Chương 52: Biết
Bên trong Cổ môn trông không tối tăm lạnh lẽo như vẻ bề ngoài, Tả Khinh Việt sau khi lệnh Ảnh Thập đưa Cừu Nhạn Quy đến hậu viện nghỉ ngơi liền rời đi, hậu viện có một căn phòng - là nơi Tả Khinh Việt thường hay nghỉ ngơi, tuy không hay đến nhưng luôn có người quét dọn, Ảnh Thập không vào theo, gật đầu với hắn rồi ẩn nấp ở chỗ bí mật.
Cừu Nhạn Quy uống thuốc xong thấy hơi buồn ngủ, ngồi yên trước giường muốn nhắm mắt dưỡng thần một hồi, ánh mắt bỗng tụ lại, bên gối có tùy ý đặt một cuốn sách cổ, bên mép hơi cong lên.
Đương nhiên hắn thấy quen, vào một đêm nọ của nhiều năm trước, hắn đã cầm quyển sách này đọc khẽ, thiếu chủ dựa lên người hắn, tóc đen tán loạn bên cổ và lưng bụng.
- - Cuốn sách cổ này hình như là ghi chép liên quan tới "cổ".
Nét mặt hoài niệm của Cừu Nhạn Quy sượng lại, gương mặt hiện vẻ do dự, hắn đảo mắt xung quanh, bấy giờ mới duỗi tay cầm sách cổ lên, nhẹ nhàng lật ra trang đầu tiên.
**
Nơi nuôi cổ không hề yên tĩnh, ồn ào giống như chuyện phiếm trong xóm chợ.
Trong điện rộng lớn đặt rất nhiều đồ sứ, chậu gỗ nhỏ đủ loại, hình thù kì quái bị chủ nhân tiện tay để ở góc, tất nhiên cũng có thứ được nâng niu trên tay, hoặc là lót một lớp vải trắng ở dưới đế, lúc đi đậy lại không để bé cưng bên trong chịu ấm ức, nói ra chắc không ai tin.
Tả Khinh Việt vịn đầu ghế ở thượng toạ, bị tiếng ồn ào này làm cho giựt mắt liên hồi, y giơ tay, một con trùng nhỏ màu xanh chậm chạp bò lên, con trùng này trông rất đáng yêu, béo múp míp, chân trước ôm lấy ngón trỏ của Tả Khinh Việt, râu lắc lư.
Nhưng chính thứ nhỏ bé này đã khiến đại điện ồn ào lập tức yên tĩnh lại.
Trong bình sứ truyền tới dị động, mọi người lập tức biến sắc, đau lòng quỳ xuống ôm lấy chai lọ của mình, Chương Thanh đau lòng đến méo mặt, vội vàng xin tha, "Thiếu chủ, thiếu chủ bọn ta biết sai rồi, nhanh thu về đi!"
"Thiếu chủ phạt ta chớ đừng phạt bé cưng của ta!"
Thanh trùng này nhìn thì vô hại, thực chất là hoàng thân quốc thích trong cổ, thế hệ sau của "Vạn Độc cổ" và "Hung cổ" - vương trong cổ, hai cổ này đều là hàng dữ, để dung hợp thành công Tả Khinh Việt đã phí rất nhiều công sức, thế gian chỉ có một con, có tên "Huyết Dung cổ", là thiên địch của đa số cổ trùng, có thể nuốt chửng phần lớn cổ trùng, cắn trả chủ nó, hiện nay vẫn chưa có cổ có thể khắc chế được.
Tả Khinh Việt chỉ mượn nó cảnh cáo nhẹ mọi người, đương nhiên bọn họ biết chủ tử sẽ không thật sự làm hại họ, chẳng qua hơi xót cho các bé yêu của mình thôi.
"Chủ tử". Ảnh Lục bay tới giống như một cơn gió, đáp ngay bên cạnh Tả Khinh Việt.
Người bên dưới im lặng, lặng lẽ dỏng tai, Tả Khinh Việt hờ hững liếc bọn họ, cuối cùng nhìn Chương Thanh cảnh cáo, "Đều là tật xấu bị ngươi chiều ra."
"Ấy dạ dạ." Chương Thanh nghểnh mặt cười nói.
Tả Khinh Việt hừ lạnh, vung tay áo đi khỏi đại điện, Ảnh Lục theo sát phía sau y.
Trên thủy tạ, Tả Khinh Việt nhìn hồ cá chép, ánh mắt phản chiếu mặt nước xanh biếc, Ảnh Lục cũng dừng bước chân theo.
"Hồi bẩm chủ tử, đúng như thiếu chủ đã dự đoán, động thái khi đó của các đại môn phái bất minh, vốn dĩ bọn ta không tìm được chứng cứ xác thực, nhưng may mà có Tề tông chủ ngầm đưa ít manh mối cho, cộng thêm Thiên Vũ công tử tương trợ, bọn ta tra được khi đó quả thật những người này đi qua phụ cận Ngư trấn, đều là những cái cớ hợp lý, có điều kiểm tra kĩ liền lòi đuôi." Sắc mặt Ảnh Lục phức tạp giây lát, "....Năm đó gần Ngư trấn thật sự có mai phục, thậm chí có khả năng đa số tập trung ở trong Ngư trấn, chắc Phùng Đông muốn một lưới tóm gọn chúng ta."
Trong tay gã ắt hẳn đang nắm át chủ bài nào đó, mới khiến cho gã cả gan làm bậy, dám có dã tâm khi thế lực còn ít vào lúc đó như vậy.
Thiếu chủ không mở miệng, Ảnh Lục cũng chỉ đành bất chấp nói tiếp.
"Thiên Vũ công tử nói, ân tình đã trả hết, mong không làm phiền nhau."
Tả Khinh Việt cười nhạo một tiếng, không bình luận mà chỉ nói, "Tiếp tục".
Trán Ảnh Lục đổ mồ hôi mịn, đột nhiên quỳ một gối, "Thuộc hạ làm việc không suôn sẻ, trước đây tra có sai sót, mong thiếu chủ trách phạt."
Tả Khinh Việt dường như không ngạc nhiên mấy, điềm nhiên nói, "Nói trước đi, lĩnh phạt sau."
"Dạ, trước đây cái thuộc hạ tra thực ra chỉ là bề nổi bên ngoài, năm đó Cừu Nhạn Quy đúng thật là đã được Phùng Đông cứu, nhưng xưa nay không liên lạc, thuộc hạ đi tra động thái của Cừu Nhạn Quy cũng không thấy khác thường, nhưng khi kiểm tra kĩ động thái bất minh của hắn, phần lớn đều khớp với lúc chúng ta nhận được tin tức của Bất Ngữ các, hơn nữa ngăn cản trước Ngư trấn....hẳn là bị khống chế."
Ảnh Lục cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Thuộc ra nhận thấy không đúng liền tra tiếp theo đó, suýt đã làm Bất Ngữ các phát hiện, nhưng may thay đã an toàn thoát thân, chỉ tra được....sau khi Cừu Nhạn Quy tách khỏi chúng ta ở Ngư trấn, có hơn nửa tháng không có tin tức, với mấy năm nay đã gây kha khá kẻ thù bởi vì Bất Ngữ các, tuy danh tiếng của thích khách hàng đầu vang dội, nhưng cuộc sống cũng không như ý...bị trọng thương không ít."
Gió nhẹ ngừng thổi, bóng cây dừng lay, trong một khắc tĩnh lặng, Tả Khinh Việt khẽ khàng lẩm bẩm, trong tiếng nói bình tĩnh lộ ra từng tia rét lạnh, "Hơn nửa tháng..."
1
Ảnh Lục tái mặt, căng da đầu đáp, "Dạ".
"Cút xuống". Tả Khinh Việt nhẹ giọng nói, "Tự đi lĩnh phạt".
Rõ ràng nói là lĩnh phạt, nhưng Ảnh Lục lại như được đại xá, lập tức biến mất trước mặt y.
Mặt nước yên ả gợn lên từng đợt sóng lăn tăn, sắc mặt Tả Khinh Việt hiếm khi chứa vài phần mơ màng, cho dù lòng y đã sớm có phỏng đoán, nhưng vẫn để bụng việc Cừu Nhạn Quy nhẫn tâm tổn thương y, khó chịu cuộn trào trong lòng không có chỗ trút, chỉ đành dùng cách đày đoạ đôi bên để nói ra một cách lửng lờ, nhưng bây giờ nghĩ đến thì thật hoang đường.
Chân tướng đặt ngay trước mắt, tất cả suy đoán có được chứng thực, song Tả Khinh Việt phát hiện mình không mấy dễ chịu, buồn cười thay hắn khoác lác cả đời vô tình, cũng có thể có được cảm xúc phức tạp nhường này.
Hoá ra so với Cừu Nhạn Quy vì ý bôn ba chịu tội bên ngoài, âm thầm cung cấp tình báo, nếm trải hành hạ đớn đau.
Lòng y thế mà lại cảm thấy, nếu như thích khách thật sự phản bội y thì tốt quá.
2
Chuông bạc và khăn tay thêu rắn nhỏ bị giấu đi, cùng với Quy Khư đích thân y trao tặng, lúc này đều giống như cọng rơm cuối cùng lấn át phòng bị của y.
Oán hận và giận dữ tích tụ trong lòng hệt bị đánh tan, rồi lườn lợ dâng cao, cuối cùng tan biến giữa đất trời mênh mông bát ngát, không còn tăm tích, làn gió sót lại tại chốn vắng vẻ lủi vào trái tim tựa như muốn đánh vào vết sẹo dữ tợn nơi lồng ngực, đau nhói âm ỷ lan rộng ra, Tả Khinh Việt giơ tay phẩy nhẹ, chợt nhớ đến một đêm trăng nhiều năm về trước.
Giữa rừng núi vấn vít sương đêm, thích khách của y nhảy mấy cái lên cổ thụ, uyển chuyển hơn cả hồng nhạn, bay tìm nơi y chỉ, ánh trăng soi vào trong mắt hắn, đôi mắt trong veo như là mỹ ngọc, hắn nhẹ nhàng ngồi xổm ở đầu cành, hình như nhìn y một cái, sau đó thất thần giây lát, nhắm mắt lại.
Trong miệng hắn lẩm bẩm gì đó Tả Khinh Việt không biết.
Nhưng có lẽ chính Cừu Nhạn Quy cũng không hay biết, gương mặt hắn vương sự dịu dàng, trong nét mặt lạnh lùng mang theo thành kính, giống như thiếu niên chớm nụ tình, lại như chân thành. khấn nguyện.
Tả Khinh Việt không phân biệt được tình nghĩa của hắn rốt cuộc là "Trung" hay là "Tình" bí mật không thể nói.
Gió đêm thổi tóc con trước trán hắn, lúc Cừu Nhạn Quy nhìn qua, gương mặt đượm ý cười.
U sầu che lấp cõi lòng biến mất.
Lần này Tả Khinh Việt đã thấy rõ lưu luyến vẫn chưa tan hết trong mắt hắn, cũng cảm nhận được trái tim đập mạnh rất rõ ràng.
Bỗng hồi tưởng lại chuyện xưa, trong lòng y mang ý xấu là thật, nhưng có lẽ thích khách cũng không phải không chút động lòng.
1
__
@Tiện Phàm:
Thiết lập là tui bịa hết đó, xem cho vui là được ~
Cừu Nhạn Quy uống thuốc xong thấy hơi buồn ngủ, ngồi yên trước giường muốn nhắm mắt dưỡng thần một hồi, ánh mắt bỗng tụ lại, bên gối có tùy ý đặt một cuốn sách cổ, bên mép hơi cong lên.
Đương nhiên hắn thấy quen, vào một đêm nọ của nhiều năm trước, hắn đã cầm quyển sách này đọc khẽ, thiếu chủ dựa lên người hắn, tóc đen tán loạn bên cổ và lưng bụng.
- - Cuốn sách cổ này hình như là ghi chép liên quan tới "cổ".
Nét mặt hoài niệm của Cừu Nhạn Quy sượng lại, gương mặt hiện vẻ do dự, hắn đảo mắt xung quanh, bấy giờ mới duỗi tay cầm sách cổ lên, nhẹ nhàng lật ra trang đầu tiên.
**
Nơi nuôi cổ không hề yên tĩnh, ồn ào giống như chuyện phiếm trong xóm chợ.
Trong điện rộng lớn đặt rất nhiều đồ sứ, chậu gỗ nhỏ đủ loại, hình thù kì quái bị chủ nhân tiện tay để ở góc, tất nhiên cũng có thứ được nâng niu trên tay, hoặc là lót một lớp vải trắng ở dưới đế, lúc đi đậy lại không để bé cưng bên trong chịu ấm ức, nói ra chắc không ai tin.
Tả Khinh Việt vịn đầu ghế ở thượng toạ, bị tiếng ồn ào này làm cho giựt mắt liên hồi, y giơ tay, một con trùng nhỏ màu xanh chậm chạp bò lên, con trùng này trông rất đáng yêu, béo múp míp, chân trước ôm lấy ngón trỏ của Tả Khinh Việt, râu lắc lư.
Nhưng chính thứ nhỏ bé này đã khiến đại điện ồn ào lập tức yên tĩnh lại.
Trong bình sứ truyền tới dị động, mọi người lập tức biến sắc, đau lòng quỳ xuống ôm lấy chai lọ của mình, Chương Thanh đau lòng đến méo mặt, vội vàng xin tha, "Thiếu chủ, thiếu chủ bọn ta biết sai rồi, nhanh thu về đi!"
"Thiếu chủ phạt ta chớ đừng phạt bé cưng của ta!"
Thanh trùng này nhìn thì vô hại, thực chất là hoàng thân quốc thích trong cổ, thế hệ sau của "Vạn Độc cổ" và "Hung cổ" - vương trong cổ, hai cổ này đều là hàng dữ, để dung hợp thành công Tả Khinh Việt đã phí rất nhiều công sức, thế gian chỉ có một con, có tên "Huyết Dung cổ", là thiên địch của đa số cổ trùng, có thể nuốt chửng phần lớn cổ trùng, cắn trả chủ nó, hiện nay vẫn chưa có cổ có thể khắc chế được.
Tả Khinh Việt chỉ mượn nó cảnh cáo nhẹ mọi người, đương nhiên bọn họ biết chủ tử sẽ không thật sự làm hại họ, chẳng qua hơi xót cho các bé yêu của mình thôi.
"Chủ tử". Ảnh Lục bay tới giống như một cơn gió, đáp ngay bên cạnh Tả Khinh Việt.
Người bên dưới im lặng, lặng lẽ dỏng tai, Tả Khinh Việt hờ hững liếc bọn họ, cuối cùng nhìn Chương Thanh cảnh cáo, "Đều là tật xấu bị ngươi chiều ra."
"Ấy dạ dạ." Chương Thanh nghểnh mặt cười nói.
Tả Khinh Việt hừ lạnh, vung tay áo đi khỏi đại điện, Ảnh Lục theo sát phía sau y.
Trên thủy tạ, Tả Khinh Việt nhìn hồ cá chép, ánh mắt phản chiếu mặt nước xanh biếc, Ảnh Lục cũng dừng bước chân theo.
"Hồi bẩm chủ tử, đúng như thiếu chủ đã dự đoán, động thái khi đó của các đại môn phái bất minh, vốn dĩ bọn ta không tìm được chứng cứ xác thực, nhưng may mà có Tề tông chủ ngầm đưa ít manh mối cho, cộng thêm Thiên Vũ công tử tương trợ, bọn ta tra được khi đó quả thật những người này đi qua phụ cận Ngư trấn, đều là những cái cớ hợp lý, có điều kiểm tra kĩ liền lòi đuôi." Sắc mặt Ảnh Lục phức tạp giây lát, "....Năm đó gần Ngư trấn thật sự có mai phục, thậm chí có khả năng đa số tập trung ở trong Ngư trấn, chắc Phùng Đông muốn một lưới tóm gọn chúng ta."
Trong tay gã ắt hẳn đang nắm át chủ bài nào đó, mới khiến cho gã cả gan làm bậy, dám có dã tâm khi thế lực còn ít vào lúc đó như vậy.
Thiếu chủ không mở miệng, Ảnh Lục cũng chỉ đành bất chấp nói tiếp.
"Thiên Vũ công tử nói, ân tình đã trả hết, mong không làm phiền nhau."
Tả Khinh Việt cười nhạo một tiếng, không bình luận mà chỉ nói, "Tiếp tục".
Trán Ảnh Lục đổ mồ hôi mịn, đột nhiên quỳ một gối, "Thuộc hạ làm việc không suôn sẻ, trước đây tra có sai sót, mong thiếu chủ trách phạt."
Tả Khinh Việt dường như không ngạc nhiên mấy, điềm nhiên nói, "Nói trước đi, lĩnh phạt sau."
"Dạ, trước đây cái thuộc hạ tra thực ra chỉ là bề nổi bên ngoài, năm đó Cừu Nhạn Quy đúng thật là đã được Phùng Đông cứu, nhưng xưa nay không liên lạc, thuộc hạ đi tra động thái của Cừu Nhạn Quy cũng không thấy khác thường, nhưng khi kiểm tra kĩ động thái bất minh của hắn, phần lớn đều khớp với lúc chúng ta nhận được tin tức của Bất Ngữ các, hơn nữa ngăn cản trước Ngư trấn....hẳn là bị khống chế."
Ảnh Lục cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Thuộc ra nhận thấy không đúng liền tra tiếp theo đó, suýt đã làm Bất Ngữ các phát hiện, nhưng may thay đã an toàn thoát thân, chỉ tra được....sau khi Cừu Nhạn Quy tách khỏi chúng ta ở Ngư trấn, có hơn nửa tháng không có tin tức, với mấy năm nay đã gây kha khá kẻ thù bởi vì Bất Ngữ các, tuy danh tiếng của thích khách hàng đầu vang dội, nhưng cuộc sống cũng không như ý...bị trọng thương không ít."
Gió nhẹ ngừng thổi, bóng cây dừng lay, trong một khắc tĩnh lặng, Tả Khinh Việt khẽ khàng lẩm bẩm, trong tiếng nói bình tĩnh lộ ra từng tia rét lạnh, "Hơn nửa tháng..."
1
Ảnh Lục tái mặt, căng da đầu đáp, "Dạ".
"Cút xuống". Tả Khinh Việt nhẹ giọng nói, "Tự đi lĩnh phạt".
Rõ ràng nói là lĩnh phạt, nhưng Ảnh Lục lại như được đại xá, lập tức biến mất trước mặt y.
Mặt nước yên ả gợn lên từng đợt sóng lăn tăn, sắc mặt Tả Khinh Việt hiếm khi chứa vài phần mơ màng, cho dù lòng y đã sớm có phỏng đoán, nhưng vẫn để bụng việc Cừu Nhạn Quy nhẫn tâm tổn thương y, khó chịu cuộn trào trong lòng không có chỗ trút, chỉ đành dùng cách đày đoạ đôi bên để nói ra một cách lửng lờ, nhưng bây giờ nghĩ đến thì thật hoang đường.
Chân tướng đặt ngay trước mắt, tất cả suy đoán có được chứng thực, song Tả Khinh Việt phát hiện mình không mấy dễ chịu, buồn cười thay hắn khoác lác cả đời vô tình, cũng có thể có được cảm xúc phức tạp nhường này.
Hoá ra so với Cừu Nhạn Quy vì ý bôn ba chịu tội bên ngoài, âm thầm cung cấp tình báo, nếm trải hành hạ đớn đau.
Lòng y thế mà lại cảm thấy, nếu như thích khách thật sự phản bội y thì tốt quá.
2
Chuông bạc và khăn tay thêu rắn nhỏ bị giấu đi, cùng với Quy Khư đích thân y trao tặng, lúc này đều giống như cọng rơm cuối cùng lấn át phòng bị của y.
Oán hận và giận dữ tích tụ trong lòng hệt bị đánh tan, rồi lườn lợ dâng cao, cuối cùng tan biến giữa đất trời mênh mông bát ngát, không còn tăm tích, làn gió sót lại tại chốn vắng vẻ lủi vào trái tim tựa như muốn đánh vào vết sẹo dữ tợn nơi lồng ngực, đau nhói âm ỷ lan rộng ra, Tả Khinh Việt giơ tay phẩy nhẹ, chợt nhớ đến một đêm trăng nhiều năm về trước.
Giữa rừng núi vấn vít sương đêm, thích khách của y nhảy mấy cái lên cổ thụ, uyển chuyển hơn cả hồng nhạn, bay tìm nơi y chỉ, ánh trăng soi vào trong mắt hắn, đôi mắt trong veo như là mỹ ngọc, hắn nhẹ nhàng ngồi xổm ở đầu cành, hình như nhìn y một cái, sau đó thất thần giây lát, nhắm mắt lại.
Trong miệng hắn lẩm bẩm gì đó Tả Khinh Việt không biết.
Nhưng có lẽ chính Cừu Nhạn Quy cũng không hay biết, gương mặt hắn vương sự dịu dàng, trong nét mặt lạnh lùng mang theo thành kính, giống như thiếu niên chớm nụ tình, lại như chân thành. khấn nguyện.
Tả Khinh Việt không phân biệt được tình nghĩa của hắn rốt cuộc là "Trung" hay là "Tình" bí mật không thể nói.
Gió đêm thổi tóc con trước trán hắn, lúc Cừu Nhạn Quy nhìn qua, gương mặt đượm ý cười.
U sầu che lấp cõi lòng biến mất.
Lần này Tả Khinh Việt đã thấy rõ lưu luyến vẫn chưa tan hết trong mắt hắn, cũng cảm nhận được trái tim đập mạnh rất rõ ràng.
Bỗng hồi tưởng lại chuyện xưa, trong lòng y mang ý xấu là thật, nhưng có lẽ thích khách cũng không phải không chút động lòng.
1
__
@Tiện Phàm:
Thiết lập là tui bịa hết đó, xem cho vui là được ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất