Chương 25
Liên Trạm nhìn vào ánh mắt cậu, dừng chốc lát, bỗng nhạt nhẽo cười ra tiếng. Mặt Đàm Tiểu Hữu càng nóng hơn, giơ chân nói “Anh cười cái gì mà cười”, được Liên Trạm sờ đầu một cái, lại an phận để xuống.
“Cậu không cần hao tâm tổn trí như thế, ” Liên Trạm nói, “Cậu muốn gì, tôi vốn sẽ đồng ý với cậu.”
Đàm Tiểu Hữu nói: “Anh đồng ý với không phải là vì muốn phân rõ giới hạn với tui…”
Cậu vẫn để ý chuyện này, canh cánh trong lòng, đến âm cuối còn khẽ cắn môi, tỏ ra vô cùng khó chịu.
Liên Trạm vẫn nhớ rõ ngày cuối cùng cậu ở nhà mình, bọn họ chơi một trò chơi, điều kiện của trò chơi là hắn sẽ đồng ý với Đàm Tiểu Hữu một việc.
Nhưng có vẻ như Đàm Tiểu Hữu cũng không muốn khơi lên chuyện này, hắn sẽ không nhắc tới, chỉ nói: “Nếu như cậu không muốn phân rõ giới hạn thì không phân nữa.”
Đàm Tiểu Hữu nhướng mày: “Vậy anh vẫn đồng ý chuyện tui đã nói?”
Liên Trạm gật đầu.
“Tui muốn đánh anh cũng được?”
“Tôi không để ý.” Miễn là cậu ra tay.
Đàm Tiểu Hữu vắt hết óc nghĩ ra yêu cầu quá trớn: “Tui muốn anh làm… làm đầy tớ cho tui cũng có thể?”
Liên Trạm trả lời: “Xem cậu có muốn hay không?”
Đàm Tiểu Hữu hăng hái: “Tui muốn anh cho tui một nửa số tiền tiết kiệm của anh cũng không thành vấn đề sao?”
Liên Trạm nói: “Trước đó lúc chuẩn bị bồi thường cho cậu đã chuyển cho cậu rồi, ” hắn bình tĩnh nói, “Nhưng cậu đang vị thành niên, đợi cậu mười tám tuổi có tài khoản riêng, hiệp hội yêu sẽ chuyển toàn bộ tiền cho cậu.”
Nói cho cùng Đàm Tiểu Hữu vẫn là học sinh ngây thơ, chưa từng thấy việc đời, đụng phải tình huống này thì choáng váng. Cậu “A” lên một tiếng, cúi đầu xuống, xoắn xuýt vặn lông mày hai lần, bán tín bán nghi hỏi: “Anh… chuyển bao nhiêu?”
“Không nhiều, chắc mấy trăm ngàn.”
Bình thường Đàm Tiểu Hữu tiêu mấy chục đồng cũng khó khăn, đột nhiên có mấy trăm ngàn từ trên trời rơi xuống, mấy trăm ngàn này còn có thể dao động từ một trăm ngàn đến một triệu, tiểu miêu yêu lập tức choáng váng. Cậu khó có thể tin trợn to mắt, nắm chặt quần áo Liên Trạm, tựa như cảm thấy hắn không thể nói lý: “Anh gửi cho tui nhiều tiền như thế để làm chi! Tui lại không đáng tiền như vậy thì phải!”
Nói xong cậu mới ý thức được lời mình nói không ổn, lại lầm bầm một câu: “Không phải ý nói tui rất rẻ!”
Liên Trạm dở khóc dở cười, nói: “Tui bằng lòng cho cậu.”
Đàm Tiểu Hữu lẩm bẩm: “Dù sao… dù sao cũng là anh đáng đời và tự nguyên… tui chỉ đùa giỡn với anh…”
Hai người trong phòng học dây dưa một lát, cuối cùng đã nói ra, đạt được hoà giải ngắn ngủi. Buổi chiều Liên Trạm không có tiết dạy, Đàm Tiểu Hữu vẫn phải đi học, dứt khoát dẫn cậu đi ăn cơm trưa.
Đàm Tiểu Hữu thích húp canh ăn thịt, khẩu vị tương đối mặn, nhưng không ăn được cay, lúc chọn món lại kể chuyện lần trước của Hồ Phỉ, oán trách vài câu.
Lúc này bọn họ mới lại nghĩ đến cái kẹp tóc trên đầu. Nó rất nhỏ, tóc Đàm Tiểu Hữu thì dày, bình thường hoàn toàn có thể che nó ở dưới tóc, không gai mắt —– nhưng bây giờ biết cái này là ký hiệu của Hồ Phỉ, Đàm Tiểu Hữu cứ cảm thấy cả người là lạ.
Nhưng cũng không thể lấy xuống, Hồ Phỉ đã cảnh cáo, gỡ xuống không biết sẽ có hậu quả gì.
Đàm Tiểu Hữu nghĩ đến điều này lại ngồi không yên, Liên Trạm bỗng đứng lên, bước đến sau lưng cậu nói: “Trước tiên đừng ngọ nguậy.” Hắn khều kẹp tóc ra, vuốt thẳng cái châm uốn lượn, tay hắn không giống Hồ Phỉ cái gì cũng biết, loay hoay mấy lần, cuối cùng chỉ biến thành hình một con cá.
Tiểu miêu yêu bật dậy, chạy đến nhà vệ sinh soi gương, lại gần để nhìn, ghét bỏ nói: “Xấu quá!”
Liên Trạm mặt mo có phần không nhịn được: “… Vậy tôi làm thẳng lần nữa cho cậu rồi tự cậu làm đi.”
Đàm Tiểu Hữu lại khoan dung hừ hừ, sờ sờ nó, lòng từ bi nói: “Thôi khỏi, phiền phức lắm, cứ để vậy đi!”
Lúc ngồi lại cũng hết sạch mất hứng, còn ngâm nga vài giai điệu, thừa dịp Liên Trạm không chú ý, tự mình sờ cái kẹp tóc trên đầu, lại sợ Liên Trạm phát hiện, vội vàng để tay xuống.
Trong hai ngày này, trí nhớ lúc trước kiểu gì cũng sẽ thỉnh thoảng hiện lên trong đầu cậu. Thằng ngốc kia mặc quần áo Liên Trạm, để Liên Trạm rửa mặt, chải tóc giúp cậu ta, bây giờ cậu cũng không thua kém tên kia đâu.
Liên Trạm tự tay tết hình con cá cho cậu, thằng ngốc kia cũng không có đãi ngộ này. Tuy con cá này hơi xấu một tí, nhưng cứ nhịn đi.
Đàm Tiểu Hữu không hề tự cảm thấy đang ăn giấm của mình, chỉ cảm thấy ở điểm này mình đã thắng một bậc, hơi dương dương tự đắc, mặt mày vui tươi.
“Cậu không cần hao tâm tổn trí như thế, ” Liên Trạm nói, “Cậu muốn gì, tôi vốn sẽ đồng ý với cậu.”
Đàm Tiểu Hữu nói: “Anh đồng ý với không phải là vì muốn phân rõ giới hạn với tui…”
Cậu vẫn để ý chuyện này, canh cánh trong lòng, đến âm cuối còn khẽ cắn môi, tỏ ra vô cùng khó chịu.
Liên Trạm vẫn nhớ rõ ngày cuối cùng cậu ở nhà mình, bọn họ chơi một trò chơi, điều kiện của trò chơi là hắn sẽ đồng ý với Đàm Tiểu Hữu một việc.
Nhưng có vẻ như Đàm Tiểu Hữu cũng không muốn khơi lên chuyện này, hắn sẽ không nhắc tới, chỉ nói: “Nếu như cậu không muốn phân rõ giới hạn thì không phân nữa.”
Đàm Tiểu Hữu nhướng mày: “Vậy anh vẫn đồng ý chuyện tui đã nói?”
Liên Trạm gật đầu.
“Tui muốn đánh anh cũng được?”
“Tôi không để ý.” Miễn là cậu ra tay.
Đàm Tiểu Hữu vắt hết óc nghĩ ra yêu cầu quá trớn: “Tui muốn anh làm… làm đầy tớ cho tui cũng có thể?”
Liên Trạm trả lời: “Xem cậu có muốn hay không?”
Đàm Tiểu Hữu hăng hái: “Tui muốn anh cho tui một nửa số tiền tiết kiệm của anh cũng không thành vấn đề sao?”
Liên Trạm nói: “Trước đó lúc chuẩn bị bồi thường cho cậu đã chuyển cho cậu rồi, ” hắn bình tĩnh nói, “Nhưng cậu đang vị thành niên, đợi cậu mười tám tuổi có tài khoản riêng, hiệp hội yêu sẽ chuyển toàn bộ tiền cho cậu.”
Nói cho cùng Đàm Tiểu Hữu vẫn là học sinh ngây thơ, chưa từng thấy việc đời, đụng phải tình huống này thì choáng váng. Cậu “A” lên một tiếng, cúi đầu xuống, xoắn xuýt vặn lông mày hai lần, bán tín bán nghi hỏi: “Anh… chuyển bao nhiêu?”
“Không nhiều, chắc mấy trăm ngàn.”
Bình thường Đàm Tiểu Hữu tiêu mấy chục đồng cũng khó khăn, đột nhiên có mấy trăm ngàn từ trên trời rơi xuống, mấy trăm ngàn này còn có thể dao động từ một trăm ngàn đến một triệu, tiểu miêu yêu lập tức choáng váng. Cậu khó có thể tin trợn to mắt, nắm chặt quần áo Liên Trạm, tựa như cảm thấy hắn không thể nói lý: “Anh gửi cho tui nhiều tiền như thế để làm chi! Tui lại không đáng tiền như vậy thì phải!”
Nói xong cậu mới ý thức được lời mình nói không ổn, lại lầm bầm một câu: “Không phải ý nói tui rất rẻ!”
Liên Trạm dở khóc dở cười, nói: “Tui bằng lòng cho cậu.”
Đàm Tiểu Hữu lẩm bẩm: “Dù sao… dù sao cũng là anh đáng đời và tự nguyên… tui chỉ đùa giỡn với anh…”
Hai người trong phòng học dây dưa một lát, cuối cùng đã nói ra, đạt được hoà giải ngắn ngủi. Buổi chiều Liên Trạm không có tiết dạy, Đàm Tiểu Hữu vẫn phải đi học, dứt khoát dẫn cậu đi ăn cơm trưa.
Đàm Tiểu Hữu thích húp canh ăn thịt, khẩu vị tương đối mặn, nhưng không ăn được cay, lúc chọn món lại kể chuyện lần trước của Hồ Phỉ, oán trách vài câu.
Lúc này bọn họ mới lại nghĩ đến cái kẹp tóc trên đầu. Nó rất nhỏ, tóc Đàm Tiểu Hữu thì dày, bình thường hoàn toàn có thể che nó ở dưới tóc, không gai mắt —– nhưng bây giờ biết cái này là ký hiệu của Hồ Phỉ, Đàm Tiểu Hữu cứ cảm thấy cả người là lạ.
Nhưng cũng không thể lấy xuống, Hồ Phỉ đã cảnh cáo, gỡ xuống không biết sẽ có hậu quả gì.
Đàm Tiểu Hữu nghĩ đến điều này lại ngồi không yên, Liên Trạm bỗng đứng lên, bước đến sau lưng cậu nói: “Trước tiên đừng ngọ nguậy.” Hắn khều kẹp tóc ra, vuốt thẳng cái châm uốn lượn, tay hắn không giống Hồ Phỉ cái gì cũng biết, loay hoay mấy lần, cuối cùng chỉ biến thành hình một con cá.
Tiểu miêu yêu bật dậy, chạy đến nhà vệ sinh soi gương, lại gần để nhìn, ghét bỏ nói: “Xấu quá!”
Liên Trạm mặt mo có phần không nhịn được: “… Vậy tôi làm thẳng lần nữa cho cậu rồi tự cậu làm đi.”
Đàm Tiểu Hữu lại khoan dung hừ hừ, sờ sờ nó, lòng từ bi nói: “Thôi khỏi, phiền phức lắm, cứ để vậy đi!”
Lúc ngồi lại cũng hết sạch mất hứng, còn ngâm nga vài giai điệu, thừa dịp Liên Trạm không chú ý, tự mình sờ cái kẹp tóc trên đầu, lại sợ Liên Trạm phát hiện, vội vàng để tay xuống.
Trong hai ngày này, trí nhớ lúc trước kiểu gì cũng sẽ thỉnh thoảng hiện lên trong đầu cậu. Thằng ngốc kia mặc quần áo Liên Trạm, để Liên Trạm rửa mặt, chải tóc giúp cậu ta, bây giờ cậu cũng không thua kém tên kia đâu.
Liên Trạm tự tay tết hình con cá cho cậu, thằng ngốc kia cũng không có đãi ngộ này. Tuy con cá này hơi xấu một tí, nhưng cứ nhịn đi.
Đàm Tiểu Hữu không hề tự cảm thấy đang ăn giấm của mình, chỉ cảm thấy ở điểm này mình đã thắng một bậc, hơi dương dương tự đắc, mặt mày vui tươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất