Mèo Zilla

Chương 11: Mềm nhũn

Trước Sau
Mèo đen chậm rãi ngẩng đầu lên.

Thân thể cao lớn che cả ánh nắng, toàn thân tối đen, chỉ thấy được đôi mắt màu vàng kim vừa to vừa tròn.

Giờ khắc này, Cát Lâm rốt cuộc hiểu rõ vì sao cái tên Ma Ảnh tồn tại ——

Quá đen! Ngoại trừ con mắt thì không nhìn thấy cái gì khác, ban đêm Gafia chỉ cần nhắm mắt lại là có thể thoải mái ẩn nấp. Nó và cái cục đen đen trong di tích giống y xì đúc, khi mèo nhỏ ngồi im không động còn có chút ngoan ngoãn đáng yêu, cơ mà chỉ cần phóng đại nó lên gấp trăm lần, tuyệt đối là chấn động!

Tim đập nhanh, mồ hôi lạnh đổ ào ào, tứ chi cứng ngắc.

Bên ngoài sơn cốc Hegel, mèo bự lộ ra cái đầu, hai chân trước khoát lên trên sườn núi phập phồng, con ngươi vàng kim tựa như hai viên hoàng bảo thạch hình trứng xinh đẹp, bởi vì là giữa trưa nên đồng tử vẫn là một đường hẹp dài màu đen dựng thẳng lên, mắt mèo gần như bị màu vàng kim xinh đẹp ấy lấp đầy.

Người cố gắng giữ tĩnh táo, cũng cố gắng muốn vượt qua nỗi sợ, rất dễ dàng bị đôi mắt kia mê hoặc.

Eade theo bản năng chậc lưỡi, y dùng bả vai đụng Cát Lâm.

"Mèo bự cái gì... Kỳ thật có chỗ tốt rất lớn nha!"

Đạo lý kia giống như than chì* khi so với kim cương thì không nổi bật vậy, những tài nguyên khoáng sản đẹp đẽ do mẹ thiên nhiên tạo thành càng lớn càng phát huy được vẻ đẹp khiến người ta điên cuồng.

Phía sau một viên hi thế bảo thạch thường thường là một đoạn lịch sử đẫm máu, mọi người tin tưởng ánh sáng lạnh như băng toả ra từ bảo thạch chính là một loại hô hấp, chúng là ma vật có được sinh mệnh.

Ánh mắt Gafia hoàn mỹ mà đạt tới loại tiêu chuẩn này, xinh đẹp đến nỗi khiến người hít thở không thông.

Chân trước của nó khoát lên trên sườn núi, ló nửa đầu từ phía sau núi ra, nhìn khắp nơi trong sơn cốc.

Thật ra tư thế này rất giống một con mèo con bám vào băng ghế, vươn đầu ra nhìn chăm chú toà thành bằng gỗ do đứa bé nào đó xếp nên, lỗ tai dựng thẳng do dự vẫy vẫy, moe chết người. Chỉ cần chụp rồi đăng lên Weibo, bình luận khẳng định sẽ không dưới ba con số.

—— Nhưng tiền đề của cái việc moe đó chính là bạn không phải búp bê bé nhỏ trong trò chơi xếp gỗ kia.

Gafia nhẹ nhàng mà kêu một tiếng.

Cát Lâm nhanh chóng che lỗ tai, sau đó anh phát hiện mặt đất không rung lắc, lá cây trên đầu cũng không rụng.

Thật tốt.

Tin tưởng mỗi một người Hegel từng cảm nhận tiếng mèo kêu từ rừng núi mà cuồng phong đập vào mặt đều sẽ nghĩ như vậy...

Bởi vì nguyên nhân hình thể, tiếng mèo kêu dù cố gắng hạ thấp nhưng cũng chả thấp được bao nhiêu, song lần này làn điệu thực dài lâu, lại cực kì mềm mại, chỉ "Meo" có non nửa cái âm tiết.

"Meo~~~"

Cát Lâm cùng Eade chấn động mạnh một cái.

Mèo con bình thường chỉ cần kêu một tiếng yếu ớt như vậy, mọi người sẽ cảm thấy tim mềm rồi, hoặc là bị kêu đến trong lòng như nhũn ra, giống như bị móng vuốt bé bỏng cào nhẹ, hoàn toàn không khống chế được tay của mình, chỉ muốn nhào qua đem em ấy ôm vào lòng mà vuốt ve mãi thôi.

Đến phiên Ma Ảnh Gafia dùng cái giọng kiểu đó á hả?... Ha ha.

Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy đầu mình bị một miếng bọt biển khổng lồ vô hình lau một lần.

Sói xám vẫn không nhúc nhích.

"Meo ~~~ "

Eade run run, ngã lăn vào trong bụi cỏ.

Mấy người khác đều cảm thấy mềm chân ở các cấp độ khác nhau, tốn rất nhiều sức mới đứng vững.

—— Đối với búp bê đồ chơi mà nói, bị bọt biển lau thật sự là một loại trải nghiệm cả đời khó quên, sau khi gặp phải loại tập kích này sẽ dẫn các loại triệu chứng đến như tay chân mềm nhũn, bỗng nhiên thoát lực, cả người khó chịu vân vân. Đáng sợ nhất chính là, vô pháp chống cự!

Bộ lông trên người Dysis thưa thớt, biểu tình trên mặt cứng ngắc, toàn bộ cơ bắp trên mặt đều bị căng thành một hình dạng kì quái.

Không ai chú ý tới sự khác thường của nó, mà ngay cả Cát Lâm cũng chỉ cho rằng là bị mèo kêu một tiếng sau đó sinh ra phản ứng xấu mà thôi.

Gafia hơi hơi chun cái mũi, buông chân trước xuống, quay đầu đi về phía rừng rậm, trong động tác lộ ra uể oải.



Nó làm nũng, chủ nhân không có phản ứng.

Nó biết ngay chính là như thế mà!

"Meo!" Mèo bự phẫn nộ nâng móng, hai cây đại thụ cao mười thước ngã xuống, bụi đất tung bay.

Mèo đen tâm tình không tốt lười đổi đường, giải quyết luôn chướng ngại vật cản đường sau đó ưỡn ngực, chuẩn bị đi bồn cơm số 2 ăn no uống say, kế tiếp thỏa mãn mà ngủ thật ngon.

Cút cút đi, chủ nhân!

Gafia hùng hổ đi mất tiêu, người Hegel không hiểu ra sao, không rõ mèo bự hôm nay làm sao vậy.

"Nó đang gọi mèo con à? Phát hiện ở đây không có nên rời khỏi?" Cát Lâm đoán đại.

Eade mới vừa đứng lên, nghe được câu đó lại quỳ xuống.

"Ngày hôm qua cậu nói... cậu bọc mèo con thành kén rồi làm nó hôn mê, cậu xác định là hôn mê, không phải chết?"

"Đương nhiên, nếu như mèo con chết, Gafia còn không phát cuồng?" Cát Lâm kỳ quái mà liếc mắt nhìn mập mạp một cái.

"Nó thật sự có thể sinh con?!"

"Không phải thế à? Hay là nó chính là con mèo nhỏ kia, biến trở về nguyên hình rồi muốn báo thù?" Cát Lâm nghiêm túc suy nghĩ, cúi đầu lại phát hiện sói xám Dysis giống như đang nghe bọn họ nói chuyện.

Đáng tiếc là dùng tiếng trung, là người Hegel hay sói đều nghe không hiểu.

Eade chần chờ hỏi: "Nếu như là báo thù, tại sao Gafia không nhận ra cậu?"

"Ngày hôm qua tôi tắm rất kĩ, hơn nữa..." Cát Lâm giật mình, đánh bạo bế sói xám lên, nghiêm trang chững chạc mà giải thích: "Mùi của Dysis át đi mùi của mèo bự, nó đã giúp tôi rất nhiều."

Sói xám không có ý đồ tránh khỏi Cát Lâm.

Dù có ôm kiểu gì cũng không có xấu hổ bằng cái ôm đêm qua khi bọn họ lần đầu gặp mặt.

"Tui cũng đã sớm nói, Dysis là một đứa nhỏ tốt mà!" Eade lớn tiếng nói, còn vươn tay muốn sờ đầu sói xám.

Dysis hơi hơi nghiêng đầu, né đi.

Y có chút xấu hổ, nhanh chóng rút tay về, lúc này mới phát hiện sói xám không có nhiều cảm xúc kháng cự với Cát Lâm, giống như những vị Lang kỵ sĩ kia vậy, lúc bọn họ ôm đồng bọn của mình cũng nhẹ nhàng như thế.

"Hình như sáng nay cậu ăn không ít?"

"Nhờ trời, đại khái là đói dữ dằn một lần, dạ dày đã không cáu kỉnh nữa." Cát Lâm vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Tui nói mà!" Eade gật gật đầu, ôm sói là một việc khá tốn sức, chẳng sợ Dysis bệnh lâu nên gầy yếu, nhưng xương cũng nặng nha!

Nhìn nhìn sói xám, Eade lại sáp đến, thấp giọng nói: "Cát Lâm, tui cảm thấy cậu có thể thử làm một Lang kỵ sĩ."

"Tôi?" Cát Lâm hết sức kinh ngạc.

"Đúng vậy, Hegel không kỳ thị người dị tộc, bọn họ sẽ không ngăn cản cậu, chỉ cần cậu có cái bản lĩnh này!"

Cát Lâm nhịn không được cười: "Tôi từ đâu học loại bản lĩnh đó?"

"Trước rèn luyện ra sức lực đủ tiêu chuẩn, sau đó cùng người Hegel đến chỗ kia... Thấy không? Bầy sói không có chủ nhân ở bên cạnh sơn cốc, hàng năm đều có người muốn trở thành tân Lang kỵ sĩ. Ngoại trừ mấy đứa nhóc nhỏ tuổi, còn có cả các Lang kỵ sĩ mà đồng bọn không may mất sớm." Eade mập mạp quơ nắm tay, cổ vũ Cát Lâm đi thử xem.

"Quá trình thi thì sao?" Cát Lâm hỏi lại, anh đặt sói xám xuống bãi cỏ, giơ ngón tay tính tính cho Eade coi: "Người Hegel có ưu thế rõ ràng hơn tôi, thể trạng của bọn họ còn cơ bắp hơn người Âu Mỹ thậm chí người da đen, chiều cao trung bình khoảng hai mét, một tay nâng sói không nói chơi. Nếu tôi từ nhỏ xuyên qua đây, trải qua nơi này huấn luyện, không chừng có thể lên được một mét chín, một quyền đập nát một cục bánh mì cứng, sau đó tranh thủ trở thành Lang kỵ sĩ."

"Không đâu, chiều cao không hạn chế, cân nặng mới hạn chế kìa!"

Eade sờ cái eo đầy mỡ của mình, thở dài.

Kỳ thật người thật sự muốn trở thành Lang kỵ sĩ là y, đáng tiếc đừng nói thi, ngay cả huấn luyện cơ bản y còn không thể hoàn thành. Những kỵ sĩ chuẩn mỗi ngày phải chạy mười ngàn mét đó...

"Tôi cảm thấy cậu nhất định làm được! Khảo hạch chỉ có hai phần, một là đạt được sự ưu ái của ít nhất một con sói xám, hai là đánh sấp mặt con sói kia... Khụ, đương nhiên cái thứ hai có chút khó khăn,cậu có thể sử dụng sức mạnh một cách linh hoạt, hoặc cũng có thể học phương pháp đánh sói chính xác từ chỗ các Lang kỵ sĩ khác, quan trọng nhất là nếu con sói ấy có thiện cảm với cậu, nó sẽ không cào cấu cắn xé. Kì thi kỵ sĩ hàng năm, đừng nói chết người, ngay cả trọng thương còn không có!"

Cát Lâm lắc đầu.



Eade vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục khuyên bảo: "Nơi này không phải là cõi bình yên an vui, người Hegel dưới sự trợ giúp của Ma Ảnh Gafia đã vô số lần đánh lùi Hải Tích, nhưng lỡ như có chuyện ngoài ý muốn thì sao? Một khi bờ biển và thành đá thất thủ, tất cả mọi người chỉ có thể trốn vào trong rừng rậm, nếu cậu là Lang kỵ sĩ, tỷ lệ sống sót của cậu sẽ lớn một chút, chuyện này rất quan trọng! Ít nhất cậu sẽ không bị đại đa số Hải Tích đuổi theo! Rừng rậm U Ngữ cũng không yên bình như chúng ta thấy, một khi rời đi khu vực bồn cơm của Gafia, mãnh thú chỗ đó nhiều không kể xiết!"

Cát Lâm mím chặt môi, anh thừa nhận Eade nói rất có lý.

Trên đời không có phòng tuyến nào mãi mãi bền vững.

Người Hegel có tín ngưỡng, bọn họ cho rằng không gì có thể chiến thắng Gafia, Cát Lâm và Eade lại đến từ một quốc gia có thuyết vô thần, không mù quáng như vậy.

"Sống sót, Cát Lâm! Còn sống quan trọng hơn bất cứ thứ gì, quốc gia chúng ta có câu gì nhỉ... Đúng rồi, cư an tư nguy**! Không có sức mạnh sẽ không thể đối phó với những cái ngoài ý muốn chết tiệt kia." Eade nặn ra một nụ cười khó coi.

Cát Lâm: "Đấu với vận mệnh?"

"Đấu đến thắng là được, đấu không thắng cũng phải cố gắng!"

"Anh nói đúng, cám ơn anh, Eade!"

Cát Lâm vươn tay ôm chầm lấy mập mạp, Eade có chút thương cảm, âm thanh rầu rĩ.

"... Tui thì không được, hy vọng cậu may mắn hơn tui. Hai người, ít nhất phải có một người còn sống trở về nhà."

Cát Lâm vỗ vỗ lưng y.

Sói xám bên cạnh cả quá trình chỉ nghe hiểu hai cái tên "Gafia" và "Hegel" mà thôi, không hiểu nội dung cụ thể, chờ đến lúc hai người dị tộc kia ôm nhau, Dysis có chút bực bội.

Gaifa mềm nhũn thay đổi, y không biết dùng phương pháp gì để đối mặt với bé mèo đã biến thành bức tường mèo.

Hai người dị giới này hình như có bí mật gì đó.

Mà cái cảm giác tâm phiền ý loạn này của Dysis • Eloca trong khoảng thời gian ngắn không tốt lên được.

Lúc này, một cơn gió lạnh thổi qua sơn cốc.

Mu bàn tay Cát Lâm nổi lên một lớp nổi da gà, anh theo bản năng buông tay ra, kéo áo cao lên tí.

"Hạ nhiệt độ?"

Hegel không có dự báo thời tiết, Cát Lâm nhớ tới việc anh chưa hỏi Eade xem mùa đông nơi này có lạnh không, có khó chịu không.

"Không đúng, qua tế điển chúc mừng vụ thu hoạch bội thu ít nhất nửa tháng mới hạ nhiệt độ, nơi này lại gần bờ biển, mùa đông sẽ ấm một chút, mùa hè cũng không nóng." Eade cũng xoa xoa tay, khó hiểu lẩm bẩm.

Dysis nhẹ nhàng lắc rớt mấy cọng cỏ trên người, vì có lông nên chịu lạnh tốt hơn.

Lại một cơn gió lạnh thổi qua, những đoá hoa dại đang nở rộ từ từ héo rũ, sói xám đột nhiên ngẩng đầu.

Không đúng! Loại rét lạnh này không bình thường!

Mỗi một nhành cây ngọn cỏ ở Seeley đều có ma lực, mà cơn gió này mang đến khí tức của một luồng ma lực hỗn loạn.

Những lá cờ màu đỏ vàng bên trên toà thành đá bị thổi đến thẳng tắp, biểu hiện gió từ ngoài biển thổi vào, lá cờ dài bị thổi bay tạo ra các tiếng động kì quái.

Người Hegel trong sơn cốc thi nhau ngẩng đầu, vẻ mặt nháy mắt trở nên khó coi.

Cát Lâm cảm thấy bả vai chợt nặng, quay đầu phát hiện Eade hai chân run rẩy, mập mạp vẻ mặt hoảng sợ, sắc mặt còn tái hơn khi nãy nhìn thấy Gafia nữa.

"Meo!"

Sâu trong rừng rậm truyền tiếng gầm giận dữ của mèo bự.

Mèo đen nhảy lên ngọn cây, linh hoạt mượn lực chạy về phía bên này.

Đồng thời cửa toà thành đá mở ra, có người cao giọng quát to:

"Hải Tích đến!!!"

*Cư an tư nguy: Đương lúc yên ổn phải nghĩ đến lúc nguy cấp để phòng bị. ◇Tả truyện: "Cư an tư nguy, tư tắc hữu bị, hữu bị vô hoạn", (Tương Công thập nhất niên) Đương lúc ở yên phải nghĩ đến lúc nguy cấp, nghĩ thì phải phòng bị, có phòng bị thì không lo lắng. Nguồn: http://hvdic.thivien.net/hv/c%C6%B0+an+t%C6%B0+nguy

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau