Chương 7
Chúc Li mang theo trái tim đầy lòng từ bi, suy yếu bắt tay, cuối cùng không dám cò kè mặc cả. Anh run rẩy đóng dấu hợp đồng, chủ động nâng số tiền khởi điểm đã định lên gấp hai lần.
"Chúng tôi sẽ giao số tiền vàng còn lại cho cậu sau khi hoàn thành quay chụp." Chúc Li thận trọng hỏi, "Có lẽ, cậu, đã hài lòng chưa?"
Anh là chỉ lo nếu cậu không hài lòng, mị ma này sẽ hai ngoạm nuốt chửng ông chủ bất hạnh của anh mất thôi.
Lương tháng này vẫn chưa được trả...
Nuốt rồi tìm ai đòi tiền giờ.
"Hài lòng." Hàn Bạc nhận lấy chi phiếu, thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ tiền ăn trước mắt rốt cục đã giải quyết xong.
"Vậy thì tốt." Chúc Li cũng thở phào nhẹ nhõm, để đảm bảo an toàn cho ông chủ, anh lại mở miệng nói, "Khi đi quay, nhớ mang theo... thú cưng của mình."
"Thú cưng?" Hàn Bạc liếc mắt nhìn Gỉa Tỳ Tu đang tự kỉ ở góc tường, "Ồ, anh nói con hamster à... Trong hợp đồng có cái này nữa sao? Hay là nó cũng xuất hiện trên máy?"
"Không không." Chúc Li nói năng bậy bạ, "Chỉ là thú cưng này của cậu giống với thụy thú. Tôi nhìn có cảm giác thân quen với tộc Tỳ Hư chúng tôi... Cho nên mới hi vọng khi đó có thể mang tới, coi như mang ý nghĩa tốt lành."
"Tộc Tỳ Hưu các anh cũng thật là đặc biệt." Hàn Bạc cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn đồng ý, "Được."
Chúc Li an tâm, trước khi đi còn nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại hỏi: "Gần đây có con quỷ lạ nào tiếp cận cậu không?"
"Không có." Hàn Bạc* ăn ngay nói thật, "Làm sao vậy?"
*Chỗ này raw là "Chúc Li" mà Chúc Li là người hỏi rồi nên mình nghĩ là Hàn Bạc trả lời mới đúng, nên mình tự đổi lun nha.
"Là như thế này." Chúc Li nói, "Người mẫu mị ma ban đầu của chúng tôi đã bị chấm dứt do nhiều nguyên nhân khác nhau, làm công ty huyên náo không vui, buông lời nói muốn phá đổ kế hoạch hợp tác."
"Sẽ đến tìm tôi gây rối à?"
"Có thể vậy." Chúc Li nói, "Nếu hắn đến gây khó dễ cậu, hãy nhớ liên hệ tôi đến xử lý."
"Được."
Sau khi Chúc Li đi rồi, Hàn Bạc vỗ vỗ chi phiếu, phỏng đoán chất lượng số tiền, sau đó đi tới góc tường, ngồi xổm xuống chọt Giả Tỳ Tu đang sinh khí ngồi ở dưới.
"Bánh Nuomici."
Giả Tỳ Tu từ chối biệt hiệu này, vặn vẹo hai lần, thề sống chết không quay người.
"Bánh Nuomici kho, bánh Nuomici hấp, bánh Nuomici xào, bánh Nuomici cay..."
"..."
Giả Tỳ Tu yên lặng quay lại.
"Uầy, ngươi đến cùng là chủng tộc gì?" Hàn Bạc tò mò chọt đầu hắn, "Thụy thú... Kỳ Lân sao?"
"Chi ( Một đám tộc nhân bất phàm như Kỳ Lân cũng xứng đáng được so sánh với Tỳ Hưu à)." Giả Tỳ Tu thập phần xem thường.
"Kỳ Lân sẽ không thể khó coi đến thế..." Hàn Bạc lật ngược suy đoán, "Thân hình tròn trịa lông xù như này, là Kỳ Lân thì cũng quá bất hợp lý, nói là mèo cầu tài thì còn có lý hơn, nhưng nếu là mèo, hình dáng ngươi trông giống như một con chuột..."
"Chi!" Giả Tỳ Tu mạnh mẽ đứng dậy, nhảy dựng lên như muốn tát tên nói năng hô lỗ này.
Chưa kịp làm đã đem mình quăng ngã dốc ngược cả đáy.
"Được được." Hàn Bạc nhìn hamster ngã chỏng vó lên trời, trong lòng vui vẻ, "Không nói ngươi nữa, ngươi cũng có nhiều ưu điểm, ít nhất nhìn ăn nhiều hơn so với Kỳ Lân."
...Cũng không vui.
Giả Tỳ Tu đang ngã trên mặt đất sống không còn gì luyến tiếc mà nghĩ.
Quảng cáo quay chụp vào thứ tư, ngày có giá thuê địa điểm ch rẻ nhất trong tuần
Hàn Bạc đi đến địa điểm hóa trang để trang điểm, bị đẩy lên trước mặt máy quay phim, vừa mới ngồi xuống, trong tay lập tức bị nhét một cái hamburger.
"Sản phẩm chính của mùa này, chúng ta cần phải chụp ảnh lúc ăn nó." Thợ chụp ảnh nhắc nhở, "Nếu cậu muốn ăn trông như thật, không thể bởi vì sợ béo mà làm động tác giả."
Thợ chụp ảnh cường điệu như vậy là có đạo lý, người mẫu đã bị sa thải trước đây —— tiểu hồng ma, mị ma có chút danh tiếng trong tộc, đã từng khiến thợ chụp ảnh phải ngán ngẩm khi chụp.
Tiểu hồng ma, sự tình cũng nhiều, người mẫu kia sợ ăn nhiều đồ ăn nhanh sẽ làm hỏng vóc dáng đẹp đẽ của mình. Dù thợ chụp ảnh có tận tình khuyên nhủ đến đâu, hắn cũng chỉ khổ đại cừu thâm[34] mà cầm bánh hamburger, như thể cái bánh hamburger có thù với hắn vì đã giết cha hắn vậy.
[34] Khổ đại cừu thâm: thù hận vô cùng; luôn bị bức hiếp mà sinh ra thù hận, căm tức
Với sự thiếu hợp tác như vậy, hiệu quả phim cuối cùng có thể tưởng tượng được thảm hại. Nhìn thôi cũng khiến người ta không hề muốn ăn, không ngoài dự liệu bị tổng bộ trả lại, yêu cầu chụp lại.
Thợ chụp ảnh âm thầm cầu khẩn, mong lần này nhất định phải chụp tương tác tốt giữa sản phẩm và người mẫu, tốt nhất là đạt được hiệu ứng sau xem xong sẽ khiến người ta thèm thuồng ăn dăm ba bát cơm.
Nghĩ như vậy, thợ chụp ảnh giơ tay lên, hét lên với Hàn Bạc đang tạo dáng:
"Đến... Bắt đầu..."
Chữ bắt đầu còn chưa nói ra, Hàn Bạc đã há to miệng như chậu máu, một giây sau, nửa cái hamburger biến mất trên môi cậu.
Cậu nhai như không nhai, không ngừng nghỉ chút nào mà há miệng lần thứ hai.
Thợ chụp ảnh trợn mắt ngoác mồm, quên bấm nút chụp mà trơ mắt nhìn cái hamburger còn phân nửa kia một giây sau biến mất.
Hàn Bạc hàm hồ hỏi: "Được chưa?"
"Tôi... chưa kịp chụp." Thợ chụp ảnh tỉnh lại từ cơn ngạc nhiên, lúng túng nói.
"Ồ, vậy bây giờ?" Hàn Bạc hai tay trống trơn mà ra hiệu.
Thợ chụp ảnh phản ứng lại, vội vàng nháy mắt với tổ đạo cụ.
Tổ đạo cụ xông tới và nhét vào tay Hàn Bạc một cái hamburger khác.
"Làm lại một lần nữa được không?" Thợ chụp ảnh trưng cầu ý kiến.
"Được." Hàn Bạc không quan tâm.
Đồ ăn miễn phí, không ăn cũng uổng.
Thợ chụp ảnh giơ camera lên, hết sức tập trung chú ý Hàn Bạc, nhất định phải chụp được một bức ảnh quảng cáo hoàn hảo.
Lại thất bại.
Hàn Bạc há miệng ném bánh hamburger vào một cách trôi chảy.
Lần này, cậu chỉ dùng một ngoạm.
Mà thợ chụp ảnh thì lại trễ một bước, chỉ kịp chụp ảnh đôi môi đang mím chặt xinh đẹp của mị ma, còn hamburger thì không biết tung tích.
Đứng ở ngoài lều quan sát, Giả Tỳ Tu lẳng lặng ôm cái đầu chuột nhỏ, da đầu ngứa ran.
Nơi đó khắp nơi trụi lủi, bây giờ nhìn lại có vẻ như đây là kết quả cho lòng nhân từ của mị ma.
"Chụp được chưa?" Hàn Bạc lại nhai.
"... Chưa, cậu có thể làm chậm một vài động tác được không?" Thợ chụp ảnh cực kỳ khiêm tốn.
"Được." Lấy tiền để ăn cơm, công việc tốt như vậy xứng đáng có thái độ tốt, Hàn Bạc rất sẵn lòng đồng ý.
Lại một cái hamburger khác, lần này Hàn Bạc cố ý làm chậm lại, răng cố ý dừng lại trên bánh, dừng hai giây rồi mới cắn xuống.
Thợ chụp ảnh như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng chụp được bức ảnh đầu tiên.
Thế nhưng.
"Biểu cảm có phải không tốt không." Hàn Bạc nhìn ảnh preview[35] hỏi.
[35] Ảnh preview: những hình ảnh chụp nhá hàng trước từ các fansite tung ra cho một sự kiện hay hoạt động nào đó, chưa qua chỉnh sửa.
"... Có chút." Thợ chụp ảnh lau mồ hôi.
Giả Tỳ Tu từ trong góc chui ra, chạy đến bên chân Hàn Bạc, túm lấy góc áo trèo lên.
Hắn nỗ lực trèo lên đỉnh đầu, đến gần xem bức ảnh trong màn hình.
Trong ảnh preview, Hàn Bạc mang trên mặt ba phần xem thường hai phần cuồng nhiệt năm phần dữ tợn.
Đây là cách dùng từ uyển chuyển để miêu tả cái xấu.
Thoạt nhìn rất giống một người tị nạn đã năm ngày không ăn cơm còn có chút bệnh tâm thần phân liệt.
"Chụp lại sao?" Hàn Bạc rất tự giác hỏi.
"Chụp lại đi." Thợ chụp ảnh cực kỳ mệt mỏi.
Giả Tỳ Tu lặng lẽ từ trên đầu Hàn Bạc tuột xuống, hắn bỗng nhiên có loại dự cảm bất thường, cảm giác hôm nay tất cả bánh hamburger của nhà hàng Tỳ Hưu đều sẽ bị chôn thây ở đây...
Trong khi bên trong địa điểm quay chụp làm việc cần mẫn khổ nhọc, bên ngoài sân cũng không quạnh quẽ.
Nguyên Đinh, người mẫu ban đầu cho buổi chụp, mang theo một đám người theo dõi và đến phim trường để gây rối.
"Tiên sinh, bên trong đang quay chụp, người ngoài không thể vào..." Bảo an đang trông coi xông lên ngăn cản, lại bị những người theo dõi của Nguyên Đinh kéo ra.
Nguyên Đinh đi không ngừng, sải bước thẳng vào phim trường.
"Chào cả nhà, hiện tại tôi đang ở phim trường đây." Nguyên Đinh cầm quang não loại nhỏ lên, trên màn hình hiển thị hình ảnh phát sóng trực tiếp. Với tư cách là một phát thanh viên, Nguyên Đinh ban đầu đã học được cách lạm dụng người hâm mộ. Ngay khi kết thúc hợp đồng, hắn liền mở phát sóng trực tiếp và bán thảm với fan, lên án xí nghiệp Tỳ Hưu không quan tâm đến cảm xúc của mị ma, còn không ngừng hất nước bẩn lên người mẫu mới ký kết. Một mực khẳng đinh về giao dịch ờ ám mà hắn đã thực hiện với cấp trên của xí nghiệp Tỳ Hưu, vì vậy hắn mới bị đổi đi.
"Cái người mẫu đó, gầy đến không còn một mảnh, uống hai ngụm nước sẽ sặc chết, còn muốn làm đại ngôn thức ăn nhanh! Thật không biết xấu hổ! Đây không phải là lừa đảo hay gì!" Nguyên Đinh căm phẫn sục sôi mà dẫn dắt nhịp điệu, sững sờ đem tội danh quảng cáo đồ ăn nhưng lại không ăn lên người Hàn Bạc, hắn quay người chỉ vào cổng phim trường, hùng hồn nói, "Cả nhà nhìn đi, bây giờ tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của tên mị ma đê tiện kia!
"Bên ngoài hình như có người gây sự..."
Trong khi Hàn Bạc đang chụp tấm hình lần thứ n, lỗ tai Giả Tỳ Tu hơi động, bắt lấy cuộc hội thoại giữa các nhân viên công tác.
"Là người mẫu trước kia, hắn mang người đến, bảo an đều không ngăn được!"
"Còn mở phát sóng trực tiếp, hơi quá đáng đó..."
"Nhanh chóng thông báo cho quản giáo[36] Thần tộc đi."
[36] Quản giáo: Từ gọi tắt công tác quản lí và giáo dục can phạm trong các trại tạm giam và trại giam. Người làm công tác QG gọi là cán bộ QG
Giả Tỳ Tu không nói hai lời chạy ra bên ngoài, một bên chạy một bên từ trên cổ kéo vài sợi tóc vàng xuống.
Đó là hàng dự trữ của hắn, lấy cái đầu trọc lóc để đổi lấy "Vô thượng Kim Bảo".
Với cái trán như vậy, Giả Tỳ Tu sẽ không cam lòng sử dụng để khôi phục linh lực, nhưng bây giờ để ngăn cản mị ma đang phá hoại, hắn dứt khoát lựa chọn vận dụng.
Phía sau, Hàn Bạc không biết chuyện gì đang xảy ra há miệng lớn, ném cái bánh hamburger thứ mười chín vào miệng.
Cậu không thể tiếp tục ăn như vậy được. Nghe thấy tiếng gục ngã của thợ chụp ảnh, Giả Tỳ Tu nhanh chân lên và bốn cái chân ngắn của hắn hiện bóng mờ.
Sớm muộn gì tên mị ma hoang đàng này cũng sẽ đem nhà hàng Tỳ Hưu ăn đến phá sản mất.
Giả Tỳ Tu vọt tới cạnh cửa, đang định đi ra ngoài thì một chân từ bên ngoài bước vào đột nhiên chặn đường.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt hình trái tim và đôi tai nhọn biểu tượng của mị ma va vào tầm mắt hắn.
Giả Tỳ Tu thắng gấp, móng vuốt vừa mới nắm trên sợi tóc, còn chưa kịp hấp thu linh lực...
Hắn bị Nguyên Đinh hung hăng một cước đạp bay ra ngoài.
Giả Tỳ Tu:...
Hắn cảm thấy mấy ngày nay chỉ số chuyến bay của hắn đã vượt quá tiêu chuẩn.
Khi quả cầu hamster xoay tròn trên không rồi bay ra ngoài, Giả Tỳ Tu cố gắng đem "Vô thượng Kim Bảo" ôm vào lòng bàn tay, hấp thu linh lực.
Cuối cùng, trước khi va vào tường, hắn ổn định thân thể, đá hai chân sau vào tường, lợi dụng phản lực chạy về phía Nguyên Đinh, nỗ lực ngăn hắn (Nguyên Đinh) đi về phía trường quay.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Nguyên Đinh một cước bước vào phòng chụp ảnh, bỏ qua nhân viên công tác tới ngăn cản, khí thế hùng hổ đứng đứng trước tấm vải bạt che nắng.
Sau lớp vải, mơ hồ truyền đến âm thanh bấm yếu ớt của ống kính.
Nguyên Đinh trên mặt vui vẻ, lần này hắn đến gây sự, ngoại trừ nuốt không trôi cơn giận hủy hợp hợp đồng này, mà còn vì nhận được ám chỉ từ Mã Môn.
Mã Môn và Tỳ Hưu có mâu thuẫn với nhau như nước với lửa, và gần đây họ đang đối chọi gay gắt trong lĩnh vực cung cấp dịch vụ ăn uống
Trước khi tới, Mã Môn đã đáp ứng với Nguyên Đinh chỉ cần có thể hủy hoại danh tiếng của nhà hàng Tỳ Hưu, sẽ suy xét cho hắn một cơ hội hợp tác lâu dài..
Mã Môn là đại tộc (gia tộc lớn), tài nguyên kinh doanh mà Mã Môn mang lại rất là không tầm thường, Nguyên Đinh sẽ không bỏ qua cơ hội thăng tiến này.
Giờ khắc này cơ hội một mũi tên hạ hai con chim đang ở trước mắt, Nguyên Đinh bỗng cảm thấy phấn chấn, giương cao quang não loại nhỏ lên.
"Bên trong chính là người mẫu đi bằng cửa sau kia. Càng nhiều người đến ngăn cản tôi, càng nói rõ trong lòng họ nhất định có quỷ... Nhà hàng Tỳ Hưu liên quan đến việc tuyên truyền sai sự thật! người mẫu không chuyên nghiệp bất lương làm quy tắc ngầm! Cả nhà chú ý! Tôi đây liền đến vạch trần mặt mũi thật của bọn họ!"
Nguyên Đinh nói lời hung ác xong, hắn kéo tấm vải che nắng xuống, phơi bày cảnh quay trước sự chứng kiến của vô số khán giả phía sau màn hình.
"Mọi người đều quan tâm đến —— cách xí nghiệp Tỳ Hưu đóng gói bánh hamburger của họ, món ăn mà thậm chí người mẫu không thể ăn được lại trở thành món bán chạy nhất!"
Tấm vải bạt được tháo ra, tấm vải che chắn cuối cùng biến mất, việc chụp ảnh quảng cáo đều được phơi bày trước công chúng mà không cần đặt trước.
Quang mắt nhắm ngay bên trong phòng chụp ảnh, và trong bức ảnh được lấy nét, mị ma tóc vàng nhạt cầm một cái hamburger khổng lồ quay đầu lại nhìn kẻ đột nhập kỳ lạ một cách khó hiểu.
Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng động tác trên tay Hàn Bạc vẫn không dừng lại, cậu cắn một miếng gần hết cái bánh hamburger, nhai cũng không nhai mà nuốt xuống, liền há mồm, tiện tay ném nửa cái hamburger còn lại vào miệng.
Khán giả bên trong phòng phát sóng trực tiếp ồn ào chờ xem trò vui chứng kiến cảnh "Thảm án hamburegr biến mất" trong vòng một giây.
...
Phòng phát sóng trực tiếp nháy mắt rơi vào im lặng.
Trong phòng chụp ảnh, thợ chụp ảnh gục xuống.
"Mị ma đại ca!! Cậu là đại ca tôi!! Cậu đã đói trong bao lâu rồi vậy?? Hay là cái bánh hamburger này ăn ngon đến vậy?! Cậu ăn chậm lại một chút không được sao!! Chúng tôi đã chuẩn bị 20 cái bánh hamburger, tất cả đều bị ăn sạch, còn cái gì để chúng tôi chụp nữa đây?"
"Chúng tôi sẽ giao số tiền vàng còn lại cho cậu sau khi hoàn thành quay chụp." Chúc Li thận trọng hỏi, "Có lẽ, cậu, đã hài lòng chưa?"
Anh là chỉ lo nếu cậu không hài lòng, mị ma này sẽ hai ngoạm nuốt chửng ông chủ bất hạnh của anh mất thôi.
Lương tháng này vẫn chưa được trả...
Nuốt rồi tìm ai đòi tiền giờ.
"Hài lòng." Hàn Bạc nhận lấy chi phiếu, thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ tiền ăn trước mắt rốt cục đã giải quyết xong.
"Vậy thì tốt." Chúc Li cũng thở phào nhẹ nhõm, để đảm bảo an toàn cho ông chủ, anh lại mở miệng nói, "Khi đi quay, nhớ mang theo... thú cưng của mình."
"Thú cưng?" Hàn Bạc liếc mắt nhìn Gỉa Tỳ Tu đang tự kỉ ở góc tường, "Ồ, anh nói con hamster à... Trong hợp đồng có cái này nữa sao? Hay là nó cũng xuất hiện trên máy?"
"Không không." Chúc Li nói năng bậy bạ, "Chỉ là thú cưng này của cậu giống với thụy thú. Tôi nhìn có cảm giác thân quen với tộc Tỳ Hư chúng tôi... Cho nên mới hi vọng khi đó có thể mang tới, coi như mang ý nghĩa tốt lành."
"Tộc Tỳ Hưu các anh cũng thật là đặc biệt." Hàn Bạc cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn đồng ý, "Được."
Chúc Li an tâm, trước khi đi còn nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại hỏi: "Gần đây có con quỷ lạ nào tiếp cận cậu không?"
"Không có." Hàn Bạc* ăn ngay nói thật, "Làm sao vậy?"
*Chỗ này raw là "Chúc Li" mà Chúc Li là người hỏi rồi nên mình nghĩ là Hàn Bạc trả lời mới đúng, nên mình tự đổi lun nha.
"Là như thế này." Chúc Li nói, "Người mẫu mị ma ban đầu của chúng tôi đã bị chấm dứt do nhiều nguyên nhân khác nhau, làm công ty huyên náo không vui, buông lời nói muốn phá đổ kế hoạch hợp tác."
"Sẽ đến tìm tôi gây rối à?"
"Có thể vậy." Chúc Li nói, "Nếu hắn đến gây khó dễ cậu, hãy nhớ liên hệ tôi đến xử lý."
"Được."
Sau khi Chúc Li đi rồi, Hàn Bạc vỗ vỗ chi phiếu, phỏng đoán chất lượng số tiền, sau đó đi tới góc tường, ngồi xổm xuống chọt Giả Tỳ Tu đang sinh khí ngồi ở dưới.
"Bánh Nuomici."
Giả Tỳ Tu từ chối biệt hiệu này, vặn vẹo hai lần, thề sống chết không quay người.
"Bánh Nuomici kho, bánh Nuomici hấp, bánh Nuomici xào, bánh Nuomici cay..."
"..."
Giả Tỳ Tu yên lặng quay lại.
"Uầy, ngươi đến cùng là chủng tộc gì?" Hàn Bạc tò mò chọt đầu hắn, "Thụy thú... Kỳ Lân sao?"
"Chi ( Một đám tộc nhân bất phàm như Kỳ Lân cũng xứng đáng được so sánh với Tỳ Hưu à)." Giả Tỳ Tu thập phần xem thường.
"Kỳ Lân sẽ không thể khó coi đến thế..." Hàn Bạc lật ngược suy đoán, "Thân hình tròn trịa lông xù như này, là Kỳ Lân thì cũng quá bất hợp lý, nói là mèo cầu tài thì còn có lý hơn, nhưng nếu là mèo, hình dáng ngươi trông giống như một con chuột..."
"Chi!" Giả Tỳ Tu mạnh mẽ đứng dậy, nhảy dựng lên như muốn tát tên nói năng hô lỗ này.
Chưa kịp làm đã đem mình quăng ngã dốc ngược cả đáy.
"Được được." Hàn Bạc nhìn hamster ngã chỏng vó lên trời, trong lòng vui vẻ, "Không nói ngươi nữa, ngươi cũng có nhiều ưu điểm, ít nhất nhìn ăn nhiều hơn so với Kỳ Lân."
...Cũng không vui.
Giả Tỳ Tu đang ngã trên mặt đất sống không còn gì luyến tiếc mà nghĩ.
Quảng cáo quay chụp vào thứ tư, ngày có giá thuê địa điểm ch rẻ nhất trong tuần
Hàn Bạc đi đến địa điểm hóa trang để trang điểm, bị đẩy lên trước mặt máy quay phim, vừa mới ngồi xuống, trong tay lập tức bị nhét một cái hamburger.
"Sản phẩm chính của mùa này, chúng ta cần phải chụp ảnh lúc ăn nó." Thợ chụp ảnh nhắc nhở, "Nếu cậu muốn ăn trông như thật, không thể bởi vì sợ béo mà làm động tác giả."
Thợ chụp ảnh cường điệu như vậy là có đạo lý, người mẫu đã bị sa thải trước đây —— tiểu hồng ma, mị ma có chút danh tiếng trong tộc, đã từng khiến thợ chụp ảnh phải ngán ngẩm khi chụp.
Tiểu hồng ma, sự tình cũng nhiều, người mẫu kia sợ ăn nhiều đồ ăn nhanh sẽ làm hỏng vóc dáng đẹp đẽ của mình. Dù thợ chụp ảnh có tận tình khuyên nhủ đến đâu, hắn cũng chỉ khổ đại cừu thâm[34] mà cầm bánh hamburger, như thể cái bánh hamburger có thù với hắn vì đã giết cha hắn vậy.
[34] Khổ đại cừu thâm: thù hận vô cùng; luôn bị bức hiếp mà sinh ra thù hận, căm tức
Với sự thiếu hợp tác như vậy, hiệu quả phim cuối cùng có thể tưởng tượng được thảm hại. Nhìn thôi cũng khiến người ta không hề muốn ăn, không ngoài dự liệu bị tổng bộ trả lại, yêu cầu chụp lại.
Thợ chụp ảnh âm thầm cầu khẩn, mong lần này nhất định phải chụp tương tác tốt giữa sản phẩm và người mẫu, tốt nhất là đạt được hiệu ứng sau xem xong sẽ khiến người ta thèm thuồng ăn dăm ba bát cơm.
Nghĩ như vậy, thợ chụp ảnh giơ tay lên, hét lên với Hàn Bạc đang tạo dáng:
"Đến... Bắt đầu..."
Chữ bắt đầu còn chưa nói ra, Hàn Bạc đã há to miệng như chậu máu, một giây sau, nửa cái hamburger biến mất trên môi cậu.
Cậu nhai như không nhai, không ngừng nghỉ chút nào mà há miệng lần thứ hai.
Thợ chụp ảnh trợn mắt ngoác mồm, quên bấm nút chụp mà trơ mắt nhìn cái hamburger còn phân nửa kia một giây sau biến mất.
Hàn Bạc hàm hồ hỏi: "Được chưa?"
"Tôi... chưa kịp chụp." Thợ chụp ảnh tỉnh lại từ cơn ngạc nhiên, lúng túng nói.
"Ồ, vậy bây giờ?" Hàn Bạc hai tay trống trơn mà ra hiệu.
Thợ chụp ảnh phản ứng lại, vội vàng nháy mắt với tổ đạo cụ.
Tổ đạo cụ xông tới và nhét vào tay Hàn Bạc một cái hamburger khác.
"Làm lại một lần nữa được không?" Thợ chụp ảnh trưng cầu ý kiến.
"Được." Hàn Bạc không quan tâm.
Đồ ăn miễn phí, không ăn cũng uổng.
Thợ chụp ảnh giơ camera lên, hết sức tập trung chú ý Hàn Bạc, nhất định phải chụp được một bức ảnh quảng cáo hoàn hảo.
Lại thất bại.
Hàn Bạc há miệng ném bánh hamburger vào một cách trôi chảy.
Lần này, cậu chỉ dùng một ngoạm.
Mà thợ chụp ảnh thì lại trễ một bước, chỉ kịp chụp ảnh đôi môi đang mím chặt xinh đẹp của mị ma, còn hamburger thì không biết tung tích.
Đứng ở ngoài lều quan sát, Giả Tỳ Tu lẳng lặng ôm cái đầu chuột nhỏ, da đầu ngứa ran.
Nơi đó khắp nơi trụi lủi, bây giờ nhìn lại có vẻ như đây là kết quả cho lòng nhân từ của mị ma.
"Chụp được chưa?" Hàn Bạc lại nhai.
"... Chưa, cậu có thể làm chậm một vài động tác được không?" Thợ chụp ảnh cực kỳ khiêm tốn.
"Được." Lấy tiền để ăn cơm, công việc tốt như vậy xứng đáng có thái độ tốt, Hàn Bạc rất sẵn lòng đồng ý.
Lại một cái hamburger khác, lần này Hàn Bạc cố ý làm chậm lại, răng cố ý dừng lại trên bánh, dừng hai giây rồi mới cắn xuống.
Thợ chụp ảnh như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng chụp được bức ảnh đầu tiên.
Thế nhưng.
"Biểu cảm có phải không tốt không." Hàn Bạc nhìn ảnh preview[35] hỏi.
[35] Ảnh preview: những hình ảnh chụp nhá hàng trước từ các fansite tung ra cho một sự kiện hay hoạt động nào đó, chưa qua chỉnh sửa.
"... Có chút." Thợ chụp ảnh lau mồ hôi.
Giả Tỳ Tu từ trong góc chui ra, chạy đến bên chân Hàn Bạc, túm lấy góc áo trèo lên.
Hắn nỗ lực trèo lên đỉnh đầu, đến gần xem bức ảnh trong màn hình.
Trong ảnh preview, Hàn Bạc mang trên mặt ba phần xem thường hai phần cuồng nhiệt năm phần dữ tợn.
Đây là cách dùng từ uyển chuyển để miêu tả cái xấu.
Thoạt nhìn rất giống một người tị nạn đã năm ngày không ăn cơm còn có chút bệnh tâm thần phân liệt.
"Chụp lại sao?" Hàn Bạc rất tự giác hỏi.
"Chụp lại đi." Thợ chụp ảnh cực kỳ mệt mỏi.
Giả Tỳ Tu lặng lẽ từ trên đầu Hàn Bạc tuột xuống, hắn bỗng nhiên có loại dự cảm bất thường, cảm giác hôm nay tất cả bánh hamburger của nhà hàng Tỳ Hưu đều sẽ bị chôn thây ở đây...
Trong khi bên trong địa điểm quay chụp làm việc cần mẫn khổ nhọc, bên ngoài sân cũng không quạnh quẽ.
Nguyên Đinh, người mẫu ban đầu cho buổi chụp, mang theo một đám người theo dõi và đến phim trường để gây rối.
"Tiên sinh, bên trong đang quay chụp, người ngoài không thể vào..." Bảo an đang trông coi xông lên ngăn cản, lại bị những người theo dõi của Nguyên Đinh kéo ra.
Nguyên Đinh đi không ngừng, sải bước thẳng vào phim trường.
"Chào cả nhà, hiện tại tôi đang ở phim trường đây." Nguyên Đinh cầm quang não loại nhỏ lên, trên màn hình hiển thị hình ảnh phát sóng trực tiếp. Với tư cách là một phát thanh viên, Nguyên Đinh ban đầu đã học được cách lạm dụng người hâm mộ. Ngay khi kết thúc hợp đồng, hắn liền mở phát sóng trực tiếp và bán thảm với fan, lên án xí nghiệp Tỳ Hưu không quan tâm đến cảm xúc của mị ma, còn không ngừng hất nước bẩn lên người mẫu mới ký kết. Một mực khẳng đinh về giao dịch ờ ám mà hắn đã thực hiện với cấp trên của xí nghiệp Tỳ Hưu, vì vậy hắn mới bị đổi đi.
"Cái người mẫu đó, gầy đến không còn một mảnh, uống hai ngụm nước sẽ sặc chết, còn muốn làm đại ngôn thức ăn nhanh! Thật không biết xấu hổ! Đây không phải là lừa đảo hay gì!" Nguyên Đinh căm phẫn sục sôi mà dẫn dắt nhịp điệu, sững sờ đem tội danh quảng cáo đồ ăn nhưng lại không ăn lên người Hàn Bạc, hắn quay người chỉ vào cổng phim trường, hùng hồn nói, "Cả nhà nhìn đi, bây giờ tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của tên mị ma đê tiện kia!
"Bên ngoài hình như có người gây sự..."
Trong khi Hàn Bạc đang chụp tấm hình lần thứ n, lỗ tai Giả Tỳ Tu hơi động, bắt lấy cuộc hội thoại giữa các nhân viên công tác.
"Là người mẫu trước kia, hắn mang người đến, bảo an đều không ngăn được!"
"Còn mở phát sóng trực tiếp, hơi quá đáng đó..."
"Nhanh chóng thông báo cho quản giáo[36] Thần tộc đi."
[36] Quản giáo: Từ gọi tắt công tác quản lí và giáo dục can phạm trong các trại tạm giam và trại giam. Người làm công tác QG gọi là cán bộ QG
Giả Tỳ Tu không nói hai lời chạy ra bên ngoài, một bên chạy một bên từ trên cổ kéo vài sợi tóc vàng xuống.
Đó là hàng dự trữ của hắn, lấy cái đầu trọc lóc để đổi lấy "Vô thượng Kim Bảo".
Với cái trán như vậy, Giả Tỳ Tu sẽ không cam lòng sử dụng để khôi phục linh lực, nhưng bây giờ để ngăn cản mị ma đang phá hoại, hắn dứt khoát lựa chọn vận dụng.
Phía sau, Hàn Bạc không biết chuyện gì đang xảy ra há miệng lớn, ném cái bánh hamburger thứ mười chín vào miệng.
Cậu không thể tiếp tục ăn như vậy được. Nghe thấy tiếng gục ngã của thợ chụp ảnh, Giả Tỳ Tu nhanh chân lên và bốn cái chân ngắn của hắn hiện bóng mờ.
Sớm muộn gì tên mị ma hoang đàng này cũng sẽ đem nhà hàng Tỳ Hưu ăn đến phá sản mất.
Giả Tỳ Tu vọt tới cạnh cửa, đang định đi ra ngoài thì một chân từ bên ngoài bước vào đột nhiên chặn đường.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt hình trái tim và đôi tai nhọn biểu tượng của mị ma va vào tầm mắt hắn.
Giả Tỳ Tu thắng gấp, móng vuốt vừa mới nắm trên sợi tóc, còn chưa kịp hấp thu linh lực...
Hắn bị Nguyên Đinh hung hăng một cước đạp bay ra ngoài.
Giả Tỳ Tu:...
Hắn cảm thấy mấy ngày nay chỉ số chuyến bay của hắn đã vượt quá tiêu chuẩn.
Khi quả cầu hamster xoay tròn trên không rồi bay ra ngoài, Giả Tỳ Tu cố gắng đem "Vô thượng Kim Bảo" ôm vào lòng bàn tay, hấp thu linh lực.
Cuối cùng, trước khi va vào tường, hắn ổn định thân thể, đá hai chân sau vào tường, lợi dụng phản lực chạy về phía Nguyên Đinh, nỗ lực ngăn hắn (Nguyên Đinh) đi về phía trường quay.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Nguyên Đinh một cước bước vào phòng chụp ảnh, bỏ qua nhân viên công tác tới ngăn cản, khí thế hùng hổ đứng đứng trước tấm vải bạt che nắng.
Sau lớp vải, mơ hồ truyền đến âm thanh bấm yếu ớt của ống kính.
Nguyên Đinh trên mặt vui vẻ, lần này hắn đến gây sự, ngoại trừ nuốt không trôi cơn giận hủy hợp hợp đồng này, mà còn vì nhận được ám chỉ từ Mã Môn.
Mã Môn và Tỳ Hưu có mâu thuẫn với nhau như nước với lửa, và gần đây họ đang đối chọi gay gắt trong lĩnh vực cung cấp dịch vụ ăn uống
Trước khi tới, Mã Môn đã đáp ứng với Nguyên Đinh chỉ cần có thể hủy hoại danh tiếng của nhà hàng Tỳ Hưu, sẽ suy xét cho hắn một cơ hội hợp tác lâu dài..
Mã Môn là đại tộc (gia tộc lớn), tài nguyên kinh doanh mà Mã Môn mang lại rất là không tầm thường, Nguyên Đinh sẽ không bỏ qua cơ hội thăng tiến này.
Giờ khắc này cơ hội một mũi tên hạ hai con chim đang ở trước mắt, Nguyên Đinh bỗng cảm thấy phấn chấn, giương cao quang não loại nhỏ lên.
"Bên trong chính là người mẫu đi bằng cửa sau kia. Càng nhiều người đến ngăn cản tôi, càng nói rõ trong lòng họ nhất định có quỷ... Nhà hàng Tỳ Hưu liên quan đến việc tuyên truyền sai sự thật! người mẫu không chuyên nghiệp bất lương làm quy tắc ngầm! Cả nhà chú ý! Tôi đây liền đến vạch trần mặt mũi thật của bọn họ!"
Nguyên Đinh nói lời hung ác xong, hắn kéo tấm vải che nắng xuống, phơi bày cảnh quay trước sự chứng kiến của vô số khán giả phía sau màn hình.
"Mọi người đều quan tâm đến —— cách xí nghiệp Tỳ Hưu đóng gói bánh hamburger của họ, món ăn mà thậm chí người mẫu không thể ăn được lại trở thành món bán chạy nhất!"
Tấm vải bạt được tháo ra, tấm vải che chắn cuối cùng biến mất, việc chụp ảnh quảng cáo đều được phơi bày trước công chúng mà không cần đặt trước.
Quang mắt nhắm ngay bên trong phòng chụp ảnh, và trong bức ảnh được lấy nét, mị ma tóc vàng nhạt cầm một cái hamburger khổng lồ quay đầu lại nhìn kẻ đột nhập kỳ lạ một cách khó hiểu.
Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng động tác trên tay Hàn Bạc vẫn không dừng lại, cậu cắn một miếng gần hết cái bánh hamburger, nhai cũng không nhai mà nuốt xuống, liền há mồm, tiện tay ném nửa cái hamburger còn lại vào miệng.
Khán giả bên trong phòng phát sóng trực tiếp ồn ào chờ xem trò vui chứng kiến cảnh "Thảm án hamburegr biến mất" trong vòng một giây.
...
Phòng phát sóng trực tiếp nháy mắt rơi vào im lặng.
Trong phòng chụp ảnh, thợ chụp ảnh gục xuống.
"Mị ma đại ca!! Cậu là đại ca tôi!! Cậu đã đói trong bao lâu rồi vậy?? Hay là cái bánh hamburger này ăn ngon đến vậy?! Cậu ăn chậm lại một chút không được sao!! Chúng tôi đã chuẩn bị 20 cái bánh hamburger, tất cả đều bị ăn sạch, còn cái gì để chúng tôi chụp nữa đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất