Chương 20: Cậu hãy cứ làm Tần Già đi
Vén rèm lên, Ma Xuyên nghe thấy tiếng động liền dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Tôi mạnh dạn đứng đó, ánh mắt không hề che dấu: "Cần giúp một tay không?"
Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng cảm thấy một tay không tiện liền đưa quần áo cho tôi.
Mắt tôi lòng vòng tại vùng ngực và bụng của hắn. Làm thế quái nào mà tên này có thể giữ được vóc dáng trong khi suốt ngày ở thần miếu như vậy nhỉ? Tôi đi phòng tập hai ngày một tuần còn không lớn bằng hắn, chẳng lẽ phương diện này cũng có ưu thế chủng tộc à?
Luồn tay qua một ống tay áo, tôi đến gần hắn, từ phía sau kéo cái áo sơ mi qua người hắn, giúp hắn mặc vào một cái tay áo.
Mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt trên người hắn như suối nước trong vắt, cuốn trôi hương thơm hỗn tạp mơ hồ trong đại sảnh, khiến người ta ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhàng sảng khoái.
"Cởi cái này ra nhé?" Trước khi cài khuy, tôi muốn cởi chuỗi hạt hắn đang đeo, nhưng vừa chạm vào đã bị hắn nắm lấy tay kéo sang một bên.
Tôi hiểu ý lùi lại: "Biết rồi, không động vào không động vào."
Hắn tự tay tháo chuỗi hạt rồi tùy tiện ném lên giường, bối vân quá dài rủ xuống, thậm chí còn đập vào thành giường, tôi thấy mà đau lòng không ngớt.
"Mấy cái này cậu cất kĩ vào, cứ mang bên ngoài như vậy... Không an toàn lắm." Tôi nhìn đống lấp lánh sáng loáng cách đó không xa, nhẹ nhàng nhắc nhở.
Không biết hắn có nghe được không, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi.
Cúc của bộ đồ ngủ là nút cài, hắn không thể cài bằng một tay nên tôi còn phải giúp hắn. Sau khi cài cúc xong, tôi tự giác lui lại, thắt lưng của hắn bị kéo một cái, một đống quần áo quanh eo hắn rơi xuống, chất đống trên mặt đất.
Bước ra khỏi đống quần áo, hắn nhặt chiếc quần màu be trên giường, nhìn tôi hếch cằm về phía cửa, ý tứ không cần nói cũng biết.
"Cậu không cần tôi giúp sao?" Tôi giả vờ hồ đồ.
Hắn lặng lẽ nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt không thả lòng chút nào.
Tôi giơ hai tay lên, lùi về phía cửa: "Được, được, vậy tôi đi đây, ngày mai tôi lại đến đưa tin."
Tôi đóng cửa sân bên ngoài cho hắn rồi quay trở lại viện nghiên cứu một mình.
Những ngày tiếp theo, tôi đúng hẹn đưa tin, làm một số việc vặt cho hắn. Có lẽ là vì không có xung đột về mặt ngôn ngữ nên chúng tôi ở chung rất hài hòa.
Ban ngày không có việc gì, tôi cùng hắn đánh cờ, nhìn hắn tiếp đãi tín đồ, thỉnh thoảng bổ củi, buổi tối chất củi đốt bếp, chờ hắn tắm rửa thay đồ ngủ rồi lại đi.
Trong những trường hợp cực kỳ đặc biệt thì cũng giúp hắn nghe điện thoại.
Ví dụ như bây giờ.
Trong phòng Ma Xuyên có một chiếc điện thoại, nó ở trên tủ đầu giường, là một chiếc điện thoại cố định màu trắng rất cũ, không biết đã dùng bao nhiêu năm.
Tôi và Ma Xuyên đánh cờ cả đêm, thua trắng tay, nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì vội vàng muốn đi bắt máy: "Đi nghe điện thoại đi, lúc này nhất định là có cuộc gọi quan trọng."
Bấm loa ngoài, tôi nói bằng giọng phục vụ khách hàng tiêu biểu: "Xin chào? Xin chào, cho hỏi là tìm ai vậy?"
Người đối diện hồi lâu mới lên tiếng, giọng nói rất non nớt: "Người Hạ? Ông là ai? Cậu tôi đâu?"
Cậu?
"Con là Tiểu Diên phải không?" Tôi nhanh chóng đoán ra thân phận của cậu: "Cậu con đang ở bên cạnh, cậu ấy đang cấm ngôn nên không nói được, nếu con có lời gì thì cứ nói đi, chú sẽ chuyển cho cậu ấy."
2
"Cấm ngôn?" m thanh cậu bé đã qua thời kì vỡ giọng, từ trong thanh âm truyền ra vẻ tự do giống như tên của cậu: "Sao tự nhiên lại cấm ngôn?"
Tôi liếc nhìn Ma Xuyên ở bên cạnh. Hắn lắc đầu với tôi, tôi lập tức hiểu ra, không nói gì về việc hắn phá giới mà chỉ nói rằng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nói khi nào Hạ Nam Diên quay về thì tự hỏi cậu mình.
"Vậy ông là ai? Sao muộn vậy còn ở trong miếu?" Sau khi nhận được câu trả lời, cậu lại hỏi thêm.
Trong thoáng chốc, tôi có cảm giác như đang bị cảnh sát thẩm vấn.
"Chú là bạn đại học của cậu con, tên là Bách Dận, theo bối phận con còn phải gọi chú là "chú" đó, khi nãy bọn chú đang đánh cờ." Tôi cười nói.
"Bạn học thời đại học... chú có biết thầy Nghiêm không?"
"Chú với thầy Nghiêm là bạn thời thơ ấu."
Đầu bên kia cuối cùng cũng dừng lại, dường như đang trầm ngâm gì đó, không hỏi thêm câu nào nữa.
Ma Xuyên đột nhiên đưa tay ra, lập tức nhấn tắt trò chuyện, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
"Cậu làm gì vậy? Nó còn chưa nói xong." Tôi kinh ngạc nhìn Ma Xuyên.
Hắn liếc nhìn tôi, dù hắn không nói gì nhưng dường như tôi có thể đọc được chữ từ trên mặt hắn, hàng chữ đó viết: Tôi dạy dỗ cháu mình, đừng có xen vào.
1
Tôi ngồi trên giường hắn, chống khuỷu tay lên tay vịn đầu giường, chống cằm: "Được, được, tôi không xen vào nữa, cậu giỏi thì tự nói với cậu ta đi."
Một lúc sau, điện thoại lại vang lên, Ma Xuyên nhấn nút rảnh tay, bên kia là Hạ Nam Diên.
"Vừa rồi là cậu con tắt, không liên quan gì đến chú!" Tôi vội vàng thanh minh.
Tuy nhiên, Hạ Nam Diên không bận tâm đến việc ai là người tắt máy, thậm chí còn không đề cập đến nó, như thể đã quen với việc này.
"Ngày kia con sẽ về." Lần này cậu chuyển sang nói tiếng Tằng Lộc.
Tính toán thời gian, chắc là kỳ nghỉ đông, tôi nhận ra rằng cậu gọi điện về hẳn là để nói chuyện này.
"Thầy Nghiêm là người tốt nhưng không phải tất cả người Hạ đều là người tốt, cậu nên cẩn thận hơn." Nói xong lời này, Hạ Nam Diên chủ động cúp điện thoại.
2
Tôi: "..."
Thằng nhỏ này? Tôi mới nói chuyện điện thoại với nó hai câu mà nó đã thấy tôi không phải là người tốt rồi? Có phải nó kỳ thị gì người Hạ không?
Tôi còn đang im lặng, Ma Xuyên đã mở tủ quần áo, lấy một bộ quần áo để thay rồi đi ra ngoài nhà.
Tôi lập tức theo sau: "Đi tắm hả? Có muốn tôi gội đầu cho cậu không?"
Tôi đi theo một mạch ra khỏi phòng tắm, còn muốn đi theo nữa nhưng "rầm" một tiếng, cánh cửa gỗ đập vào sát mũi tôi, trực tiếp dùng hành động bày tỏ sự từ chối nhã nhặn.
Tôi gãi chóp mũi, ra sân đốt một điếu thuốc hút.
Bầu trời đầy sao ở Bằng Cát rất đẹp, không có ô nhiễm ánh sáng của thành phố lớn, không có sương khói khó chịu, màn đêm xanh thẫm như một tấm chăn nhung khổng lồ, những vì sao lấp lánh giống như những viên kim cương Type lla điểm xuyết bên trên, tinh khiết và chói mắt.
Ban đầu tôi rất nhớ sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố lớn, không quen với sự yên tĩnh ở đây, nhưng bây giờ sắp rời đi, tôi lại cảm thấy hơi buồn.
Đôi khi con người thật là rẻ tiền, không chiếm được thì thèm nhỏ dãi, có được lại ghét bỏ.
Hút xong điếu thuốc, tôi đi đi lại lại bên ngoài, tay chân lạnh cóng, cửa phòng tắm mãi mới mở ra.
Hơi nước còn sót lại tuôn ra, Ma Xuyên thò một tay từ bên trong ra, ngoắc ngoắc tôi.
Nếu đây là trong truyện cổ, trong núi sâu rừng già, mọi thứ tối như bưng, một bàn tay xinh đẹp như vậy từ trong cửa vươn ra, thường sẽ là yêu ma hoặc là bùa chú.
Mà tôi chính là thư sinh ngu ngốc xui xẻo đi ngang qua.
"Đến đây!" Tôi hà hơi vào lòng bàn tay, bước vào phòng tắm.
Ma Xuyên đã mặc quần vào rồi, tôi đi vào đưa quần áo cho hắn.
Bây giờ tôi đã rất thành thạo, giúp hắn mặc quần áo vào, cài từng nút một từ dưới lên trên rồi vắt khăn tắm lau khô mái tóc ướt sũng của hắn, để hắn không đến mức sau này khỏi tay rồi lại bị đau nửa đầu.
Trong phòng tắm đầy hơi nước, hơi ngột ngạt và nóng nực. Tôi lau tóc Ma Xuyên, ánh mắt lướt qua lông mày và mắt, cuối cùng rơi xuống môi hắn.
Sự im lặng của Bằng Cát lan vào trong phòng tắm chật chội, tôi nhìn chằm chằm vào đôi môi ánh lên màu nước của hắn, tay dần ngừng cử động.
"Chiều ngày kia tôi đi."
Hắn giật mình, nhìn tôi một lúc, đôi môi mỏng hơi hé mở như muốn nói gì đó. Tôi yên lặng chờ đợi nhưng cuối cùng hắn cũng không phá vỡ sự im lặng, chỉ kéo chiếc khăn tắm trên đầu xuống, đi lướt qua tôi rời khỏi phòng tắm.
Cơn gió đêm lạnh lẽo thổi tới, lập tức cuốn đi tất cả hơi ấm.
Tôi thở dài nhìn phòng tắm lạnh lẽo im ắng, tắt đèn, không đi vào sảnh chính nữa mà ở bên ngoài đợi một lúc, thấy đèn trong sảnh đã tối mờ mới xoay người rời đi.
Chiều hôm sau, tôi đang vừa đốn củi vừa nghe nhạc ngoài sân thì đột nhiên nhận được điện thoại của Triệu Thần Nguyên.
"Người bận rộn, khi nào chúng ta mới cùng nhau ra ngoài ăn cơm đây?"
Thở hổn hển, tôi cầm rìu bổ xuống: "Còn có ai nữa, vợ cậu hả?"
"Vậy chắc chắn là có cô ấy rồi." Triệu Thần Nguyên nghe thấy động tĩnh bên này của tôi hơi kì lạ thì không khỏi hỏi: "Cậu làm gì thế? Tôi không quấy rầy chuyện tốt của cậu chứ?"
"Chuyện tốt gì?" Làm hai việc cùng một lúc dẫn đến tôi không hiểu hoàn toàn ý trong câu nói của y.
"Còn có thể làm gì nữa? Không phải chỉ có chuyện kia à? Cậu với Giang Bác Thư yêu nhau rồi đúng không?" Nói xong, y phát ra vài tiếng cười không rõ ý.
Công việc chặt củi đối với tôi là một thử thách mới, bị y quấy rầy khiến tôi vung rìu lệch, bị một mảnh gỗ nhỏ đập vào mặt. Tôi chỉ kịp nhắm mắt lại trong vô thức sau đó cảm thấy thái dương đau nhói.
"Dm!"
Tôi quỳ xuống che trán, trong khi Triệu Thần Nguyên vẫn đang mỉm cười trên điện thoại.
"Sẽ không yêu nhau thật chứ? Vậy thì bữa cơm này cậu phải đãi đấy, dù gì Thẩm Tĩnh cũng là bà mối của hai cậu mà."
Bạn chung của tôi và Giang Bác Thư là vợ của Triệu Thần Nguyên - Thẩm Tĩnh. Giang Bác Thư là tổng giám đốc thương mại của công ty họ, Thẩm Tĩnh là giám đốc tài chính, họ là đồng nghiệp của nhau.
Ban đầu, ngành thiết kế dành cho người đồng tính nhiều hơn nên tôi không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ, theo ý của Triệu Thần Nguyên, bữa tiệc mà tôi và Giang Bác Thư gặp nhau có thể là do Thẩm Tĩnh sắp xếp buổi xem mặt nhau để cố ý tác hợp hai chúng tôi.
"Đang chẻ củi anh trai ơi, em đang ở Sơn Nam, sao đi cùng với cậu ta được?" Tôi ngồi xổm trên mặt đất dựa vào cái rìu, đánh vỡ ảo tưởng của Triệu Thần Nguyên.
"Sơn Nam? Sao tự nhiên chạy xa vậy?"
"Cậu không online à? Không biết tôi lên hot search hả?"
"Gần đây tôi ngày đêm bận tăng ca, chờ một chút, bây giờ tôi đi tìm..." Nói xong, y bắt đầu phát ra một loạt cảm thán, thỉnh thoảng lại xen lẫn hai tiếng "chậc chậc".
Đọc hết xong, y kết luận: "Bách Dận, cậu vẫn đỉnh như ngày nào."
Tôi nhặt đống củi vương vãi trên mặt đất rồi khiêng vào phòng chứa củi: "Mai tôi về rồi, cậu chọn thời gian rồi nói cho tôi là được."
"Được!"
Sau khi trò chuyện thêm vài câu về tình hình hiện tại của nhau, trước khi cúp máy, y lại nhắc đến Giang Bác Thư, nói nếu người này lại không được thì y có thể giới thiệu người khác cho tôi.
"..." Tôi lần lượt xếp củi dọc theo vách tường, cười nói: "Cậu kết hôn rồi nên không nhìn nổi người khác độc thân à?"
"Nguyên nhân chính là cậu độc thân quá lâu, tôi còn nhớ hồi ĐH cậu không như vậy, ngay cả tôi còn nghe nói cậu biết chơi có tiếng mà." Triệu Thần Nguyên hơi không tin được nói.
Sau khi chất hết củi, tôi tựa người vào đống củi, thở phì phò bằng hốc mũi.
Rốt cuộc là tôi chơi ai hả trời? Chơi ở đâu? Có phải mặt em bé ghi hận tôi rồi tung tin đồn về tôi khắp nơi không?
Ánh mắt tôi tùy ý quét qua, đột nhiên dán chặt vào bức tường đối diện.
"Cứ coi như là tôi đã thay đổi hoàn toàn đi." Không còn tâm trạng nói chuyện với Triệu Thần Nguyên nữa, tôi tùy tiện nói vài câu chiếu lệ rồi cúp điện thoại.
Phòng chứa củi bẩn thỉu bừa bộn, dưới đất đầy rơm rạ, ở các góc chất đầy các loại nông cụ và đồ đạc bỏ đi. Dù đi vào ban ngày hay ban đêm tôi cũng chỉ sẽ chú ý đến mặt tường chất củi, hiếm khi nhìn những nơi khác.
Hôm nay cũng là trùng hợp, sau khi ở trong phòng chứa củi một lúc, tôi mới nhìn thấy dấu vết mơ hồ trên bức tường đối diện.
Dời đi cái bàn rách nát chắn đường, trên bức tường đầy rêu phong và vết bẩn là từng chữ "Chính" (正)màu trắng nhạt, sờ vào có cảm giác lồi lõm nhẹ, hẳn là khắc bằng dụng cụ sắc bén.
Trong căn nhà kho chứa cửa rách nát như thế này, ai sẽ ở đây khắc chữ "chính"? Những chữ này tượng trưng cho điều gì?
Tôi tháo tai nghe Bluetooth trên tai xuống, quay người lao ra khỏi phòng chứa củi, bước nhanh về phía sảnh chính.
Tôi đã có một câu trả lời mơ hồ trong đầu nhưng tôi vẫn muốn tự mình xác nhận.
Khi đến chính điện, Ma Xuyên đang tiếp tín đồ, đó là một cặp vợ chồng khoảng bốn mươi tuổi, vì gần đây đứa con trai út của họ không được khỏe, ho cũng không thuyên giảm nên họ đặc biệt đến xin Sơn quân cho con họ bình an khỏe mạnh.
Tôi im lặng nghe họ khen con họ dễ thương và hiểu chuyện như thế nào, hình ảnh cậu bé Ma Xuyên mười một tuổi hiện lên trong đầu tôi một cách vô thức.
Cậu bé mười một tuổi, lẽ ra là bảo bối trong tay bố mẹ, nhưng vì được chọn làm người kế vị Ngôn Quan nên phải xa lánh người thân, một mình tu hành trong chùa.
Nếu lão Ngôn quan tốt thì không sao, nhưng ông ta lại cứng nhắc và khắc nghiệt, hễ phạm lỗi là bị đánh mắng luôn. Từng chữ "chính" trong kho củi kia rốt cuộc là đã được tích lũy sau bao nhiêu lần bị nhốt?
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, cậu đã trưởng thành từ cậu bé ngỗ nghịch đó đến như ngày hôm nay, không còn vùng vẫy, không còn cố chấp, ngày này qua ngày khác làm tròn chức trách ngôn quan giống như những gì "bố" đã dạy cậu.
Tôi nhìn pho tượng đầu hươu to lớn trong chùa, lúc này trong mắt Thần không còn sự từ bi, chỉ có sự thờ ơ vô tận.
Tần Già truyền đạt mong muốn của các tín đồ, vậy ai sẽ truyền đạt mong muốn của Tần Già?
Cặp vợ chồng trung niên ở lại hơn mười phút trước khi rời đi, sau khi họ rời đi, tôi ngồi đối diện với Ma Xuyên.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên trán của tôi, hơi nhíu mày, tôi ngẩng đầu sờ sờ chỗ đó, phát hiện có một cục phồng lên cùng một ít vảy máu đã khô.
"Ồ, lúc chặt củi vô tình bị dăm gỗ bay vào người." Tôi giải thích.
Hắn đứng dậy đi vào phòng, một lúc sau thì lấy ra một lọ bông gòn tẩm cồn và một miếng băng cá nhân.
Chống hai tay trên chiếc bàn thấp, tôi ngoan ngoãn ngẩng mặt lên để hắn băng bó vết thương cho mình.
"Sh, đau quá!" Cồn lau vào vết thương, chỉ nhoi nhói nhưng tôi lại kêu lên một tiếng đau đớn.
Tay Ma Xuyên run nhẹ, lập tức nhẹ tay hơn nữa.
1
Tôi hưởng thụ sự phục vụ của hắn, híp mắt nói: "Tôi phát hiện rất nhiều chữ "chính" trong kho củi..."
Bông gòn tẩm cồn đột ngột dừng lại tại chỗ một lúc lâu, một lúc sau, Ma Xuyên mới bỏ cái nhíp cầm bông gòn xuống, đưa miếng băng cá nhân trên bàn cho tôi.
"Một nét tượng trưng cho một lần bị nhốt, hay là một ngày?" Tôi mở gói băng cá nhân, nhẹ nhàng đưa cho hắn.
Hắn dùng một tay dán lên cho tôi, hình như sợ dán không chắc nên hắn ấn mạnh hai bên trái phải sau khi dán.
Lần này thì tôi đau thật: "Ai ai, cậu nhẹ chút!"
Hắn dọn rác và bông tẩm cồn rồi lại bước vào phòng.
Thái độ này rõ ràng là không muốn trả lời.
Trước khi hắn quay lại, tôi lục lọi một hồi, tìm thấy bộ cờ vây trong góc, mở ra lấy hai hộp quân cờ bên trong, bày bàn cờ trên chiếc bàn thấp.
Khi hắn quay lại, tôi đã sẵn sàng: "Chơi cờ vây mãi chán quá, chúng ta chơi một ván cờ ca rô đi. Nếu tôi thắng thì cậu nói cho tôi biết mấy chữ "chính" trong kho củi là như thế nào nhé?"
Hắn sững sờ một chút, ánh mắt chán ghét quét qua bàn cờ, như muốn nói: "Tại sao tôi phải chơi với cậu trò chơi trẻ con như vậy?"
"Nếu cậu thắng tôi quyên góp cho các cậu mười vạn tệ, thế nào?"
Miếu Lộc Vương nhận hương hỏa từ các tín đồ cung phụng, đồng thời cũng nhận các khoản đóng góp từ mọi tầng lớp xã hội. Số tiền này không phải là tài sản riêng của Tần Già mà được chính phủ giám sát, cuối cùng được đầu tư vào việc xây dựng kinh tế của Thố Nham Tung.
Mười vạn tệ, đối với nơi nghèo khó này tuy chỉ là một hạt cát trong sa mạc, nhưng dù gì cũng sẽ xây được một con đường chừng mười mét chứ?
Dưới cục vàng nặng ắt có dũng sĩ, tôi thả mồi chờ Ma Xuyên cắn câu.
Hắn cũng thực sự cắn câu.
Hắn ngồi xếp bằng rồi hất cằm, ra hiệu cho tôi đi trước.
Hắn là một cao thủ cờ vây, nhưng cờ ca rô thì kém xa. Trong vòng hai phút đã bị tôi dồn vào chân tường, hai đầu mút tôi đều có thể thắng được.
Sợ hắn xấu hổ mà nổi giận, tôi cố nén cười nói: "Có chơi có chịu, nói đi, chữ "chính" kia là ngày hay lần?"
Hắn mím chặt môi, bất đắc dĩ cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển quân cờ trên bàn cờ, dần dần tạo thành một chữ "天".
Nhiều chữ "chính" như vậy, cộng lại ít nhất phải mất mấy trăm ngày, chữ được khắc sau khi hắn biết viết, khi chưa biết viết hắn đã bị nhốt bao nhiêu ngày?
"Ma Xuyên, cậu biết đúng không? Thật ra cánh cửa đó chỉ cần đá nhẹ một cái là có thể phá được, cậu có thể đi ra." Nhiều khi nhìn lại ký ức năm mười một tuổi, tôi luôn có một câu hỏi - cửa kho củi xập xệ như vậy, sao Ma Xuyên không trực tiếp xô cửa đi ra?
Có lẽ năm ba hay năm tuổi cậu không làm được điều đó, nhưng khi lớn hơn, mười một tuổi, hay đã thành niên, tại sao cậu không làm như vậy?
Ma Xuyên đặt từng quân cờ trên bàn cờ vào trong hộp cờ sau đó đưa tay về phía tôi.
Tôi nhanh chóng hiểu ra, đưa cho hắn chiếc điện thoại đã mở khóa.
Hắn gõ bằng một tay, sau khi gõ xong, hắn lật ngược điện thoại lại, đẩy nó tới trước mặt tôi.
"Ra rồi đi đâu?"
Hắn luôn rất giỏi trong việc làm tôi á khẩu bằng cách hỏi ngược lại sau khi tôi hỏi một vấn đề. Mấy chữ này không khác nào đòn cảnh cáo, ngay lập tức đánh gục tất cả sự tự tôn của tôi. Tôi nhận ra rằng chuyện này giống như câu hỏi khi trước tôi hỏi hắn, là có muốn rời khỏi nơi này không, căn bản đều là những câu hỏi không có câu trả lời.
Tôi luôn tưởng tượng nếu tôi là hắn thì sẽ không thể nào chịu đựng cánh cửa nát đó.
Nhưng nếu tôi là hắn thì ai mà dám đối xử với tôi như vậy?
Không phải hắn không thể đạp cửa, ném khóa đi ra ngoài, chỉ là ra ngoài thì cũng không có gì khác biệt, cho nên hắn chỉ có thể ép mình tập quen với cô đơn, chịu đựng bóng tối.
Tôi quan sát vẻ mặt của hắn, không ngờ lại hỏi một câu hoàn toàn không liên quan: "Bảy năm trước, sau khi biết cậu nghỉ học tôi đã gọi điện thoại cho cậu, trong điện thoại câu nói bằng tiếng Tằng Lộc cuối cùng mà cậu nói với tôi kia có nghĩa là gì?"
Kỳ nghỉ hè năm đó, sau khi tôi biết từ Nghiêm Sơ Văn rằng hắn sẽ bỏ học và quay trở lại Thố Nham Tung, tôi đã gọi cuộc điện thoại đầu tiên và duy nhất cho hắn.
Cuộc điện thoại không quá dài, cũng không có nội dung gì quan trọng. Tôi kết luận hắn sẽ hối hận, không hiểu tại sao mà hắn lại từ bỏ tự do dễ dàng như vậy.
Hắn im lặng một lúc lâu rồi nói với tôi: "Đây là cuộc sống của tôi, Bách Dận."
Đây là cuộc sống của hắn, sự lựa chọn của hắn, tôi không nên can thiệp, cũng không có quyền can thiệp.
Ngày đó, tôi cũng như hôm nay, như được khai sáng và đã nhận được cảnh báo.
Raw: 醍醐灌顶, 如闻棒喝.
Tôi sửng sốt, bật cười thành tiếng: "Được, vậy thì chúc cậu tương lai xán lạn, mỗi bước đi thong dong, cùng Sơn quân của cậu tương thân tương ái, vĩnh viễn không chia lìa."
Trước sự mỉa mai của tôi, hắn không hề tức giận mà chỉ bình tĩnh đáp lại tôi vài câu rồi cúp điện thoại.
Khi đó tôi hoàn toàn là người mới học tiếng Tằng Lộc, không biết hắn đang mắng hay khen mình, sau khi tôi thành thạo tiếng của tộc này thì câu đó sớm đã trở nên rời rạc trong trí nhớ của tôi, rốt cuộc không thể chắp vá lại thành dáng vẻ khi trước nữa.
Lần này đến Bằng Cát, tôi vốn muốn tìm cơ hội hỏi rõ ràng, nhưng ai ngờ cứ trì hoãn, trì hoãn tới khi hắn cấm ngôn.
Ma Xuyên nghe thấy câu hỏi của tôi, lông mày khẽ động, hắn ngước mắt lên nhìn tôi nhưng không có ý định dùng điện thoại trả lời.
"Chúng ta lại đấu một ván, tôi thắng cậu nói cho tôi biết, thua... tôi góp cho cậu hai mươi vạn." Tôi cầm một nắm quân cờ đặt lên bàn cờ, tiếp tục dụ hắn, nhưng lần này Ma Xuyên không cắn câu nữa.
Hắn lập tức đứng dậy, không muốn chơi trò thiểu năng này với tôi nữa. Tôi tay mắt nhanh lẹ níu hắn lại, "rầm" một tiếng, bàn cờ, quân cờ giữa chúng tôi đột nhiên lật nhào rơi xuống đất, nhất thời tất cả trở nên thật bừa bộn.
"Ma Xuyên!" Tôi cúi mặt, siết chặt năm ngón tay, cả cánh tay run lên vì quá dùng sức.
Hắn cúi đầu nhìn tôi, trong lúc mơ hồ hắn như hợp lại thành một với tượng thần hươu vàng ở trên đài sen. Hắn cúi đầu nhìn tôi như con nai nhìn vạn vật sinh linh, không vui không buồn, lãnh đạm vô song.
Cánh tay từng chút một bị rút ra, góc cuối cùng của ống tay áo tuột khỏi đầu ngón tay, tôi nắm lại cũng vô ích, rốt cuộc cũng không thể chạm vào hắn lần nữa.
Ma Xuyên cúi người nhặt chiếc điện thoại dưới đất lên, tiếng gõ bàn phím điện tử vang lên trong đại điện yên tĩnh, một lúc sau hắn mới trả lại chiếc điện thoại cho tôi.
"Quên đi. Cậu đi về đi." Hắn dùng hai chữ đơn giản đuổi tôi đi, mời tôi rời đi.
Năm ngón tay tôi nắm chặt thành nắm đấm, tôi trừng mắt nhìn hắn, đập một cái thật mạnh lên bàn rồi mang theo vài phần bực bội bỏ đi.
Ngày kia, tôi có chuyến bay vào buổi tối, nhưng Bằng Cát cách sân bay hai giờ, để tránh có bất kỳ thay đổi nào trên đường, tôi ăn cơm trưa xong thì sẽ đi luôn.
Sau khi đặt hành lý lên xe, Nghiêm Sơ Văn đạp ga chân ga, nhưng chưa được hai phút lại ngừng lại.
Tôi thấy cậu dừng lại ở bậc thang dài dẫn đến miếu Lôc Vương bèn khó hiểu nhìn cậu ấy: "Sao cậu lại dừng ở đây? Còn có ai à?"
"Ít nhất cũng quen nhau được một khoảng thời gian rồi, rời đi mà không chào hỏi à?" Nghiêm Sơ Văn chỉ chỉ lên trên.
Tôi nhìn cậu, rồi nhìn ngôi miếu uy nghiêm thấp thoáng cuối bậc thang dài, nghiến răng mở cửa bước xuống xe.
"Cậu chờ tôi mười phút, chào hỏi xong tôi lập tức trở lại!"
Ba bước biến thành hai bước, bậc thang ngàn bước mà tôi chỉ tốn chưa đầy mấy phút để đi hết. Mà vô cùng trùng hợp là khi tôi sắp chạy đến đỉnh núi thì Ma Xuyên cũng vừa vặn đi ra khỏi cổng.
Vừa nhìn thấy nhau, chúng tôi đã cùng dừng lại, không tiến thêm bước nào.
"Tôi sắp đi rồi." Tôi dừng lại trên bậc thềm cách đó mấy mét, ngẩng đầu nhìn hắn, muốn nói rất nhiều nhưng sau khi băn khoăn trong răng thì chỉ còn lại mấy chữ này.
Khi tôi đến, hắn như một vị thần trong sạch, thánh thiện và trang nghiêm; khi tôi ra đi, hắn vẫn như tất cả các vị thần trên thế giới này, không nói một lời, vô dục vô cầu.
Việc tôi đến... không thay đổi được gì cả.
"... Vậy thôi, tạm biệt." Tôi không lại gần, sau khi tạm biệt hắn xong, tôi xoay người chuẩn bị rời đi.
Lúc này, hắn tiến lên hai bước, vươn tay về phía tôi, đưa một thứ gì đó.
Tôi nhìn kỹ thì thấy mấy tờ bạc một trăm tệ được gập làm đôi, tôi hiểu ngay đây là số tiền tôi trả tại bệnh viện hôm đó.
Nhìn chằm chằm vào mấy tờ tiền, tôi cảm thấy vừa có lý vừa vô lý, miệng lẩm bẩm: "Dm cậu còn nhớ phải trả tiền cho tôi luôn à..."
Tôi tiến lên vài bước, đưa tay cầm lấy xấp tiền, cười nói: "Quan hệ giữa hai chúng ta là phải sạch sẽ, không ai nợ ai đúng không?"
Hắn im lặng, chậm rãi hạ tay xuống. Mà vào giây phút hắn buông tay xuống hoàn toàn, sự không cam lòng đạt đến đỉnh điểm, tôi tiến lên phía trước mấy bước, quyết liệt ôm chặt lấy hắn trong lúc hắn chưa kịp phản ứng.
Đó là một cái ôm đơn phương, nhưng cũng là cái ôm tạm biệt.
"Lần này tôi đi, khả năng cao sẽ không quay lại nữa, cậu cứ làm Tần Già của cậu đi."
Tôi có thể cảm nhận được hắn đang giơ tay lên như thể muốn đẩy tôi ra, nhưng không biết vì sao, hắn vẫn cố nhịn, mặc cho tôi xúc phạm hắn.
Chóp mũi tôi cọ vào tai hắn, tôi chậm rãi lùi ra sau, ép mình không được nhìn hắn rồi vội vàng xuống núi.
Đang đi đến lưng chừng núi, một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi đi tới, vóc người rất cao, mặc nhiều lớp quần áo, sau lưng cậu đeo một chiếc ba lô. Tóc cậu dài, da ngăm đen, mặt mày sắc sảo, trông cậu giống như Ma Xuyên.
Tôi nhìn cậu, cậu cũng nhìn tôi nhưng cả hai chúng tôi đều không dừng lại mà chỉ lướt qua nhau.
Thì ra là ra ngoài đón cháu, cũng phải thôi, như vậy mới hợp lý.
Trở lại xe, Nghiêm Sơ Văn khởi động xe, đi theo hướng dẫn, khi lái xe ra khỏi Bằng Cát, cậu đột nhiên nói: "Cậu đã nói hết những gì cần nói chưa?"
Tôi hạ lưng ghế xuống, đổi sang tư thế thoải mái, cười nói: "Người ta cấm ngôn mà, tôi với cậu ta có gì mà nói?"
"Cậu nói xem." Cậu ấy nói: "Đi một chuyến thật xa, tốt nhất là không nên để lại tiếc nuối."
Tôi nghĩ lời nói của cậu ấy có hơi kỳ lạ nhưng lại không nói nên lời là lạ chỗ nào. Nhưng Nghiêm Sơ Văn cũng như bố cậu, là một người nghiện học, nên đôi khi cậu sẽ nói mấy lời kì lạ chút.
"Cũng không thể nói là không có điều gì tiếc nuối..." Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận ánh mặt trời xuyên qua lớp kính chiếu vào người mình, dần dần hạ thấp giọng nói, "Nhưng cuộc sống mà, sẽ luôn có sự tiếc nuối."
Sau khi Giang Tuyết Hàn xuất gia, tôi không thể hiểu tại sao bà lại có thể vô cảm như vậy, rõ ràng Bách Tề Phong là người phản bội bà nhưng bà lại là người muốn cắt đứt mọi ràng buộc với mọi người.
Vì nghi vấn này, tôi đã tìm kiếm khắp kinh thư điển tịch, cuối cùng tìm được câu trả lời mà tôi mong muốn.
Kinh thư rằng tu Phật là buông bỏ được điều khó buông bỏ, nhịn được chuyện khó nhịn, làm được cái khó làm... Làm được bao chuyện này mới có thể nhảy ra khỏi tam giới đắc đạo Bồ Tát Đại Thừa.
Có thể buông bỏ những thứ khó buông bỏ, nhẫn nhịn những thứ khó mà nhịn được, làm những việc khó có thể hoàn thành.
Tôi nghĩ rằng với điều kiện vô nhân đạo như vậy thì hẳn sẽ có rất ít người làm được, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng có một ngày mình lại làm được.
Có vẻ như tôi cũng được di truyền từ Giang Tuyết Hàn trong khía cạnh này, rất có tuệ căn.
- -------------------
June: Nay được flex dí raw rồi vì chưa có chương nào thêm =)))))))) Cô Dung mãi yêu vk ck Gạo Mai nha mí emmmmm
Tôi mạnh dạn đứng đó, ánh mắt không hề che dấu: "Cần giúp một tay không?"
Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng cảm thấy một tay không tiện liền đưa quần áo cho tôi.
Mắt tôi lòng vòng tại vùng ngực và bụng của hắn. Làm thế quái nào mà tên này có thể giữ được vóc dáng trong khi suốt ngày ở thần miếu như vậy nhỉ? Tôi đi phòng tập hai ngày một tuần còn không lớn bằng hắn, chẳng lẽ phương diện này cũng có ưu thế chủng tộc à?
Luồn tay qua một ống tay áo, tôi đến gần hắn, từ phía sau kéo cái áo sơ mi qua người hắn, giúp hắn mặc vào một cái tay áo.
Mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt trên người hắn như suối nước trong vắt, cuốn trôi hương thơm hỗn tạp mơ hồ trong đại sảnh, khiến người ta ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhàng sảng khoái.
"Cởi cái này ra nhé?" Trước khi cài khuy, tôi muốn cởi chuỗi hạt hắn đang đeo, nhưng vừa chạm vào đã bị hắn nắm lấy tay kéo sang một bên.
Tôi hiểu ý lùi lại: "Biết rồi, không động vào không động vào."
Hắn tự tay tháo chuỗi hạt rồi tùy tiện ném lên giường, bối vân quá dài rủ xuống, thậm chí còn đập vào thành giường, tôi thấy mà đau lòng không ngớt.
"Mấy cái này cậu cất kĩ vào, cứ mang bên ngoài như vậy... Không an toàn lắm." Tôi nhìn đống lấp lánh sáng loáng cách đó không xa, nhẹ nhàng nhắc nhở.
Không biết hắn có nghe được không, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi.
Cúc của bộ đồ ngủ là nút cài, hắn không thể cài bằng một tay nên tôi còn phải giúp hắn. Sau khi cài cúc xong, tôi tự giác lui lại, thắt lưng của hắn bị kéo một cái, một đống quần áo quanh eo hắn rơi xuống, chất đống trên mặt đất.
Bước ra khỏi đống quần áo, hắn nhặt chiếc quần màu be trên giường, nhìn tôi hếch cằm về phía cửa, ý tứ không cần nói cũng biết.
"Cậu không cần tôi giúp sao?" Tôi giả vờ hồ đồ.
Hắn lặng lẽ nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt không thả lòng chút nào.
Tôi giơ hai tay lên, lùi về phía cửa: "Được, được, vậy tôi đi đây, ngày mai tôi lại đến đưa tin."
Tôi đóng cửa sân bên ngoài cho hắn rồi quay trở lại viện nghiên cứu một mình.
Những ngày tiếp theo, tôi đúng hẹn đưa tin, làm một số việc vặt cho hắn. Có lẽ là vì không có xung đột về mặt ngôn ngữ nên chúng tôi ở chung rất hài hòa.
Ban ngày không có việc gì, tôi cùng hắn đánh cờ, nhìn hắn tiếp đãi tín đồ, thỉnh thoảng bổ củi, buổi tối chất củi đốt bếp, chờ hắn tắm rửa thay đồ ngủ rồi lại đi.
Trong những trường hợp cực kỳ đặc biệt thì cũng giúp hắn nghe điện thoại.
Ví dụ như bây giờ.
Trong phòng Ma Xuyên có một chiếc điện thoại, nó ở trên tủ đầu giường, là một chiếc điện thoại cố định màu trắng rất cũ, không biết đã dùng bao nhiêu năm.
Tôi và Ma Xuyên đánh cờ cả đêm, thua trắng tay, nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì vội vàng muốn đi bắt máy: "Đi nghe điện thoại đi, lúc này nhất định là có cuộc gọi quan trọng."
Bấm loa ngoài, tôi nói bằng giọng phục vụ khách hàng tiêu biểu: "Xin chào? Xin chào, cho hỏi là tìm ai vậy?"
Người đối diện hồi lâu mới lên tiếng, giọng nói rất non nớt: "Người Hạ? Ông là ai? Cậu tôi đâu?"
Cậu?
"Con là Tiểu Diên phải không?" Tôi nhanh chóng đoán ra thân phận của cậu: "Cậu con đang ở bên cạnh, cậu ấy đang cấm ngôn nên không nói được, nếu con có lời gì thì cứ nói đi, chú sẽ chuyển cho cậu ấy."
2
"Cấm ngôn?" m thanh cậu bé đã qua thời kì vỡ giọng, từ trong thanh âm truyền ra vẻ tự do giống như tên của cậu: "Sao tự nhiên lại cấm ngôn?"
Tôi liếc nhìn Ma Xuyên ở bên cạnh. Hắn lắc đầu với tôi, tôi lập tức hiểu ra, không nói gì về việc hắn phá giới mà chỉ nói rằng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nói khi nào Hạ Nam Diên quay về thì tự hỏi cậu mình.
"Vậy ông là ai? Sao muộn vậy còn ở trong miếu?" Sau khi nhận được câu trả lời, cậu lại hỏi thêm.
Trong thoáng chốc, tôi có cảm giác như đang bị cảnh sát thẩm vấn.
"Chú là bạn đại học của cậu con, tên là Bách Dận, theo bối phận con còn phải gọi chú là "chú" đó, khi nãy bọn chú đang đánh cờ." Tôi cười nói.
"Bạn học thời đại học... chú có biết thầy Nghiêm không?"
"Chú với thầy Nghiêm là bạn thời thơ ấu."
Đầu bên kia cuối cùng cũng dừng lại, dường như đang trầm ngâm gì đó, không hỏi thêm câu nào nữa.
Ma Xuyên đột nhiên đưa tay ra, lập tức nhấn tắt trò chuyện, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
"Cậu làm gì vậy? Nó còn chưa nói xong." Tôi kinh ngạc nhìn Ma Xuyên.
Hắn liếc nhìn tôi, dù hắn không nói gì nhưng dường như tôi có thể đọc được chữ từ trên mặt hắn, hàng chữ đó viết: Tôi dạy dỗ cháu mình, đừng có xen vào.
1
Tôi ngồi trên giường hắn, chống khuỷu tay lên tay vịn đầu giường, chống cằm: "Được, được, tôi không xen vào nữa, cậu giỏi thì tự nói với cậu ta đi."
Một lúc sau, điện thoại lại vang lên, Ma Xuyên nhấn nút rảnh tay, bên kia là Hạ Nam Diên.
"Vừa rồi là cậu con tắt, không liên quan gì đến chú!" Tôi vội vàng thanh minh.
Tuy nhiên, Hạ Nam Diên không bận tâm đến việc ai là người tắt máy, thậm chí còn không đề cập đến nó, như thể đã quen với việc này.
"Ngày kia con sẽ về." Lần này cậu chuyển sang nói tiếng Tằng Lộc.
Tính toán thời gian, chắc là kỳ nghỉ đông, tôi nhận ra rằng cậu gọi điện về hẳn là để nói chuyện này.
"Thầy Nghiêm là người tốt nhưng không phải tất cả người Hạ đều là người tốt, cậu nên cẩn thận hơn." Nói xong lời này, Hạ Nam Diên chủ động cúp điện thoại.
2
Tôi: "..."
Thằng nhỏ này? Tôi mới nói chuyện điện thoại với nó hai câu mà nó đã thấy tôi không phải là người tốt rồi? Có phải nó kỳ thị gì người Hạ không?
Tôi còn đang im lặng, Ma Xuyên đã mở tủ quần áo, lấy một bộ quần áo để thay rồi đi ra ngoài nhà.
Tôi lập tức theo sau: "Đi tắm hả? Có muốn tôi gội đầu cho cậu không?"
Tôi đi theo một mạch ra khỏi phòng tắm, còn muốn đi theo nữa nhưng "rầm" một tiếng, cánh cửa gỗ đập vào sát mũi tôi, trực tiếp dùng hành động bày tỏ sự từ chối nhã nhặn.
Tôi gãi chóp mũi, ra sân đốt một điếu thuốc hút.
Bầu trời đầy sao ở Bằng Cát rất đẹp, không có ô nhiễm ánh sáng của thành phố lớn, không có sương khói khó chịu, màn đêm xanh thẫm như một tấm chăn nhung khổng lồ, những vì sao lấp lánh giống như những viên kim cương Type lla điểm xuyết bên trên, tinh khiết và chói mắt.
Ban đầu tôi rất nhớ sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố lớn, không quen với sự yên tĩnh ở đây, nhưng bây giờ sắp rời đi, tôi lại cảm thấy hơi buồn.
Đôi khi con người thật là rẻ tiền, không chiếm được thì thèm nhỏ dãi, có được lại ghét bỏ.
Hút xong điếu thuốc, tôi đi đi lại lại bên ngoài, tay chân lạnh cóng, cửa phòng tắm mãi mới mở ra.
Hơi nước còn sót lại tuôn ra, Ma Xuyên thò một tay từ bên trong ra, ngoắc ngoắc tôi.
Nếu đây là trong truyện cổ, trong núi sâu rừng già, mọi thứ tối như bưng, một bàn tay xinh đẹp như vậy từ trong cửa vươn ra, thường sẽ là yêu ma hoặc là bùa chú.
Mà tôi chính là thư sinh ngu ngốc xui xẻo đi ngang qua.
"Đến đây!" Tôi hà hơi vào lòng bàn tay, bước vào phòng tắm.
Ma Xuyên đã mặc quần vào rồi, tôi đi vào đưa quần áo cho hắn.
Bây giờ tôi đã rất thành thạo, giúp hắn mặc quần áo vào, cài từng nút một từ dưới lên trên rồi vắt khăn tắm lau khô mái tóc ướt sũng của hắn, để hắn không đến mức sau này khỏi tay rồi lại bị đau nửa đầu.
Trong phòng tắm đầy hơi nước, hơi ngột ngạt và nóng nực. Tôi lau tóc Ma Xuyên, ánh mắt lướt qua lông mày và mắt, cuối cùng rơi xuống môi hắn.
Sự im lặng của Bằng Cát lan vào trong phòng tắm chật chội, tôi nhìn chằm chằm vào đôi môi ánh lên màu nước của hắn, tay dần ngừng cử động.
"Chiều ngày kia tôi đi."
Hắn giật mình, nhìn tôi một lúc, đôi môi mỏng hơi hé mở như muốn nói gì đó. Tôi yên lặng chờ đợi nhưng cuối cùng hắn cũng không phá vỡ sự im lặng, chỉ kéo chiếc khăn tắm trên đầu xuống, đi lướt qua tôi rời khỏi phòng tắm.
Cơn gió đêm lạnh lẽo thổi tới, lập tức cuốn đi tất cả hơi ấm.
Tôi thở dài nhìn phòng tắm lạnh lẽo im ắng, tắt đèn, không đi vào sảnh chính nữa mà ở bên ngoài đợi một lúc, thấy đèn trong sảnh đã tối mờ mới xoay người rời đi.
Chiều hôm sau, tôi đang vừa đốn củi vừa nghe nhạc ngoài sân thì đột nhiên nhận được điện thoại của Triệu Thần Nguyên.
"Người bận rộn, khi nào chúng ta mới cùng nhau ra ngoài ăn cơm đây?"
Thở hổn hển, tôi cầm rìu bổ xuống: "Còn có ai nữa, vợ cậu hả?"
"Vậy chắc chắn là có cô ấy rồi." Triệu Thần Nguyên nghe thấy động tĩnh bên này của tôi hơi kì lạ thì không khỏi hỏi: "Cậu làm gì thế? Tôi không quấy rầy chuyện tốt của cậu chứ?"
"Chuyện tốt gì?" Làm hai việc cùng một lúc dẫn đến tôi không hiểu hoàn toàn ý trong câu nói của y.
"Còn có thể làm gì nữa? Không phải chỉ có chuyện kia à? Cậu với Giang Bác Thư yêu nhau rồi đúng không?" Nói xong, y phát ra vài tiếng cười không rõ ý.
Công việc chặt củi đối với tôi là một thử thách mới, bị y quấy rầy khiến tôi vung rìu lệch, bị một mảnh gỗ nhỏ đập vào mặt. Tôi chỉ kịp nhắm mắt lại trong vô thức sau đó cảm thấy thái dương đau nhói.
"Dm!"
Tôi quỳ xuống che trán, trong khi Triệu Thần Nguyên vẫn đang mỉm cười trên điện thoại.
"Sẽ không yêu nhau thật chứ? Vậy thì bữa cơm này cậu phải đãi đấy, dù gì Thẩm Tĩnh cũng là bà mối của hai cậu mà."
Bạn chung của tôi và Giang Bác Thư là vợ của Triệu Thần Nguyên - Thẩm Tĩnh. Giang Bác Thư là tổng giám đốc thương mại của công ty họ, Thẩm Tĩnh là giám đốc tài chính, họ là đồng nghiệp của nhau.
Ban đầu, ngành thiết kế dành cho người đồng tính nhiều hơn nên tôi không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ, theo ý của Triệu Thần Nguyên, bữa tiệc mà tôi và Giang Bác Thư gặp nhau có thể là do Thẩm Tĩnh sắp xếp buổi xem mặt nhau để cố ý tác hợp hai chúng tôi.
"Đang chẻ củi anh trai ơi, em đang ở Sơn Nam, sao đi cùng với cậu ta được?" Tôi ngồi xổm trên mặt đất dựa vào cái rìu, đánh vỡ ảo tưởng của Triệu Thần Nguyên.
"Sơn Nam? Sao tự nhiên chạy xa vậy?"
"Cậu không online à? Không biết tôi lên hot search hả?"
"Gần đây tôi ngày đêm bận tăng ca, chờ một chút, bây giờ tôi đi tìm..." Nói xong, y bắt đầu phát ra một loạt cảm thán, thỉnh thoảng lại xen lẫn hai tiếng "chậc chậc".
Đọc hết xong, y kết luận: "Bách Dận, cậu vẫn đỉnh như ngày nào."
Tôi nhặt đống củi vương vãi trên mặt đất rồi khiêng vào phòng chứa củi: "Mai tôi về rồi, cậu chọn thời gian rồi nói cho tôi là được."
"Được!"
Sau khi trò chuyện thêm vài câu về tình hình hiện tại của nhau, trước khi cúp máy, y lại nhắc đến Giang Bác Thư, nói nếu người này lại không được thì y có thể giới thiệu người khác cho tôi.
"..." Tôi lần lượt xếp củi dọc theo vách tường, cười nói: "Cậu kết hôn rồi nên không nhìn nổi người khác độc thân à?"
"Nguyên nhân chính là cậu độc thân quá lâu, tôi còn nhớ hồi ĐH cậu không như vậy, ngay cả tôi còn nghe nói cậu biết chơi có tiếng mà." Triệu Thần Nguyên hơi không tin được nói.
Sau khi chất hết củi, tôi tựa người vào đống củi, thở phì phò bằng hốc mũi.
Rốt cuộc là tôi chơi ai hả trời? Chơi ở đâu? Có phải mặt em bé ghi hận tôi rồi tung tin đồn về tôi khắp nơi không?
Ánh mắt tôi tùy ý quét qua, đột nhiên dán chặt vào bức tường đối diện.
"Cứ coi như là tôi đã thay đổi hoàn toàn đi." Không còn tâm trạng nói chuyện với Triệu Thần Nguyên nữa, tôi tùy tiện nói vài câu chiếu lệ rồi cúp điện thoại.
Phòng chứa củi bẩn thỉu bừa bộn, dưới đất đầy rơm rạ, ở các góc chất đầy các loại nông cụ và đồ đạc bỏ đi. Dù đi vào ban ngày hay ban đêm tôi cũng chỉ sẽ chú ý đến mặt tường chất củi, hiếm khi nhìn những nơi khác.
Hôm nay cũng là trùng hợp, sau khi ở trong phòng chứa củi một lúc, tôi mới nhìn thấy dấu vết mơ hồ trên bức tường đối diện.
Dời đi cái bàn rách nát chắn đường, trên bức tường đầy rêu phong và vết bẩn là từng chữ "Chính" (正)màu trắng nhạt, sờ vào có cảm giác lồi lõm nhẹ, hẳn là khắc bằng dụng cụ sắc bén.
Trong căn nhà kho chứa cửa rách nát như thế này, ai sẽ ở đây khắc chữ "chính"? Những chữ này tượng trưng cho điều gì?
Tôi tháo tai nghe Bluetooth trên tai xuống, quay người lao ra khỏi phòng chứa củi, bước nhanh về phía sảnh chính.
Tôi đã có một câu trả lời mơ hồ trong đầu nhưng tôi vẫn muốn tự mình xác nhận.
Khi đến chính điện, Ma Xuyên đang tiếp tín đồ, đó là một cặp vợ chồng khoảng bốn mươi tuổi, vì gần đây đứa con trai út của họ không được khỏe, ho cũng không thuyên giảm nên họ đặc biệt đến xin Sơn quân cho con họ bình an khỏe mạnh.
Tôi im lặng nghe họ khen con họ dễ thương và hiểu chuyện như thế nào, hình ảnh cậu bé Ma Xuyên mười một tuổi hiện lên trong đầu tôi một cách vô thức.
Cậu bé mười một tuổi, lẽ ra là bảo bối trong tay bố mẹ, nhưng vì được chọn làm người kế vị Ngôn Quan nên phải xa lánh người thân, một mình tu hành trong chùa.
Nếu lão Ngôn quan tốt thì không sao, nhưng ông ta lại cứng nhắc và khắc nghiệt, hễ phạm lỗi là bị đánh mắng luôn. Từng chữ "chính" trong kho củi kia rốt cuộc là đã được tích lũy sau bao nhiêu lần bị nhốt?
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, cậu đã trưởng thành từ cậu bé ngỗ nghịch đó đến như ngày hôm nay, không còn vùng vẫy, không còn cố chấp, ngày này qua ngày khác làm tròn chức trách ngôn quan giống như những gì "bố" đã dạy cậu.
Tôi nhìn pho tượng đầu hươu to lớn trong chùa, lúc này trong mắt Thần không còn sự từ bi, chỉ có sự thờ ơ vô tận.
Tần Già truyền đạt mong muốn của các tín đồ, vậy ai sẽ truyền đạt mong muốn của Tần Già?
Cặp vợ chồng trung niên ở lại hơn mười phút trước khi rời đi, sau khi họ rời đi, tôi ngồi đối diện với Ma Xuyên.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên trán của tôi, hơi nhíu mày, tôi ngẩng đầu sờ sờ chỗ đó, phát hiện có một cục phồng lên cùng một ít vảy máu đã khô.
"Ồ, lúc chặt củi vô tình bị dăm gỗ bay vào người." Tôi giải thích.
Hắn đứng dậy đi vào phòng, một lúc sau thì lấy ra một lọ bông gòn tẩm cồn và một miếng băng cá nhân.
Chống hai tay trên chiếc bàn thấp, tôi ngoan ngoãn ngẩng mặt lên để hắn băng bó vết thương cho mình.
"Sh, đau quá!" Cồn lau vào vết thương, chỉ nhoi nhói nhưng tôi lại kêu lên một tiếng đau đớn.
Tay Ma Xuyên run nhẹ, lập tức nhẹ tay hơn nữa.
1
Tôi hưởng thụ sự phục vụ của hắn, híp mắt nói: "Tôi phát hiện rất nhiều chữ "chính" trong kho củi..."
Bông gòn tẩm cồn đột ngột dừng lại tại chỗ một lúc lâu, một lúc sau, Ma Xuyên mới bỏ cái nhíp cầm bông gòn xuống, đưa miếng băng cá nhân trên bàn cho tôi.
"Một nét tượng trưng cho một lần bị nhốt, hay là một ngày?" Tôi mở gói băng cá nhân, nhẹ nhàng đưa cho hắn.
Hắn dùng một tay dán lên cho tôi, hình như sợ dán không chắc nên hắn ấn mạnh hai bên trái phải sau khi dán.
Lần này thì tôi đau thật: "Ai ai, cậu nhẹ chút!"
Hắn dọn rác và bông tẩm cồn rồi lại bước vào phòng.
Thái độ này rõ ràng là không muốn trả lời.
Trước khi hắn quay lại, tôi lục lọi một hồi, tìm thấy bộ cờ vây trong góc, mở ra lấy hai hộp quân cờ bên trong, bày bàn cờ trên chiếc bàn thấp.
Khi hắn quay lại, tôi đã sẵn sàng: "Chơi cờ vây mãi chán quá, chúng ta chơi một ván cờ ca rô đi. Nếu tôi thắng thì cậu nói cho tôi biết mấy chữ "chính" trong kho củi là như thế nào nhé?"
Hắn sững sờ một chút, ánh mắt chán ghét quét qua bàn cờ, như muốn nói: "Tại sao tôi phải chơi với cậu trò chơi trẻ con như vậy?"
"Nếu cậu thắng tôi quyên góp cho các cậu mười vạn tệ, thế nào?"
Miếu Lộc Vương nhận hương hỏa từ các tín đồ cung phụng, đồng thời cũng nhận các khoản đóng góp từ mọi tầng lớp xã hội. Số tiền này không phải là tài sản riêng của Tần Già mà được chính phủ giám sát, cuối cùng được đầu tư vào việc xây dựng kinh tế của Thố Nham Tung.
Mười vạn tệ, đối với nơi nghèo khó này tuy chỉ là một hạt cát trong sa mạc, nhưng dù gì cũng sẽ xây được một con đường chừng mười mét chứ?
Dưới cục vàng nặng ắt có dũng sĩ, tôi thả mồi chờ Ma Xuyên cắn câu.
Hắn cũng thực sự cắn câu.
Hắn ngồi xếp bằng rồi hất cằm, ra hiệu cho tôi đi trước.
Hắn là một cao thủ cờ vây, nhưng cờ ca rô thì kém xa. Trong vòng hai phút đã bị tôi dồn vào chân tường, hai đầu mút tôi đều có thể thắng được.
Sợ hắn xấu hổ mà nổi giận, tôi cố nén cười nói: "Có chơi có chịu, nói đi, chữ "chính" kia là ngày hay lần?"
Hắn mím chặt môi, bất đắc dĩ cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển quân cờ trên bàn cờ, dần dần tạo thành một chữ "天".
Nhiều chữ "chính" như vậy, cộng lại ít nhất phải mất mấy trăm ngày, chữ được khắc sau khi hắn biết viết, khi chưa biết viết hắn đã bị nhốt bao nhiêu ngày?
"Ma Xuyên, cậu biết đúng không? Thật ra cánh cửa đó chỉ cần đá nhẹ một cái là có thể phá được, cậu có thể đi ra." Nhiều khi nhìn lại ký ức năm mười một tuổi, tôi luôn có một câu hỏi - cửa kho củi xập xệ như vậy, sao Ma Xuyên không trực tiếp xô cửa đi ra?
Có lẽ năm ba hay năm tuổi cậu không làm được điều đó, nhưng khi lớn hơn, mười một tuổi, hay đã thành niên, tại sao cậu không làm như vậy?
Ma Xuyên đặt từng quân cờ trên bàn cờ vào trong hộp cờ sau đó đưa tay về phía tôi.
Tôi nhanh chóng hiểu ra, đưa cho hắn chiếc điện thoại đã mở khóa.
Hắn gõ bằng một tay, sau khi gõ xong, hắn lật ngược điện thoại lại, đẩy nó tới trước mặt tôi.
"Ra rồi đi đâu?"
Hắn luôn rất giỏi trong việc làm tôi á khẩu bằng cách hỏi ngược lại sau khi tôi hỏi một vấn đề. Mấy chữ này không khác nào đòn cảnh cáo, ngay lập tức đánh gục tất cả sự tự tôn của tôi. Tôi nhận ra rằng chuyện này giống như câu hỏi khi trước tôi hỏi hắn, là có muốn rời khỏi nơi này không, căn bản đều là những câu hỏi không có câu trả lời.
Tôi luôn tưởng tượng nếu tôi là hắn thì sẽ không thể nào chịu đựng cánh cửa nát đó.
Nhưng nếu tôi là hắn thì ai mà dám đối xử với tôi như vậy?
Không phải hắn không thể đạp cửa, ném khóa đi ra ngoài, chỉ là ra ngoài thì cũng không có gì khác biệt, cho nên hắn chỉ có thể ép mình tập quen với cô đơn, chịu đựng bóng tối.
Tôi quan sát vẻ mặt của hắn, không ngờ lại hỏi một câu hoàn toàn không liên quan: "Bảy năm trước, sau khi biết cậu nghỉ học tôi đã gọi điện thoại cho cậu, trong điện thoại câu nói bằng tiếng Tằng Lộc cuối cùng mà cậu nói với tôi kia có nghĩa là gì?"
Kỳ nghỉ hè năm đó, sau khi tôi biết từ Nghiêm Sơ Văn rằng hắn sẽ bỏ học và quay trở lại Thố Nham Tung, tôi đã gọi cuộc điện thoại đầu tiên và duy nhất cho hắn.
Cuộc điện thoại không quá dài, cũng không có nội dung gì quan trọng. Tôi kết luận hắn sẽ hối hận, không hiểu tại sao mà hắn lại từ bỏ tự do dễ dàng như vậy.
Hắn im lặng một lúc lâu rồi nói với tôi: "Đây là cuộc sống của tôi, Bách Dận."
Đây là cuộc sống của hắn, sự lựa chọn của hắn, tôi không nên can thiệp, cũng không có quyền can thiệp.
Ngày đó, tôi cũng như hôm nay, như được khai sáng và đã nhận được cảnh báo.
Raw: 醍醐灌顶, 如闻棒喝.
Tôi sửng sốt, bật cười thành tiếng: "Được, vậy thì chúc cậu tương lai xán lạn, mỗi bước đi thong dong, cùng Sơn quân của cậu tương thân tương ái, vĩnh viễn không chia lìa."
Trước sự mỉa mai của tôi, hắn không hề tức giận mà chỉ bình tĩnh đáp lại tôi vài câu rồi cúp điện thoại.
Khi đó tôi hoàn toàn là người mới học tiếng Tằng Lộc, không biết hắn đang mắng hay khen mình, sau khi tôi thành thạo tiếng của tộc này thì câu đó sớm đã trở nên rời rạc trong trí nhớ của tôi, rốt cuộc không thể chắp vá lại thành dáng vẻ khi trước nữa.
Lần này đến Bằng Cát, tôi vốn muốn tìm cơ hội hỏi rõ ràng, nhưng ai ngờ cứ trì hoãn, trì hoãn tới khi hắn cấm ngôn.
Ma Xuyên nghe thấy câu hỏi của tôi, lông mày khẽ động, hắn ngước mắt lên nhìn tôi nhưng không có ý định dùng điện thoại trả lời.
"Chúng ta lại đấu một ván, tôi thắng cậu nói cho tôi biết, thua... tôi góp cho cậu hai mươi vạn." Tôi cầm một nắm quân cờ đặt lên bàn cờ, tiếp tục dụ hắn, nhưng lần này Ma Xuyên không cắn câu nữa.
Hắn lập tức đứng dậy, không muốn chơi trò thiểu năng này với tôi nữa. Tôi tay mắt nhanh lẹ níu hắn lại, "rầm" một tiếng, bàn cờ, quân cờ giữa chúng tôi đột nhiên lật nhào rơi xuống đất, nhất thời tất cả trở nên thật bừa bộn.
"Ma Xuyên!" Tôi cúi mặt, siết chặt năm ngón tay, cả cánh tay run lên vì quá dùng sức.
Hắn cúi đầu nhìn tôi, trong lúc mơ hồ hắn như hợp lại thành một với tượng thần hươu vàng ở trên đài sen. Hắn cúi đầu nhìn tôi như con nai nhìn vạn vật sinh linh, không vui không buồn, lãnh đạm vô song.
Cánh tay từng chút một bị rút ra, góc cuối cùng của ống tay áo tuột khỏi đầu ngón tay, tôi nắm lại cũng vô ích, rốt cuộc cũng không thể chạm vào hắn lần nữa.
Ma Xuyên cúi người nhặt chiếc điện thoại dưới đất lên, tiếng gõ bàn phím điện tử vang lên trong đại điện yên tĩnh, một lúc sau hắn mới trả lại chiếc điện thoại cho tôi.
"Quên đi. Cậu đi về đi." Hắn dùng hai chữ đơn giản đuổi tôi đi, mời tôi rời đi.
Năm ngón tay tôi nắm chặt thành nắm đấm, tôi trừng mắt nhìn hắn, đập một cái thật mạnh lên bàn rồi mang theo vài phần bực bội bỏ đi.
Ngày kia, tôi có chuyến bay vào buổi tối, nhưng Bằng Cát cách sân bay hai giờ, để tránh có bất kỳ thay đổi nào trên đường, tôi ăn cơm trưa xong thì sẽ đi luôn.
Sau khi đặt hành lý lên xe, Nghiêm Sơ Văn đạp ga chân ga, nhưng chưa được hai phút lại ngừng lại.
Tôi thấy cậu dừng lại ở bậc thang dài dẫn đến miếu Lôc Vương bèn khó hiểu nhìn cậu ấy: "Sao cậu lại dừng ở đây? Còn có ai à?"
"Ít nhất cũng quen nhau được một khoảng thời gian rồi, rời đi mà không chào hỏi à?" Nghiêm Sơ Văn chỉ chỉ lên trên.
Tôi nhìn cậu, rồi nhìn ngôi miếu uy nghiêm thấp thoáng cuối bậc thang dài, nghiến răng mở cửa bước xuống xe.
"Cậu chờ tôi mười phút, chào hỏi xong tôi lập tức trở lại!"
Ba bước biến thành hai bước, bậc thang ngàn bước mà tôi chỉ tốn chưa đầy mấy phút để đi hết. Mà vô cùng trùng hợp là khi tôi sắp chạy đến đỉnh núi thì Ma Xuyên cũng vừa vặn đi ra khỏi cổng.
Vừa nhìn thấy nhau, chúng tôi đã cùng dừng lại, không tiến thêm bước nào.
"Tôi sắp đi rồi." Tôi dừng lại trên bậc thềm cách đó mấy mét, ngẩng đầu nhìn hắn, muốn nói rất nhiều nhưng sau khi băn khoăn trong răng thì chỉ còn lại mấy chữ này.
Khi tôi đến, hắn như một vị thần trong sạch, thánh thiện và trang nghiêm; khi tôi ra đi, hắn vẫn như tất cả các vị thần trên thế giới này, không nói một lời, vô dục vô cầu.
Việc tôi đến... không thay đổi được gì cả.
"... Vậy thôi, tạm biệt." Tôi không lại gần, sau khi tạm biệt hắn xong, tôi xoay người chuẩn bị rời đi.
Lúc này, hắn tiến lên hai bước, vươn tay về phía tôi, đưa một thứ gì đó.
Tôi nhìn kỹ thì thấy mấy tờ bạc một trăm tệ được gập làm đôi, tôi hiểu ngay đây là số tiền tôi trả tại bệnh viện hôm đó.
Nhìn chằm chằm vào mấy tờ tiền, tôi cảm thấy vừa có lý vừa vô lý, miệng lẩm bẩm: "Dm cậu còn nhớ phải trả tiền cho tôi luôn à..."
Tôi tiến lên vài bước, đưa tay cầm lấy xấp tiền, cười nói: "Quan hệ giữa hai chúng ta là phải sạch sẽ, không ai nợ ai đúng không?"
Hắn im lặng, chậm rãi hạ tay xuống. Mà vào giây phút hắn buông tay xuống hoàn toàn, sự không cam lòng đạt đến đỉnh điểm, tôi tiến lên phía trước mấy bước, quyết liệt ôm chặt lấy hắn trong lúc hắn chưa kịp phản ứng.
Đó là một cái ôm đơn phương, nhưng cũng là cái ôm tạm biệt.
"Lần này tôi đi, khả năng cao sẽ không quay lại nữa, cậu cứ làm Tần Già của cậu đi."
Tôi có thể cảm nhận được hắn đang giơ tay lên như thể muốn đẩy tôi ra, nhưng không biết vì sao, hắn vẫn cố nhịn, mặc cho tôi xúc phạm hắn.
Chóp mũi tôi cọ vào tai hắn, tôi chậm rãi lùi ra sau, ép mình không được nhìn hắn rồi vội vàng xuống núi.
Đang đi đến lưng chừng núi, một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi đi tới, vóc người rất cao, mặc nhiều lớp quần áo, sau lưng cậu đeo một chiếc ba lô. Tóc cậu dài, da ngăm đen, mặt mày sắc sảo, trông cậu giống như Ma Xuyên.
Tôi nhìn cậu, cậu cũng nhìn tôi nhưng cả hai chúng tôi đều không dừng lại mà chỉ lướt qua nhau.
Thì ra là ra ngoài đón cháu, cũng phải thôi, như vậy mới hợp lý.
Trở lại xe, Nghiêm Sơ Văn khởi động xe, đi theo hướng dẫn, khi lái xe ra khỏi Bằng Cát, cậu đột nhiên nói: "Cậu đã nói hết những gì cần nói chưa?"
Tôi hạ lưng ghế xuống, đổi sang tư thế thoải mái, cười nói: "Người ta cấm ngôn mà, tôi với cậu ta có gì mà nói?"
"Cậu nói xem." Cậu ấy nói: "Đi một chuyến thật xa, tốt nhất là không nên để lại tiếc nuối."
Tôi nghĩ lời nói của cậu ấy có hơi kỳ lạ nhưng lại không nói nên lời là lạ chỗ nào. Nhưng Nghiêm Sơ Văn cũng như bố cậu, là một người nghiện học, nên đôi khi cậu sẽ nói mấy lời kì lạ chút.
"Cũng không thể nói là không có điều gì tiếc nuối..." Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận ánh mặt trời xuyên qua lớp kính chiếu vào người mình, dần dần hạ thấp giọng nói, "Nhưng cuộc sống mà, sẽ luôn có sự tiếc nuối."
Sau khi Giang Tuyết Hàn xuất gia, tôi không thể hiểu tại sao bà lại có thể vô cảm như vậy, rõ ràng Bách Tề Phong là người phản bội bà nhưng bà lại là người muốn cắt đứt mọi ràng buộc với mọi người.
Vì nghi vấn này, tôi đã tìm kiếm khắp kinh thư điển tịch, cuối cùng tìm được câu trả lời mà tôi mong muốn.
Kinh thư rằng tu Phật là buông bỏ được điều khó buông bỏ, nhịn được chuyện khó nhịn, làm được cái khó làm... Làm được bao chuyện này mới có thể nhảy ra khỏi tam giới đắc đạo Bồ Tát Đại Thừa.
Có thể buông bỏ những thứ khó buông bỏ, nhẫn nhịn những thứ khó mà nhịn được, làm những việc khó có thể hoàn thành.
Tôi nghĩ rằng với điều kiện vô nhân đạo như vậy thì hẳn sẽ có rất ít người làm được, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng có một ngày mình lại làm được.
Có vẻ như tôi cũng được di truyền từ Giang Tuyết Hàn trong khía cạnh này, rất có tuệ căn.
- -------------------
June: Nay được flex dí raw rồi vì chưa có chương nào thêm =)))))))) Cô Dung mãi yêu vk ck Gạo Mai nha mí emmmmm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất