một Ngôn Sóc đang khiến cậu mê đắm này?
Nhưng mà giờ phút này nhất định Thẩm Chi Nhu nhất định sẽ phản bác lại lời nói của cậu, bởi vì Thẩm Chi Phồn 16 tuổi sẽ không hiểu được cái khí chất mà Thẩm Chi Phồn 23 tuổi đang có.
Sẽ khiến những cô gái ấy chạy theo như một lũ vịt.
"Vô cùng tiếc nuối, đoạn thời gian đó tôi nằm ở bệnh viện để dưỡng thương, sau sự kiện ấy ở tinh cầu N-192... tôi có quay lại để tìm cậu, nhưng lại không thu hoạch được gì."
Nói tới đây, cảm xúc của Ngôn Sóc có chút suy sụp, anh quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Chi Phồn, lại chỉ nhìn thấy vẻ mặt xuất thần nhìn anh.
Khóe mắt Ngôn Sóc nhìn thấy, trong lòng anh cảm thấy có chút cao hứng, lại có chút không vui. Trong lòng anh lúc này bị ánh mắt của cậu cào nhẹ, cảm thấy có chút ngứa ngáy nhịn không được mà nhéo nhéo chóp mũi Thẩm Chi Phồn.
Thẩm Chi Phồn cảm nhận được cảm xúc trên chóp mũi, khiến cậu khiếp sợ suýt nữa thì cắn lưỡi.
Đôi mắt Ngôn Sóc tối sầm lại, âm thanh cũng trầm đi: "Tôi nói chuyện không thú vị, nhưng cũng không đến mức khiến cậu mất hồn vậy chứ?"
Anh dựa vào cậu rất gần, Thẩm Chi Phồn cảm thấy âm thanh ấy khiến tai cậu muốn bùng cháy, không có gì có thể so sánh với âm thanh trầm thấp khàn khàn của tinh nhân trong mộng, ghé vào tai cậu mà nỉ non khiến cậu cảm thấy hết chịu nổi rồi.
"Tôi, tôi....." Thẩm Chi Phồn có chút không thể khống chế âm thanh của mình, cậu nhịn không được mà tựa đầu về phía sau một chút, ánh mắt cậu cũng không dám nhìn thẳng vào anh, "Tôi cũng đang suy nghĩ chuyện lúc ấy."
Cái chuyện mơ ước vẻ đẹp của nam thần cũng không dễ dàng nói ra khỏi miệng đúng không?
Ngôn Sóc nhìn thấy động tác lùi về phía sau của cậu như là cam chịu, tuy rằng cũng là thói quen từ trước rồi, nhưng quả nhiên anh vẫn cảm thấy không được thoải mái trong lòng.
"Thật xin lỗi, lúc đó tôi đã không nhanh chóng tìm được cậu, tôi vẫn cho rằng.... Cậu đã gặp chuyện không may trong vụ nổ ấy."
"Không, không có liên quan," Thẩm Chi Phồn khó hiểu khi cảm thấy Ngôn Sóc giống như có chút thương tâm, loại thương tâm này có chút... khiến cậu không thể hiểu được, thật sự khiến cậu có chút nghi ngờ, "Thật ra chuyện này không có liên quan tới ngài, ngài hoàn toàn không cần tự trách mình, hơn nữa tôi cũng không gặp phải chuyện xấu gì, thật ra, tôi tin tưởng rằng thời điểm tôi gặp được ngài cũng là chuyện mà cả đời này tôi không dám tưởng tượng luôn!"
Cảm xúc ngưỡng mộ đan xen kịch liệt khiến cậu không nhịn được là thốt thành lời.
Sau khi nói xong lỗ tai Thẩm Chi Phồn trở nên đỏ hơn, cậu cảm nhận được bộ phận nào đó trên cơ thể đang nhảy lên kịch liệt, có lẽ là trái tim, hoặc có lẽ là một dây thần kinh nào đó.
Tóm lại là vô cùng mãnh liệt khiến cậu cảm thấy thật mơ hồi, đầu óc đã không tỉnh táo nữa rồi.
Ngôn Sóc hơi sững sờm dường như anh không thể ngờ lại nghe được giọng nói nỉ non tha thiết như vậy.... giống như một kiểu tình cảm ngưỡng mộ.
Không thể không nói điều này khiến tâm tình anh cảm thấy sung sướng hơn một chút, anh không hề nghĩ rằng trước giờ Thẩm Chi Phồn lại ngưỡng mộ anh như vậy.... Không, anh cũng biết một chút, chính là lần đầu tiên gặp mặt cậu ấy đã biểu đạt như vậy, sau này thì cũng không giống như ngày trước rồi.
"Một lần nữa tôi gặp lại cậu là hai năm trước," Ngôn Sóc xoay mặt đi, nếu không cứ nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ như chú thỏ con và đôi mắt nóng bỏng của cậu thì anh sẽ làm ra chuyện gì nữa đây, đương nhiên.... việc này anh đã luôn muốn làm, nhưng ít ra anh cũng biết có những việc không nên nóng vội, "Cậu còn nhớ lần thi đấu cơ giáp dưới lòng đất không?"
"Thi đấu cơ giáp dưới lòng đất?"
Thẩm Chi Phồn mờ mịt ngẩng đầu, đây là một danh từ khiến cậu cảm thấy thật mê man.
"Ừ, đó là một đấu trường thi đấu cơ giáp vô cùng to lớn." Ngôn Sóc hơi nhíu mày, "Lúc đó tôi vốn là đang đi thăm dò, nhưng lại ở thời điểm đó lại có thể tìm được cậu."
Dường như Thẩm Chi Phồn nhớ tới cái gì, cả người bỗng nhiên cứng đờ.
"Ngài.... Ngài nói là, tôi đang làm ở cái đấu trường phi pháp đó sao?"
Ngôn Sóc gật gật đầu, vừa muốn tiếp tục nói lại nhìn thấy Thẩm Chi Phồn bị đả kích mà cúi thấp đầu xuống.
"Sao thế?" Ngôn Sóc cảm thấy có chút bất ngờ, dường như cảm xúc của Thẩm Chi Phồn lại ngoài dự đoán của anh, "Có chuyện gì thế?"
Thẩm Chi Phồn che mặt: "Nghĩ đến vào cái lúc tôi nghèo túng nhất lại gặp ngài, thật sự là cảm thấy vô cùng mất mặt."
Thẩm Chi Phồn cứ nghĩ rằng sau này mình đã nổi danh tứ hải thì Ngôn Sóc mới gặp được, cậu tuyệt đối không nghĩ rằng đã bị anh nhìn thấy trước đó.
Ngôn Sóc: "............."
Khóe miệng anh nhịn không được mà khẽ nâng lên, không còn cách nào nữa, Thẩm Chi Phồn hiện tại và Thẩm Chi Phồn trước đây thật sự khác nhau một trời một vực. Thẩm Chi Phồn 16 tuổi thật ra không hề ngu ngốc, nhưng chỉ trước mặt anh.... sự hoảng loạn của cậu thật giống như chú thỏ nhỏ.
........ Vô cùng đáng yêu.
Vô cùng.
"Sẽ không mất mặt."
Thẩm Chi Phồn ngẩng mặt lên, kinh ngạc nhìn Ngôn Sóc.
"Rất tuấn tú."
Thẩm Chi Phồn lại giật mình, không thể nào nghe hiểu được Ngôn Sóc nói gì, lại có chút không thể tin được những lời này lại từ miệng Ngôn Sóc nói ra.
"Ừ.... Lúc đó, chúng ta đánh rất kịch liệt ở cùng một phòng, lúc đó tôi mới nhìn thấy cậu," Ngôn Sóc nhu nhu huyệt thái dương, dường như là muốn nhớ lại, "Trên thân cơ giáp của cậu đều là vết máu, từ đầu đến chân, dường như bao phủ hết màu bạc trên thân máy, bên cạnh cậu là một đám người khác đã ngã gục, cuối cùng chỉ còn mình cậu đứng đó bễ nghễ nhìn bọn họ. Sau khi nhìn thấy chúng tôi, cậu chậm rãi cúi cơ giáp xuống, tuy rằng, thân thể đã mệt mỏi đến run rẩy, nhưng vẫn bình tĩnh đưa họng súng về phía chúng tôi, khuôn mặt không một chút biểu cảm..... Nói thật, mặc kệ nhìn từ góc độ nào, tôi thấy cậu vẫn rất tuấn tú."
Thẩm Chi Phồn nghe có chút thất thần.
"Sau này tôi mới biết được, cậu đều ở dưới đấu trường dưới lòng đất đó mà liều mạng thi đấu," Ngôn Sóc lại nhịn không được mà nhíu mày, nếu nhìn sâu vào trong đôi mắt của anh sẽ cảm thấy có chút ảo não, "Thật xin lỗi, tôi đã không thể sớm tìm được cậu."
Thẩm Chi Phồn giật mình mím môi, dừng một lúc lâu, cậu bỗng nhiên nói: "Thì ra là như vậy..... Tôi ở nơi này hẳn là phạm pháp đúng không?"
"Ừ," Ngôn Sóc gật đầu, lại nhắm hai mắt lại, "Nhưng mà không liên quan, cậu với chuyên này không liên quan đến nhau, hơn nữa cậu có biết, nếu là tôi nói, thì cậu sẽ thoát khỏi chuyện này một cách nhẹ nhàng."
Lần đầu tiên Thẩm Chi Phồn nghe thấy có người dùng việc công để làm trái pháp luật.... không chút nào sợ hãi.
"Tôi.... khó trách sau này tôi lại trở nên nổi như vậy, thì ra nhiều năm như vậy tôi đều tiếp xúc với cơ giáp," Thẩm Chi Phồn nhìn bàn tay của mình, lại nhỏ giọng nói với Ngôn Sóc, "Tôi tuyệt đối sẽ không bán đứng ngài."
"Hả?" Ngôn Sóc không kịp phản ứng.
Thẩm Chi Phồn nhỏ giọng nói: "Chính là việc Ngài dùng quan hệ để đưa tôi ra ngoài."
Nói xong cậu còn làm động tác kéo khóa bên miệng, hiển nhiên là vô cùng nghiêm túc hứa hẹn.
Khiến cho Tướng quân đại nhân cảm thấy manh đến run rẩy.
Vì sao Thẩm Chi Phồn 16 tuổi lại có thể đáng yêu như vậy.
Anh thật sự không thể nhịn được, duỗi thẳng tay nhéo nhéo chóp mũi đối phương.
Lúc này đây Thẩm Chi Phồn không có xuất thần, nên cứ như vậy kinh ngạc mà nhìn ngón tay Tướng quân dịu dàng chạm vào chóp mũi cậu, cái cảm xúc ôn nhu này khiến cậu cảm thấy..... một cảm giác được cưng chiều.
Ngôn Sóc cảm nhận được bản thân thất thố, anh vẫn luôn nhắc nhở chính bản thân mình không thể nóng vội.
Vì thế cương quyết đổi đề tài.
"Cậu còn muốn được ký tên không?"
Thẩm Chi Phồn còn đang choáng váng, theo bản năng "A" một tiếng.
Ngôn Sóc lấy từ bên túi áo ngực trái ra một chiếc bút, dịu dàng mà nghiêm túc cầm lấy tay Thẩm Chi Phồn, sau đó viết tên mình lên bàn tay cậu.
Thẩm Chi Phồn cảm thấy lòng bàn tay cậu thật ngứa, nhưng mà đầu óc cậu đã đi trước một bước, nổ tung rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất