Mèo Trắng Omega Cùng Hắc Báo Alpha
Chương 14
Lần đầu tiên nằm chung giường sau hai năm đổi lấy một giấc ngủ không an ổn.
Hạ Hoài đã lâu mới nằm mơ.
Khi còn nhỏ, cậu gần như đã quên mất chuyện đó.
—— tay Giang Sơ Tinh lạnh như băng.
Trong giấc mơ, bọn họ là những thiếu niên vừa bước vào trung học cơ sở.
Đó là một đêm tuyết rơi, Hạ gia làm nghề y nên việc phổ cập kiến thức phát dục thể chất cho trẻ vị thành niên là điều cần thiết.
Hà Thừa Minh còn đặc biệt chuẩn bị một powerpoint để giải thích cho hai cậu con trai trong nhà có thể hiểu được.
Luôn có sự khác biệt giữa nhìn thực tế và nghe bằng miệng, cái trước mới là chân thật, cái sau chỉ là hư ảo.
Lớp sinh học cũng sẽ được dạy các kiến thức về phát dục như thế này, nhưng chắc chắn là không được chi tiết như chuyên gia Hạ.
Đêm đó, Hạ Hoài thực sự nhận ra rằng những con báo thuần chủng bọn họ cũng sẽ có “ông.chú.cả”, và cơ thể của họ sẽ có những loại phản ứng khác nhau.
( Ê thật luôn á raw ghi là 大.姨.夫: Ông chú cả, ban đầu là để gọi chồng của chị gái hoặc em gái, bây giờ là một từ thông dụng trên Internet dùng để chỉ chu kỳ kinh nguyệt của nam giới, tương ứng với “bà dì cả”.)
Hạ Hoài phát triển chậm, mấy cậu bé bình thường đều đã có, cậu mới bắt đầu hiểu được.
Vào một đêm tuyết rơi, cửa sổ được mở ra như đã hẹn và Giang Sơ Tinh xuất hiện trong phòng của Hạ Hoài trong bộ đồ ngủ.
Giang Sơ Tinh nhìn cậu bé đang nằm trên giường, “Sao hôm nay em lại nằm trên giường sớm thế?”
Hạ Hoài chỉ lộ ra nửa cái đầu cùng một đôi mắt đào hoa đa tình, không biết bản thân mình bị cái gì, có phải đã nghe được quá nhiều thứ hay không, giọng nói của cậu hơi run run: “Lạnh, hôm nay lạnh quá.”
Giang Sơ Tinh cảm nhận máy sưởi trong nhà, còn tốt mà, nhưng hắn biết Hạ Hoài quanh năm sợ lạnh nên cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Hạ Hoài nhìn Giang Sơ Tinh thuần thục mà đi vào phòng tắm rửa mặt.
Từ khi bắt đầu quen nhau, trong phòng của Hạ Hoài luôn có đủ thứ của Giang Sơ Tinh, lớn thì từ quần áo heo đất, nhỏ thì đến kem đánh răng và bàn chải đánh răng.
( Cả heo đất của mình cũng để ở phòng người ta nữa à:v)
Hạ Hoài rất tò mò không biết ca ca mình có những trạng thái đó hay không, buổi sáng anh cũng sẽ cương cứng sao, hay thỉnh thoảng giải tỏa đúng cách như thế nào?
Rốt cuộc làm sao để giải tỏa?
Lúc đó cậu còn ngây thơ không biết gì, vừa tò mò vừa sợ hãi.
Đang loạn cào cào suy nghĩ tới đó, Giang Sơ Tinh đã tới nằm bên cạnh cậu.
Thấy cậu chăm chú nhìn mình, Giang Sơ Tinh nhướng mày hỏi: “Hôm nay xảy ra chuyện gì à?”
Hạ Hoài lắc đầu, dụi đầu vào ngực Giang Sơ Tinh, ngửi được mùi vị quen thuộc liền ngủ thiếp đi.
Nửa năm để gần gũi hơn, nửa năm để hình thành thói quen, đến bấy giờ Hạ Hoài đã không thể thoát khỏi mùi vị của Giang Sơ Tinh được nữa.
Buổi sáng mùa đông lạnh giá, Giang Sơ Tinh nghe thấy bên cạnh có tiếng khóc nức nở khụt khịt, anh mở đôi mắt hãy còn nhập nhèm, thình lình thấy Hạ Hoài đang ngồi xổm khóc ở góc giường.
Cơn buồn ngủ của Giang Sơ Tinh một chút cũng không còn, vội vã qua hỏi: “Làm sao vậy?”
Hạ Hoài nhìn Giang Sơ Tinh hốc mắt hồng hồng, ủy khuất càng tăng lên, cậu nói lắp nói:”Em… Tới chú cả rồi, còn cứng lên. Giật. Giật, ca ca em không, em…… phải làm sao bây giờ anh ơi?”
“…” Giang Sơ Tinh nghe được lời cậu nói, mím môi, anh cũng thật sự không ngờ.
Giang Sơ Tinh lớn tuổi hơn nửa năm, đã từng nghe qua, cũng đã từng làm, so với Hạ Hoài hiểu biết hơn không ít.
“Đừng khóc,” Giang Sơ Tinh căng da đầu nói:”Ca ca dạy em.”
Trong phòng tắm.
Giang Sơ Tinh đem kinh nghiêm của chính mình dạy cho Hạ Hoài.
Bản thể của Hạ Hoài vẫn chưa thức tỉnh, còn chưa phân hóa.
Giang Chu Hưng ở bên chỉ huy cả nửa ngày, nhưng mà chú cả của Hạ Hoài nhìn có vẻ có chút nhát gan, qua nửa ngày mà vẫn còn lớ ngớ tay chân.
“Ca ca ơi, em không biết…”
Hạ Hoài ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa đen bóng vừa sạch sẽ vừa thuần khiết, giọng nói cậu run run: “Sao nó cứ đau đau sao ấy?”
Cái hình ảnh này thực sự quá xấu hổ, Giang Sơ Tinh đối diện với đối mắt đào hoa kia, chỉ có thể ở trong lòng khẽ thở dài.
Cuối cùng anh cũng nhận ra rằng việc nuôi dạy một đứa trẻ không hề đơn giản.
Quan chỉ huy chỉ có thể tự mình lên sân khấu.
Giang Sơ Tinh giống như một người trưởng thành, rất bình tĩnh.
Nhưng luôn có một số khác biệt giữa tự tay làm và chỉ huy.
“Tê” Hạ Hoài theo bản năng rụt rụt: “Tay ca ca lạnh quá.”
Giang Sơ Tinh vội vàng thu tay lại: “Thực xin lỗi.”
Hạ Hoài lắc đầu: “Không sao đâu ạ.”
Giang Sơ Tinh đặt tay lên bụng mình một lúc rồi mới đưa tay ra.
Ngay lúc đó bọn họ đều chưa từng thấy thẹn thùng, vì lúc đó họ cảm thấy việc giúp đỡ em trai mình là điều đương nhiên, là việc thiên kinh địa nghĩa.
( 也天经地义-thiên kinh địa nghĩa: Cái lẽ rất đúng xưa nay, không có ý gì phải nghi ngờ.
Không hề nha mấy bợn:))))
Lúc hai người từ phòng tắm đi ra, Hạ Hoài cảm thấy như mình giống như đã chạy 3000 mét, cả người hư thoát, nằm trên giường không nhúc nhích được.
Giang Sơ Tinh rút mấy cái khăn giấy lau nước trên tay, một tia cảm giác thẹn thùng kia rất nhanh đã biến mất.
Là một người anh trai, anh luôn rất có trách nhiệm, bước đến gần Hạ Hoài giảng cho cậu biết: “Không có gì phải sợ, đây là điều mà cậu bé nào cũng phải trải qua.”
Hạ Hoài nheo đôi mắt màu đào, nhìn Giang Sơ Tinh cười nói: “Dạ, lần sau ca ca sẽ lại giúp em nữa đúng không?”
Hạ Hoài lúc đó ngây thơ ngoan ngoãn, sẽ đem hết mọi chuyện bản thân không giải quyết được cho anh trai xử lý.
Hạ Hoài đột ngột mở mắt ra, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Chuyện này đã quá lâu rồi.
Một lúc sau, cậu nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, tư thế của mèo con dường như cả đêm đều không thay đổi, vẫn như cũ rúc thành một cục ở quanh cậu.
Tư thế ngủ của Giang Sơ Tinh vẫn luôn rất tốt, an an tĩnh tĩnh.
Cậu ngắm nhìn ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên hàng mi vừa dài vừa dày của Giang Sơ Tinh. Anh vốn đã rất xinh đẹp trước khi phân hóa thành Omega. Vẻ đẹp của anh ấy khác với các cô gái. Là loại sạch sẽ không chịu bất kỳ loại ô nhiễm nào, dáng vẻ lúc ngủ lại càng thêm xinh đẹp sắc sảo.
Hạ Hoài nhìn đi chỗ khác, rút cánh tay khỏi tay Giang Sơ Tinh, mở chăn bông vừa muốn xuống giường, lại phát hiện hai chân bị kẹp chặt.
Hạ Hoài: “………”
Nhìn ai đó đang kẹp lấy chân mình, bên môi nở nụ cười bất đắc dĩ, dù là trẻ con hay bây giờ, thói quen của Giang Sơ Tinh vẫn không thay đổi.
Mọi hành động đều rất quen thuộc.
Một mùi thơm thoang thoảng thấm vào khoang mũi, sáng sớm nam sinh nào đều không chịu nổi trêu chọc.
Đôi tai báo của Hạ Hoài lộ ra trong buổi sáng tĩnh lặng này.
Là một Alpha, cậu biết Omega đối với mình hấp dẫn đến thế nào, đặc biệt là Omega xứng đôi với mình như vậy, tối hôm qua cậu đã nói rằng không thể ngủ cùng nhau rồi mà.
Hạ Hoài nhẹ nhàng lấy bàn chân đang đặt trên chân mình ra.
Sau khi xuống giường, cậu đứng ở bên giường nhìn thiếu niên trên giường một hồi, trước khi đi ra ngoài, còn đi tới bên cửa sổ, mở toang cửa sổ để xua đi mùi rượu và tin tức tố của mình.
Cầm cây đàn ghita đêm qua, Hạ Hoài đẩy cửa rời đi.
Bước chân vội vàng và dồn dập, như người con trai trốn ba mẹ nửa đêm yêu đương vụng trộm trở về.
Cậu không dám vào nhà vệ sinh mà mặc quần áo thể dục rồi ra ngoài chạy bộ buổi sáng luôn.
Gió buổi sáng có chút lạnh, có thể xua tan đi thứ adrenaline phát ra từ người con trai trong buổi sớm.
Sau khi Hạ Hoài đi ra ngoài, cậu nhớ tới câu chuyện xưa của cậu nhóc tối hôm qua, lấy điện thoại di động ra, gửi mấy tin nhắn cho Hạ Mạch.
Đây là lần đầu tiên cậu nói điều này với Hạ Mạch trong hai năm qua.
–
Giang Sơ Tinh đêm nay ngủ thật sự rất ngon, đây là giấc ngủ thoải mái nhất của anh trong hai năm qua.
Anh thoải mái nằm dài duỗi duỗi người, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Giang Sơ Tinh từ từ mở mắt ra, phản ứng có chút chậm vì rượu tối qua, sau năm sáu phút, những hình ảnh rời rạc của đêm hôm qua dần dần hiện rõ, một màn lại một màn bắt đầu khôi phục nhưng cũng không toàn diện.
Khi anh uống say, ký ức sẽ rất hỗn loạn.
Anh ngồi dậy, nhìn thấy một chai rượu ngoại nhỏ nằm dưới đất, mới nhận ra đêm qua mình say thật.
Ánh mắt dại ra mà nhìn sàn nhà, bắt đầu hồi tưởng lại, anh tặng quà sinh nhật cho Hạ Hoài, hát rồi uống rượu, sau đó thì sao nhỉ?
Giang Sơ Tinh xoa xoa thái dương đau đớn của mình, như thể anh còn kể một câu chuyện xưa gì đó, và sau đó …
Giang Sơ Tinh nhìn tay của mình, anh dường như đã chạm vào một thứ đồ chơi có lông mao rất mượt.
Nhưng anh thực sự không thể nhớ những gì đã xảy ra sau đó.
Kiểm tra thời gian, đã bảy giờ, Giang Sơ Tinh nhanh chóng mở chăn bông, kéo dép lê vào phòng tắm rửa mặt.
Khi Giang Sơ Tinh nhìn mình trong gương, đầu bù tóc rối, chính mình cũng bị dọa cho ngẩn người, thật giống như một kẻ điên sau khi say.
Không phải đêm qua …
Anh chưa thấy qua bộ dạng uống say phát điên của mình, nhưng chắc là sẽ không quá khó coi đâu nhỉ?
Đột nhiên một tia hương thông biển nhàn nhạt bay tới chóp mũi, thân là một Omega, anh đối với mùi hương cực kỳ mẫn cảm, cái hương vị này là từ trên người anh phát ra.
Giang Sơ Tinh cúi đầu ngửi ngửi cổ áo mình.
Hương gỗ trong biển sâu và hương hoa được trộn lẫn với nhau, ngoài ý muốn rất dễ ngửi.
Có thể vì vị nhạt nên lần đầu tiên Giang Sơ Tinh không cảm thấy không khỏe với tin tức tố của Alpha nữa.
Giống như so với tin tức tố của các Alpha khác, tin tức tố của Hạ Hoài không quá khó chịu đối với anh.
7 giờ hai mươi anh xuống lầu, vừa lúc thấy Hạ Hoài từ bên ngoài tiến vào, nhìn dáng vẻ hẳn là từ rất sớm đã đi ra ngoài.
“Em đi chạy bộ à?” Giang Sơ Tinh thực sự khá kinh ngạc, giọng điệu tự nhiên có chút ngoài ý muốn.
Hạ Hoài nhìn anh hai ba giây rồi thu hồi ánh mắt, ậm ừ đặt bữa sáng lên bàn.
Giang Sơ Tinh đi tới bàn ăn, đánh giá biểu tình của Hạ Hoài cùng ngày thường không khác biệt lắm, mới do dự mở miệng: “… Hôm qua có phải anh đã làm phiền em lắm không? Anh không làm gì quá mức chứ?”
Nếu chỉ tính sờ tai và đuôi báo của người ta, còn ngửi tuyến thể của người ta đều không tính là quá mức, vậy không biết cái gì mới gọi là quá mức đây.
Thấy Hạ Hoài không trả lời, Giang Sơ Tinh hầu kết lăn lộn, khó được có chút chột dạ: “Thật sự đã làm gì quá mức hả?”
Hạ Hoài nâng mắt, không chút để ý quét mắt nhìn anh, nhàn nhạt mở miệng: “Không có.”
Giang Sơ Tinh vừa nghe, liền nhẹ nhàng thở ra.
“Anh ăn trước đi.” Hạ Hoài nói, “Em đi tắm rửa.”
“Ừ.” Giang Sơ Tinh kéo ghế dựa, xoa xoa thái dương ngồi xuống: “Em đi đi.”
Hậu quả của việc say xỉn chính là đau đầu.
Hạ Hoài lên lầu liếc lại nhìn bóng lưng của Giang Sơ Tinh.
Cậu tiến vào phòng tắm, lưng dựa trên cửa phòng, cảm giác lạnh lẽo theo sống lưng lan đến khắp người.
Nói không thất vọng là không có khả năng.
Bất quá cậu cũng đã sớm đoán trước được rồi, bằng không ngày hôm qua cũng sẽ không phóng túng chính mình như vậy.
Hạ Hoài đi đến dưới vòi sen, vặn nước lạnh, nhắm mắt lại.
Chỉ có cậu nhớ rõ mọi chuyện xảy ra đêm qua.
Chỉ có mình cậu.
Hạ Hoài đã lâu mới nằm mơ.
Khi còn nhỏ, cậu gần như đã quên mất chuyện đó.
—— tay Giang Sơ Tinh lạnh như băng.
Trong giấc mơ, bọn họ là những thiếu niên vừa bước vào trung học cơ sở.
Đó là một đêm tuyết rơi, Hạ gia làm nghề y nên việc phổ cập kiến thức phát dục thể chất cho trẻ vị thành niên là điều cần thiết.
Hà Thừa Minh còn đặc biệt chuẩn bị một powerpoint để giải thích cho hai cậu con trai trong nhà có thể hiểu được.
Luôn có sự khác biệt giữa nhìn thực tế và nghe bằng miệng, cái trước mới là chân thật, cái sau chỉ là hư ảo.
Lớp sinh học cũng sẽ được dạy các kiến thức về phát dục như thế này, nhưng chắc chắn là không được chi tiết như chuyên gia Hạ.
Đêm đó, Hạ Hoài thực sự nhận ra rằng những con báo thuần chủng bọn họ cũng sẽ có “ông.chú.cả”, và cơ thể của họ sẽ có những loại phản ứng khác nhau.
( Ê thật luôn á raw ghi là 大.姨.夫: Ông chú cả, ban đầu là để gọi chồng của chị gái hoặc em gái, bây giờ là một từ thông dụng trên Internet dùng để chỉ chu kỳ kinh nguyệt của nam giới, tương ứng với “bà dì cả”.)
Hạ Hoài phát triển chậm, mấy cậu bé bình thường đều đã có, cậu mới bắt đầu hiểu được.
Vào một đêm tuyết rơi, cửa sổ được mở ra như đã hẹn và Giang Sơ Tinh xuất hiện trong phòng của Hạ Hoài trong bộ đồ ngủ.
Giang Sơ Tinh nhìn cậu bé đang nằm trên giường, “Sao hôm nay em lại nằm trên giường sớm thế?”
Hạ Hoài chỉ lộ ra nửa cái đầu cùng một đôi mắt đào hoa đa tình, không biết bản thân mình bị cái gì, có phải đã nghe được quá nhiều thứ hay không, giọng nói của cậu hơi run run: “Lạnh, hôm nay lạnh quá.”
Giang Sơ Tinh cảm nhận máy sưởi trong nhà, còn tốt mà, nhưng hắn biết Hạ Hoài quanh năm sợ lạnh nên cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Hạ Hoài nhìn Giang Sơ Tinh thuần thục mà đi vào phòng tắm rửa mặt.
Từ khi bắt đầu quen nhau, trong phòng của Hạ Hoài luôn có đủ thứ của Giang Sơ Tinh, lớn thì từ quần áo heo đất, nhỏ thì đến kem đánh răng và bàn chải đánh răng.
( Cả heo đất của mình cũng để ở phòng người ta nữa à:v)
Hạ Hoài rất tò mò không biết ca ca mình có những trạng thái đó hay không, buổi sáng anh cũng sẽ cương cứng sao, hay thỉnh thoảng giải tỏa đúng cách như thế nào?
Rốt cuộc làm sao để giải tỏa?
Lúc đó cậu còn ngây thơ không biết gì, vừa tò mò vừa sợ hãi.
Đang loạn cào cào suy nghĩ tới đó, Giang Sơ Tinh đã tới nằm bên cạnh cậu.
Thấy cậu chăm chú nhìn mình, Giang Sơ Tinh nhướng mày hỏi: “Hôm nay xảy ra chuyện gì à?”
Hạ Hoài lắc đầu, dụi đầu vào ngực Giang Sơ Tinh, ngửi được mùi vị quen thuộc liền ngủ thiếp đi.
Nửa năm để gần gũi hơn, nửa năm để hình thành thói quen, đến bấy giờ Hạ Hoài đã không thể thoát khỏi mùi vị của Giang Sơ Tinh được nữa.
Buổi sáng mùa đông lạnh giá, Giang Sơ Tinh nghe thấy bên cạnh có tiếng khóc nức nở khụt khịt, anh mở đôi mắt hãy còn nhập nhèm, thình lình thấy Hạ Hoài đang ngồi xổm khóc ở góc giường.
Cơn buồn ngủ của Giang Sơ Tinh một chút cũng không còn, vội vã qua hỏi: “Làm sao vậy?”
Hạ Hoài nhìn Giang Sơ Tinh hốc mắt hồng hồng, ủy khuất càng tăng lên, cậu nói lắp nói:”Em… Tới chú cả rồi, còn cứng lên. Giật. Giật, ca ca em không, em…… phải làm sao bây giờ anh ơi?”
“…” Giang Sơ Tinh nghe được lời cậu nói, mím môi, anh cũng thật sự không ngờ.
Giang Sơ Tinh lớn tuổi hơn nửa năm, đã từng nghe qua, cũng đã từng làm, so với Hạ Hoài hiểu biết hơn không ít.
“Đừng khóc,” Giang Sơ Tinh căng da đầu nói:”Ca ca dạy em.”
Trong phòng tắm.
Giang Sơ Tinh đem kinh nghiêm của chính mình dạy cho Hạ Hoài.
Bản thể của Hạ Hoài vẫn chưa thức tỉnh, còn chưa phân hóa.
Giang Chu Hưng ở bên chỉ huy cả nửa ngày, nhưng mà chú cả của Hạ Hoài nhìn có vẻ có chút nhát gan, qua nửa ngày mà vẫn còn lớ ngớ tay chân.
“Ca ca ơi, em không biết…”
Hạ Hoài ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa đen bóng vừa sạch sẽ vừa thuần khiết, giọng nói cậu run run: “Sao nó cứ đau đau sao ấy?”
Cái hình ảnh này thực sự quá xấu hổ, Giang Sơ Tinh đối diện với đối mắt đào hoa kia, chỉ có thể ở trong lòng khẽ thở dài.
Cuối cùng anh cũng nhận ra rằng việc nuôi dạy một đứa trẻ không hề đơn giản.
Quan chỉ huy chỉ có thể tự mình lên sân khấu.
Giang Sơ Tinh giống như một người trưởng thành, rất bình tĩnh.
Nhưng luôn có một số khác biệt giữa tự tay làm và chỉ huy.
“Tê” Hạ Hoài theo bản năng rụt rụt: “Tay ca ca lạnh quá.”
Giang Sơ Tinh vội vàng thu tay lại: “Thực xin lỗi.”
Hạ Hoài lắc đầu: “Không sao đâu ạ.”
Giang Sơ Tinh đặt tay lên bụng mình một lúc rồi mới đưa tay ra.
Ngay lúc đó bọn họ đều chưa từng thấy thẹn thùng, vì lúc đó họ cảm thấy việc giúp đỡ em trai mình là điều đương nhiên, là việc thiên kinh địa nghĩa.
( 也天经地义-thiên kinh địa nghĩa: Cái lẽ rất đúng xưa nay, không có ý gì phải nghi ngờ.
Không hề nha mấy bợn:))))
Lúc hai người từ phòng tắm đi ra, Hạ Hoài cảm thấy như mình giống như đã chạy 3000 mét, cả người hư thoát, nằm trên giường không nhúc nhích được.
Giang Sơ Tinh rút mấy cái khăn giấy lau nước trên tay, một tia cảm giác thẹn thùng kia rất nhanh đã biến mất.
Là một người anh trai, anh luôn rất có trách nhiệm, bước đến gần Hạ Hoài giảng cho cậu biết: “Không có gì phải sợ, đây là điều mà cậu bé nào cũng phải trải qua.”
Hạ Hoài nheo đôi mắt màu đào, nhìn Giang Sơ Tinh cười nói: “Dạ, lần sau ca ca sẽ lại giúp em nữa đúng không?”
Hạ Hoài lúc đó ngây thơ ngoan ngoãn, sẽ đem hết mọi chuyện bản thân không giải quyết được cho anh trai xử lý.
Hạ Hoài đột ngột mở mắt ra, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Chuyện này đã quá lâu rồi.
Một lúc sau, cậu nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, tư thế của mèo con dường như cả đêm đều không thay đổi, vẫn như cũ rúc thành một cục ở quanh cậu.
Tư thế ngủ của Giang Sơ Tinh vẫn luôn rất tốt, an an tĩnh tĩnh.
Cậu ngắm nhìn ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên hàng mi vừa dài vừa dày của Giang Sơ Tinh. Anh vốn đã rất xinh đẹp trước khi phân hóa thành Omega. Vẻ đẹp của anh ấy khác với các cô gái. Là loại sạch sẽ không chịu bất kỳ loại ô nhiễm nào, dáng vẻ lúc ngủ lại càng thêm xinh đẹp sắc sảo.
Hạ Hoài nhìn đi chỗ khác, rút cánh tay khỏi tay Giang Sơ Tinh, mở chăn bông vừa muốn xuống giường, lại phát hiện hai chân bị kẹp chặt.
Hạ Hoài: “………”
Nhìn ai đó đang kẹp lấy chân mình, bên môi nở nụ cười bất đắc dĩ, dù là trẻ con hay bây giờ, thói quen của Giang Sơ Tinh vẫn không thay đổi.
Mọi hành động đều rất quen thuộc.
Một mùi thơm thoang thoảng thấm vào khoang mũi, sáng sớm nam sinh nào đều không chịu nổi trêu chọc.
Đôi tai báo của Hạ Hoài lộ ra trong buổi sáng tĩnh lặng này.
Là một Alpha, cậu biết Omega đối với mình hấp dẫn đến thế nào, đặc biệt là Omega xứng đôi với mình như vậy, tối hôm qua cậu đã nói rằng không thể ngủ cùng nhau rồi mà.
Hạ Hoài nhẹ nhàng lấy bàn chân đang đặt trên chân mình ra.
Sau khi xuống giường, cậu đứng ở bên giường nhìn thiếu niên trên giường một hồi, trước khi đi ra ngoài, còn đi tới bên cửa sổ, mở toang cửa sổ để xua đi mùi rượu và tin tức tố của mình.
Cầm cây đàn ghita đêm qua, Hạ Hoài đẩy cửa rời đi.
Bước chân vội vàng và dồn dập, như người con trai trốn ba mẹ nửa đêm yêu đương vụng trộm trở về.
Cậu không dám vào nhà vệ sinh mà mặc quần áo thể dục rồi ra ngoài chạy bộ buổi sáng luôn.
Gió buổi sáng có chút lạnh, có thể xua tan đi thứ adrenaline phát ra từ người con trai trong buổi sớm.
Sau khi Hạ Hoài đi ra ngoài, cậu nhớ tới câu chuyện xưa của cậu nhóc tối hôm qua, lấy điện thoại di động ra, gửi mấy tin nhắn cho Hạ Mạch.
Đây là lần đầu tiên cậu nói điều này với Hạ Mạch trong hai năm qua.
–
Giang Sơ Tinh đêm nay ngủ thật sự rất ngon, đây là giấc ngủ thoải mái nhất của anh trong hai năm qua.
Anh thoải mái nằm dài duỗi duỗi người, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Giang Sơ Tinh từ từ mở mắt ra, phản ứng có chút chậm vì rượu tối qua, sau năm sáu phút, những hình ảnh rời rạc của đêm hôm qua dần dần hiện rõ, một màn lại một màn bắt đầu khôi phục nhưng cũng không toàn diện.
Khi anh uống say, ký ức sẽ rất hỗn loạn.
Anh ngồi dậy, nhìn thấy một chai rượu ngoại nhỏ nằm dưới đất, mới nhận ra đêm qua mình say thật.
Ánh mắt dại ra mà nhìn sàn nhà, bắt đầu hồi tưởng lại, anh tặng quà sinh nhật cho Hạ Hoài, hát rồi uống rượu, sau đó thì sao nhỉ?
Giang Sơ Tinh xoa xoa thái dương đau đớn của mình, như thể anh còn kể một câu chuyện xưa gì đó, và sau đó …
Giang Sơ Tinh nhìn tay của mình, anh dường như đã chạm vào một thứ đồ chơi có lông mao rất mượt.
Nhưng anh thực sự không thể nhớ những gì đã xảy ra sau đó.
Kiểm tra thời gian, đã bảy giờ, Giang Sơ Tinh nhanh chóng mở chăn bông, kéo dép lê vào phòng tắm rửa mặt.
Khi Giang Sơ Tinh nhìn mình trong gương, đầu bù tóc rối, chính mình cũng bị dọa cho ngẩn người, thật giống như một kẻ điên sau khi say.
Không phải đêm qua …
Anh chưa thấy qua bộ dạng uống say phát điên của mình, nhưng chắc là sẽ không quá khó coi đâu nhỉ?
Đột nhiên một tia hương thông biển nhàn nhạt bay tới chóp mũi, thân là một Omega, anh đối với mùi hương cực kỳ mẫn cảm, cái hương vị này là từ trên người anh phát ra.
Giang Sơ Tinh cúi đầu ngửi ngửi cổ áo mình.
Hương gỗ trong biển sâu và hương hoa được trộn lẫn với nhau, ngoài ý muốn rất dễ ngửi.
Có thể vì vị nhạt nên lần đầu tiên Giang Sơ Tinh không cảm thấy không khỏe với tin tức tố của Alpha nữa.
Giống như so với tin tức tố của các Alpha khác, tin tức tố của Hạ Hoài không quá khó chịu đối với anh.
7 giờ hai mươi anh xuống lầu, vừa lúc thấy Hạ Hoài từ bên ngoài tiến vào, nhìn dáng vẻ hẳn là từ rất sớm đã đi ra ngoài.
“Em đi chạy bộ à?” Giang Sơ Tinh thực sự khá kinh ngạc, giọng điệu tự nhiên có chút ngoài ý muốn.
Hạ Hoài nhìn anh hai ba giây rồi thu hồi ánh mắt, ậm ừ đặt bữa sáng lên bàn.
Giang Sơ Tinh đi tới bàn ăn, đánh giá biểu tình của Hạ Hoài cùng ngày thường không khác biệt lắm, mới do dự mở miệng: “… Hôm qua có phải anh đã làm phiền em lắm không? Anh không làm gì quá mức chứ?”
Nếu chỉ tính sờ tai và đuôi báo của người ta, còn ngửi tuyến thể của người ta đều không tính là quá mức, vậy không biết cái gì mới gọi là quá mức đây.
Thấy Hạ Hoài không trả lời, Giang Sơ Tinh hầu kết lăn lộn, khó được có chút chột dạ: “Thật sự đã làm gì quá mức hả?”
Hạ Hoài nâng mắt, không chút để ý quét mắt nhìn anh, nhàn nhạt mở miệng: “Không có.”
Giang Sơ Tinh vừa nghe, liền nhẹ nhàng thở ra.
“Anh ăn trước đi.” Hạ Hoài nói, “Em đi tắm rửa.”
“Ừ.” Giang Sơ Tinh kéo ghế dựa, xoa xoa thái dương ngồi xuống: “Em đi đi.”
Hậu quả của việc say xỉn chính là đau đầu.
Hạ Hoài lên lầu liếc lại nhìn bóng lưng của Giang Sơ Tinh.
Cậu tiến vào phòng tắm, lưng dựa trên cửa phòng, cảm giác lạnh lẽo theo sống lưng lan đến khắp người.
Nói không thất vọng là không có khả năng.
Bất quá cậu cũng đã sớm đoán trước được rồi, bằng không ngày hôm qua cũng sẽ không phóng túng chính mình như vậy.
Hạ Hoài đi đến dưới vòi sen, vặn nước lạnh, nhắm mắt lại.
Chỉ có cậu nhớ rõ mọi chuyện xảy ra đêm qua.
Chỉ có mình cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất