Miêu Cương Khách

Chương 57: Thư

Trước Sau
"Các chủ, Lục trưởng lão gửi thư."

+

Trước phòng rộng lớn, Khinh Liêm chắp tay, ngoan ngoãn nói.

Người ngồi ở thượng vị thong thả giơ tay, Khinh Liêm hiểu ý, tiến lên mấy bước dâng thư lên hai tay.

Phùng Đông nhận lấy đảo nhìn hai cái, ánh mắt thản nhiên chứa thêm chút hứng thú, cong môi, "Coi như thích khách này biết điều."

Vậy thì kế hoạch của bọn họ có thể có tiến triển mới rồi.

Khinh Liêm nhìn sắc mặt Phùng Đông, nói.

"Với......người của chúng ta bị xử lý hết rồi."

Phùng Đông nghe vậy hơi chững lại, tặc lưỡi nói, "Xử lý hết rồi?

"Đúng vậy." Khinh Liêm cau mày.

Nhưng Phùng Đông thả lỏng mỉm cười, nếu không bị xử lý hết mới phiền phức, dù sao Thôn Vân các cũng không phải phường dễ chọc, nếu như bọn họ không có át chủ bài Ngụy Sơ để lại, chỉ e...

Phùng Đông thôi cười.

Có điều như vậy xem ra, bọn họ đã thành công thu hút sự chú ý của Tả Khinh Việt lên trên "Bất Ngữ các".

Bây giờ bất luận Tả Khinh Việt là cố ý tương kế tựu kế hay là bị lừa thật, nó cũng không quan trọng nữa.

Chỉ cần Tả Khinh Việt không biết rõ át chủ bài của "Bất Ngữ các".



Thế thì --

Chỉ có nước bị đánh cho không kịp trở tay.

Đến lúc đó......

Phùng Đông bỗng cười rộ lên, dần dần biến thành ôm bụng cười lớn, tiếng cười khiến người ta sởn gai óc phát ra tiếng vọng tại nơi trống trải tiêu điều, làm cho rừng núi vắng vẻ như tăng thêm vẻ cổ quái, Khinh Liêm chỉ thấy sống lưng lạnh run, cuống quýt cụp mắt, trán đổ mồ hôi mịn.

Nhưng Phùng Đông không quan tâm, cười lau khoé mắt ứa nước mắt, giọng điệu xấu xa giễu cợt, nói như thể không có người ngoài, "Ngụy Sơ ơi Ngụy Sơ, Miêu Cương ngươi tranh giành hơn nửa đời, đầu tiên là không thắng được đệ đệ vô dụng của mình, tiếp đó lại bại bởi một tên vô danh......"

Gã ngẩng đầu lên, trong mắt tựa như ngấm độc.

"Năm đó ngươi xem thường ta, bây giờ hãy xem xem Miêu Cương không thể rơi vào tay ngươi này, là ai có thể xưng vương cuối cùng."

**

Thôn Vân các, Miêu Cương.

Tiết trời ngày càng trở lạnh, cuối thu đã qua, gió Miêu Cương lạnh thấu xương, nhưng trong thư phòng lại ấm áp như xuân.

"Thiếu chủ......" Trong mắt Cừu Nhạn Quy hiện vẻ bất đắc dĩ, nhỏ giọng gọi.

Áo lông cáo bị móc trên giá bên cạnh, Tả Khinh Việt đang đoan trang đọc công văn, nếu không phải trong lòng y đang cưỡng ép giam giữ một người, còn thân mật gác cằm ở hõm cổ của người nọ, thì có lẽ tốt như vậy thật.

"Hửm?" Y lười biếng hừ ra âm mũi, giọng uể oải từ tính, cào ngứa ngáy lòng người, "Nhạn Quy ấm quá."

Y nói rồi cười khẽ, ngón tay không thành thật thò vào trong quần áo của đối phương, móng tay lành lạnh chạm vào làn da ấm áp, Cừu Nhạn Quy run rẩy theo bản năng, "Ưm..."

Đầu ngón tay của Tả Khinh Việt khựng lại, ánh mắt dần tối hơn, y từ từ sáp đến lỗ tai của Cừu Nhạn Quy, nhìn cần cổ chóp tai hắn nhanh chóng đỏ lên, bàn tay ấn ở bụng dưới Cừu Nhạn Quy hơi siết lại, hai người dính chặt vào nhau, Cừu Nhạn Quy mím môi nghiêng đầu, bất giác khép hai chân lại như muốn che giấu gì đó.

"Nhạn Quy..." Đuôi mắt Tả Khinh Việt ửng lên màu đỏ nhạt, thì thầm tựa như mời gọi.



Luồng nhiệt bao trùm thư phòng, mập mờ dính nhớp trong từng nhịp thở, đột nhiên --

"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên, kèm theo giọng của Ảnh Thập, "Thiếu chủ, có việc bẩm báo."

Tả Khinh Việt chợt đơ mặt, ánh mắt lập tức đóng băng nghiến răng nói với cửa, "Cút --"

Một bàn tay giữ hờ y lại, Tả Khinh Việt nén giận cúi đầu nhìn, Cừu Nhạn Quy thuận thế đứng dậy, quay người từ từ điều tức, khàn giọng nói, "Ta về trước."

Tả Khinh Việt: "......"

Nói rồi hắn cũng không chờ Tả Khinh Việt trả lời, sửa sang vạt áo hơi lộn xộn đi ra ngoài, vừa mở cửa đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của Ảnh Thập, hai người đều chững lại.

Cừu Nhạn Quy gật đầu với hắn, Ảnh Thập hắng giọng, hành lễ theo quy củ.

Lúc hắn ngước lên thấy Cừu Nhạn Quy sửng sốt, sau đó cũng trả lễ, sau mới cất bước rời đi.

Ánh mắt của Ảnh Thập hơi phức tạp.

Năm tháng trôi đi, cảnh như xưa mà người đã khác.

Khi đó hắn đã nhìn ra bất thường, nhưng cũng không ngờ thật sự dây dưa ròng rã ba băm, nghĩ tới chân tướng Ảnh Lục tra được, Ảnh Thập hiếm khi sinh ra vài phần kính trọng và cảm khái với vị đồng liêu ngày xưa này.

Có thể làm đến bước này, bất kể hắn ôm tâm tư ra sao, thì cũng coi như tận tình tận nghĩa với thiếu chủ và Thôn Vân các rồi, lễ này......tất nhiên là hắn nhận được.

"Nhìn đủ chưa?" Giọng nói lạnh lẽo như gió lạnh vang lên, lộ ra chút bực bội và sát ý.

1

Ảnh Thập lập tức hoàn hồn, mồ hôi lạnh ở thái dương lập tức lăn xuống, hắn không dám trì hoãn, lập tức vào trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau