Chương 2: Mong cuộc sống tốt
Vì phải dọn dẹp mọi thứ nên hai mẹ con đã rất mệt mỏi, Lâm Mặc cũng không có ý định hôm nay sẽ nấu ăn, nên bà ra ngoài để mua đồ ăn.
Còn Tiêu An người cũng mệt mỏi vì phải dọn dẹp từ sáng đến giờ, người đổ mồ hôi nhiều nên cậu quyết định đi tắm.
Tắm xong Tiêu An ngồi trên sofa trong phòng khách suy nghĩ, cậu biết mẹ nói dối mình, căn nhà này thực chất không hề rẻ như lời mà mẹ nói, nhìn bằng mắt thôi là cũng đã đủ biết.
Mẹ nói chính là tiền tiết kiệm được nhưng nó lại quá nhiều, tuy đã cố hỏi, nhưng mẹ luôn ậm ờ kiếm đại một lý do nào đó cho qua chuyện.
Nhất định phải hỏi mẹ cho bằng được.
Lâm Mặc đi một lúc thì về, trên tay cầm hai hộp cháo, “Giờ này không kiếm được gì, con ăn tạm cháo nha, ăn trước đi kẻo nguội mất ngon, mẹ phải đi tắm đây, chứ từ sáng đến giờ cả người mẹ cũng mệt mỏi lắm rồi.”
Mẹ mua gì thì Tiêu An ăn đấy, tính cậu trước giờ rất dễ ăn, chỉ cần có đồ ăn là được, “Dạ.”
Ăn xong hai mẹ con cùng ngồi ở sofa xem ti vi, Tiêu An chủ động ra xoa bóp cho mẹ đỡ mệt mỏi.
Lâm Mặc vui vẻ ngồi cho Tiêu An xoa bóp giúp mình, “Mai mẹ sẽ làm thủ tục để cho con nhập học, lần này mẹ muốn con có những người bạn thật tốt.”
Tiêu An gương mặt tỏ vẻ hờ hững không quan tâm, “Con không cần đâu mẹ, có cũng được không có cũng chả sao ạ.”
Lâm Mặc vội phản bác lại: “Sao lại như vậy được? Nhất định lần này mẹ tin con sẽ có thật nhiều bạn tốt. Con cũng đừng xa cách với bạn bè nữa, hãy thử thân thiện với các bạn xem sao nào?”
Thật ra là ở trường cũ Tiêu An không có ai chơi với mình hết, cậu hay bị bạn bè chế giễu vì không có bố, không ai chịu làm bạn với cậu, rồi thêm những tin đồn tào lao không đúng sự thật nữa. Nhưng mấy chuyện đó Tiêu An không có nói cho mẹ biết, vì cậu sợ mẹ lại buồn rầu vì chuyện của mình thêm.
Tính tình cậu trước giờ chuyện gì quan trọng lắm mới nói ra cho mẹ, bằng không thì cậu sẽ lựa chọn im lặng không nói gì. Mẹ đã phải kiếm sống làm mọi việc vất vả để lo cho cậu rồi, cậu không muốn mẹ lại phiền rồi lại buồn hơn nữa vì những chuyện của mình. Cái gì có thể chịu được thì cậu sẽ chịu, thà để cho bản thân tự chịu, chứ Tiêu An không muốn mẹ thêm phiền lòng.
Mẹ đã quá khổ cực rồi.
Tiêu An không biết từ lúc nào mà cậu càng trở nên xa cách với bạn bè, bạn bè thấy cậu lúc nào cũng một mình rồi im lặng không nói gì nên cũng không thèm chơi hay đến gần cậu. Cứ như vậy, cậu chỉ có một mình, và từ đó, Tiêu An cũng chẳng quan tâm lắm đến cái gì mà gọi là bạn bè cả.
***
Tối đến sau khi vào phòng, Lâm Mặc vẫn trằn trọc không thôi, bà nằm trên giường mà không ngừng suy nghĩ.
Liệu là Tiêu An có nghĩ ra được cái vấn đề gì không?
Bà thật sự rất lo.
Tuy chỉ có mười tuổi đầu, nhưng Tiêu An lại khác so với những đứa trẻ cùng tuổi với mình, ở cái tuổi này, trong khi mấy đứa trẻ khác chỉ vô tư ăn học rồi chơi đùa, thì con của bà lại hoàn toàn ngược lại.
Tiêu An học rất giỏi, rất thông minh, là một người mẹ bà rất vui và tự hào về điều đó, nhưng mà Tiêu An lại như có thể nhìn mặt mà đoán ra ý của người khác, ở điểm này thì rất giỏi, với cái tính này thì còn giống ai được nữa đây?
“Thật sự rất giống anh.”
Nếu Tiêu An biết được số tiền mà bà mua nhà này là của bố nó đã để lại, không biết Tiêu An sẽ nghĩ như thế nào đây?
Ban đầu bà vốn không muốn cầm lấy số tiền này, nhưng vì sự áy náy, thuyết phục và tình thương của một người bố dành cho con, nên bà đã nhận lấy nó. Nếu không nhận thì bố của Tiêu An sẽ lại càng đau lòng hơn.
Đến giờ, Lâm Mặc vẫn không thể nào quên được hình bóng của người đó trong đầu, người mà bà hết mực yêu, và cũng rất yêu hai mẹ con của bà.
“Đã mười năm rồi, không biết anh còn nhớ gì không nữa? Em mãi vẫn không thể nào quên được anh.”
Nói xong những lời này, trên mặt Lâm Mặc không biết có bao nhiêu dao động về những ngày tháng rất xa xôi kia.
Có trách thì cũng chỉ biết trách số phận không cho cả hai được hạnh phúc bên nhau, từ đầu, bà vẫn không định sẽ dùng đến số tiền này, nhưng sau vụ ở quán bar bà đã phải bồi thường một khoản tiền không hề nhỏ cho mấy gã kia, nên tiền tiết kiệm được cũng chẳng còn lại bao nhiêu nữa. Tiền nhà thì vẫn còn thiếu vài tháng chưa trả, mỗi lần bà chủ đến lấy tiền Lâm Mặc cũng đều xin khất lại đợt sau, cứ khất như vậy không biết bao nhiêu lần luôn rồi.
Bỗng bà chợt nhớ đến số tiền trước khi rời đi mà bố của Tiêu An để lại, vẫn là phải dùng đến.
“Vẫn là anh suy nghĩ chu toàn, cảm ơn anh rất nhiều, nhờ anh mà mẹ con em từ nay sẽ sống tốt hơn.”
Vì cho Tiêu An có cuộc sống tốt hơn, không phải như cuộc sống hiện tại, nên bà đã quyết định dùng số tiền đó để mua nhà và chuyển chỗ ở mới.
Hy vọng ở nơi đây, Tiêu An của bà sẽ được vui vẻ hơn, được sống cuộc sống của một đứa trẻ bình thường, biết vui vẻ, biết khoe khoang với bà mọi chuyện ở lớp học của nó. Không phải lúc nào cũng chỉ thờ ơ giấu giếm, mặc kệ không hề quan tâm.
Bà biết Tiêu An không cần bố, vì Tiêu An biết bố đã bỏ rơi hai mẹ con, với tính cách của con, khi biết chuyện sẽ không thể nào chấp nhận cho được. Nhưng đều là do tình cảnh ép buộc, ông ấy rất yêu hai mẹ con của bà.
Khác với mấy đứa trẻ cùng tuổi, trong khi ai cũng đều có một gia đình hạnh phúc, thì Tiêu An phải sống bởi sự thành kiến của mọi người hàng xóm xung quanh. Chính vì không có bố, nên đi học Tiêu An hay bị bạn bè ăn hiếp trêu trọc, Tiêu An không kể cho bà nghe bất kì chuyện gì ở lớp hết, nhưng mà bà biết hết mọi chuyện chứ.
Chỉ vì Tiêu An không muốn bà buồn thêm nữa.
Nghĩ đến đây, nước mắt của Lâm Mặc lại không thể nào kìm được mà tuôn ra thấm ướt hết cả gối.
Tiêu An còn bị những người hàng xóm trước đây không thích bởi vì bà đi làm ở quán bar, họ luôn đồn những tin đồn không đúng về hai mẹ con, đặc biệt là về Lâm Mặc. Lúc thì họ đồn bà là kẻ thứ ba giật chồng của người khác, lúc thì là làm gái điếm, đủ loại bọn họ có thể nói ra được.
Điều này bà nhẫn nhịn được, bà xem như không nghe thấy là được rồi, bà cứ mặc kệ bọn họ thích nói gì thì nói, nói đến chán mồm thì thôi. Nhưng Tiêu An của bà, con cũng phải nghe những lời khó nghe đó suốt ngày, chỉ là một đứa trẻ thì có chịu được không chứ?
Có một lần, Tiêu An đi mua đồ cho bà bị một tên hàng xóm bắt gặp trên đường, hắn ta say xỉn ăn nói thô tục, rồi buông lời chế giễu bà.
Hắn chỉ vào Tiêu An, giọng nói lèm bèm say rượu mà nói: “Đúng là mẹ là cái hạng chẳng ra gì thì đứa con cũng chả ra làm sao.”
Tiêu An hai tay siết chặt thành nắm đấm, gương mặt tức giận, cậu không nhịn nổi nữa mới lấy cây chổi dọn dẹp của nhà nào đó để dựa vào gốc cây đánh vào đầu gã đó.
Không biết Tiêu An lấy sức lực ở đâu ra mà mạnh như vậy, có thể chính là vì quá tức giận nên mới như vậy.
Tên đàn ông say rượu bị chổi đập mạnh chảy cả máu trên đầu, hắn loạng choạng vài bước lùi về sau mà ôm đầu.
Hắn tức giận như điên quát lớn lên: “Thằng ranh con, mày còn dám đánh tao chảy máu à? Bộ tao nói gì sai à, dám đánh tao cái thằng chó chết này!”
Sau đó tên đàn ông say rượu vì tức giận nên đá mạnh vào người Tiêu An khiến cậu bị ngã xuống đường. Tiếp đến chính là những cái đá liên tục của hắn không ngừng dồn Tiêu An vào gốc cây mà đá.
Vì Tiêu An cũng chỉ là đứa trẻ, sức đâu mà lại được với tên đàn ông to lớn trưởng thành này, phản kháng chống trả lại là điều không thể nào. Tiêu An cũng chỉ biết đưa hai tay lên chắn trước mặt của mình.
Tiêu An tay chắn trước mặt, nhưng ánh mắt lạnh buốt mà nhìn tên đàn ông đang đá mình, tuy bị đánh nhưng cậu lại không hề khóc lóc, không hề tỏ ra yếu ớt như một đứa trẻ bình thường khi bị đánh đập như thế. Ánh mắt của một đứa trẻ mười tuổi nhìn chằm chằm tên đàn ông đang đánh mình trước mặt, làm cho hắn chợt sợ hãi dừng cái chân đang đá lại.
Cũng may tên này còn biết điều không tiếp tục đá nữa, hắn cũng biết sợ, dù sao đây cũng chỉ là một đứa con nít ranh thôi, lỡ đâu mạnh tay mạnh chân quá, chết người thì hắn có mà đi tù như chơi, nên hắn cũng nhanh chóng bỏ đi ngay.
Tiêu An bị đánh rất đau, trên mặt còn rõ ràng một vết bầm, hai cánh tay của cậu bị trầy xước, đầu gối cũng bị trầy xước y như tay, mãi một lúc sau, Tiêu An mới gắng gượng đứng dậy gom lại đồ rơi rải rác trên đất vào trong bọc lại cho đàng hoàng. Sau đó cậu gắng từng bước đi khập khiễng mà về đến nhà.
Tiêu An về đến nhà, Lâm Mặc nhìn thấy con mà chợt hốt hoảng đến nỗi làm rơi ly nước đang cầm ở trên tay xuống sàn nhà.
Những mảnh vỡ thủy tinh văng tung tóe trên sàn nhưng bà vẫn không để ý đến chúng.
Thấy mẹ vội vàng như vậy mà không để ý đến mãnh vỡ của ly thủy tinh, Tiêu An vội nói: “Mẹ cẩn thận!”
Lúc này Lâm Mặc nào còn tâm trí đâu mà để ý đến những thứ đó nữa, bà vội vàng chạy đến trước mặt Tiêu An, hai chân tựa như quỳ xuống sàn nhà, gương mặt bà toát lên tia sợ hãi không thể giấu đi đâu được. Chỉ một dao động nhỏ nữa thôi, chắc chắn là bà sẽ khóc ngay lập tức.
Bà hốt hoảng nói: “Rốt cuộc con bị làm sao vậy? Tại sao lại bị như vậy hả? Ai, là ai đã đánh con của mẹ ra nông nỗi như này? Mẹ sẽ đi tìm người đó!”
“Con không sao hết á, mẹ đừng lo lắng cho con.” Tiêu An gắng gượng nhịn đau mà nói.
Lâm Mặc tức giận mắng: “Như vậy mà con còn nói là không sao à? Bị đánh đến như vậy mà còn nói là không sao à!”
Lâm Mặc vẫn không thể nào kìm được nước mắt không rơi xuống, bà ôm Tiêu An thật chặt vào lồng ngực mà nức nở khóc, “Con có biết, lỡ đâu con có mệnh hệ gì thì mẹ phải làm sao đây? Mẹ sao có thể sống nổi đây hả? Mẹ đã không còn ai là người thân trên đời rồi, mẹ chỉ còn lại mỗi mình con thôi.”
Nhìn thấy mẹ khóc như vậy, hai tay Tiêu An siết lại thật chặt, sau đó cậu buông lỏng tay ra mà ôm mẹ, “Con xin lỗi, lần sau con không dám như vậy nữa, nhưng mà, tên đó dám xúc phạm đến mẹ, hắn nói con như thế nào con cũng mặc kệ không để ý, nhưng hắn nói đến mẹ, xỉ nhục mẹ như vậy con không chịu được. Hắn dựa vào đâu chứ?”
Đến đây thì Lâm Mặc cũng đã hiểu được vấn đề là như thế nào rồi, cộng thêm chuyện ở quán bar vừa rồi nữa, nên nhất định bà phải chuyển nhà đi vì Tiêu An của bà. Con của bà không thể sống ở nơi như thế này được nữa.
_ _ _ _
Uly: chương sau là gặp nhau rùi.
Còn Tiêu An người cũng mệt mỏi vì phải dọn dẹp từ sáng đến giờ, người đổ mồ hôi nhiều nên cậu quyết định đi tắm.
Tắm xong Tiêu An ngồi trên sofa trong phòng khách suy nghĩ, cậu biết mẹ nói dối mình, căn nhà này thực chất không hề rẻ như lời mà mẹ nói, nhìn bằng mắt thôi là cũng đã đủ biết.
Mẹ nói chính là tiền tiết kiệm được nhưng nó lại quá nhiều, tuy đã cố hỏi, nhưng mẹ luôn ậm ờ kiếm đại một lý do nào đó cho qua chuyện.
Nhất định phải hỏi mẹ cho bằng được.
Lâm Mặc đi một lúc thì về, trên tay cầm hai hộp cháo, “Giờ này không kiếm được gì, con ăn tạm cháo nha, ăn trước đi kẻo nguội mất ngon, mẹ phải đi tắm đây, chứ từ sáng đến giờ cả người mẹ cũng mệt mỏi lắm rồi.”
Mẹ mua gì thì Tiêu An ăn đấy, tính cậu trước giờ rất dễ ăn, chỉ cần có đồ ăn là được, “Dạ.”
Ăn xong hai mẹ con cùng ngồi ở sofa xem ti vi, Tiêu An chủ động ra xoa bóp cho mẹ đỡ mệt mỏi.
Lâm Mặc vui vẻ ngồi cho Tiêu An xoa bóp giúp mình, “Mai mẹ sẽ làm thủ tục để cho con nhập học, lần này mẹ muốn con có những người bạn thật tốt.”
Tiêu An gương mặt tỏ vẻ hờ hững không quan tâm, “Con không cần đâu mẹ, có cũng được không có cũng chả sao ạ.”
Lâm Mặc vội phản bác lại: “Sao lại như vậy được? Nhất định lần này mẹ tin con sẽ có thật nhiều bạn tốt. Con cũng đừng xa cách với bạn bè nữa, hãy thử thân thiện với các bạn xem sao nào?”
Thật ra là ở trường cũ Tiêu An không có ai chơi với mình hết, cậu hay bị bạn bè chế giễu vì không có bố, không ai chịu làm bạn với cậu, rồi thêm những tin đồn tào lao không đúng sự thật nữa. Nhưng mấy chuyện đó Tiêu An không có nói cho mẹ biết, vì cậu sợ mẹ lại buồn rầu vì chuyện của mình thêm.
Tính tình cậu trước giờ chuyện gì quan trọng lắm mới nói ra cho mẹ, bằng không thì cậu sẽ lựa chọn im lặng không nói gì. Mẹ đã phải kiếm sống làm mọi việc vất vả để lo cho cậu rồi, cậu không muốn mẹ lại phiền rồi lại buồn hơn nữa vì những chuyện của mình. Cái gì có thể chịu được thì cậu sẽ chịu, thà để cho bản thân tự chịu, chứ Tiêu An không muốn mẹ thêm phiền lòng.
Mẹ đã quá khổ cực rồi.
Tiêu An không biết từ lúc nào mà cậu càng trở nên xa cách với bạn bè, bạn bè thấy cậu lúc nào cũng một mình rồi im lặng không nói gì nên cũng không thèm chơi hay đến gần cậu. Cứ như vậy, cậu chỉ có một mình, và từ đó, Tiêu An cũng chẳng quan tâm lắm đến cái gì mà gọi là bạn bè cả.
***
Tối đến sau khi vào phòng, Lâm Mặc vẫn trằn trọc không thôi, bà nằm trên giường mà không ngừng suy nghĩ.
Liệu là Tiêu An có nghĩ ra được cái vấn đề gì không?
Bà thật sự rất lo.
Tuy chỉ có mười tuổi đầu, nhưng Tiêu An lại khác so với những đứa trẻ cùng tuổi với mình, ở cái tuổi này, trong khi mấy đứa trẻ khác chỉ vô tư ăn học rồi chơi đùa, thì con của bà lại hoàn toàn ngược lại.
Tiêu An học rất giỏi, rất thông minh, là một người mẹ bà rất vui và tự hào về điều đó, nhưng mà Tiêu An lại như có thể nhìn mặt mà đoán ra ý của người khác, ở điểm này thì rất giỏi, với cái tính này thì còn giống ai được nữa đây?
“Thật sự rất giống anh.”
Nếu Tiêu An biết được số tiền mà bà mua nhà này là của bố nó đã để lại, không biết Tiêu An sẽ nghĩ như thế nào đây?
Ban đầu bà vốn không muốn cầm lấy số tiền này, nhưng vì sự áy náy, thuyết phục và tình thương của một người bố dành cho con, nên bà đã nhận lấy nó. Nếu không nhận thì bố của Tiêu An sẽ lại càng đau lòng hơn.
Đến giờ, Lâm Mặc vẫn không thể nào quên được hình bóng của người đó trong đầu, người mà bà hết mực yêu, và cũng rất yêu hai mẹ con của bà.
“Đã mười năm rồi, không biết anh còn nhớ gì không nữa? Em mãi vẫn không thể nào quên được anh.”
Nói xong những lời này, trên mặt Lâm Mặc không biết có bao nhiêu dao động về những ngày tháng rất xa xôi kia.
Có trách thì cũng chỉ biết trách số phận không cho cả hai được hạnh phúc bên nhau, từ đầu, bà vẫn không định sẽ dùng đến số tiền này, nhưng sau vụ ở quán bar bà đã phải bồi thường một khoản tiền không hề nhỏ cho mấy gã kia, nên tiền tiết kiệm được cũng chẳng còn lại bao nhiêu nữa. Tiền nhà thì vẫn còn thiếu vài tháng chưa trả, mỗi lần bà chủ đến lấy tiền Lâm Mặc cũng đều xin khất lại đợt sau, cứ khất như vậy không biết bao nhiêu lần luôn rồi.
Bỗng bà chợt nhớ đến số tiền trước khi rời đi mà bố của Tiêu An để lại, vẫn là phải dùng đến.
“Vẫn là anh suy nghĩ chu toàn, cảm ơn anh rất nhiều, nhờ anh mà mẹ con em từ nay sẽ sống tốt hơn.”
Vì cho Tiêu An có cuộc sống tốt hơn, không phải như cuộc sống hiện tại, nên bà đã quyết định dùng số tiền đó để mua nhà và chuyển chỗ ở mới.
Hy vọng ở nơi đây, Tiêu An của bà sẽ được vui vẻ hơn, được sống cuộc sống của một đứa trẻ bình thường, biết vui vẻ, biết khoe khoang với bà mọi chuyện ở lớp học của nó. Không phải lúc nào cũng chỉ thờ ơ giấu giếm, mặc kệ không hề quan tâm.
Bà biết Tiêu An không cần bố, vì Tiêu An biết bố đã bỏ rơi hai mẹ con, với tính cách của con, khi biết chuyện sẽ không thể nào chấp nhận cho được. Nhưng đều là do tình cảnh ép buộc, ông ấy rất yêu hai mẹ con của bà.
Khác với mấy đứa trẻ cùng tuổi, trong khi ai cũng đều có một gia đình hạnh phúc, thì Tiêu An phải sống bởi sự thành kiến của mọi người hàng xóm xung quanh. Chính vì không có bố, nên đi học Tiêu An hay bị bạn bè ăn hiếp trêu trọc, Tiêu An không kể cho bà nghe bất kì chuyện gì ở lớp hết, nhưng mà bà biết hết mọi chuyện chứ.
Chỉ vì Tiêu An không muốn bà buồn thêm nữa.
Nghĩ đến đây, nước mắt của Lâm Mặc lại không thể nào kìm được mà tuôn ra thấm ướt hết cả gối.
Tiêu An còn bị những người hàng xóm trước đây không thích bởi vì bà đi làm ở quán bar, họ luôn đồn những tin đồn không đúng về hai mẹ con, đặc biệt là về Lâm Mặc. Lúc thì họ đồn bà là kẻ thứ ba giật chồng của người khác, lúc thì là làm gái điếm, đủ loại bọn họ có thể nói ra được.
Điều này bà nhẫn nhịn được, bà xem như không nghe thấy là được rồi, bà cứ mặc kệ bọn họ thích nói gì thì nói, nói đến chán mồm thì thôi. Nhưng Tiêu An của bà, con cũng phải nghe những lời khó nghe đó suốt ngày, chỉ là một đứa trẻ thì có chịu được không chứ?
Có một lần, Tiêu An đi mua đồ cho bà bị một tên hàng xóm bắt gặp trên đường, hắn ta say xỉn ăn nói thô tục, rồi buông lời chế giễu bà.
Hắn chỉ vào Tiêu An, giọng nói lèm bèm say rượu mà nói: “Đúng là mẹ là cái hạng chẳng ra gì thì đứa con cũng chả ra làm sao.”
Tiêu An hai tay siết chặt thành nắm đấm, gương mặt tức giận, cậu không nhịn nổi nữa mới lấy cây chổi dọn dẹp của nhà nào đó để dựa vào gốc cây đánh vào đầu gã đó.
Không biết Tiêu An lấy sức lực ở đâu ra mà mạnh như vậy, có thể chính là vì quá tức giận nên mới như vậy.
Tên đàn ông say rượu bị chổi đập mạnh chảy cả máu trên đầu, hắn loạng choạng vài bước lùi về sau mà ôm đầu.
Hắn tức giận như điên quát lớn lên: “Thằng ranh con, mày còn dám đánh tao chảy máu à? Bộ tao nói gì sai à, dám đánh tao cái thằng chó chết này!”
Sau đó tên đàn ông say rượu vì tức giận nên đá mạnh vào người Tiêu An khiến cậu bị ngã xuống đường. Tiếp đến chính là những cái đá liên tục của hắn không ngừng dồn Tiêu An vào gốc cây mà đá.
Vì Tiêu An cũng chỉ là đứa trẻ, sức đâu mà lại được với tên đàn ông to lớn trưởng thành này, phản kháng chống trả lại là điều không thể nào. Tiêu An cũng chỉ biết đưa hai tay lên chắn trước mặt của mình.
Tiêu An tay chắn trước mặt, nhưng ánh mắt lạnh buốt mà nhìn tên đàn ông đang đá mình, tuy bị đánh nhưng cậu lại không hề khóc lóc, không hề tỏ ra yếu ớt như một đứa trẻ bình thường khi bị đánh đập như thế. Ánh mắt của một đứa trẻ mười tuổi nhìn chằm chằm tên đàn ông đang đánh mình trước mặt, làm cho hắn chợt sợ hãi dừng cái chân đang đá lại.
Cũng may tên này còn biết điều không tiếp tục đá nữa, hắn cũng biết sợ, dù sao đây cũng chỉ là một đứa con nít ranh thôi, lỡ đâu mạnh tay mạnh chân quá, chết người thì hắn có mà đi tù như chơi, nên hắn cũng nhanh chóng bỏ đi ngay.
Tiêu An bị đánh rất đau, trên mặt còn rõ ràng một vết bầm, hai cánh tay của cậu bị trầy xước, đầu gối cũng bị trầy xước y như tay, mãi một lúc sau, Tiêu An mới gắng gượng đứng dậy gom lại đồ rơi rải rác trên đất vào trong bọc lại cho đàng hoàng. Sau đó cậu gắng từng bước đi khập khiễng mà về đến nhà.
Tiêu An về đến nhà, Lâm Mặc nhìn thấy con mà chợt hốt hoảng đến nỗi làm rơi ly nước đang cầm ở trên tay xuống sàn nhà.
Những mảnh vỡ thủy tinh văng tung tóe trên sàn nhưng bà vẫn không để ý đến chúng.
Thấy mẹ vội vàng như vậy mà không để ý đến mãnh vỡ của ly thủy tinh, Tiêu An vội nói: “Mẹ cẩn thận!”
Lúc này Lâm Mặc nào còn tâm trí đâu mà để ý đến những thứ đó nữa, bà vội vàng chạy đến trước mặt Tiêu An, hai chân tựa như quỳ xuống sàn nhà, gương mặt bà toát lên tia sợ hãi không thể giấu đi đâu được. Chỉ một dao động nhỏ nữa thôi, chắc chắn là bà sẽ khóc ngay lập tức.
Bà hốt hoảng nói: “Rốt cuộc con bị làm sao vậy? Tại sao lại bị như vậy hả? Ai, là ai đã đánh con của mẹ ra nông nỗi như này? Mẹ sẽ đi tìm người đó!”
“Con không sao hết á, mẹ đừng lo lắng cho con.” Tiêu An gắng gượng nhịn đau mà nói.
Lâm Mặc tức giận mắng: “Như vậy mà con còn nói là không sao à? Bị đánh đến như vậy mà còn nói là không sao à!”
Lâm Mặc vẫn không thể nào kìm được nước mắt không rơi xuống, bà ôm Tiêu An thật chặt vào lồng ngực mà nức nở khóc, “Con có biết, lỡ đâu con có mệnh hệ gì thì mẹ phải làm sao đây? Mẹ sao có thể sống nổi đây hả? Mẹ đã không còn ai là người thân trên đời rồi, mẹ chỉ còn lại mỗi mình con thôi.”
Nhìn thấy mẹ khóc như vậy, hai tay Tiêu An siết lại thật chặt, sau đó cậu buông lỏng tay ra mà ôm mẹ, “Con xin lỗi, lần sau con không dám như vậy nữa, nhưng mà, tên đó dám xúc phạm đến mẹ, hắn nói con như thế nào con cũng mặc kệ không để ý, nhưng hắn nói đến mẹ, xỉ nhục mẹ như vậy con không chịu được. Hắn dựa vào đâu chứ?”
Đến đây thì Lâm Mặc cũng đã hiểu được vấn đề là như thế nào rồi, cộng thêm chuyện ở quán bar vừa rồi nữa, nên nhất định bà phải chuyển nhà đi vì Tiêu An của bà. Con của bà không thể sống ở nơi như thế này được nữa.
_ _ _ _
Uly: chương sau là gặp nhau rùi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất