Mèo Nhà Tướng Quân Luôn Thích Trèo Lên Giường Ta
Chương 15: Nam sắc trước mặt (1)
"Meo!"
Nó được tiện nghi lại còn khoe mẽ, ngọt ngào mà yếu đuối nghiêng đầu kêu một tiếng, đôi mắt tròn xoe càng thanh tuần, giống như một khối thủy tinh xinh đẹp không có hình dáng rõ ràng, bên ngoài chính là sự hồn nhiên không rành thế sự, ý đồ lừa dối đều được thông qua.
Sau đó mèo con lại muốn tiến thêm một bước, nhìn xem phong cảnh gì bên dưới tấm chăn.
Nhưng Thẩm Chi Phồn cũng nhanh tay không kém, vươn một tay xách gáy mèo con nhẹ nhàng đặt xuống đất.
"Không được lên."
Thẩm Chi Phồn duỗi tay lại vào ổ chăn, nghĩa chính ngôn từ mà nhìn mèo con.
Mèo con hơi do dự một chút, trải qua vài ngày đóng vai quý ông lịch lãm, thân là một mèo con đầy kinh nghiệm diễn xuất. Nó liền ủy khuất meo meo hai tiếng, sau đó vươn hai móng vuốt mềm mềm cào lên drap giường, cuối cùng thì ngửa đầu nhu thuận nhìn đối phương, dường như vô cùng dịu dàng không có chút ác ý nào.
Mặt Thẩm Chi Phồn còn hồng hơn.
Tuy rằng đối phương chỉ là một con mèo, nhưng lại khiến cậu cảm thấy vô cùng ngại ngùng, đương nhiên chủ yếu là.... chuyện xảy ra tối qua thật khiến cậu hổ thẹn.
Cậu ôm chăn suy nghĩ, thật ra cậu không nhớ rõ ban đầu đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy giống như quay về rất nhiều năm trước ở N-192, nhưng lúc đó đã xay ra chuyện gì chứ.... lại còn không muốn đứng dậy, cậu chỉ nhớ rõ nhất, cuối cùng thân thể nóng bỏng của hai người kề sát lấy nhau.
Cái đoạn này cậu lại nhớ rõ nhất, không chỉ hai thân thể nóng bỏng kề sát lấy nhau, còn có đôi môi mềm mại mạnh mẽ của đối phương, cùng với phần eo cường tráng khỏe mạnh.
"..............."
Cậu nhịn không cúi đầu che mặt, cảm thấy có chút xấu hổ.
Bởi vì đối tượng trong mơ, lại là Ngôn Sóc nha.
Tuy rằng chỉ trong bóng tối, cũng không thấy rõ mặt đối phương, nhưng trong tiềm thức nói rằng với cậu đây là chuyện rất hoang đường, người khiến cho tình ái thống khổ nhưng rất kích thích chính là Ngôn Sóc.
Ở trong mơ phát sinh chuyện này với người tình trong mộng của mình, chuyện này cũng rất bình thường thôi.
Cậu tự an ủi bản thân như vậy, nhưng vẫn nhịn được mà đỏ mặt.
Ngôn Sóc thật sự xem cậu là một đứa em trai nhỏ tuổi mà đối xử, lại bởi vì cậu có ân cứu mạng với anh nên anh hết sức khoan dung với cậu, cho dù chuyện xảy ra với công chúa Olivia anh cũng không để ý chút nào.
Nhưng Ngôn Sóc lại không biết rằng cậu không những coi anh là mục tiêu là ước mơ mà cậu theo đuổi, mà còn là là tình.nhân.trong.mộng nha.
Vì thế cậu nhịn không được mà một bên âm thần phỉ nhổ tâm tư nhỏ nhen của bản thân, một bên lại.... nhịn không được là nhớ lại cảnh trong mơ.
Thật sự thì mình cũng chỉ nhớ lại thôi chút thôi.
Cậu nhỏ giọng tự nói với mình.
Bởi vì giấc mơ kia tác dụng cũng chậm quá cơ, nên cậu không rảnh mà quan tâm đến mèo con dưới giường kia nên mèo con cứ thế bò lên cái giường mềm mại phía trên.
Chính sự lần giường của mèo con đột nhiên chậm lại, ánh mắt lại đặt ở một nơi khác, sau đó rất nhanh được nhìn thấy hình ảnh mà bản thân muốn nhìn thấy.
Thẩn thể của người thanh niên vẫn giống như lần trước nó nhìn thấy. Chân dài tay dài, vai rộng mông hẹp, dáng người phải nói là vô cùng hoàn mỹ, là cái loại hoàn mỹ mà không thể nào soi mói được nữa. Bởi vì cậu ấy ít khi ra ngoài nên lồng ngực vô cùng trắng nõn, không phải là kiểu trắng nhợt nhạt yếu đuối, mà là trắng ôn nhuận tinh xảo như ngọc. Nhìn tiếp lên phía trên là xương quai xanh cùng cần cổ thon dài, xuống một chút là cơ bụng vừa phải, như phát sáng dưới ánh mặt trời, giống như những giọt nước đang từ từ chảy xuống, chỉ tưởng tượng như thế thôi cũng biết cảm xúc tuyệt vời như thế nào.
Đôi mắt nó rất nhanh chuyển động xuống phần bụng, thêm một chút nữa có thể nhìn thấy tuyến nhân ngư vô cùng xinh đẹp, kéo dài xuống nơi tam giác đang bị quần lót ôm chặt lấy.....
Nó theo bản năng dùng móng vuốt sờ sờ cái mũi, thật may mắn vì lúc này nó vô cùng có tiền đồ.
Nhớ tới sự kiện lần trước, nó có chút chột dạ mà mềm mại kêu meo một tiếng, đường đường là một.... khụ, cái việc trộm nhìn nho nhỏ này, thật sự là có chút không thể nói thành lời.
Đang nghĩ tới đó, nó lại không chút do dự mà nhìn tiếp hai chân thon dài của đối phương.
...... Quả nhiên là chính nhân quân mèo cũng không thể sánh với nam sắc trước mặt.
Ô.... Từ góc độ thấp bé này của nó dường như có thể nhìn rõ mồn một cái vật đó, bởi vì chút ầm ướt.... cho nên, vô cùng rõ ràng.
Từ cặp mông cao vút đi xuống chính là hai chân trần trụi thon dài, bắp đùi có vẻ rất thẳng, hai cẳng chân cũng vô cùng đáng yêu, bước chân tiêu sái căng chặt....
"Phanh......."
Cửa phòng tắm đóng lại một cách vô tình.
Nó không đề phòng suýt nữa thì cái mũi bị cánh cửa đánh bay, cũng may mà cuối cùng kịp dừng lại, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Ngắn ngủi trong vòng vài ngày, Tướng quân đại nhân đã nắm giữ được kĩ năng diễn xuất của một con mèo, cùng với cách phải khóc lóc om sòm, đùa giỡn bán manh các kiểu nữa.
Đáng tiếc ngày hôm nay bởi vì Thẩm Chi Phồn đang vô cùng thẹn thùng, cho nên mèo con có đứng ngoài cửa mềm mại kêu meo meo, dùng móng vuốt cào cửa nửa ngày cũng không được đáp lại.
Nó chỉ có thể ở bên ngoài nghe thấy tiếng nước rả rích bên trong... mà âm thầm tưởng tượng.
Không không không, hành vi như vậy là vô cùng không đứng đắn.
Trong não nó đang bị chính quân ngôn từ ngăn cản hành vi xấu của bản thân.
Vốn nó cũng không muốn làm ra hành vi rình coi này đâu, ừ, đây cũng không có gì quan trọng, ý của nó là, ừ à, chính là chỉ muốn đến nhìn cậu ấy thôi.
Nhưng mà, đợi đến khi Thẩm Chi Phồn bước ra từ phòng tắm, trên thân thể trắng nõn vẫn còn quanh quẩn hơi nước, nó vẫn mặt dày mày dạn tiến lên.
Thẩm Chi Phồn quấn một cái khăn tắm, lại nhìn thoáng qua mèo con phía dưới với đôi mắt rưng rưng quá mức xinh đẹp, cậu lại không thể bế đối phương lên nên đành điểm nhẹ vào mũi mèo con.
"Ai, Miêu Miêu," Thẩm Chi Phồn sờ lên bộ lộng mềm mại của mèo con, lại có chút dở khóc dở cười mà lắc đầu, "Lúc mới gặp ngươi rất là cao lãnh, cũng không giống như thế này.... ánh mắt không hề thành thật chút nào."
Nó đang muốn mờ ám mà dùng móng vuốt sờ lấy cơ bụng của đối phương, nhưng chưa kịp sờ thì móng vuốt đã cứng đờ rồi.
Bị, bị phát hiện rồi sao?
Vậy mà, vậy mà lại bị phát hiện rồi!
Thẩm Chi Phồn cũng chú ý đến động tác cứng ngắc của nó, có chút không hiểu mà nhíu nhíu mày than thở nói: "Thật sự là có linh tính như vậy sao, có thể nghe ta nói sao?"
Nó chột dạ mà nhẹ nhàng kêu to hai tiếng: "Meo...... Meo."
"Nếu nghe hiểu được," cậu ôm mèo con vào trong ngực, lại điểm điểm lên cái mũi màu hồng nhạt của nó, "Ngươi cần phải học hỏi chủ nhân của ngươi thật tốt nha, chủ nhân của ngươi là một nhân vật vô cùng vĩ đại đó."
Nó: "............"
"Ngôn Tướng quân đó nha," nói đến nam thần Thẩm Chi Phồn lại nhịn không được mà nhớ lại cảnh trong mơ kia, thoáng có chút phát điên, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà nhảy nhót, "Chính là người đàn ông vô cùng đứng đắn đó, tuyệt đối sẽ không nhìn người khác như vậy đâu, vậy, ngươi có thể học hỏi chủ nhân ngươi phẩm chất tao nhã đó được không, hả?"
Bởi vì Tướng quân đang là hình mèo nên đặc biệt mặt dày..... vậy mà bỗng có chút xấu hổ nha.
"Meo."
Nó kêu to một tiếng, chột dạ mà quay đầu đi.
"Lại nói nữa, ngươi là mèo đực hay cái thế nhỉ?"
Nói đến đây Thẩm Chi Phồn bỗng hưng trí, xoay người mèo con lại muốn vạch bộ lông mềm mại ra để xem, thì nhìn thấy móng vuốt với đệm thịt hồng nhạt đặt lên tay cậu.
Thẩm Chi Phồn nhận ra mèo con trong lòng khẽ động, cậu cười cười rồi đẩy móng vuốt của đối phương ra, vuốt ve hai chân trước mềm nhũn của mèo con.
"Nha, ngươi cũng biết thẹn thùng sao bảo bối."
Mèo con: "!!!!!!"
Vô, vô cùng sơ ý rồi.
Nó xoay người tránh né ma trảo của cậu, nhanh nhẹn nhảy qua phía bên kia căn phòng.
Thẩm Chi Phồn cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, thong thả đi đến đóng cửa sổ lại, chỉ còn lại cánh cửa đã đóng sau lưng mèo con. Mặc kệ như thế nào thì mèo con cũng không có khả năng mở cửa nhà đi nhỉ. Nghĩ như thế cậu nắm chắc thắng lợi trong tay, từ từ bước gần đến chỗ mèo con.
Thật vất vả mới tìm được phương pháp trả thù nhưng Thẩm Chi Phồn vẫn không quên dịu dàng uy hiếp nó.
"Chậc, bảo bối ngươi xem ngươi có đứng lên cũng không lớn được bao nhiêu, cũng chưa có triệt sản nha, bé ngoan có muốn triệt sản sớm một chút không nè!"
Mèo con nhịn không được mà hoảng sợ kêu lên một tiếng.
Nó nhìn thấy dường như Thẩm Chi Phồn nghiêm túc muốn tóm lấy nó, mèo con trầm mặc một lúc, sau đó vô cùng kiên định mà nhảy lên, lạch cạch một tiếng khóa cửa được mở ra, rồi túm lấy tay nắm cửa kéo ra, sau đó...... tiêu sái mà tẩu thoát rồi.
Thẩm Chi Phồn chấn kinh khi thấy những động tác liên tiếp này.
Này, này, con mèo này quá không thích hợp rồi nhaaaaaa.
Nó được tiện nghi lại còn khoe mẽ, ngọt ngào mà yếu đuối nghiêng đầu kêu một tiếng, đôi mắt tròn xoe càng thanh tuần, giống như một khối thủy tinh xinh đẹp không có hình dáng rõ ràng, bên ngoài chính là sự hồn nhiên không rành thế sự, ý đồ lừa dối đều được thông qua.
Sau đó mèo con lại muốn tiến thêm một bước, nhìn xem phong cảnh gì bên dưới tấm chăn.
Nhưng Thẩm Chi Phồn cũng nhanh tay không kém, vươn một tay xách gáy mèo con nhẹ nhàng đặt xuống đất.
"Không được lên."
Thẩm Chi Phồn duỗi tay lại vào ổ chăn, nghĩa chính ngôn từ mà nhìn mèo con.
Mèo con hơi do dự một chút, trải qua vài ngày đóng vai quý ông lịch lãm, thân là một mèo con đầy kinh nghiệm diễn xuất. Nó liền ủy khuất meo meo hai tiếng, sau đó vươn hai móng vuốt mềm mềm cào lên drap giường, cuối cùng thì ngửa đầu nhu thuận nhìn đối phương, dường như vô cùng dịu dàng không có chút ác ý nào.
Mặt Thẩm Chi Phồn còn hồng hơn.
Tuy rằng đối phương chỉ là một con mèo, nhưng lại khiến cậu cảm thấy vô cùng ngại ngùng, đương nhiên chủ yếu là.... chuyện xảy ra tối qua thật khiến cậu hổ thẹn.
Cậu ôm chăn suy nghĩ, thật ra cậu không nhớ rõ ban đầu đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy giống như quay về rất nhiều năm trước ở N-192, nhưng lúc đó đã xay ra chuyện gì chứ.... lại còn không muốn đứng dậy, cậu chỉ nhớ rõ nhất, cuối cùng thân thể nóng bỏng của hai người kề sát lấy nhau.
Cái đoạn này cậu lại nhớ rõ nhất, không chỉ hai thân thể nóng bỏng kề sát lấy nhau, còn có đôi môi mềm mại mạnh mẽ của đối phương, cùng với phần eo cường tráng khỏe mạnh.
"..............."
Cậu nhịn không cúi đầu che mặt, cảm thấy có chút xấu hổ.
Bởi vì đối tượng trong mơ, lại là Ngôn Sóc nha.
Tuy rằng chỉ trong bóng tối, cũng không thấy rõ mặt đối phương, nhưng trong tiềm thức nói rằng với cậu đây là chuyện rất hoang đường, người khiến cho tình ái thống khổ nhưng rất kích thích chính là Ngôn Sóc.
Ở trong mơ phát sinh chuyện này với người tình trong mộng của mình, chuyện này cũng rất bình thường thôi.
Cậu tự an ủi bản thân như vậy, nhưng vẫn nhịn được mà đỏ mặt.
Ngôn Sóc thật sự xem cậu là một đứa em trai nhỏ tuổi mà đối xử, lại bởi vì cậu có ân cứu mạng với anh nên anh hết sức khoan dung với cậu, cho dù chuyện xảy ra với công chúa Olivia anh cũng không để ý chút nào.
Nhưng Ngôn Sóc lại không biết rằng cậu không những coi anh là mục tiêu là ước mơ mà cậu theo đuổi, mà còn là là tình.nhân.trong.mộng nha.
Vì thế cậu nhịn không được mà một bên âm thần phỉ nhổ tâm tư nhỏ nhen của bản thân, một bên lại.... nhịn không được là nhớ lại cảnh trong mơ.
Thật sự thì mình cũng chỉ nhớ lại thôi chút thôi.
Cậu nhỏ giọng tự nói với mình.
Bởi vì giấc mơ kia tác dụng cũng chậm quá cơ, nên cậu không rảnh mà quan tâm đến mèo con dưới giường kia nên mèo con cứ thế bò lên cái giường mềm mại phía trên.
Chính sự lần giường của mèo con đột nhiên chậm lại, ánh mắt lại đặt ở một nơi khác, sau đó rất nhanh được nhìn thấy hình ảnh mà bản thân muốn nhìn thấy.
Thẩn thể của người thanh niên vẫn giống như lần trước nó nhìn thấy. Chân dài tay dài, vai rộng mông hẹp, dáng người phải nói là vô cùng hoàn mỹ, là cái loại hoàn mỹ mà không thể nào soi mói được nữa. Bởi vì cậu ấy ít khi ra ngoài nên lồng ngực vô cùng trắng nõn, không phải là kiểu trắng nhợt nhạt yếu đuối, mà là trắng ôn nhuận tinh xảo như ngọc. Nhìn tiếp lên phía trên là xương quai xanh cùng cần cổ thon dài, xuống một chút là cơ bụng vừa phải, như phát sáng dưới ánh mặt trời, giống như những giọt nước đang từ từ chảy xuống, chỉ tưởng tượng như thế thôi cũng biết cảm xúc tuyệt vời như thế nào.
Đôi mắt nó rất nhanh chuyển động xuống phần bụng, thêm một chút nữa có thể nhìn thấy tuyến nhân ngư vô cùng xinh đẹp, kéo dài xuống nơi tam giác đang bị quần lót ôm chặt lấy.....
Nó theo bản năng dùng móng vuốt sờ sờ cái mũi, thật may mắn vì lúc này nó vô cùng có tiền đồ.
Nhớ tới sự kiện lần trước, nó có chút chột dạ mà mềm mại kêu meo một tiếng, đường đường là một.... khụ, cái việc trộm nhìn nho nhỏ này, thật sự là có chút không thể nói thành lời.
Đang nghĩ tới đó, nó lại không chút do dự mà nhìn tiếp hai chân thon dài của đối phương.
...... Quả nhiên là chính nhân quân mèo cũng không thể sánh với nam sắc trước mặt.
Ô.... Từ góc độ thấp bé này của nó dường như có thể nhìn rõ mồn một cái vật đó, bởi vì chút ầm ướt.... cho nên, vô cùng rõ ràng.
Từ cặp mông cao vút đi xuống chính là hai chân trần trụi thon dài, bắp đùi có vẻ rất thẳng, hai cẳng chân cũng vô cùng đáng yêu, bước chân tiêu sái căng chặt....
"Phanh......."
Cửa phòng tắm đóng lại một cách vô tình.
Nó không đề phòng suýt nữa thì cái mũi bị cánh cửa đánh bay, cũng may mà cuối cùng kịp dừng lại, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Ngắn ngủi trong vòng vài ngày, Tướng quân đại nhân đã nắm giữ được kĩ năng diễn xuất của một con mèo, cùng với cách phải khóc lóc om sòm, đùa giỡn bán manh các kiểu nữa.
Đáng tiếc ngày hôm nay bởi vì Thẩm Chi Phồn đang vô cùng thẹn thùng, cho nên mèo con có đứng ngoài cửa mềm mại kêu meo meo, dùng móng vuốt cào cửa nửa ngày cũng không được đáp lại.
Nó chỉ có thể ở bên ngoài nghe thấy tiếng nước rả rích bên trong... mà âm thầm tưởng tượng.
Không không không, hành vi như vậy là vô cùng không đứng đắn.
Trong não nó đang bị chính quân ngôn từ ngăn cản hành vi xấu của bản thân.
Vốn nó cũng không muốn làm ra hành vi rình coi này đâu, ừ, đây cũng không có gì quan trọng, ý của nó là, ừ à, chính là chỉ muốn đến nhìn cậu ấy thôi.
Nhưng mà, đợi đến khi Thẩm Chi Phồn bước ra từ phòng tắm, trên thân thể trắng nõn vẫn còn quanh quẩn hơi nước, nó vẫn mặt dày mày dạn tiến lên.
Thẩm Chi Phồn quấn một cái khăn tắm, lại nhìn thoáng qua mèo con phía dưới với đôi mắt rưng rưng quá mức xinh đẹp, cậu lại không thể bế đối phương lên nên đành điểm nhẹ vào mũi mèo con.
"Ai, Miêu Miêu," Thẩm Chi Phồn sờ lên bộ lộng mềm mại của mèo con, lại có chút dở khóc dở cười mà lắc đầu, "Lúc mới gặp ngươi rất là cao lãnh, cũng không giống như thế này.... ánh mắt không hề thành thật chút nào."
Nó đang muốn mờ ám mà dùng móng vuốt sờ lấy cơ bụng của đối phương, nhưng chưa kịp sờ thì móng vuốt đã cứng đờ rồi.
Bị, bị phát hiện rồi sao?
Vậy mà, vậy mà lại bị phát hiện rồi!
Thẩm Chi Phồn cũng chú ý đến động tác cứng ngắc của nó, có chút không hiểu mà nhíu nhíu mày than thở nói: "Thật sự là có linh tính như vậy sao, có thể nghe ta nói sao?"
Nó chột dạ mà nhẹ nhàng kêu to hai tiếng: "Meo...... Meo."
"Nếu nghe hiểu được," cậu ôm mèo con vào trong ngực, lại điểm điểm lên cái mũi màu hồng nhạt của nó, "Ngươi cần phải học hỏi chủ nhân của ngươi thật tốt nha, chủ nhân của ngươi là một nhân vật vô cùng vĩ đại đó."
Nó: "............"
"Ngôn Tướng quân đó nha," nói đến nam thần Thẩm Chi Phồn lại nhịn không được mà nhớ lại cảnh trong mơ kia, thoáng có chút phát điên, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà nhảy nhót, "Chính là người đàn ông vô cùng đứng đắn đó, tuyệt đối sẽ không nhìn người khác như vậy đâu, vậy, ngươi có thể học hỏi chủ nhân ngươi phẩm chất tao nhã đó được không, hả?"
Bởi vì Tướng quân đang là hình mèo nên đặc biệt mặt dày..... vậy mà bỗng có chút xấu hổ nha.
"Meo."
Nó kêu to một tiếng, chột dạ mà quay đầu đi.
"Lại nói nữa, ngươi là mèo đực hay cái thế nhỉ?"
Nói đến đây Thẩm Chi Phồn bỗng hưng trí, xoay người mèo con lại muốn vạch bộ lông mềm mại ra để xem, thì nhìn thấy móng vuốt với đệm thịt hồng nhạt đặt lên tay cậu.
Thẩm Chi Phồn nhận ra mèo con trong lòng khẽ động, cậu cười cười rồi đẩy móng vuốt của đối phương ra, vuốt ve hai chân trước mềm nhũn của mèo con.
"Nha, ngươi cũng biết thẹn thùng sao bảo bối."
Mèo con: "!!!!!!"
Vô, vô cùng sơ ý rồi.
Nó xoay người tránh né ma trảo của cậu, nhanh nhẹn nhảy qua phía bên kia căn phòng.
Thẩm Chi Phồn cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, thong thả đi đến đóng cửa sổ lại, chỉ còn lại cánh cửa đã đóng sau lưng mèo con. Mặc kệ như thế nào thì mèo con cũng không có khả năng mở cửa nhà đi nhỉ. Nghĩ như thế cậu nắm chắc thắng lợi trong tay, từ từ bước gần đến chỗ mèo con.
Thật vất vả mới tìm được phương pháp trả thù nhưng Thẩm Chi Phồn vẫn không quên dịu dàng uy hiếp nó.
"Chậc, bảo bối ngươi xem ngươi có đứng lên cũng không lớn được bao nhiêu, cũng chưa có triệt sản nha, bé ngoan có muốn triệt sản sớm một chút không nè!"
Mèo con nhịn không được mà hoảng sợ kêu lên một tiếng.
Nó nhìn thấy dường như Thẩm Chi Phồn nghiêm túc muốn tóm lấy nó, mèo con trầm mặc một lúc, sau đó vô cùng kiên định mà nhảy lên, lạch cạch một tiếng khóa cửa được mở ra, rồi túm lấy tay nắm cửa kéo ra, sau đó...... tiêu sái mà tẩu thoát rồi.
Thẩm Chi Phồn chấn kinh khi thấy những động tác liên tiếp này.
Này, này, con mèo này quá không thích hợp rồi nhaaaaaa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất