Mi Tâm Liễm

Chương 10

Trước Sau


Hoắc Tư Dư ngồi trên tháp quý phi (1), rất không an phận. Tay y nắm chặt tay áo Doãn Viễn, ngẩng mặt nhìn nam nhân cao lớn trước mắt. Đôi mắt trong suốt bị men say nhuộm lên màu dụ hoặc.

Doãn Viễn bất đắc dĩ ngồi bên cạnh y, dùng cách thức dỗ trẻ con sờ đầu y, “Ngoan nào, đi tắm đi.”

Hoắc Tư Dư say đến rối tinh rối mù vô tri vô giác lắc đầu, hai gò má ửng đỏ, da thịt trắng nõn như được quét nhẹ một lớp phấn đỏ.

“Không muốn.”

Đôi mắt thẹn thùng không chớp nhìn Doãn Viễn, ngón tay vẫn luôn giữ lấy ống tay áo hắn. Bởi vì say rượu nên rất náo loạn, tầng y phục mỏng manh bên ngoài của Hoắc Tư Dư trượt xuống khuỷu tay. Mặc dù các lớp quần áo còn lại bên trong vẫn chỉnh chu, nhưng Doãn Viễn nhìn thế nào cũng thấy không đoan chính.

Doãn Viễn nheo mắt, nhéo cằm Hoắc Tư Dư.

“Tốt nhất nên ngoan một chút, nếu không sẽ bị ta phạt đấy.”

Hoắc Tư Dư đáp lại là, nhe răng nanh, kiêu căng hất cằm. Giống như đang nói ta không sợ ngươi đâu.

Quảng cáo

REPORT THIS AD



Doãn Viễn nhíu mày, cúi đầu, hôn môi y.

Nụ hôn này rất nhẹ, như chuồn chuồn lướt nước.

“Như vậy cũng không sợ?” Doãn Viễn cười hỏi.

Hoắc Tư Dư lúc bị khinh bạc cũng vẫn luôn nhìn Doãn Viễn. Chỉ thấy y  nghiêng đầu, môi nước óng ánh cười ngọt ngào. Y bỗng duỗi tay nắm vạt áo Doãn Viễn, đột nhiên kéo xuống.

Môi thiếu niên rất mềm, mang theo vị chua chua ngòn ngọt của rượu nho. Nụ hôn này quá mức ngây thơ, chỉ là môi cùng môi cọ xát lung tung.

Doãn Viễn có thể nhìn thấy mí mắt thiếu niên khẽ run, còn có làn mi cong dài nằm yên trên mí mắt.

Khoảnh khắc rời môi, Hoắc Tư Dư chậm rãi buông tay, khóe môi hiện ra ý cười khiêu khích, đôi mắt đẹp đẽ giảo hoạt cong lên.

“Ta không sợ ngươi..”



Doãn Viễn cực kỳ khắc chế nhéo mặt y, nghiến răng nghiến lợi trừng khuôn mặt xinh đẹp vô tri vô giác của Hoắc Tư Dư.

“Bản vương không tính toán với ma men.”

Nói xong, Doãn Viễn liền đỡ Hoắc Tư Dư đứng lên, định ôm người vào phòng tắm rửa thay y phục.

Nhưng Hoắc Tư Dư không phối hợp chút nào, chốc nắm ống áo Doãn Viễn, chốc lại ôm eo Doãn Viễn. Cuối cùng như làm nũng đổ người về trước, dựa vào vách ngăn tử đàn chạm khắc hoa văn tinh xảo phía trước, không muốn đi. Y tựa như trẻ nhỏ không vòi được kẹo, tức giận ngồi thở phì phò trên đất, hai tay vòng qua đầu gối, chôn mặt vào đầu gối.

“Không muốn.” Hoắc Tư Dư sững sờ nhìn đôi giày cẩm sắc của Doãn Viễn, lặp lại: “Không muốn tắm.”

Giữa mỗi Doãn Viễn còn lưu lại mùi thơm ngát của rượu nho, ánh mắt tối đi, vươn tay đỡ Hoắc Tư Dư lên, vòng qua vách ngăn phía trước.



Hoắc Tư Dư hơi ngửa mặt, còn cười đến mềm nhũn, răng nanh nhỏ xinh thoắt ẩn thoắt hiện, đặc biệt trẻ con.

Doãn Viễn không có ý tốt xoa vòng eo nhỏ gần của y, “Thế này cũng không sợ?”

Hoắc Tư Dư cũng giơ tay ấn cơ bụng Doãn Viễn, cụp mắt, nhẹ giọng lầm bầm: “Cứng quá.”

Doãn Viễn hơi rũ mi nhìn chằm chằm người trong ngực, môi mỏng khẽ mím, giọng khàn khàn: “A Viễn ca ca ưa nhìn không?”

Hoắc Tư Dư chớp mắt mấy cái, nửa tỉnh nửa mê nhìn hắn, “A Viễn ca ca…đẹp lắm.”

Doãn Viễn thoả mãn cong mắt, “Vậy có thích A Viễn ca ca không?”

Hoắc Tư Dư mím môi, đôi mắt ướt nhẹp, rồi môi đỏ khẽ mở, “…Thích.”

Doãn Viễn bị y chọc đến mức không thể nhẫn nại được nữa, đè y vào tường dùng sức hôn, không chút khách khí công thành đoạt đất. Âm thanh nghẹn ngào thuộc về thiếu niên nghe dụ người vô cùng. Trong con mắt trời yên biển lặng chợt nổi lên sóng to gió lớn.



Doãn Viễn cởi quần áo Hoắc Tư Dư, sau đó trượt xuống mạnh mẽ kéo thắt lưng, rút đi quần dài vướng bận.

Thân thể thiếu niên gầy gò hiện ra trước mặt hắn, tứ chi thon dài, eo nhỏ chân dài, da thịt nhẵn nhụi chẳng khác nào “dương chi bạch ngọc”.



Vô tình còn có lớp vải mỏng khoác hờ trên vai, so với lõa thể còn quyến rũ dụ người hơn.

Doãn Viễn một bên hờ hững hôn bờ môi mềm mại, cần cổ mảnh khảnh trắng như tuyết của Hoắc Tư Dư, một bên dùng ngón tay thon dài chậm rãi luồn vào khe mông.

Ngón tay nam nhân đột nhiên thăm dò hậu huyệt, ấn nhẹ. Hoắc Tư Dư thở hổn hển, suy yếu siết tay áo Doãn Viễn. Lưng tựa vào vách ngăn, phủ một lớp lụa mỏng, cảm giác có hơi cộm khiến y hoảng loạn.

Ngón tay Doãn Viễn tùy ý rút ra cắm vào thăm dò bên trong Hoắc Tư Dư, không nhẹ không dừng không nhanh không chậm. Hắn ngậm lấy hầu kết thiếu niên, thừa dịp người không chú ý liền đưa ngón tay thứ hai vào.

Hai chân Hoắc Tư Dư run rẩy, tựa hồ đứng không nổi, đem trọng lượng toàn thân dựa vào người Doãn Viễn.

Ngón tay nam nhân trong cơ thể mình bừa bãi tàn phá rút ra cắm vào, nhẹ nhàng xoa nắn. Hoắc Tư Dư khó chịu ngửa mặt, khí lực siết tay áo cũng càng lúc càng yếu.

Khi Doãn Viễn chen ngón tay thứ ba vào, Hoắc Tư Dư rốt cục không chịu nổi nữa, khóe mắt y ửng đỏ, nhẹ kéo tay áo nam nhân, khàn giọng gọi: “A Viễn ca ca…không muốn.”



Doãn Viễn không gì chỉ ngậm đôi môi hồng phấn kia vào, tinh tế mút liếm. Ngón tay chậm rãi lui ra, đuôi mắt Hoắc Tư Dư mềm đi mấy phần, chìm đắm vào nụ hôn.

Tính khí nóng bỏng chặn trước miệng huyệt co chặt, không chờ Hoắc Tư Dư trả lời, đã tự chủ trương đâm vào.

“A…”

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Cảm giác hậu huyệt bỗng nhiên bị xé rách, lấp kín khiến cho thiếu niên phát ra thanh âm thống khổ nghẹn ngào.

Doãn Viễn liếm láp trên dưới hầu kết Hoắc Tư Dư, tay lung tung nắn bóp bờ mông mềm mại vểnh cao, mà vật cứng của mình cũng đã đâm hết vào, triệt để nằm bên trong cơ thể Hoắc Tư Dư.

Quá sâu rồi.

Hoắc Tư Dư hít sâu mấy hơi, đuôi mắt đỏ bừng, y chỉ có thể cầu xin nhìn Doãn Viễn.

Nhưng Doãn Viễn chỉ cười như không cười nhìn y, một tay trượt lên eo Hoắc Tư Dư, đem hai chân thon dài trắng nõn của y quấn quanh hông mình. Động tác này khiến thịt nhận trong cơ thể Hoắc Tư Dư đâm sâu hơn chút.

Doãn Viễn cúi đầu hôn y một cái, như động viên, rồi siết lấy đùi y hoàn toàn bế y lên. Hắn đung đưa hông, dùng sức rút ra đâm vào.

Lưng Hoắc Tư Dư rời khỏi vách ngăn, sợ sệt ôm cổ Doãn Viễn, giống như con cá nhỏ lăn lộn trong từng đợt sóng, chỉ có thể trôi theo dòng chảy.

“A…sẽ, sẽ ngã mất…ưm…”

Động tác của Doãn Viễn hung mãnh không chút ôn nhu, nhưng vẻ mặt lại đầy âu yếm, nhuốm màu tình dục, tựa hồ muốn nhấn chìm y.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

“Kẹp chặt lại, thì sẽ không ngã đâu.”

Hoắc Tư Dư oan ức nhìn hắn, khó chịu thở hổn hển. Hai chân y đã sớm không còn sức nữa, nếu không phải Doãn Viễn ôm y, y đã ngã từ lâu rồi… hậu huyệt truyền đến từng trận tê dại sảng khoái, đến ngón chân cũng không nhịn được co quắp lại.

Doãn Viễn dịu dàng hôn vành tai Hoắc Tư Dư, đỡ hai cánh hoa trắng tuyết vểnh cao kia, đem y hoàn toàn tách khỏi vách ngăn.

Sau lưng không còn vật gì chống đỡ, Hoắc Tư Dư oan ức cơ hồ muốn khóc lên, y vô cùng sợ hãi bám chặt hai vai Doãn Viễn, hai chân vô lực kẹp chặt eo nam nhân.

Động tác của Doãn Viễn càng lúc càng nhanh, kịch liệt như bão tố, túi tinh va chạm với mông y phát ra âm thanh ba ba dâm mỹ đan xen với tiếng nước dính nhớp nơi hai người giao hợp.

Hoắc Tư Dư vô cùng xấu hổ khi bị hắn ôm như vậy, lớp vải mỏng manh che lấp nơi giao hợp, như ẩn như hiện. Tiểu huyệt bị thao đến đỏ bừng hơi co chặt lại, y vội cắn lấy bả vai màu mật ong của Doãn Viễn tựa đang hả giận.

Tư thế này có thể đâm được đến điểm mẫn cảm sâu nhất, Doãn Viễn mỗi lần dùng sức rút ra cắm vào đều cố ý làm phiền điểm nhỏ kia, cả cây chen vào rồi cả cây rút ra.

Hoắc Tư Dư cơ hồ bị nước nóng bức điên rồi, chỉ có thể khép hờ mắt xin tha cùng rên rỉ: “A…A Viễn ca ca…ưm, không muốn…tha cho ta đi…”

Doãn Viễn hung bạo hôn làn môi đỏ thắm của y, ngậm môi y đè y lên tường, mạnh mẽ thao lộng mấy lần, rồi bắn vào tiểu huyệt ấm mềm kia. Tiếp đó tính khí cứng nóng của Hoắc Tư Dư cũng phát tiết dục vọng của mình, bạch trọc ám muội tí tách rơi xuống, rối tinh rối mù.



Doãn Viễn cười nhạt, chậm rãi rút ra.

Hai chân Hoắc Tư Dư run lên, sau khi tiếp đất đứng cũng không vững, mờ mịt ngã vào lồng ngực Doãn Viễn.

Thứ đồ bên trong tiểu huyệt chảy ra, dọc theo bắp đùi trắng nõn chậm rãi lướt xuống…

Doãn Viễn đỡ được y, tinh tế hôn khóe mắt, lông mày người trong ngực. Dục vọng của hắn chỉ mới phóng thích một lần căn bản không đủ, vẫn cứng rắn nóng bỏng, chỉ là Hoắc Tư Dư còn say, hắn không đành lòng làm tiếp.

“Đi tắm đi.” Doãn Viễn hôn đuôi mắt Hoắc Tư Dư một cái, âm thanh trầm thấp mà ôn nhu.



Hoắc Tư Dư không trả lời, ngược lại chậm rãi vươn tay ôm eo Doãn Viễn, hơi ngẩng mặt, ánh mắt mơ hồ, đôi môi đỏ tươi mở ra đóng lại.

“A Viễn ca ca…ta vẫn muốn…”



Quảng cáo

REPORT THIS AD

Khóe miệng Doãn Viễn nhếch lên, đáy mắt tràn đầy sâu sắc mãnh liệt.

————————————————

Khi Hoắc Tư Dư tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, toàn thân rã rời, đặc biệt là hạ thân…

Y vừa thức dậy chưa tỉnh táo, một thân mùi rượu sớm đã tiêu tán hết, trên người chỉ còn dư lại hương bưởi nhàn nhạt sau tắm. Ký ức điên cuồng tối qua đều bị rượu nho chua chua ngọt ngọt che kín rồi, nhất thời không nhớ ra được gì.

Nhưng cảm giác trên cơ thể không thể lừa được y.

Hoắc Tư Dư cắn môi, đánh mạnh lồng ngực người bên cạnh, dung nhan thanh lãnh vì giận hờn mà càng hoạt sắc sinh hương.

Doãn Viễn nhấc mi mắt, có chút nghi hoặc mà nhìn Hoắc Tư Dư, con ngươi đen như mực mang theo mờ mịt không thuộc về hắn.

“Doãn Viễn, ngươi, ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đồ vô liêm sỉ.” Hoắc Tư Dư cắn răng lên án, y cho rằng Doãn Viễn thừa dịp y uống say cưỡng bách y, khóe mắt, đuôi lông mày đều lộ vẻ oan ức, y không thích Doãn Viễn đối với mình như vậy.

Doãn Viễn tỉnh táo lại, một phát bắt được tay Hoắc Tư Dư, bên môi vương nụ cười ý vị thâm trường, “Ta lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?”

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Hắn kề sát mặt Hoắc Tư Dư, mắt phượng hơi nhíu tràn đầy ý cười: “Ngươi, nghĩ kỹ lại đi?”

Những ký ức bị trì hoãn trong đầu Hoắc Tư Dư như đang đùa nghịch với y, từng chút từng chút, chậm rãi hiện ra.

Doãn Viễn cố ý kéo dài âm, giọng nói khàn khàn đặc biệt từ tính.

“Là ai nói thích ta?”

“Là ai ngậm chặt như vậy?”

“Quấn lấy ta nói còn muốn, không cho ta đi là ai?”



Hai má trắng nõn của Hoắc Tư Dư hiện lên một mạt hồng phấn, vẻ mặt đỏ bừng quẫn bách đã bán đứng tâm tư của y.

Chỉ thấy y tàn nhẫn cắn môi mình, bỗng nhiên khóc.

Đôi mắt ướt át phảng phất như làn mưa bụi chốn Giang Nam.

Doãn Viễn sửng sốt, hắn còn chưa kịp lau nước mắt cho y.

Hoắc Tư Dư cũng không biết lấy sức từ đâu, tàn nhẫn đẩy mạnh hắn ra.

Doãn Viễn vốn ngủ bên ngoài, hắn cũng chẳng có bao nhiêu phòng bị, chỉ muốn nhìn mặt Hoắc Tư Dư thôi.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Đột nhiên không phòng bị, lại bị tiểu kiều thê mềm mại trực tiếp đẩy xuống giường.



Tiếng vang thật lớn.

Đoan vương Doãn Viên tuấn mỹ vô song mông dán sàn gỗ, tư thế thập phần chướng mắt.

Một lúc sau.

Tất cả hạ nhân ngoài phòng đều nghe thấy tiếng hét kinh thiên địa khiếp quỷ thần.

“Hoắc Tư Dư ngươi mưu sát thân phu sao!?”

(1) Tháp quý phi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau