Chương 13
Thành tích học tập của An Như Sơn tăng nhanh như gió. Hắn vốn định trở thành học sinh năng khiếu thể dục, nhưng bây giờ lòng tự tin tăng cao, cảm thấy bản thân có thể bắt đầu lại được, nên mỗi ngày đều cùng Phong Tĩnh làm bài thi. Lúc bắt đầu kết quả chỉ bằng một nửa lúc bấy giờ, tốc độ tiến bộ này làm Phong Tĩnh kinh ngạc.
Thỉnh thoảng lúc ngẩn người thả lỏng trong lòng cậu cũng sẽ lên kế hoạch cho tương lai của hai người. Nếu như, nếu như An Như Sơn thật sự vào cùng một trường đại học với mình, bốn năm, sau đó An Như Sơn lại học sau đại học, lại lời thêm ba năm, tổng cộng là bảy năm, có thể tranh thủ thời gian bảy năm đó. Bảy năm sau bọn họ đã hoàn toàn trưởng thành, lúc đó cho dù An Như Sơn muốn rút lui để tránh khỏi tổn thương, hắn cũng sẽ có thời gian bảy năm để nhớ lại, ít nhất đây sẽ là một khoảng thời gian tốt đẹp, so với thời kì cậu bị xâm hại lúc bé sẽ dài hơn một chút.
Vị ngọt tại thời điểm đó sẽ lấn át vị đắng lúc bấy giờ.
Đương nhiên, vì thành tích tiến bộ này, Phong Tĩnh cũng phải trá giá không ít, tỷ như phải mặc đủ thứ loại quần áo kỳ quái để cùng An Như Sơn làm bài tập, tỷ như hôn nhau trước khi ngủ kéo dài đến 15 phút. Sau khi hôn xong còn dùng tay để giúp An Như Sơn giải quyết, lại tỷ như vừa mặc đồ nữ vừa nắm tay hắn đi dạo phố như bây giờ.
Đây là vì thưởng cho An Như Sơn lần này thi tháng đứng thứ 30 ở lớp.
An Như Sơn mua cho cậu một bộ JK, vớ đen và đôi giày da mũi vuông nhỏ, sợ cậu lạnh lại mua cho cậu một cái áo khoác nhỏ, đội tóc giả đen dài, thoa thêm son môi, đứng bên cạnh hắn*. Nếu không nói chuyện thì sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp tuyệt vời.
(*) tạo hình của Phong Tĩnh đại khái là như này
"Đợi một chút, tôi sẽ gắp cho cậu một con thú bông." An Như Sơn hứng thú vội vàng đi về hướng máy gắp thú bông.
Sau khi quan sát trong khoảng thời gian này, hắn phát hiện Phong Tĩnh đặc biệt thích mấy món đồ chơi nhỏ không mất nhiều tiền này. Cậu giữ lại khăn giấy, khăn mặt, bàn chải đánh răng, xà phòng thơm, cốc nước mà hắn mua, tự mình giấu kín tất cả. Sau đó mua lại một cái khác giống như đúc, giống như chú sóc nhỏ giấu hạt thông. Không biết là chú sóc này có thể tìm được những quả thông giống như đúc hay không.
An Như Sơn đi gắp thú, Phong Tĩnh liền trở thành miếng thịt mỡ thơm ngon, mềm mại trong mắt đám du côn gần đó.
"Tiểu mỹ nữ, đi một mình sao?"Một tên tóc vàng cười hì hì đến gần, "Có muốn anh trai mời em đi xem phim không? Rạp chiếu phim ở đây chất lượng không tốt, anh trai sẽ dẫn em đến rạp chiếu tư nhân, ở đó có giường, vừa to vừa mềm, đặc biệt thích hợp với người ngoan ngoãn như tiểu cô nương đây."
"Phải vậy không?" Phong Tĩnh lạnh lùng nói ra, "Tôi thực sự không hiểu người mù cũng có thể xem phim sao?."
Người kia sửng sốt một chút, "Mày nói cái mẹ gì...Mày là nam sao?"
"Đúng vậy." Phong Tĩnh cởi khăn quàng cổ để lộ ra hầu kết của mình, "Nhìn đi."
"Đồ biến thái, f*ck, vậy mà lại mặc quần áo nữ sinh!" Tên đó lộ ra vẻ chán ghét, "Có bệnh à?"
"Có lẽ vậy." Phong Tĩnh chẳng thèm đối phó với bọn chúng, cậu nhìn về phía trước cách đó không xa, An Như Sơn đang chuyên tâm gắp thú ở đó, "Mấy người còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì tránh xa tôi ra chút, đừng cản tầm nhìn tôi ngắm chồng mình."
"Thì ra là gay." Tên đó lộ ra một cái nụ cười bỉ ổi, vươn tay đến gần mặt cậu, "Nghe nói bên dưới của những người như cưng giống hệt của nữ, thậm chí còn chặt hơn. Thế nào, chồng cưng có lớn không? Chẳng bằng đi theo anh đây, anh cực kì... Đệt!"
Tay hắn còn chưa đụng tới mặt của Phong Tĩnh, cậu đã hơi ngồi xổm xuống mở bàn tay theo kiểu Thái Cực Quyền, thuận tiện tát lên mặt hắn một cái.
"Thái Cực Quyền của Trần gia." Phong Tĩnh khẽ mỉm cười đưa tay ra, "Xin chỉ giáo."
Tên lưu manh tóc vàng, thiếu nữ mặc JK, thái cực quyền.
Cảnh tượng này tạo thành cơn chấn động trong trung tâm thương mại, rất nhiều người vây quanh, bảo an ấn tên quấy rối xuống sàn. An Như Sơn ôm một đống thú bông, mê man cùng Phong Tĩnh tiến vào cục cảnh sát lập biên bản.
Đợi đến giờ ăn tối mới ra, hai người nắm ngón út chậm chậm thong thả đi trên đường, một cô bé cầm hoa chạy tối hỏi xem An Như Sơn có muốn đổi hoa lấy gấu bông không.
"Em hỏi anh trai này đi." An Như Sơn chỉ chỉ Phong Tĩnh bên cạnh, "Mấy con gấu này, với anh nữa, đều là của anh ấy, đều do anh ấy quyết định."
"Có được không ạ?"Cô bé nhỏ đưa bó hoa hồng, nhìn Phong Tĩnh, "Em muốn đổi con thỏ bông cho mẹ, được không ạ?"
"Sao muộn vậy rồi mà em còn ở đây bán hoa vậy?" Phong Tĩnh ngồi chồm hỗm xuống sờ sờ đầu của bé nhận lấy hoa hồng, rồi đưa cho bé một con thỏ bông ôm cà rốt, "Em ở đây một mình sao?"
"Ba ba ở bên kia chờ em." Cô bé chỉ chỉ một người đàn ông cách đó không xa, "Em phải đến bệnh viện thăm mẹ, mẹ bị bệnh, em muốn làm mẹ vui một chút. Ba ba nói mẹ thích hoa, em cảm thấy mẹ cũng thích thỏ nhỏ, bởi vì em tuổi con thỏ, mẹ rất yêu em!"
"Thì ra là vậy." Viền mắt của Phong Tĩnh có chút đỏ, đưa hoa lại cho cô bé, "Hoa này em cũng cầm đi, lát nữa cùng ba ba đấu xem mẹ thích cái nào hơn, có được không?"
"Cám ơn anh trai nhỏ, hẹn gặp lại!" Cô gái nhỏ nhảy chân sáo đi mất, Phong Tĩnh lau nước mắt rồi mới đứng lên.
"Nhớ mẹ à?" An Như Sơn không đi tiếp nữa, ngược lại ôm cậu vào lòng nhẹ giọng hỏi, "Đừng khóc, tôi cũng không có mẹ, tôi thậm chí còn chưa từng thấy bà, cậu ít nhất vẫn được cùng mẹ kề vai chiến đấu, đúng không?"
"Là lỗi của tôi." Phong Tĩnh nghẹn ngào nói, "Khi đó nếu tôi không ngất đi là tốt rồi, tôi có thể giúp mẹ gọi 120. Tôi nhớ tới điện thoại, tôi cũng đủ cao để chạm vào nó, nhưng tôi lại ngất đi, sau khi tỉnh lại thì chẳng còn gì cả."
Khi đó mẹ của Phong Tĩnh đột nhiên về nhà lấy văn kiện, vừa đẩy cửa ra lại thấy chồng mình yêu cầu con trai khẩu giao cho nên lập tức trở nên hoảng loạn, tất cả đều rối tung lên. Bà ở bên ngoài nhọc nhằn khổ sở đi làm, tiền kiếm được đều cho con trai cuộc sống tốt đẹp, tất cả dường như đều thành chuyện cười, bà giơ tay lên lấy hết những đồ có thể đập được ném về phía gã đàn ông đang hoảng loạn kia.
"Ông ta nâng tôi lên để đe dọa bà ấy, nếu bà ấy dám động đậy thì sẽ ném tôi xuống." Phong Tĩnh kể lại, "Tôi liều mạng giãy dụa, mẹ lập tức lấy điện thoại ra báo cảnh sát, ông ta hoảng lên nên buông tay ra để cướp điện thoại, tôi ngã xuống liền hôn mê. Lúc tỉnh lại, mẹ tôi ngã vào vũng máu, trên đầu, trên người toàn là máu, còn ông ta đã sớm chạy mất dạng, là tôi báo cảnh sát."
Cậu hít mũi một cái, "Chúng ta về nhà đi, An ca, tôi lạnh."
Chỉ cần hồi tưởng lại đoạn ký ức này, tay chân Phong Tĩnh sẽ lạnh ngắt, cả người cứng còng, từ trong ra ngoài đều cảm thấy lạnh, sự lạnh giá này sẽ ngàn năm không tan, kể cả tình yêu nóng bỏng thời niên thiếu cũng không thể xua đi.
"Được, về nhà." An Như Sơn cầm tay cậu, tiện tay vẫy xe, "An ca đưa cậu về nhà."
Thỉnh thoảng lúc ngẩn người thả lỏng trong lòng cậu cũng sẽ lên kế hoạch cho tương lai của hai người. Nếu như, nếu như An Như Sơn thật sự vào cùng một trường đại học với mình, bốn năm, sau đó An Như Sơn lại học sau đại học, lại lời thêm ba năm, tổng cộng là bảy năm, có thể tranh thủ thời gian bảy năm đó. Bảy năm sau bọn họ đã hoàn toàn trưởng thành, lúc đó cho dù An Như Sơn muốn rút lui để tránh khỏi tổn thương, hắn cũng sẽ có thời gian bảy năm để nhớ lại, ít nhất đây sẽ là một khoảng thời gian tốt đẹp, so với thời kì cậu bị xâm hại lúc bé sẽ dài hơn một chút.
Vị ngọt tại thời điểm đó sẽ lấn át vị đắng lúc bấy giờ.
Đương nhiên, vì thành tích tiến bộ này, Phong Tĩnh cũng phải trá giá không ít, tỷ như phải mặc đủ thứ loại quần áo kỳ quái để cùng An Như Sơn làm bài tập, tỷ như hôn nhau trước khi ngủ kéo dài đến 15 phút. Sau khi hôn xong còn dùng tay để giúp An Như Sơn giải quyết, lại tỷ như vừa mặc đồ nữ vừa nắm tay hắn đi dạo phố như bây giờ.
Đây là vì thưởng cho An Như Sơn lần này thi tháng đứng thứ 30 ở lớp.
An Như Sơn mua cho cậu một bộ JK, vớ đen và đôi giày da mũi vuông nhỏ, sợ cậu lạnh lại mua cho cậu một cái áo khoác nhỏ, đội tóc giả đen dài, thoa thêm son môi, đứng bên cạnh hắn*. Nếu không nói chuyện thì sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp tuyệt vời.
(*) tạo hình của Phong Tĩnh đại khái là như này
"Đợi một chút, tôi sẽ gắp cho cậu một con thú bông." An Như Sơn hứng thú vội vàng đi về hướng máy gắp thú bông.
Sau khi quan sát trong khoảng thời gian này, hắn phát hiện Phong Tĩnh đặc biệt thích mấy món đồ chơi nhỏ không mất nhiều tiền này. Cậu giữ lại khăn giấy, khăn mặt, bàn chải đánh răng, xà phòng thơm, cốc nước mà hắn mua, tự mình giấu kín tất cả. Sau đó mua lại một cái khác giống như đúc, giống như chú sóc nhỏ giấu hạt thông. Không biết là chú sóc này có thể tìm được những quả thông giống như đúc hay không.
An Như Sơn đi gắp thú, Phong Tĩnh liền trở thành miếng thịt mỡ thơm ngon, mềm mại trong mắt đám du côn gần đó.
"Tiểu mỹ nữ, đi một mình sao?"Một tên tóc vàng cười hì hì đến gần, "Có muốn anh trai mời em đi xem phim không? Rạp chiếu phim ở đây chất lượng không tốt, anh trai sẽ dẫn em đến rạp chiếu tư nhân, ở đó có giường, vừa to vừa mềm, đặc biệt thích hợp với người ngoan ngoãn như tiểu cô nương đây."
"Phải vậy không?" Phong Tĩnh lạnh lùng nói ra, "Tôi thực sự không hiểu người mù cũng có thể xem phim sao?."
Người kia sửng sốt một chút, "Mày nói cái mẹ gì...Mày là nam sao?"
"Đúng vậy." Phong Tĩnh cởi khăn quàng cổ để lộ ra hầu kết của mình, "Nhìn đi."
"Đồ biến thái, f*ck, vậy mà lại mặc quần áo nữ sinh!" Tên đó lộ ra vẻ chán ghét, "Có bệnh à?"
"Có lẽ vậy." Phong Tĩnh chẳng thèm đối phó với bọn chúng, cậu nhìn về phía trước cách đó không xa, An Như Sơn đang chuyên tâm gắp thú ở đó, "Mấy người còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì tránh xa tôi ra chút, đừng cản tầm nhìn tôi ngắm chồng mình."
"Thì ra là gay." Tên đó lộ ra một cái nụ cười bỉ ổi, vươn tay đến gần mặt cậu, "Nghe nói bên dưới của những người như cưng giống hệt của nữ, thậm chí còn chặt hơn. Thế nào, chồng cưng có lớn không? Chẳng bằng đi theo anh đây, anh cực kì... Đệt!"
Tay hắn còn chưa đụng tới mặt của Phong Tĩnh, cậu đã hơi ngồi xổm xuống mở bàn tay theo kiểu Thái Cực Quyền, thuận tiện tát lên mặt hắn một cái.
"Thái Cực Quyền của Trần gia." Phong Tĩnh khẽ mỉm cười đưa tay ra, "Xin chỉ giáo."
Tên lưu manh tóc vàng, thiếu nữ mặc JK, thái cực quyền.
Cảnh tượng này tạo thành cơn chấn động trong trung tâm thương mại, rất nhiều người vây quanh, bảo an ấn tên quấy rối xuống sàn. An Như Sơn ôm một đống thú bông, mê man cùng Phong Tĩnh tiến vào cục cảnh sát lập biên bản.
Đợi đến giờ ăn tối mới ra, hai người nắm ngón út chậm chậm thong thả đi trên đường, một cô bé cầm hoa chạy tối hỏi xem An Như Sơn có muốn đổi hoa lấy gấu bông không.
"Em hỏi anh trai này đi." An Như Sơn chỉ chỉ Phong Tĩnh bên cạnh, "Mấy con gấu này, với anh nữa, đều là của anh ấy, đều do anh ấy quyết định."
"Có được không ạ?"Cô bé nhỏ đưa bó hoa hồng, nhìn Phong Tĩnh, "Em muốn đổi con thỏ bông cho mẹ, được không ạ?"
"Sao muộn vậy rồi mà em còn ở đây bán hoa vậy?" Phong Tĩnh ngồi chồm hỗm xuống sờ sờ đầu của bé nhận lấy hoa hồng, rồi đưa cho bé một con thỏ bông ôm cà rốt, "Em ở đây một mình sao?"
"Ba ba ở bên kia chờ em." Cô bé chỉ chỉ một người đàn ông cách đó không xa, "Em phải đến bệnh viện thăm mẹ, mẹ bị bệnh, em muốn làm mẹ vui một chút. Ba ba nói mẹ thích hoa, em cảm thấy mẹ cũng thích thỏ nhỏ, bởi vì em tuổi con thỏ, mẹ rất yêu em!"
"Thì ra là vậy." Viền mắt của Phong Tĩnh có chút đỏ, đưa hoa lại cho cô bé, "Hoa này em cũng cầm đi, lát nữa cùng ba ba đấu xem mẹ thích cái nào hơn, có được không?"
"Cám ơn anh trai nhỏ, hẹn gặp lại!" Cô gái nhỏ nhảy chân sáo đi mất, Phong Tĩnh lau nước mắt rồi mới đứng lên.
"Nhớ mẹ à?" An Như Sơn không đi tiếp nữa, ngược lại ôm cậu vào lòng nhẹ giọng hỏi, "Đừng khóc, tôi cũng không có mẹ, tôi thậm chí còn chưa từng thấy bà, cậu ít nhất vẫn được cùng mẹ kề vai chiến đấu, đúng không?"
"Là lỗi của tôi." Phong Tĩnh nghẹn ngào nói, "Khi đó nếu tôi không ngất đi là tốt rồi, tôi có thể giúp mẹ gọi 120. Tôi nhớ tới điện thoại, tôi cũng đủ cao để chạm vào nó, nhưng tôi lại ngất đi, sau khi tỉnh lại thì chẳng còn gì cả."
Khi đó mẹ của Phong Tĩnh đột nhiên về nhà lấy văn kiện, vừa đẩy cửa ra lại thấy chồng mình yêu cầu con trai khẩu giao cho nên lập tức trở nên hoảng loạn, tất cả đều rối tung lên. Bà ở bên ngoài nhọc nhằn khổ sở đi làm, tiền kiếm được đều cho con trai cuộc sống tốt đẹp, tất cả dường như đều thành chuyện cười, bà giơ tay lên lấy hết những đồ có thể đập được ném về phía gã đàn ông đang hoảng loạn kia.
"Ông ta nâng tôi lên để đe dọa bà ấy, nếu bà ấy dám động đậy thì sẽ ném tôi xuống." Phong Tĩnh kể lại, "Tôi liều mạng giãy dụa, mẹ lập tức lấy điện thoại ra báo cảnh sát, ông ta hoảng lên nên buông tay ra để cướp điện thoại, tôi ngã xuống liền hôn mê. Lúc tỉnh lại, mẹ tôi ngã vào vũng máu, trên đầu, trên người toàn là máu, còn ông ta đã sớm chạy mất dạng, là tôi báo cảnh sát."
Cậu hít mũi một cái, "Chúng ta về nhà đi, An ca, tôi lạnh."
Chỉ cần hồi tưởng lại đoạn ký ức này, tay chân Phong Tĩnh sẽ lạnh ngắt, cả người cứng còng, từ trong ra ngoài đều cảm thấy lạnh, sự lạnh giá này sẽ ngàn năm không tan, kể cả tình yêu nóng bỏng thời niên thiếu cũng không thể xua đi.
"Được, về nhà." An Như Sơn cầm tay cậu, tiện tay vẫy xe, "An ca đưa cậu về nhà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất