Chương 9
Tin mừng về sự xuất hiện của một trăm cái hamburger lan truyền khắp phòng phát sóng trực tiếp, cũng chấn động đến mức khiến Mã Môn ở đầu dây điện thoại bên kia sốc.
Đối mặt với người gọi đột nhiên trầm mặc, Hàn Bạc alo hai tiếng, ha ha nói: "Ngươi vừa mới nói cái gì? Ta không nghe rõ lắm... Ngươi vừa nói miễn là ngươi vẫn còn ở đây, ta còn không thể thấy được vỏ bánh? Này này, ngươi có thể lặp lại lần nữa không?"
Người Mã Môn:...
Mã Môn sao lại tự rước lấy nhục, tình cảnh lúng túng như vậy, hắn cơ trí mà lựa chọn trầm mặc.
Hàn Bạc hiểu ý mà nói: "Vậy ta ăn bữa ăn khuya trước đây, sau đó sẽ trở lại nói chuyện hợp tác... Alo, alo?"
Máy truyền tin rơi vào tín hiệu báo máy bận, Hàn Bạc liếc mắt nhìn lời nhắc cúp máy, cất máy truyền tin đi, nhún vai nói với khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: "Bên A mất trí, hiểu không."
"Hắt xì —— "
Một tiếng hắt hơi nhẹ.
Hàn Bạc bỗng nhiên quay người, sắc bén nhìn chằm chằm quả cầu trắng bị bóp lung ta lung tung: "Lần này là ngươi đúng không?"
Giả Tỳ Tu lấy móng vuốt che miệng, lắc đầu, móng vuốt khác kiên quyết chỉ ngoài cửa.
"Chi (là người bên ngoài)." Hắn quăng nồi nói.
Nhưng hắn còn chưa nói câu khác, cửa thư phòng mở ra, ván cửa đập mạnh người hắn.
Giả Tỳ Tu không nói tiếng nào lại bị đập bay ra ngoài.
Nguyên Đinh mang theo chừng mười cái túi thức ăn ngoài, khí thế hùng hổ xông tới, phảng phất cầm trong tay không phải túi giấy, mà là thuốc súng để đánh bom.
Khán giả cũng choáng váng trước quyết tâm nham hiểm của hắn, dồn dập phát đạn mạc thán phục.
【 ** má, đây là cái gì, vì mị ma chiếm được công việc của Thao Thiết, giờ lại còn bị mị ma đi bắt nạt trộm công việc sao? 】
【 Không hiểu liền hỏi, mấy người giao thức ăn ngoài bây giờ đều hùng hổ như thế sao? 】
【 Phát thanh viên cũng quá thảm, trước thì bị điện thoại uy hiếp, giờ gặp thổ phỉ tới cửa 】
【 Nhà ai mà thổ phỉ đã đánh cướp còn mang điểm tâm tới nha 】
【100 cái hamburger còn có thể gọi là điểm tâm?! 】
【 Đối với chúng ta mà nói khẳng định không được, nhưng đối với phát thanh viên mà nói, có thể! 】
Phòng phát sóng trực tiếp bị "sứ giả thức ăn ngoài" không mời mà tới cả kinh bạo động, nhưng Hàn Bạc lại vẫn bình tĩnh như trước.
"Nào." Cậu rất quen mà hỏi một câu, đứng dậy thuận lợi cầm một cái bánh hamburger từ tay Nguyên Đinh, "Đến chậm quá, tôi sắp chết đói rồi."
Nói rồi, cậu mở một gói thức ăn ngoài ra, chuẩn bị nhét bánh hamburger vào miệng.
"Chờ đã!" Nguyên Đinh nhìn động tác cậu vẫn như bình thường, liền tức giận và khó chịu mà hét lên, "Ai cho ngươi ăn?!"
"Ngươi." Động tác Hàn Bạc hơi ngừng lại, lặp lại lời hắn nói lúc trước, "Không phải là ngươi nói, 'Ngày hôm nay ngươi không ăn hết 100 cái hamburger trước mặt các dị tộc trên mạng...' sao?"
Tựa hồ sợ Nguyên Đinh quỵt nợ, Hàn Bạc nhường vị trí, chỉ vào màn hình đang sáng: "Toàn bộ quỷ ở phòng phát sóng trực tiếp đều đã nghe thấy hết, đến đây nào các anh em, nghe thấy anh nói lời này thì ấn phím 1 nào."
Ngay lập tức, màn hình lít nha lít nhít toàn số 1.
"Xem, toàn thế giới đều ấn phím 1 ra làm chứng." Hàn Bạc cây ngay không sợ chết đứng, "Giờ ta ăn được không?"
Hai tuỳ tùng đúng lúc này cũng mang theo mấy cái túi còn lại lên, túi thức ăn ngoài cứ thế chiếm hết gian phòng nhỏ hẹp.
Nhìn Hàn Bạc khí định thần nhàn[43], Nguyên Đinh nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi tốt nhất là nên ăn hết đi."
[43] Khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.
Sau khi va vào tường, Giả Tỳ Tu, người mới vừa lảo đảo bò lên liếc mắt thương hại nhìn Nguyên Đinh.
Mị ma đáng thương, ngươi quả nhiên không biết gì về sức mạnh của kẻ tham ăn này.
Khi Hàn Bạc ăn cái hamburger thứ nhất, Nguyên Đinh cười lạnh.
Khi ăn cái hamburger thứ mười, Nguyên Đinh vẫn như cũ cười lạnh.
Sau khi cái hamburger thứ tám mươi biến mất, Nguyên Đinh không cười được nữa.
Đồng tử hắn co rút lại, kinh ngạc mà nhìn mị ma tóc vàng trước mắt tay phải lấy ra một cái hamburger từ trong đống túi thức ăn ngoài, tay trái mở giấy gói ra, ném hamburger vào miệng, vứt giấy bọc ra sau.
Sinh vật hình cầu màu trắng không nhận rõ chủng loài lăn qua lăn lại, nhặt giấy gói lên gọn gàng, cuộn lại thành một quả bóng, bọ hung lăn quả bóng plastic gom lại thành đống rác như lăn phân.
Cứ như vậy, trong một khoảng thời gian ngắn từ núi hamburger đến núi rác, một chuỗi công nghiệp đen nào đó đã được hình thành.
Có một lĩnh vực chưa được biết đến ở trung tâm của chuỗi công nghiệp, và vô số hamburger đã một đi không trở lại, biến mất ở trong đó.
Nguyên Đinh thường gọi thứ mà chỉ có vào chứ không có ra là động không đáy, nhưng hôm nay hắn lại biết được một cái tên gọi khác —— cái dạ dày chết tiệt của tên Hàn Bạc kia.
Mị ma làm sao có khả năng ăn được như vậy? Bụng không nổ sao?
Nguyên Đinh tức giận nhìn bụng dưới Hàn Bạc, nơi đó vẫn bằng phẳng như trước, ngoại trừ những đường nét vàng chói lọi, càng ngày càng sáng theo dòng thức ăn, thấp thoáng dưới vạt áo che phủ.
Khi cái hamburger thứ chín mươi vào miệng, Hàn Bạc do dự không muốn ăn nữa, vẻ mặt có chút bối rối, che bụng khẽ ợ hơi.
Đây là... No rồi?
Nguyên Đinh bỗng cảm thấy phấn chấn, mừng rỡ.
Chỉ cần Hàn Bạc không ăn xong một trăm cái hamburger này, cho dù là đã ăn chín mươi chín cái, hắn cũng có thể làm ầm ĩ lên về đoạn video ngắn cậu từ chối cái hamburger cuối cùng, chứng tỏ hamburger ở nhà hàng Tỳ Hưu căn bản không hấp dẫn như lời đồn, mà danh hiệu "Đại vương dạ dày" của Hàn Bạc bất quá cũng chỉ có vẻ ngoài...
Nguyên Đinh thấy được hi vọng, hắn vui ra mặt nhìn Hàn Bạc, chờ cậu mở miệng từ bỏ.
Hắn rất nhanh thất vọng rồi.
Chỉ thấy sau khi tiếng nấc qua đi, thần sắc Hàn Bạc vẫn như thường, vỗ nhẹ vào bụng.
"Mới lửng dạ." Cậu thẳng thắn mà cảm khái, "Thực sự là hiếm thấy."
Phía sau Hàn Bạc, Nguyên Đinh từng tấc từng tấc hoá đá.
Mới lửng dạ.
Mị ma này đã ăn chín mươi hai cái hamburger, vậy mà chỉ mới lửng dạ?!
"Má mày." Nguyên Đinh tức đến chửi ầm lên, "Mị ma này giống như thần trăn nuốt hết mẹ thiên địa vạn vật mà lớn lên vậy."
Nhưng dù có mắng như thế nào thì tình hình chung cũng không thể lung lay được.
Hàn Bạc lưu loát mà ném mấy cái hamburger cuối cùng vào miệng, lau khô tay rồi giơ ngón tay cái lên màn hình, không quên quảng cáo.
"Hamburger nhà hàng Tỳ Hưu, hamburger được mị ma lựa chọn, ăn ngon, siêu no, quá đỉnh!"
Màn hình yên lặng trong chốc lát, đạn mạc "666"[44] lít nha lít nhít xen lẫn chút tò mò về bánh hamburger nổi lên.
[44] 666: được viết là 六 六六 và cách phát âm của từ này sẽ là /liùliùliù/.... Hàm ý của từ này là để khen ngợi 1 người quá giỏi, khả năng cực kỳ "trâu bò"
Giả Tỳ Tu nỗ lực bò lên trên giá sách để nhìn. Không ít khán giả trở nên thích thú với món bánh hamburger của nhà hàng Tỳ Hưu vì sức ăn của Hàn Bạc, mà nhiệt độ phòng phát sóng trực tiếp cũng vì thế mà một đường tăng vọt.
Như vậy xem ra, trong thời gian tới, ít nhất là trong lĩnh vực thức ăn nhanh, doanh thu của nhà hàng Tỳ Hưu sẽ rất đáng kể đây.
Mã Môn cũng nên nổi trận lôi đình là vừa.
Trước khi tiểu mị ma ăn cho nghèo xí nghiệp Tỳ Hưu, cậu đã đục khoét nền tảng của tộc Mã Môn rồi.
Nghĩ tới đây, Giả Tỳ Tu tâm tình khoan khoái hiếm có.
Nếu không phải cười to không phù hợp với tính cách thiết lập của bá tổng, mà phát ra tiếng cười cũng quá khó đối với một con hamster, Giả Tỳ Tu hận không thể cười lớn khằng khặc ba mươi phút.
Hàn Bạc âm thầm nấc lên một tiếng, lật xem túi thức ăn ngoài hai lần, tiếc nuối nói: "Hết rồi."
Liền ngẩng đầu trách cứ Nguyên Đinh: "Cũng không biết mua nhiều thêm mấy cái, thật đúng là không hiểu chuyện..."
Nguyên Đinh:...
Nguyên Đinh sắp choáng váng, lắc thân thể một chút, đỡ khung cửa đứng vững.
"Còn nữa, ta ăn xong rồi, ngươi cũng có thể đi được rồi." Hàn Bạc chán ghét xua tay, "Ngủ ngon, cảm ơn ngươi đã đưa ấm áp đến cho ta vào buổi tối."
Nguyên Đinh liền choáng một cái.
Dù gì cũng còn đang online, hắn rất nhanh đứng vững, cắn răng nói: "Đưa tiền cho ta."
"Tiền gì?"
"Không phải ngươi nhờ ta mang một trăm cái hamburger, nói trả tiền khi giao hàng sao?" Nguyên Đinh từ từ đeo mặt nạ, cười đạo đức giả, "Đại ngôn mị ma ngôi sao mới của nhà hàng Tỳ Hưu, sẽ không vì bữa ăn khuya này mà muốn quỵt nợ đi."
"... Bao nhiêu?"
"20000."
"Tiền đồng?"
"Tiền vàng."
"Đéo." Hàn Bạc không lạnh không nhạt mà mắng lên tiếng, "200 đồng vàng một cái hamburger, ngươi là quỷ hút máu hay gì mà bán đắt như vậy?"
"Ai nha, đại ngôn mị ma công khai nhục mạ xí nghiệp Tỳ Hưu vì tham tài của cải và không lương tâm nha." Nguyên Đinh âm dương quái khí hô to gọi nhỏ.
"..."
Làm việc gì cũng có quy tắc, Hàn Bạc nuốt mấy câu chửi thề còn lại xuống, trong lòng mắng nhiếc xí nghiệp Tỳ Hưu mấy lần.
Tuy nhiên lần này hắn đã lầm người. Dù Tỳ Hưu có tham đến đâu cũng sẽ không bao giờ thực hiện hành vi làm xấu danh tiếng tăng giá theo kiểu cho vay nặng lãi, một cái hamburger giá 200 đồng vàng như vậy thực sự là kết quả của một cái máy chém.
Phí đại ngôn chỉ có 10000 đồng vàng, mắt thấy liền muốn chi ra 20000.
Hàn Bạc không sẵn sàng làm việc kinh doanh thua lỗ này.
Nguyên Đinh nhìn ra cậu xoắn xuýt, phấn chấn tinh thần, lại bắt đầu ầm ỉ lên.
"Sao, phát ngôn viên không muốn trả tiền hàng à, phải.. Phải.. Ta đều hiểu được, loại đồ ăn kém chất lượng này thật sự không đáng để ngươi bỏ ra..."
Hàn Bạc bị hắn nói đến đau đầu, nhưng vì tài chính eo hẹp nên anh không thể trực tiếp yêu cầu người ta ngậm miệng.
Cậu nhếch mép cười với Nguyên Đinh, xoay người lại nhanh chóng chào tạm biệt khán giả rồi tắt chương trình phát sóng trực tiếp với tốc độ cực nhanh.
Sau khi gạt bỏ uy hiếp bị bắt cóc bởi đạo lý của hắn, Hàn Bạc thở phào nhẹ nhõm, híp mắt nhìn Nguyên Đinh.
Tiền không thể cho.
Nếu không gọi hệ thống lên, đổi điểm yêu thương, trực tiếp mang người này đi?
"Hệ thống?"Hàn Bạc ngập ngừng gọi, "Hệ thống."
【 leng keng ding dong 】
Hệ thống lạnh lùng tắt âm thanh, cự tuyệt lời cầu viện của cậu.
Ba giờ sáng, cả chó cũng không tăng ca.
Hàn Bạc không có biện pháp, chỉ có thể vén tay áo lên, nghiêm nghị nhìn ba người ở cửa, tính tỷ lệ thắng một ăn ba.
Rất rõ ràng là số không.
"Làm gì?" Thấy Hàn Bạc sắc mặt khó coi, Nguyên Đinh cười lạnh một tiếng, "Muốn động thủ?"
Hàn Bạc hơi cúi người, động tác đáp lại.
Nguyên Đinh cũng thay đổi sắc mặt. Khi bầu không khí như giương cung bạt kiếm, Hàn Bạc bi tráng quyết định buông tay, một quả cầu trắng lăn ùng ục ùng ục tới cạnh cửa, nằm hiên ngang giữa hai mị ma.
Giả Tỳ Tu đứng vững vàng trước mặt Nguyên Đinh.
"Chi." Hắn lắc lắc móng vuốt.
"Làm gì?" Nguyên Đinh chú ý tới tên nhỏ con này liền xua tay như đuổi ruồi, "Muốn giúp chủ nhân ngươi trả nợ à? Tránh ra tránh ra, ta không cần một con chuột."
Giả Tỳ Tu không để ý tới hắn, xoay người, nhấc chân trước lên khỏi mặt đất, ngồi xổm bằng chân sau.
Đây là đang làm gì?
Nhìn thấy rõ tư thế của hắn, Nguyên Đinh giận tím mặt:
"Được lắm! Chủ nhân thì cướp tài nguyên của ta, thú cưng còn muốn ị trước mắt ta!"
Hàn Bạc cũng phẫn nộ mà quát lên: "Ngươi nên ị lên đầu hắn chứ đừng ị trên sàn nhà, chủ nhà trọ sẽ mắng!"
Hai tiếng rống giận dữ đồng thời thốt lên, Giả Tỳ Tu không có né tránh cũng không buông tha, ngồi xổm xuống, mạnh mẽ hất tung mái tóc của mình.
Kỹ năng thiên phú của tộc Tỳ Hưu, Túi Càn Khôn —— túi của chuột túi dùng để nuôi con, túi của Tỳ Hưu chỉ dùng để chứa tiền.
Giả Tỳ Tu điên cuồng vung vẩy, giống như một cái cây lau nhỏ đang nhảy múa cuồng nhiệt trong cơn bão.
Cả Hàn Bạc và Nguyên Đinh đều bị sốc trước tư thế nhảy múa hoang dã của hắn, âm thầm ngậm miệng, nhìn chú hamster đang lắc như điên ở trung tâm căn phòng.
Cây lau nhà màu trắng điên cuồng một lúc, cuối cùng...
Leng keng!
Một khối đồng vàng rơi trên sàn nhà của một căn phòng cho thuê đổ nát.
Leng keng leng keng leng keng leng keng
Hai, ba, bốn, năm khối.
Một dòng tiền vàng đều đặn rơi xuống cuồn cuộn từ cơ thể của Giả Tỳ như mở ống thoát nước ra, một lúc sau chú hamster lông xù đã chìm trong đống tiền vàng.
Dù vậy, hắn vẫn không ngừng lắc.
Mấy giây sau, Nguyên Đinh lao ra khỏi phòng ngủ la hét cùng hai tuỳ tùng của mình, ở phía sau hắn là một núi tiền vàng đổ ập xuống, chen chúc đuổi theo hắn ta.
Những đồng tiền vàng vẫn không ngừng tuôn ra, tiếng va chạm của kim loại cũng không ngớt.
Hai phút sau, âm thanh ngừng lại.
Trong phòng, Hàn Bạc bị chôn trong núi tiền vàng, cố hết sức thò đầu ra ngoài.
Ngay khi cậu thành công lao đầu ra khỏi biển tiền vàng, liền nghe thấy một tiếng ding dong trong đầu.
【 Mục tiêu công lược một, tộc trưởng tộc Tỳ Hưu xuất hiện 】
【 Kế hoạch công lược cưỡng chế mở ra 】
Âm thanh máy móc chậm rãi biến mất, Hàn Bạc trơ mắt nhìn đồng tiền vàng trước mặt phun trào hai lần, nam nhân tóc đen thân thể trần truồng từ bên trong nước ra, ngẩng đầu, lộ ra ngũ quan anh tuấn.
Bắt gặp đôi mắt tròn xoe kinh ngạc của mị ma tóc vàng, đôi mắt dài và hẹp của nam nhân khẽ nheo lại.
Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn mị ma mở miệng:
Chi.
*******************
Chắc Giả Tỳ Tu lắc như vầy nè ????????????
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
Đối mặt với người gọi đột nhiên trầm mặc, Hàn Bạc alo hai tiếng, ha ha nói: "Ngươi vừa mới nói cái gì? Ta không nghe rõ lắm... Ngươi vừa nói miễn là ngươi vẫn còn ở đây, ta còn không thể thấy được vỏ bánh? Này này, ngươi có thể lặp lại lần nữa không?"
Người Mã Môn:...
Mã Môn sao lại tự rước lấy nhục, tình cảnh lúng túng như vậy, hắn cơ trí mà lựa chọn trầm mặc.
Hàn Bạc hiểu ý mà nói: "Vậy ta ăn bữa ăn khuya trước đây, sau đó sẽ trở lại nói chuyện hợp tác... Alo, alo?"
Máy truyền tin rơi vào tín hiệu báo máy bận, Hàn Bạc liếc mắt nhìn lời nhắc cúp máy, cất máy truyền tin đi, nhún vai nói với khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: "Bên A mất trí, hiểu không."
"Hắt xì —— "
Một tiếng hắt hơi nhẹ.
Hàn Bạc bỗng nhiên quay người, sắc bén nhìn chằm chằm quả cầu trắng bị bóp lung ta lung tung: "Lần này là ngươi đúng không?"
Giả Tỳ Tu lấy móng vuốt che miệng, lắc đầu, móng vuốt khác kiên quyết chỉ ngoài cửa.
"Chi (là người bên ngoài)." Hắn quăng nồi nói.
Nhưng hắn còn chưa nói câu khác, cửa thư phòng mở ra, ván cửa đập mạnh người hắn.
Giả Tỳ Tu không nói tiếng nào lại bị đập bay ra ngoài.
Nguyên Đinh mang theo chừng mười cái túi thức ăn ngoài, khí thế hùng hổ xông tới, phảng phất cầm trong tay không phải túi giấy, mà là thuốc súng để đánh bom.
Khán giả cũng choáng váng trước quyết tâm nham hiểm của hắn, dồn dập phát đạn mạc thán phục.
【 ** má, đây là cái gì, vì mị ma chiếm được công việc của Thao Thiết, giờ lại còn bị mị ma đi bắt nạt trộm công việc sao? 】
【 Không hiểu liền hỏi, mấy người giao thức ăn ngoài bây giờ đều hùng hổ như thế sao? 】
【 Phát thanh viên cũng quá thảm, trước thì bị điện thoại uy hiếp, giờ gặp thổ phỉ tới cửa 】
【 Nhà ai mà thổ phỉ đã đánh cướp còn mang điểm tâm tới nha 】
【100 cái hamburger còn có thể gọi là điểm tâm?! 】
【 Đối với chúng ta mà nói khẳng định không được, nhưng đối với phát thanh viên mà nói, có thể! 】
Phòng phát sóng trực tiếp bị "sứ giả thức ăn ngoài" không mời mà tới cả kinh bạo động, nhưng Hàn Bạc lại vẫn bình tĩnh như trước.
"Nào." Cậu rất quen mà hỏi một câu, đứng dậy thuận lợi cầm một cái bánh hamburger từ tay Nguyên Đinh, "Đến chậm quá, tôi sắp chết đói rồi."
Nói rồi, cậu mở một gói thức ăn ngoài ra, chuẩn bị nhét bánh hamburger vào miệng.
"Chờ đã!" Nguyên Đinh nhìn động tác cậu vẫn như bình thường, liền tức giận và khó chịu mà hét lên, "Ai cho ngươi ăn?!"
"Ngươi." Động tác Hàn Bạc hơi ngừng lại, lặp lại lời hắn nói lúc trước, "Không phải là ngươi nói, 'Ngày hôm nay ngươi không ăn hết 100 cái hamburger trước mặt các dị tộc trên mạng...' sao?"
Tựa hồ sợ Nguyên Đinh quỵt nợ, Hàn Bạc nhường vị trí, chỉ vào màn hình đang sáng: "Toàn bộ quỷ ở phòng phát sóng trực tiếp đều đã nghe thấy hết, đến đây nào các anh em, nghe thấy anh nói lời này thì ấn phím 1 nào."
Ngay lập tức, màn hình lít nha lít nhít toàn số 1.
"Xem, toàn thế giới đều ấn phím 1 ra làm chứng." Hàn Bạc cây ngay không sợ chết đứng, "Giờ ta ăn được không?"
Hai tuỳ tùng đúng lúc này cũng mang theo mấy cái túi còn lại lên, túi thức ăn ngoài cứ thế chiếm hết gian phòng nhỏ hẹp.
Nhìn Hàn Bạc khí định thần nhàn[43], Nguyên Đinh nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi tốt nhất là nên ăn hết đi."
[43] Khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.
Sau khi va vào tường, Giả Tỳ Tu, người mới vừa lảo đảo bò lên liếc mắt thương hại nhìn Nguyên Đinh.
Mị ma đáng thương, ngươi quả nhiên không biết gì về sức mạnh của kẻ tham ăn này.
Khi Hàn Bạc ăn cái hamburger thứ nhất, Nguyên Đinh cười lạnh.
Khi ăn cái hamburger thứ mười, Nguyên Đinh vẫn như cũ cười lạnh.
Sau khi cái hamburger thứ tám mươi biến mất, Nguyên Đinh không cười được nữa.
Đồng tử hắn co rút lại, kinh ngạc mà nhìn mị ma tóc vàng trước mắt tay phải lấy ra một cái hamburger từ trong đống túi thức ăn ngoài, tay trái mở giấy gói ra, ném hamburger vào miệng, vứt giấy bọc ra sau.
Sinh vật hình cầu màu trắng không nhận rõ chủng loài lăn qua lăn lại, nhặt giấy gói lên gọn gàng, cuộn lại thành một quả bóng, bọ hung lăn quả bóng plastic gom lại thành đống rác như lăn phân.
Cứ như vậy, trong một khoảng thời gian ngắn từ núi hamburger đến núi rác, một chuỗi công nghiệp đen nào đó đã được hình thành.
Có một lĩnh vực chưa được biết đến ở trung tâm của chuỗi công nghiệp, và vô số hamburger đã một đi không trở lại, biến mất ở trong đó.
Nguyên Đinh thường gọi thứ mà chỉ có vào chứ không có ra là động không đáy, nhưng hôm nay hắn lại biết được một cái tên gọi khác —— cái dạ dày chết tiệt của tên Hàn Bạc kia.
Mị ma làm sao có khả năng ăn được như vậy? Bụng không nổ sao?
Nguyên Đinh tức giận nhìn bụng dưới Hàn Bạc, nơi đó vẫn bằng phẳng như trước, ngoại trừ những đường nét vàng chói lọi, càng ngày càng sáng theo dòng thức ăn, thấp thoáng dưới vạt áo che phủ.
Khi cái hamburger thứ chín mươi vào miệng, Hàn Bạc do dự không muốn ăn nữa, vẻ mặt có chút bối rối, che bụng khẽ ợ hơi.
Đây là... No rồi?
Nguyên Đinh bỗng cảm thấy phấn chấn, mừng rỡ.
Chỉ cần Hàn Bạc không ăn xong một trăm cái hamburger này, cho dù là đã ăn chín mươi chín cái, hắn cũng có thể làm ầm ĩ lên về đoạn video ngắn cậu từ chối cái hamburger cuối cùng, chứng tỏ hamburger ở nhà hàng Tỳ Hưu căn bản không hấp dẫn như lời đồn, mà danh hiệu "Đại vương dạ dày" của Hàn Bạc bất quá cũng chỉ có vẻ ngoài...
Nguyên Đinh thấy được hi vọng, hắn vui ra mặt nhìn Hàn Bạc, chờ cậu mở miệng từ bỏ.
Hắn rất nhanh thất vọng rồi.
Chỉ thấy sau khi tiếng nấc qua đi, thần sắc Hàn Bạc vẫn như thường, vỗ nhẹ vào bụng.
"Mới lửng dạ." Cậu thẳng thắn mà cảm khái, "Thực sự là hiếm thấy."
Phía sau Hàn Bạc, Nguyên Đinh từng tấc từng tấc hoá đá.
Mới lửng dạ.
Mị ma này đã ăn chín mươi hai cái hamburger, vậy mà chỉ mới lửng dạ?!
"Má mày." Nguyên Đinh tức đến chửi ầm lên, "Mị ma này giống như thần trăn nuốt hết mẹ thiên địa vạn vật mà lớn lên vậy."
Nhưng dù có mắng như thế nào thì tình hình chung cũng không thể lung lay được.
Hàn Bạc lưu loát mà ném mấy cái hamburger cuối cùng vào miệng, lau khô tay rồi giơ ngón tay cái lên màn hình, không quên quảng cáo.
"Hamburger nhà hàng Tỳ Hưu, hamburger được mị ma lựa chọn, ăn ngon, siêu no, quá đỉnh!"
Màn hình yên lặng trong chốc lát, đạn mạc "666"[44] lít nha lít nhít xen lẫn chút tò mò về bánh hamburger nổi lên.
[44] 666: được viết là 六 六六 và cách phát âm của từ này sẽ là /liùliùliù/.... Hàm ý của từ này là để khen ngợi 1 người quá giỏi, khả năng cực kỳ "trâu bò"
Giả Tỳ Tu nỗ lực bò lên trên giá sách để nhìn. Không ít khán giả trở nên thích thú với món bánh hamburger của nhà hàng Tỳ Hưu vì sức ăn của Hàn Bạc, mà nhiệt độ phòng phát sóng trực tiếp cũng vì thế mà một đường tăng vọt.
Như vậy xem ra, trong thời gian tới, ít nhất là trong lĩnh vực thức ăn nhanh, doanh thu của nhà hàng Tỳ Hưu sẽ rất đáng kể đây.
Mã Môn cũng nên nổi trận lôi đình là vừa.
Trước khi tiểu mị ma ăn cho nghèo xí nghiệp Tỳ Hưu, cậu đã đục khoét nền tảng của tộc Mã Môn rồi.
Nghĩ tới đây, Giả Tỳ Tu tâm tình khoan khoái hiếm có.
Nếu không phải cười to không phù hợp với tính cách thiết lập của bá tổng, mà phát ra tiếng cười cũng quá khó đối với một con hamster, Giả Tỳ Tu hận không thể cười lớn khằng khặc ba mươi phút.
Hàn Bạc âm thầm nấc lên một tiếng, lật xem túi thức ăn ngoài hai lần, tiếc nuối nói: "Hết rồi."
Liền ngẩng đầu trách cứ Nguyên Đinh: "Cũng không biết mua nhiều thêm mấy cái, thật đúng là không hiểu chuyện..."
Nguyên Đinh:...
Nguyên Đinh sắp choáng váng, lắc thân thể một chút, đỡ khung cửa đứng vững.
"Còn nữa, ta ăn xong rồi, ngươi cũng có thể đi được rồi." Hàn Bạc chán ghét xua tay, "Ngủ ngon, cảm ơn ngươi đã đưa ấm áp đến cho ta vào buổi tối."
Nguyên Đinh liền choáng một cái.
Dù gì cũng còn đang online, hắn rất nhanh đứng vững, cắn răng nói: "Đưa tiền cho ta."
"Tiền gì?"
"Không phải ngươi nhờ ta mang một trăm cái hamburger, nói trả tiền khi giao hàng sao?" Nguyên Đinh từ từ đeo mặt nạ, cười đạo đức giả, "Đại ngôn mị ma ngôi sao mới của nhà hàng Tỳ Hưu, sẽ không vì bữa ăn khuya này mà muốn quỵt nợ đi."
"... Bao nhiêu?"
"20000."
"Tiền đồng?"
"Tiền vàng."
"Đéo." Hàn Bạc không lạnh không nhạt mà mắng lên tiếng, "200 đồng vàng một cái hamburger, ngươi là quỷ hút máu hay gì mà bán đắt như vậy?"
"Ai nha, đại ngôn mị ma công khai nhục mạ xí nghiệp Tỳ Hưu vì tham tài của cải và không lương tâm nha." Nguyên Đinh âm dương quái khí hô to gọi nhỏ.
"..."
Làm việc gì cũng có quy tắc, Hàn Bạc nuốt mấy câu chửi thề còn lại xuống, trong lòng mắng nhiếc xí nghiệp Tỳ Hưu mấy lần.
Tuy nhiên lần này hắn đã lầm người. Dù Tỳ Hưu có tham đến đâu cũng sẽ không bao giờ thực hiện hành vi làm xấu danh tiếng tăng giá theo kiểu cho vay nặng lãi, một cái hamburger giá 200 đồng vàng như vậy thực sự là kết quả của một cái máy chém.
Phí đại ngôn chỉ có 10000 đồng vàng, mắt thấy liền muốn chi ra 20000.
Hàn Bạc không sẵn sàng làm việc kinh doanh thua lỗ này.
Nguyên Đinh nhìn ra cậu xoắn xuýt, phấn chấn tinh thần, lại bắt đầu ầm ỉ lên.
"Sao, phát ngôn viên không muốn trả tiền hàng à, phải.. Phải.. Ta đều hiểu được, loại đồ ăn kém chất lượng này thật sự không đáng để ngươi bỏ ra..."
Hàn Bạc bị hắn nói đến đau đầu, nhưng vì tài chính eo hẹp nên anh không thể trực tiếp yêu cầu người ta ngậm miệng.
Cậu nhếch mép cười với Nguyên Đinh, xoay người lại nhanh chóng chào tạm biệt khán giả rồi tắt chương trình phát sóng trực tiếp với tốc độ cực nhanh.
Sau khi gạt bỏ uy hiếp bị bắt cóc bởi đạo lý của hắn, Hàn Bạc thở phào nhẹ nhõm, híp mắt nhìn Nguyên Đinh.
Tiền không thể cho.
Nếu không gọi hệ thống lên, đổi điểm yêu thương, trực tiếp mang người này đi?
"Hệ thống?"Hàn Bạc ngập ngừng gọi, "Hệ thống."
【 leng keng ding dong 】
Hệ thống lạnh lùng tắt âm thanh, cự tuyệt lời cầu viện của cậu.
Ba giờ sáng, cả chó cũng không tăng ca.
Hàn Bạc không có biện pháp, chỉ có thể vén tay áo lên, nghiêm nghị nhìn ba người ở cửa, tính tỷ lệ thắng một ăn ba.
Rất rõ ràng là số không.
"Làm gì?" Thấy Hàn Bạc sắc mặt khó coi, Nguyên Đinh cười lạnh một tiếng, "Muốn động thủ?"
Hàn Bạc hơi cúi người, động tác đáp lại.
Nguyên Đinh cũng thay đổi sắc mặt. Khi bầu không khí như giương cung bạt kiếm, Hàn Bạc bi tráng quyết định buông tay, một quả cầu trắng lăn ùng ục ùng ục tới cạnh cửa, nằm hiên ngang giữa hai mị ma.
Giả Tỳ Tu đứng vững vàng trước mặt Nguyên Đinh.
"Chi." Hắn lắc lắc móng vuốt.
"Làm gì?" Nguyên Đinh chú ý tới tên nhỏ con này liền xua tay như đuổi ruồi, "Muốn giúp chủ nhân ngươi trả nợ à? Tránh ra tránh ra, ta không cần một con chuột."
Giả Tỳ Tu không để ý tới hắn, xoay người, nhấc chân trước lên khỏi mặt đất, ngồi xổm bằng chân sau.
Đây là đang làm gì?
Nhìn thấy rõ tư thế của hắn, Nguyên Đinh giận tím mặt:
"Được lắm! Chủ nhân thì cướp tài nguyên của ta, thú cưng còn muốn ị trước mắt ta!"
Hàn Bạc cũng phẫn nộ mà quát lên: "Ngươi nên ị lên đầu hắn chứ đừng ị trên sàn nhà, chủ nhà trọ sẽ mắng!"
Hai tiếng rống giận dữ đồng thời thốt lên, Giả Tỳ Tu không có né tránh cũng không buông tha, ngồi xổm xuống, mạnh mẽ hất tung mái tóc của mình.
Kỹ năng thiên phú của tộc Tỳ Hưu, Túi Càn Khôn —— túi của chuột túi dùng để nuôi con, túi của Tỳ Hưu chỉ dùng để chứa tiền.
Giả Tỳ Tu điên cuồng vung vẩy, giống như một cái cây lau nhỏ đang nhảy múa cuồng nhiệt trong cơn bão.
Cả Hàn Bạc và Nguyên Đinh đều bị sốc trước tư thế nhảy múa hoang dã của hắn, âm thầm ngậm miệng, nhìn chú hamster đang lắc như điên ở trung tâm căn phòng.
Cây lau nhà màu trắng điên cuồng một lúc, cuối cùng...
Leng keng!
Một khối đồng vàng rơi trên sàn nhà của một căn phòng cho thuê đổ nát.
Leng keng leng keng leng keng leng keng
Hai, ba, bốn, năm khối.
Một dòng tiền vàng đều đặn rơi xuống cuồn cuộn từ cơ thể của Giả Tỳ như mở ống thoát nước ra, một lúc sau chú hamster lông xù đã chìm trong đống tiền vàng.
Dù vậy, hắn vẫn không ngừng lắc.
Mấy giây sau, Nguyên Đinh lao ra khỏi phòng ngủ la hét cùng hai tuỳ tùng của mình, ở phía sau hắn là một núi tiền vàng đổ ập xuống, chen chúc đuổi theo hắn ta.
Những đồng tiền vàng vẫn không ngừng tuôn ra, tiếng va chạm của kim loại cũng không ngớt.
Hai phút sau, âm thanh ngừng lại.
Trong phòng, Hàn Bạc bị chôn trong núi tiền vàng, cố hết sức thò đầu ra ngoài.
Ngay khi cậu thành công lao đầu ra khỏi biển tiền vàng, liền nghe thấy một tiếng ding dong trong đầu.
【 Mục tiêu công lược một, tộc trưởng tộc Tỳ Hưu xuất hiện 】
【 Kế hoạch công lược cưỡng chế mở ra 】
Âm thanh máy móc chậm rãi biến mất, Hàn Bạc trơ mắt nhìn đồng tiền vàng trước mặt phun trào hai lần, nam nhân tóc đen thân thể trần truồng từ bên trong nước ra, ngẩng đầu, lộ ra ngũ quan anh tuấn.
Bắt gặp đôi mắt tròn xoe kinh ngạc của mị ma tóc vàng, đôi mắt dài và hẹp của nam nhân khẽ nheo lại.
Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn mị ma mở miệng:
Chi.
*******************
Chắc Giả Tỳ Tu lắc như vầy nè ????????????
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất