Mèo Trắng Omega Cùng Hắc Báo Alpha

Chương 38

Trước Sau
Editor: Chentranho

Ngữ khí của cậu mang theo ý cười như có như không khiến tai Giang Sơ Tinh có chút nóng, cũng có chút khó xử không nói nên lời.

Không biết sự khó xử này là do ngữ khí của cậu hay là do động tác tiền miên ám muội của hai người vừa rồi.

Hạ Hoài ngây ngốc nhìn anh, từ từ nhếch mép, đứng dậy khỏi mặt nước.

Đôi mắt mông lung của Giang Sơ Tinh không tự chủ được dừng ở trên người cậu.

Cả người nam sinh được bao quanh bởi màn sương trắng, thân thể rắn chắc mạnh mẽ thuộc về Alpha rất rõ ràng, những giọt nước chảy xuống ngực cậu, rồi biến mất chỗ thắt lưng.

Giang Sơ Tinh khẽ trượt lên xuống yết hầu, vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Phần thắt lưng mà Hạ Hoài vừa chạm vào dường như để lại một tia lửa bỏng, từng chút từng chút một xuyên thẳng vào tứ chi khắp người, nhiệt độ cơ thể cũng theo đó lên cao.

Thân thể Alpha trước mắt làm anh nhận ra rằng nó quả thực đã khác trước rất nhiều.

Nhưng cụ thể là khác ở đâu thì khó có thể nói thành lời.

Còn đang bận suy nghĩ linh tinh, đột nhiên, một chiếc áo choàng tắm được khoác lên người anh.

Sau đó, giọng nói khàn khàn của nam sinh vang lên trên đỉnh đầu: “Đừng ngồi dưới đất, lát sau sẽ bị cảm lạnh.”

Giang Sơ Tinh quay đầu lại, thân trên của Hạ Hoài trần trụi, chỉ về phía phòng tắm: “Em đi tắm trước.”

Giang Sơ Tinh nhìn thái độ tự nhiên của cậu, cảm thấy bản thân bày đặt khó xử này nọ có vẻ hơi thừa, gật gật đầu: “Đi đi.”

Sau khi Hạ Hoài rời đi, anh cũng đứng dậy đi vào phòng tắm.

Trong phòng có hai phòng tắm, sau khi Giang sơ Tinh tắm rửa sạch sẽ, bên cạnh vẫn còn tiếng nước chảy.

Anh do dự nói: “Hạ Hoài, anh ra ngoài đợi em nhé.”

“Được.” Giọng Hạ Hoài hơi khàn khàn.

Anh cũng không nghĩ nhiều liền đi ra ngoài.

Giang Sơ Tinh ngồi trên băng ghế bên ngoài khách sạn, ngâm mình trong suối nước nóng lâu khiến đại não có chút thiếu oxy, hít sâu một hơi, ngẩng đâu nhìn lên bầu trời.

Sương mù mênh mông, một màu đen như mực, không có ngôi sao nào.

Nhìn chằm chằm nhìn hồi lâu, Giang Sơ Tinh liền nhớ lại lần đầu tiên anh và Hạ Hoài đến đây.

Đó là một buổi tối mùa hè, nửa đêm Hạ Hoài đứng trước cửa phòng anh, nước mắt lưng tròng.

Giang Sơ Tinh đang ngủ mơ mơ hồ hồ, tiến lên dùng đồ ngủ lau nước mắt cho cậu: “Làm sao vậy?”

Cằm Hạ Hoài run lên: “Anh à, em ngủ với anh được không? Em sợ lắm. Em vừa nhìn thấy hai con quái vật phát sáng lơ lửng trong phòng.”

Giang Sơ Tinh rất trưởng thành, anh không tin cái này: “Không có quái vật.”

“Có!” Hạ Hoài thút tha thút thít: “Ở phòng em ấy.”

Hai người họ đến phòng của Hạ Hoài.

Hạ Hoài núp sau lưng Giang Sơ Tinh chỉ lên trần nhà: “Nhìn xem, nó ở phía trên. A, nó đang bay tới đây! Mau đóng cửa lại!”

Giang Sơ Tinh cười cười: “Đây là đom đóm.”

Hạ Hoài túm lấy quần áo Giang Sơ Tinh, thực sự bị dọa không nhẹ: “Đom đóm là cái gì?”

Cậu lớn lên ở thành phố, chưa bao giờ nhìn thấy một con bọ phát sáng như vậy.

Giang Sơ Tinh giải thích: “Đó là một con bọ tỏa sáng. Nó sẽ không ăn thịt người, chỉ là một con bọ bình thường mà thôi.”

“Ồ,” Hạ Hoài giật mình: “Đom đóm bay ra ngoài kìa.”

Hai người đuổi theo những con đom đóm đến một bãi cỏ.

“Ca ca, anh xem kìa!” Hạ Hoài kích động nhảy dựng lên, “Nhiều đom đóm quá!

Hạ Hoài như khỉ con nhảy tới nhảy lui muốn bắt đom đóm, bỗng dưng trượt chân, mắt thấy sắp ngã cũng may có Giang Sơ Tinh vội vàng giữ chặt cậu.

Nhưng cả hai vẫn cùng ngã lên cỏ.

Giang Sơ Tinh bị đè ở phía dưới, ôm cậu hỏi: “A Hoài, em không sao chứ?”

“Không sao ạ.” Hạ Hoài haha cười, dùng chóp mũi cọ cọ dưới cằm Giang Sơ Tinh: “Anh à, sau này em sẽ cùng anh đi ngắm đom đóm. Em muốn anh cả đời này làm anh của em. “

Đột nhiên, một chai nước đá chạm vào mặt Giang Sơ Tinh, kéo suy nghĩ của anh trở lại.

Hạ Hoài thấy anh bỗng dưng rụt rụt người, cười cười: “Sao anh lại ngồi ở đây? Gió thổi không lạnh à?”

Giang Sơ Tinh cầm lấy chai nước bên mặt: “Không lạnh, sao hôm nay em lại uống cái này?”

Hạ Hoài ngồi xuống bên cạnh anh: “Sau khi ngâm mình trong suối có chút nóng, uống cái này cho mát mẻ, tỉnh táo.”

Giang Sơ Tinh kỳ quái nhìn hắn, quả nhiên đuôi mắt có chút đỏ, bên tai cũng hồng.

Liếc mắt liền nhìn thấy cái túi đen trong tay cậu, tò mò hỏi: “Em xách cái gì vậy?”

Hạ Hoài hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Anh còn nhớ bãi cỏ chúng ta đã đến khi còn nhỏ không?”

Giang Sơ Tinh giật mình, anh vừa mới nhớ ra.

“Có ấn tượng.” Giang Chu Hưng ngập ngừng hỏi: “Thế nào, em muốn đi hả?



Hạ Hoài gật gật đầu: “Đi không?”

“Đi thôi.” Giang Sơ Tinh đứng lên: “Đi xem bây giờ nó trông thế nào rồi, không biết còn không nữa.”

Vượt qua vài con đường ngoằn ngoèo, lại băng qua một hàng tre xanh, đập vào mắt chính là một bãi cỏ y như hồi trước, chỉ thêm một vài cây long não cành lá tươi tốt hơn xưa mà thôi.

Không khí rất tốt, ập vào trước mặt chính là thảm thực vật tươi mát.

Nhìn khung cảnh quen thuộc, Giang Sơ Tinh xúc động nói: “Nếu bây giờ là mùa hè thì tốt rồi, có lẽ chúng ta còn có thể thấy đom đóm.”

Hạ Hoài nghiêng đầu nhìn chăm chú anh: “Muốn thấy đom đóm?”

“Muốn chứ.” Giang Sơ Tinh tiếc nuối nói: “Nhưng mùa đông sao có thể có đom đóm?

“Đúng là không có đom đóm.” Hạ Hoài mở ra cái túi màu đen trong tay ra: “Nhưng anh có thể dùng cái này thay thế.”

Giang Sơ Tinh nhìn vào trong, hai mắt sáng lên: “Em lấy pháo bông ở đâu ra vậy?”

“Ở khách sạn, bọn họ được phép dùng loại pháo bông này.”

Giang Sơ Tinh từ trong hộp pháo bông lấy ra hai cái, đã lâu không đụng tới loại này.

Hạ Hoài lấy ra bật lửa trong túi quần, châm lửa cho anh.

Ngọn lửa màu cam sáng rực rỡ bắn tung tóe từ một điểm, giống như vô số vệt sáng nhỏ.

Giang Sơ Tinh hướng pháo hoa sáng rực về phía trước một chút: “Lại đây, anh giúp em đốt.”

Hai que pháo bông ghé vào nhau, bắn ra ánh sáng lớn hơn, như những ngôi sao phản chiếu trên khuôn mặt của họ.

Giang Sơ Tinh cầm lấy pháo bông trên không trung vung vẩy: “Nhìn này Hạ Hoài!”

Anh vẽ một ngôi sao trên bầu trời.

Hạ Hoài nhìn anh với đôi mắt sáng ngời, như bầu trời đầy sao, khóe môi cong lên, trong mắt lộ ra vẻ dịu dàng. Cảm xúc chôn chặt tận đáy lòng bất giác trào lên.

“Anh còn nhớ mỗi lần đốt pháo, em đều sẽ chắp tay ước nguyện.” Khuôn mặt Giang Sơ Tinh bị ánh sáng pháo bông trên tay chiếu đến như ẩn như hiện: “Kết quả, có một lần không kịp ước, liền nhào vào lòng anh khóc lóc.”

Nhớ lại chuyện đã xảy ra, yết hầu Giang Sơ Tinh tràn ra một nụ cười ngắn ngủi: “Anh còn tưởng rằng em bị bỏng, hại anh gấp đến độ nhảy dựng lên, vội vàng ôm em đi tìm ba ba.”

Hạ Hoài nhìn cây pháo bông trong tay, ánh sáng của nó càng rực rỡ, cậu cũng đã nhớ ra, trên môi nở nụ cười.

“Kết quả là chú Hạ kiểm tra thì chẳng bị làm sao cả, sau đó anh mới hỏi tại sao em lại khóc.” Sườn mặt của Giang Sơ Tinh bị ánh sáng màu cam chiếu đến càng thêm nhu hòa.

Âm cuối vừa xong liền bật cười: “Đoán xem kết quả thế nào, em chỉ nói đúng một câu, do em chưa kịp ước, thảo nào Hạ Mạch cũng lại muốn khi dễ em, đoạt ca ca của em cho mà xem.”

Giang Sơ Tinh nghĩ đến sự ngốc nghếch của cậu hồi nhỏ có chút muốn cười: “Về sau, anh còn đặc biệt mua một ít cho em ước bù.”

Khoảng cách giữa hai người không xa.

Hạ Hoài có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt màu hổ phách của anh, ẩn ẩn tỏa ra ánh sáng: “Lần đó em đã sửa lại nguyện vọng.”

Pháo bông trong tay Giang Sơ Tinh dần dần cháy hết, bốn phía xung quang dần trở lên tối om: “Hả? Em đổi thành cái gì?”

Trong đêm đen, Hạ Hoài mơ hồ thấy hình dáng khuôn mặt anh, yên lặng mà nhìn chằm chằm: “Muốn biết?”

Giang Sơ tinh lấy ra một cây pháo bông mới, đốt thêm lần nữa.

Hai người ở dưới ánh sáng của pháo bông mặt đối mặt nhìn nhau.

Anh hơi rũ mắt nhìn chằm chằm ánh sáng trên tay, đáy mắt nhuộm một lớp dịu dàng mỏng manh: “Anh chỉ muốn biết ước nguyện của em đã thành hiện thực hay chưa?”

Pháo bông trong tay Giang Sơ Tinh lại cháy hết, bóng tối lại trở về.

Thanh âm của Hạ Hoài vang lên trong bóng đêm: “Đã thành hiện thực.”

“Thật sao?” Giang Sơ Tinh có chút kinh ngạc, suy nghĩ một chút nói: “Vậy chắc không phải là ước Hạ Mạch không bắt nạt em nữa đâu nhỉ, anh nhớ là nếu như không có anh, em lúc nào cũng bị cậu ta bắt nạt, sau đó nhất định sẽ lại chạy đến nhà anh tìm anh.”

“Ừ.” Môi Hạ Hoài mang theo một nụ cười nhẹ: “Không phải nguyện vọng này.”

Hạ Hoài đốt pháo bông trong tay, xung quanh lại bừng sáng, những ngôi sao màu cam đập vào mặt Hạ Hoài như ánh mặt trời ấm áp, dịu dàng vô cùng.

Hai người nhìn nhau mấy giây.

“Điều em ước chính là,” Hạ Hoài nói rất nhẹ, “Anh sẽ mãi ở bên em.”

Ánh sáng của pháo hoa kéo bóng của hai người nghiêng ngả, nửa chồng lên nhau.

Giọng nói của cậu hòa cùng tiếng gió của đêm thu, Giang Sơ Tinh cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó nắm lấy, không khỏi co rút lại.

Sau một lúc im lặng, Giang Sơ Tinh mở miệng định nói gì đó, nhưng giọng nói của anh như bị cái gì đó bóp nghẹn lại.

Trầm mặc một lát, đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau.

“Sẽ không có người tới đây, cũng hiếm khi ra ngoài chơi một lần, em có thể đừng tránh anh được không, anh cũng sẽ không ăn thịt em mà.”

Giang Sơ Tinh kinh ngạc, là giọng của Hạ Mạch.

Anh vội vội vàng vàng kéo Hạ Hoài vào trong bụi cỏ: “Suỵt, đừng nói chuyện.”

“Chuyện gì vậy?”

“Có người tới đây.” Giang Sơ Tinh dùng bụi cây che chắn chính mình và Hạ Hoài: “Hình như là Hạ Mạch cùng bạn trai nhỏ của cậu ấy.”

Hạ Hoài thấy anh trốn như ăn trộm, bật cười nói: “Anh ấy đến thì sao, sao chúng ta lại phải trốn?”

Giang Sơ Tinh sau khi nhận ra mới phản ứng lại, ngơ ngác nói: “Đúng ha, tại sao chúng ta lại phải trốn nhỉ? Muốn trốn cũng là bọn họ.”

Sau khi nghĩ thông, Giang Sơ Tinh đứng lên, liền thoáng nhìn thấy hai người kia đang ôm nhau.



Coi bộ … rất khó chia lìa.

Khóe miệng Giang Sơ Tinh giật giật: “Ca này có vẻ không ổn rồi. Hơn nửa đêm ở trong núi hoang cằn cỗi. Hai đứa kia hẹn nhau ra ngoài này làm gì?”

Hạ Hoài nhìn anh có chút xấu hổ, trên mặt mang theo nụ cười mơ hồ: “Còn có thể làm cái gì, đương nhiên là làm việc chỉ có thể làm lúc nửa đêm.”

Giang Sơ Tinh liếc cậu một cái: “Em đừng có học Hạ Mạch, loại này hành vi rất xấu đấy.”

Hạ Hoài cười không đáp.

Chẳng mấy chốc Giang Sơ Tinh đã nghe thấy giọng của tên Hạ Mạch xấu xa lừa gạt trẻ con kia: “Yến Yến, hình như anh thật sự có thể ngửi thấy mùi tin tức tố của em mà, em lại đây cho ngửi ngửi một chút xem.”

Giọng nói của Tạ Thỉ Yến rất nhỏ: “Ca ca, anh đừng lại gần em quá, em cũng là Alpha, sẽ không nhịn được.”

“Ai bảo em nhịn? Em dám nhịn thử xem.” Hạ Mạch lại hạ giọng: “Em không phải rất muốn sờ vào tai thỏ của anh sao? Vậy thì thỏa thuận đi, để anh ngửi tin tức tố của em, rồi anh cho em sờ nhé.”

“Ca ca……”

“Nhìn ánh mắt này của em, là muốn ăn thịt anh sao? Nào, lại kêu một tiếng ca ca nghe một chút.”

Tạ Thỉ Yến dừng hai giây: “Ca ca.”

Há mồm ngậm miệng phát ra một tiếng ca ca ái muội kia, khiến Giang Sơ Tinh quả thực không dám nhìn thẳng vào hai cái chữ “Ca ca” này nữa.

Trong nhận thức của anh, Hạ Mạch rất phóng túng, nhưng cũng không đến mức như vậy.

Thật là điên rồ, hóa ra mấy người yêu nhau đều không có lý trí như vậy sao?

Hạ Hoài bắt gặp biểu tình vi diệu của anh, cảm thấy rất mới lạ.

Tuy rằng trước đây cậu biết Giang Sơ Tinh trên phương diện tình cảm này khá là ngây thơ, nhưng lúc này được tận mắt chứng kiến ​​thật sự càng khiến cho lòng cậu ngứa ngáy.

Nhịn không được càng muốn nhìn thấy anh càng thêm xấu hổ, càng thêm quẫn bách, Hạ Hoài liền nghiêng người qua, ở bên tai anh gọi nhỏ một tiếng: “Ca ca.”

Giang Sơ Tinh nháy mắt thẳng sống lưng.

Nghe được hai tiếng ca ca mang theo ý vị trêu chọc của cậu, lỗ tai anh mềm nhũn.

Trái tim dường như bị ai đó véo một cái, có chút bối rối mơ hồ.

Hạ Hoài kinh ngạc nhìn anh, không khỏi cong môi lên.

Cậu cúi người xuống, lại nhỏ giọng kêu thêm lần nữa: “Ca ca, sao lỗ tai anh đỏ vậy?”

“…”

Giang Sơ Tinh thoáng nhìn thấy nụ cười bên môi cậu, nhướng mày:”Em đang trêu chọc anh đúng không, ngứa da quá hả?”

Đang muốn thu thập tên nhóc học xấu này, một cỗ mùi tin tức tố của Alpha trong không khí đã trôi dạt tới.

Sau đó, Giang Sơ Tinh rõ ràng nghe thấy hai tiếng thở dốc đan xen giao triền trong bụi cỏ.

“Đừng liếm …” Hạ Mạch thở gấp, “Trực tiếp cắn đi, dù sao anh cũng không có tuyến thể.”

Tạ Thỉ Yến không còn thẹn thùng như vừa nãy, nhưng vẫn thận trọng như trước: “Ca ca, anh sẽ đau.”

“Ngoan, anh muốn trên người mình lưu lại đánh dấu của em, chẳng lẽ em không muốn chiếm lấy anh sao?”

“…Muốn.”

“Ư…” Hạ Mạch dồn dập thở gấp, “Ngoan, vậy mới đúng là bé sư tử đáng yêu của anh.”

Tin tức tố Alpha lơ lửng trong không khí càng ngày càng mạnh, như đến kỳ động dục.

Khoảng cách bọn họ rất gần, Giang Sơ Tinh ngửi được hương vị này, dạ dày một trận quay cuồng, trong lòng một cỗ cảm giác buồn nôn ập tới.

Giang Sơ Tinh vội vàng che miệng, trên mu bàn tay lộ ra gân xanh.

Thấy vẻ mặt anh không ổn, Hạ Hoài một tay đem người xoa xoa ôm vào trong lòng, mở áo khoác, nhét anh vào để anh không bị nhiễm hương vị của Alpha khác.

Giang Sơ Tinh cảm thấy được mùi thông biển sâu thẳm trong veo bao phủ lấy mình, cảm giác buồn nôn nhanh chóng bị dập tắt.

Anh bây giờ cực kỳ ỷ lại vào tin tức tố của Hạ Hoài, cầm lòng không đậu duỗi tay ôm lấy eo cậu, hấp thụ mùi vị của cậu ấy.

Trong tóc giật giật, tai mèo lộ ra, cái đuôi cũng tự nhiên quấn lấy eo Hạ Hoài.

Khứu giác cuối cùng cũng bị mùi của người con trai này lấn át, Giang Sơ Tinh thở chậm lại.

Hạ Hoài cảm thấy anh đang dần dần thả lỏng, thậm chí còn chủ động dán lên người mình.

Nhưng không đoán được là anh sẽ lộ ra bản thể, cậu biết đây là muốn có thêm nhiều tin tức tố.

Hạ Hoài giơ lòng bàn tay che lại cái ót của anh, chỉ để lộ ra cái đuôi quấn quanh.

Rất mau, đuôi mèo đã thu lại.

Bây giờ ánh mắt Hạ Hoài không còn trong trẻo lãnh đạm như thường, mà cảm xúc bên trong đã trở nên trầm mặc hoang dã.

Cậu rũ mắt xuống, dán vào lỗ tai mèo của Giang Sơ Tinh, nhỏ giọng hỏi: “Ca ca có thích không? Thích mùi vị của em không.”

Câu hỏi này khiến cảm giác khó hiểu vừa mới biến mất khỏi trái tim Giang Sơ Tinh, lại một lần nữa trào lên.

Anh túm quần áo của Hạ Hoài một chút, gật đầu, nhẹ giọng nói: “… Thích.”

Hạ Hoài hơi giật mình, bàn tay đang nắm chặt Giang Sơ Tinh khẽ siết lại, sờ sờ gáy anh niết nhẹ như một con mèo.

Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu: “Chỉ cần anh thích, em đều sẽ cho anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau