Chương 4
*WARNING: Không nên đọc khi chưa ăn no nhá, kẻo lại thèm chảy nước miếng:)))
Cầm cục lông xù màu trắng lên, Hàn Bạc tò mò đánh giá từ trên xuống dưới.
Cậu mới từ nhà hàng đi ra, sau khi Giả Tỳ Tu đi rồi, cậu mới nhớ ra rằng mình quên mất yêu cầu ghi nợ.
Tổng hạn mức trao đổi đã đầy, để không bị chết đói, Hàn Bạc chỉ có thể lôi hệ thống ra dựa vào lí lẽ tranh luận một phen. Cậu đang tranh chấp hết sức lực thì nghe thấy một tiếng bẹt, cách đó không xa một cục bông màu trắng toát rơi trên mặt đất.
Vật kia toàn thân màu trắng như tuyết, chỉ có một ít vàng tạo thành hình tròn ở trên lưng, thân hình hình cầu của nó khẽ run lên trong không khí, thoạt nhìn mềm mại như sáp.
Cực kỳ giống như một chiếc bánh mousse sữa chua với nước sốt xoài.
Hàn Bạc thấy đói bụng liền đi tới nhặt lên.
So với dự kiến nặng hơn nhiều, Hàn Bạc ước lượng, thầm nghĩ trọng lượng không ít.
"Đây là cái gì? Hamster hả?" Cậu hỏi hệ thống.
【 Thú tộc cấp cao, cụ thể là cái gì thì không thể xác định được 】
"Ăn ngon không?"
【... 】
Hệ thống nghẹn lời, cục lông xù màu trắng tựa như nghe hiểu cũng run lên.
Hàn Bạc tỏ vẻ nhân hậu, ôn nhu xoa xoa cái bụng của nó hai lần, hiểu ý mà giải thích: "Không phải nói muốn ăn ngươi, chỉ là tùy tiện hỏi mùi vị một chút..."
Cục lông run càng thêm kịch liệt.
Hệ thống không nhìn nổi nữa.
【 Thú tộc cấp cao có khả năng biến hình, nếu như bị tùy tiện hãm hại, chúng có thể phải đối mặt với sự truy đuổi của cả bộ tộc 】
"Ồ, có bối cảnh." Hàn Bạc thả tay xuống có chút hứng thú.
Mắt thấy cậu càng ngày càng gần mặt đất, Giả Tỳ Tu bỗng cảm thấy phấn chấn, bốn cái chân ngắn ngủn của hắn kịch liệt vẫy đạp trên không trung, giống như một vương bát[17] xui xẻo không thể trở mình.
[17] Vương bát: đồ con rùa, con rùa rụt cổ
Hắn đang quay người thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng ai đó hét lên.
"Mị ma bên kia, ngươi đang cầm cái gì trong tay đấy?"
Giả Tỳ Tu nghe tiếng thì cứng đờ, nhấc cái đầu nhỏ của hamster lên, nhìn thấy người Mã Môn đang cầm túi áp giải thần đi về phía này.
Hắn trong lòng cả kinh cũng không quay người nữa, nhanh chóng biến mình thành một quả cầu, nhét đầu vào bụng để trốn...
Mặc dù không ai có thể nhận ra một con chuột hamster bằng khuôn mặt của nó.
Đám người Mã Môn hung hãn, Hàn Bạc kỳ quái liếc mắt nhìn một cái, co lại thành một quả cầu rồi, nhướng mày nói: "Đây là của tộc các ngươi à?"
Không đợi đối phương trả lời, cậu đánh giá người Mã Môn đang bịt mặt trên dưới một phen, lắc đầu thở dài.
"Chỉ là cái bánh mousse ngon miệng thôi mà, tại sao ngươi sau khi hoá hình lại hèn mọn như vậy?"
"Ngươi mắng ai hèn mọn hả?" Đám người Mã Môn thập phần bị mạo phạm, tức giận nói.
"Đừng hiểu lầm." Hàn Bạc xua tay, biểu thị chính mình không có ác ý, "Ta không phải cố ý mắng ngươi."
"Chỉ là thuật lại sự thật khách quan thôi."
"..."
Giả Tỳ Tu đang cuộn mình lặng lẽ lộ ra một con mắt, nhìn thấy đám người Mã Môn bị tức đến run cả người, mặt nạ đều không giấu được hai má đỏ lên.
Sắc mặt đám người đó còn khó coi hơn lúc tộc Tỳ Hưu dùng một điểm ưu thế trong lần trả giá cuối cùng để giành lại mảnh đất phát triển.
Giả Tỳ Tu cảm thán,
Sự sỉ nhục về ngoại hình thực sự đánh vào điểm đau.
Mị ma không hổ là chủng tộc đùa bỡn lòng người nhất.
Thấy đám người Mã Môn nổi trận lôi đình, Hàn Bạc nói: "Đùa thôi mà, vừa rồi ngươi hỏi ta cái gì?"
Đám người Mã Môn sắp lên cơn động kinh, lần này lại bị cắt ngang bởi điều này.
Cơn tức bị chặn trong lồng ngực, không thể bộc phát, người Mã Môn chỉ lạnh như băng nói: "Chúng ta đang truy tìm tên tội phạm thú tộc bị truy nã, hiện tại ta nghi ngờ nó đang ở trong tay ngươi."
"Cái này?" Hàn Bạc nhấc Giả Tỳ Tu lên. Nhìn lại cái bao tải trong tay người Mã Môn, đột nhiên hiểu ra.
"Ồ, các ngươi là đội bắt chuột."
Người Mã Môn:...
Đám người Mã Môn không chịu được oan ức này, xoay người rời đi.
"Mấy người đang làm gì vậy..." Hàn Bạc nhìn bóng lưng đám người Mã Môn tức đến nổ phổi, khó hiểu nói, "Đội bắt chuột bây giờ thất thường như vậy sao? Thế giới này cũng thật sự rất đa dạng."
Giả Tỳ Tu, người đang bị xách ở trên tay: Ai nói không phải đây...
Một giây sau, hắn bỗng nhiên cảm thấy không trọng lực, lại bị xách lên cao đến trước mặt mị ma.
"Muốn mang về sao? Vừa vặn đang thiếu bữa tối đây..." Tiểu mị ma lầm bầm lầu bầu.
Giả Tỳ Tu cả người phát lạnh.
"... Ta không ăn nhưng cũng không thể nếm thử mùi vị một chút được sao?"
Bốn cái chân ngắn ngủn của Giả Tỳ Tu nhanh chóng nhào lên.
"... Hiểu rồi, vậy trước tiên mang về rồi nói tiếp." Hàn Bạc nắm cổ Giả Tỳ Tu cười híp mắt hỏi, "Ngươi có nguyện ý cùng ta về nhà không, ta sẽ nướng ngươi thật ngon."
Đôi môi xinh đẹp của mị ma mở ra đóng lại ở trước mắt hắn, Giả Tỳ Tu mắt tối sầm lại, phảng phất nhìn thấy 49 cái hamburger biến mất ở trong đó, mà chính mình cũng sẽ chịu chung số phận với chúng nó.
Thả ta ra!
Để ta đi cùng người Mã Môn đi!!!
Giả Tỳ Tu dùng hết toàn lực giãy dụa, liều mạng vung móng vuốt sau bóng lưng đám người Mã Môn rời đi, chỉ hận vừa rồi hắn không lao đầu vào túi áp giải thần.
"Chi —— "
"Chít chít chít chít chít chít chít chít!"
Bất chấp sự kháng nghị bi thảm của hamster, Hàn Bạc hài lòng xách Giả Tỳ Tu đi.
Về đến nhà, Hàn Bạc dùng hộp thức ăn ngoài trong suốt làm thành một cái rương nhỏ, tạm thời đặt Giả Tỳ Tu vào trong đó.
Buổi chiều vẫn còn phải phát sóng ăn uống, mặc kệ một tên hamster nào đó đang liều mạng cào tường, Hàn Bạc mở nền tảng phát sóng trực tiếp ra.
Hạn mức 1000 đồng vàng đã được sử dụng nhanh hơn dự kiến, ăn xong hai bữa lại bị chủ nhà trọ đòi nợ thuê, Hàn Bạc giờ đã nghèo rớt mùng tơi, người không một xu dính túi.
Cũng may cậu phát sóng trực tiếp mấy ngày nay, sau khi rút thưởng rút tiền cũng miễn cưỡng đủ tiền cho một bữa tối.
Hàn Bạc đề xuất tiền từ nền tảng phát sóng trực tiếp, âm thầm hạ quyết tâm ngày mai nhất định phải hối thúc một khoản tiền đặt cọc từ vị tổng tài quỷ hẹp hòi kia mới được
Sau khi rút tiền xong, Hàn Bạc mở chương trình phát sóng trực tiếp ra, bấm vào mục đặt đồ ăn, bắt đầu tìm bữa tối.
"Ăn cái gì đây..." Ánh mắt cậu lướt trên trang web bán mang đi, vô thức trôi về phía chiếc hộp trong suốt nơi đang giam giữ Giả Tỳ Tu.
Giả Tỳ Tu đang cố gắng hết sức để dào chiếc hộp, loại giam giữ mỏng manh này, đổi lại trong lúc bình thường, hắn đã sớm phá vách tường từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không có linh lực, hắn chỉ là một con hamster bình thường, móng tay tròn trịa cho chăm chỉ mài, còn thân hình tròn hơn móng tay vì không vận...
Một con hamster quá tròn không thể thoát khỏi lồng do người khác xây lên.
Giả Tỳ Tu thất vọng ngồi phịch xuống đất, đột nhiên phát hiện ra thủ phạm nhốt mình, lại đang nhìn chằm chằm vào mình, còn đang lẩm bẩm nói.
"Mousse[18], sorbet[19], bánh Nuomici[20]... Bánh tết, socola[21], bánh phô mai..."
[18]
[19]
[20]
[21]
Vãi.
Tóc trên người Giả Tỳ Tu nổ tung.
Hắn nhìn thấy đôi mắt tím của mị ma tràn ngập tình yêu, và đôi môi còn đang chảy nước miếng dài ba thước bên trong.
Đây tuyệt đối là muốn ăn thịt người, không, ăn ma... Ăn chuột rồi!
Giả Tỳ Tu hoảng sợ di chuyển sang bên trái của chiếc hộp, tầm mắt tiểu mị ma cũng đảo sang bên trái, hắn liền vội vã lăn sang bên phải, tầm mắt lại đảo sang bên phải.
...
Dù như thế nào đi chăng nữa, Giả Tỳ Tu cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc của tình yêu màu tím. Gỉa Tỳ Tu run mạnh mấy lần, cuối cùng đem đầu chôn xuống, cố gắng biến mình thành một quả cầu, đồng thời yếu ớt mở miệng nói:
"Chít ~ "
Đùa chuột đủ rồi, Hàn Bạc rốt cục có lòng từ bi mà dời tầm mắt đi.
"Ăn đồ ngọt đi." Cậu tự nhủ mở cửa hàng đồ ngọt ra.
"Thú tộc cao cấp quả nhiên có thể nghe hiểu tiếng người." Cậu nói với hệ thống.
【 Không phải lúc nhặt được ta đã nói ngươi biết sao... 】
"Tự mình xác nhận mới có thú vị." Hàn Bạc vui vẻ đặt hàng.
Hệ thống:...
Chỉ là muốn dằn vặt con thú này đi, cái tên này cơ sở thuộc tính thật sự là mị ma chứ không phải ác ma à?
Chương trình phát sóng trực tiếp đã bắt đầu, trong khi chờ thức ăn ngoài được đưa tới, Hàn Bạc câu được câu không bắt đầu cùng đạn mạc tán gẫu.
"Tại sao tôi lại có thể ăn nhiều như vậy được? Có phải là có trộn với máu của Thao Thiết... Vớ vẩn, tôi có thể ăn Thao Thiết ở đâu được chứ."
"Buổi trưa tại sao lại không phát trực tiếp? Tôi có hẹn đi ăn tối... Ăn với ai... Một vị tổng tài hẹp hòi, ngoại hình nhìn không đẹp lắm... Ngươi oan ức? Chà, oan ức hả? Hết cách rồi, ma quỷ luôn gian nan mà..."
Giả Tỳ Tu cuộn thành một đoàn, nghe tiểu mị ma này được tiện nghi còn ra vẻ, lại nghĩ tới số tiền vàng bị ăn mất, hắn không khỏi buồn bực bi phẫn vỗ bụng.
"... Hôm nay sao lại ăn đồ ngọt, lúc thường đều là món chính... Chờ một chút, ta cho các ngươi xem cái này."
Tiếng kéo ghế vang lên, Giả Tỳ Tu cảm giác đỉnh đầu tối sầm lại, có người ôm bụng hắn bế lên không chút suy nghĩ.
"Yà hú, cất cánh ~" tiểu mị ma huýt sáo một tiếng.
Giả Tỳ Tu:...!
Khi phản ứng lại, hắn đã bị bắt đến trước màn hình, bị Hàn Bạc bắt mở móng vuốt và rải bằng ra trước khán giả.
Tộc trưởng tộc Tỳ Hưu giấu diếm chân thân mấy năm trời, cứ như vậy bị phô ra trước mặt hàng vạn dị tộc.
Giả Tỳ Tu trợn mắt ngoác mồm, đang muốn giãy dụa ——
Liền thấy đạn mạc nhanh chóng lướt qua trên màn hình.
【!! Á đù! Thật là một con chuột béo ụ!!! 】
Một hơi ở trong cuống họng, Giả Tỳ Tu tức giận đánh cái cách, lớn tiếng phản bác.
"Chi ——" (ngươi mới là con chuột, ta là Tỳ Hưu! Thần thú giữ nhà trừ tà!)
"Tuy rằng hình dáng giống con chuột, nhưng thực ra tên này là hamster nha." Hàn Bạc không chút nào để ý tới tâm trạng thất thường dữ dội của quả cầu trong tay cậu, cười híp mắt bóp móng vuốt nó, "Nhìn rất giống bánh Nuomici sữa chua kem đặc hoặc sorbet đúng không."
Cậu xoay Giả Tỳ Tu qua lại rồi bắt gặp đôi mắt nhỏ và hoảng sợ của bé hamster, bốn mắt nhìn nhau.
Phòng phát sóng trực tiếp trầm mặc một cách quỷ dị trong một giây.
"Ọc~ "
Bụng Hàn Bạc thành thật phá vỡ sự im lặng.
"Ai da." Hàn Bạc một tay cầm quả cầu hamster, một tay nhẹ nhàng xoa bụng, ngượng ngùng nói, "Tôi có chút đói rồi
"Có thể cắn một miếng được không ta..." Cậu lầm bầm lầu bầu nhỏ giọng nói.
Giả Tỳ Tu:...
Giả Tỳ Tu: ** má!!
"Một miếng thôi, không phải miếng lớn đâu, một miệng nhỏ thôi mà." Hàn Bạc mặc cả như nghe được giọng nói bên trong của mình.
Giả Tỳ Tu: Một miếng nhỏ cũng đéo!!
Chuột sẽ chết!!
Nhưng mà Hàn Bạc đã nâng hắn lên miệng, đầu tiên là ghé chóp mũi vào ngửi, sau đó mới dời xuống dưới...
Giả Tỳ Tu càng ngày càng đến gần miệng cậu, hắn ngẩng đầu trong sự sợ hãi và tức giận, mắt chuột khóa chặt sợi tóc vàng đang đung đưa trên chóp mũi của Hàn Bạc.
Ngay khi tai hamster sắp chạm vào môi mình, Giả Tỳ Tu nỗ lực vươn móng vuốt ra, rốt cục cũng chạm đến sợi tóc kia.
Giả Tỳ Tu vui mừng khôn xiết, dùng hết sữa lực nhảy lên ——
Ầm!
Dưới con mắt của mọi người, quả cầu hamster bay lên như tên lửa.
Hạt bụi trắng rơi sột soạt lên hai má, Hàn Bạc kinh ngạc ngẩng đầu.
Chỉ thấy trần nhà đang hoàn hảo nguyên vẹn không chút tổn hại xuất hiện một vết nứt, ở trung tâm vết nứt, nửa thân thể hamster bị chôn vùi trên trần nhà, chỉ có từ cái bụng trở xuống lộ ở bên ngoài.
"A chuyện này..." Hàn Bạc thận trọng hỏi, "Có lẽ, ngươi còn sống không?"
"Chi..." Âm thanh yếu ớt vang lên từ trần nhà, hai cái chân sau của Giả Tỳ Tu hữu khí vô lực[22] co giật hai lần, bất động.
[22] Hữu khí vô lực: bất lực
Bên trong tòa nhà xí nghiệp Tỳ Hưu
"Trợ lý Chúc, đây là bản hợp đồng đề ra với người mẫu, tôi..."
"Trước tiên để trên bàn đi, khi nào rảnh tôi sẽ xử lý sau." Chúc Li ngắt lời nhân viên, tiếp tục nói chuyện với Thần tộc trong máy truyền tin, "... Trưa nay ngài ấy đi ra ngoài, bây giờ còn chưa về, hội nghị buổi chiều cũng không tham gia..."
Chúc Li hiện tại lòng như lửa đốt, anh đẩy lịch buổi sáng của chủ tịch xuống, sau khi ra cửa thì bặt vô âm tín, cân nhắc đến quan hệ căng thẳng giữa tộc Tỳ Hưu và Mã Môn mấy ngày nay, Chúc Li có đầy đủ lý do hoài nghi Mã Môn động tay động chân.
Thấy trời sắp tối, Chúc Li kiềm chế không được liên lạc với Thần tộc và nhờ bọn họ sử dụng "Đôi mắt của Thượng Đế" để tìm kiếm tung tích của Giả Tỳ Tu.
Giả Tỳ Tu cuối cùng cũng xuất hiện ở trước nhà hàng Tỳ Hưu hai mươi mét, xung quanh có dấu vết của người Mã Môn.
Phản hồi từ Thần tộc càng khiến Chúc Li thêm bất an, hiện tại Mã Môn vẫn chưa gửi bất kỳ tin nhắn tống tiền nào, điều này có thể cho thấy rằng chúng chưa thành công, nhưng vị trí của nhà hàng Tỳ Hưu là ranh giới giữa tộc mị ma và tộc Tỳ Hưu...
Nếu tộc trưởng tộc Tỳ Hưu rơi vào tay mị ma...
E là cái kết so với vào tay Mã Môn cũng không tốt hơn bao nhiêu.
"Trợ lý Chúc, đã đến lúc kiểm tra chương trình phát sóng trực tiếp..." Nhân viên nhắc nhở.
"Ồ, bỏ qua đi." Việc kiểm tra phát sóng trực tiếp vốn là do Giả Tỳ Tu tự mình xem, nhưng bây giờ người mất tích, công việc không thể không làm, Chúc Li mang theo tâm sự nặng nề mà tới gần, cùng nhân viên nhìn về phía quang bình.
Ngay khi trang chủ phát sóng trực tiếp vừa mở ra, một tiêu đề lớn liền hiện lên, rất là bắt mắt.
【 Sốc! Tiểu mị ma phát sóng trực tiếp ăn thịt chuột sống. Con chuột thà chết chứ không theo, đập đầu chết trên trần nhà! 】
Bên dưới tiêu đề, video tự động phát.
Mị ma tóc vàng nhạt há to miệng, cầm lấy quả cầu nhét vào miệng.
"Đây là kênh ăn uống phát trực tiếp..." Nhân viên xác nhận bộ phận kinh ngạc nói, "Chương trình phát sóng trực tiếp của Tỳ Hưu mới mở được mấy ngày, phát thanh viên liền cạnh tranh kịch liệt như vậy... Trợ lý Chúc!! Anh làm sao vậy! có sao chứ!! Tỉnh lại đi!!"
Cô còn chưa dứt lời thì đã thấy Giả Tỳ Tu, tộc trưởng tộc mình bị mị ma siết trong tay làm nhục, hai mắt trợn tròn không chút do dự ngất xỉu. (trong raw tác giả ghi là Chúc Li nhưng câu sau là tộc trưởng nên mình sửa lại luôn nha)
******************************************
Nay 11/2 dị là hết Tết rùi mọi người ơi!!! 10 mùng đã qua và có thể nói Tết năm nay là cái Tết mình thấy vui nhất lun >< Chúc mọi người tiếp tục học tập và làm việc tràn đầy năng lượng và vui vẻ nha ❤
Cầm cục lông xù màu trắng lên, Hàn Bạc tò mò đánh giá từ trên xuống dưới.
Cậu mới từ nhà hàng đi ra, sau khi Giả Tỳ Tu đi rồi, cậu mới nhớ ra rằng mình quên mất yêu cầu ghi nợ.
Tổng hạn mức trao đổi đã đầy, để không bị chết đói, Hàn Bạc chỉ có thể lôi hệ thống ra dựa vào lí lẽ tranh luận một phen. Cậu đang tranh chấp hết sức lực thì nghe thấy một tiếng bẹt, cách đó không xa một cục bông màu trắng toát rơi trên mặt đất.
Vật kia toàn thân màu trắng như tuyết, chỉ có một ít vàng tạo thành hình tròn ở trên lưng, thân hình hình cầu của nó khẽ run lên trong không khí, thoạt nhìn mềm mại như sáp.
Cực kỳ giống như một chiếc bánh mousse sữa chua với nước sốt xoài.
Hàn Bạc thấy đói bụng liền đi tới nhặt lên.
So với dự kiến nặng hơn nhiều, Hàn Bạc ước lượng, thầm nghĩ trọng lượng không ít.
"Đây là cái gì? Hamster hả?" Cậu hỏi hệ thống.
【 Thú tộc cấp cao, cụ thể là cái gì thì không thể xác định được 】
"Ăn ngon không?"
【... 】
Hệ thống nghẹn lời, cục lông xù màu trắng tựa như nghe hiểu cũng run lên.
Hàn Bạc tỏ vẻ nhân hậu, ôn nhu xoa xoa cái bụng của nó hai lần, hiểu ý mà giải thích: "Không phải nói muốn ăn ngươi, chỉ là tùy tiện hỏi mùi vị một chút..."
Cục lông run càng thêm kịch liệt.
Hệ thống không nhìn nổi nữa.
【 Thú tộc cấp cao có khả năng biến hình, nếu như bị tùy tiện hãm hại, chúng có thể phải đối mặt với sự truy đuổi của cả bộ tộc 】
"Ồ, có bối cảnh." Hàn Bạc thả tay xuống có chút hứng thú.
Mắt thấy cậu càng ngày càng gần mặt đất, Giả Tỳ Tu bỗng cảm thấy phấn chấn, bốn cái chân ngắn ngủn của hắn kịch liệt vẫy đạp trên không trung, giống như một vương bát[17] xui xẻo không thể trở mình.
[17] Vương bát: đồ con rùa, con rùa rụt cổ
Hắn đang quay người thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng ai đó hét lên.
"Mị ma bên kia, ngươi đang cầm cái gì trong tay đấy?"
Giả Tỳ Tu nghe tiếng thì cứng đờ, nhấc cái đầu nhỏ của hamster lên, nhìn thấy người Mã Môn đang cầm túi áp giải thần đi về phía này.
Hắn trong lòng cả kinh cũng không quay người nữa, nhanh chóng biến mình thành một quả cầu, nhét đầu vào bụng để trốn...
Mặc dù không ai có thể nhận ra một con chuột hamster bằng khuôn mặt của nó.
Đám người Mã Môn hung hãn, Hàn Bạc kỳ quái liếc mắt nhìn một cái, co lại thành một quả cầu rồi, nhướng mày nói: "Đây là của tộc các ngươi à?"
Không đợi đối phương trả lời, cậu đánh giá người Mã Môn đang bịt mặt trên dưới một phen, lắc đầu thở dài.
"Chỉ là cái bánh mousse ngon miệng thôi mà, tại sao ngươi sau khi hoá hình lại hèn mọn như vậy?"
"Ngươi mắng ai hèn mọn hả?" Đám người Mã Môn thập phần bị mạo phạm, tức giận nói.
"Đừng hiểu lầm." Hàn Bạc xua tay, biểu thị chính mình không có ác ý, "Ta không phải cố ý mắng ngươi."
"Chỉ là thuật lại sự thật khách quan thôi."
"..."
Giả Tỳ Tu đang cuộn mình lặng lẽ lộ ra một con mắt, nhìn thấy đám người Mã Môn bị tức đến run cả người, mặt nạ đều không giấu được hai má đỏ lên.
Sắc mặt đám người đó còn khó coi hơn lúc tộc Tỳ Hưu dùng một điểm ưu thế trong lần trả giá cuối cùng để giành lại mảnh đất phát triển.
Giả Tỳ Tu cảm thán,
Sự sỉ nhục về ngoại hình thực sự đánh vào điểm đau.
Mị ma không hổ là chủng tộc đùa bỡn lòng người nhất.
Thấy đám người Mã Môn nổi trận lôi đình, Hàn Bạc nói: "Đùa thôi mà, vừa rồi ngươi hỏi ta cái gì?"
Đám người Mã Môn sắp lên cơn động kinh, lần này lại bị cắt ngang bởi điều này.
Cơn tức bị chặn trong lồng ngực, không thể bộc phát, người Mã Môn chỉ lạnh như băng nói: "Chúng ta đang truy tìm tên tội phạm thú tộc bị truy nã, hiện tại ta nghi ngờ nó đang ở trong tay ngươi."
"Cái này?" Hàn Bạc nhấc Giả Tỳ Tu lên. Nhìn lại cái bao tải trong tay người Mã Môn, đột nhiên hiểu ra.
"Ồ, các ngươi là đội bắt chuột."
Người Mã Môn:...
Đám người Mã Môn không chịu được oan ức này, xoay người rời đi.
"Mấy người đang làm gì vậy..." Hàn Bạc nhìn bóng lưng đám người Mã Môn tức đến nổ phổi, khó hiểu nói, "Đội bắt chuột bây giờ thất thường như vậy sao? Thế giới này cũng thật sự rất đa dạng."
Giả Tỳ Tu, người đang bị xách ở trên tay: Ai nói không phải đây...
Một giây sau, hắn bỗng nhiên cảm thấy không trọng lực, lại bị xách lên cao đến trước mặt mị ma.
"Muốn mang về sao? Vừa vặn đang thiếu bữa tối đây..." Tiểu mị ma lầm bầm lầu bầu.
Giả Tỳ Tu cả người phát lạnh.
"... Ta không ăn nhưng cũng không thể nếm thử mùi vị một chút được sao?"
Bốn cái chân ngắn ngủn của Giả Tỳ Tu nhanh chóng nhào lên.
"... Hiểu rồi, vậy trước tiên mang về rồi nói tiếp." Hàn Bạc nắm cổ Giả Tỳ Tu cười híp mắt hỏi, "Ngươi có nguyện ý cùng ta về nhà không, ta sẽ nướng ngươi thật ngon."
Đôi môi xinh đẹp của mị ma mở ra đóng lại ở trước mắt hắn, Giả Tỳ Tu mắt tối sầm lại, phảng phất nhìn thấy 49 cái hamburger biến mất ở trong đó, mà chính mình cũng sẽ chịu chung số phận với chúng nó.
Thả ta ra!
Để ta đi cùng người Mã Môn đi!!!
Giả Tỳ Tu dùng hết toàn lực giãy dụa, liều mạng vung móng vuốt sau bóng lưng đám người Mã Môn rời đi, chỉ hận vừa rồi hắn không lao đầu vào túi áp giải thần.
"Chi —— "
"Chít chít chít chít chít chít chít chít!"
Bất chấp sự kháng nghị bi thảm của hamster, Hàn Bạc hài lòng xách Giả Tỳ Tu đi.
Về đến nhà, Hàn Bạc dùng hộp thức ăn ngoài trong suốt làm thành một cái rương nhỏ, tạm thời đặt Giả Tỳ Tu vào trong đó.
Buổi chiều vẫn còn phải phát sóng ăn uống, mặc kệ một tên hamster nào đó đang liều mạng cào tường, Hàn Bạc mở nền tảng phát sóng trực tiếp ra.
Hạn mức 1000 đồng vàng đã được sử dụng nhanh hơn dự kiến, ăn xong hai bữa lại bị chủ nhà trọ đòi nợ thuê, Hàn Bạc giờ đã nghèo rớt mùng tơi, người không một xu dính túi.
Cũng may cậu phát sóng trực tiếp mấy ngày nay, sau khi rút thưởng rút tiền cũng miễn cưỡng đủ tiền cho một bữa tối.
Hàn Bạc đề xuất tiền từ nền tảng phát sóng trực tiếp, âm thầm hạ quyết tâm ngày mai nhất định phải hối thúc một khoản tiền đặt cọc từ vị tổng tài quỷ hẹp hòi kia mới được
Sau khi rút tiền xong, Hàn Bạc mở chương trình phát sóng trực tiếp ra, bấm vào mục đặt đồ ăn, bắt đầu tìm bữa tối.
"Ăn cái gì đây..." Ánh mắt cậu lướt trên trang web bán mang đi, vô thức trôi về phía chiếc hộp trong suốt nơi đang giam giữ Giả Tỳ Tu.
Giả Tỳ Tu đang cố gắng hết sức để dào chiếc hộp, loại giam giữ mỏng manh này, đổi lại trong lúc bình thường, hắn đã sớm phá vách tường từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không có linh lực, hắn chỉ là một con hamster bình thường, móng tay tròn trịa cho chăm chỉ mài, còn thân hình tròn hơn móng tay vì không vận...
Một con hamster quá tròn không thể thoát khỏi lồng do người khác xây lên.
Giả Tỳ Tu thất vọng ngồi phịch xuống đất, đột nhiên phát hiện ra thủ phạm nhốt mình, lại đang nhìn chằm chằm vào mình, còn đang lẩm bẩm nói.
"Mousse[18], sorbet[19], bánh Nuomici[20]... Bánh tết, socola[21], bánh phô mai..."
[18]
[19]
[20]
[21]
Vãi.
Tóc trên người Giả Tỳ Tu nổ tung.
Hắn nhìn thấy đôi mắt tím của mị ma tràn ngập tình yêu, và đôi môi còn đang chảy nước miếng dài ba thước bên trong.
Đây tuyệt đối là muốn ăn thịt người, không, ăn ma... Ăn chuột rồi!
Giả Tỳ Tu hoảng sợ di chuyển sang bên trái của chiếc hộp, tầm mắt tiểu mị ma cũng đảo sang bên trái, hắn liền vội vã lăn sang bên phải, tầm mắt lại đảo sang bên phải.
...
Dù như thế nào đi chăng nữa, Giả Tỳ Tu cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc của tình yêu màu tím. Gỉa Tỳ Tu run mạnh mấy lần, cuối cùng đem đầu chôn xuống, cố gắng biến mình thành một quả cầu, đồng thời yếu ớt mở miệng nói:
"Chít ~ "
Đùa chuột đủ rồi, Hàn Bạc rốt cục có lòng từ bi mà dời tầm mắt đi.
"Ăn đồ ngọt đi." Cậu tự nhủ mở cửa hàng đồ ngọt ra.
"Thú tộc cao cấp quả nhiên có thể nghe hiểu tiếng người." Cậu nói với hệ thống.
【 Không phải lúc nhặt được ta đã nói ngươi biết sao... 】
"Tự mình xác nhận mới có thú vị." Hàn Bạc vui vẻ đặt hàng.
Hệ thống:...
Chỉ là muốn dằn vặt con thú này đi, cái tên này cơ sở thuộc tính thật sự là mị ma chứ không phải ác ma à?
Chương trình phát sóng trực tiếp đã bắt đầu, trong khi chờ thức ăn ngoài được đưa tới, Hàn Bạc câu được câu không bắt đầu cùng đạn mạc tán gẫu.
"Tại sao tôi lại có thể ăn nhiều như vậy được? Có phải là có trộn với máu của Thao Thiết... Vớ vẩn, tôi có thể ăn Thao Thiết ở đâu được chứ."
"Buổi trưa tại sao lại không phát trực tiếp? Tôi có hẹn đi ăn tối... Ăn với ai... Một vị tổng tài hẹp hòi, ngoại hình nhìn không đẹp lắm... Ngươi oan ức? Chà, oan ức hả? Hết cách rồi, ma quỷ luôn gian nan mà..."
Giả Tỳ Tu cuộn thành một đoàn, nghe tiểu mị ma này được tiện nghi còn ra vẻ, lại nghĩ tới số tiền vàng bị ăn mất, hắn không khỏi buồn bực bi phẫn vỗ bụng.
"... Hôm nay sao lại ăn đồ ngọt, lúc thường đều là món chính... Chờ một chút, ta cho các ngươi xem cái này."
Tiếng kéo ghế vang lên, Giả Tỳ Tu cảm giác đỉnh đầu tối sầm lại, có người ôm bụng hắn bế lên không chút suy nghĩ.
"Yà hú, cất cánh ~" tiểu mị ma huýt sáo một tiếng.
Giả Tỳ Tu:...!
Khi phản ứng lại, hắn đã bị bắt đến trước màn hình, bị Hàn Bạc bắt mở móng vuốt và rải bằng ra trước khán giả.
Tộc trưởng tộc Tỳ Hưu giấu diếm chân thân mấy năm trời, cứ như vậy bị phô ra trước mặt hàng vạn dị tộc.
Giả Tỳ Tu trợn mắt ngoác mồm, đang muốn giãy dụa ——
Liền thấy đạn mạc nhanh chóng lướt qua trên màn hình.
【!! Á đù! Thật là một con chuột béo ụ!!! 】
Một hơi ở trong cuống họng, Giả Tỳ Tu tức giận đánh cái cách, lớn tiếng phản bác.
"Chi ——" (ngươi mới là con chuột, ta là Tỳ Hưu! Thần thú giữ nhà trừ tà!)
"Tuy rằng hình dáng giống con chuột, nhưng thực ra tên này là hamster nha." Hàn Bạc không chút nào để ý tới tâm trạng thất thường dữ dội của quả cầu trong tay cậu, cười híp mắt bóp móng vuốt nó, "Nhìn rất giống bánh Nuomici sữa chua kem đặc hoặc sorbet đúng không."
Cậu xoay Giả Tỳ Tu qua lại rồi bắt gặp đôi mắt nhỏ và hoảng sợ của bé hamster, bốn mắt nhìn nhau.
Phòng phát sóng trực tiếp trầm mặc một cách quỷ dị trong một giây.
"Ọc~ "
Bụng Hàn Bạc thành thật phá vỡ sự im lặng.
"Ai da." Hàn Bạc một tay cầm quả cầu hamster, một tay nhẹ nhàng xoa bụng, ngượng ngùng nói, "Tôi có chút đói rồi
"Có thể cắn một miếng được không ta..." Cậu lầm bầm lầu bầu nhỏ giọng nói.
Giả Tỳ Tu:...
Giả Tỳ Tu: ** má!!
"Một miếng thôi, không phải miếng lớn đâu, một miệng nhỏ thôi mà." Hàn Bạc mặc cả như nghe được giọng nói bên trong của mình.
Giả Tỳ Tu: Một miếng nhỏ cũng đéo!!
Chuột sẽ chết!!
Nhưng mà Hàn Bạc đã nâng hắn lên miệng, đầu tiên là ghé chóp mũi vào ngửi, sau đó mới dời xuống dưới...
Giả Tỳ Tu càng ngày càng đến gần miệng cậu, hắn ngẩng đầu trong sự sợ hãi và tức giận, mắt chuột khóa chặt sợi tóc vàng đang đung đưa trên chóp mũi của Hàn Bạc.
Ngay khi tai hamster sắp chạm vào môi mình, Giả Tỳ Tu nỗ lực vươn móng vuốt ra, rốt cục cũng chạm đến sợi tóc kia.
Giả Tỳ Tu vui mừng khôn xiết, dùng hết sữa lực nhảy lên ——
Ầm!
Dưới con mắt của mọi người, quả cầu hamster bay lên như tên lửa.
Hạt bụi trắng rơi sột soạt lên hai má, Hàn Bạc kinh ngạc ngẩng đầu.
Chỉ thấy trần nhà đang hoàn hảo nguyên vẹn không chút tổn hại xuất hiện một vết nứt, ở trung tâm vết nứt, nửa thân thể hamster bị chôn vùi trên trần nhà, chỉ có từ cái bụng trở xuống lộ ở bên ngoài.
"A chuyện này..." Hàn Bạc thận trọng hỏi, "Có lẽ, ngươi còn sống không?"
"Chi..." Âm thanh yếu ớt vang lên từ trần nhà, hai cái chân sau của Giả Tỳ Tu hữu khí vô lực[22] co giật hai lần, bất động.
[22] Hữu khí vô lực: bất lực
Bên trong tòa nhà xí nghiệp Tỳ Hưu
"Trợ lý Chúc, đây là bản hợp đồng đề ra với người mẫu, tôi..."
"Trước tiên để trên bàn đi, khi nào rảnh tôi sẽ xử lý sau." Chúc Li ngắt lời nhân viên, tiếp tục nói chuyện với Thần tộc trong máy truyền tin, "... Trưa nay ngài ấy đi ra ngoài, bây giờ còn chưa về, hội nghị buổi chiều cũng không tham gia..."
Chúc Li hiện tại lòng như lửa đốt, anh đẩy lịch buổi sáng của chủ tịch xuống, sau khi ra cửa thì bặt vô âm tín, cân nhắc đến quan hệ căng thẳng giữa tộc Tỳ Hưu và Mã Môn mấy ngày nay, Chúc Li có đầy đủ lý do hoài nghi Mã Môn động tay động chân.
Thấy trời sắp tối, Chúc Li kiềm chế không được liên lạc với Thần tộc và nhờ bọn họ sử dụng "Đôi mắt của Thượng Đế" để tìm kiếm tung tích của Giả Tỳ Tu.
Giả Tỳ Tu cuối cùng cũng xuất hiện ở trước nhà hàng Tỳ Hưu hai mươi mét, xung quanh có dấu vết của người Mã Môn.
Phản hồi từ Thần tộc càng khiến Chúc Li thêm bất an, hiện tại Mã Môn vẫn chưa gửi bất kỳ tin nhắn tống tiền nào, điều này có thể cho thấy rằng chúng chưa thành công, nhưng vị trí của nhà hàng Tỳ Hưu là ranh giới giữa tộc mị ma và tộc Tỳ Hưu...
Nếu tộc trưởng tộc Tỳ Hưu rơi vào tay mị ma...
E là cái kết so với vào tay Mã Môn cũng không tốt hơn bao nhiêu.
"Trợ lý Chúc, đã đến lúc kiểm tra chương trình phát sóng trực tiếp..." Nhân viên nhắc nhở.
"Ồ, bỏ qua đi." Việc kiểm tra phát sóng trực tiếp vốn là do Giả Tỳ Tu tự mình xem, nhưng bây giờ người mất tích, công việc không thể không làm, Chúc Li mang theo tâm sự nặng nề mà tới gần, cùng nhân viên nhìn về phía quang bình.
Ngay khi trang chủ phát sóng trực tiếp vừa mở ra, một tiêu đề lớn liền hiện lên, rất là bắt mắt.
【 Sốc! Tiểu mị ma phát sóng trực tiếp ăn thịt chuột sống. Con chuột thà chết chứ không theo, đập đầu chết trên trần nhà! 】
Bên dưới tiêu đề, video tự động phát.
Mị ma tóc vàng nhạt há to miệng, cầm lấy quả cầu nhét vào miệng.
"Đây là kênh ăn uống phát trực tiếp..." Nhân viên xác nhận bộ phận kinh ngạc nói, "Chương trình phát sóng trực tiếp của Tỳ Hưu mới mở được mấy ngày, phát thanh viên liền cạnh tranh kịch liệt như vậy... Trợ lý Chúc!! Anh làm sao vậy! có sao chứ!! Tỉnh lại đi!!"
Cô còn chưa dứt lời thì đã thấy Giả Tỳ Tu, tộc trưởng tộc mình bị mị ma siết trong tay làm nhục, hai mắt trợn tròn không chút do dự ngất xỉu. (trong raw tác giả ghi là Chúc Li nhưng câu sau là tộc trưởng nên mình sửa lại luôn nha)
******************************************
Nay 11/2 dị là hết Tết rùi mọi người ơi!!! 10 mùng đã qua và có thể nói Tết năm nay là cái Tết mình thấy vui nhất lun >< Chúc mọi người tiếp tục học tập và làm việc tràn đầy năng lượng và vui vẻ nha ❤
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất