Mèo Nhỏ Nổi Quạu Thật Đáng Yêu
Chương 42: CHỈ THUA MỖI CẬU
Giờ ra chơi Việt Hoàng rủ Chu Thiên Ân chơi cờ caro. Trong giờ cậu ta lén chơi với Trần Nam nhưng kết quả không được khả quan cho lắm.
Nhưng hết Việt Hoàng lại đến Trần Nam đều bại dưới tay Chu Thiên Ân. Nước cờ của anh từng bước đưa họ đến thế tiến không được lùi cũng không xong, cuối cùng chỉ còn cách dơ tay xin hàng.
Đúng là đấu với học sinh suất xắc, đặc biệt là Chu Thiên Ân, bọn họ đều không có cửa thắng.
Vậy trong lớp này còn ai có khả năng có thể đấu 1 vs 1 với Chu Thiên Ân?!
Trần Nam và Việt Hoàng đồng loạt nhìn về người đang tranh thủ ngủ trong giờ ra chơi, Dương An Đình.
Chu Thiên Ân theo ánh mắt họ cũng nhìn về phía cậu, rồi lại nhìn về phía hai người kia nói: “Hai cậu nhìn cái gì?”
“Lớp phó đó.” Cả hai người Trần Nam và Việt Hoàng cùng đồng thanh.
Việt Hoàng nói tiếp: “Chắc chỉ có cậu ấy mới có thể giúp chúng tôi trả mối uất ức này!”
“Để yên cho người ta ngủ. Hai cậu chơi tiếp không?”
Việt Hoàng đập bàn: “Có chứ, ông đây phải thắng cậu một lần.”
“Ồ, thế nhường cậu đi trước.”
Lối đánh của Chu Thiên Ân vô cùng nham hiểm. Có những lúc anh hạ bút Việt Hoàng còn chẳng thể tưởng tượng nổi những nước đi này rốt cuộc có mục đích là gì, nhưng không ngờ càng về sau càng được liên kết với nhau một cách kỳ lạ.
Kết quả là Việt Hoàng dần bị dồn vào thế bị động, cuối cùng vẫn bại dưới tay Chu Thiên Ân.
Cậu ta cầm tờ giấy chi chít những nước cờ mà không thể tin nổi.
Cuối cùng bất lực đập đầu xuống bàn chịu thua.
Dương An Đình đang ngủ dần ngóc đầu lên, cậu lại đối diện với ánh mắt kỳ quái của ba người.
Kỳ quái nhất là Việt Hoàng. Mà cậu cũng không hiểu sao Chu Thiên Ân lại nhảy lên bàn trên Việt Hoàng ngồi rồi.
Lúc ngày người duy nhất nhìn ba người chơi nãy giờ, cậu bạn cách bàn đang ngồi cạnh Chu Thiên Ân, cậu ta muốn tranh thủ học nhưng ba người này không ngừng làm cậu chú ý, cuối cùng ngồi xem họ chơi luôn, lên tiếng nói với Dương An Đình: “Hai người này” cậu ta chỉ vào Việt Hoàng và Trần Nam sau đó nói tiếp: “chơi cờ caro thua lớp trưởng nên muốn cậu trả thù giúp bọn họ.”
“Đúng!”
“Đúng vậy!”
Lúc này Chu Thiên Ân đã về chỗ ngồi của mình, anh nhìn vành mắt đỏ của cậu bạn cùng bàn vừa ngủ dậy của mình tự nhiên nổi lên hứng trêu ghẹo.
“Các cậu nói gì thế, chúng tôi tương thân tương ái, đồng nhất một lòng. An Đình nhà tôi sẽ không đối đầu với tôi đâu, các cậu mơ đi.”
Dương An Đình nghe xong giật cả mình, cái gì mà tương thân tương ái, cái gì mà đồng nhất một lòng, trọng điểm là cái gì mà “An Đình nhà tôi”, nhà ai cơ.
Mấy người nghe xong cũng ngơ, Dương An Đình thẹn quá hoá giận quay ngoắt sang nhìn Chu Thiên Ân gương mặt không khỏi lộ ra vẻ khiêu khích: “Chơi thì chơi, Chu Thiên Ân, tôi đấu với cậu!”
“Yeah, lớp phó học tập là nhất.” Việt Hoàng phấn khích mong chờ màn đấu trí giữa hai người.
Chu Thiên Ân cảm thấy, vẻ mặt này của bạn cùng bàn thì ra cũng rất… đáng yêu!
“Được, chơi thôi.” Chu Thiên Ân mỉm cười nói với Dương An Đình, đồng thời lấy ra một tờ giấy trắng có kẻ ô. Không hiểu sao Dương An Đình lại cảm thấy điệu cưới này có chút nham hiểm.
Trận đấu của hai người thu hút rất nhiều bạn học đến xem. Bọn họ cảm thấy đây là trận đấu rất đáng xem giữa hạng nhất và hạng hai khối.
Chu Thiên Ân là X, Dương An Đình là O.
Hai người thống nhất oẳn tù xì để quyết định người đi trước, kết quả là Dương An Đình dành lợi thế đi trước.
Cậu đánh con O đầu tiên trên mặt giấy. Tiếp theo hai người lần lượt phá vỡ trù tính của đối phương, lập ra ma trận của riêng mình.
Ai ai nhìn vài trận đấu cũng cảm thấy hồi hộp, cảm thấy trận đấu này dường như ngang tài ngang sức.
Hai người dần lấp kín mặt giấy nhưng vẫn chưa xác định thắng thua.
Cả đám cau mày lại căng mắt nhìn những nước đi thần sầu của hai đối thủ ngang tài ngang sức.
“Nước này đi sai rồi.” Dương An Đình bỗng cất tiếng, mọi người đều im lặng xem trận đấu nên có thể nghe rõ.
Bọn họ ngạc nhiên, sai? Sai là sai thế nào? Ai sai?
Lớp trưởng của bọn họ vừa cười vừa lên tiếng: “Không sai đâu.”
Cả đám đứng xem lại thở phào, nhưng rốt cục bọn họ phải đứng đây xem đến bao giờ nữa đây, hình như cũng sắp vào lớp rồi.
Nhưng có một điều ai cũng công nhận là xem cái này rất cuốn, ít nhất thì bọn họ cũng muốn biết kết quả.
“Cậu thua rồi!” Dương An Đình nhìn Chu Thiên Ân nói, nhưng dáng vẻ cũng không có gì gọi là quá vui vẻ.
Chu Thiên Ân cũng cười nói với Dương An Đình: “Ừm, tôi thua rồi! Không hổ là lớp phó học tập của chúng ta.”
Vậy là trận đấu kết thúc, phần thắng thuộc về lớp phó học tập của lớp 10A1, Dương An Đình.
Lúc này đám đông mới lao nhao:
“Aaaaa lớp phó thắng rồi!”
“Thật luôn, trận này hay vãi.”
“Đúng đúng rất đáng xem.”
“Tôi còn không hiểu hết nước đi của bọn họ nữa.”
“Cậu không hiểu được cũng phải thôi.”
“Lớp trưởng đừng buồn nha, cậu cũng rất giỏi đó.”
Việt Hoàng nhao lên ôm cổ Dương An Đình:
“Aaaaa lớp phó học tập là nhất, đúng là không phụ sự kỳ vọng của tôi mà.”
Chưa kịp nói xong đã bị Chu Thiên Ân túm cổ lôi ra.
“Ôm cái gì mà ôm.”
Việt Hoàng tưởng Chu Thiên Ân thua nên tức giận, cậu ta liền quay mặt tỏ ra thấu hiểu: “Được rồi, lớp trưởng của chúng ta cũng rất giỏi lại đây tôi ôm cái nào.”
“Không cần.”
Tiếng trống vào lớp vừa lúc vang lên, cả đám học sinh vây quanh chiếc bàn cuối đều đã tản ra về chỗ của mình.
Dương An Đình lúc này mới dùng âm lượng nhỏ vừa đủ cho Chu Thiên Ân nghe nói với anh: “cậu cố tình.”
“Cũng không hẳn.” Xong anh kề sát lại tai Dương An Đình nói: “Chỉ thua mỗi cậu.”
Bỗng dưng Dương An Đình cảm thấy cả mặt đều nóng lên. Cậu không biết rốt cục tên bạn cùng bàn này của cậu cuối cùng là như thế nào.
Chu Thiên Ân nhìn bạn cùng bàn của mình đỏ mặt, anh không biết cậu lại dễ ngượng ngùng như thế. Nhưng có vẻ chính chủ không biết mặt mình hiện tại đều đỏ như quả cà chua chín, từ má cho đến mang tai đều nhuốm một mảng hồng, dáng vẻ này vô tình gãi một cái mềm mại đâm sâu từ từ vào tim anh.
Cậu liếc anh một cái nói: “Tôi mới không cần cậu nhường.” Nếu có thể sao không nhường tôi hạng nhất luôn đi.
Nhưng hết Việt Hoàng lại đến Trần Nam đều bại dưới tay Chu Thiên Ân. Nước cờ của anh từng bước đưa họ đến thế tiến không được lùi cũng không xong, cuối cùng chỉ còn cách dơ tay xin hàng.
Đúng là đấu với học sinh suất xắc, đặc biệt là Chu Thiên Ân, bọn họ đều không có cửa thắng.
Vậy trong lớp này còn ai có khả năng có thể đấu 1 vs 1 với Chu Thiên Ân?!
Trần Nam và Việt Hoàng đồng loạt nhìn về người đang tranh thủ ngủ trong giờ ra chơi, Dương An Đình.
Chu Thiên Ân theo ánh mắt họ cũng nhìn về phía cậu, rồi lại nhìn về phía hai người kia nói: “Hai cậu nhìn cái gì?”
“Lớp phó đó.” Cả hai người Trần Nam và Việt Hoàng cùng đồng thanh.
Việt Hoàng nói tiếp: “Chắc chỉ có cậu ấy mới có thể giúp chúng tôi trả mối uất ức này!”
“Để yên cho người ta ngủ. Hai cậu chơi tiếp không?”
Việt Hoàng đập bàn: “Có chứ, ông đây phải thắng cậu một lần.”
“Ồ, thế nhường cậu đi trước.”
Lối đánh của Chu Thiên Ân vô cùng nham hiểm. Có những lúc anh hạ bút Việt Hoàng còn chẳng thể tưởng tượng nổi những nước đi này rốt cuộc có mục đích là gì, nhưng không ngờ càng về sau càng được liên kết với nhau một cách kỳ lạ.
Kết quả là Việt Hoàng dần bị dồn vào thế bị động, cuối cùng vẫn bại dưới tay Chu Thiên Ân.
Cậu ta cầm tờ giấy chi chít những nước cờ mà không thể tin nổi.
Cuối cùng bất lực đập đầu xuống bàn chịu thua.
Dương An Đình đang ngủ dần ngóc đầu lên, cậu lại đối diện với ánh mắt kỳ quái của ba người.
Kỳ quái nhất là Việt Hoàng. Mà cậu cũng không hiểu sao Chu Thiên Ân lại nhảy lên bàn trên Việt Hoàng ngồi rồi.
Lúc ngày người duy nhất nhìn ba người chơi nãy giờ, cậu bạn cách bàn đang ngồi cạnh Chu Thiên Ân, cậu ta muốn tranh thủ học nhưng ba người này không ngừng làm cậu chú ý, cuối cùng ngồi xem họ chơi luôn, lên tiếng nói với Dương An Đình: “Hai người này” cậu ta chỉ vào Việt Hoàng và Trần Nam sau đó nói tiếp: “chơi cờ caro thua lớp trưởng nên muốn cậu trả thù giúp bọn họ.”
“Đúng!”
“Đúng vậy!”
Lúc này Chu Thiên Ân đã về chỗ ngồi của mình, anh nhìn vành mắt đỏ của cậu bạn cùng bàn vừa ngủ dậy của mình tự nhiên nổi lên hứng trêu ghẹo.
“Các cậu nói gì thế, chúng tôi tương thân tương ái, đồng nhất một lòng. An Đình nhà tôi sẽ không đối đầu với tôi đâu, các cậu mơ đi.”
Dương An Đình nghe xong giật cả mình, cái gì mà tương thân tương ái, cái gì mà đồng nhất một lòng, trọng điểm là cái gì mà “An Đình nhà tôi”, nhà ai cơ.
Mấy người nghe xong cũng ngơ, Dương An Đình thẹn quá hoá giận quay ngoắt sang nhìn Chu Thiên Ân gương mặt không khỏi lộ ra vẻ khiêu khích: “Chơi thì chơi, Chu Thiên Ân, tôi đấu với cậu!”
“Yeah, lớp phó học tập là nhất.” Việt Hoàng phấn khích mong chờ màn đấu trí giữa hai người.
Chu Thiên Ân cảm thấy, vẻ mặt này của bạn cùng bàn thì ra cũng rất… đáng yêu!
“Được, chơi thôi.” Chu Thiên Ân mỉm cười nói với Dương An Đình, đồng thời lấy ra một tờ giấy trắng có kẻ ô. Không hiểu sao Dương An Đình lại cảm thấy điệu cưới này có chút nham hiểm.
Trận đấu của hai người thu hút rất nhiều bạn học đến xem. Bọn họ cảm thấy đây là trận đấu rất đáng xem giữa hạng nhất và hạng hai khối.
Chu Thiên Ân là X, Dương An Đình là O.
Hai người thống nhất oẳn tù xì để quyết định người đi trước, kết quả là Dương An Đình dành lợi thế đi trước.
Cậu đánh con O đầu tiên trên mặt giấy. Tiếp theo hai người lần lượt phá vỡ trù tính của đối phương, lập ra ma trận của riêng mình.
Ai ai nhìn vài trận đấu cũng cảm thấy hồi hộp, cảm thấy trận đấu này dường như ngang tài ngang sức.
Hai người dần lấp kín mặt giấy nhưng vẫn chưa xác định thắng thua.
Cả đám cau mày lại căng mắt nhìn những nước đi thần sầu của hai đối thủ ngang tài ngang sức.
“Nước này đi sai rồi.” Dương An Đình bỗng cất tiếng, mọi người đều im lặng xem trận đấu nên có thể nghe rõ.
Bọn họ ngạc nhiên, sai? Sai là sai thế nào? Ai sai?
Lớp trưởng của bọn họ vừa cười vừa lên tiếng: “Không sai đâu.”
Cả đám đứng xem lại thở phào, nhưng rốt cục bọn họ phải đứng đây xem đến bao giờ nữa đây, hình như cũng sắp vào lớp rồi.
Nhưng có một điều ai cũng công nhận là xem cái này rất cuốn, ít nhất thì bọn họ cũng muốn biết kết quả.
“Cậu thua rồi!” Dương An Đình nhìn Chu Thiên Ân nói, nhưng dáng vẻ cũng không có gì gọi là quá vui vẻ.
Chu Thiên Ân cũng cười nói với Dương An Đình: “Ừm, tôi thua rồi! Không hổ là lớp phó học tập của chúng ta.”
Vậy là trận đấu kết thúc, phần thắng thuộc về lớp phó học tập của lớp 10A1, Dương An Đình.
Lúc này đám đông mới lao nhao:
“Aaaaa lớp phó thắng rồi!”
“Thật luôn, trận này hay vãi.”
“Đúng đúng rất đáng xem.”
“Tôi còn không hiểu hết nước đi của bọn họ nữa.”
“Cậu không hiểu được cũng phải thôi.”
“Lớp trưởng đừng buồn nha, cậu cũng rất giỏi đó.”
Việt Hoàng nhao lên ôm cổ Dương An Đình:
“Aaaaa lớp phó học tập là nhất, đúng là không phụ sự kỳ vọng của tôi mà.”
Chưa kịp nói xong đã bị Chu Thiên Ân túm cổ lôi ra.
“Ôm cái gì mà ôm.”
Việt Hoàng tưởng Chu Thiên Ân thua nên tức giận, cậu ta liền quay mặt tỏ ra thấu hiểu: “Được rồi, lớp trưởng của chúng ta cũng rất giỏi lại đây tôi ôm cái nào.”
“Không cần.”
Tiếng trống vào lớp vừa lúc vang lên, cả đám học sinh vây quanh chiếc bàn cuối đều đã tản ra về chỗ của mình.
Dương An Đình lúc này mới dùng âm lượng nhỏ vừa đủ cho Chu Thiên Ân nghe nói với anh: “cậu cố tình.”
“Cũng không hẳn.” Xong anh kề sát lại tai Dương An Đình nói: “Chỉ thua mỗi cậu.”
Bỗng dưng Dương An Đình cảm thấy cả mặt đều nóng lên. Cậu không biết rốt cục tên bạn cùng bàn này của cậu cuối cùng là như thế nào.
Chu Thiên Ân nhìn bạn cùng bàn của mình đỏ mặt, anh không biết cậu lại dễ ngượng ngùng như thế. Nhưng có vẻ chính chủ không biết mặt mình hiện tại đều đỏ như quả cà chua chín, từ má cho đến mang tai đều nhuốm một mảng hồng, dáng vẻ này vô tình gãi một cái mềm mại đâm sâu từ từ vào tim anh.
Cậu liếc anh một cái nói: “Tôi mới không cần cậu nhường.” Nếu có thể sao không nhường tôi hạng nhất luôn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất