Mèo Nhỏ Nổi Quạu Thật Đáng Yêu
Chương 18: ĐI CHƠI
Chương 18
“Này, Dương An Đình cậu thi thế nào rồi.”
Hôm nay là ngày đầu tiên của đợt thi giữa học kỳ một, cũng là kỳ thi giữa kỳ đầu tiên của học sinh lớp 10. Thực ra cũng chả khác gì so với hồi cấp 2 cho lắm.
Dương An Đình thong thả bước ra khỏi phòng thi đội nhiên nghe thấy tiếng ai đó gọi mình.
Thì ra là Việt Hoàng ngồi bàn trên cũng vừa bước ra từ phòng thi bên cạnh.
Ngay sau đó sau lưng cũng vang lên tiếng nói:
“Ơi trời ai lại xếp môn đầu là văn thế, tay tôi muốn rụng luôn rồi này...”
Tên có thể nói ra câu đó không ai khác chính là Chu Thiên Ân, người đầu tiên xin thêm giấy ở phòng một. Chả biết tay cậu ta gắn tên lửa hay gì mà viết như sợ ý tưởng bay mất không bằng.
“Lớp trưởng, cậu siêu thật nha, đề khó vậy mà cũng viết muốn rụng cả tay luôn á.” – Việt Hoàng thán phục nhìn Chu Thiên Ân.
“Có gì đâu, văn là để chém mà.” – Chu Thiên Ân tự đắc trả lời.
“Còn Dương An Đình, cậu thi thế nào?” – Việt Hoàng quay sang hỏi Dương An Đình im lặng nãy giờ.
“Cũng được.”
Bỗng từ xa đâu đó vang đến tiếng la ó thảm thiết.
“Toang rồi, toang rồi. Lệch tủ rồi hu hu.”
Cái giọng đó của Bùi biết tuốt không lẫn đi đâu được. Cậu ta thế là lại chạy qua mấy lớp để chen đến đây kêu than.
“Này Bùi biết tuốt, sắp vào tiết thi tiếp rồi đấy, cậu chạy đến đây xong tí về kịp được không?” – Việt Hoàng nhìn Bùi Lăng đang thở hổn hển nói
“Cậu quên tôi là ai rồi à, tay chân tôi nhanh nhẹn lắm, khỏi cần cậu lo.” – Bùi Lăng liếc xéo nói.
Tiếng trống vào giờ thi tiếp theo vang lên, tất cả học sinh ngoài hành lang đã lần lượt vào lớp.
Dương An Đình ngồi cách Chu Thiên Ân mấy bàn. Hồi nãy thi văn đúng thật là viết mỏi hết cả tay xong tiết này lại thi sử, trắc nghiệm và tự luận là 7:3 tức là có bảy điểm trắc nghiệm và ba điểm tự luận. Vừa thi văn xong đến sử, đúng là cực hình mà.
Vì đang trong kỳ thi nên hầu hết các buổi chiều của ngày diễn ra kỳ thi đều được nghỉ để học sinh thư dãn và chuẩn bị bài vở.
Hai ngày sau kỳ thi cuối cùng cũng kết thúc bằng môn Toán. Chu Thiên ân vừa ra khỏi phòng thi đã hỏi cậu:
“Dương An Đình, chiều nay định đi đâu chơi không, thi xong rồi giải lao chút chứ nhỉ?”
“Câu cuối trắc nghiệm cậu ra bao nhiêu?” – Dương An Đình trầm ngâm quay sang hỏi Chu Thiên Ân.
“Hả?” – Chu Thiên Ân kinh ngạc nhìn sang.
Rõ là câu hỏi với câu trả lời đâu có miếng liên quan gì đến nhau đâu ta. Không, đúng hơn là hai câu hỏi chả có miếng liên quan nào cả.
“Tôi hỏi cái câu cuối trắc nghiệm ấy, cậu ra đáp án nào?” – Dương An Đình quay sang hỏi lại.
“À, hình như là B, tôi nhớ không nhầm là thế.” – Chu Thiên Ân trả lời.
“Thế à?”
Dương An đình không nói gì nữa, Chu Thiên Ân lại nói:
“ Ừm, vài câu cuối trắc nghiệm cũng khá khoai đấy nhưng mà tự luận không khó nhỉ, chủ yếu nắm vững kiến thức và cách trình bày là ổn thôi. Chiều đi chơi không?”
Từ xa lại vang lên một giọng nói:
“Đi chơi đâu thế, tôi đi cùng được không?”
Ra lại là tên Việt Hoàng vừa thi xong cũng lại chạy ra đây. Kể ra tai tên này cũng thính thật, là thính có thời vụ nha.
“Thi được không mà tí tởn thế?” – Chu Thiên Ân quay sang nói với Việt Hoàng.
“Không thi được là việc của không thi được còn chơi vẫn cứ chơi thôi chứ. Các cậu định đi đâu.”
“Chưa biết, hỏi vậy thôi. Cậu đi chung thì đi.” – Chu Thiên Ân trả lời.
“Ok, thế hai cậu lên kế hoạch đi, tôi rủ thêm bạn cùng bàn với vài đứa nữa. Mà nhắc mới nhớ không biết bạn cùng bàn tôi mấy nay thi thố thế nào rồi?”
“Trần Nam trầm tính nhưng cậu ấy giỏi hơn cậu là cái chắc.” – Chu Thiên Ân thành thật nói.
“Biết rồi, biết rồi. bây tôi đi tìm cậu ấy hỏi chút. Quyết định đi đâu thì nhắn tôi tiếng nha.”
Việt Hoàng nói xong chạy thẳng đi tìm bạn cùng bàn Trần Nam.
Dương An Đình đứng nhìn hai người này nói chuyện nãy giờ bản thân cũng chưa nói được câu nào. Tôi còn chưa nói tôi có đi hay không mà, Dương An Đình nghĩ.
“Chiều nay chúng ta đi đâu chơi được đây nhỉ?” – Chu Thiên Ân quay sang hỏi Dương An Đình.
Vốn định bảo không đi xong cuối cùng Dương An Đình vẫn nói:
“Đi công viên giải trí mới mở gần đây đi, tôi muốn xem thử.”
Đấy không phải là cái công viên nhà anh mới mở đấy chứ, Chu Thiên Ân thầm nghĩ.
“Cũng Được để tôi bảo bọn Việt Hoàng chiều tới đó, mà mấy hẹn mấy giờ nhỉ?”
“Hai giờ đi, không thì muộn chút cũng được.”
“Ok, chốt hai giờ nha.”
Tại biệt thự nhà họ Chu, lão Chu kinh ngạc khi thấy thằng cháu nội mình ngỏ ý muốn đi chơi công viên mà đó lại là công viên mới mở nhà mình.
“Chiều nay cháu sẽ đi chơi công viên với bạn, cháu thông báo với mọi người thế thôi.” – Chu Thiên Ân dùng giọng điệu lễ phép nói.
“Sao tự nhiên đi chơi công viên làm gì?” – Ông Chu nói.
“Cháu đi với nhóm bạn ạ, tiện thể đi khảo sát.”
“Đi khảo sát? – Bố Chu quay sang nói.”
“Vâng, là công viên nhà mình mới mở con tiện thể đi khảo sát xem sao có gì về báo cáo bố sau.”
“Không sao, không sao. Các con thi thoảng đi chơi cho khuây khỏa đi rảnh thì dẫn bạn về nhà chơi.” – Mẹ Chu hiền từ bảo, con trai hiếm khi mới năng động như thế bà vô cùng ủng hộ. Còn ông già bên cạnh bà suốt ngày bắt nó học hành đúng là nhiều lúc đáng ghét thật!
Đúng hai giờ chiều Dương An Đình đã có mặt ở trước cổng công viên. Vừa đến cậu đã thấy Chu Thiên Ân đã đứng đó từ bao giờ. Dương An Đình chạy vội đến trước mặt Chu Thiên Ân:
“Cậu đến đây lâu chưa?”
“Vừa đến, đang đợi các cậu. Nghe bảo Việt Hoàng còn rủ thêm bọn Trần Nam, Quang Thành với Bùi biết tuốt đến nữa.” – Chu Thiên Ân nói.
“Ò, vậy đứng chờ bọn họ lúc nữa.”
Bầu trời cao và trong xanh, cuối thu nên cái nắng gắt màu hè cũng không còn nữa thay vào đó là những cơn gió mát mẻ của miền Bắc và một chút nắng vàng. Mùa đông năm nay có vẻ sẽ đến muộn. Trong khu vui chơi vô cùng náo nhiệt làm người ta cảm thấy cũng hào hứng theo.
Dương An Đình nhìn những cặp bố mẹ dắt con mình đi chơi thật vui vẻ, cậu cũng cảm thấy thật vui và ngưỡng mộ, chắc là bởi vì đã lâu rồi cậu không được như thế.
Vết thương theo năm tháng sẽ dần mờ nhạt đi, cậu chỉ nhìn vậy thôi, không còn buồn bã hay chạnh lòng gì nữa vì cậu đã quen rồi, cậu đã lớn rồi.
Sau này cậu đi công viên với bạn bè vố số lần nhưng những cảm giác xưa đó và sau này không giống nhau, vì hoàn cảnh và đối tượng khác nhau chăng?
Mỗi lần đi chơi đều rất vui làm cậu quên đi hết muộn phiền nhưng so với cảm giác cậu từng trải nghiệm khi đi với gia đình nhỏ của mình ngày xưa thì thực sự không giống.
Dương An Đình nhìn sự vui vẻ hạnh phúc đó hồi lâu, còn Chu Thiên Ân thì nhìn cậu. Có lẽ cậu không biết mình rơi vào trạng thái bần thần như thế khi nào, trong đáy mắt Chu Thiên Ân thoáng hiện vài tia phức tạp rồi biến mất, không biết anh đã hiểu ra thứ gì.
Tầm mười lăm phút sau thì cuối cùng đám người Việt Hoàng cũng đã đến.
“Xin lỗi xin lỗi chúng tôi đến muộn, hai người đợi lâu không?” – Việt Hoàng đi đầu chạy đến thở hổn hển nói.
Kéo theo sau đó là ba người Quang Thành, Trần Nam và Bùi Lăng cũng đã đến.
“Cũng không lâu lắm, đến đủ rồi thì chúng ta vào chơi thôi.”
“Đi thôi.” – Đám Bùi Lăng, Quang Thành hào hứng hô.
“Chúng ta chơi trò cảm giác mạnh trước đi.” – Bùi Lăng tinh ranh nói.
“Tùy các cậu, tôi sao cũng được.” – Dương An Đình
“Vậy trò cảm giác mạnh là trò nào?” – Trần Nam
Bùi Lăng hào hứng chỉ bào cái thứ như con rắn đang uốn lượng trên không trung cùng với tiếng người gào thét trong đó phát ra, chính là tàu lượn siêu tốc.
“Nghe có vẻ kích thích nha.” – Việt Hoàng nhìn theo nói.
“Chắc vui lắm đó, chúng ta chơi đi.” – Bùi Lăng hào hứng nói.
Chu Thiên Ân nhìn theo sắc mặt … không được thoải mái cho lắm.
“Đúng… đúng là rất kích thích nha.”
Dương An Đình quay sang thấy vẻ mặt của Chu Thiên Ân có chút thú vị nói:
“Cậu muốn chơi không?”
“Chơi, chơi chứ.”– Chu Thiên Ân bên ngoài miệng cười nhưng bên trong không cười nói.
“Chơi cái rắm, ông đây sợ độ cao được không?!” Chu Thiên Ân thầm nghĩ, nhưng không thể mất thể diện được, từ nhỏ anh đã được dạy là để trở thành một doanh nhân ưu tú thì không thể để lộ điểm yếu của mình ra ngoài được.
“Để tôi đi mua vé chúng ta chơi.” – Chu Thiên Ân nói xong chạy biến mất.
Dương An Đình nhìn theo bóng lưng chạy đi thở dài bất lực, liếc qua cũng biết cậu ta cố gồng nhưng thực tế đang run chết đi được rồi, nhưng hình như điều này có Dương An Đình mới để ý còn đám kia đang mải mê hào hứng rồi.
“Lớp trưởng thật tốt nha.” – Bùi Lăng cảm thán nói.
Đến tận vài phút sau Chu Thiên Ân vẫn không thể tin được làm cách nào mình đã yên vị trên chiếc ghế cạnh Dương An Đình rồi.
Sau tiếng thông báo chiếc tàu lượn đang chuyển động nhanh dần với những đường lượn lên xuống.
Người ta thì sợ hay không sợ đều hú hét lên vì kích thích do chiếc tàu mang lại. Mấy đứa Bùi Lăng hay Việt Hoàng thì hét lên vì sợ hãi cùng kích thích.
Dương An Đình thì không thấy sợ nhưng đến những đoạn cao trào cậu đều hét lên.
Còn Chu Thiên Ân, cả quãng đều không hú hét gì. Này là sợ quá đến mở mồm cũng khó hay sao. Dương An đình nghĩ.
Đổi lại được một Chu Thiên Ân mặt mày tái mét cùng chiếc miệng câm như hến.
Đúng là đã ra vẻ phải ra đến cùng chứ ai ra nửa vời đúng không. Bất kỳ ai nhìn vào cắc cũng thấy thanh niên này đúng thật là dũng cảm quá đi mà.
Chuyến đi kết thúc, ai ai xuống xe cũng đều đầu tóc bù xù mặt mày bơ phờ.
Hình như mới vào đã chọn trò này có gì đó sai sai, bây đầu ai cũng đều rối như tổ chim, thế thì trước đó sửa soạn để làm gì?
“Đúng là sai lầm khi chơi trò này trước mà, bây nhìn ai cũng thảm thế này sao mà chơi cái gì tiếp.” – Việt Hoàng nhìn cái đầu như tơ vò của mình cam thán nói.
“Xem xem có cậu với Bùi Lăng thảm nhất thôi.” – Trần Nam nhìn Việt Hoàng đàn vuốt vuốt mái tóc nói.
“Hai người tiên phong mà lại thảm nhất đó haha.” – Quang Thành nhìn dáng vẻ ai cũng buồn cười này nói.
Bùi Lăng đang vuốt ve mái tóc mình dày công sửa soạn cũng dừng lại nhìn qua mọi người một lượt.
“Không ai hơn kém ai cái gì đâu nha. Mấy cậu nhìn lớp trưởng với lớp phó học tập xem người ta chơi xong vẫn còn phong độ bao nhiêu còn chưa nói câu nào mà các cậu đã bô bô chê bai cái gì.” – Bùi Lăng làm bộ giận dữ nói.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Dương An Đình và Chu Thiên Ân đang đứng. Chẳng qua chả phải là người đẹp trai thì dù đầu có thành tổ quạ cũng vẫn rất đẹp trai hay sao?
“Thực ra tôi thấy chơi cũng vui mà.” – Dương An Đình vừa sửa soạn xong đầu tóc nói.
Chu Thiên Ân không nói lời nào chỉ cười cười rồi gật đầu tán thành.
Thực sự có dùng đòn bẩy cũng không thể cạy răng anh ra nói được vào lúc này đâu, cái lý do nó khó nói lắm.
Dương An Đình nhìn có vẻ hiểu ý liền nói:
“Hay chúng ta ngồi nghỉ hay ăn cái gì lót dạ trước xong chơi tiếp đi.”
“Đúng thế, nghỉ ngơi lấy lại tinh thần chút. Hồi nãy cũng kích thích quá rồi.”– Quang Thành tán thành nói.
Chu Thiên Ân nhìn sang Dương An Đình với ánh mắt biết ơn như đối với đấng cứu thế không bằng.
Dương An Đình nhìn sang vẻ mặt như con cún của Chu Thiên Ân quay sang dùng giọng điệu nhỏ nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe:
“Không cần khách khí.”
Chu Thiên Ân đột nhiên cảm thấy bạn cùng bàn cũng đáng yêu quá đi.
“Vậy nghỉ xong chúng ta chơi gì tiếp? “– Trần Nam hỏi.
“Nhà ma đi, đến đây rồi làm sao bỏ qua nhà ma được.”– Việt Hoàng lên tiếng đề xuất.
“Được đó, đi nhà ma thôi nào.” - Bùi Lăng hào hứng tiếp lời.
“Hợp lý, nãy chơi tốc độ rồi giờ chơi cái gì bình tính chút.” – Quang Thành nói.
Hai người Chu Thiên Ân với Dương An Đình này giờ không tỏ thái độ, tất cả như kiểu để đồng loạt tán thành.
Vậy địa điểm tiếp theo là nhà ma…
“Này, Dương An Đình cậu thi thế nào rồi.”
Hôm nay là ngày đầu tiên của đợt thi giữa học kỳ một, cũng là kỳ thi giữa kỳ đầu tiên của học sinh lớp 10. Thực ra cũng chả khác gì so với hồi cấp 2 cho lắm.
Dương An Đình thong thả bước ra khỏi phòng thi đội nhiên nghe thấy tiếng ai đó gọi mình.
Thì ra là Việt Hoàng ngồi bàn trên cũng vừa bước ra từ phòng thi bên cạnh.
Ngay sau đó sau lưng cũng vang lên tiếng nói:
“Ơi trời ai lại xếp môn đầu là văn thế, tay tôi muốn rụng luôn rồi này...”
Tên có thể nói ra câu đó không ai khác chính là Chu Thiên Ân, người đầu tiên xin thêm giấy ở phòng một. Chả biết tay cậu ta gắn tên lửa hay gì mà viết như sợ ý tưởng bay mất không bằng.
“Lớp trưởng, cậu siêu thật nha, đề khó vậy mà cũng viết muốn rụng cả tay luôn á.” – Việt Hoàng thán phục nhìn Chu Thiên Ân.
“Có gì đâu, văn là để chém mà.” – Chu Thiên Ân tự đắc trả lời.
“Còn Dương An Đình, cậu thi thế nào?” – Việt Hoàng quay sang hỏi Dương An Đình im lặng nãy giờ.
“Cũng được.”
Bỗng từ xa đâu đó vang đến tiếng la ó thảm thiết.
“Toang rồi, toang rồi. Lệch tủ rồi hu hu.”
Cái giọng đó của Bùi biết tuốt không lẫn đi đâu được. Cậu ta thế là lại chạy qua mấy lớp để chen đến đây kêu than.
“Này Bùi biết tuốt, sắp vào tiết thi tiếp rồi đấy, cậu chạy đến đây xong tí về kịp được không?” – Việt Hoàng nhìn Bùi Lăng đang thở hổn hển nói
“Cậu quên tôi là ai rồi à, tay chân tôi nhanh nhẹn lắm, khỏi cần cậu lo.” – Bùi Lăng liếc xéo nói.
Tiếng trống vào giờ thi tiếp theo vang lên, tất cả học sinh ngoài hành lang đã lần lượt vào lớp.
Dương An Đình ngồi cách Chu Thiên Ân mấy bàn. Hồi nãy thi văn đúng thật là viết mỏi hết cả tay xong tiết này lại thi sử, trắc nghiệm và tự luận là 7:3 tức là có bảy điểm trắc nghiệm và ba điểm tự luận. Vừa thi văn xong đến sử, đúng là cực hình mà.
Vì đang trong kỳ thi nên hầu hết các buổi chiều của ngày diễn ra kỳ thi đều được nghỉ để học sinh thư dãn và chuẩn bị bài vở.
Hai ngày sau kỳ thi cuối cùng cũng kết thúc bằng môn Toán. Chu Thiên ân vừa ra khỏi phòng thi đã hỏi cậu:
“Dương An Đình, chiều nay định đi đâu chơi không, thi xong rồi giải lao chút chứ nhỉ?”
“Câu cuối trắc nghiệm cậu ra bao nhiêu?” – Dương An Đình trầm ngâm quay sang hỏi Chu Thiên Ân.
“Hả?” – Chu Thiên Ân kinh ngạc nhìn sang.
Rõ là câu hỏi với câu trả lời đâu có miếng liên quan gì đến nhau đâu ta. Không, đúng hơn là hai câu hỏi chả có miếng liên quan nào cả.
“Tôi hỏi cái câu cuối trắc nghiệm ấy, cậu ra đáp án nào?” – Dương An Đình quay sang hỏi lại.
“À, hình như là B, tôi nhớ không nhầm là thế.” – Chu Thiên Ân trả lời.
“Thế à?”
Dương An đình không nói gì nữa, Chu Thiên Ân lại nói:
“ Ừm, vài câu cuối trắc nghiệm cũng khá khoai đấy nhưng mà tự luận không khó nhỉ, chủ yếu nắm vững kiến thức và cách trình bày là ổn thôi. Chiều đi chơi không?”
Từ xa lại vang lên một giọng nói:
“Đi chơi đâu thế, tôi đi cùng được không?”
Ra lại là tên Việt Hoàng vừa thi xong cũng lại chạy ra đây. Kể ra tai tên này cũng thính thật, là thính có thời vụ nha.
“Thi được không mà tí tởn thế?” – Chu Thiên Ân quay sang nói với Việt Hoàng.
“Không thi được là việc của không thi được còn chơi vẫn cứ chơi thôi chứ. Các cậu định đi đâu.”
“Chưa biết, hỏi vậy thôi. Cậu đi chung thì đi.” – Chu Thiên Ân trả lời.
“Ok, thế hai cậu lên kế hoạch đi, tôi rủ thêm bạn cùng bàn với vài đứa nữa. Mà nhắc mới nhớ không biết bạn cùng bàn tôi mấy nay thi thố thế nào rồi?”
“Trần Nam trầm tính nhưng cậu ấy giỏi hơn cậu là cái chắc.” – Chu Thiên Ân thành thật nói.
“Biết rồi, biết rồi. bây tôi đi tìm cậu ấy hỏi chút. Quyết định đi đâu thì nhắn tôi tiếng nha.”
Việt Hoàng nói xong chạy thẳng đi tìm bạn cùng bàn Trần Nam.
Dương An Đình đứng nhìn hai người này nói chuyện nãy giờ bản thân cũng chưa nói được câu nào. Tôi còn chưa nói tôi có đi hay không mà, Dương An Đình nghĩ.
“Chiều nay chúng ta đi đâu chơi được đây nhỉ?” – Chu Thiên Ân quay sang hỏi Dương An Đình.
Vốn định bảo không đi xong cuối cùng Dương An Đình vẫn nói:
“Đi công viên giải trí mới mở gần đây đi, tôi muốn xem thử.”
Đấy không phải là cái công viên nhà anh mới mở đấy chứ, Chu Thiên Ân thầm nghĩ.
“Cũng Được để tôi bảo bọn Việt Hoàng chiều tới đó, mà mấy hẹn mấy giờ nhỉ?”
“Hai giờ đi, không thì muộn chút cũng được.”
“Ok, chốt hai giờ nha.”
Tại biệt thự nhà họ Chu, lão Chu kinh ngạc khi thấy thằng cháu nội mình ngỏ ý muốn đi chơi công viên mà đó lại là công viên mới mở nhà mình.
“Chiều nay cháu sẽ đi chơi công viên với bạn, cháu thông báo với mọi người thế thôi.” – Chu Thiên Ân dùng giọng điệu lễ phép nói.
“Sao tự nhiên đi chơi công viên làm gì?” – Ông Chu nói.
“Cháu đi với nhóm bạn ạ, tiện thể đi khảo sát.”
“Đi khảo sát? – Bố Chu quay sang nói.”
“Vâng, là công viên nhà mình mới mở con tiện thể đi khảo sát xem sao có gì về báo cáo bố sau.”
“Không sao, không sao. Các con thi thoảng đi chơi cho khuây khỏa đi rảnh thì dẫn bạn về nhà chơi.” – Mẹ Chu hiền từ bảo, con trai hiếm khi mới năng động như thế bà vô cùng ủng hộ. Còn ông già bên cạnh bà suốt ngày bắt nó học hành đúng là nhiều lúc đáng ghét thật!
Đúng hai giờ chiều Dương An Đình đã có mặt ở trước cổng công viên. Vừa đến cậu đã thấy Chu Thiên Ân đã đứng đó từ bao giờ. Dương An Đình chạy vội đến trước mặt Chu Thiên Ân:
“Cậu đến đây lâu chưa?”
“Vừa đến, đang đợi các cậu. Nghe bảo Việt Hoàng còn rủ thêm bọn Trần Nam, Quang Thành với Bùi biết tuốt đến nữa.” – Chu Thiên Ân nói.
“Ò, vậy đứng chờ bọn họ lúc nữa.”
Bầu trời cao và trong xanh, cuối thu nên cái nắng gắt màu hè cũng không còn nữa thay vào đó là những cơn gió mát mẻ của miền Bắc và một chút nắng vàng. Mùa đông năm nay có vẻ sẽ đến muộn. Trong khu vui chơi vô cùng náo nhiệt làm người ta cảm thấy cũng hào hứng theo.
Dương An Đình nhìn những cặp bố mẹ dắt con mình đi chơi thật vui vẻ, cậu cũng cảm thấy thật vui và ngưỡng mộ, chắc là bởi vì đã lâu rồi cậu không được như thế.
Vết thương theo năm tháng sẽ dần mờ nhạt đi, cậu chỉ nhìn vậy thôi, không còn buồn bã hay chạnh lòng gì nữa vì cậu đã quen rồi, cậu đã lớn rồi.
Sau này cậu đi công viên với bạn bè vố số lần nhưng những cảm giác xưa đó và sau này không giống nhau, vì hoàn cảnh và đối tượng khác nhau chăng?
Mỗi lần đi chơi đều rất vui làm cậu quên đi hết muộn phiền nhưng so với cảm giác cậu từng trải nghiệm khi đi với gia đình nhỏ của mình ngày xưa thì thực sự không giống.
Dương An Đình nhìn sự vui vẻ hạnh phúc đó hồi lâu, còn Chu Thiên Ân thì nhìn cậu. Có lẽ cậu không biết mình rơi vào trạng thái bần thần như thế khi nào, trong đáy mắt Chu Thiên Ân thoáng hiện vài tia phức tạp rồi biến mất, không biết anh đã hiểu ra thứ gì.
Tầm mười lăm phút sau thì cuối cùng đám người Việt Hoàng cũng đã đến.
“Xin lỗi xin lỗi chúng tôi đến muộn, hai người đợi lâu không?” – Việt Hoàng đi đầu chạy đến thở hổn hển nói.
Kéo theo sau đó là ba người Quang Thành, Trần Nam và Bùi Lăng cũng đã đến.
“Cũng không lâu lắm, đến đủ rồi thì chúng ta vào chơi thôi.”
“Đi thôi.” – Đám Bùi Lăng, Quang Thành hào hứng hô.
“Chúng ta chơi trò cảm giác mạnh trước đi.” – Bùi Lăng tinh ranh nói.
“Tùy các cậu, tôi sao cũng được.” – Dương An Đình
“Vậy trò cảm giác mạnh là trò nào?” – Trần Nam
Bùi Lăng hào hứng chỉ bào cái thứ như con rắn đang uốn lượng trên không trung cùng với tiếng người gào thét trong đó phát ra, chính là tàu lượn siêu tốc.
“Nghe có vẻ kích thích nha.” – Việt Hoàng nhìn theo nói.
“Chắc vui lắm đó, chúng ta chơi đi.” – Bùi Lăng hào hứng nói.
Chu Thiên Ân nhìn theo sắc mặt … không được thoải mái cho lắm.
“Đúng… đúng là rất kích thích nha.”
Dương An Đình quay sang thấy vẻ mặt của Chu Thiên Ân có chút thú vị nói:
“Cậu muốn chơi không?”
“Chơi, chơi chứ.”– Chu Thiên Ân bên ngoài miệng cười nhưng bên trong không cười nói.
“Chơi cái rắm, ông đây sợ độ cao được không?!” Chu Thiên Ân thầm nghĩ, nhưng không thể mất thể diện được, từ nhỏ anh đã được dạy là để trở thành một doanh nhân ưu tú thì không thể để lộ điểm yếu của mình ra ngoài được.
“Để tôi đi mua vé chúng ta chơi.” – Chu Thiên Ân nói xong chạy biến mất.
Dương An Đình nhìn theo bóng lưng chạy đi thở dài bất lực, liếc qua cũng biết cậu ta cố gồng nhưng thực tế đang run chết đi được rồi, nhưng hình như điều này có Dương An Đình mới để ý còn đám kia đang mải mê hào hứng rồi.
“Lớp trưởng thật tốt nha.” – Bùi Lăng cảm thán nói.
Đến tận vài phút sau Chu Thiên Ân vẫn không thể tin được làm cách nào mình đã yên vị trên chiếc ghế cạnh Dương An Đình rồi.
Sau tiếng thông báo chiếc tàu lượn đang chuyển động nhanh dần với những đường lượn lên xuống.
Người ta thì sợ hay không sợ đều hú hét lên vì kích thích do chiếc tàu mang lại. Mấy đứa Bùi Lăng hay Việt Hoàng thì hét lên vì sợ hãi cùng kích thích.
Dương An Đình thì không thấy sợ nhưng đến những đoạn cao trào cậu đều hét lên.
Còn Chu Thiên Ân, cả quãng đều không hú hét gì. Này là sợ quá đến mở mồm cũng khó hay sao. Dương An đình nghĩ.
Đổi lại được một Chu Thiên Ân mặt mày tái mét cùng chiếc miệng câm như hến.
Đúng là đã ra vẻ phải ra đến cùng chứ ai ra nửa vời đúng không. Bất kỳ ai nhìn vào cắc cũng thấy thanh niên này đúng thật là dũng cảm quá đi mà.
Chuyến đi kết thúc, ai ai xuống xe cũng đều đầu tóc bù xù mặt mày bơ phờ.
Hình như mới vào đã chọn trò này có gì đó sai sai, bây đầu ai cũng đều rối như tổ chim, thế thì trước đó sửa soạn để làm gì?
“Đúng là sai lầm khi chơi trò này trước mà, bây nhìn ai cũng thảm thế này sao mà chơi cái gì tiếp.” – Việt Hoàng nhìn cái đầu như tơ vò của mình cam thán nói.
“Xem xem có cậu với Bùi Lăng thảm nhất thôi.” – Trần Nam nhìn Việt Hoàng đàn vuốt vuốt mái tóc nói.
“Hai người tiên phong mà lại thảm nhất đó haha.” – Quang Thành nhìn dáng vẻ ai cũng buồn cười này nói.
Bùi Lăng đang vuốt ve mái tóc mình dày công sửa soạn cũng dừng lại nhìn qua mọi người một lượt.
“Không ai hơn kém ai cái gì đâu nha. Mấy cậu nhìn lớp trưởng với lớp phó học tập xem người ta chơi xong vẫn còn phong độ bao nhiêu còn chưa nói câu nào mà các cậu đã bô bô chê bai cái gì.” – Bùi Lăng làm bộ giận dữ nói.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Dương An Đình và Chu Thiên Ân đang đứng. Chẳng qua chả phải là người đẹp trai thì dù đầu có thành tổ quạ cũng vẫn rất đẹp trai hay sao?
“Thực ra tôi thấy chơi cũng vui mà.” – Dương An Đình vừa sửa soạn xong đầu tóc nói.
Chu Thiên Ân không nói lời nào chỉ cười cười rồi gật đầu tán thành.
Thực sự có dùng đòn bẩy cũng không thể cạy răng anh ra nói được vào lúc này đâu, cái lý do nó khó nói lắm.
Dương An Đình nhìn có vẻ hiểu ý liền nói:
“Hay chúng ta ngồi nghỉ hay ăn cái gì lót dạ trước xong chơi tiếp đi.”
“Đúng thế, nghỉ ngơi lấy lại tinh thần chút. Hồi nãy cũng kích thích quá rồi.”– Quang Thành tán thành nói.
Chu Thiên Ân nhìn sang Dương An Đình với ánh mắt biết ơn như đối với đấng cứu thế không bằng.
Dương An Đình nhìn sang vẻ mặt như con cún của Chu Thiên Ân quay sang dùng giọng điệu nhỏ nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe:
“Không cần khách khí.”
Chu Thiên Ân đột nhiên cảm thấy bạn cùng bàn cũng đáng yêu quá đi.
“Vậy nghỉ xong chúng ta chơi gì tiếp? “– Trần Nam hỏi.
“Nhà ma đi, đến đây rồi làm sao bỏ qua nhà ma được.”– Việt Hoàng lên tiếng đề xuất.
“Được đó, đi nhà ma thôi nào.” - Bùi Lăng hào hứng tiếp lời.
“Hợp lý, nãy chơi tốc độ rồi giờ chơi cái gì bình tính chút.” – Quang Thành nói.
Hai người Chu Thiên Ân với Dương An Đình này giờ không tỏ thái độ, tất cả như kiểu để đồng loạt tán thành.
Vậy địa điểm tiếp theo là nhà ma…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất