Chương 12: Sương mù mênh mông
Sợ cái gì đến cái đó.
Hải Tích, từ được vô số người nhắc tới, cùng một nhịp thở với mảnh đất bất hạnh này.
Sau khi Cát Lâm đến Hegel, ác mộng mà anh mơ thấy có một nửa là mèo bự, dư lại đều được Hải Tích nhận thầu. Trong mộng gương mặt của những quái vật kia mơ hồ không rõ, có khi giống khủng long trong Công viên kỉ Jura, có khi lại giống người ngoài hành tinh trong phim khoa học viễn tưởng.
Thời gian Hải Tích phát động tập kích cũng không cố định, chúng nó có thể hàng năm đều đến, cũng có thể cách mười năm mới ló mặt ra.
Eade cho rằng bên trong khẳng định có quy luật, song đây là chuyện mấy thế hệ người Hegel đều không làm rõ được, Eade nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ ra cái gọi là quy luật ở chỗ nào.
"Lần trước Hải Tích rút lui, liên tục ba tháng tui đều ngủ không ngon, chờ đến khi qua đoạn thời gian đó, tui lập tức hối hận."
Eade rụt cổ trong gió lạnh, bắt đầu tố khổ với anh: "Căn cứ ghi chép của người Hegel thì thời gian gần nhất Hải Tích tập kích lần hai là chín tháng. Chỉ có chín tháng thôi đó! Qua một ngày là ít một ngày, tui lại lãng phí hết sạch ba tháng thời gian bình an! Chờ 'Kỳ an toàn' vừa hết, mỗi sáng sớm tỉnh lại tui đều cầu nguyện, Phật tổ Chúa cứu thế ai cũng được, chỉ hy vọng Hải Tích đừng tới."
Cát Lâm không có cười y nhát gan.
Anh đứng bên cạnh một nơi rất giống chỗ đặt máy bắn đá giản dị.
Những cái máy bắn đá khác bị đẩy ra, được người Hegel đẩy lên trên sườn núi. Cát Lâm và Eade cũng góp một phần sức bên trong.
Nhiệt độ không khí ngày càng thấp, trên ngọn cỏ kết một tầng sương trắng, sương mù cũng bắt đầu giăng khắp nơi.
Đất trời một mảnh mờ mịt, Cát Lâm quay đầu nhìn về phía thành đá, hình dáng kiến trúc đã mơ hồ không rõ, cỏ dại màu sắc nhiệt liệt như lửa mọc đầy sơn cốc đã bị sắc xám trắng kia huỷ diệt, lại càng không cần nói rừng rậm xa xa kia.
Hegel mỹ lệ... trở nên cực kì xa lạ.
Bọn họ không có thời gian cảm khái, dừng lại thở dốc vài hơi, Cát Lâm cùng Eade lại tiếp tục đi dọn đá.
Từ khi gió biển trở nên lạnh và nhiệt độ không khí giảm xuống, đến lúc địch nhân tập kích, thời gian ước chừng khoảng 20 phút*.
Trước trận chiến người Hegel chuẩn bị ngay ngắn có trật tự, các Lang kỵ sĩ nhanh chóng cho những đồng bọn của mình lấp đầy bụng, đánh bóng xong vũ khí, liền lục tục mà đi vào bờ biển. Bọn họ bọc áo da, lăn đến dưới bụng sói xám bắt đầu ngủ.
Những người Hegel có sức chiến đấu không đạt tiêu chuẩn, không cách nào chính diện đối kháng cùng Hải Tích tiếp tục bận rộn, bọn họ giống như có một quyển sổ tay "Hành động trong chiến tranh", nhanh chóng phân phối xong nhiệm vụ, sau đó rất hiệu suất mà làm theo.
Sói xám Dysis bị Cát Lâm và Eade đưa trở về thành đá.
Cùng những đứa trẻ dưới mười tuổi, hoặc là người thân có tàn tật, tuổi già ốm yếu đồng thời ở trong hầm của toà thành. Nghe nói hầm là đặc biệt xây dựng, cực kì vững chắc, sâu bên trong còn có một địa đạo, cho dù cả tòa kiến trúc sập, mọi người cũng có thể thông qua đó đi vào di tích cạnh rừng rậm.
Thật ra Eade cực kì muốn chui vào hầm, vì y rất sợ hãi.
Cuối cùng y vẫn cắn răng cùng Cát Lâm rời khỏi đó.
Hegel tôn sùng vũ dũng, nếu làm đào binh, cho dù có thể sống sót, cuộc sống sau này cũng sẽ không dễ dàng. Có lẽ người Hegel sẽ không thô bạo đuổi y đi, nhưng bọn họ khẳng định sẽ không bước vào quán rượu kia nữa, thậm chí có khả năng không cho phép Eade và Cát Lâm tiếp tục ở trong thành đá. Nếu đến cái loại tình trạng này, vì sống qua ngày, hai người chỉ có thể đi trộm** khoai tây và cà chua.
Eade nói cho Cát Lâm, ba năm qua ở Hegel y sống tốt như vậy là bởi vì y cùng người Hegel đồng thời bảo vệ mảnh đất này, cứ việc chuyện y làm được cực kì hữu hạn.
"Hít sâu, thả lỏng." Eade nhắc nhở.
Nhưng mà y còn khẩn trương hơn Cát Lâm nhiều, bắp chân luôn run rẩy.
Rốt cục, Eade nhịn không được quay đầu hỏi: "Cậu làm thế nào vượt qua sợ hãi được vậy?"
"Bởi vì... Sợ cũng vô dụng." Cát Lâm dùng ngón tay đè huyệt Thái Dương, khi anh thở ra đã có thể thấy khói trắng, nhiệt độ vẫn liên tục giảm xuống.
"Chỉ mong lúc cậu nhìn thấy bọn khốn nạn kia, còn có thể chịu đựng được." Eade lầm bầm lầu bầu.
Cát Lâm thành khẩn trả lời: "Tôi cũng hy vọng như vậy."
Eade vỗ vỗ vai anh, đi lên phía trước khoảng một cánh tay, truyền thụ kinh nghiệm của mình: "Nếu thật sự quá sợ, cứ ngẩng đầu nhìn Gafia một cái, con mèo bự ấy luôn luôn ở đây!"
Tín ngưỡng của người Hegel với Ma Ảnh Gafia không phải không có lý do.
Con mèo bự ngồi xổm nơi vách núi kia, là ngọn hải đăng duy nhất mà bọn họ nhìn thấy từ trong khốn cảnh, là suối nguồn dũng khí để bọn họ đứng lên tiếp tục chém giết.
Từng hòn đá, từng thùng gỗ được vận chuyển lên triền núi.
Mỗi người đều có một phần.
Thùng gỗ mở ra, bên trong có sắp xếp mấy cái chai gỗ làm thủ công thô ráp, dựa theo hình dạng lớn nhỏ mà phân chia đến vài loại, sắp xếp chỉnh tề.
"Đây là cái gì?" Cát Lâm hỏi.
Anh và Eade không được phân cái thùng gỗ đó.
"Thứ không khác với hoả dược lắm, yêu cầu hỗn hợp lâm thời phải làm theo tỉ lệ... Chúng ta nắm giữ không tốt." Eade vuốt ót nói: "Trên thực tế tui ngay cả bột phấn trong chai là gì cũng không biết, loại đồ vật uy lực tương đối mạnh này sẽ không tiết lộ cho người dị tộc biết."
Lúc này bọn họ thấy được Onvina, cô bé trẻ tuổi đi theo một đám trẻ gần bằng tuổi, đang điều chỉnh thử cung tiễn, sau đó dừng lại căng chặt dây cung.
Có mấy đứa nhóc mười hai mười ba tuổi là lần đầu tiên tham chiến, trông rất khẩn trương, còn tay chân bộp chộp lấy nhầm đồ vật.
Mũi tên nhồi đầy thùng gỗ hẹp dài, vũ khí cũng bắt đầu chia ra.
Eade từ chối chọn lựa, thứ y dùng là cây dao thái trong quán rượu, mập mạp tỏ vẻ ba mươi năm cuộc đời vũ khí y dùng quen nhất ngoài trừ dao bổ dưa hấu cũng chỉ có bản chuyên***, mà lực sát thương của cái sau hiển nhiên không đủ.
Tay Cát Lâm do dự dừng ở phía trên chiếc xe đẩy đầy vũ khí, ánh mắt bỗng nhiên nhìn vào một vật thể ngăm đen bị đè dưới cây đao.
Anh vươn tay cầm lấy, một vũ khí hình dạng kì quái hiện lên trong mắt Cát Lâm.
Nhỏ mà hẹp dài, một mặt trong đó là một vòng tròn nho nhỏ, chỉ có thể đút một ngón tay vào. Mặt còn lại cong như dấu chấm hỏi, toàn thân ngăm đen, rất giống song sắt câu kiểu cũ bản phóng đại.
Eade phát hiện Cát Lâm thất thần, gọi mấy tiếng anh mới hoàn hồn, theo bản năng cầm lấy cái song sắt câu kia.
"Đây là vũ khí gì thế?" Eade nghẹn họng nhìn trân trối.
"..."
"Cậu cầm cái song sắt câu chưa tới nửa mét này làm gì?"
Eade nhịn không được nhìn chỗ vũ khí còn dư lại, giúp Cát Lâm chọn một thứ như là ống thép, nói: "Tui cảm thấy cái này thuận tay hơn, cậu thấy sao?"
"... Không cần." Cát Lâm quay người rời đi.
Eade một bên buồn bực, một bên dậm chân, muốn thả lỏng một ít.
"Từ từ, còn đồ vật các ngươi chưa lấy này." Onvina ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó đưa một cái giỏ con cho Eade.
Bên trên có bện cái nắp đậy, cho dù lăn hơn mười vòng, đồ bên trong cũng sẽ không rơi ra.
Mập mạp mở ra cho Cát Lâm nhìn thoáng qua.
Cả một giỏ khoai tây hầm chín.
"Đồ ăn chuẩn bị chiến đấu. Tìm một chỗ bên cạnh 'trận địa' của chúng ta, cất nó cho kỹ!" Eade đưa giỏ cho Cát Lâm.
"Chỉ có đồ ăn thôi?"
Thắc mắc của Cát Lâm thực bình thường, khoai tây ăn quá nhanh cũng sẽ bị nghẹn đó.
Nếu thức ăn đều chuẩn bị tốt, người Hegel không có khả năng không chuẩn bị nước luôn.
"... Không cần nước, đến lúc đó cậu sẽ biết." Sắc mặt Eade xanh mét, phân không rõ là lạnh hay là sợ hãi, bởi vì màn đêm đã buông xuống.
Tia sáng cuối cùng của vầng thái dương biến mất nơi chân trời.
Có lẽ còn có sương mù, có điều cái gì cũng nhìn không rõ.
Không có người đốt đuốc, cũng không có treo đèn lên, ánh sáng duy nhất chính là đôi mắt Gafia, đồng tử trong đôi mắt vàng óng ánh như bảo thạch kia đã biến thành hình tròn, nó đang nhìn chăm chú vào mặt biển, không hề nhúc nhích.
Người Gafia đã hoà làm một thể với bóng đêm.
Tiếng nói chuyện, tiếng chạy nhảy khắp xung quanh dần nhỏ lại. Dưới hoàn cảnh này, trong tim đều là áp lực, Cát Lâm cảm giác anh thậm chí không thể lớn tiếng nói chuyện, há mồm thở dốc.
Trận khảo nghiệm sinh tử đầu tiên của anh tại thế giới khác, sắp bắt đầu.
Mây đen bao phủ bầu trời đêm, không có ánh trăng.
Trong bóng tối, một con sói xám đi đến vách núi nơi mèo bự ngồi, khi nó xuyên qua phòng tuyến cũng không có người cản lại, đêm tối là thứ che dấu tốt nhất, không ai nhận ra nó là Dysis, con sói sắp bệnh chết kia.
Sói không có kỵ sĩ cũng sẽ tham chiến.
Trăm ngàn năm qua, mỗi khi gió lạnh mang theo ma lực thổi tới, chúng nó sẽ bắt đầu cảnh giác, trở nên xao động, chuẩn bị tiến hành một hồi chiến đấu quyết tử.
Thói quen ấy như chữ khắc vào đồ vật, khắc sâu vào trong máu chúng, di truyền đời đời.
Không cần người Hegel dẫn đường, chúng nó sẽ tự giác tụ tập đến trên bờ biển.
Bầy sói thường thường hé miệng, dùng đầu lưỡi cảm nhận cường độ ma lực trong luồng không khí rét lạnh kia.
Dysis vòng qua chúng nó, y dùng một chút kỹ xảo nhỏ, chạy từ hầm ra rồi đến rừng rậm bên kia đối với thân thể suy yếu này mà nói, đã vượt quá sức chịu đựng.
"Gafia."
Mèo bự nhẹ nhàng vung đuôi, căn bản không cúi đầu liếc mắt nhìn sói xám một cái.
Eloca bất đắc dĩ mà dùng chân trước đỡ đầu sói, nếu bị người khác nhìn thấy nhất định sẽ giật mình, con sói này miệng nói tiếng người, biểu tình và ánh mắt rất không giống sói.
"Gafia, là ta sai."
Mèo bự tiếp tục vẫy đuôi, vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực.
Eloca dọc theo vách núi bám vào một đoạn mặt phẳng nhỏ, đứng trên một khối nham thạch, ngẩng đầu lên nói: "Ta còn không so đo lúc ngủ nhóc đem thân thể ta bày ra rất nhiều hình dạng."
Thân mèo chấn động, cái đuôi cứng ngắc dừng giữa không trung.
"Ta không thể ở bên cạnh nhóc, nhóc rất không vui."
"Meo."
"Xin lỗi, Gafia."
"Meo."
Mèo bự bỗng nhiên duỗi vuốt chụp tới, thoải mái đem sói xám từ vách núi nâng lên, đặt trước đầu mình, sau đó Gafia lui về phía sau vài bước, nhẹ nhàng nằm úp sấp xuống.
Lời Dysis nói bị tiếng sóng biển che đậy.
Động tĩnh của tiếng mèo kêu không lớn, ngoại trừ Chiến Thần không ai có thể hiểu tiếng mèo, bọn họ nhìn qua phía này, tầm mắt lại bị thân thể to lớn hoà làm một với bóng đêm kia của Gafia chặn lại.
Sói xám nâng lên chân trước, chạm vào mèo bự.
—— Lông mèo quá dày, chân nó chỉ đi được một nửa.
Cứ như vậy, còn chưa đụng tới dưới cùng.
Đầu Gafia đưa về phía trước, trước mắt Dysis tối sầm, cảm xúc ấm nóng mềm mại kéo dài từ đầu y cho đến sau lưng, sau đó y liền biến thành một con sói bị mèo bự dùng đầu lưỡi liếm...
Trên lưỡi mèo có gai mềm, động tác Gafia rất nhẹ, khống chế cũng rất tốt.
Nhưng mà lại tạo ra hiệu quả khủng bố, lông trên người Dysis bị chải hết theo một hướng, khoảng cách bằng nhau, còn thẳng thớm hơn cả xịt keo xịt tóc, cọng cọng rõ ràng.
Eloca:...
Rốt cuộc ai là thú cưng của ai?
*Nguyên văn: thập khi còn bé tả hữu, ai hiểu hông TT^TT
**Nguyên văn: loại. Tui chém
***Bản chuyên: ai biết giơ tay! Chứ tui là tui hok biết rồi
Hải Tích, từ được vô số người nhắc tới, cùng một nhịp thở với mảnh đất bất hạnh này.
Sau khi Cát Lâm đến Hegel, ác mộng mà anh mơ thấy có một nửa là mèo bự, dư lại đều được Hải Tích nhận thầu. Trong mộng gương mặt của những quái vật kia mơ hồ không rõ, có khi giống khủng long trong Công viên kỉ Jura, có khi lại giống người ngoài hành tinh trong phim khoa học viễn tưởng.
Thời gian Hải Tích phát động tập kích cũng không cố định, chúng nó có thể hàng năm đều đến, cũng có thể cách mười năm mới ló mặt ra.
Eade cho rằng bên trong khẳng định có quy luật, song đây là chuyện mấy thế hệ người Hegel đều không làm rõ được, Eade nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ ra cái gọi là quy luật ở chỗ nào.
"Lần trước Hải Tích rút lui, liên tục ba tháng tui đều ngủ không ngon, chờ đến khi qua đoạn thời gian đó, tui lập tức hối hận."
Eade rụt cổ trong gió lạnh, bắt đầu tố khổ với anh: "Căn cứ ghi chép của người Hegel thì thời gian gần nhất Hải Tích tập kích lần hai là chín tháng. Chỉ có chín tháng thôi đó! Qua một ngày là ít một ngày, tui lại lãng phí hết sạch ba tháng thời gian bình an! Chờ 'Kỳ an toàn' vừa hết, mỗi sáng sớm tỉnh lại tui đều cầu nguyện, Phật tổ Chúa cứu thế ai cũng được, chỉ hy vọng Hải Tích đừng tới."
Cát Lâm không có cười y nhát gan.
Anh đứng bên cạnh một nơi rất giống chỗ đặt máy bắn đá giản dị.
Những cái máy bắn đá khác bị đẩy ra, được người Hegel đẩy lên trên sườn núi. Cát Lâm và Eade cũng góp một phần sức bên trong.
Nhiệt độ không khí ngày càng thấp, trên ngọn cỏ kết một tầng sương trắng, sương mù cũng bắt đầu giăng khắp nơi.
Đất trời một mảnh mờ mịt, Cát Lâm quay đầu nhìn về phía thành đá, hình dáng kiến trúc đã mơ hồ không rõ, cỏ dại màu sắc nhiệt liệt như lửa mọc đầy sơn cốc đã bị sắc xám trắng kia huỷ diệt, lại càng không cần nói rừng rậm xa xa kia.
Hegel mỹ lệ... trở nên cực kì xa lạ.
Bọn họ không có thời gian cảm khái, dừng lại thở dốc vài hơi, Cát Lâm cùng Eade lại tiếp tục đi dọn đá.
Từ khi gió biển trở nên lạnh và nhiệt độ không khí giảm xuống, đến lúc địch nhân tập kích, thời gian ước chừng khoảng 20 phút*.
Trước trận chiến người Hegel chuẩn bị ngay ngắn có trật tự, các Lang kỵ sĩ nhanh chóng cho những đồng bọn của mình lấp đầy bụng, đánh bóng xong vũ khí, liền lục tục mà đi vào bờ biển. Bọn họ bọc áo da, lăn đến dưới bụng sói xám bắt đầu ngủ.
Những người Hegel có sức chiến đấu không đạt tiêu chuẩn, không cách nào chính diện đối kháng cùng Hải Tích tiếp tục bận rộn, bọn họ giống như có một quyển sổ tay "Hành động trong chiến tranh", nhanh chóng phân phối xong nhiệm vụ, sau đó rất hiệu suất mà làm theo.
Sói xám Dysis bị Cát Lâm và Eade đưa trở về thành đá.
Cùng những đứa trẻ dưới mười tuổi, hoặc là người thân có tàn tật, tuổi già ốm yếu đồng thời ở trong hầm của toà thành. Nghe nói hầm là đặc biệt xây dựng, cực kì vững chắc, sâu bên trong còn có một địa đạo, cho dù cả tòa kiến trúc sập, mọi người cũng có thể thông qua đó đi vào di tích cạnh rừng rậm.
Thật ra Eade cực kì muốn chui vào hầm, vì y rất sợ hãi.
Cuối cùng y vẫn cắn răng cùng Cát Lâm rời khỏi đó.
Hegel tôn sùng vũ dũng, nếu làm đào binh, cho dù có thể sống sót, cuộc sống sau này cũng sẽ không dễ dàng. Có lẽ người Hegel sẽ không thô bạo đuổi y đi, nhưng bọn họ khẳng định sẽ không bước vào quán rượu kia nữa, thậm chí có khả năng không cho phép Eade và Cát Lâm tiếp tục ở trong thành đá. Nếu đến cái loại tình trạng này, vì sống qua ngày, hai người chỉ có thể đi trộm** khoai tây và cà chua.
Eade nói cho Cát Lâm, ba năm qua ở Hegel y sống tốt như vậy là bởi vì y cùng người Hegel đồng thời bảo vệ mảnh đất này, cứ việc chuyện y làm được cực kì hữu hạn.
"Hít sâu, thả lỏng." Eade nhắc nhở.
Nhưng mà y còn khẩn trương hơn Cát Lâm nhiều, bắp chân luôn run rẩy.
Rốt cục, Eade nhịn không được quay đầu hỏi: "Cậu làm thế nào vượt qua sợ hãi được vậy?"
"Bởi vì... Sợ cũng vô dụng." Cát Lâm dùng ngón tay đè huyệt Thái Dương, khi anh thở ra đã có thể thấy khói trắng, nhiệt độ vẫn liên tục giảm xuống.
"Chỉ mong lúc cậu nhìn thấy bọn khốn nạn kia, còn có thể chịu đựng được." Eade lầm bầm lầu bầu.
Cát Lâm thành khẩn trả lời: "Tôi cũng hy vọng như vậy."
Eade vỗ vỗ vai anh, đi lên phía trước khoảng một cánh tay, truyền thụ kinh nghiệm của mình: "Nếu thật sự quá sợ, cứ ngẩng đầu nhìn Gafia một cái, con mèo bự ấy luôn luôn ở đây!"
Tín ngưỡng của người Hegel với Ma Ảnh Gafia không phải không có lý do.
Con mèo bự ngồi xổm nơi vách núi kia, là ngọn hải đăng duy nhất mà bọn họ nhìn thấy từ trong khốn cảnh, là suối nguồn dũng khí để bọn họ đứng lên tiếp tục chém giết.
Từng hòn đá, từng thùng gỗ được vận chuyển lên triền núi.
Mỗi người đều có một phần.
Thùng gỗ mở ra, bên trong có sắp xếp mấy cái chai gỗ làm thủ công thô ráp, dựa theo hình dạng lớn nhỏ mà phân chia đến vài loại, sắp xếp chỉnh tề.
"Đây là cái gì?" Cát Lâm hỏi.
Anh và Eade không được phân cái thùng gỗ đó.
"Thứ không khác với hoả dược lắm, yêu cầu hỗn hợp lâm thời phải làm theo tỉ lệ... Chúng ta nắm giữ không tốt." Eade vuốt ót nói: "Trên thực tế tui ngay cả bột phấn trong chai là gì cũng không biết, loại đồ vật uy lực tương đối mạnh này sẽ không tiết lộ cho người dị tộc biết."
Lúc này bọn họ thấy được Onvina, cô bé trẻ tuổi đi theo một đám trẻ gần bằng tuổi, đang điều chỉnh thử cung tiễn, sau đó dừng lại căng chặt dây cung.
Có mấy đứa nhóc mười hai mười ba tuổi là lần đầu tiên tham chiến, trông rất khẩn trương, còn tay chân bộp chộp lấy nhầm đồ vật.
Mũi tên nhồi đầy thùng gỗ hẹp dài, vũ khí cũng bắt đầu chia ra.
Eade từ chối chọn lựa, thứ y dùng là cây dao thái trong quán rượu, mập mạp tỏ vẻ ba mươi năm cuộc đời vũ khí y dùng quen nhất ngoài trừ dao bổ dưa hấu cũng chỉ có bản chuyên***, mà lực sát thương của cái sau hiển nhiên không đủ.
Tay Cát Lâm do dự dừng ở phía trên chiếc xe đẩy đầy vũ khí, ánh mắt bỗng nhiên nhìn vào một vật thể ngăm đen bị đè dưới cây đao.
Anh vươn tay cầm lấy, một vũ khí hình dạng kì quái hiện lên trong mắt Cát Lâm.
Nhỏ mà hẹp dài, một mặt trong đó là một vòng tròn nho nhỏ, chỉ có thể đút một ngón tay vào. Mặt còn lại cong như dấu chấm hỏi, toàn thân ngăm đen, rất giống song sắt câu kiểu cũ bản phóng đại.
Eade phát hiện Cát Lâm thất thần, gọi mấy tiếng anh mới hoàn hồn, theo bản năng cầm lấy cái song sắt câu kia.
"Đây là vũ khí gì thế?" Eade nghẹn họng nhìn trân trối.
"..."
"Cậu cầm cái song sắt câu chưa tới nửa mét này làm gì?"
Eade nhịn không được nhìn chỗ vũ khí còn dư lại, giúp Cát Lâm chọn một thứ như là ống thép, nói: "Tui cảm thấy cái này thuận tay hơn, cậu thấy sao?"
"... Không cần." Cát Lâm quay người rời đi.
Eade một bên buồn bực, một bên dậm chân, muốn thả lỏng một ít.
"Từ từ, còn đồ vật các ngươi chưa lấy này." Onvina ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó đưa một cái giỏ con cho Eade.
Bên trên có bện cái nắp đậy, cho dù lăn hơn mười vòng, đồ bên trong cũng sẽ không rơi ra.
Mập mạp mở ra cho Cát Lâm nhìn thoáng qua.
Cả một giỏ khoai tây hầm chín.
"Đồ ăn chuẩn bị chiến đấu. Tìm một chỗ bên cạnh 'trận địa' của chúng ta, cất nó cho kỹ!" Eade đưa giỏ cho Cát Lâm.
"Chỉ có đồ ăn thôi?"
Thắc mắc của Cát Lâm thực bình thường, khoai tây ăn quá nhanh cũng sẽ bị nghẹn đó.
Nếu thức ăn đều chuẩn bị tốt, người Hegel không có khả năng không chuẩn bị nước luôn.
"... Không cần nước, đến lúc đó cậu sẽ biết." Sắc mặt Eade xanh mét, phân không rõ là lạnh hay là sợ hãi, bởi vì màn đêm đã buông xuống.
Tia sáng cuối cùng của vầng thái dương biến mất nơi chân trời.
Có lẽ còn có sương mù, có điều cái gì cũng nhìn không rõ.
Không có người đốt đuốc, cũng không có treo đèn lên, ánh sáng duy nhất chính là đôi mắt Gafia, đồng tử trong đôi mắt vàng óng ánh như bảo thạch kia đã biến thành hình tròn, nó đang nhìn chăm chú vào mặt biển, không hề nhúc nhích.
Người Gafia đã hoà làm một thể với bóng đêm.
Tiếng nói chuyện, tiếng chạy nhảy khắp xung quanh dần nhỏ lại. Dưới hoàn cảnh này, trong tim đều là áp lực, Cát Lâm cảm giác anh thậm chí không thể lớn tiếng nói chuyện, há mồm thở dốc.
Trận khảo nghiệm sinh tử đầu tiên của anh tại thế giới khác, sắp bắt đầu.
Mây đen bao phủ bầu trời đêm, không có ánh trăng.
Trong bóng tối, một con sói xám đi đến vách núi nơi mèo bự ngồi, khi nó xuyên qua phòng tuyến cũng không có người cản lại, đêm tối là thứ che dấu tốt nhất, không ai nhận ra nó là Dysis, con sói sắp bệnh chết kia.
Sói không có kỵ sĩ cũng sẽ tham chiến.
Trăm ngàn năm qua, mỗi khi gió lạnh mang theo ma lực thổi tới, chúng nó sẽ bắt đầu cảnh giác, trở nên xao động, chuẩn bị tiến hành một hồi chiến đấu quyết tử.
Thói quen ấy như chữ khắc vào đồ vật, khắc sâu vào trong máu chúng, di truyền đời đời.
Không cần người Hegel dẫn đường, chúng nó sẽ tự giác tụ tập đến trên bờ biển.
Bầy sói thường thường hé miệng, dùng đầu lưỡi cảm nhận cường độ ma lực trong luồng không khí rét lạnh kia.
Dysis vòng qua chúng nó, y dùng một chút kỹ xảo nhỏ, chạy từ hầm ra rồi đến rừng rậm bên kia đối với thân thể suy yếu này mà nói, đã vượt quá sức chịu đựng.
"Gafia."
Mèo bự nhẹ nhàng vung đuôi, căn bản không cúi đầu liếc mắt nhìn sói xám một cái.
Eloca bất đắc dĩ mà dùng chân trước đỡ đầu sói, nếu bị người khác nhìn thấy nhất định sẽ giật mình, con sói này miệng nói tiếng người, biểu tình và ánh mắt rất không giống sói.
"Gafia, là ta sai."
Mèo bự tiếp tục vẫy đuôi, vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực.
Eloca dọc theo vách núi bám vào một đoạn mặt phẳng nhỏ, đứng trên một khối nham thạch, ngẩng đầu lên nói: "Ta còn không so đo lúc ngủ nhóc đem thân thể ta bày ra rất nhiều hình dạng."
Thân mèo chấn động, cái đuôi cứng ngắc dừng giữa không trung.
"Ta không thể ở bên cạnh nhóc, nhóc rất không vui."
"Meo."
"Xin lỗi, Gafia."
"Meo."
Mèo bự bỗng nhiên duỗi vuốt chụp tới, thoải mái đem sói xám từ vách núi nâng lên, đặt trước đầu mình, sau đó Gafia lui về phía sau vài bước, nhẹ nhàng nằm úp sấp xuống.
Lời Dysis nói bị tiếng sóng biển che đậy.
Động tĩnh của tiếng mèo kêu không lớn, ngoại trừ Chiến Thần không ai có thể hiểu tiếng mèo, bọn họ nhìn qua phía này, tầm mắt lại bị thân thể to lớn hoà làm một với bóng đêm kia của Gafia chặn lại.
Sói xám nâng lên chân trước, chạm vào mèo bự.
—— Lông mèo quá dày, chân nó chỉ đi được một nửa.
Cứ như vậy, còn chưa đụng tới dưới cùng.
Đầu Gafia đưa về phía trước, trước mắt Dysis tối sầm, cảm xúc ấm nóng mềm mại kéo dài từ đầu y cho đến sau lưng, sau đó y liền biến thành một con sói bị mèo bự dùng đầu lưỡi liếm...
Trên lưỡi mèo có gai mềm, động tác Gafia rất nhẹ, khống chế cũng rất tốt.
Nhưng mà lại tạo ra hiệu quả khủng bố, lông trên người Dysis bị chải hết theo một hướng, khoảng cách bằng nhau, còn thẳng thớm hơn cả xịt keo xịt tóc, cọng cọng rõ ràng.
Eloca:...
Rốt cuộc ai là thú cưng của ai?
*Nguyên văn: thập khi còn bé tả hữu, ai hiểu hông TT^TT
**Nguyên văn: loại. Tui chém
***Bản chuyên: ai biết giơ tay! Chứ tui là tui hok biết rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất