Mèo Nhà Tướng Quân Luôn Thích Trèo Lên Giường Ta
Chương 21: Bí mật của Tướng quân (3)
Thẩm Chi Phồn mơ một giấc mơ.
Cậu đang ngồi trên một vật gì đó không rõ.... mà vật đó cứ lắc lư, cậu cảm thấy đầu mình thật choáng váng, dường như không thể mở mắt ra. Cuối cùng khi mở mắt ra, cậu cảm nhận được bên thái dương có chất lỏng đang chảy xuống, sềnh sệch mang theo mùi tanh, khiến mắt cậu đau đớn.
Nhưng mà trước mắt chỉ toàn là hư vô, bóng đen thuần túy cắn nuốt tất cả màu sắc, ngoại trừ một cái cửa sổ nho nhỏ, có thể nhìn thấy nơi nào đó ở bên ngoài, là một mảnh trời sao yên tĩnh sâu xa.
Rất đẹp, cũng rực rỡ nhưng lại có chút cô đơn.
Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất, cậu khom lưng ôm lấy toàn bộ cơ thể mình, không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên cậu che mặt lại khóc rống lên
Cậu cuộn mình lại như một nhánh cây, đơn bạc mà cứng cỏi.
Nói thật, cậu không nhớ rõ lý do vì sao bản thân mình lại khóc, giống như cứ như vậy mà khóc, tấm lưng theo mỗi lần hô hấp lại khiến toàn thân cậu run lên, giống như những nếp nhăn của tấm vải cũ, giống như con thú nhỏ bị bỏ rơi.
Vì sao lại muốn khóc?
Thế nhưng lại hoàn toàn không nghĩ ra.
Chỉ mơ hồ cảm thấy giống như một góc nào đó trong lòng bị cắt đi mất, giống như cả cơ thể cậu cũng bị mở ra toàn bộ.
Cố tình lúc này cậu lại nghe được một mùi hương mê người.
Cậu dụi dụi mắt, bỗng nhiên thấy trước mặt xuất hiện cái giá nướng cá... Thì mới ý thức được bản thân mình đang nằm mơ.
Xằng bậy như vậy thì nhất định là chỉ có mơ thôi.
Tùy tùy tiện tiện mang cá nướng đến hấp dẫn người khác trong mơ mà xem được sao?
Nhưng dù sao cũng là ở trong mơ, mình đây không muốn làm gì thì cứ không làm đó, Thẩm Chi Phồn nghĩ nghĩ, lại ở trong mơ xưng vương xưng bá, cậu quyết định dùng ý niệm để khống chế miếng cá bay vào miệng mình.
.... Nhưng sau đó thật sự là miếng cá được chiếc đũa gắp lấy, đút vào miệng cậu.
Ở trong mơ thật tốt quá!
Thế là Thẩm Chi Phồn vừa khóc vừa ăn cá.
Thật là hết sức khó xử, nhưng may mắn là đang ở trong mơ nên người khác sẽ không nhìn thấy.
Cậu vui vẻ suy nghĩ như vậy.
Ngôn Sóc: "........."
Anh lấy giấy ăn ra nhẹ nhàng lau nước mắt trên gò má đối phương, thấp giọng an ủi: "Tổ tông à, đút cũng đút, ăn cũng ăn, ngài còn muốn thế nào nữa?"
Tuy rằng anh nói như thế nhưng cũng biết là đối phương sẽ không có phản ứng gì, không thể nói đạo lý với kẻ say xỉn được.
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Chi Phồn khóc đến lê hoa đái vũ, cho dù khóc đến như vậy nhưng vẫn không nhanh không chậm ăn từng ngụm từng ngụm cá nướng.
Ngôn Sóc nhìn không hiểu gì, nhưng mà vẫn cảm thấy đau lòng.
Mất đi trí nhớ nhưng Thẩm Chi Phồn vẫn giữ lại những phản ứng nơi sâu nhất trong lòng, cứ thế mà nỉ non trước mặt anh.
Chứng tỏ rằng.... nhất định cậu có rất nhiều tủi thân giấu trong lòng.
Dường như trong lòng Tướng quân đại nhân đã nắm rõ điều gì, nghĩ như vậy liền đút một miếng cá cuối cùng cho cậu.
Tay nghề của anh tốt lắm, dù sao từ nhỏ đã luyện tập, thịt cá được lấy ra hết còn trơ lại nguyên vẹn bộ khung xương. Thẩm Chi Phồn cũng ý thức được bản thân mình ăn cũng no rồi, nước mắt tràn ra cũng đủ rồi, cậu ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nghiêng đầu muốn ngủ.
Thật là, uống say chứ không hề lãng phí chút gì hết.
"Có phải tôi còn phải khen ngợi cậu là một đứa bé ngoan không hả?"
Anh nói như vậy, rồi lấy tay điểm điểm lên mũi Thẩm Chi Phồn.
Sau đó nhận mệnh, đứng lên ôm lấy cậu.
Thẩm Chi Phồn không tính là nặng, nhưng mà lại không nhẹ giống như những cô gái, tuy rằng anh chưa có được ôm cô gái nào hết. Tóm lại chính là cái dáng người mặc quần áo thì trông gầy, nhưng cởi quần áo thì lại có da thịt.
Cảm xúc sờ vào cũng tốt.
.... Được rồi, là vô cùng tốt.
Bận rộn cả đêm coi như lúc này Tướng quân mới miễn cưỡng cảm thấy có lời một chút.
Khi ra ngoài thì cơn gió lạnh lẽo thổi qua làm Thẩm Chi Phồn run rẩy muốn tỉnh.
Lần này là tỉnh thật.
Cậu mơ mơ màng màng mở to mắt, cả khuôn mặt mơ màng như muốn hỏi 'Tôi là ai, tôi ở đây làm gì?', còn chưa kịp mở miệng hỏi thì đã nhìn thấy cái cằm cương nghị của Ngôn Sóc.
..... Vì sao cậu lại có thể nhìn thấy cằm của nam thần?
A, cằm của nam thần cũng thật đẹp mắt.
Cậu nghĩ như vậy, nghĩ như vậy... sau đó thì giật mình bừng tỉnh.
Ông trời ơi!
Cậu đây là được nam thần ôm hả?
Lại còn, ôm kiểu công chúa?
Thẩm Chi Phồn cảm thấy bản thân mình muốn bùng nổ, đáng tiếc toàn thân bủn rủn vô lực, trong đầu đều đặc như tương hồ không suy nghĩ được gì rõ ràng, chỉ có thể trong lòng mà tự mình bùng nổ.
Ngôn Sóc cũng không ôm cậu bao lâu, buổi tối bên trong con hẻm ăn uống này cũng khá nhiều người, trên đường đi mà ôm một người đàn ông như vậy thì thật sự là vô cùng khoa trương, ai cũng sẽ đưa mắt nhìn, nên khi đi ra đến cửa tiệm cá nướng, anh liền đặt Thẩm Chi Phồn xuống đất.
Sau đó nhìn thấy Thẩm Chi Phồn đang híp mắt nhìn anh, anh lại nghĩ rằng Thẩm Chi Phồn chưa tỉnh, liền nhẹ nhàng xoa dầu cậu.
"Muốn đứng thêm một lúc không?"
Trong lòng Thẩm Chi Phồn vẫn còn đang khiếp sợ, đáng tiếc cơ thể không còn chút sức lực nào, chỉ có thể ghé nửa người dựa vào Ngôn Sóc.
Đợi chút, cậu đang sắp xếp lại tí nhớ hỗn loạn của mình.
Hôm nay, nam thần, dẫn cậu đi, ăn cá nướng.
Sau đó cậu uống một ngụm rượu, còn chưa kịp ăn một miếng cá nào, sau đó.... Làm gì có sau đó nữa!
Như vậy thì vấn đề ở đây, trong đoạn thời gian ấy, đã xảy ra chuyện gì sao?
Vì sao nam thần lại ôm cậu, mà ôm đến tự nhiên vậy????
Bỗng nhiên có hai cô gái đi ngang qua, Thẩm Chi Phồn nghe thấy bọn họ nói chuyện thật lâu, sau đó có một cô gái mạnh dạn bước phía cậu, yếu yếu ớt ớt hỏi một tiếng.
"Xin chào, cái kia.... Ngài có phải là KK không, KK ấy? Giống y như đúc vậy...."
"Không phải."
Ngôn Sóc trả lời một cách lưu loát gọn gàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vảo đối phương, khiến cho cô gái ấy tưởng rằng một giây nữa thôi là cô sẽ chạm đến cái chết.
Tiểu cô nương cảm xúc đang dâng trào bỗng bị hắt một chậu nước lạnh, nhưng lại dây dưa hỏi không ngừng: "A!! Nhất định là KK, chúng tôi đều là fan của KK, rất muốn được cậu ký tên...."
Ngôn Sóc nhìn các cô trăm phương ngàn kế muốn bước đến để nhìn rõ khuôn mặt Thẩm Chi Phồn, anh đứt khoát ôm cả người cậu vào trong lòng, ôm cậu đến vô cùng tự nhiên.
"Không phải là cái gì KK, đây là người yêu của tôi."
Tiểu cô nương trợn tròn mắt.
Thẩm Chi Phồn trợn tròn mắt.
"Không, thật ngại quá." Tiểu cô nương bị khí tràng của Ngôn Sóc dọa cho lùi bước, cuối cùng chỉ đành yếu ớt nói một câu: "Không biết đã có ai nói người yêu của ngài thật sự rất giống KK không...."
"Không có."
Ngôn Sóc vẫn như cũ trả lời vô cùng quyết đoán, cứ như vậy lẳng lặng nhìn các cô, tuy rằng anh không nói gì thêm, nhưng khí tràng lạnh lẽo vẫn luôn vây quanh các cô, có lẽ là các cô gái không được hoan nghênh rồi.
Ánh mát Thẩm Chi Phồn vẫn như cũ mở to nhìn anh.
Tuy rằng thân thể và tứ chi của cậu vẫn nặng nề không nghe lời cậu, nhưng cậu vẫn nghe được rõ ràng hương vị đặc trưng trên người Ngôn Sóc.
Cậu cảm nhận được bàn tay của anh đang phủ lên cổ cậu, vô cùng ấm áp.
Hai cô gái vẻ mặt ngại ngùng rất nhanh đã đi xa, ngon hẻm nhỏ lại trở nên yên tĩnh. Cơn gió lạnh lần này không có thổi đến người cậu rồi, bởi vì lúc này đây, cậu đang được Ngôn Sóc ôm vào trong lòng.
Cho nên, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cậu vẫn đang say hả?
Hay là lại mất trí nhớ rồi?
Hay còn đang nằm mơ?
Thẩm Chi Phồn còn đang miên man suy nghĩ, Ngôn Sóc đã buông cậu ra.
Cậu nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, vệt ửng đỏ trên mặt chậm rãi biến mất, đầu óc cũng dần tỉnh táo hơn, ban nãy nam thần ở cậu quá gần khiến cậu cảm thấy hô hấp thật khó khăn.
Nhưng sau đó cậu lại cảm nhận được một xúc cảm ấm áp mà mềm mại trên trán mình.
Được lắm, lần này thì Thẩm Chi Phồn cậu đến thở cũng quên luôn rồi.
Ngôn Sóc nhẹ nhàng dùng môi thơm một cái lên trán cậu, thật ra trong lòng cậu có chút chột dạ, nhưng mà.... chắc là anh không biết đâu.
Được lắm, phóng túng một chút cũng tuyệt vời lắm!!!!
- --
Hihi 1 phút quảng cáo, tôi mới đào hố bộ mới "Antoine trên mây" mọi người ủng hộ tôi nha ????????????????
Cậu đang ngồi trên một vật gì đó không rõ.... mà vật đó cứ lắc lư, cậu cảm thấy đầu mình thật choáng váng, dường như không thể mở mắt ra. Cuối cùng khi mở mắt ra, cậu cảm nhận được bên thái dương có chất lỏng đang chảy xuống, sềnh sệch mang theo mùi tanh, khiến mắt cậu đau đớn.
Nhưng mà trước mắt chỉ toàn là hư vô, bóng đen thuần túy cắn nuốt tất cả màu sắc, ngoại trừ một cái cửa sổ nho nhỏ, có thể nhìn thấy nơi nào đó ở bên ngoài, là một mảnh trời sao yên tĩnh sâu xa.
Rất đẹp, cũng rực rỡ nhưng lại có chút cô đơn.
Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất, cậu khom lưng ôm lấy toàn bộ cơ thể mình, không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên cậu che mặt lại khóc rống lên
Cậu cuộn mình lại như một nhánh cây, đơn bạc mà cứng cỏi.
Nói thật, cậu không nhớ rõ lý do vì sao bản thân mình lại khóc, giống như cứ như vậy mà khóc, tấm lưng theo mỗi lần hô hấp lại khiến toàn thân cậu run lên, giống như những nếp nhăn của tấm vải cũ, giống như con thú nhỏ bị bỏ rơi.
Vì sao lại muốn khóc?
Thế nhưng lại hoàn toàn không nghĩ ra.
Chỉ mơ hồ cảm thấy giống như một góc nào đó trong lòng bị cắt đi mất, giống như cả cơ thể cậu cũng bị mở ra toàn bộ.
Cố tình lúc này cậu lại nghe được một mùi hương mê người.
Cậu dụi dụi mắt, bỗng nhiên thấy trước mặt xuất hiện cái giá nướng cá... Thì mới ý thức được bản thân mình đang nằm mơ.
Xằng bậy như vậy thì nhất định là chỉ có mơ thôi.
Tùy tùy tiện tiện mang cá nướng đến hấp dẫn người khác trong mơ mà xem được sao?
Nhưng dù sao cũng là ở trong mơ, mình đây không muốn làm gì thì cứ không làm đó, Thẩm Chi Phồn nghĩ nghĩ, lại ở trong mơ xưng vương xưng bá, cậu quyết định dùng ý niệm để khống chế miếng cá bay vào miệng mình.
.... Nhưng sau đó thật sự là miếng cá được chiếc đũa gắp lấy, đút vào miệng cậu.
Ở trong mơ thật tốt quá!
Thế là Thẩm Chi Phồn vừa khóc vừa ăn cá.
Thật là hết sức khó xử, nhưng may mắn là đang ở trong mơ nên người khác sẽ không nhìn thấy.
Cậu vui vẻ suy nghĩ như vậy.
Ngôn Sóc: "........."
Anh lấy giấy ăn ra nhẹ nhàng lau nước mắt trên gò má đối phương, thấp giọng an ủi: "Tổ tông à, đút cũng đút, ăn cũng ăn, ngài còn muốn thế nào nữa?"
Tuy rằng anh nói như thế nhưng cũng biết là đối phương sẽ không có phản ứng gì, không thể nói đạo lý với kẻ say xỉn được.
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Chi Phồn khóc đến lê hoa đái vũ, cho dù khóc đến như vậy nhưng vẫn không nhanh không chậm ăn từng ngụm từng ngụm cá nướng.
Ngôn Sóc nhìn không hiểu gì, nhưng mà vẫn cảm thấy đau lòng.
Mất đi trí nhớ nhưng Thẩm Chi Phồn vẫn giữ lại những phản ứng nơi sâu nhất trong lòng, cứ thế mà nỉ non trước mặt anh.
Chứng tỏ rằng.... nhất định cậu có rất nhiều tủi thân giấu trong lòng.
Dường như trong lòng Tướng quân đại nhân đã nắm rõ điều gì, nghĩ như vậy liền đút một miếng cá cuối cùng cho cậu.
Tay nghề của anh tốt lắm, dù sao từ nhỏ đã luyện tập, thịt cá được lấy ra hết còn trơ lại nguyên vẹn bộ khung xương. Thẩm Chi Phồn cũng ý thức được bản thân mình ăn cũng no rồi, nước mắt tràn ra cũng đủ rồi, cậu ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nghiêng đầu muốn ngủ.
Thật là, uống say chứ không hề lãng phí chút gì hết.
"Có phải tôi còn phải khen ngợi cậu là một đứa bé ngoan không hả?"
Anh nói như vậy, rồi lấy tay điểm điểm lên mũi Thẩm Chi Phồn.
Sau đó nhận mệnh, đứng lên ôm lấy cậu.
Thẩm Chi Phồn không tính là nặng, nhưng mà lại không nhẹ giống như những cô gái, tuy rằng anh chưa có được ôm cô gái nào hết. Tóm lại chính là cái dáng người mặc quần áo thì trông gầy, nhưng cởi quần áo thì lại có da thịt.
Cảm xúc sờ vào cũng tốt.
.... Được rồi, là vô cùng tốt.
Bận rộn cả đêm coi như lúc này Tướng quân mới miễn cưỡng cảm thấy có lời một chút.
Khi ra ngoài thì cơn gió lạnh lẽo thổi qua làm Thẩm Chi Phồn run rẩy muốn tỉnh.
Lần này là tỉnh thật.
Cậu mơ mơ màng màng mở to mắt, cả khuôn mặt mơ màng như muốn hỏi 'Tôi là ai, tôi ở đây làm gì?', còn chưa kịp mở miệng hỏi thì đã nhìn thấy cái cằm cương nghị của Ngôn Sóc.
..... Vì sao cậu lại có thể nhìn thấy cằm của nam thần?
A, cằm của nam thần cũng thật đẹp mắt.
Cậu nghĩ như vậy, nghĩ như vậy... sau đó thì giật mình bừng tỉnh.
Ông trời ơi!
Cậu đây là được nam thần ôm hả?
Lại còn, ôm kiểu công chúa?
Thẩm Chi Phồn cảm thấy bản thân mình muốn bùng nổ, đáng tiếc toàn thân bủn rủn vô lực, trong đầu đều đặc như tương hồ không suy nghĩ được gì rõ ràng, chỉ có thể trong lòng mà tự mình bùng nổ.
Ngôn Sóc cũng không ôm cậu bao lâu, buổi tối bên trong con hẻm ăn uống này cũng khá nhiều người, trên đường đi mà ôm một người đàn ông như vậy thì thật sự là vô cùng khoa trương, ai cũng sẽ đưa mắt nhìn, nên khi đi ra đến cửa tiệm cá nướng, anh liền đặt Thẩm Chi Phồn xuống đất.
Sau đó nhìn thấy Thẩm Chi Phồn đang híp mắt nhìn anh, anh lại nghĩ rằng Thẩm Chi Phồn chưa tỉnh, liền nhẹ nhàng xoa dầu cậu.
"Muốn đứng thêm một lúc không?"
Trong lòng Thẩm Chi Phồn vẫn còn đang khiếp sợ, đáng tiếc cơ thể không còn chút sức lực nào, chỉ có thể ghé nửa người dựa vào Ngôn Sóc.
Đợi chút, cậu đang sắp xếp lại tí nhớ hỗn loạn của mình.
Hôm nay, nam thần, dẫn cậu đi, ăn cá nướng.
Sau đó cậu uống một ngụm rượu, còn chưa kịp ăn một miếng cá nào, sau đó.... Làm gì có sau đó nữa!
Như vậy thì vấn đề ở đây, trong đoạn thời gian ấy, đã xảy ra chuyện gì sao?
Vì sao nam thần lại ôm cậu, mà ôm đến tự nhiên vậy????
Bỗng nhiên có hai cô gái đi ngang qua, Thẩm Chi Phồn nghe thấy bọn họ nói chuyện thật lâu, sau đó có một cô gái mạnh dạn bước phía cậu, yếu yếu ớt ớt hỏi một tiếng.
"Xin chào, cái kia.... Ngài có phải là KK không, KK ấy? Giống y như đúc vậy...."
"Không phải."
Ngôn Sóc trả lời một cách lưu loát gọn gàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vảo đối phương, khiến cho cô gái ấy tưởng rằng một giây nữa thôi là cô sẽ chạm đến cái chết.
Tiểu cô nương cảm xúc đang dâng trào bỗng bị hắt một chậu nước lạnh, nhưng lại dây dưa hỏi không ngừng: "A!! Nhất định là KK, chúng tôi đều là fan của KK, rất muốn được cậu ký tên...."
Ngôn Sóc nhìn các cô trăm phương ngàn kế muốn bước đến để nhìn rõ khuôn mặt Thẩm Chi Phồn, anh đứt khoát ôm cả người cậu vào trong lòng, ôm cậu đến vô cùng tự nhiên.
"Không phải là cái gì KK, đây là người yêu của tôi."
Tiểu cô nương trợn tròn mắt.
Thẩm Chi Phồn trợn tròn mắt.
"Không, thật ngại quá." Tiểu cô nương bị khí tràng của Ngôn Sóc dọa cho lùi bước, cuối cùng chỉ đành yếu ớt nói một câu: "Không biết đã có ai nói người yêu của ngài thật sự rất giống KK không...."
"Không có."
Ngôn Sóc vẫn như cũ trả lời vô cùng quyết đoán, cứ như vậy lẳng lặng nhìn các cô, tuy rằng anh không nói gì thêm, nhưng khí tràng lạnh lẽo vẫn luôn vây quanh các cô, có lẽ là các cô gái không được hoan nghênh rồi.
Ánh mát Thẩm Chi Phồn vẫn như cũ mở to nhìn anh.
Tuy rằng thân thể và tứ chi của cậu vẫn nặng nề không nghe lời cậu, nhưng cậu vẫn nghe được rõ ràng hương vị đặc trưng trên người Ngôn Sóc.
Cậu cảm nhận được bàn tay của anh đang phủ lên cổ cậu, vô cùng ấm áp.
Hai cô gái vẻ mặt ngại ngùng rất nhanh đã đi xa, ngon hẻm nhỏ lại trở nên yên tĩnh. Cơn gió lạnh lần này không có thổi đến người cậu rồi, bởi vì lúc này đây, cậu đang được Ngôn Sóc ôm vào trong lòng.
Cho nên, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cậu vẫn đang say hả?
Hay là lại mất trí nhớ rồi?
Hay còn đang nằm mơ?
Thẩm Chi Phồn còn đang miên man suy nghĩ, Ngôn Sóc đã buông cậu ra.
Cậu nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, vệt ửng đỏ trên mặt chậm rãi biến mất, đầu óc cũng dần tỉnh táo hơn, ban nãy nam thần ở cậu quá gần khiến cậu cảm thấy hô hấp thật khó khăn.
Nhưng sau đó cậu lại cảm nhận được một xúc cảm ấm áp mà mềm mại trên trán mình.
Được lắm, lần này thì Thẩm Chi Phồn cậu đến thở cũng quên luôn rồi.
Ngôn Sóc nhẹ nhàng dùng môi thơm một cái lên trán cậu, thật ra trong lòng cậu có chút chột dạ, nhưng mà.... chắc là anh không biết đâu.
Được lắm, phóng túng một chút cũng tuyệt vời lắm!!!!
- --
Hihi 1 phút quảng cáo, tôi mới đào hố bộ mới "Antoine trên mây" mọi người ủng hộ tôi nha ????????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất