Chương 69: Quyện điểu quy lâm (hoàn chính văn)
"Bất Ngữ các" trong một đêm mai danh ẩn tích.
Có những người nắm được nguồn tin cũng hiểu rõ trong lòng, lần này bọn chúng tuyệt đối không có có hội ngóc đầu.
Ngày ấy Hồ Tu nhân lúc hỗn loạn dẫn theo "Âm khách" vội vàng bỏ trốn, Tả Khinh Việt không rảnh bận tâm, may mà Chương Thanh lập tức phái người đuổi theo, hiển nhiên đối phương chẳng phải đèn cạn dầu, hi sinh vài tên Âm khách cản đường bọn họ rồi liền mất dấu, nhưng chỉ cần ở Miêu Cương, bọn họ có mọc cánh cũng khó thoát.
Thiếu chủ vẫn không muốn lộ diện, Tề tông chủ đành ở lại trông nom.
"Môn cổ" hạ lệnh tróc nã Âm khách, thanh lý môn hộ, mấy đại tông môn liên thủ, ranh giới nam bắc Miêu Cương bị loại bỏ, chưa tới mấy ngày đã bóp chết chúng, đến nay Miêu Cương không phân nam bắc, không còn địch ta.
**
Gần đây Cừu Nhạn Quy hơi bực bội, cứ tưởng trở về tẩm cung thì thiếu chủ sẽ giống như ngày trước, chẳng ngờ cả ngày không thấy bóng dáng, ban đêm hắn ngủ rồi mới lẳng lặng chui vào ổ chăn, phỏng chừng là đã dùng mánh lới nào đó, đến lúc hắn tỉnh dậy, bên cạnh đã trống trơn.
Có lẽ biết hắn sẽ không vui, nên mỗi ngày còn để lại một lá thư cho hắn.
Bức của hôm nay, bên trên viết.
- - Xuân sắp đến, nhạn trở về.
Cừu Nhạn Quy nhìn chăm chú, lắc đầu bó tay.
Về thì thế nào, bây giờ người mất tăm mất tích cả ngày trời cũng không phải hắn.
Lòng nghĩ như vậy, nhưng tay vẫn quý trọng gấp thư lại để trong ngực, sau đó nhấc chân đi tới thư phòng.
Tề Thịnh đang đùa tiểu Lục trong phòng, quả cầu tròn xoe nhưng tính nết không nhỏ, không vui liền dữ dằn mổ hai cái, sau khi thấy Cừu Nhạn Quy lập tức đập cánh bay qua, hiên ngang oai vệ đứng trên vai hắn.
Cừu Nhạn Quy dùng ngón tay vuốt lông cho nó, sau đó đột nhiên vén y bào, quỳ trước mặt Tề Thịnh.
Tề Thịnh vừa nhàn nhã hớp miếng nước, giờ đã phun hết ra ngoài, sặc cuống cuồng lau, tiếp đó vội vàng đi qua kéo người dậy, "Cừu công tử làm gì thế? Mau mau mời dậy...."
Để con hàng Tả Khinh Việt nuốt người không nhả xương kia biết thì phải làm sao?!
"Tề tông chủ với thiếu chủ mà nói là huynh trưởng, đương nhiên có thể nhận một lạy này của Nhạn Quy." Cừu Nhạn Quy bất động, hắn mím chặt môi mỏng, nhưng ánh mắt kiên định, "Nhận Quy xuất thân thấp kém, ngoại trừ thân võ công này vẫn còn hữu dụng thì không còn gì hơn người, không quyền không thế, nhưng...."
Tề Thịnh nhìn hắn, vẻ mặt sửng sốt, sau đó thở ra một hơi, hắn không ngắt lời của thích khách, chỉ vỗ nhẹ bả vai hắn.
"Nhưng chỉ cần Nhạn Quy còn sống, vậy có thể bảo vệ thiếu chủ bình an chu toàn." Cừu Nhạn Quy ngẩng đầu nhìn hắn, "Hôm Tề tông chủ kể ra hết quá khứ của thiếu chủ, ta trằn trọc đêm ngày, suy nghĩ rất lâu, hôm nay đặc biệt tới bái kiến."
Hắn hít sâu, đưa một bức thư qua, "Tại hạ là người tục tĩu, Tề tông chủ chớ trách."
"Thư này là Nhạn Quy bạo gan viết cho Tề lão tiên sinh, mặc dù có thể đi theo bên cạnh thiếu chủ, Nhạn Quy đã sớm không còn gì hối tiếc." Cừu Nhạn Quy căng thẳng, nhưng không để lộ ra mặt, "Nhưng dù sao cũng không thể để thiếu chủ tủi thân, mồng tám tháng sau chính là ngày lành, Nhạn Quy nguyện đời này cùng thiếu chủ gắn bó, vẫn mong Tề tông chủ và Tề lão tiên sinh thành toàn."
5
Hắn nói xong liền cúi đầu, mặt mày căng chặt.
Đỉnh đầu bị chạm nhẹ hai cái, sau đó một đôi tay đỡ hắn dậy, hai người ngồi xuống trước bàn.
"Hai người các ngươi đều lấy mạng bảo vệ lẫn nhau, Khinh Việt tìm được người định mệnh, chúng ta vui còn không kịp, sao mà nỡ chia rẽ các ngươi?" Tề Thịnh mỉm cười lắc đầu, "Ngày lành ta xem cũng là mồng tám tháng sau, như vậy rất tốt."
Cừu Nhạn Quy ngớ người, "....Tề tông chủ?"
"Trước đây ta đã biết hắn không buông bỏ ngươi được, nên vẫn luôn chú ý." Tề Thịnh bật cười, nhìn dáng vẻ bối rối của hắn, chậm rãi nói, "Khinh Việt vừa mang ngươi về Miêu Cương, ta bèn tới một chuyến."
"Khi đó ta lo lắng thái độ của hắn, nên đã chất vấn đôi câu, thứ nhất nếu ngươi có điều khó nói, những việc hắn làm thật sự khốn nạn quá, thứ hai nếu ngươi ôm mưu đồ, hắn làm thế nào với mình?" Tề Thịnh nhìn hắn, "Ngươi biết hắn trả lời ta ra sao không?"
"...Không biết." Cừu Nhạn Quy nín thở tập trung, nhìn Tề Thịnh đăm đăm.
"Hắn nói, bất kể năm đó ngươi có ý gì, bây giờ cũng chỉ có thể là người của hắn." Tề Thịnh thấy hắn sửng sốt, hơi cong môi, "Ta liền hỏi hắn tiếp, có nghĩ đến hậu quả kéo theo trong đó chưa."
"Hắn đáp, người sống ở đời cũng không thể nhàm chán mãi như vậy, nếu thật sự có ngày ấy..."
"Vậy hắn không lui nữa."
Con ngươi Cừu Nhạn Quy co lại, ấp úng cả buổi không nói thành lời, ánh mắt Tề Thịnh hoà nhã, "Chung quy chúng ta cũng không thể nào ở bên cạnh hắn, về sau Khinh Việt....phải nhờ cả vào ngươi rồi."
"Nhạn Quy, chúng ta không giữ được hắn, thế gian này người có thể bầu bạn với hắn, cũng chỉ có ngươi."
**
Sao bạc lấp lánh, màn đêm đã đến.
Cừu Nhạn Quy lơ đễnh cả ngày, trong lòng luôn nghĩ đến thiếu chủ, vậy mà cứ không gặp được người.
Đến nay hắn cũng thấy hốt hoảng, những cảm xúc nặng nề ấy vẫn chưa bị đánh vỡ hoàn toàn, đôi lúc hắn luôn cảm thấy mọi thứ vẫn chưa kết thúc, cảnh đẹp hiện tại đều là giấc mộng hắn dệt nên.
Nhưng đêm nay mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình được ôm trong lòng, lúc chóp mũi ngấm hương thơm thoang thoảng đặc biệt, lại thấy rằng những thứ nặng nề kia đã thật sự biến mất.
Lúc này sao trời tô điểm màn đêm, trong đầu hắn nhớ lại lời của Tề Thịnh, thành thạo gật đầu hỏi thăm ám vệ hành lễ với hắn, chậm rãi bước đến cửa tẩm cung, lại thấy bên trong sáng đèn.
Con ngươi hắn hơi co lại, lập tức giơ tay đẩy cửa ra.
Trong phòng có người đang đứng chắp tay, mái tóc đen tùy ý xoã xuống, dáng người thẳng tắp, chỉ đứng đó thôi đã hệt như một bức tranh sống.
Cừu Nhạn Quy trố mắt nhìn, nhất thời không mở miệng, Tả Khinh Việt nghe tiếng quay đầu qua, trong đôi mắt hoa đào lộ rõ cô đơn ấy lập tức đong đầy ý cười, đi về phía hắn, "Nhạn Quy."
Cừu Nhạn Quy nhìn y không chớp mắt, tuy rằng hai người chưa từng xa nhau, nhưng Cừu Nhạn Quy lại sinh ra một cảm giác như đã cách mấy đời, cửa sau lưng bị đóng, Tả Khinh Việt giơ tay giam người giữa mình và cánh cửa, cúi đầu áp sát, "Ai chọc huynh không vui vậy?"
Cừu Nhạn Quy lắc đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn y chăm chú, "Thiếu chủ, vết thương của huynh?"
Ánh mắt Tả Khinh Việt loé sáng, "Tạm ổn rồi."
"Huynh lừa ta." Cừu Nhạn Quy từ từ rũ mắt.
Trong mắt Tả Khinh Việt hiện vẻ bất đắc dĩ, hôn mắt hắn, nhỏ giọng giải thích, "Cổ độc đã giải, vết thương còn lại tịnh dưỡng vài hôm là khỏi thôi....mấy ngày nay đã lạnh nhạt Nhạn Quy của chúng ta, mau để ta nhìn kĩ nào."
Cừu Nhạn Quy quay nhẹ mặt đi, không đáp lại lời dỗ dành của y, vành mắt hắn đỏ thấu, hỏi nhỏ, "Không biết hậu quả phản phệ cổ độc, nếu huynh thật sự..."
Lồng ngực hắn phập phồng hai cái, kiềm chế thở dài khe khẽ, cảm xúc tích tụ bao ngày qua tuôn trào mãnh liệt, hắn chật vật muốn vùng khỏi trói buộc, né tránh tầm mắt của Tả Khinh Việt.
Nhưng người trước mặt chẳng nhúc nhích tí nào, Tả Khinh Việt im lặng nhìn hắn, ánh mắt ngày một dịu dàng, y giơ tay nhẹ lau đi vệt nước mắt nơi khoé mắt Cừu Nhạn Quy, dịu giọng nói, "Gần đây sao thích khóc hoài vậy, Nhạn Quy."
"Huynh có biết bất cẩn một tí, giờ huynh đã..." Cừu Nhạn Quy không nhịn được ngước mắt trừng y, nhưng vào khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt chứa tình ý dạt dào, lời còn lại cũng không thể nào thốt ra được.
Tả Khinh Việt từ từ đến gần hắn, hô hấp hai người xen lẫn vào nhau, y khẽ nói, "Sau khi nhặt được huynh ở Miêu Cương, ta chưa từng nghĩ đến việc lui bước."
"Xưa kia ta không thể bảo vệ cha mẹ, nếu bây giờ còn không giữ được huynh, vậy ta việc gì phải ở lại thế gian này chịu tội."
Thừa lúc Cừu Nhạn Quy thất thần, y dịu dàng hôn lên môi của đối phương, trong đầu hiện lên dáng vẻ đỏ mặt của người nọ.
Ánh mắt Tả Khinh Việt trở nên u ám, cơ thể hai người dính chặt lấy nhau, tay y nhẹ nhàng xoa bóp sau hông của Cừu Nhạn Quy, từng chút thâm nhập trước ngực vì động tác mà hơi hở ra, thắt lưng bị cởi, ngón tay lành lạnh linh hoạt chui vào quần áo, dạo chơi ở bụng dưới sau hông.
Cơn rùng mình quen thuộc ập tới toàn thân, Cừu Nhạn Quy hít một hơi, lúc ngẩn ngơ giơ tay nâng mặt thiếu chủ, cười khẽ, "Thiếu chủ...."
Đuôi mắt Tả Khinh Việt ửng hồng, để mặc hắn sờ loạn trên mặt mình, mỉm cười dung túng nhìn hắn.
Ở ngực cả hai đều có một vết sẹo, khủng bố dữ tợn.
2
Nhưng chỉ có đối phương biết, đó chẳng qua chỉ là nỗi lòng cam tâm tình nguyện điên cuồng vì nhau của bọn họ.
Sau đó đêm thâu, trăng đơn ôm lấy sao trời, đầu xuân đến, chim nhạn về, chuông bạc va chạm phát ra tiếng kêu lanh lảnh, lượn quanh bầu trời Miêu Cương, cuối cùng hoá thành ngọn gió bay xa.
Dường như vượt qua một đỉnh núi, trên cổ thụ chỉ còn lại dây thừng, lông nhạn đong đưa theo gió không biết tung tích, có lẽ đã thật sự có linh điểu ngậm đi nỗi khổ sầu, ban tặng một kiếp an yên.
Tự mình chui vào lưới, chim bay mỏi cánh về rừng.
- - Hoàn chính văn.
2
__
@Tiện Phàm:
Chính văn đến đây là kết thúc, kết thúc ân oán gút mắc, tiếp theo là ngoại truyện ngọt lịm ~
Phúc lợi vb có tưởng tượng cũng có đời thường (cái này có lẽ sẽ chậm)
@yu: có 6 phiên ngoại, lần lượt là:
1. Đại hôn
2. Cừu thống lĩnh
3. Nếu như gặp nhau thuở nhỏ
4. Nhật kí nuôi trẻ
5. Ghen
6. Chương cuối - Cùng người bạc đầu
Chưa biết nào mới rảnh gõ nên tui không hứa ngày end ngoại truỵn nha. Cảm ơn mọi người đã dõi theo chặng đường yêu đương khum mấy bằng phẳng này của thiếu chủ và Nhạn Quy, rất cảm ơn sự yêu thích của mọi người đối với hai người họ. Thân ái!
Có những người nắm được nguồn tin cũng hiểu rõ trong lòng, lần này bọn chúng tuyệt đối không có có hội ngóc đầu.
Ngày ấy Hồ Tu nhân lúc hỗn loạn dẫn theo "Âm khách" vội vàng bỏ trốn, Tả Khinh Việt không rảnh bận tâm, may mà Chương Thanh lập tức phái người đuổi theo, hiển nhiên đối phương chẳng phải đèn cạn dầu, hi sinh vài tên Âm khách cản đường bọn họ rồi liền mất dấu, nhưng chỉ cần ở Miêu Cương, bọn họ có mọc cánh cũng khó thoát.
Thiếu chủ vẫn không muốn lộ diện, Tề tông chủ đành ở lại trông nom.
"Môn cổ" hạ lệnh tróc nã Âm khách, thanh lý môn hộ, mấy đại tông môn liên thủ, ranh giới nam bắc Miêu Cương bị loại bỏ, chưa tới mấy ngày đã bóp chết chúng, đến nay Miêu Cương không phân nam bắc, không còn địch ta.
**
Gần đây Cừu Nhạn Quy hơi bực bội, cứ tưởng trở về tẩm cung thì thiếu chủ sẽ giống như ngày trước, chẳng ngờ cả ngày không thấy bóng dáng, ban đêm hắn ngủ rồi mới lẳng lặng chui vào ổ chăn, phỏng chừng là đã dùng mánh lới nào đó, đến lúc hắn tỉnh dậy, bên cạnh đã trống trơn.
Có lẽ biết hắn sẽ không vui, nên mỗi ngày còn để lại một lá thư cho hắn.
Bức của hôm nay, bên trên viết.
- - Xuân sắp đến, nhạn trở về.
Cừu Nhạn Quy nhìn chăm chú, lắc đầu bó tay.
Về thì thế nào, bây giờ người mất tăm mất tích cả ngày trời cũng không phải hắn.
Lòng nghĩ như vậy, nhưng tay vẫn quý trọng gấp thư lại để trong ngực, sau đó nhấc chân đi tới thư phòng.
Tề Thịnh đang đùa tiểu Lục trong phòng, quả cầu tròn xoe nhưng tính nết không nhỏ, không vui liền dữ dằn mổ hai cái, sau khi thấy Cừu Nhạn Quy lập tức đập cánh bay qua, hiên ngang oai vệ đứng trên vai hắn.
Cừu Nhạn Quy dùng ngón tay vuốt lông cho nó, sau đó đột nhiên vén y bào, quỳ trước mặt Tề Thịnh.
Tề Thịnh vừa nhàn nhã hớp miếng nước, giờ đã phun hết ra ngoài, sặc cuống cuồng lau, tiếp đó vội vàng đi qua kéo người dậy, "Cừu công tử làm gì thế? Mau mau mời dậy...."
Để con hàng Tả Khinh Việt nuốt người không nhả xương kia biết thì phải làm sao?!
"Tề tông chủ với thiếu chủ mà nói là huynh trưởng, đương nhiên có thể nhận một lạy này của Nhạn Quy." Cừu Nhạn Quy bất động, hắn mím chặt môi mỏng, nhưng ánh mắt kiên định, "Nhận Quy xuất thân thấp kém, ngoại trừ thân võ công này vẫn còn hữu dụng thì không còn gì hơn người, không quyền không thế, nhưng...."
Tề Thịnh nhìn hắn, vẻ mặt sửng sốt, sau đó thở ra một hơi, hắn không ngắt lời của thích khách, chỉ vỗ nhẹ bả vai hắn.
"Nhưng chỉ cần Nhạn Quy còn sống, vậy có thể bảo vệ thiếu chủ bình an chu toàn." Cừu Nhạn Quy ngẩng đầu nhìn hắn, "Hôm Tề tông chủ kể ra hết quá khứ của thiếu chủ, ta trằn trọc đêm ngày, suy nghĩ rất lâu, hôm nay đặc biệt tới bái kiến."
Hắn hít sâu, đưa một bức thư qua, "Tại hạ là người tục tĩu, Tề tông chủ chớ trách."
"Thư này là Nhạn Quy bạo gan viết cho Tề lão tiên sinh, mặc dù có thể đi theo bên cạnh thiếu chủ, Nhạn Quy đã sớm không còn gì hối tiếc." Cừu Nhạn Quy căng thẳng, nhưng không để lộ ra mặt, "Nhưng dù sao cũng không thể để thiếu chủ tủi thân, mồng tám tháng sau chính là ngày lành, Nhạn Quy nguyện đời này cùng thiếu chủ gắn bó, vẫn mong Tề tông chủ và Tề lão tiên sinh thành toàn."
5
Hắn nói xong liền cúi đầu, mặt mày căng chặt.
Đỉnh đầu bị chạm nhẹ hai cái, sau đó một đôi tay đỡ hắn dậy, hai người ngồi xuống trước bàn.
"Hai người các ngươi đều lấy mạng bảo vệ lẫn nhau, Khinh Việt tìm được người định mệnh, chúng ta vui còn không kịp, sao mà nỡ chia rẽ các ngươi?" Tề Thịnh mỉm cười lắc đầu, "Ngày lành ta xem cũng là mồng tám tháng sau, như vậy rất tốt."
Cừu Nhạn Quy ngớ người, "....Tề tông chủ?"
"Trước đây ta đã biết hắn không buông bỏ ngươi được, nên vẫn luôn chú ý." Tề Thịnh bật cười, nhìn dáng vẻ bối rối của hắn, chậm rãi nói, "Khinh Việt vừa mang ngươi về Miêu Cương, ta bèn tới một chuyến."
"Khi đó ta lo lắng thái độ của hắn, nên đã chất vấn đôi câu, thứ nhất nếu ngươi có điều khó nói, những việc hắn làm thật sự khốn nạn quá, thứ hai nếu ngươi ôm mưu đồ, hắn làm thế nào với mình?" Tề Thịnh nhìn hắn, "Ngươi biết hắn trả lời ta ra sao không?"
"...Không biết." Cừu Nhạn Quy nín thở tập trung, nhìn Tề Thịnh đăm đăm.
"Hắn nói, bất kể năm đó ngươi có ý gì, bây giờ cũng chỉ có thể là người của hắn." Tề Thịnh thấy hắn sửng sốt, hơi cong môi, "Ta liền hỏi hắn tiếp, có nghĩ đến hậu quả kéo theo trong đó chưa."
"Hắn đáp, người sống ở đời cũng không thể nhàm chán mãi như vậy, nếu thật sự có ngày ấy..."
"Vậy hắn không lui nữa."
Con ngươi Cừu Nhạn Quy co lại, ấp úng cả buổi không nói thành lời, ánh mắt Tề Thịnh hoà nhã, "Chung quy chúng ta cũng không thể nào ở bên cạnh hắn, về sau Khinh Việt....phải nhờ cả vào ngươi rồi."
"Nhạn Quy, chúng ta không giữ được hắn, thế gian này người có thể bầu bạn với hắn, cũng chỉ có ngươi."
**
Sao bạc lấp lánh, màn đêm đã đến.
Cừu Nhạn Quy lơ đễnh cả ngày, trong lòng luôn nghĩ đến thiếu chủ, vậy mà cứ không gặp được người.
Đến nay hắn cũng thấy hốt hoảng, những cảm xúc nặng nề ấy vẫn chưa bị đánh vỡ hoàn toàn, đôi lúc hắn luôn cảm thấy mọi thứ vẫn chưa kết thúc, cảnh đẹp hiện tại đều là giấc mộng hắn dệt nên.
Nhưng đêm nay mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình được ôm trong lòng, lúc chóp mũi ngấm hương thơm thoang thoảng đặc biệt, lại thấy rằng những thứ nặng nề kia đã thật sự biến mất.
Lúc này sao trời tô điểm màn đêm, trong đầu hắn nhớ lại lời của Tề Thịnh, thành thạo gật đầu hỏi thăm ám vệ hành lễ với hắn, chậm rãi bước đến cửa tẩm cung, lại thấy bên trong sáng đèn.
Con ngươi hắn hơi co lại, lập tức giơ tay đẩy cửa ra.
Trong phòng có người đang đứng chắp tay, mái tóc đen tùy ý xoã xuống, dáng người thẳng tắp, chỉ đứng đó thôi đã hệt như một bức tranh sống.
Cừu Nhạn Quy trố mắt nhìn, nhất thời không mở miệng, Tả Khinh Việt nghe tiếng quay đầu qua, trong đôi mắt hoa đào lộ rõ cô đơn ấy lập tức đong đầy ý cười, đi về phía hắn, "Nhạn Quy."
Cừu Nhạn Quy nhìn y không chớp mắt, tuy rằng hai người chưa từng xa nhau, nhưng Cừu Nhạn Quy lại sinh ra một cảm giác như đã cách mấy đời, cửa sau lưng bị đóng, Tả Khinh Việt giơ tay giam người giữa mình và cánh cửa, cúi đầu áp sát, "Ai chọc huynh không vui vậy?"
Cừu Nhạn Quy lắc đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn y chăm chú, "Thiếu chủ, vết thương của huynh?"
Ánh mắt Tả Khinh Việt loé sáng, "Tạm ổn rồi."
"Huynh lừa ta." Cừu Nhạn Quy từ từ rũ mắt.
Trong mắt Tả Khinh Việt hiện vẻ bất đắc dĩ, hôn mắt hắn, nhỏ giọng giải thích, "Cổ độc đã giải, vết thương còn lại tịnh dưỡng vài hôm là khỏi thôi....mấy ngày nay đã lạnh nhạt Nhạn Quy của chúng ta, mau để ta nhìn kĩ nào."
Cừu Nhạn Quy quay nhẹ mặt đi, không đáp lại lời dỗ dành của y, vành mắt hắn đỏ thấu, hỏi nhỏ, "Không biết hậu quả phản phệ cổ độc, nếu huynh thật sự..."
Lồng ngực hắn phập phồng hai cái, kiềm chế thở dài khe khẽ, cảm xúc tích tụ bao ngày qua tuôn trào mãnh liệt, hắn chật vật muốn vùng khỏi trói buộc, né tránh tầm mắt của Tả Khinh Việt.
Nhưng người trước mặt chẳng nhúc nhích tí nào, Tả Khinh Việt im lặng nhìn hắn, ánh mắt ngày một dịu dàng, y giơ tay nhẹ lau đi vệt nước mắt nơi khoé mắt Cừu Nhạn Quy, dịu giọng nói, "Gần đây sao thích khóc hoài vậy, Nhạn Quy."
"Huynh có biết bất cẩn một tí, giờ huynh đã..." Cừu Nhạn Quy không nhịn được ngước mắt trừng y, nhưng vào khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt chứa tình ý dạt dào, lời còn lại cũng không thể nào thốt ra được.
Tả Khinh Việt từ từ đến gần hắn, hô hấp hai người xen lẫn vào nhau, y khẽ nói, "Sau khi nhặt được huynh ở Miêu Cương, ta chưa từng nghĩ đến việc lui bước."
"Xưa kia ta không thể bảo vệ cha mẹ, nếu bây giờ còn không giữ được huynh, vậy ta việc gì phải ở lại thế gian này chịu tội."
Thừa lúc Cừu Nhạn Quy thất thần, y dịu dàng hôn lên môi của đối phương, trong đầu hiện lên dáng vẻ đỏ mặt của người nọ.
Ánh mắt Tả Khinh Việt trở nên u ám, cơ thể hai người dính chặt lấy nhau, tay y nhẹ nhàng xoa bóp sau hông của Cừu Nhạn Quy, từng chút thâm nhập trước ngực vì động tác mà hơi hở ra, thắt lưng bị cởi, ngón tay lành lạnh linh hoạt chui vào quần áo, dạo chơi ở bụng dưới sau hông.
Cơn rùng mình quen thuộc ập tới toàn thân, Cừu Nhạn Quy hít một hơi, lúc ngẩn ngơ giơ tay nâng mặt thiếu chủ, cười khẽ, "Thiếu chủ...."
Đuôi mắt Tả Khinh Việt ửng hồng, để mặc hắn sờ loạn trên mặt mình, mỉm cười dung túng nhìn hắn.
Ở ngực cả hai đều có một vết sẹo, khủng bố dữ tợn.
2
Nhưng chỉ có đối phương biết, đó chẳng qua chỉ là nỗi lòng cam tâm tình nguyện điên cuồng vì nhau của bọn họ.
Sau đó đêm thâu, trăng đơn ôm lấy sao trời, đầu xuân đến, chim nhạn về, chuông bạc va chạm phát ra tiếng kêu lanh lảnh, lượn quanh bầu trời Miêu Cương, cuối cùng hoá thành ngọn gió bay xa.
Dường như vượt qua một đỉnh núi, trên cổ thụ chỉ còn lại dây thừng, lông nhạn đong đưa theo gió không biết tung tích, có lẽ đã thật sự có linh điểu ngậm đi nỗi khổ sầu, ban tặng một kiếp an yên.
Tự mình chui vào lưới, chim bay mỏi cánh về rừng.
- - Hoàn chính văn.
2
__
@Tiện Phàm:
Chính văn đến đây là kết thúc, kết thúc ân oán gút mắc, tiếp theo là ngoại truyện ngọt lịm ~
Phúc lợi vb có tưởng tượng cũng có đời thường (cái này có lẽ sẽ chậm)
@yu: có 6 phiên ngoại, lần lượt là:
1. Đại hôn
2. Cừu thống lĩnh
3. Nếu như gặp nhau thuở nhỏ
4. Nhật kí nuôi trẻ
5. Ghen
6. Chương cuối - Cùng người bạc đầu
Chưa biết nào mới rảnh gõ nên tui không hứa ngày end ngoại truỵn nha. Cảm ơn mọi người đã dõi theo chặng đường yêu đương khum mấy bằng phẳng này của thiếu chủ và Nhạn Quy, rất cảm ơn sự yêu thích của mọi người đối với hai người họ. Thân ái!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất