Chương 43: Vạch trần
Trong ngục cung lặng ngắt như tờ, hoàn cảnh này vốn dĩ là loại mà thích khách quen, nhưng có lẽ hình bóng chói loá như vừng dương vừa ló từng ghé thăm, khi mọi thứ trở về yên tĩnh, Cừu Nhạn Quy cảm nhận được một nỗi lạ lẫm lẽ ra không nên thuộc về hắn.
- -- Ỷ lại và bất an.
Cừu Nhạn Quy thu ánh nhìn cố định tại phía cửa lớn ngục cung về, giơ tay nhẹ nhàng mơn trớn bờ môi mỏng nhoi nhói, căng thẳng cùng hứng khởi vơi nhạt theo gót thiếu chủ rời đi.
Thay vào đó là sự chán ghét chính mình, đáy lòng cảm thấy chua chát.
Bị nhốt ở ngục cung này, không có mưu ma chước quỷ, kẻ thù đuổi giết trên giang hồ, cũng không có nhân sinh muôn hình vạn trạng, ồn ã bồn chồn, hắc y đã đổi sang xiêm trắng, bội kiếm chưa từng rời thân không biết tăm hơi, tín vật thiếu chủ để cho hắn cũng biến đâu mất, trong mắt hắn chỉ còn lại ngục cung tan hoang xám xịt, cùng với bóng dáng đời này khó phai.
Hắn như đã thật sự quên mất mình là ai, tự nguyện sa đà trở thành một...món đồ chơi dâng lên người tìm vui thưởng thức.
Bàn tay hắn vô thức lần tới hông, nhưng bỗng chạm vào trống rỗng, Cừu Nhạn Quy sửng sốt, chậm chạp buông thõng tay xuống.
Chuông bạc ba năm nay hắn vẫn luôn giấu ở hông cũng không thấy nữa, khi đó hắn biết rõ cái chuông ấy sẽ không kêu.
Nhưng Cừu Nhạn Quy vẫn lắc nó theo bản năng, cứ cảm thấy biết đâu khoảnh khắc sau nó sẽ phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Sau này, lúc mà hắn nhớ thiếu chủ thì sẽ nói chuyện với nó, kế đến cầm trong tay lắc rồi lại lắc, chuông bạc toả sáng rực rỡ dưới ánh sáng, mang cho hắn ảo giác thiếu chủ vẫn đang cạnh bên mình.
Lúc này trong ngục cung âm u mờ tối, thích khách cũng không có chuông bạc, song tay của hắn từ từ kéo một sợi huyền thiết.
Lắc một cái khe khẽ.
1
**
"Bất Ngữ các" bây giờ không còn là thế lực chỉ có thể co đầu rụt cổ ẩn núp trong bóng tối nữa, Phùng Đông tràn đầy dã tâm, là tên thợ săn cực kỳ kiên nhẫn.
Hắn nhịn nhục bao năm cuối cùng sẽ có một ngày đông sơn tái khởi, đương nhiên không chịu bỏ qua bất cứ cơ hội nào, Phùng Đông biết "tận dụng hết mọi thứ", gã chôn một hạt giống trong các môn phái nhỏ, sau đó từng bước xâm chiếm nuốt chửng.
Cùng với việc thế lực trải rộng, gã bắt đầu xuống tay với môn phái lớn hơn, nhưng may thay tam đại tông bây giờ không ngồi bàng quan, những năm qua song phương cũng ngấm ngầm đọ sức kềm chân liên tục.
Nhưng thế cục dạo này hơi biến động.
Miêu Cương nổi danh nham hiểm âm độc không bao giờ lo chuyện bao đồng, chỉ cần đừng mù mà động đến, bình thường cũng sẽ không dẫn tới tai vạ.
Nhưng "Thôn Vân các" đã ra tay, vốn dĩ tam tông e sợ dẫn tới phân tranh giang hồ nên chỉ kiềm chế, nhưng Miêu Cương đột nhiên gây rối cho "Bất Ngữ các", tỏ rõ thái độ ngạo mạn, điều đó khiến mọi người không lường trước được.
"Khinh Việt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Trong Thôn Vân các, Tề Thịnh không đếm xỉa nước nôi, vén y bào ngồi đối diện Tả Khinh Việt nhìn y với vẻ lo lắng.
Mấy năm nay tuy "Bất Ngữ các" nuôi ý đồ xấu, song ngoài sáng không hề dám đối đầu với Miêu Cương, Khinh Việt hành động như vậy tương đương với việc ép Phùng Đông đối địch với y, quang minh chính đại ném ân oái hai phái trước mặt mọi người.
"Chó săn của Ngụy Sơ nhất phái mà cũng dám làm ầm ĩ trước mặt ta, dã tâm cũng lớn đấy." Tả Khinh Việt híp mắt, giễu cợt, "Cho tí giáo huấn thôi mà."
Tề Thịnh không lên tiếng, nhìn y từ tốn nói chuyện, trong giọng điệu chứa vẻ nghiêm túc, "Khinh Việt, ngươi với thích khách kia củ ngươi rốt cuộc là thế nào?"
Tuy người hắn ở Kiếm tông, nhưng Khinh Việt không phòng bị hắn, biến động nhỏ của Miêu Cương hắn đương nhiên nắm rõ.
Ba năm trước Khinh Việt trọng thương, Tề Thịnh sốt sắng đuổi tới, đến nay cũng khó quên được dáng vẻ của y khi ấy, kể từ khi Khinh Việt đoạt được Miêu Cương, Tề Thịnh cũng không còn nhìn thấy mặt chật vật như vậy của y nữa.
Vết sẹo dữ tợn nơi ngực, ngày thường không để người khác đến gần, thiếu chủ Miêu Cương toàn thân là độc nếu không phải không có chút đề phòng nào, làm sao đến bước này được.
Mà kẻ đầu têu của mọi thứ, chính là vị thích khách kia.
Ngục cung bị huyết tẩy tỏ rõ trong lòng lửa giận và hận ý cuồn cuộn ngất trời trong lòng Tả Khinh Việt, nhưng nếu đã không thể tự kiểm soát được mà đến nông nỗi này, thế vì sao sau khi vất vả bắt được Cừu Nhạn Quy, lại chọn giữ cho đối phương một mạng chứ?
Tề Thịnh không nói thẳng ra, hắn chừa cho Tả Khinh Việt một đường lui, bọn họ đều đã quá hiểu rõ lẫn nhau rồi.
Có một số chuyện tới điểm dừng là được.
Sau câu nói kia của Tề Thịnh, trong phòng liền trở nên yên lặng.
Hồi lâu, Tả Khinh Việt mới khẽ bật cười, giọng điệu uy nghiêm đáng sợ bảo, "Ngươi nghĩ nhiều rồi, chẳng qua là không dễ gì mới bắt được, giết thẳng thì đáng tiếc quá."
"Tất nhiên là phải...."
Y còn chưa nói hết đã bị Tề Thịnh ngắt lời, chất giọng nhã nhặn xưa giờ của hắn ngấm chút nặng nề, "Khinh Việt, nếu trong lòng ngươi không lưu luyến, vậy cớ gì không giết hắn, thế này không giống ngươi."
"Bảo là chơi đùa.... Ngươi giam hắn ở bên cạnh, không có chút tư tâm nào thật sao?"
Dứt lời, bầu không khí hơi hoà dịu ban đầu chợt căng thẳng, khuôn mặt hoà nhã của Tề Thịnh cũng thoáng lộ ra đôi phần tức giận, hắn bất ngờ chọc thủng lớp giấy cửa sổ đó.
Hắn có thể cảm nhận được Khinh Việt đang lẩn tránh, vốn dĩ Tề Thịnh không nên nói huỵch toẹt ra như vậy.
Nhưng hiện giờ hắn muốn một tin chính xác.
Tề Thịnh từng chung đụng với thích khách kia một khoảng thời gian, mặc dù là thích khách náu mình trong bóng tối, nhưng ngoài vẻ chín chắn xen chút kiêu ngạo, linh khí cùng thiên phú đã khắc vào trong xương cốt.
Nếu như thích khách này thật sự phản bội Khinh Việt, giữ bên người chắc chắc là một mối hoạ ngầm, cần phải dứt khoát kịp thời.
Nhưng nếu khi xưa có ẩn tình khác, thích khách là vạn bất đắc dĩ, vậy giờ đây Khinh Việt xử sự như vậy....há chẳng phải làm người ta cảm thấy gởi nhầm chân tâm, súc sinh không bằng sao?
Tề Thịnh nhìn chằm chằm gương mặt của bạn tốt trong chốc lát.
Nụ cười treo bên môi của Tả Khinh Việt nhạt đi, mãi mới nhả ra hai từ, "Không biết."
"Không biết?" Tề Thịnh chờ cả buổi chờ được hai tứ này, vẻ mặt đương nhiên cũng không tốt được đến đâu, hắn lập tức nói, "Khinh Việt, rốt cuộc thì ngươi...."
"Tề Thịnh." Tả Khinh Việt nhấn mạnh, ngước đôi mắt đang cụp lên, bên trong lập loè sự sắc bén nguy hiểm, y thong thả mở miệng, "Lầm đường lạc lối cũng được, cực chẳng đã cũng được, những thứ này không quan trọng."
"Ngươi chỉ cần biết, bây giờ hắn nhất định phải - cũng chỉ có thể - là người của ta."
1
Có lẽ ánh mắt y quá đỗi thẳng thắn đáng sợ, Tề Thịnh tạm thời ngây ra tại chỗ.
Cúi đầu nghiền ngẫm lời này rất lâu, bấy giờ mới như chợt thấy là lạ.
Ý nghĩa trong lời nói này....rõ ràng chính là tâm tư của Khinh Việt y không thuần khiết mà.
Hắn ngẩng phắt đầu lên, lập tức lắp bắp, "Không được, mạo hiểm quá...."
Nhưng khi Tề Thịnh đối diện với đôi mắt rõ ràng trông lấp la lấp lánh, nhưng lại chứa đựng nỗi tịch mịch u sầu, lời tiếp theo nhỏ dần, cuối cùng biến mất.
1
Một lúc lâu sau, hắn mới thở dài một hơi.
"Ngươi không nghĩ tới việc, ngươi có thể nhốt được hắn thật ư?"
Người luôn ngông cuồng tự đại đó nay im lặng.
Tả Khinh Việt khác với bình thường không đáp lời, ngón tay thon dài hơi siết chặt, Tề Thịnh lẳng lặng nhìn y.
"Khinh Việt, thực ra ngươi cũng không nắm chắc, không phải sao?"
"Tề Thịnh." Tả Khinh Việt cụp mắt, giọng khẽ và trầm, không ngả ngớn như mọi ngày mà hàm chứa sự âm u cố chấp, chậm chạp nói, "Hắn có chết, cũng phải chết ở Miêu Cương."
Tề Thịnh than khẽ, không đánh giá, chỉ nói, "Nếu ý ngươi đã quyết, ta không cản ngươi."
"Chỉ là chắc người khác không biết ngươi, nhưng ta biết, Khinh Việt không thể dứt ra hoàn toàn, liệu có từng nghĩ đến hậu quả kéo theo trong đấy?"
Khuôn mặt hơi cúi gằm của Tả Khinh Việt từ từ ngước lên, đối diện với đôi mắt nhìn thấu tất cả của Tề Thịnh, y chậm rãi thở ra một hơi, dựa lên ghế.
"Người sống ở đời cũng không thể buồn tẻ mãi như vậy được, nếu thật sự có ngày ấy....."
Tả Khinh Việt mỉm cười, "Vậy thì ta không dứt nữa."
- -- Ỷ lại và bất an.
Cừu Nhạn Quy thu ánh nhìn cố định tại phía cửa lớn ngục cung về, giơ tay nhẹ nhàng mơn trớn bờ môi mỏng nhoi nhói, căng thẳng cùng hứng khởi vơi nhạt theo gót thiếu chủ rời đi.
Thay vào đó là sự chán ghét chính mình, đáy lòng cảm thấy chua chát.
Bị nhốt ở ngục cung này, không có mưu ma chước quỷ, kẻ thù đuổi giết trên giang hồ, cũng không có nhân sinh muôn hình vạn trạng, ồn ã bồn chồn, hắc y đã đổi sang xiêm trắng, bội kiếm chưa từng rời thân không biết tăm hơi, tín vật thiếu chủ để cho hắn cũng biến đâu mất, trong mắt hắn chỉ còn lại ngục cung tan hoang xám xịt, cùng với bóng dáng đời này khó phai.
Hắn như đã thật sự quên mất mình là ai, tự nguyện sa đà trở thành một...món đồ chơi dâng lên người tìm vui thưởng thức.
Bàn tay hắn vô thức lần tới hông, nhưng bỗng chạm vào trống rỗng, Cừu Nhạn Quy sửng sốt, chậm chạp buông thõng tay xuống.
Chuông bạc ba năm nay hắn vẫn luôn giấu ở hông cũng không thấy nữa, khi đó hắn biết rõ cái chuông ấy sẽ không kêu.
Nhưng Cừu Nhạn Quy vẫn lắc nó theo bản năng, cứ cảm thấy biết đâu khoảnh khắc sau nó sẽ phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Sau này, lúc mà hắn nhớ thiếu chủ thì sẽ nói chuyện với nó, kế đến cầm trong tay lắc rồi lại lắc, chuông bạc toả sáng rực rỡ dưới ánh sáng, mang cho hắn ảo giác thiếu chủ vẫn đang cạnh bên mình.
Lúc này trong ngục cung âm u mờ tối, thích khách cũng không có chuông bạc, song tay của hắn từ từ kéo một sợi huyền thiết.
Lắc một cái khe khẽ.
1
**
"Bất Ngữ các" bây giờ không còn là thế lực chỉ có thể co đầu rụt cổ ẩn núp trong bóng tối nữa, Phùng Đông tràn đầy dã tâm, là tên thợ săn cực kỳ kiên nhẫn.
Hắn nhịn nhục bao năm cuối cùng sẽ có một ngày đông sơn tái khởi, đương nhiên không chịu bỏ qua bất cứ cơ hội nào, Phùng Đông biết "tận dụng hết mọi thứ", gã chôn một hạt giống trong các môn phái nhỏ, sau đó từng bước xâm chiếm nuốt chửng.
Cùng với việc thế lực trải rộng, gã bắt đầu xuống tay với môn phái lớn hơn, nhưng may thay tam đại tông bây giờ không ngồi bàng quan, những năm qua song phương cũng ngấm ngầm đọ sức kềm chân liên tục.
Nhưng thế cục dạo này hơi biến động.
Miêu Cương nổi danh nham hiểm âm độc không bao giờ lo chuyện bao đồng, chỉ cần đừng mù mà động đến, bình thường cũng sẽ không dẫn tới tai vạ.
Nhưng "Thôn Vân các" đã ra tay, vốn dĩ tam tông e sợ dẫn tới phân tranh giang hồ nên chỉ kiềm chế, nhưng Miêu Cương đột nhiên gây rối cho "Bất Ngữ các", tỏ rõ thái độ ngạo mạn, điều đó khiến mọi người không lường trước được.
"Khinh Việt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Trong Thôn Vân các, Tề Thịnh không đếm xỉa nước nôi, vén y bào ngồi đối diện Tả Khinh Việt nhìn y với vẻ lo lắng.
Mấy năm nay tuy "Bất Ngữ các" nuôi ý đồ xấu, song ngoài sáng không hề dám đối đầu với Miêu Cương, Khinh Việt hành động như vậy tương đương với việc ép Phùng Đông đối địch với y, quang minh chính đại ném ân oái hai phái trước mặt mọi người.
"Chó săn của Ngụy Sơ nhất phái mà cũng dám làm ầm ĩ trước mặt ta, dã tâm cũng lớn đấy." Tả Khinh Việt híp mắt, giễu cợt, "Cho tí giáo huấn thôi mà."
Tề Thịnh không lên tiếng, nhìn y từ tốn nói chuyện, trong giọng điệu chứa vẻ nghiêm túc, "Khinh Việt, ngươi với thích khách kia củ ngươi rốt cuộc là thế nào?"
Tuy người hắn ở Kiếm tông, nhưng Khinh Việt không phòng bị hắn, biến động nhỏ của Miêu Cương hắn đương nhiên nắm rõ.
Ba năm trước Khinh Việt trọng thương, Tề Thịnh sốt sắng đuổi tới, đến nay cũng khó quên được dáng vẻ của y khi ấy, kể từ khi Khinh Việt đoạt được Miêu Cương, Tề Thịnh cũng không còn nhìn thấy mặt chật vật như vậy của y nữa.
Vết sẹo dữ tợn nơi ngực, ngày thường không để người khác đến gần, thiếu chủ Miêu Cương toàn thân là độc nếu không phải không có chút đề phòng nào, làm sao đến bước này được.
Mà kẻ đầu têu của mọi thứ, chính là vị thích khách kia.
Ngục cung bị huyết tẩy tỏ rõ trong lòng lửa giận và hận ý cuồn cuộn ngất trời trong lòng Tả Khinh Việt, nhưng nếu đã không thể tự kiểm soát được mà đến nông nỗi này, thế vì sao sau khi vất vả bắt được Cừu Nhạn Quy, lại chọn giữ cho đối phương một mạng chứ?
Tề Thịnh không nói thẳng ra, hắn chừa cho Tả Khinh Việt một đường lui, bọn họ đều đã quá hiểu rõ lẫn nhau rồi.
Có một số chuyện tới điểm dừng là được.
Sau câu nói kia của Tề Thịnh, trong phòng liền trở nên yên lặng.
Hồi lâu, Tả Khinh Việt mới khẽ bật cười, giọng điệu uy nghiêm đáng sợ bảo, "Ngươi nghĩ nhiều rồi, chẳng qua là không dễ gì mới bắt được, giết thẳng thì đáng tiếc quá."
"Tất nhiên là phải...."
Y còn chưa nói hết đã bị Tề Thịnh ngắt lời, chất giọng nhã nhặn xưa giờ của hắn ngấm chút nặng nề, "Khinh Việt, nếu trong lòng ngươi không lưu luyến, vậy cớ gì không giết hắn, thế này không giống ngươi."
"Bảo là chơi đùa.... Ngươi giam hắn ở bên cạnh, không có chút tư tâm nào thật sao?"
Dứt lời, bầu không khí hơi hoà dịu ban đầu chợt căng thẳng, khuôn mặt hoà nhã của Tề Thịnh cũng thoáng lộ ra đôi phần tức giận, hắn bất ngờ chọc thủng lớp giấy cửa sổ đó.
Hắn có thể cảm nhận được Khinh Việt đang lẩn tránh, vốn dĩ Tề Thịnh không nên nói huỵch toẹt ra như vậy.
Nhưng hiện giờ hắn muốn một tin chính xác.
Tề Thịnh từng chung đụng với thích khách kia một khoảng thời gian, mặc dù là thích khách náu mình trong bóng tối, nhưng ngoài vẻ chín chắn xen chút kiêu ngạo, linh khí cùng thiên phú đã khắc vào trong xương cốt.
Nếu như thích khách này thật sự phản bội Khinh Việt, giữ bên người chắc chắc là một mối hoạ ngầm, cần phải dứt khoát kịp thời.
Nhưng nếu khi xưa có ẩn tình khác, thích khách là vạn bất đắc dĩ, vậy giờ đây Khinh Việt xử sự như vậy....há chẳng phải làm người ta cảm thấy gởi nhầm chân tâm, súc sinh không bằng sao?
Tề Thịnh nhìn chằm chằm gương mặt của bạn tốt trong chốc lát.
Nụ cười treo bên môi của Tả Khinh Việt nhạt đi, mãi mới nhả ra hai từ, "Không biết."
"Không biết?" Tề Thịnh chờ cả buổi chờ được hai tứ này, vẻ mặt đương nhiên cũng không tốt được đến đâu, hắn lập tức nói, "Khinh Việt, rốt cuộc thì ngươi...."
"Tề Thịnh." Tả Khinh Việt nhấn mạnh, ngước đôi mắt đang cụp lên, bên trong lập loè sự sắc bén nguy hiểm, y thong thả mở miệng, "Lầm đường lạc lối cũng được, cực chẳng đã cũng được, những thứ này không quan trọng."
"Ngươi chỉ cần biết, bây giờ hắn nhất định phải - cũng chỉ có thể - là người của ta."
1
Có lẽ ánh mắt y quá đỗi thẳng thắn đáng sợ, Tề Thịnh tạm thời ngây ra tại chỗ.
Cúi đầu nghiền ngẫm lời này rất lâu, bấy giờ mới như chợt thấy là lạ.
Ý nghĩa trong lời nói này....rõ ràng chính là tâm tư của Khinh Việt y không thuần khiết mà.
Hắn ngẩng phắt đầu lên, lập tức lắp bắp, "Không được, mạo hiểm quá...."
Nhưng khi Tề Thịnh đối diện với đôi mắt rõ ràng trông lấp la lấp lánh, nhưng lại chứa đựng nỗi tịch mịch u sầu, lời tiếp theo nhỏ dần, cuối cùng biến mất.
1
Một lúc lâu sau, hắn mới thở dài một hơi.
"Ngươi không nghĩ tới việc, ngươi có thể nhốt được hắn thật ư?"
Người luôn ngông cuồng tự đại đó nay im lặng.
Tả Khinh Việt khác với bình thường không đáp lời, ngón tay thon dài hơi siết chặt, Tề Thịnh lẳng lặng nhìn y.
"Khinh Việt, thực ra ngươi cũng không nắm chắc, không phải sao?"
"Tề Thịnh." Tả Khinh Việt cụp mắt, giọng khẽ và trầm, không ngả ngớn như mọi ngày mà hàm chứa sự âm u cố chấp, chậm chạp nói, "Hắn có chết, cũng phải chết ở Miêu Cương."
Tề Thịnh than khẽ, không đánh giá, chỉ nói, "Nếu ý ngươi đã quyết, ta không cản ngươi."
"Chỉ là chắc người khác không biết ngươi, nhưng ta biết, Khinh Việt không thể dứt ra hoàn toàn, liệu có từng nghĩ đến hậu quả kéo theo trong đấy?"
Khuôn mặt hơi cúi gằm của Tả Khinh Việt từ từ ngước lên, đối diện với đôi mắt nhìn thấu tất cả của Tề Thịnh, y chậm rãi thở ra một hơi, dựa lên ghế.
"Người sống ở đời cũng không thể buồn tẻ mãi như vậy được, nếu thật sự có ngày ấy....."
Tả Khinh Việt mỉm cười, "Vậy thì ta không dứt nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất